Hẹn em ở kiếp sau, chúng mình tiếp tục mối nhân duyên vợ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi và Nguyệt Nhi kết hôn được 10 năm, nhưng có 9 năm không được ở gần nhau. Khi tôi cố gắng hết sức chuyển về thành phố ở cùng với Nguyệt Nhi, thời gian vui vẻ khi được ở bên nhau của chúng tôi vừa mới bắt đầu thì trong một lần kiểm tra sức khỏe định kì của cơ quan, Nguyệt Nhi bị chẩn đoán đã mắc bệnh ung thư máu. Lúc đó tôi không dám tin vào tai và mắt mình. Ông trời ơi! Tại sao người lại đối xử nhẫn tâm với vợ chồng con thế chứ? Thời gian đó, mỗi khi tan làm tôi đều mang một bó hồng đến phòng bệnh của Nguyệt Nhi, nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ ngày càng gầy gò của Nguyệt Nhi, nước mắt không ngừng lăn dài. Thế nhưng, gương mặt của cô ấy luôn nở nụ cười, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của tôi, dịu dàng an ủi tôi.
Tôi muốn về nhà đón giao thừa.
Chớp mắt đã đến 30 Tết, người thân 2 bên đều đã trở về nhà đón giao thừa rồi. Các bệnh nhân khác cũng được về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn tôi và Nguyệt Nhi.
30 Tết rồi, ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng pháo hoa
“Vợ yêu, em muốn đón giao thừa phải không?”
“Vâng.”
Tôi liền nhẹ nhàng vỗ tay Nguyệt Nhi.
“Em muốn về nhà.” Nguyệt Nhi đột nhiên cương quyết
“Nhưng còn sức khỏe của em...”
“Anh đừng lo, chúng ta về nhà đón giao thừa được không, về căn nhà nhỏ của chúng ta.” Nguyệt Nhi nắm chặt tay tôi, phảng phất như đang cầu xin tôi.
“Ừm, vậy để anh đi nói với bác sĩ 1 tiếng.”
“Về đi, về nhà đón năm mới cùng nhau đi.” Bác sĩ điều trị của Nguyệt Nhi là một phụ nữ lớn tuổi, gương mặt hiền hậu, cô ấy không ngăn cản tôi, mà ngược lại vỗ nhẹ vào vai tôi nói.
Chập tối, tôi và Nguyệt Nhi đã về đến nhà. Tôi dìu cô ấy nằm lên giường, đắp chăn cho cô ấy, bật đèn và chỉnh điều hòa lên mức cao nhất.
“Vẫn là ở nhà là tốt nhất, em không muốn quay lại bệnh viện nữa đâu.” Nguyệt Nhi cất tiếng thở dài.
“Đỡ em ngồi dậy được không, em muốn được nhìn anh thuận tiện hơn.”
“Ừm, hôm nay chỉ có 2 chúng ta, em muốn nhìn thế nào cũng được.”
Sau này tôi mới nhận ra rằng, ngày hôm ấy trong lòng Nguyệt Nhi đã xuất hiện một linh cảm nào đó.
“Em ở nhà một mình một lúc nhé, anh ra ngoài mua chút đồ.”
Tôi đỡ Nguyệt Nhi ngồi dậy tựa vào đầu giường, đặt lên đôi môi lành lạnh của cô ấy một nụ hôn nhẹ.
Bữa cơm đêm giao thừa.
Tôi chạy ra siêu thị gần nhà mua chút đồ đông lạnh và vài cây nến đỏ, rồi lại qua cửa hàng hoa mua một bó hồng, sau đó nhanh nhanh chóng chóng trở về nhà.
“Wow, đẹp quá.” Nguyệt Nhi cất tiếng vui mừng khi tôi cầm bó hoa bước vào phòng, cắm vào chiếc bình hoa đã lâu lắm không dùng đến.
“Chồng ơi, anh thật là tốt.”
“Nguyệt Nhi, lát nữa chúng mình sẽ cùng ăn cơm tất niên nhé.”
Tôi nấu 2 bát sủi cảo, đặt bàn ăn nhỏ lên giường, tôi còn đặt thêm 2 cây nến đỏ ở trên bàn nữa.
“Nguyệt Nhi, em còn nhớ không, khi còn ở quê lúc ăn bữa cơm tất niên, đốt thêm sợi đèn dầu để cầu chúc may mắn, chúng ta hôm nay đốt nến nhé.”
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Năm nay chúng mình không về quê ăn Tết với bố mẹ 2 bên, chắc bố mẹ nhớ vợ chồng mình lắm.”
“Nguyệt Nhi, đợi em khỏi bệnh rồi, vợ chồng mình năm nào cũng về quê ăn Tết nhé, nào, ăn một miếng sủi cảo đi, chuẩn bị thêm một tuổi rồi.” Tôi gắp một miếng sủi cảo, đưa lên miệng thổi một chút rồi đút cho Nguyệt Nhi
“Ngon quá!!!”
Nguyệt Nhi ăn một miếng sủi cảo nói: “Chồng ơi, em bây giờ không ăn được nữa, anh đừng lo cho em, anh ăn trước đi, thời gian này anh chẳng được ăn một bữa cơm tử tế rồi.”
Tôi tùy tiện ăn vài miếng, nhìn vào ánh nến và bó hồng đỏ thắm, phảng phất gương mặt của Nguyệt Nhi ngày càng nhợt nhạt hơn, tim tôi đau như có dao cứa, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Ngốc ơi, hôm nay là ngày mọi người đều thích tụ tập, anh không như thế sao? Anh đi uống rượu đi, nhưng mà, hôm nay em không đi cùng anh được rồi.”
“Nha đầu ngốc, anh là đang vui đó, bởi vì đây là năm đầu tiên chúng ta đón năm mới cùng nhau trong căn nhà nhỏ của mình.”
Tôi vội vàng lau đi nước mắt, cố tỏ ra nụ cười nói: “Được, anh uống rượu nhé, cũng uống thay em luôn.” Tôi rót 2 ly rượu và chạm chúng vào nhau, tự mình nhấp miệng cả 2 ly.
Quá khứ ngọt ngào
“Vợ yêu, nhớ lần đầu gặp em, à đâu, không phải lần đầu gặp em, là lần đầu tiên bị em thu hút.”
Trong ánh mắt của Nguyệt Nhi lóe lên một tia vui mừng, thoảng phất ửng đỏ trên gương mặt tái nhợt của cô ấy
“Lúc đó anh mặc một bộ đồ trắng, thật sự rất đẹp trai, anh có thể mặc lại cho em xem không?”
“Được, được” Tôi vội vàng lấy nó từ trong tủ rồi mặc nó.
10 năm rồi, Nguyệt Nhi vẫn giữ bộ quần áo đó rất cẩn thận.
“Oh, 10 năm rồi, mà anh mặc nó vẫn nó đẹp như vậy, không thay đổi chút nào.”
“Như vậy mới tốt, trẻ như vậy mới xứng đôi với con rồng nhỏ của anh chứ”
“Chồng ngốc, anh đến đây ôm em đi.” Nguyệt Nhi nhìn tôi chăm chú, ánh mắt không rời.
Tôi ngồi lên đầu giường, kéo nhẹ chăn cho cô ấy và ôm cô ấy vào trong lòng.
“Chồng ngốc, anh biết vì sao em lại nhìn anh như vậy không?” Nguyệt Nhi rúc đầu vào trong lòng tôi, nắm chặt lấy tay tôi.
“Còn nhớ lúc đó, khi anh vẫn thực tập ở đây, có một buổi tối, anh mặc bộ đồ này đứng trước cửa rạp chiếu phim, vừa vặn lúc đó em và bạn học cũng đến đó. Em “không cẩn thận” nhìn anh trong bộ quần áo trắng đó, trong lòng liền nghĩ, đây không phải là sinh viên ngân hàng đó chứ? Thật bất ngờ, ngày thứ 2 đồng nghiệp của em đã đến thăm dò anh rồi.”
“Anh khi đó còn hỏi mọi người, anh còn trẻ thế sao. Em cũng từng làm việc ở chỗ anh rồi đó.” Nguyệt Nhi nhẹ nhàng xoa tay tôi.
“Bởi vì lúc đó em quá đẹp, đẹp hấp dẫn người khác, nên anh không dám nhìn đó.”
“Nói phét” Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên và thơm vào má tôi.
“Thật mà, nha đầu ngốc, em vĩnh viễn là người con gái đẹp nhất trong mắt anh.” Nói xong tôi liền hôn nhẹ lên trán của cô ấy. “10 năm qua, để em phải chịu nhiều ủy khuất rồi, anh muộn như vậy mới ở bên em....” Cổ họng tôi bỗng nhiên nghẹn đắng lại, chẳng thể nói thêm được nữa, vài giọt nước mắt bắt đầu lăn dài rơi cả lên trên gương mặt của Nguyệt Nhi.
Mang theo những lá thư chứa đầy yêu thương
“Chồng ngốc, sao lại khóc rồi?” Nguyệt Nhi giơ tôi bàn tay yếu ớt lau đi những giọt nước mắt của tôi. “Ngốc ạ, 10 năm này là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời của em, là khoảng thời gian vui vẻ nhất, ngày tháng chúng mình ở bên cạnh nhau tuy ngắn, nhưng em luôn cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Mỗi lần thấy nhớ anh, em đều viết một bức thư cho anh, sau đó liền cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh dành cho em. Em thường nghĩ, chồng của em là một ngọn gió mới trong thiên hạ, là người đàn ông lãng mạn nhất, làm gì có người phụ nữ nào may mắn như em chứ. Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn làm vợ anh, vẫn muốn ngày ngày viết một bức thư cho anh, cho dù chúng ta được ở bên cạnh nhau.”
“Nha đầu ngốc, đừng nói lung tung, kiếp này chúng mình còn dài lắm.”
“Chồng ngốc, em muốn anh đọc những bức thư đó cho em nghe.”
“Được, anh đọc cho em nghe nhé.” Tôi quay mặt lén lau đi những giọt  nước mắt.
Tôi lấy ra những lá thư mà Nguyệt Nhi để trong vali của cô ấy, những lá thư được xếp cẩn thận theo từng ngày.
“Chồng yêu, anh có thể trang điểm cho em một chút không?”
“Được, được chứ.” Tôi cầm đồ trang điểm của Nguyệt Nhi lâu ngày chưa dùng đến, dặm chút phấn lên mặt cô ấy, kẻ lông mày, thoa thêm chút son.
“Chồng ơi, em còn xinh không?”
“Xinh chứ, em vĩnh viễn là cô gái xinh đẹp nhất trong lòng anh.”
“Được rồi, anh đọc đi.” Đôi mắt Nguyệt Nhi khẽ nhắm, cả người nép chặt vào người tôi.
Tôi một tay ôm Nguyệt Nhi, một tay mở từng bức thư và đọc từng bức thư một.
Nguyệt Nhi trong vòng tay tôi thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ tay tôi, gương mặt luôn nở nụ cười.
Tiếng pháo hoa ở ngoài cửa sổ đã dần vang lên, 2 ngọn nến trên bàn cũng dần cháy hết. Khi tôi muốn đứng dậy để thay nến, đột nhiên thấy Nguyệt Nhi đã ngủ một giấc vĩnh viễn, trên gương mặt vẫn nở một nụ cười đầy ấm áp ấy.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi,...” Tôi lẩm nhẩm gọi tên cô ấy, hôn từng cái vào đôi môi lạnh ngắt của Nguyệt Nhi.
Tôi bật đèn, mang chậu nước rửa mặt đến bên giường, đọc từng bức thư rồi ném vào trong chậu nước.
Nguyệt Nhi, em mang theo những lá thư này đi đi, mỗi khi nhớ anh thì đọc chúng, như vậy em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Nguyệt Nhi, kiếp sau anh vẫn muốn cưới em làm vợ, kiếp này cũng sẽ viết thư cho em, à, không không không, anh sẽ không viết nữa, để kiếp sau anh sẽ viết thư cho em mỗi ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro