Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngươi trúng độc?!" Tiêu Tư Anh ôm lấy mặt Tôn Liễu Nhân, muốn từ ánh sáng yếu ớt chiếu từ xa đến nhìn ra chút dấu hiệu của sự chết chóc.

Nàng vừa mới rời đi nàng ấy không đến một khắc!

" Không phải." Nàng ấy thở dài, nắm lấy tay nàng đặt lên ngực trái của nàng ấy.

" Không phải do độc."

Vào mùa thu, trời tối liền chuyển lạnh nên trước khi ra ngoài nàng khoác ngoại y cho Tôn Liễu Nhân đề phòng nàng ấy bị cảm lạnh. Bây giờ thậm chí thông qua một lớp áo lông giữ ấm, nàng vẫn cảm thấy được sự mềm mại từ nhũ phòng truyền đến.

" N-Ngươi...buông ra..."

Mặt của Tiêu Tư Anh đỏ bừng.

" Không cảm nhận thấy sao?" Tôn Liễu Nhân biết rõ còn cố hỏi. Nàng ấy vạch ngoại bào, đem tay nàng bỏ vào bên trong.

Không có gió lạnh, nàng có thể cảm thấy được cả nhịp tim của nàng ấy.

Mỗi tiếng tim đập, máu trên người nàng lại chảy nhanh hơn, thậm chí có xu thế nổ tanh bành.

Nàng thấp giọng xin tha:

" Đừng...Liễu Nhân, đủ rồi...Thực sự, xin ngươi..."

Nếu có tiếp tục thế này nàng sẽ phát điên mất.

" A Anh, vì sao tỷ nói cho người khác lại không chịu nói cho ta tỷ là A Anh đâu?"

" Vì sao năm đó, mọi người đều biết tỷ có lẽ sẽ ..."

Chết là từ nàng ghét nhất. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến, lòng nàng lại quặn lại.

" Chỉ có ta, từ đầu chí cuối đều ngu ngơ không biết gì hết. Tỷ nói tỷ sợ ta đau lòng, nhưng ta bây giờ, có chỗ nào giống như một người còn sống đâu!"

Tôn Liễu Nhân cùng Địch Luân cãi nhau, Tôn Liễu Nhân ngất xỉu.

Tôn Liễu Nhân tự tử bất thành.

Tôn Liễu Nhân làm qua vô số chuyện điên rồ.

Thậm chí trong lúc điên cuồng nhất, nàng suýt nữa đã bóp chết đứa con gái duy nhất của mình.

Nàng hận Địch Luân, càng hận chính mình, cũng hận Tiêu Tư Anh bật vô âm tín.

Mọi thứ nàng ấy từng làm đều được Hạ Xuân Vũ ghi lại trong cuốn sổ da dê mà Sầm Huân đưa cho nàng.

Nên nàng biết, mình sai rồi.

" Ta sợ..."

Nàng dùng hai tay ôm lấy khuôn  mặt nàng ấy, khinh thanh tế ngữ nói:

" Ta sợ nhìn thấy ngươi khóc."

" Ta sợ để ngươi biết, ta yêu ngươi."

Hai người rơi vào im lặng. Bầu đêm thật trầm. Tiếng nhạc cụ du dương vang vọng từ tiền viện truyền đến phía họ, xa xôi như truyền từ thế giới khác đến.

Tôn Liễu Nhân ôm chặt Tiêu Tư Anh đến mức muốn đem nàng hoà vào trong xương tủy. Tiêu Tư Anh cũng để mặc nàng.

Mùi rượu để cho lòng họ đều có chút lâng lâng bất định.

Bốn năm dài, cơn ác mộng của Tôn Liễu Nhân cuối cùng cũng kết thúc.

" A Anh, cùng ta trở về, được không?"

Nàng vén sợi tóc đang tung bay ra sau tai nàng ấy, gật đầu.

***

Đã bao lâu rồi nàng mới có thể cùng Tiêu Tư Anh thân mật như thế này? Thời gian dài rộng đã mài mòn suy nghĩ của nàng. Nàng chỉ nhớ đã là rất lâu.

Nàng ngắm nhìn bàn tay họ đan vào nhau, mỉm cười có phần ngốc nghếch.

Một đường tử cửa phủ vào Tự Liên viện, Tôn Liễu Nhân đều không buông tay.

" Tiểu thư, Lưu tiểu thư, Đoan Mộc đã sai người chuẩn bị nước tắm cùng canh giải rượu."

" Ta trở về thay đồ rồi đi tìm ngươi."

Nàng ấy giữ tay nàng, nói: 

" Ta muốn cùng tỷ tắm."

Tiêu Tư Anh nuốt khan.

" Cái này, không ổn thoả..."

Không lâu trước đây hai người vừa hôn môi bày tỏ tình cảm, mọi chuyện còn chưa nói rõ ràng. Nàng cứ cảm thấy nếu bây giờ nàng cùng nàng ấy cộng tắm sẽ xảy ra một số chuyện không hay.

Tôn Liễu Nhân mỉm cười, mị nhãn như tơ.

" Chúng ta không phải chưa từng tắm cùng nhau, tỷ sợ gì chứ?"

" Cái này..."

" Ta cũng không ăn tỷ. Nhưng nếu tỷ muốn ta, cũng không phải không thể..."

Nàng ấy nói trắng trợn như thế, mặt nàng tức thì đỏ lên.

" Đủ rồi. Trở về." Nàng thẹn quá thành giận, khẽ mắng.

Đoan Mộc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả vờ mình chỉ là một nha hoàn câm điếc đi theo sau hai người. 

Trời hôm nay không trăng, tối đen như mực.

Tâm tình của Tôn Liễu Nhân vô cùng thoải mái.

***

" Đừng nhìn ta như vậy." Tiêu Tư Anh có chút biệt nữu nói.

Nửa người Tôn Liễu Nhân gần như treo ở trên người nàng. Giọng nói mang theo ý cười của nàng ấy vang lên trong đêm tối:

" Tỷ không thoải mái ư?"

" Liễu Nhân, lần đầu tiên gặp ta, có phải muội đã nhận ra rồi không?"

Nàng ấy gật đầu, không chút dối trá bẩn thỉu.

" Là. Ta từng gặp Đương Niên ở kinh đô...Nên ta biết tỷ không phải Đương Niên."

" Vì sao muội không nói?" Nàng có chút cả giận. 

Mất công nàng che che giấu giấu, cứ đinh ninh không ai tin tưởng chuyện hoang đường này. 

Nàng ấy biết nàng tức giận nên dùng mặt cọ vào cổ nàng, ý đồ làm nũng để nàng tha thứ.

" Chuyện trọng sinh này ai dám nói là có tồn tại đâu. Ta sợ tự mình đa tình, cuối cùng sự dữ nguyện vỹ."

" May mà không sai."

Tiêu Tư Anh thở dài không tức giận nổi với Tôn Liễu Nhân. Nàng không dám nói với nàng ấy mình là Tiêu Tư Anh cũng vì lí do tương tự, nào có lí trách cứ nàng ấy. 

Nàng xoa đầu nàng ấy, nói:

" Được rồi, muội đi tắm đi. Trên người toàn mùi rượu."

" Tỷ, tắm một mình, ta sợ."

" Tỷ, say rượu tắm dễ cảm mạo. Tỷ không lo lắng cho ta sao?"

Tiêu Tư Anh thở dài, cảm thấy bất lực với Tôn Liễu Nhân. Mỗi lúc nàng ấy say rượu đều sẽ nổi rượu điên, mượn rượu làm càn. Người này nhìn có vẻ thanh tỉnh, nhưng thực sự khác hoàn toàn lúc bình thường, không thủ quy tắc, ái làm loạn.

" Được rồi, đừng đụng chân đụng tay."

Tự Liên viện có phòng tắm riêng, bồn tắm đủ cho ba bốn người tự do tắm gội, nước tắm đang bóc hơi nghi ngút, trên mặt rải cánh hoa hồng vô cùng lãng mạn, cũng vô cùng ám muội.

Mặc dù Tiêu Tư Anh đã làm phụ đạo tâm lí trước khi vào đây nhưng trái tim nhỏ bé của nàng vẫn không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Giác quan quá mức nhạy bén đến lúc này không quá tốt. Âm thanh  vải vóc từ trên người nàng ấy thoát đi khiến cho nàng không tự giác đỏ mặt.

Nàng thậm chí niệm cả kinh phật nhưng cũng không có tác dụng gì.

Tiếng bước chân trần của nàng ấy xa dần, rồi tiếng nước vang lên, nàng ấy đã bước vào trong bồn tắm.

" Tỷ~"

Tôn Liễu Nhân tựa người vào thành bồn tắm, khẽ lên tiếng gọi nàng.

Da thịt trắng nõn mềm mại khiến cho đầu nàng ong ong, giống như thuốc súng chuẩn bị nổ tạc. Nàng không dám nhìn lâu, vội vàng  chuyển mắt đi chỗ khác. Bước chân cũng trở nên chậm chạp do dự.

" Tỷ, ta khó coi lắm sao?"

" K-Không có. Muội đừng nói bừa."

" Vậy sao tỷ không nhìn ta? Tỷ giống như nhìn thấy rắn rết vậy, nhiều một giây cũng không muốn nhìn thê..."

Nàng bị bức cho có phần vội vàng, tay che lại miệng nàng ấy, nói:

" Đừng nói linh tinh nữa."

Ánh sáng, hơi nước vừa lúc. Đôi mắt nàng ấy ướt dầm dề nhìn về phía nàng, giống như đôi mắt của tiểu thú vừa mới mở ra nhìn thế giới, tràn ngập lo sợ trước những thứ xa lạ, đối với người thân lại quyến luyến không rời.

Có thứ gì đứt đoạn, lộp bộp rơi xuống.

" Liễu Nhân, đừng nhìn nữa."

Còn nhìn, nàng sợ mình cầm giữ không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro