chap19:Mãn hạn ra tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong các tiểu thuyết ngôn tình, phần nhiều các đôi tình nhân sau khi hưởng thụ một đêm hạnh phúc bên nhau sẽ đón một buổi sáng ánh nắng rực rỡ. Nữ chính tỉnh dậy, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, đang lúc nghĩ ngợi linh tinh thì nam chính quấn khăn tắm ra khỏi, nhìn nữ chính bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm như nước, yêu chiều hỏi: “Còn đau không?”

Nữ chính gò má ửng hồng, cúi đầu cụp mắt, tim đập thình thịch.

Tình cảnh đó khiến nam chính không kìm được lại đẩy nữ chính ngã ra giường, tiện thể lộ ra nụ cười tà ác vạn năm không đổi: “Em thơm quá, anh muốn nếm thử lần nữa…”

Tiếp theo đó là abc xyz!!!

Trong tiểu thuyết viết thế, Đỗ Lôi Ty cũng nghĩ thế, thế là khi cô mở mắt ra, nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ, nghe tiếng nước chảy bên ngoài vọng vào, cô bắt đầu sốt ruột.

Nhớ lại tối qua, cái đêm kinh tâm động phách ấy, khí huyết như từ gót chân phóng vụt lên đỉnh đầu, da dẻ Đỗ Lôi Ty từ trên xuống dưới bắt đầu đỏ đến phát sốt.

Trước kia cô cứ nghĩ sếp tổng đại nhân là nhà tư bản cay nghiệt, lạnh lùng, cố chấp, có thù tất báo, không ngờ sau đêm qua cô mới phát hiện rằng, hóa ra cay nghiệt chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, lạnh lùng nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là tiểu tiết, cố chấp cũng trong phạm vi cô chấp nhận được, bản chất ác liệt nhất của sếp tổng hóa ra là – lưu manh!

Sao anh có thể đẩy cô lên giường mà chưa được sự đồng ý của cô? Đẩy ra thì thôi, lại còn bịt miệng cô lại, bịt lại rồi còn liếm, liếm rồi còn cắn, cắn rồi còn…

Không được rồi, nếu nghĩ nữa thì cô lại chảy máu mũi mất.

Thực ra đó cũng không phải là chuyện Đỗ Lôi Ty buồn bực nhất, mà cô tức là, cô lại để mặc cho sếp tổng ăn mình sạch sẽ, còn bản thân cô ngay cả một tí vụn đậu hủ cũng không ăn được, và rồi cả vể bớt hình dâu trong truyền thuyết kia cũng không thấy được!

Ôi đau buồn quá! Ôi đau buồn quá đi!

Đang đau khổ thì có một giọng nói đang gào trong lòng: Một việc thê thảm như thế, tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa!

Thế là Đỗ Lôi Ty quyết định: trước khi sếp tổng tắm xong, mau chóng chuồn đi!

Cô quấn chăn, nhanh chóng trèo xuống giường, mắt đảo lia lịa, nhìn thấy quần áo ngổn ngang khắp nơi bên giường, cúc áo rơi đầy đất. Mặt thoắt cái đỏ bừng…

Sếp tổng mua quần áo chất lượng kém cho cô, rõ ràng là để tiện lộ

Còn nói không phải lưu manh? Đúng là một con quỷ dâm tặc!

-(>_“Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng nghe nó! He he… he he he…” Cô lúng túng cười, bất thần bị cô nhóc cắn cho một phát, “ui da” một tiếng buông lỏng tay ra.

“Anh họ, chị ta đã nói sẽ ly hôn với anh trước mặt em! Em không gạt anh đâu!”

Hác công chúa nói xong, tức tối nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là đồ xấu xa, cả trẻ con cũng lừa! Không xứng làm chị dâu tôi! Đồ xấu xa, đồ xấu xa, đồ xấu xa!”

“…”

Đỗ Lôi Ty nghẹn lời.

“Đừng nói nữa.” Liêm Tuấn bỗng cắt đứt lời chỉ trích của Hác công chúa, giọng nói lạnh đến đáng sợ.

“Anh họ…” Hác công chúa ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt ấm ức.

“Em…” Đỗ Lôi Ty mở miệng.

“Sao mỗi chuyện bé tí này đã khóc rồi?” Liêm Tuấn cúi xuống, tay véo má cô nhóc, giọng nói cũng dịu lại, “Về nhà với anh họ nhé?”

“Chuyện đó… thực ra em…” Đỗ Lôi Ty tiếp tục chen vào.

“Vâng!” Cô nhóc cười vui vẻ, đôi mắt cong cong vẫn còn ngấn nước mắt.

Đỗ Lôi Ty: “Thực ra…”

“Lão Dư, chúng ta đi thôi.” Liêm Tuấn nhìn lão Dư.

“Vâng, thiếu gia!”

Hác công chúa kéo tay Liêm Tuấn, nhảy nhót ra ngoài: “Oh yeah, về nhà thôi!”

Đỗ Lôi Ty: “…”

Và thế là, Đỗ Lôi Ty sai lời hứa của chúng ta cuối cùng đã bị sếp tổng phớt lờ hoàn toàn.

Đang có một màn tình cảm quấn quýt quyến luyến bên nhau, bỗng diễn biến thành một bộ phim mì ăn liền nhảm nhí cướp đoạt tình yêu ông anh của cô em họ, nữ chính nghẹn lời không nói được gì, chỉ có thể nói là sân khấu của cuộc đời thực sự quá rộng lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro