Chap 8.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nói khẽ:

-Cút khỏi đây đi!!! Mày không phải cố gắng tán tỉnh con nhỏ đó!! 

Angel cười ranh mãnh :

-Tại sao???

-Vì tao không yêu nó đâu!! 

-Không yêu sao mày phải bảo vệ nó?

Cậu lạnh lùng thở hắt một tiếng, ngữ điệu như làm đông cứng cảnh vật:

-Có những thứ không phải yêu mà là có giá trị lợi dụng.

Nói xong cậu cười một tiếng cụt ngủn quay gót bỏ đi.

Angel tự gằn mình nói:

-Tao không cần biết mày có yêu nó hay không, chỉ cần cái gì liên quan đến mày tao sẽ chiếm bằng đc!!!!!!!!

……

Cô nở nụ cười tươi:

-Tối nay mình mời cậu ăn cơm nhé!!!

Triều Mỹ An gật đầu e dè.

Cô lôi ngay đi.

Trên đường cô liến thoắng:

-Cậu có thích ăn kim chi k????

-Ơ….

-Mình biết một nhà hàng kim chi ngon lắm. Ăn không???

-Ơ… mình ..- Triều Mỹ An tiếp tục lơ tơ mơ như bò đeo nơ ấp úng chưa kịp trả lời thì lại bị cô xềnh xệch lôi đi đến nhà hàng.

Nhìn bát cơm kim chi đỏ loè, Triều Mỹ An thầm nghĩ: “ hu hu!!!!! Có ai cứu nạn chúng sinh không???? Tôi không ăn đc món cay mà!!!! Đỏ lè đỏ loẹt thế này chưa ăn cũng biết cay thế nào rồi!!!!!! “

Đấy! Món ăn cay chảy nc mắt như thế mà Mun cứ chúi mũi, ăn liên tục không có dấu hiệu ngừng nghỉ hay bị cay khiến Mỹ An trố mắt thán phục hay nói đúng hơn là xem cô như quái vật ngoài hành tinh!!!!!

Cô ngửng mặt lên, khuôn miệng cô đã có dấu hiệu ửng đỏ nhưng điều đó lại càng làm cô trông xinh xắn hơn. Cô nhồm nhoàm hỏi:

-Nhìn chi vậy????

-Ơ… Không…. Không có gì.

-Ăn đi chứ???? – Cô nuốt “ực” một cái rồi hỏi tiếp.

Triều Mỹ An lúng túng:

-Mình… mình….

Rất tiếc, những câu nói lấp lửng lại khiến cô bực bội, hax, cô hít một hơi hỏi:

-Cậu làm sao???

-Mình… Mình không ăn đc đồ cay.

-CÁI GÌ???? – Cô thiếu điều muốn làm rung rinh tất cả cửa kính.

-Ừhm……

-Sao không nói hả???

-Mình….

Cô nuốt thêm một miếng kim chi lớn nữa rồi vội vàng và loa qua lấy khăn giấy chùi chùi thật mạnh rồi gọi lớn:

-Tính tiền!!!!!!!!!!!!!!

Một cô hầu bàn chạy ra hơi nhăn mặt:

-Dạ…. là 500k ạ!!

Cô đứng bật dậy:

-Nói gì hả????

-Sao?? – Cô hầu bàn ấy hơi ngạc nhiên hỏi lại.

-Thì chừng này mà cô bảo 500k ????? – Cô lên giọng.

Cô hầu bàn hơi khẩy nhếch môi cười:

-Xin lỗi quý khách, nhưng đúng là 500 k ạ. Hay…. Là….

-Hay là cái gì??? 

-Hay là quý khách không đủ tiền ạ???? 

Cô đinh giơ tay lên thì Triều Mỹ An ngăn lại, Mỹ An đưa 500k cho cô hầu bàn, và lần đầu tiên Đông Thy nhìn thấy khuôn mặt Triều Mỹ An hả hê, xen lẫn mỉa mai khi đưa tờ tiền ấy…..

……

Khi vừa ra khỏi quán ăn, cô lập tức giang tay tát một cú mạnh vào khuôn mặt Triều Mỹ An khiến mặt cô ấy lệch hẳn một bên. 

Triều Mỹ An đưa đôi mắt ai oán đã lưng tròng nc mắt nhìn cô.

Cô trừng trừng mắt:

-Tôi không cần cậu thương hại gì cả!!!! Có thể nhà cậu giàu có tới mức phung phí nhưng nhất thiết phải biểu lộ trc mặt tôi sao??? Cậu là GF của anh trai tôi nhưng tôi chưa bao giờ cần đến cậu giúp đỡ- Cô nuốt nước mắt tiếp tục nói làm sao cho câu văn trở nên chua chát hết mức_ Vì vậy nếu như còn một lần nào nữa cậu giở cái lòng thg hại trẻ con ấy ra thì tôi không bao giờ tha thứ cho cậu đâu!!

Triều Mỹ An quệt nc mắt cúi gằm mặt:

-Xin lỗi!! Nhưng tại đó là người ghét mình nhất….. nên cậu ta mới khó dễ cậu…

Cô tuy không hiểu Triều Mỹ An có ý gì nhưng cứ cho đó là một lời tạ lỗi đi.

……

Cậu gác chân lên chiếc bàn cẩm thạch.

Miệng câu khẽ nở một nụ cười khó chịu: “ Mày cứ làm những mày muốn đi, kể như 3 năm trc mày đã cướp mất thứ tốt nhất của tao rồi. Tao bây giờ chả còn gì để mày cố gắng nữa đâu!!!!!!!!!!!!!!! Tao hận mày, Doãn Hạ Âu!!”

--------------Hết chap 8------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro