Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TrueMi 9/5/2013 6h30' sáng
-Con mở cửa rồi giao lại cho nhỏ em đi, đến biệt thự Chủ tịch chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật con quý tử của Chủ Tịch.
-Dạ. . . con đi đây!
Biệt Thự tập đoàn TrueLove, tấm bảng quản hiệu hình bong lúa trông quen quen. Nhưng kệ, Thùy Chi đi ngay xuống phòng làm bánh ở tần hầm, cô thường đến đây làm bánh cho nhiều bữa tiệc nên đã quen với công việc.
Ở Biệt Thự, chủ tịch gọi quản lý Hoàng Thư lên hỏi:
-Thiên Ân về chưa?
-Cậu ấy bảo tôi sẽ về sớm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy?
-Nó lại bịp bợm rồi, mau gọi hỏi xem hôm nay có chuyến bay nào không?
Trúc đứng trên cầu thang nói vọng xuống:
-Không cần đâu, tôi đây.
-Con ?! con về khi nào vậy?
-Đứa con bịp bợm này về lâu rồi
-Xin lỗi con, sao không nghe ai nói gì hết. . .? Cha tưởng
-Con ra ngoài mua một số quần áo, sẽ về sớm
-Để tôi đưa cậu đi ( quản lý Thư nói)
-Không cần đâu! Bye hai cưng nhé.
Trúc xuống hầm lấy xe đi, vừa chạy xe vụt ra sân thì cũng là lúc Thùy Chi vào tới, mém chút tong phải, Chi vừa hoàn hồn thì đã nhanh miệng chửi một loạt không đâu ra đâu, chiếc xe mất hút ra ngoài cổng.
-Người gì thế, không biết xin lỗi à, đồ điên. . .
-Gì vậy cháu ?
Chủ tịch hỏi, Chi quay người lung túng chưa kịp trả lời thì ông đã nói tiếp:
-Thằng con trai của bác nó làm gì cháu mà cháu tức vậy?
-Con. . . con trai á?
-Nó vừa về, tối nay bác sẽ giới thiệu, thôi bác có việc phải đi, cháu lo mọi thứ nhé, bác tin tưởng vào cháu đó
-. . . dạ . . .dạ
"Con trai . . . ông chủ tịch hiền lành vậy mà có đứa con láu cá. Haizz" Chi lắc đầu bước vào phòng làm bánh.
Vừa 5h00 chiều sân nhà đã đầy ắp khách, con trai, con gái các nhà giàu có ai cũng đến với trang phục trang sức lấp lánh, từ trên lầu nhìn xuống Trúc lắc đầu ngao ngán:
-Đúng là. . . mấy tên công tử kia mà thấy bộ dạng mình chắc thất vọng lắm đây, mấy cô công chúa kia nữa, thật là buồn cười, không biết trong đám đó có ai là Fem không nhĩ?
_Chắc là có đấy!
-Nhung, em làm gì ở đây vậy?
-Vú kêu em gọi anh. . .
-À, hì ừ. . .
Trúc bước lại gần cô bé, Nhung lùi lại, nép sát tủ, mặt xanh đi, mồ hôi toát ra, Trúc cười nói:
-Làm gì mà sợ dữ vậy, bộ les đáng sợ vậy sao?
-Dạ . . .
-Em sợ anh vậy à?
Trúc lại đống đồ mới mua lấy một cái giỏ đưa cho Nhung nói:
-Đây là cái đầm anh mua cho em, giờ này chắc nhà vệ sinh đông hết rồi, em vào phòng tắm của anh tắm đi rồi thay đồ, tối ở lại dự sinh nhật anh
Nhung cầm lấy cái túi, e ngại nói:
-Anh đừng quan tâm em, cũng đừng tốt với em, em sợ lắm
-Sợ? sao lại sợ? em cũng biết rồi đó, anh đâu phải con trai, đâu có làm gì được em đâu mà sợ?
-Sợ sẽ yêu anh. . .
-Gì?
-Em sợ em sẽ yêu anh, tại vì . . .em là fem. . . em . . .
Trúc cười nói:
-Đi tắm đi, khoá cửa phòng cẩn thận, anh xuống dưới trước
Nhung vẫn còn ngẩn người ra trước thái độ của Trúc, trái tim con bé bắt đầu đổi nhịp. Trúc khoác chiếc vest đen, thắt nơ đi xuống tầng hầm, mọi thứ đều tất bật, những thợ bánh xuất sắc nhất được gọi đến giúp đều không biết qua cậu, người làm trong nhà thì lo việc ở nhà trên. Trúc đi lòng vòng quanh các bàn ăn được bày sẳn thức ăn để tiếp thêm, cái bánh kem cao 1mét mà cậu đòi cũng được hoàn thành sẵn, Cậu lấy tay quẹt 1 vệt kem dài đưa vào miệng mút
-Anh kia, ai cho anh vô đây?
Thuỳ Chi đẩy Trúc ra khỏi bàn bánh rồi nhìn cái bánh xuýt xoa:
-Trời đất, bánh kem của cậu chủ, á á á á . . .
-Mọi người nhìn kìa, im lặng đi
Chi nhìn Trúc, ngạc nhiên:
-Anh. . . anh . . . từng đến tiệm bánh tôi đúng không? Giọng của anh hơi ẻo đó
Chi bật cười, Trúc cũng cười:
-Hèn gì hôm nọ không lên tiếng, tôi cứ tưởng anh bị câm đó chứ haha. . .à, mà sao? Đền bánh kem đi, tôi đã làm trong hai giờ đó.
-Ồ!!!
-Người tôi yêu tôi còn chưa làm cho cái bánh như vậy, anh phát nát rồi đó đồ khốn
-Vậy à? Nghe nói con của chủ tịch đang tìm người yêu đó
-Thì sao?
-Chắc anh ta nói với tôi là thích mẫu người như cô, mà cô có người yêu rồi à?
-Có hay không liên quan gì đến anh, đền bánh đi. . .
-Tôi không đền,cô làm gì được tôi, quần dính kìa. . . đang đèn đỏ à
-Sao ??? tôi . . . quần quần quần tôi . . .
Trong lúc Chi loay hoay che quần thì Trúc lên nhà trên gặp Vú nuôi:
-Vú gọi cái cô chủ trì bữa tiệc lên phòng gặp con nhé, cứ nói là hỏi vụ bánh kem.
-Ừ, chờ vú chút nhé,
Vú nuôi xuống phòng bếp vừa đúng lúc Chi chạy ra:
-Này Chi, chờ bác chút
-Bác ơi, con phải về thay đồ, con con bị . . .
-Con lên phòng cậu chủ ở tầng 3, phòng đầu tiên, đang cần gặp con gấp đó, rồi xuống bác chỉ chổ cho thay đồ.
-Nhưng . . . chuyện gì hả bác,sao anh ấy muốn gặp con?
-Chuyện bánh kem gì đó. . .
-Bác ơi, quần con có dính nhiều không?
Vú cuối xuống nhìn, cười nói:
-Cũng không thấy rõ đâu, con lên gặp cậu chủ đi nhé
-Dạ. . .
"Tầng 3, phòng đầu tiên"
"cốc cốc"
-Mời vào. . .
-Tôi là Thuỳ Chi. . . cậu . . .cái cái cái bánh kem là do một tên con trai mặc áo vest đen, quần đen, đeo kính cận. . . chắc là khách của anh, hắn làm hỏng chứ không phải tôi đâu hic. . .
-Ngước mặt lên đi. . .
Chi ngước lên nhìn, thằng con rai ngồi trên ghế xoay mặt lại kia chính là đứa đã làm hỏng cái bánh kem của cô. Hắn lấy một chiếc khăn lạnh trong hộp ra lau mặt rồi nói:
-Chào! Cô để ý "nó" kĩ quá nhỉ
-Anh . . .
-Sao anh lại ở đây?
-Đây là phòng tôi, tôi là "nó", "nó" là tôi, là "trò hề" của buổi tiệc hôm nay đấy, cô nương
Vừa nói Trúc vừa bước lại gần Chi nhìn vào cổ cô một cách trầm trồ, khó hiểu tay cầm bọc băng vệ sinh đưa lên rồi cười nói:
-Cô có cần cái này không?
-Đồ . . . đồ biến thái. . .
-Cái gì ?!?!?
-Tôi nói anh đó, anh nhìn mông tôi rồi còn . . . có cả băng vệ sinh nữa?
Anh cười ngã người, nhét bọc băng vào tay Chi rồi nói, vừa nói vừa đặt tay lên cổ Chi ve vuốt, Chi xô Trúc ra đang định la lên thì Trúc bịt miệng Chi lai rồi bấm khoá cửa nói:
-Tầng này chỉ có phòng tôi thôi, tiếng nhạc lớn như vậy cô kêu được không?
-Ưhmm ư . . .ư
Chi bỏ tay ra nói:
-Phòng tắm kia, vào thay đi, tôi nghe mùi tanh rồi đó
-Anh . . . tôi xuống dưới kia thay cũng được. . .
-Khỏi, thay liền đi
Chi rụt rè đóng cửa phòng tắm chứ không dữ dằn như lúc ở nhà bếp nữa, Trúc ngồi xuống nệm chờ, cửa phòng tắm hé mở, Chi nhìn Trúc nói:
-Anh là con của Chủ tịch à?
-Chứ cô nghĩ tôi là cha của chủ tịch sao mà hỏi vậy
-Cám ơn
-Chuyện gì?
-Băng . . .
-Ok, cái đầm của cô cũng khá đó, nhưng nó không có thương hiệu
-Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, tôi không thích xài đồ sang. . . giống như anh!
-Vậy à? Cái đầm của cô làm "nó" đẹp hơn đó
Trúc chỉ tay về phía ngực của Chi, Chi đỏ mặt quát lên.
-Này anh, nó là . . . cái gì ?
-Là "nó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro