anh gọi em à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ kiểu như, người yêu bạn này tử nạn do phải tham gia chiến tranh í. bạn này ở nhà nhận tin dữ, nên bạn muốn đi theo anh người yêu? ]

[17.09.22]

em ngẩn ngơ, em mơ màng. em lang thang, rồi bạt mạng truy đuổi theo những gì đã từng thuộc về miền kí ức ngày xưa cũ.

em thủ thỉ, chi bằng. em về cõi vĩnh hằng, bỏ lại một nỗi hứa hẹn còn vẫy vùng, thoi thóp nằm sau lưng.

em bảo, nhìn xem. hừng đông kia rồi lại tới.

nào có ngơi nghỉ, nào có bi ai.

như hoa nhài em cài lên ngực áo, cao ngạo mà thanh tao,

em lao vào sào huyệt của những khúc huyền ca, mà em gào, em khóc.

khóc cho sự tàn khốc của sự thật, em chẳng thay đổi được khối vận hành của sự sống loài người đây đâu.

họ bỏ em lại, một mình giữa đêm thâu. cùng cơn mưa ngâu, xâu xé em, ném em vào cõi chết.

em lê lết, em bảo, em mệt, anh à.

em cấu, em cào, em thì thào.

chẵng sớm hay không, rồi cũng có ngày, sáo sậu thôi la đà, vàng anh ngừng ca vang.

rồi sẽ chỉ còn em,

bàng hoàng, tan hoang.

gửi em, từ nơi đại ngàn vinh quang,

anh ôm em, quàng lên vai em cái hơi ấm lạ lùng của người xa xứ,

cái hơi ấm loang lổ mùi xương máu,

em gào, em lại khóc.

[]

bình minh, ngày anh chết trẻ.

em thủ thỉ tự hỏi, ngày cuối mình cảm nhận được sự tồn đọng của cái thân xác nhẽ ra đã phải chết yểu từ lâu này, là tự bao giờ?

em thì nào có còn đủ tâm tình để em đợi chờ, em đếm từng tích tắc đổ từ giây em còn thở, về đến số chỉ sinh tồn khi chỉ còn 0?

em không thể biết, em chẳng biết nổi, chẳng có khả năng và chẳng đủ tư cách để hiểu được, sao bây giờ cái ranh giới giữa làm ô nhục chính mình và tự nuông chiều chính em, nó lại mỏng manh đến như thế.

sự ra đi là em đang hằng khao khát muốn có. nhưng em chưa thấy, chưa từng thấy, chưa có nơi nào, thật sự chúc phúc và mừng thay em, nếu em nói em thật lòng muốn được rời đi.

rệu rã bủa vây, em chưa chết trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro