CHAPTER 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô xúc thêm vài muỗng kem nữa vào miệng rồi hỏi Prince:

-Sao lúc nãy anh nhìn Hạ Âu ghê thế?

Prince giật mình nhưng rồi lạnh lùng- Thái độ mà chưa bao giờ anh xử sự với em gái:

-Vì hắn ta là một kẻ lưu manh, vô nhân tính.

-Đâu? – Cô hỏi- Anh ấy rất tốt ấy chứ!

Cậu nhìn cô với vẻ mỉa mai:

-Hắn chỉ giúp cô xách vali lên mà cô mang ơn đến thế à?

Cô cãi vẻ giận dữ:

-Còn hơn anh. Anh thử nghĩ xem đã bao giờ anh giúp tôi việc mà anh cho là nhỏ ấy chưa?

Cậu thoáng bối rối nhưng rồi lấy lại vẻ lãnh đạm cậu nói:

-Cứ cho cô một tý là cô bảo là ng tốt sao?

-Không lẽ không phải?

-Chó con. - Cậu mặc nhiên thốt ra hai từ ấy rồi nhấp một ngụm café vẻ cực kỳ thoải mái.

Cô vừa nghe hai từ ấy lập tức mặt đỏ bừng lên vì giận. Đáy mắt cô đông cứng lại, vài tia vằn đỏ hiện lên.

Cô nắm áo cậu thét lên:

-Nói gì hả? Chó con ư??? 

“ BỐP”

Không đợi cậu phản ứng, cô đã tung một cú đấm vào khuôn mặt cậu, khiến cậu ngã ra sàn.

Cậu ngồi dậy xoa xoa mặt, lạnh lùng:

-Cô không biết gì ngoài bạo lực sao?

Cô cúi sát vào mặt cậu miệng cười:

-Ta thế thì sao?

Đột nhiên, cậu quơ tay lên ôm cô khiến cô ngã lên người cậu.

Mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay cậu đang giữ chặt lên người cô.

Một lát sau, cậu đẩy cô ra, nở nụ cười nửa miệng có chút tự mãn lại có chút buồn buồn nhưng tổng thể là khó ưa!!

Cô vùng vằng và tức giận dẫm đôi giày cao gót lên tay cậu rồi bỏ về, ( không quên mua thêm vài…. chục cốc kem +_+ )

Cậu cười khổ.

Prince nói:

-Mày bảo bà ấy đến hay bà tự đến?

-Tao không biết. Tao thấy bà ta đến thì phải làm thế thôi.

Prince đột nhiên cúi mặt xuống nói:

-Lần sau đừng làm vậy!

-Sao?

-Lần sau đừng làm vậy với em tao…. nhất là trc mặt tao!

-…….

……….

Cô về nhà với vẻ thất thểu và mệt mỏi.

Ba cô nhìn cô một lượt rồi hoảng hốt:

-Cô là ai? Sao cô lại vào nhà tôi?

-Con nè ba! Nhã Tử Đông Thy nè ba!

-Không phải! – Ba cô lắc đầu.

-Sao vậy?

-Nhìn vô gương đi!

-Á…….Á…….Á………!!!!!!!!!!!!!! – Cô hét lên thất thanh.

Mẹ ơi! Sao bộ dạng cô lại thảm thương thế này? 

Váy rách một mảng bên phải để lộ phần lớn đôi chân trắng muốt của cô. Tóc thì xời ơi, y chang tổ quạ, nó rối bòng bong luôn à! Áo sơ-mi dính đầy kem và hình như lũ kiến đánh hơi đc, chúng tập trung tập kích cái áo cô.

Oh my god! 

Cô sầm sập chạy lên phòng thay quần áo.

Cuối cùng thì quần soóc với áo phông vẫn thoải mái nhất!

Nhưng càng nghĩ lại càng tức! Cậu dám bảo cô là “chó con” ư?

Cô ghét nhất cái danh từ ấy!

Vì chó con thì ai bảo gì cũng làm chỉ cần cho nó chút thức ăn là Ok liền.

( tg: Em thấy giống chị đấy chứ! – ĐT: Giống mi thì có! Nói thêm câu nữa ta cho mi xuống âm phủ gặp Diêm Vương mà đàm đạo luôn đó!)

Cô xuống uống chút nc rồi vội vàng lên phòng Trần Minh.

“ Sầm”

Cô mở cửa ra.

Cô đứng trân trân nhìn…

Cảnh tượng gì thế này?

Trần Minh…. Và một cô gái ư? Họ đag làm gì trong tình thế không mặc gì thế này?

Cô hỏi, đôi mắt cô vẫn vô cùng trong sáng:

-Ơ! Trần Minh! Anh và chị ấy đag làm gì thế? Anh chuyển sang vẽ người khoả thân ạ?

Trần Minh nói với cô với giọng nhẹ nhàng thường ngày:

- Em ra ngoài một chút đi! Chờ anh vài phút nhé!

Cô ngoan ngoãn ra ngoài lòng thầm nghĩ: “ Trước giờ anh ấy có vẽ người khoả thân bao giờ đâu nhỉ?”

……

Trong phòng….

Cô gái ôm lấy cổ Trần Minh:

-Mình “làm” tiếp đi! Con nhỏ ấy là ai không biết nữa! Vào mà không thèm gõ cửa luôn!

Trần Minh trả lời:

-Đó là thói quen của cô ấy.

Rồi anh đứng phắt dậy ra lệnh:

-Cô mặc quần áo vào đi! Và cô có thể đi đc rồi!

-Ơ! Anh à…! – Cô gái đó lúng túng…

-IM! Nhanh lên! Cút mau! - Trần Minh lạnh lùng nói.

Cô gái đó vội vàng mặc quần áo vào trong tình cảnh cực kỳ nhục nhã.

Sau khi cô gái ấy về rồi….

-Xong việc rồi hả anh?

-Ừ! - Trần Minh trả lời rồi nghĩ: “ Tại sao cô ấy luôn luôn ngây thơ như thế nhỉ?”

-Vậy thì em lên phòng trc đây! - Thấy tâm trang anh không đc vui, cô vội lẻn lên phòng.

Trần Minh nhìn theo bóng cô hồi lâu rồi lẩm bẩm chế giễu chính mình:

-Đen tối…. Thật đen tối… Nhơ nhuốc….!!!! 

………..

~~ 0o0o0o Hết chapter 13/1 0o0o0o~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro