Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, cô ta cười ha ha hai tiếng, rời đi. Lục Tắc Linh nhìn bóng xe của cô ta rời đi, cô biết cô ta nói vậy là có ý gì. Quay đầu lại nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, khẽ thở dài một hơi. Do không rõ ràng chân tướng như thế nào nên Thịnh Nghiệp Sâm chỉ biết sóng vai đi cùng cô, dò hỏi: "Hai người quen nhau?" "Ừ." Thấy Lục Tắc Linh không muốn nhắc tới, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không hỏi nhiều nữa. Lục Tắc Linh đương nhiên là biết Lâm Hiểu Phong, không chỉ biết, mà còn vô cùng quen thuộc, hai người từ lúc còn học trung đã là bạn Khuê Mật, ước hẹn cùng nhau đến trường đại học này,suy nghĩ lúc đó rất đơn thuần, hai người lại chuyên tâm học tập, cũng chưa từng có mâu thuẫn gì, cho đến vào đại học, Lục Tắc Linh là người "chạm tay có thể bỏng" nhất trường đại học, nam sinh theo đuổi cô nhiều không kể xiết, thường hay đứng chờ ở dưới gốc cây tỳ bà phía dưới phòng ngủ của cô, đã trở thành một cảnh vô cùng quen thuộc, cho nên về sau cái câu kia luôn được mọi người gọi là "Cây chờ đợi" . Lúc đó Lâm Hiểu Phong đối với tất cả những chuyện này cũng không có bất kì cảm giác gì, còn thường ở trước mặt Lục Tắc Linh lôi những người theo đuổi đó ra giễu cợt, Lục Tắc Linh đối với cô cũng rất dung túng. Tình bạn của con gái luôn không chắc chắn , huống chi lại còn dính đến chữ tình. Mối tình đầu của Lâm Hiểu Phong, ngay cả người tỷ muội thân nhất cô cũng không muốn nói ra, nhưng cậu nam sinh mà cô thích lại thích Lục Tắc Linh, không chỉ thích, mà còn thích rất vang động, từng để 99 đóa hoa hồng ở phía sau xe đứng dưới phòng ngủ chờ cô, chỉ mong chiếm được một nụ cười của mỹ nhân. Khi đó trái tim của Lục Tắc Linh chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm, nên đối với những người khác không có bất kì cảm giác nào, dù có theo đuổi mãnh liệt như thế nào cũng không thể đả động được cô, cô đối với những người đó cũng rất lạnh nhạt. Gia cảnh cùng đãi ngộ làm cho Lâm Hiểu Phong nhìn thấy cảnh này từ đầy đến cuối cũng không thể nói gì, ghen tỵ làm cho cô ta không còn như trước nữa, cô ta luôn chê cười bới móc, chỉ trích Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại không rõ chân tướng, cho là mình không tốt, cho đến khi bị Lâm Hiểu Phong hãm hại, việc cô ta ăn trộm bị bại lộ, Lục Tắc Linh mới kinh ngạc tỉnh ngộ, thì ra mình coi người ta như tỷ muội tốt, mà người ta lại còn ghét mình. Ngày ấy, hai người ngồi trên cái cọc xi măng trên sân thượng, lần cuối cùng lấy quan hệ tỷ muội để nói chuyện phiếm với nhau, Lục Tắc Linh không muốn giản hòa , Lâm Hiểu Phong cũng không muốn cứu vãn chuyện gì, cô ta lần đầu tiên nói ra tình cảm ở trong lòng mình, chỉ trích Lục Tắc Linh vũ nhục tâm ý của người, tự cho là đúng. Lục Tắc Linh khiếp sợ lại khổ sở, nhất thời kích động, mỉa mai cô ta một câu: "Nói cho cùng là do cậu ghen tỵ với tôi, dù cậu có làm nhiều việc hơn nữa, cũng chỉ để cho người ta thấy cậu là "los­er" mà thôi." Câu nói này, hoàn toàn chặt đứt tình tỷ muội hơn năm năm của hai người. Nhưng lại không ngờ, câu nói đó, không tới một năm sau, Lâm Hiểu Phong đã trả lại cho cô, cũng dùng giọng điệu miệt thị như vậy. Trong lòng Lục tắc Linh có chút khó chịu, khẽ thở dài một hơi, cảm khái vô hạn mà nói: "Thế giới này thật sự kỳ quái, cho tới bây giờ luôn luôn không phải là người đúng thắng, mà là người thắng đúng." Thịnh Nghiệp Sâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lục Tắc Linh, để thể hiện thái độ đúng mực nên anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ là sau khi đưa Lục Tắc Linh phòng ngủ, anh lại gọi cô: "Lục Tắc Linh." Tâm tình của Lục Tắc Linh hơi khó chịu, im lặng quay đầu lại. Thịnh Nghiệp Sâm thương tiếc nhìn cô, vỗ lên bả vai của cô khích lệ nói: "đừng bởi vì một số người làm cho cô thất vọng mà liên lụy đến cả thế giới, hãy nhìn kỷ xung quanh của mình, tốt nhất là những người ở bên cạnh cô." Câu nói không chứa bất kỳ ý tứ mập mờ nào, cũng làm cho tâm hồn trở nên ấm áp hơn, các loại uất ức nhất thời xông lên đầu, nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống, cô cố gắng chịu đựng, cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, cô muốn cố gắng hiểu rõ Thịnh Nghiệp Sâm, lúc này đây, anh đang rất dịu dàng với cô, cô lại càng muốn nhìn thêm tí nữa. "Cám ơn." Giọng nói của cô hơi run. Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy bộ dạng quật cường của cô không khỏi bật cười: "Đúng là trẻ con, lên đi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, tất cả sẽ qua thôi." Lục Tắc Linh quay đầu lại, mỗi một lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy cái bóng sáng chói của Thịnh Nghiệp sâm dưới ánh trăng. Anh vẫn cười, nhất thời làm cho cô mất hết sức lực. Cô là người rất dễ thỏa mãn, cho dù chỉ có như vậy, cũng đã làm cô vui mừng rồi. Hơn một năm qua, không phải cô chưa từng có suy nghĩ từ bỏ, nhưng không thể nào bỏ được, một người tốt như Thịnh Nghiệp Sâm, một khi đã thích, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Lúc mới vừa vào đại học, bởi vì Hạ Diên Kính háo sắc, hai người mới cùng nhau vào hội học sinh, Lâm Hiểu Phong đối với các hoạt động ngoại khóa không có chút hứng thú gì, nên không tham gia. Tình yêu đầu đời của Lục Tắc Linh cũng bắt đầu từ đó, chung đụng lâu ngày, dần dần cũng bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Thịnh Nghiệp Sâm, lúc đó tình cảm cũng đã cạn, cô cũng đã chuẩn bị rút lui, nhưng đây lại là mối tình đầu của cô, và nếu như không có việc đó, cô cũng sẽ không một mực yêu anh đến như vậy. Đó là lần hợp mặt thứ tư của hội học sinh, một đám người sau khi cơm nước xong xuôi liền rủ nhau chơi trò "Trốn thoát khỏi mật thất" , tự nhiên lại có trò chơi vui, nên tất cả mọi người rất hưng phấn, cho nên mọi người liền chọn cấp độ khó nhất. Mười mấy người giao điện thoại di động của mình ra, đổi bốn cái đèn pin, sau đó đi vào trạm kiểm soát. Bên trong tối đen như mực, khắp nơi đều là cửa, bên trong không gian nho nhỏ chỉ để lại chút ít đầu mối, mọi người dựa vào đầu mối đó để tìm chìa khóa, mở hết cửa này đến cửa khác, cho đến khi toàn bộ cửa đều được mở ra. Lúc mới bắt đầu chỉ có vài phương trình toán, càng về sau thì lđầu mối lại chuyển thành các phương trình hoá học, cuối cùng cũng đến lúc mở cửa sắt để đào thoát, mọi người từng bước từng bước đi đến cuối,lúc qua cửa ải cuối cùng, bởi vì quá hưng phấn, Lục Tắc Linh liền đi tuốt ở đàng trước chụp lấy nhanh chóng đi lại cửa. Tất cả nam sinh bao gồm cả Thịnh Nghiệp sâm, thấy cô muốn đi tới mở cửa, lập tức nóng nảy hét một tiếng: "Đổi ngay!" Nhưng lại không kịp, do quá hưng phấn nên Lục Tắc Linh đã kéo cửa ra. Chờ đợi cô, lại không phải là cửa có phần thưởng, mà là một bó hoa tươi thật lớn cùng với bánh ngọt, và một con gấu bông cao bằng người. Trên lưng có một cái bảng viết: DEAR Thanh, sinh nhật vui vẻ. Hoa tươi trước mặt vô cùng kiều diễm, hai má Lục Tắc Linh đỏ lên, cô rốt cuộc cũng biết lý do tại sao mọi người lại hét lên bản cô đổi. Thì ra tất cả đều do Thịnh Nghiệp Sâm an bài, quanh co lòng vòng như vậy , cũng chỉ là muốn cho Diệp Thanh một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ. Khi mọi người đem chủ nhân đẩy tới thì Lục Tắc Linh cũng lặng lẽ thối lui về sau đứng chung với đám người ở ngoài. Cô yên tĩnh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm ôm lấy Diệp Thanh, nhìn Diệp Thanh cảm động đến chảy nước mắt, dáng vẻ rất hạnh phúc, đáy lòng cô đột nhiên sinh ra một thứ gì đó khác thường. Một khắc đó, Lục Tắc Linh cảm thấy rung động, đối với chân tình của Thịnh Nghiệp Sâm, từ tình bạn trong sáng, trở thành ái mộ. Về sau này, Hạ Diên kính lúc nào cũng hỏi cô đã bắt đầu thích Thịnh Nghiệp Sâm từ lúc nào, cô luôn không trả lời được, cô cũng không nhớ ra được thời gian cụ thể, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì đã bắt đầu thích. Cô thích bộ dạng thâm tình của anh đối với Diệp Thanh Nhất hướng,lúc nào cũng nghĩ tới nó, nếu người may mắn là cô thì tốt biết bao.Cô luôn nghĩ, tại sao trên thế giới chỉ có một Thịnh Nghiệp Sâm? Bởi vì yêu Diệp Thanh, cho nên không thèm để ý gì đến những việc khác, chắc chắn như vậy, làm cho người ta hâm mộ. Trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đó, tất cả mọi người đều trốn thoát, duy chỉ có cô, bị nhốt ở trong đó, không cách nào thoát ra được.
Xem thêm:   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro