Khi ánh nắng sưởi ấm đêm lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hức...Hức.."

Tiếng nấc xé tan sự tĩnh lặng trong màn đêm u tối. Thân ảnh nhỏ ngồi co ro một góc tại ban công. Sarada liên tục cào cấu vào cánh tay mình, cô đau lắm nhưng không thể ngừng hành hạ bản thân.

Cô không biết tại sao mình lại chạy về đây nhưng cô biết bản thân cô bây giờ thật sự không ổn. Cảnh tượng cậu ân cần dịu dàng với Sumire cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến lòng cô quặn thắt.

_Cậu ấy thật sự không cần mình nữa._ Một làn nước liên tục thay phiên nhau bao phủ trên mắt cô khiến tầm mình cô trở nên mờ dần.

Bỗng có thứ gì đó ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.

"May quá tìm được rồi."

Giọng nói quen thuộc có phần gấp gáp khiến cô dừng lại hành động của mình. Cô ngước lên nhìn người trước mặt trong lòng bắt đầu gợn sóng.

"Tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh ngồi lại giải quyết mọi thứ với nhau."- Boruto nhìn sắc mặt cô không được tốt liền nhẹ nhàng nói.

"Còn gì để nói sao?"- Sarada vùi mặt vào đầu gối.

"Cậu suy nghĩ đến bây giờ chưa đủ dài?"- Boruto.

"Dài? Cậu không đợi được nữa?"- Sarada.

"Tôi sẽ đợi nếu bây giờ cậu chưa sẵn sàng."- Boruto.

"Cậu đợi tôi cả đời được không?"- Sarada.

"Được chắc chắn tôi sẽ đợi..."- Boruto.

"Dối trá tất cả đều dối trá."- Đột nhiên giọng cô trở nên gắt gỏng.

"Tôi không lừa cậu."- Boruto cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.

"Cậu bảo tôi tránh xa cậu ra là cậu đang đợi tôi?"- Sarada không thể giữ bình tĩnh quát.

"Ý tôi không..."- Boruto có hơi bất ngờ.

"Cậu biết rõ Sumire có tình cảm với cậu đúng không?"- Sarada không để cậu nói hết câu liền chen ngang.

"Bình tĩnh, Sarada."- Boruto muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

"Mỗi ngày tôi đều cố gắng gạt đi những mớ hỗn độn trong đầu ngăn bản thân không làm những chuyện ngu ngốc. Nhưng tôi nhận lại được gì?"- Sarada như phát tiết hét lớn.

"Sarada."- Boruto giữ chặt vai cô ngăn không để cô mất lí trí tự làm hại bản thân.

"Cậu ở trước mặt tôi chăm sóc một người con gái khác, cậu có thấy cậu đang quá đáng với tôi không?"- Sarada liên tục đấm vào lồng ngực của mình.

"Sarada, đủ rồi."- Boruto giữ cánh tay cô lại.

"Tôi đâu phải cục đá tôi cũng biết đau mà."- Sarada ấm ức oà khóc.

"Cậu đánh tôi đi nếu điều đó làm cậu dễ chịu hơn."- Boruto dịu giọng lại ôm lấy cô.

"Đừng...làm ơn...tôi không thể chịu thêm nỗi đau nào nữa...đi đi...về với người mà cậu thật sự để tâm đi."- Sarada lắc đầu dùng hết sức đẩy cậu ra.

"Nhưng người tôi thật sự để tâm đang ở trước mặt tôi."- Boruto xoa đầu cô.

"Nói dối."- Sarada nhìn cậu chằm chằm.

"Đợi cậu bình tĩnh hơn tôi sẽ giải thích mọi chuyện."- Boruto.


Boruto nhớ lại chuyện xảy ra cách đây vài giờ...

"Nói nhanh đi nếu không muốn bị đấm thêm phát nữa."- Kawaki cằn nhằn.

"Cứ bình tĩnh xem nào đợi cậu ấy lau xong chiến tích của hai cậu đã."- Mitsuki.

"Chuyện không như hai cậu nghĩ."- Boruto lau xong vết máu trên khoé miệng liền tiến đến mặt đối mặt với hai người bạn.

"Không như bọn tôi nghĩ chẳng lẽ như cậu nghĩ chắc."- Kuchi.

"Hai người hiểu lầm rồi thật ra tớ bị trật khớp tay tớ chỉ nhờ cậu ấy kiểm tra giúp tớ thôi."- Sumire đứng ra giải thích.

"Trật khớp tay? Cậu muốn nói gì chẳng được."- Kawaki.

"Thật mà tại Boruto từng được Sakura-san dạy kĩ năng sơ cứu nên tớ mới nhờ cậu ấy."- Sumire.

"Không lẽ chỉ việc đó mà đám các cậu không ai làm được?"- Kawaki chỉ vào bộ ba Ino-Shika-Cho.

"Bọn tôi không biết y thuật sao mà làm được."- Shikadai phản pháo.

"Phải phải làm không khéo lớp trưởng lại nặng hơn thì khổ lắm."- Inojin.

"Đúng rồi cái gì cũng phải có kinh nghiệm mới làm được chẳng phải Boruto cũng đang chăm sóc Sarada đấy thôi."- Chocho.

"Ai biết mấy người có bao biện cho nhau hay không."- Kawaki.

"Chẳng phải ở đây có y nhẫn sao? Kiểm tra là biết ngay thôi."- Mitsuki nhìn sang Kuchi.

"Được cậu đưa tay ra đây."- Kuchi kiểm tra cánh tay của cô bạn.

"Sao? Thật hay giả?"- Kawaki.

"Đúng như lời các cậu ấy nói."- Kuchi nhìn sang Kawaki.

"Mọi chuyện rõ rồi ha và hai cậu cần phải xin lỗi Boruto."- Mitsuki.

"Không cần đâu tôi có việc rồi."- Boruto định rời đi đột nhiên bị cản lại.

"Nếu đi tìm Sarada thì không cần đâu để cậu ấy yên tĩnh một lát đi."- Kuchi cản cậu.

"Tôi biết cậu ấy sẽ làm gì đừng cản tôi."- Boruto.

"Boruto, tôi và cậu cần nói chuyện riêng."- Kuchi.

"Kuchi."- Kawaki gọi.

"Tôi biết cần nói những gì mà cậu yên tâm đi."- Kuchi kéo cậu qua góc khuất ít người qua lại.

Sau một hồi nói chuyện khá lâu...

"Tôi hiểu ý cậu tôi sẽ xem xét lời đề nghị này."- Boruto.

"Như cũ cần gì cứ nói tôi, cũng đến lúc bọn tôi phải về làm tiếp công việc đang dang dở rồi."- Kuchi rời đi.

Kết thúc hồi tưởng....






"Mọi chuyện là như vậy."- Boruto giải thích về chuyện giữa cậu với Sumire.

"Sao cậu không giải thích với tôi ngay lúc đó."- Sarada dần kiểm soát được cảm xúc.

"Cậu chạy nhanh như vậy tôi lại nghĩ cậu không muốn gặp tôi."- Boruto.

"Tôi không nghĩ được nhiều chỉ biết chạy trốn khỏi đó thôi."- Sarada.

"Tôi lật tung cái làng này lên để tìm cậu ai ngờ cậu lại trốn ở đây."- Boruto.

"Không biết đi đâu nên về nhà thôi."- Sarada.

"Xin lỗi nhé."- Boruto.

"Về chuyện gì?"- Sarada.

"Hôm đó tôi say quá lỡ lời làm tổn thương cậu."- Boruto nhìn cô ánh mắt chứa đầy tội lỗi.

"Không sao nhưng cậu uống rượu từ khi nào vậy?"- Sarada.

"Khá lâu rồi."- Boruto chậm rãi trả lời mọi câu hỏi của cô.

"Boruto, cậu lạm dụng sake như vậy rất hại cho sức khoẻ."- Sarada.

"Tôi biết nhưng không còn cách nào khác."- Boruto.

"Sao lại không chứ?"- Sarada có chút thắc mắc.

"Khi tôi thấy bản thân không ổn chỉ có rượu mới khiến tôi bình tâm hơn đôi chút."- Boruto.

"Nhưng cậu có thể tìm một thú vui gì đó làm tâm trạng tốt hơn mà."- Sarada.

"Tôi đã thử rất nhiều cách đến cuối cùng chỉ còn cách này thôi. Tôi cũng biết khi say tiềm thức của tôi có thể làm cậu bị thương nên tôi mới bảo cậu tránh xa tôi ra."- Boruto giải thích.

"Boruto, sao lúc nào cậu cũng nghĩ cho tôi hết vậy?"- Sarada mếu máo.

"Nào ngoan, khóc riết mắt xưng hết rồi."- Boruto lau hàng nước còn đọng trên khoé mắt cô.

"Không có ngừng được mà."- Sarada.

"Lát tôi chườm lạnh cho."- Boruto.

"Mà này hứa với tôi đừng lạm dụng sake nữa."- Sarada đưa ngón út ra.

"Ừm tôi hứa."- Boruto cũng đưa ngón út ra trước mặt cô.

"Thành giao."- Hai ngón út móc lại với nhau biểu hiện lời hứa đã được thành lập.

"Trời trở lạnh rồi cậu lại mặc ít như vậy mai cảm lạnh thì khổ vào nhà thôi."- Boruto xoa đầu cô.

"Cậu vào trước đi tôi sẽ theo sau."- Sarada xoa xoa cái đầu gối đỏ ửng.

"Ngồi lâu như vậy tê chân rồi chứ gì."- Boruto chuyển sự chú ý sang nơi cô đang nắn bóp.

"Ngồi thêm lúc nữa chắc sẽ ổn....A."- Sarada giật mình bởi hành động của cậu.

"Vào phòng đã."- Boruto bế cô tiến thẳng vào phòng ngủ.

Boruto nhẹ nhàng đặt cô lên giường liền chạy đi lấy khăn lạnh vào chườm mắt cho cô.

"Tôi không chườm nữa đâu lạnh lắm."- Sarada giữ tay cậu lại.

"Cậu muốn mai mắt sưng to như mấy con cá mắt lồi à."- Boruto.

"Không muốn nhưng mà lạnh lắm."- Cả người cô run lên.

"Được rồi đừng bày bộ mặt đó ra nữa."- Boruto nhìn cô mè nheo trên má cậu có chút đỏ.

"Sao hả bộ không thích tôi như thế này à?"- Sarada nhìn cậu khó hiểu.

"Tốt nhất là vậy không thì..."- Boruto.

"Không thích thì thôi tôi đi ngủ."- Sarada giận dỗi lấy chăn phủ lên người.

"Giận gì chứ ý tôi là cậu cứ làm vậy tôi không nhịn được lại cắn cậu thì khổ."- Boruto bật cười trước hành động của cô.

"Thách cậu luôn đó, tay nè cho cậu cắn."- Sarada giơ cánh tay trước mặt cậu.

"Ý tôi là cái này này."- Boruto cầm tay kéo cô về phía mình thuận tiện đạt được mục đích cắn vào cái má bánh bao của cô.

"Nè nè đau đó."- Sarada mắng 'yêu' thủ phạm đang ngồi cười như không có gì xảy ra.

"Tôi nhớ cậu chết mất."- Boruto ôm chầm lấy cô nhỏ giọng nói.

"Nhớ sao không tìm?"- Giọng cô pha chút giận dỗi trách cậu.

"Tôi nghe lời cậu dặn đấy thôi."- Boruto châm chọc.

"Sao toàn nghe lời không đúng lúc vậy?"- Sarada gõ nhẹ vào đầu cậu.

"Cậu đang thừa nhận cậu cũng nhớ tôi à?"- Boruto.

"Biết rồi còn hỏi ngược lại nữa."- Sarada mặt đỏ như trái cà chua.

"Hai trái cà chua chín này có vẻ ngon đó."- Boruto bóp hai cái má ửng đỏ.

"Không được cắn."- Sarada áp tay mình lên tay cậu.

"Để bữa khác cũng không muộn."- Boruto ghẹo cô.

"Cái tên tham lam này."- Sarada trách móc.


Sau một hồi đùa giỡn ánh đèn chợt tắt bầu không khí tĩnh lặng dần trở lại...

Boruto kéo chăn phủ kín thân ảnh nhỏ đang ngủ say trong lòng cậu. Nhìn kĩ gương mặt mệt mỏi của cô cậu liền nhớ đến lời Kuchi nói với cậu.

"Hãy trân trọng cậu ấy đến khi thời gian ngưng đọng và rồi một thứ gì đó sẽ huỷ hoại sự bình yên này."- Giọng nói của cậu bạn vang vọng trong đầu cậu.

_Trân trọng sao?_ Boruto nghịch những sợi tóc ngắn đen tuyền.

"Cậu vẫn lạnh à?"- Boruto cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy.

Sarada mắt vẫn nhắm nghiền trong vô thức cô ngọ nguậy rúc vào người cậu tìm kiếm hơi ấm.

"Cậu làm tôi nhột đó, Sarada."- Boruto trêu chọc.

"Ấm quá."- Sarada dụi đầu vào lồng ngực cậu.

"Đồ ngốc đừng đổ bệnh đấy."- Boruto đỏ mặt quay sang ôm trọn con mèo nhỏ bên cạnh.











"Ngủ ngon, Sarada."

















___________________________________

Có một thế lực nào đó dí toi ác quá...😱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro