14. Cháo rau dại thịt nạt (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

Tuy nói, một người đã chết qua một lần, sẽ có nhiều thay đổi, nhưng sẽ không từ một người không biết chữ, trở nên biết chữ.

Thẳng đến giờ phút này, hắn đối với Tô Ngữ mới có thể chân chính yên lòng.

Lúc này Tô An từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Ngôn đã tỉnh lại, ôn hòa mà cười cười, nói với Tô Ngữ,
"Nương ngươi thân thể không thoải mái, cha liền không giữ các ngươi lại, sau khi trở về, chiếu cố tốt Tiểu Ngôn."

Tô Ngữ gật đầu,
"Ta biết."

Khương Kỳ đi ra phía trước, đem Tô Ngôn để trên lưng, Tô Ngữ cầm bao đồ đã thu thập xong, cùng Khương Kỳ đi ra ngoài.

Trong bao chỉ có vài món quần áo của Tô Ngôn, kỳ thật Tô Ngữ không muốn lấy, nhưng ngẫm lại hiện tại không có tiền, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận mặc những quần áo này trước.

Ba người đi ra Tô gia, đi hướng ra ngoài thôn.

Lúc này mới bất quá năm sáu giờ chiều, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng người làm ruộng ngoài đồng đã trở về, trong thôn rất nhiều người đi lại.

Những người này nhìn ba người Tô Ngữ đi ra ngoài thôn, sắc mặt đều lộ vẻ tò mò.

Tỷ đệ Tô Ngữ ở Tô gia không quá tốt, đây là chuyện người cả thôn đều biết.

Lần này Lý thị vì hai mươi lượng bạc, đem Tô Ngữ bán cho Khương Kỳ làm tức phụ.

Lúc này bất quá Tô Ngữ mới xuất giá ngày thứ hai, lại mang Tô Ngôn đi, xem ra bị Lý thị đuổi ra khỏi nhà.

Có người biết nội tình, đối với người không biết, bắt đầu nói.

Tô Ngữ nghe đến mấy người này nghị luận, cũng không có bất luận biểu tình gì.

Miệng mọc ở trên người của họ, nàng không có khả năng đi che lại, không cho người khác nói chuyện.

Mới vừa đi không xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của thiếu niên.

Tô Ngữ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Vương Trụ Tử chạy tới.

"Trụ Tử, có chuyện gì sao?"

Tô Ngữ nghi hoặc hỏi.

"Tiểu Ngữ tỷ tỷ, đây là nương ta kêu ta đưa cho tỷ."

Vương Trụ Tử nói, đem cái túi trong tay đưa cho Tô Ngữ.

"Đây là cái gì?"

Tô Ngữ vừa nói vừa mở ra nhìn.

Chỉ thấy trong túi là nửa túi gạo trắng bóng, mặt trên còn có một khối thịt ba chỉ dùng lá cây bao lại.

Tô Ngữ đem túi khép lại, lại đưa trả cho Vương Trụ Tử.

"Cái này tỷ tỷ không thể nhận, ngươi mau lấy về đi."

Vương Trụ Tử lại không chịu nhận,
"Tỷ tỷ, đây là nương ta cho Tiểu Ngôn bồi bổ thân thể, nếu ta lấy về, nương ta khẳng định đánh ta."

Tô Ngữ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói,
"Vậy được rồi, tỷ tỷ sẽ nhận."

Vương Trụ Tử nghe được Tô Ngữ nguyện ý nhận, mới nhẹ nhàng thở ra, đối với Tô Ngôn đang ghé vào trên lưng Khương Kỳ nói,
"Tiểu Ngôn ngươi dưỡng bệnh thật tốt, qua hai ngày ta đi thăm ngươi."

Tô Ngôn nhẹ giọng đáp,
"Được."

Nhìn bóng dáng Vương Trụ Tử chạy xa, Tô Ngữ trong lòng cảm động.

Người ở thời điểm nàng nghèo túng lại trợ giúp, nàng sẽ toàn lực hồi báo, hết thảy vấn đề chỉ là thời gian.

Bởi vì muốn chiếu cố thân thể Tô Ngôn, bọn họ ước chừng đi hơn một giờ, mới rốt cuộc đi tới nhà.

Tô Ngữ đem Tô Ngôn an bài ở căn phòng nàng .

Dù sao bọn họ là phu thê, sớm muộn gì cũng phải ngủ cùng nhau, nội tâm Tô Ngữ không nhịn được nghĩ nghĩ.

"Tiểu Ngôn, ngươi nằm a, có chuyện gì, liền kêu tỷ phu ngươi, tỷ tỷ đi nấu cơm."

Tô Ngữ dặn dò vài câu, liền đi vào phòng bếp.

Trong vòng một ngày Khương Kỳ chạy ba lần lên trấn trên, thật là vất vả.

Bất quá cũng nhờ hắn hàng năm săn thú, hoạt động trong núi, bằng không người bình thường đã sớm mệt nằm sấp xuống.

Tô Ngôn sốt vừa mới lui, cũng phải ăn chút ít, bằng không cả người đều sẽ không có sức lực.

Tự hỏi một chút, Tô Ngữ liền có chủ ý.

Sân bọn họ, kỳ thật cũng chính là đất hoang được rào tre vây lại, hiện tại cỏ dại mọc ra, trong đó còn kèm theo rau dại.

Tô Ngữ lấy cái sọt nhỏ cùng cái xẻng liền đi tới trong viện, không bao lâu, liền đào được hơn nửa sọt rau dại.

Đem rau dại lặt xong rửa sạch sẽ, Tô Ngữ thêm nước trong nồi, liền đốt lửa.

Nấu tới nước sôi liền bỏ gạo vào, đậy lại nắp nồi.

Tô Ngữ cắt ít thịt nạt trong thịt ba chỉ, băm thành mảnh nhỏ, để ở mâm dự phòng.

Ở bếp nhỏ bỏ thêm ít nước vào nồi, sau khi nước nóng, đem thịt ba chỉ đã cắt nhỏ bỏ vào nước nóng rồi vớt ra.

Sau khi đem thịt vớt ra, chờ nồi nóng lên, bỏ dầu, hành và gừng vào, đem thịt ba chỉ bỏ vào xào thơm, thêm vào chút muối, nước tương cùng đường trắng lại đảo đều, cuối cùng thêm nước, đậy nắp kín lại.

Làm xong hết thảy, cháo không sai biệt lắm đã nấu xong, đem thịt nạc băm nhỏ bỏ vào, lại thêm một chút muối, cuối cùng bỏ vào rau dại đã cắt xong, thêm hai giọt dầu mè, một nồi cháo thịt nạc đã nấu xong.

Ăn ngon lại có dinh dưỡng, hơn nữa còn thích hợp với người vừa hạ sốt, Tô Ngữ tự hào gật gật đầu, nguyên liệu tuy không đủ, nhưng tay nghề của nàng vẫn không tồi.

Thịt kho tàu cần nấu thêm chốc lát, chất thịt mới có thể thấm gia vị, Tô Ngữ nhân cơ hội đem cháo bỏ trong bồn, dùng cái nắp che lại.

Sau khi đem nồi rửa sạch sẽ, lại nhanh chóng nhào bột.(sorry nha, ta có lúc thông suốt có lúc tắt nghẽn chữ nghĩa nên không biết dịch, nàng nào biết xin chỉ giáo ak)

Trong nhà còn mấy cái bánh bột ngô, chỉ ăn cháo, đại khái Khương Kỳ ăn không đủ no.

Bánh rán hành vẫn luôn là bánh nàng yêu thích nhất, đơn giản lại tiện lợi, hơn nữa hương vị ăn rất ngon.

Sau khi nàng làm xong mấy cái bánh rán hành, thịt kho tàu cũng đã nấu xong, mùi thịt từ nồi chui ra, lại chui vào lỗ mũi nàng, nàng cơ hồ muốn rớt nước mắt.

Thịt thơm như vậy, nàng thật lâu không có ngửi thấy được.

Sau khi đem toàn bộ cơm lên đến trên bàn nhà chính, Tô Ngôn cũng được Khương Kỳ nâng ra.

"Tiểu Ngôn vì sao lại đi ra? Tỷ tỷ vừa mới chuẩn bị đem qua cho ngươi."

Tô Ngữ vội vàng đi lên đỡ Tô Ngôn, muốn cho hắn về phòng nằm.

Tô Ngôn lôi kéo tay Tô Ngữ nói,
"Tỷ, ta không có việc gì đâu, trời đã...... Khụ khụ, khụ khụ."

Tô Ngôn nói còn chưa nói xong, liền ho khan mãnh liệt, Tô Ngữ không khỏi phân trần, liền đỡ hắn đi trở về trong phòng.

Trên đầu giường gác lại chăn, cho Tô Ngôn ngồi dựa xuống.

Tô Ngữ mới vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài lấy cơm, liền thấy trong tay Khương Kỳ bưng một chén cháo đứng ở phía sau nàng.

"Cầm lấy, độ ấm vừa vặn."

Khương Kỳ nói, đem chén trong tay đưa cho Tô Ngữ.

Tô Ngữ nhẹ giọng nói cảm ơn, liền ngồi ở mép giường, một muỗng một muỗng đút Tô Ngôn ăn cháo.

Có lẽ bởi vì hương vị cháo không tồi, cũng có thể Tô Ngôn thật sự đói bụng, ăn xong hai chén lớn cháo, Tô Ngôn mới nói chính mình no rồi.

"Tỷ, ngươi có phải giận ta hay không?"

Tô Ngôn thật cẩn thận nhìn Tô Ngữ nói.

Tô Ngữ sờ sờ đầu Tô Ngôn, bất đắc dĩ nói,
"Nghĩ cái gì vậy, làm sao tỷ tỷ sẽ giận ngươi? Tiểu Ngôn, ngươi hiện tại đang ở trong nhà mình, không cần cẩn thận xem sắc mặt ai cũng không có người sẽ bắt ngươi làm việc, sẽ không có người đánh chửi ngươi. Ngươi liền an tâm đem thân thể dưỡng tốt, biết không?"

Tô Ngôn nghiêm túc gật gật đầu,
"Ta biết. Ta nhất định nghe tỷ tỷ, tỷ phu nói, đem thân thể dưỡng tốt sớm một chút. Tỷ phu nói, chờ thân thể ta tốt, hắn sẽ dạy ta săn thú."

Tô Ngữ nghe xong Tô Ngôn nói có chút kinh ngạc, Khương Kỳ thế nhưng sẽ nói như vậy?

"Được. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ đi ra ngoài ăn cơm. Trong chốc lát đem thuốc đưa tới cho ngươi."

Tô Ngữ nói xong, liền đứng lên đi tới cửa phòng, thuận tay đóng lại cửa phòng.

Sửa lần cuối: thứ 3, 10/3
Hôm nay nhà có cỗ, phải làm ba mâm cỗ, cứ ngỡ lúc ăn sẽ không ngon nhưng không ngờ trước khi ăn đã no rồi, làm dâu trăm họ không dễ nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro