157 +158 +159 +160 +161 +162 +163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157. Nhà ngoại ngươi ở đâu

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

9:23 t2, 22/6/2020

Vừa rồi Tần Liên hai lần liên tục nhắt đến người kia, khẳng định không phải thuận miệng nói dối, hẳn là có người nói với Tần Liên, nàng không phải chân chính Tô Ngữ, đồng thời có năng lực để Tần Liên tin tưởng lời này là thật sự.

Một người như vậy đến tột cùng là ai, vì cái gì biết nàng, vì cái gì xác định nàng không phải nguyên lai Tô Ngữ như thế, việc này làm cho Tô Ngữ tò mò vạn phần.

“Ha hả, ngươi muốn biết?”

Tần Liên nghiêng con mắt nhìn về phía Tô Ngữ,
“Ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi chờ xem, người nọ sẽ đến, nhất định sẽ đến vạch trần gương mặt thật của ngươi. Đến lúc đó ngươi chính là một người sắp chết, thảm so với ta gấp trăm lần. Ha ha ha……”

Tần Liên nói xong cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to, tựa hồ đã thấy được tình trạng Tô Ngữ chết không có chỗ chôn.

Tô Ngữ thấy thế, đột nhiên liền cảm thấy tay có chút ngứa.

Dị năng nàng chưa từng dùng ở đây đã sớm ngo ngoe rục rịch, thật sự muốn lập tức sinh ra một sợi dây leo, đem Tần Liên treo lên quất một trận.

Tần Liên cũng mặc kệ Tô Ngữ phản ứng, lung lay đứng lên, để lại cho Tô Ngữ và Khương Kỳ một nụ cười thần bí, xoay người đi đến xe ngựa.

Nhìn Tần Liên ngồi trên xe ngựa rời đi, biểu tình trên mặt Tô Ngữ mới ngưng trọng.

“Vui Sướng, không cần lo lắng.”

Khương Kỳ đem Tô Ngữ ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi nói.

“Ta không lo lắng.”

Tô Ngữ cười nhu nhu với Khương Kỳ, quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngựa rời đi kia.

Lúc trước Hà Phương đã nói qua, là Vu Hữu Tiền bồi Tần Liên tới, nhưng vừa rồi không có thấy Vu Hữu Tiền xuất hiện, hắn có phải hay không ở trong xe ngựa?

Xe ngựa kia rất lớn, bên trong trừ bỏ Vu Hữu Tiền, có thể còn có "người kia" trong miệng Tần Liên hay không?

Mặc kệ Tô Ngữ hoài nghi như thế nào, giờ phút này nàng cũng không có cách nào đuổi theo nhìn thấy đến cùng.

Liền tính bên trong trừ bỏ Vu Hữu Tiền còn có khác người, chính là nàng cũng không thể xác định người đó chính là "người kia" trong miệng Tần Liên.

Tô Ngữ cuối cùng nhìn thoáng qua xe ngựa, xoay người cùng Khương Kỳ vào cửa lớn.

Sau khi hai người cùng nhau đi vào tiền viện nhà chính, từng người đi vào phòng hai bên nhà chính, trong phòng đều đã ngồi đầy người.

Trong tây phòng các nữ nhân thấy Tô Ngữ tiến vào, đều sôi nổi cười chào hỏi với Tô Ngữ, im bặt không nhắc tới việc vừa mới phát sinh ở cửa.

Việc này cũng là ý tứ của Tô Ngữ, ngày tốt như vậy, nàng một chút cũng không hy vọng có người lại tiếp tục nói đến đề tài vừa rồi.

“Phải nói, diện mạo Tô Ngữ này, đích xác cùng người Tô gia càng ngày càng không giống, ngươi nói đây là vì cái gì a?”

Bỗng nhiên, Tô Ngữ nghe thấy có người nhắc tới tên nàng, chẳng qua thanh âm rất nhỏ, nàng theo thanh âm nhìn qua, liền thấy một tiểu tức phụ tuổi cùng nàng không sai biệt lắm đang nói chuyện với phụ nhân trung niên ở cạnh nàng.

“Ai, việc này ngươi cũng không biết đi, nương Tô Ngữ nàng lớn lên thật xinh đẹp, nàng trưởng thành rất giống nương nàng a.”

Phụ nhân kia cũng hứng thú, lập tức trả lời.

“Thật sự? Ta không có gặp qua nương nàng, là một mỹ nhân sao?”

“Ta đã thấy, lớn lên thật xinh đẹp. Chính là người, có chút ngốc.”

“Khẳng định ngốc, không ngốc sẽ gả cho nam nhân như vậy?”

Tô Ngữ nghe thế liền có chút sững sờ, người này vẫn là người có tư tưởng không bình thường a, cũng biết Tô An là tra nam sao.

Bất quá Tô Ngữ có thể nghe thấy, là bởi vì thính lực nàng khác hẳn với người thường, mà mấy người ngồi ở bên cạnh nàng lại không có nghe được, rốt cuộc thanh âm hai người vừa mới nói chuyện rất nhỏ.

“Tiểu Ngữ? Ngươi làm sao vậy?”

Ngô thị nghi hoặc nhìn Tô Ngữ, vừa rồi không phải còn đang nói chuyện, như thế nào đột nhiên sửng sốt không hé răng?

“A, không có việc gì, ta đang suy nghĩ, không biết ba tiểu gia hỏa tỉnh chưa, tỉnh rồi liền ôm lại đây cho mọi người nhìn xem.”

Tô Ngữ lấy lại tinh thần cười nói với Ngô thị.

“Này tốt, mau kêu người ôm ra, chúng ta còn không có gặp qua đâu.”

Người bên cạnh vừa nghe Tô Ngữ muốn đem mấy đứa bé ôm tới, đều lộ ra thần sắc cao hứng, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người một lần sinh ba  đưa, hơn nữa vẫn là nhi nữ song toàn, phải xem xem thật tốt ôm một cái, tranh thủ có thể lây dính một ít phúc khí, vậy không thể tốt hơn.

Tô Ngữ kêu Hà Phương đang đứng bên ngoài, làm nàng đi phía sau nhìn xem ba bảo bảo đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh liền ôm hết lại đây, để mọi người nhìn một cái.

Hà Phương đáp vâng hành lễ đi xuống, phản ứng này của Hà Phương làm người ở đây cực kỳ hâm mộ một trận, từ khi nào, Tô Ngữ từ tiểu nữ nhi nhà nông đáng thương, không nghĩ tới hiện tại đã đứng ở độ cao bọn họ vô pháp với tới.

Cũng may Tô Ngữ không phải người vong ân, còn biết trợ giúp một chút mọi người.

Trong khoảng thời gian ngắn, hảo cảm mọi người với Tô Ngữ lại bay lên một ít.

Qua không bao lâu, Hà Phương liền mang theo ba bà vú vào cửa.

Ba bà vú ôm trong lòng ngực, đúng là ba đứa bé,

“U, lại đây.”

Ngô thị mắt sắc, thấy người bước vào, phía sau còn có người đi theo, liền biết khẳng định là đem bọn nhỏ ôm tới.

“Mau tới đây để chúng ta nhìn xem.”

Vân Trương thị cũng cười nhìn ba bà vú đi vào.

Vừa rồi các nàng đã nói với Tô Ngữ, ba đứa bé đang ngủ, các nàng cũng không dám lên đi, sợ đánh thức bọn nhỏ.

Ba bà vú ôm bọn nhỏ đi đến trước giường đất, cong lưng ngồi ở trên giường đất để ba đứa bé nằm lên. Edit: Thanh Liên

Mọi người đều đứng lên xông tới, đi nhìn kỹ ba đứa bé.

Chỉ thấy ba đứa bé đều trắng trẻo mập mạp, mở to một đôi mắt đen như mực nhìn mọi người không ngừng, chỉ chốc lát sau thấy Tô Ngữ, trên mặt đều lộ ra nụ cười.

Tô Ngữ thấy ba đứa con nhìn nàng cười, tâm lập tức liền mềm mại, một tia phiền muộn vừa rồi cũng nháy mắt biến mất không thấy.

Mọi người cùng nhau trêu đùa hài tử trong chốc lát, thẳng đến bọn họ lại đói bụng, mới kêu bà vú ôm trở về phía sau.

Lúc này Tô Ngữ mới nhớ tới chuyện nữ nhân trung niên vừa mới nói, nàng muốn đi hỏi một chút nàng vì cái gì nói nương nàng ngốc, nhưng là, lại cảm thấy không nên hỏi.

Tuy rằng nàng có ký ức của nguyên thân, nhưng là rốt cuộc nương nàng đã chết rất nhiều năm, thời điểm chết nguyên thân còn nhỏ, có ấn tượng, nhưng cũng không phải rất rõ ràng.

Bất quá, vẫn có thể từ trong trí nhớ xa xôi ấy biết được, nương nàng thật là một mỹ nhân.

Chỉ là, vì cái gì nàng không có ký ức nhà ông ngoại?

Tô Ngữ trong khoảng thời gian ngắn lại ngây ngẩn cả người, trước kia, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Rốt cuộc nàng không phải nguyên thân, cũng không muốn cùng nhiều thân nhân nguyên thân tiếp xúc, sợ lộ ra dấu vết.

Nhưng hiện tại cẩn thận nhớ tới, trong trí nhớ nguyên thân, không có chút nào về nhà ngoại.

Tô Ngữ đang nghĩ ngợi, Hà Phương tiến vào hồi bẩm nói đến giờ ăn cơm, Tô Ngữ chỉ phải đem chuyện này trước đặt ở một bên, đứng lên tiếp đón mọi người đi ra ngoài dùng cơm.

Bởi vì nhiều người, thời tiết hôm nay cũng tốt, mặt trời lên cao, cho nên liền bày bàn ghế ở trong sân, mọi người ngồi dùng cơm ở trong viện, cũng đủ rộng và thoáng mát.

An bài mọi người ngồi xong, nhìn đồ ăn đem lên, Tô Ngữ lại tiếp đón trong chốc lát, đã bị Khương Kỳ lôi về phía sau.

Mọi người cũng đều thông cảm Tô Ngữ, rốt cuộc còn không tính đã ở cữ xong, cũng liền không nói nhiều cái gì.

Dù sao cho dù Tô Ngữ không ở đây, bọn họ cũng được ăn ngon uống tốt, bọn hạ nhân hầu hạ rất là chu đáo.

10:02 t2, 22/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Edit xong chương này, bản thân bị thoát lực. Cầm không nổi cái điện thoại luôn.

Chương 158. Nếu nàng không phải con Tô An

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

12:11 t2, 22/6/2020

Tô Ngữ một đường trở về phía sau, đi đến trước cửa thượng phòng, thấy ba đứa bé đều đang ngủ trên giường đất, nhóm bà vú cũng ở một bên thêu thùa may vá, cũng liền yên tâm.

Hỏi bà vú, nói là đã ăn cơm xong, Tô Ngữ liền dặn dò các nàng thận trọng, chính mình lại ra thượng phòng, một đường đi tây sương phòng.

Cửa tây sương phòng, Hà Phỉ đang ngồi trên hành lang, trong tay là một kiện y phục nhỏ, thấy Tô Ngữ lại đây, vội vàng đứng lên hành lễ.

“Phu nhân khỏe.”

“Tỷ tỷ ngủ rồi sao? Có ăn cơm chưa?”

Tô Ngữ dừng chân lại hỏi.

“Vừa mới đem cơm đi vào, phu nhân đang ăn a.”

Hà Phỉ cười đáp.

Tô Ngữ gật gật đầu, nhấc chân đi vào tây sương phòng.

Tây sương phòng cùng thời điểm trước kia trụi lủi đã khác nhau rất lớn, gian phòng được bố trí ấm áp trang nhã, bất luận bức màn hay là khăn trải bàn, đều dùng màu sắc phi thường thanh nhã, cho người ta cảm giác rất ấm áp.

Tô Ngữ không thể không cảm thán, Nhạc Tâm thật là một người biết bố trí, phỏng chừng, có quan hệ đến sự giáo dục từ nhỏ của nàng.

“Là muội muội tới?”

Tiếng Nhạc Tâm từ trong phòng truyền ra, trong âm thanh lộ ra vui sướng.

Tô Ngữ đáp, liền nhanh chân đi vào trong phòng.

“Muội muội như thế nào không nhanh nhanh về phòng nằm, còn chạy tới nơi này của ta làm cái gì?”

Nhạc Tâm hơi hơi oán trách nói.

Nhạc Tâm ngồi ở trên giường đất, trước mặt là bàn nhỏ trên bàn tràn đầy chén, cơm canh phía trên Tô Ngữ nhìn thấy quen, bởi vì nàng đã ăn không sai biệt lắm một tháng.

Tuy rằng lúc trước nghiên cứu nhiều loại thức ăn ở cữ, nhưng dù nhiều, cũng không có khả năng đồ ăn mỗi ngày đều không giống nhau, hơn nữa rất nhiều gia vị hiện giờ cũng không có biện pháp ăn, hương vị đồ ăn làm tới làm đi cũng đều không khác nhau mấy.

Cho nên, lúc này Tô Ngữ đối với một bàn cơm canh này không có một tia muốn ăn.

“Đã lâu không thấy tỷ tỷ, ta nhớ tỷ tỷ a, còn có cháu ngoại trai nhỏ của ta, ta cũng rất muốn nhìn thấy, cho nên liền tới.”

Tô Ngữ nói xong liền đi tới bên cạnh bà vú.

Bà vú đang ngồi ở đầu giường đặt lò sưởi, trong lòng ngực ôm tả lót màu đỏ, Tô Ngữ đi qua, nhìn về phía tã lót, liền thấy một tiểu oa nhi trắng nõn đang trợn tròn mắt nhìn nàng.

“Thật đáng yêu.”

Tô Ngữ cười mi mắt cong cong, duỗi tay đem đứa bé ôm vào lòng ngực.

“Ngươi còn ba đứa đâu, còn không có xem đủ a.”

Nhạc Tâm cười nói.

“Không giống nhau a, đây là con tỷ tỷ, lớn lên tự nhiên giống tỷ tỷ, ta thấy hắn, là có thể tưởng tượng một chút bộ dáng tỷ tỷ khi còn nhỏ a.”

Tô Ngữ cúi đầu đùa với bảo bảo trong lòng ngực, trong miệng còn nhẹ giọng giải thích với Nhạc Tâm.

“A Minh cũng nói hắn lớn lên giống ta.”

Nhạc Tâm nói, trên mặt liền lộ ra mỉm cười hạnh phúc.

“Ta vừa mới nghe Hà Phỉ nói, Tần Liên kia lại tới nữa? Nàng tới làm gì? Còn có lời nói kia của nàng, Tiểu Ngữ, ngươi đừng để trong lòng, nàng a, không thể nhìn được người khác sống tốt hơn nàng.”

Nhạc Tâm nhớ tới lời nói lúc trước của Hà Phỉ, mày không nhịn được nhíu lại.

“Ta không thèm để ý, nàng tính thứ gì, vì nàng sinh khí, không đáng giá.”

Tô Ngữ không để bụng nói.

Nhạc Tâm nghe xong cũng nở nụ cười, chính xác, vì cái loại người này mà sinh khí, rất không đáng giá.

“Bất quá, ta xem vẫn là nghĩ biện pháp, dùng một lần đem chuyện này giải quyết, bằng không, nàng lâu lâu tới một lần, làm tâm tình không vui.”

Nhạc Tâm kiến nghị.

“Ta biết, việc này tỷ tỷ không cần lo lắng, ta khẳng định nghĩ một biện pháp, dùng một lần đem nàng giải quyết.”

Tô Ngữ an ủi nói.

Tô Ngữ bồi Nhạc Tâm ăn xong cơm trưa, sau đó bảo Nhạc Tâm nghỉ ngơi cho tốt, còn nàng lại đi về phía trước.

Bàn tiệc phía trước đã tan, có người đi rồi, dư lại ít ỏi không có bao nhiêu người, đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Tô Ngữ xem Ngô thị còn ngồi ở chỗ kia, liền đi ra phía trước,
“Thím, ngươi ở lại trong chốc lát, ta có việc muốn hỏi ngươi một chút.”

Ngô thị xem biểu tình nghiêm túc của Tô Ngữ, liền biết nàng có chuyện quan trọng, cũng liền gật đầu đồng ý.

Lại qua sau một lúc lâu, rốt cuộc đem mọi người tiễn đi, Tô Ngữ mới cùng Ngô thị đi vào hậu viện.

“Tiểu Ngữ, ngươi có chuyện gì a, cứ việc nói cùng thím.”

Ngô thị ngồi xuống liền gấp không chờ nổi hỏi.

Tô Ngữ hơi hơi mỉm cười,
“Thím không cần sốt ruột, ta chính là muốn hỏi một chút, thím có biết, nhà mẹ đẻ ta còn ai không, cũng chính là trong nhà tổ phụ ta, còn có ai.”

Biểu tình Ngô thị hơi ngưng trệ, rõ ràng không nghĩ tới Tô Ngữ thế nhưng hỏi vấn đề này.

“Thời gian lâu như vậy, ta đều có chút nhớ không được.”

Ngô thị sửng sốt một chút sau cười nói.

“Không có việc gì, thím có thể nhớ tới tốt nhất, không nhớ ra, vậy cũng không có biện pháp.”

Tô Ngữ vốn cũng không ôm hy vọng, chẳng qua vẫn không cam lòng, muốn hỏi thử xem sao.

Ngô thị ngồi ở chỗ kia nhớ lại, Tô Ngữ liền lẳng lặng mà ngồi chờ một bên, trong lòng tuy có một ít nôn nóng, nhưng một chút cũng không lộ ra trên mặt.

“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.”

Ngô thị đột nhiên nói.

“Nhớ tới cái gì?”

Tô Ngữ vội vàng hỏi.

“Lại nói tiếp, ta lần đầu tiên gặp nương ngươi, vẫn là ở thời điểm cha ngươi đem nàng mang về.”

Ngô thị nhớ lại nói,
“Khi đó trong thôn đều biết việc này, cha ngươi đi ra ngoài một chuyến, thời điểm trở về liền mang theo nương ngươi, nói với gia gia ngươi, hắn muốn cưới nương ngươi.” Edit: Thanh Liên

“Nương lớn lên rất xinh đẹp, không nói đến làng trên xóm dưới này, chính là ở trấn trên, ta đều không có gặp qua nữ tử xinh đẹp như nương ngươi vậy, đáng tiếc……”

Nói đến lúc này, trên mặt Ngô thị lộ ra thần sắc tiếc hận.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc đầu óc nương ngươi có chút không rõ ràng lắm, mọi người đều nói, nàng có chút ngốc.”

Ngô thị phe phẩy đầu nói.

Ngốc……

Tô Ngữ lại nhớ tới lúc trước nghe thấy lời phụ nhân kia nói, cũng nói nương nàng ngốc, chẳng lẽ lúc ấy nàng nghĩ sai rồi, phụ nhân kia là nói đầu óc nương nàng ngốc, mà không phải ngốc gả cho Tô An*? (*ý tỷ ấy là bị ngốc chứ không phải ngu ngốc ý)

“Nàng thích cười, lại không nói nhiều lắm, cùng cha ngươi thành thân tám tháng liền sinh ra ngươi, đều nói trẻ bảy tám tháng là không sống được, không nghĩ tới ngươi còn sống rất tốt, hiện tại cũng đã thành thân có hài tử, nương ngươi nếu biết, khẳng định mỉm cười nơi cửu tuyền.”

Ngô thị nói xong còn nở nụ cười.

Tám tháng liền sinh nàng ra?

Tô Ngữ giật mình, phản ứng thứ nhất của nàng, chính là nàng có thể không phải con Tô An hay không?

“Sau khi sinh ngươi, nương ngươi liền cả ngày ôm ngươi, đến chỗ nào đều mang theo ngươi, có một lần ta cùng nàng nói chuyện phiếm, hỏi nàng là người ở nơi nào, trong nhà còn có ai, nàng đều nói không nhớ rõ.”

Ngô thị thở dài nói.

Không nhớ rõ? Đó là mất trí nhớ sao?

Tô Ngữ đối với thân phận nương nàng càng thêm tò mò, một mỹ nhân, vẫn là một mỹ nhân mất trí nhớ, vì cái gì sẽ gặp được Tô An?

Lại vì cái gì sẽ gả cho Tô An? Còn sinh cho Tô An hai đứa nhỏ, cái này làm cho Tô Ngữ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Nếu nàng không phải con Tô An thì sao?

Nếu, thời điểm Tô An gặp được nương nàng, nương nàng cũng đã có nàng? Việc đó có thể giải thích được Tô An vì cái gì không đối xử tốt với nàng hay không?

Nhưng Tiểu Ngôn? Tiểu Ngôn năm nay bất quá mười hai, là hài tử nương nàng hoài thai sinh ra ở Tô gia, có thể là con Tô An hay không?

12:49 t2, 22/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Có ai như tớ không, khi buồn là kiếm truyện thật buồn đọc, đọc xong rồi khóc, khóc xong là hết buồn, vui tươi hớn hở liền.

Chương 159. Hắn là vương gia

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

13:18 t3, 23/6/2020

Hạt giống hoài nghi một khi gieo, sẽ mọc rễ nẩy mầm rất nhanh.

Các đoạn ngắn đan xen trong trí nhớ Tô Ngữ liên tiếp không ngừng xông ra, xem thái độ Tô An đối với hai tỷ đệ nàng, bọn họ, vô cùng có khả năng không phải con Tô An.

Bằng không, Tô An thích mỹ nhân Ninh thị như vậy, cũng chính là nương nàng, gặp ở bên ngoài, liền phải mang về cưới nàng làm vợ, như thế nào sau khi nàng chết, đối với hài tử nàng vì hắn sinh không đối xử tốt đâu?

Hết thảy việc này, chỉ có một giải thích, đó chính là, Tô An không phải cha ruột nàng và Tô Ngôn, cho nên, Tô An mới có thể đối xử không tốt với bọn họ.

“Tiểu Ngữ, ngươi làm sao vậy?”

Ngô thị thấy sắc mặt Tô Ngữ biến hóa không ngừng, không nhịn được dò hỏi ra tiếng.

“Không có việc gì, cảm ơn thím. Nương ta…… Nàng trôi qua mấy năm đó tốt sao? Ta khi đó quá nhỏ, đều quên mất.”

“Trên mặt nương ngươi luôn mang theo nụ cười, nhìn thấy ai đều vui tươi hớn hở, đối với người cũng tốt, cũng không gặp nàng và cha ngươi đỏ mặt, chính là……”

“Chính là cái gì?”

“Chính là, ta nghĩ lại, cũng cảm thấy nàng và cha ngươi giống như có ngăn cách, bộ dáng như không thế nào thân cận.”

Ngô thị châm chước dùng từ một chút, mới chậm rãi nói.

Tô Ngữ như suy tư gì đó gật gật đầu, càng ngày càng cảm thấy, ý tưởng nàng rất chính xác.

Tiễn Ngô thị đi, Tô Ngữ một mình ngồi suy tư ở trên giường đất, nàng đem tất cả cảnh tượng có thể nhớ tới xem qua một lần, tựa hồ, Ninh thị và Tô An đích xác có ngăn cách.

Thời điểm ở nhà, hai người rất ít nói chuyện, trên cơ bản đều là từng người làm việc của bản thân.

Ngay cả thời điểm ngủ buổi tối, cũng là Ninh thị và nàng ngủ trong một gian phòng, mà Tô An……

Tô An ngủ ở một gian phòng khác.

Tô Ngữ bỗng nhiên đứng lên, cảm thấy ý nghĩ của chính mình đã được nghiệm chứng, này còn không phải là chứng cớ tốt nhất sao.

Nhưng Tô Ngôn là như thế nào?

Không phải là con Tô An, như vậy Tô Ngôn được tạo như thế nào?

“Vui Sướng, ta nghe hạ nhân nói ngươi chưa ăn cái gì. Thế nào lại không yêu quý thân thể của mình như vậy?”

Khương Kỳ tiến vào phòng thấy Tô Ngữ ngồi ở chỗ kia, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng, lại tựa hồ có chút may mắn, biểu tình tương đối phức tạp.

“Ta đã quên.”

Tô Ngữ quay đầu liền thấy Khương Kỳ đã muốn chạy tới trước mặt nàng, mang vẻ mặt đau lòng nhìn nàng.

“Ta kêu Hứa thẩm nấu cháo cùng điểm tâm, một lát là có thể bưng lên, ta bồi ngươi cùng nhau một chút.”

Khương Kỳ nói rồi ngồi vào bên cạnh Tô Ngữ, đem tay nàng kéo lại.

“Cũng may tay còn không lạnh.”

Tô Ngữ bật cười,
“Trong phòng này ấm áp như vậy, sao tay có thể bị lạnh.”

“Ngươi không yêu quý thân thể của mình như vậy, thực sự nên đánh.”

Khương Kỳ nói xong liền vỗ nhẹ ở trên mông Tô Ngữ một cái.

Tô Ngữ đối cái đánh không đau không ngứa này cảm thấy rất là bất đắc dĩ, rõ ràng không nỡ đánh, còn phải làm ra động tác như vậy, làm nàng hoàn toàn cảm thấy đang dụ dỗ tiểu hài tử vậy?

“Ngươi vừa rồi cùng Ngô thím nói cái gì vậy?”

Thấy biểu tình Tô Ngữ, Khương Kỳ ngược lại hỏi chuyện khác.

“Đúng rồi, ta hoài nghi, ta và Tiểu Ngôn, không phải con Tô An.”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Khương Kỳ kinh ngạc hô ra tiếng, nhưng Tô Ngữ lại tựa hồ nghe thấy tiếng Tô Ngôn.

Nàng quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Tô Ngôn bưng khay mặt đầy kinh ngạc đứng ở nơi đó.

“Tỷ tỷ, ngươi vừa mới nói cái gì?”

Tô Ngôn bước nhanh đi lên trước, đem khay đặt ở lên bàn nhỏ trên giường đất, vội vàng hỏi Tô Ngữ.

Tô Ngữ có thể lý giải cảm thụ của Tô Ngôn giờ phút này, một người được chính mình kêu mười một năm là cha lại đối xử với mình không tốt, đột nhiên được người ta nói, người đó không phải cha mình, trong lòng vừa cảm thấy cao hứng lại khổ sở đi.

Cao hứng chính là, người đối xử không tốt, không phải cha ruột mình.

Khổ sở chính là, cha ruột đến tột cùng ở đâu?

“Tiểu Ngôn, ngươi nghe tỷ tỷ nói, tỷ tỷ hiện tại cũng chỉ là hoài nghi, cũng không thể xác định chính xác, cho nên, ngươi đừng có gấp.”

Tô Ngữ vội vàng mở miệng trấn an.

“Vậy chúng ta đi tìm hắn hỏi rõ ràng.”

Tô Ngôn lập tức nói.

“Ngươi tìm hắn, hắn sẽ nói cho ngươi sao?”

Tô Ngữ trầm mặc một chút mới nói.

Tô Ngôn nghe xong có chút ủ rũ, đúng vậy, nhiều năm như vậy, Tô An cho dù đem bọn họ đuổi ra ngoài, đều không có nói ra thân thế bọn họ, hiện tại đi hỏi, hắn liền thật sự sẽ nói sao?

“Tiểu Ngôn, chúng ta không cần phải gấp gáp, một ngày nào đó chúng ta sẽ biết chân tướng.”

Tô Ngữ lại an ủi nói.

Khương Kỳ cũng ở một bên khuyên giải an ủi vài câu, bất quá Tô Ngôn cũng không có lại mở miệng nói cái gì, chỉ là dặn dò Tô Ngữ ăn cơm thật tốt, liền một người đi ra ngoài. Edit: Thanh Liên

13:41-13:55 t3, 23/6/2020

Sau khi Tô Ngôn đi rồi, Khương Kỳ lo lắng nhìn về phía Tô Ngữ,
“Ngươi…… Không có việc gì đi?”

Tô Ngữ hơi hơi mỉm cười,
“Ta không có việc gì, rốt cuộc, ta không phải là nàng, cảm xúc, hẳn là không có thảm đi.”

Khương Kỳ gật đầu,
“Bất quá, ngươi vẫn phải để ý, vì nàng, vì Tiểu Ngôn, ngươi cũng nhất định sẽ đem chuyện này biết rõ ràng. Ta nói đúng không?”

Tô Ngữ đem đầu dựa vào trên vai Khương Kỳ,

“Vẫn là ngươi hiểu ta.”

“Kỳ thật, ta cũng từng trải qua như vậy, kiếp trước của ta.”

Khương Kỳ sâu kín nói một câu.

“Cái gì?”

Cái này, đến phiên Tô Ngữ kinh ngạc, Khương Kỳ thế nhưng từng trải qua tương tự, đây là việc nàng như thế nào cũng không thể tưởng được.

Hơn nữa, được Khương Kỳ thừa nhận khi hắn trọng sinh tới nay, lần đầu tiên cùng nàng nói đến việc kiếp trước của hắn.

“Ngươi ăn cơm trước, trong chốc lát ta nói chạm rãi cho ngươi biết.”

Khương Kỳ nói, liền đưa một chén cháo cho Tô Ngữ.

Tô Ngữ muốn nghe Khương Kỳ nói chuyện của hắn, cho nên vội vàng tiếp nhận cháo liền ăn hết.

Khương Kỳ xem bộ dáng Tô Ngữ vội vàng, cảm thấy có chút buồn cười, bất quá vẫn nhẫn nhịn, sau mười lăm phút, cùng Tô Ngữ ăn xong hết đồ ăn.

“Tốt, ngươi hiện tại có thể nói đi?”

Tô Ngữ kêu Hà Phương dọn dẹp chén đũa, súc miệng, rửa sạch tay, lôi kéo Khương Kỳ ngồi trên giường đất, bày ra bộ dáng muốn nghe chuyện xưa.

Khương Kỳ cũng không hề nói gì, chậm rãi giảng thuật lên.

“Đời trước, ta rời đi nơi này, liền đi Thịnh Kinh, ở Thịnh Kinh tìm được người nhà của ta. Mà ta có thể thuận lợi tìm được người nhà, mắn may nhờ khối ngọc bội kia.”

“Ngọc bội?”

Tô Ngữ cảm thấy chính mình giống như nhớ tới cái gì, ý niệm nàng khẽ nhúc nhích, từ trong không gian lấy ra khối ngọc bội đã bỏ vào hai năm không có lấy ra.

“Là khối này sao?”

Khương Kỳ tiếp nhận ngọc bội từ trên tay Tô Ngữ, như hoài niệm, như cảm thán chạm nhẹ trên ngọc bội trong chốc lát, mới nói đến,
“Chính là khối ngọc bội này.”

“Đời trước, ta cũng tìm được nó ở trong núi, thời điểm đi Thịnh Kinh, ta mang nó đi theo, không nghĩ tới vừa đến Thịnh Kinh liền ở trên đường gặp một người nam nhân, lôi kéo ta nói, ta là tiểu vương gia nhà hắn.”

“Tiểu vương gia?”

“Ân, người kia nói phụ thân là vương khác họ của Đại Tần, tên là Khương Niết. Là huynh đệ Thái Thượng Hoàng kết bái, địa vị ở Đại Tần quốc vô cùng cao. Trong tay hắn lại nắm binh quyền, cho dù hiện tại tân đế đăng cơ, thế lực hắn như cũ không để người khinh thường……”

14:08 t3, 23/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Tớ kể cho các cậu nghe một câu chuyện khá là lâm ly bi đát.

Chuyện là hôm qua con mèo nhà tớ đi đánh lộn với ai đó trở về, nó đòi vào mùng tớ, trời tối mà mẹ tớ còn ở ngoài chưa vào mùng, thế là tớ nói:
-Chờ ở ngoài tý chờ ba mẹ tao đi ngủ rồi tao cho vô.

Umh...cu em rất là ngoan ngoãn dù mệt buồn ngủ sắp bạ tại chỗ, nhưng vẫn cố gắng ngồi. "Không sao tao chịu được sen ak."

Khi mẹ tớ vào mùng ngủ rồi, tớ vạch mùng cho ẻm vào, đúng thật là quá mệt luôn, vừa vào mùng là ngủ tại chỗ luôn.

Chương sau kể tiếp.

Chương 160. Gặp được Khương Kỳ là tốt nhất

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

21:02 t3, 23/6/2020

“Đó có phải hay không, hắn như cũ theo phe Thái Thượng Hoàng?”

Tô Ngữ nghĩ nghĩ hỏi.

Khương Kỳ đối với Tô Ngữ lộ ra một nụ cười tán thưởng,
“Đúng vậy, hắn và Thái Thượng Hoàng là một phái, tuy rằng tân đế đăng cơ, nhưng Thái Thượng Hoàng như cũ muốn nắm giữ triều chính ở phía sau, chỉ là, tân đế cũng không phải người tình nguyện làm con rối, cho nên dù mặt ngoài hòa thuận, kỳ thật tranh giành giữa các đảng phái rất lợi hại.”

Tô Ngữ cứng họng, nàng chẳng lẽ cũng sẽ đi lên con đường cuối cùng của nữ xuyên không —— trạch đấu cung đấu*, hoặc là, chính đấu**. (*cái này thì mọi người biết rồi, tớ không nói, còn ** là đấu tranh chính trị)

“Khi Thái Thượng Hoàng còn tại vị, Khương Niết được phong làm An Tần Vương, tay cầm 30 vạn đại quân, mấy năm trước tân đế lên ngôi, binh quyền cũng không có thu hồi.”

Tô Ngữ mắt đầy sao,
“An Tần Vương? Vừa nghe tên này thấy chắc vô cùng lợi hại a……”

Khóe miệng Khương Kỳ giơ lên, lộ ra một nụ cười trào phúng,
“Đúng vậy, An Tần Vương, yên ổn Đại Tần, đây là vinh quang rất lớn.”

Tô Ngữ thấy thần sắc Khương Kỳ thần sắc, cũng không xem là cao hứng, liền lại hỏi,
“Vậy, người lôi kéo ngươi nói ngươi là tiểu vương gia nhà hắn, là ai?”

“Quản gia An Tần Vương phủ.”

“Vậy ngươi đi theo hắn đi trở về sao?”

“Đi trở về.”

Thanh âm Khương Kỳ có chút bất đắc dĩ, lại có chút mất mát,
“Kiếp trước, ta một mình ở tại thôn núi nhỏ này sống tám năm, vừa ly khai liền tìm được người nhà, phụ thân vẫn là một vị Vương gia tay cầm trọng binh, ta tự nhiên là cao hứng kích động.”

“Tới vương phủ rồi, nhìn thấy An Tần Vương, ta không có chút nào hoài nghi cái gì, bởi vì ta cũng không có cái gì đáng giá để người khác tính kế, bộ dáng khi An Tần Vương nhìn thấy ta kích động rơi lệ đầy mặt, càng làm cho ta không có lý do hoài nghi.”

Nghe đến đó, Tô Ngữ kinh ngạc,
“Chẳng lẽ hắn có mục đích khác?”

“Đương nhiên là có.”

Khương Kỳ gật đầu.

Tô Ngữ hơi suy tư một chút liền minh bạch, An Tần Vương quyền cao chức trọng, nếu hắn muốn tìm nhi tử, không có khả năng qua tám năm đều không có tìm được.

Nguyên nhân duy nhất không có tìm được chính là, hắn căn bản không muốn tìm Khương Kỳ đứa con trai này.

Bất quá……

“Nếu hắn cũng không muốn tìm ngươi, vì cái gì quản gia Vương phủ ở trên đường cái là có thể liếc mắt một cái nhận ra ngươi, còn đem ngươi mang về?”

“Đó là bởi vì hắn thấy trên người ta mang theo khối ngọc bội này. Khương Niết tiếp thu ta, cũng là vì khối ngọc bội này.”

Tô Ngữ và Khương Kỳ đồng thời đem mắt nhìn xuống khối ngọc bội này, Tô Ngữ tỉ mỉ đem ngọc bội quan sát một lần, sau đó lắc đầu nói,
“Khối này cũng không có cái gì bất đồng a, còn không phải là một khối ngọc bội sao, tỉ lệ không tồi thôi.”

Khương Kỳ cũng lắc đầu giống nàng,
“Ta cũng không biết ngọc bội này đến tột cùng cất giấu bí mật gì, nhưng là, đích đích xác xác là bởi vì ngọc bội này, Khương Niết mới nhận ta đứa con trai này, nhưng là cũng là vì ngọc bội này, ta lại chết ở trong tay Khương Niết.”

Tô Ngữ chấn kinh, chết trong tay Khương Niết?

Nàng không phải là nghe lầm đi?

“Ngươi không có nghe lầm, ta thật sự là chết trong tay Khương Niết, thẳng đến sau khi Khương Niết xác định ta không biết ngọc bội cất giấu bí mật gì, liền bỏ ta như giày rách, cuối cùng, càng là hạ sát thủ.”

“Hắn…… Không phải cha ngươi sao?”

Tô Ngữ thật sự không biết lúc này nên nói như thế nào, là nên an ủi Khương Kỳ, hay là nên đau mắng Khương Niết không bằng súc sinh.

“Ta cũng là trước khi chết mới từ trong miệng Khương Niết biết được, ta cũng không phải con hắn, hắn chỉ là ở thời điểm nương ta mang thai, trong lúc vô tình đã cứu nương ta một mạng. Sau khi nương ta sinh ra ta, lại đem ta ôm đi An Tần Vương phủ, nhờ Khương Niết chiếu cố ta, nàng lại biến mất không biết tung tích.”

“Thời điểm bắt đầu, Khương Niết đối ta còn tính không tồi, chính là ở thời điểm ta mười tuổi, hắn không biết nghe ai nói, khối ngọc bội ta vẫn luôn mang theo này, cất giấu một bí mật lớn, chỉ cần biết bí mật này, là có thể vạn sự như nguyện.”

“Cho nên, hắn liền tự biên tự diễn một trận ám sát, vì chính là dẫn mẫu thân ta ra tới, ép buộc nói ra bí ẩn ngọc bội, chính là ai ngờ, hắn không có thể như nguyện, cho nên liền nổi lên sát tâm với ta. Hắn kêu người huỷ hoại mặt ta, đem ta ném vào núi Vân Vụ, không nghĩ tới cuối cùng ta được người Triệu gia cứu, lại còn sống, sau tám năm, lại xuất hiện trước mặt hắn.”

Nghe Khương Kỳ nói về những gì đã trải qua ở kiếp trước, Tô Ngữ chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, so với lúc trước nàng đã chết hai lần nàng còn khó chịu hơn.

Rốt cuộc, nàng chỉ chỉ bị tang thi cắn chết, mà Khương Kỳ lần lượt bị người bên cạnh gây thương tích, cuối cùng là chết trong tay người mình tín nhiệm.

“Vui Sướng, không cần thay ta khổ sở, đều là việc kiếp trước, kiếp này, ta có ngươi, có con chúng ta, những việc kiếp trước, đều như mây khói thoảng qua, đã tan thành mây khói.”

Nghe Khương Kỳ an ủi, Tô Ngữ cũng không có mở miệng, chỉ là duỗi tay ôm lấy vòng eo Khương Kỳ, đem mặt dán ở ngực hắn.

Khương Kỳ nói rất đơn giản, bất quá chỉ nói mấy câu mà thôi, nhưng Tô Ngữ biết rõ, kiếp trước trước khi chết Khương Kỳ khẳng định phi thường thống khổ và thương tâm. Edit: Thanh Liên

Nàng không biết nên mở miệng an ủi như thế nào chỉ có thể ôm hắn như vậy, cho hắn biết, nàng sẽ vẫn luôn ở bên hắn.

Đến nỗi Khương Niết, hiện tại bọn họ không có năng lực cùng hắn đối kháng, nhưng sẽ có một ngày, nàng và Khương Kỳ sẽ cùng đi Thịnh Kinh tự mình giải quyết ân oán kiếp trước và kiếp này.

Hai người lẳng lặng ôm hồi lâu, Tô Ngữ bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc,
“Vậy thân phận Thủy Minh là gì? Kiếp trước ngươi có phải biết hắn hay không?”

Khương Kỳ nhẹ nhàng gật đầu,
“A Minh là con nhỏ Thái Thượng Hoàng, vẫn luôn rất được Thái Thượng Hoàng yêu thích, bất đắc dĩ không biết vì sao lại là tân đế đăng cơ, tân đế đối A Minh không yên tâm, vì thế tìm cái cớ xử lý hắn, bỏ tước vị hắn, đem hắn đuổi ra Thịnh Kinh. Đến nỗi Nhạc Tâm còn là nữ nhi thái phó, khi đó A Minh và Nhạc Tâm mới vừa thành thân không bao lâu, nhưng tình cảm hai người chắc hơn vàng, Nhạc Tâm liền đi theo A Minh. Kiếp trước ta nhận thức A Minh vẫn là ở năm thứ ba ta trở về Thịnh Kinh, chúng ta cũng coi như là nhất kiến như cố, chỉ tiếc, hắn còn chết sớm hơn ta, Nhạc Tâm cũng tuẫn tình theo, hai người cũng cũng không có hài tử.”

Tô Ngữ mở to hai mắt, quả thực không dám tin tưởng, Nhạc Tâm và Thủy Minh người như vậy, kiếp trước lại có kết cục này.

“Cũng may kiếp này ta cưới ngươi, cũng trước tiên gặp A Minh, chúng ta cũng đều thật tốt.”

Khương Kỳ nói, ở trên đầu Tô Ngữ rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tô Ngữ vẫn luôn không thể lý giải, vì cái gì lúc trước nàng phải ở mạt thế trọng sinh một lần, tuy nói được một cái không gian, còn không được sống bao lâu liền chết.

Hiện tại xem ra, nàng sở dĩ phải sống một đời như vậy, bởi vì ở thời gian thích hợp đi đến nơi này, gặp được tốt nhất Khương Kỳ.

“Đúng, ngươi có ta, có con chúng ta, còn có huynh đệ tốt kiếp trước của ngươi, chúng ta đều tốt, về sau cũng sẽ tốt. Trời cao để chúng ta sống lại một lần, khẳng định không phải vì để chúng ta phải trải qua một lần tử vong.”

Tô Ngữ kiên định nhìn Khương Kỳ, trong miệng nói từng câu từng chữ.

“Oa……”

Gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc trẻ con, đem không khí trầm trọng giữa Tô Ngữ và Khương Kỳ đánh vỡ trong nháy mắt, hai người nhìn nhau cười, cùng đi ra gian ngoài.

21:41 t3, 23/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Kể chuyện tiếp:
Tớ a, lấy áo đắp cho boss đàng hoàng, nằm bên người thở khò khò, có âm thanh khó ngủ chết đi được.

Mọi lần 22h tớ ra ngoài là ẻm sẽ ngóc đầu dậy nhìn tớ làm gì, có bỏ ẻm lại không? Ai ngờ giờ đó tớ ra ngoài không biết ẻm có biết hay không đều không ngóc nổi đầu.

Tớ vào thế là ngủ bình thường, ai ngờ sấm chớp, bão tố lúc nữa đêm chứ. Mẫu hậu của tớ ra mùng còn cầm theo đèn, còn gọi vào mùng tớ...ah ah ah thế là nữa đêm bị mẫu hậu quát một trận đã đời.

Chiều về còn bị quát một trận. Tôi khổ quá mà.

Chương 161. Trương Phát Tài đã chết

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

9:23 t4, 24/6/2020

“Làm sao vậy? Tiểu Kiều Kiều của nương như thế nào lại khóc? Có phải nhớ nương hay không?”

Tô Ngữ đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực nhẹ giọng dụ dỗ, quả nhiên không bao lâu, Kiều Kiều không còn giương miệng khóc.

Chỉ là bởi vì vừa mới khóc, trên khóe mắt và lông mi nàng đều còn treo nước mắt, bộ dáng như hoa lê đái vũ*, nhìn rất động lòng người. (*câu này ngày xưa dùng miêu tả dáng vẻ khóc của Dương Quý Phi, một trong bốn người đẹp nhất thời cổ đại. Đó là kiến thức tớ có được, còn cụ thể xin mời nhờ bác google)

“Tiểu thư vẫn thân với phu nhân nhất, phu nhân ôm một cái, lập tức liền ngưng khóc.”

Bà vú phụ trách nuôi nấng Kiều Kiều đứng ở một bên cười nói, tươi cười trên mặt nàng đem khuôn mặt đầy đặn này, thành một đóa hoa cúc lớn.

“Đúng nha, đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của nương, Kiều Kiều biết nàng khóc nương sẽ đau lòng, tự nhiên sẽ không khóc, thương thương a, tiểu Kiều Kiều?”

Tô Ngữ nói, còn chớp chớp mắt với Kiều Kiều trong lòng ngực vài cái, tựa hồ giống như Kiều Kiều thật sự có thể nghe hiểu lời nói của nàng.

“Tiểu thư vừa rồi vì cái gì sẽ khóc? Chính là đói bụng?”

Khương Kỳ đứng ở một bên vẫn luôn không có hé răng, thấy Kiều Kiều được Tô Ngữ ôm vào buồng trong, mới hỏi bà vú.

Bà vú bị ngữ khí Khương Kỳ làm hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, cung kính mà nói,
“Không phải đói bụng, chính là đang ngủ đột nhiên khóc lên. Hai vị thiếu gia đều còn đang ngủ ngon giấc, lúc trước đều là cùng nhau uống sữa……”

Tiếng bà vú nói chuyện càng ngày càng nhỏ, sợ Khương Kỳ bởi vậy sẽ giận chó đánh mèo lên nàng.

Khương Kỳ lại không có ý tứ giận chó đánh mèo, thứ nhất, tiểu hài tử khóc là bình thường, hắn thấy trên sách trong không gian Tô Ngữ đã nói qua, tiểu hài tử khóc khi còn nhỏ, còn có thể rèn luyện hô hấp.

Thứ hai, hắn còn đang nghĩ tới lời Tô Ngữ vừa nói, nàng nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của nương, có thể hay không, là Kiều Kiều cảm giác được nàng không vui, cho nên mới khóc đâu?

Bất quá ý tưởng này không thể nào chứng minh, cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi.

“Trong chốc lát hai vị tiểu thiếu gia tỉnh ngủ, cho uống sữa, sau đó liền ôm đến bên trong đi.”

“Vâng.”

Bà vú uốn gối đáp, nhìn Khương Kỳ vào buồng trong.

“Kiều Kiều, cha ngươi là người mặt đen, lại đi hù dọa người.”

Tô Ngữ lóe mắt nhìn thoáng qua Khương Kỳ, cúi đầu nhẹ giọng nói với Kiều Kiều.

“Lại nói bậy liền phải đánh mông ngươi……”

Khương Kỳ cười ý vị thâm trường.

“Ngươi mới là người nghiêm trang nói bậy.”

Tô Ngữ bĩu môi, không hề tiếp tục cùng Khương Kỳ đấu võ mồm.

Sau khi tiệc đầy tháng ba bảo bảo qua đi, ngay sau đó chính là cày bừa vụ xuân.

Chuyện ươm mầm dưa hấu, Tô Ngữ đã nói kỹ càng tỉ mỉ cho Vân Sơn.

Cho nên, năm nay Tô Ngữ không cần lại ươm mầm dưa hấu giúp người trong thôn, nhưng các nàng năm nay cũng muốn trồng dưa hấu, liền nhiều hơn năm trước rất nhiều.

Sau khi hạt giống dưa hấu được gieo, Khương Kỳ kêu Hà Tam cùng hắn đánh xe đi huyện thành, sau ba ngày mới trở về.

Cùng bọn họ trở về, còn có ba chiếc xe ngựa khác.

Thêm hai chiếc xe của hai người Khương Kỳ chạy đi, năm chiếc xe, tràn đầy, tất cả đều là các loại cây giống và hoa non.

Thanh toán bạc tiễn ba chiếc xe ngựa đi, thời gian kế tiếp liền càng thêm bận rộn.

Mỗi buổi sáng ăn qua cơm sáng, Khương Kỳ liền mang theo đám người Hà Tam cùng đi phía sau dọn dẹp đất hoang và sườn núi.

Đất hoang phải dọn dẹp sạch sẽ, dùng để trồng dưa hấu, trên sườn núi phía sau, đem những cây tạp đều nhổ tận gốc, sau đó ở những gốc cây đó, đem nó đào lớn và sâu thêm, dùng để trồng các loại cây ăn quả.

Thời điểm lúc trước, Tô Ngữ muốn trồng nhiều loại cây ăn quả, chỉ là điều kiện lúc đó không cho phép.

Bất quá về sau thì tốt rồi, muốn trồng bao nhiêu cây đều có đất để trồng.

Những ngày bận rộn liên tục đến khi tháng ba qua đi, đất hoang và trên sườn núi đều đã rực rỡ hẳn lên, cây con dưa hấu xanh mượt và các loại cây ăn quả nhỏ lấp đầy.

Ở trên sườn núi, Tô Ngữ còn kêu người trồng thêm một ít hoa, chờ đến mùa hoa nở, đó cũng là một cảnh đẹp.

Tiến vào tháng tư, liền nghênh đón lễ trăng tròn của nhi tử Nhạc Tâm và Thủy Minh.

Hai người cùng người thôn Vân Vụ cũng không quen biết, cho nên cũng không tính toán mời khách, chỉ là ở cùng ngày cùng ăn cơm với Tô Ngữ Khương Kỳ.

Ở trên bàn cơm, Thủy Minh nói hắn lấy tên cho hài tử —— Thuỷ Dung.

Khương Kỳ nghe xong gật đầu, thật là cái tên hay.

Chỉ là Tô Ngữ lại cảm thấy tên này có chút quen thuộc, lại trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra đến tột cùng nghe qua ở nơi nào.

Hồi tưởng lại một lần, bất luận kiếp trước kiếp này, người họ Thủy nàng biết, trừ bỏ Thủy Minh cũng không còn người khác a.

Cơm nước xong, Khương Kỳ và Tô Ngữ cùng nhau trở về thượng phòng, Khương Kỳ lúc này mới hỏi,
“Vui Sướng suy nghĩ cái gì? Như thế nào mày nhăn sâu như vậy?”

“Ta cảm thấy, tên Thuỷ Dung này nghe rất quen tai, nhưng ta cũng không quen biết người họ Thuỷ khác a.”

Tô Ngữ buồn bực nói.

Khương Kỳ nghe xong Tô Ngữ nói, duỗi tay véo nhẹ trên mũi Tô Ngữ một chút,
“Vui sướng như thế nào lại quên, trong không gian ngươi có một quyển sách, tên 《 Hồng Lâu Mộng 》. Bên trong có một Vương gia, không phải tên Thuỷ Dung sao?” Edit: Thanh Liên

“Đúng vậy.”

Tô Ngữ trước mắt sáng ngời, rốt cuộc biết rõ vì cái gì sẽ đối với tên này quen thuộc như vậy, nguyên lai bởi vì nguyên nhân này.

Kiếp trước Tô Ngữ, tuy rằng tốt nghiệp đại học nông nghiệp, nhưng nàng lại phi thường thích 《 Hồng Lâu Mộng 》.

Một quyển 《 Hồng Lâu Mộng 》, bị Tô Ngữ lăn qua lộn lại, đều sắp bị nàng làm nát rồi.

Sau khi Nhạc Tâm ra ở cữ, thời tiết càng ngày càng ấm áp, nàng và Tô Ngữ thường xuyên cùng nhau ôm bốn hài tử chơi.

Tháng tư, một ngày sáng sớm Hứa thị và Hà Tam đến trấn trên mua đồ ăn trở về, nói cho Tô Ngữ một việc.

“Phu nhân, Vu Phát Tài đã chết.”

“Chết như thế nào?”

Tô Ngữ đang phơi nắng, nghe thấy Hứa thị nói, có một giây đồng hồ ngây người, sau đó lại hỏi.

“Nghe nói là nằm ở trên giường một hồi lâu, chết là chuyện sớm hay muộn.”

Hứa thị đem lời nàng nghe qua nói cho Tô Ngữ một lần.

“Khi nào chết?”

“Là buổi tối hôm trước. Nói là ngày hôm qua đã treo vải trắng, bắt đầu làm tang sự. Bất quá nghe nói, Vu Hữu Tiền và lão bà hài tử hắn chỉ trở về Vu gia dập đầu quỳ linh cửu, lại không có dọn về ở.”

Hứa thị nói tiếp.

Tô Ngữ nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên chính là, Vu Hữu Tiền sợ lão bà trở về Vu gia, hắn không thể cùng Tần Liên hẹn hò, cho nên mới không cho lão bà hài tử dọn về đi.

Mà trên thực tế, liền giống như Tô Ngữ nghĩ, Vu Hữu Tiền không cho lão bà hài tử của hắn cùng nhau ở tại Vu gia, chính là vì cùng Tần Liên ở bên nhau.

Không biết mị lực Tần Liên quá lớn, vẫn là Vu Hữu Tiền thật sự là một hạt giống si tình.

Cha ruột hắn đều chết ở trong tay Tần Liên, hắn vẫn là tâm tâm niệm niệm cùng Tần Liên pha trộn ở bên nhau, hắn khóc trước linh đường cha hắn, phía sau lại nằm ở trên giường Tần Liên.

Cho dù mặt trời đã lên cao, hai người còn hoạt động ở trên giường không có ý tứ thức dậy.

Vu Hữu Tiền tham luyến chạm vào làn da bóng loáng của Tần Liên, nhớ tới làn da thô ráp trên người lão bà mình, liền cảm thấy có chút phiền lòng.

“Liên Nhi, hiện tại lão gia hỏa đã chết, về sau, liền không còn có người có thể cho ngươi nhìn sắc mặt.”

Vu Hữu Tiền lấy lòng nói lời âu yếm.

Đối với Vu Phát Tài chết, Tần Liên có thể nói là vô cùng vui sướng, cái lão hỗn đản tra tấn nàng, chung quy vẫn là chết ở trên tay nàng.

10:09 t4, 24/6/2020

Sửa lần cuối: t4, 24/6/2020

Cuối cùng tớ cũng biết họ "Với" trong tiếng Hán là gì rồi. Chờ có thời gian tớ sẽ sửa lại.

Chương 162. Đã lâu không gặp

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

13:45 t4, 24/6/2020

Chỉ là lão già này nhìn rất béo, không nghĩ tới không dùng được như vậy, lúc này mới bao lâu, thủ đoạn của nàng còn không có dùng xong đâu, hắn liền chịu không nổi, một chân lên trời.

Chỉ là, tuy rằng Vu Phát Tài đã chết, lại còn tên Vu Hữu Tiền này, hai cha con này cho nàng thống khổ, nàng nhất định sẽ làm bọn họ trả lại gấp trăm lần.

“Bảo bối, ngươi làm sao vậy? Như thế nào không nói lời nào, chính là ta không có hầu hạ ngươi tốt?”

Vu Hữu Tiền nói, một đôi bàn tay rộng liền vuốt ve ở trên thân thể Tần Liên.

Tần Liên chịu đựng nội tâm ghê tởm, quay đầu cười vũ mị với Vu Hữu Tiền, rồi lại nháy mắt thu tươi cười, trên mặt che kín ưu sầu.

“Về sau người khác nghĩ ta như thế nào? Còn có lão bà kia của ngươi, nàng về sau mang theo bọn nhỏ chuyển đến tòa nhà này, các ngươi người một nhà hoà thuận vui vẻ, ta nào có thể trôi qua ngày lành?”

Dứt lời, Tần Liên liền hai mắt rưng rưng, đau buồn bi thương nhìn Vu Hữu Tiền.

“Bảo bối đừng khóc, ta không cho bọn họ tới là được, về sau, đây là nhà hai chúng ta, ngươi có chịu không?”

Trương Hữu Tiền thấy Tần Liên khóc, cảm thấy vô cùng đau lòng, lập tức ôn nhu dụ dỗ, thẳng đến thấy Tần Liên nín khóc mỉm cười, hắn mới yên lòng.

13:50 t4, 24/6/2020-11:37 t5, 25/6/2020

Hai người ở trên giường ôn tồn một hồi, mới mặc quần áo ra ngoài.

Tang sự Vu Phát Tài còn chưa xong xuôi, bọn họ làm nhi tử và thê tử, hẳn phải ở phía trước khóc tang.

Bên kia, Tô Ngữ nghe Hứa thị nói chuyện này, suy đoán cái chết Vu Phát Tài khẳng định sẽ không đơn giản.

Tuy rằng nàng chỉ thấy Vu Phát Tài một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra được, thân thể Vu Phát Tài rất tốt, tuyệt đối sẽ không đột nhiên sẽ bị bệnh không dậy nổi giường, thậm chí trực tiếp đi đời nhà ma.

Có khả năng nhất là, Tần Liên và Vu Hữu Tiền cùng nhau hại chết Vu Phát Tài, hai người bọn họ mới bên nhau lâu dài.

Bất quá việc này không quan hệ với Tô Ngữ dù chỉ nửa sợi len, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.

Thời gian nhoáng lên đã tiến vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng ba đứa bé sắp được bốn tháng.

Bởi vì mỗi ngày Tô Ngữ sẽ cho bọn hắn uống một giọt nước linh tuyền, cho nên thân thể bọn họ đều đặc biệt tốt, không chỉ đã học xong xoay người, càng là có thể chính mình nằm bò chơi trong chốc lát.

Tô Ngữ sẽ không đi tưới nước cây ăn quả, cho nên, nàng cố ý trực tiếp thêm nước linh tuyền vào lạch nước phía sau.

Mỗi ngày Tô Ngữ và Nhạc Tâm đều sẽ mang theo ba đứa bé đi một vòng phía sau, thừa dịp cơ hội này, nàng sẽ thêm ở lạch nước một ít nước linh tuyền.

Lạch nước cũng rất lớn, bên trong nước rất nhiều, Tô Ngữ thêm vào nước linh tuyền sẽ pha loãng, tác dụng sẽ không rõ ràng như vậy, cũng sẽ không bị bọn hạ nhân phát hiện chỗ không đúng.

Năm trước trồng cây ăn quả, trải qua một năm sinh trưởng, lớn lên thoạt nhìn như cây ăn quả 3-4 năm.

Trên cây ăn quả đã nỡ ra hoa với màu sắc khác nhau, đi trong vườn cây ăn quả, liền giống như trong tranh vẽ.

Tô Ngữ còn biết một việc, đó chính là Khương Kỳ biết vẽ tranh, vẽ sinh động như thật.

Vì hợp với hoàn cảnh, Khương Kỳ còn cố ý tìm người làm bàn đá ghế đá đặt ở trong vườn cây ăn quả, tới giờ ngọ nhàn rỗi không có việc gì, Khương Kỳ liền sẽ mang theo dụng cụ vẽ tranh, cùng Tô Ngữ và ba đứa bé đi phía sau, Tô Ngữ mang theo bọn nhỏ ngắm phong cảnh, đồng thời bọn họ cũng là phong cảnh trong mắt Khương Kỳ.

Chiều hôm nay, Tô Ngữ và Nhạc Tâm cùng nhau ngồi ở trong rừng xem hoa, ba đứa bé mệt nhọc đã được ôm trở về ngủ.

Nhìn cây đào đã kết ra quả nhỏ, Tô Ngữ nuốt nước miếng.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng đã có hơn hai năm chưa ăn quả đào.

Cũng là nàng lúc trước quá ngốc, thế nhưng không có nghĩ ở trong không gian trồng xuống một ít cây ăn quả, kết quả hiện tại trong không gian thế nhưng bị dược liệu chiếm hết, muốn trồng đều tìm không thấy địa phương.

“Giống như, đã lâu không thấy Tiểu Hoa tới chơi.”

Nhạc Tâm nhìn Đại Hắc Tiểu Hắc nơi xa không ngừng truy đuổi đùa giỡn với hai con mèo, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Ngữ nói.

Từ lúc trước số lần gặp Tiểu Hoa nhiều, Nhạc Tâm cũng không hề sợ hãi nó, thật lâu không gặp, thế nhưng cũng có chút nhớ nó.

“Đúng thật lâu chưa thấy qua.”

Tô Ngữ gật đầu.

Sau khi nàng mang thai liền không có lên núi, Tiểu Hoa cũng không có tới cửa, hiện tại nàng đã sinh vài tháng, có ba đứa bé ở nhà, nàng càng thêm sẽ không rời bọn họ đi lên núi.

Nhưng Tiểu Hoa cũng không có tới, đúng là thật lâu chưa thấy qua.

“A Minh bọn họ hôm nay lên núi, nói không chừng có thể gặp được Tiểu Hoa nói không chừng.”

Nhạc Tâm vừa nói xong, liền thấy một thân ảnh màu vàng bay nhanh tới, cùng nhào vô chơi cùng mấy tên đang chơi đùa nơi xa.

“Là Tiểu Hoa.”

Nhạc Tâm chỉ vào thân ảnh khổng lồ phía trước sợ hãi kêu ra tiếng.

“Xem ra Tâm Nhi và vi phu thật đúng là tâm hữu linh tê, ta vừa nghĩ, ngươi khẳng định muốn gặp Tiểu Hoa, cho nên cố ý đem nó mang về.”

Thủy Minh nói xong liền cười đi tới, đi theo phía sau hắn là Khương Kỳ lại trực tiếp ngồi bên người Tô Ngữ.

“A Minh người này da mặt quá dầy, rõ ràng là Tiểu Hoa chính mình chạy tới cửa nhà, hắn lại nói là hắn cố ý đem Tiểu Hoa tới.”

Đối với Khương Kỳ phá đám, Thủy Minh một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, như cũ hướng về phía Nhạc Tâm cười,
“Tâm Nhi ngươi xem, tiểu tử này ghen ghét chúng ta tâm hữu linh tê, cố ý nói lời chưa ngoa đấy.”

Ba người nhìn Thủy Minh, đều cười hết sức vui vẻ. Edit: Thanh Liên

Tiểu Hoa và Phì Phì chúng nó chơi đủ rồi, mới cùng nhau chạy trở về.

“Tiểu Hoa, ngươi đã đến rồi a?”

Tô Ngữ nhìn Tiểu Hoa ghé vào trước mặt, mỉm cười chào hỏi với nó.

Vốn tưởng rằng Tiểu Hoa sẽ không có phản ứng gì, lại không nghĩ rằng, Tiểu Hoa thế nhưng đứng thẳng thân thể, hướng về phía Tô Ngữ gật gật đầu.

“Nó nghe hiểu?”

Tô Ngữ kinh ngạc nói với Khương Kỳ.

“Tiểu Hoa thật là càng ngày càng có nhân tính.”

Khương Kỳ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiểu Hoa nghe thấy đối thoại của hai người, cho hai người một ánh mắt khinh bỉ, tiếp tục nằm bò nghỉ ngơi.

“Tiểu gia hỏa này thành tinh, còn dám khinh bỉ muội muội.”

Miệng Nhạc Tâm tấm tắc ngợi khen, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng tán thưởng.

Lại ngồi trong chốc lát, thời gian sắp tới giữa trưa, cũng càng nóng lên, mấy người liền đứng dậy trở về phòng.

Tiểu Hoa đi theo Tô Ngữ một đường tới thượng phòng, đi vào đông phòng, liền nhìn thấy ba đứa bé đã tỉnh, đang chơi ở trên giường đất.

Ba đứa thấy Tô Ngữ và Khương Kỳ lần lượt đi đến, lập tức ê ê a a nói, cái miệng nhỏ giương cao, hướng về phía hai người mỉm cười ngọt ngào.

“Ba tiểu bảo bối chúng ta đã tỉnh a, thật tốt.”

Tô Ngữ cười liền đi tới.

Nhưng làm nàng kỳ quái chính là, ba đứa bé cũng không có giống như trước, hướng về phía nàng ê a kêu nàng ôm, mà mở to hai mắt nhìn về phía sau nàng.

Sao lại thế này?

Tô Ngữ nghi hoặc xoay người, liền thấy Tiểu Hoa mở to đôi mắt to, đang hứng thú bừng bừng nhìn ba bào thai trên giường.

“Ê a ~”

Kiều Kiều hướng tới Tiểu Hoa cười cười, còn vẫy vẫy nắm tay nhỏ của nàng.

Tiểu Hoa nghiêng đầu hướng về phía Kiều Kiều chớp chớp mắt, chậm rãi mở ra miệng nó.

Tô Ngữ thấy thế, trái tim nháy mắt nhảy tới cổ họng.

12:30 t5, 25/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Đôi khi tớ cứ nghĩ bản thân nghiện điện thoại lắm, nhưng khi bản thân cầm điện thoại lên nhưng không biết làm gì, lúc đó tớ mới biết thì ra bản thân tớ cô đơn nhường nào.

Chương 163. Tiểu hoa có thể nói

Editor: Thanh Liên
Chương phúc lợi 300 vote

12:34 t5, 25/6/2020

“Miêu ~”

Một tiếng mèo kêu lười biếng vang lên, thân ảnh béo kia của Phì Phì không biết là từ đâu, đột nhiên liền chạy tới.

Nó trực tiếp rơi xuống trên lưng Tiểu Hoa, dùng chân trước vỗ vỗ đầu Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa tận lực xoay đầu, nghiêng mắt thấy Phì Phì trên lưng, trong mắt lộ ra thần sắc mê mang, bất quá lại không có lại đi tới Kiều Kiều.

Ba bà vú bên cạnh đã sớm đứng hình, giờ phút này một đám chân run lẩy bẩy, run run rẩy rẩy không dám nói lời nào, chỉ sợ hãi nhìn Tiểu Hoa.

Tô Ngữ lúc này mới nhớ tới, nhóm bà vú và hạ nhân mới tới không có gặp qua Tiểu Hoa, các nàng sợ hãi về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Vì thế Tô Ngữ hướng về phía ba người nói,
“Đều uy xong sao?”

Nhóm bà vú hơi há mồm, lại không có nói ra lời nào, đành phải gật đầu thật mạnh với Tô Ngữ.

Tô Ngữ thấy thế nói,
“Vậy các ngươi đi về trước nghỉ ngơi một chút đi, thời điểm cần ta kêu người đi gọi các ngươi.”

Ba bà vú nghe xong đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô Ngữ nhìn ba người rời đi, lại nói với Hà Phương, “Ngươi cũng đi nhĩ phòng nghỉ ngơi đi, có việc ta đi kêu ngươi.”

Người trong phòng đi hết, Khương Kỳ mới đi lên giữ cửa khóa lại, lúc này mới đi đến bên giường đất ngồi xuống, nhìn ba đứa bé trên giường.

“Ngươi cũng không thể mở miệng rộng với các bảo bảo, biết rõ không?”

Tô Ngữ nhìn Tiểu Hoa, nghiêm túc dặn dò.

“Phu nhân, ngươi thật sự không cần thiết an bài với ta, ta sẽ không nhe răng với ba tiểu chủ tử đâu.”

Tiểu Hoa hé miệng, từng câu từng chữ nói chậm rãi.

“Tiểu Hoa thế nhưng, có thể nói?”

Tô Ngữ kinh ngạc nhìn Tiểu Hoa, hết sửng sốt, lại không thể tin được nhìn về phía Khương Kỳ.

Khương Kỳ đối việc này cũng lắp bắp kinh hãi, cuối cùng nhìn về phía Phì Phì nói,
“Phì Phì, Tiểu Hoa…… Vì cái gì có thể nói? Có phải hay không bởi vì ngươi……”

“Không phải……”

“Cùng mèo con không quan hệ, đây là việc của ta.”

Tiểu Hoa vội vàng giải thích.

Trải qua Tiểu Hoa giải thích, Tô Ngữ mới biết được, nguyên lai Tiểu Hoa lâu như vậy không có xuất hiện, là bởi vì nó trong lúc vô tình chạy tới sâu trong núi Vân Vụ.

Ở chỗ sâu trong núi Vân Vụ nó ăn một đóa hoa màu lam, đóa hoa kia chỉ đơn độc một đóa, lớn lên ở đỉnh một cây không tính cao, tản ra mùi hương dễ ngửi.

Tiểu Hoa bởi vì bị mùi hương hấp dẫn, cho nên mới một ngụm đem hoa nuốt luôn.

Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi đóa hoa bị Tiểu Hoa ăn, cành lá nó nhanh chóng khô héo, cho đến biến mất không thấy.

Mà Tiểu Hoa, cũng chậm rãi cảm thấy càng ngày càng đau đồng thời trên người càng lúc càng thống khổ bất kham.

Tiểu Hoa không biết chính mình đến tột cùng ngủ bao lâu, dù sao chờ đến thời điểm nó lại lần nữa tỉnh lại, liền cảm thấy trên thân chính mình đã xảy ra biến hóa nào đó, quan trọng nhất, nó phát hiện thế nhưng có thể mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng chỉ có thể từng chữ một, bất quá Tiểu Hoa vẫn là cảm thấy dị thường hưng phấn.

Đối với Tiểu Hoa có thể miệng nói tiếng người, cha mẹ Tiểu Hoa có vẻ rất kinh ngạc, bất quá lại không có nói với Tiểu Hoa thêm cái gì.

Trải qua lúc ban đầu hưng phấn và sợ hãi, Tiểu Hoa mỗi ngày đều nghiêm túc luyện tập, qua một tháng, thẳng đến hôm nay, nó cảm thấy nó đã luyện tốt, liền gấp không chờ nổi tới tìm Tô Ngữ.

Tô Ngữ nghe xong chuỗi câu chuyện của Tiểu Hoa, càng thêm cảm thấy đây là một cái thế giới tràn ngập huyền huyễn.

Thế nhưng còn có một loại hoa, làm động vật sau khi ăn xong là có thể nói tiếng người, đây là việc từ xưa đến nay, chưa từng nghe qua.

Tô Ngữ hưng phấn, hỏi Tiểu Hoa rất nhiều vấn đề.

Tưởng tượng một chút, một người một hổ mặt đối mặt, đang dùng ngôn ngữ giao lưu hôm nay thời tiết thật tốt, cơm sáng đều ăn cái gì, trong chốc lát giữa trưa muốn ăn cái gì, đây là một loại trường hợp quỷ dị như thế nào.

Ba đứa bé ở trên giường đất hiển nhiên không thể lý giải loại quỷ dị này, nhưng bọn họ đối Tiểu Hoa lại tràn đầy hứng thú, đôi mắt không xê dịch nhìn chằm chằm Tiểu Hoa.

“Quả nhiên là hài tử của ta, lá gan này rất lớn a.”

Tô Ngữ thấy thế rất là tự hào nói với Khương Kỳ.

“Bọn họ đây là…… Căn bản không biết cái gì là sợ hãi đi?”

Khương Kỳ do dự một chút, vẫn là nói.

“Cái này…… Ha hả ha hả.”

Bị Khương Kỳ một lời nói toạc, Tô Ngữ khô cằn cười hai tiếng, dứt khoát ghé vào giường đất trên bàn, nhìn ba đứa bé ê ê a a nói chuyện với Tiểu Hoa.

Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần ba đứa bé đang tỉnh, liền phải thấy Tiểu Hoa, cùng nó chơi trong chốc lát, bằng không liền không ngừng khóc nháo, cho đến thấy Tiểu Hoa, tiếng khóc mới có thể đột nhiên im bặt.

Cũng may Tiểu Hoa lần này không có ý tứ rời đi, Tô Ngữ đánh giá, hẳn là vừa mới học được nói chuyện, rời đi không ai có thể cùng nó giao lưu, cho nên mới ở lại. Edit: Thanh Liên

Việc Tiểu Hoa có thể nói Tô Ngữ và Khương Kỳ cùng thương lượng, vẫn là tạm thời không cho Nhạc Tâm và Thủy Minh biết mới tương đối tốt, rốt cuộc việc Phì Phì có thể nói cũng vẫn luôn gạt bọn họ.

Loại việc không thể tưởng tượng này, người biết đến càng ít càng tốt, rốt cuộc vạn nhất tiết lộ đi ra ngoài, chỉ biết đưa tới vô tận phiền toái.

Đồng thời hai người cùng Tiểu Hoa ước định tốt, làm nó ở trước mặt người ngoài không cần nói chuyện, đối điều này Tiểu Hoa tỏ vẻ, nó khinh thường nói với người khác.

Đối mặt Tiểu Hoa càng ngày càng giống người, Tô Ngữ vừa mới lạ vừa mê mang.

Thời điểm lúc ban đầu xuyên qua  nàng cho rằng nàng là tới trồng trọt, sau lại biết thân phận kiếp trước Khương Kỳ và Thủy Minh, nàng cho rằng nàng sẽ đi cung đấu trạch đấu, nhưng là hiện tại, biết trên thế giới này còn có đồ vật huyền huyễn như vậy, nàng cảm thấy, nàng tựa hồ là phải đi tu luyện?

Tô Ngữ một người nghĩ vui vẻ, mà không biết, cách đó không xa Tô gia ở thôn Vân Vụ, đang phát sinh một việc lớn có liên quan tới nàng.

Thôn Vân Vụ, Tô gia.

Tần Liên ngồi vào bàn bên cạnh giường đất, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nhìn Tô An đối diện đang ngồi ở chỗ kia, không nhanh không chậm nói,
“Cha, ta hiện tại còn gọi ngài một tiếng cha, bởi vì ta cảm kích ngươi, cảm kích ngươi tìm cho ta nhà chồng tốt, bằng không, nào có ta ngày hôm nay đeo vàng đeo bạc?”

“Tiểu Liên, ngươi thế nào lại nói chuyện cùng cha ngươi như vậy?”

Lý thị đứng một bên dụ dỗ con gái nhỏ trong lòng ngực, trách cứ Tần Liên.

“Không có việc gì, ta đã sớm nói qua, ta không có đứa con gái như vậy. Cuộc sống ngươi tốt, đó là mệnh của ngươi, cùng ta không quan hệ, cũng không cần cảm tạ ta.”

Tô An lạnh lùng mở miệng.

Hắn đã sớm nói qua, Tần Liên và Tô gia không còn quan hệ, nhưng ai biết, Tần Liên thế nhưng lại tới nữa, còn mang theo một đám lễ vật tới.

Chỉ cần đồ trang sức và bạc kia, tổng cộng hơn một trăm lượng, bạc này so với bạc hắn tiết kiệm cả đời còn nhiều hơn.

Hắn tuy rằng thích tiền, nhưng còn không đến mức thấy không rõ sự thật, miệng Tần Liên nói cảm kích hắn, kỳ thật trong lòng khẳng định hận hắn tận xương, hôm nay lấy nhiều bạc như vậy bạc, khẳng định cũng muốn hắn khó coi.

“Ta cũng không biết, cha còn có thời điểm không thích bạc.”

Tần Liên lắc đầu thở dài, giây tiếp theo lại tựa hồ nhớ tới cái gì, hướng về phía Tô An cười như hiểu rõ,
“Ta đã biết, cha đang suy nghĩ đến Tô Ngữ đại nữ nhi kia của ngươi đi, cũng đúng, người ta hiện tại có người sai bảo, những ngày qua còn tốt hơn so với ta đâu.”

13:09 t5, 25/6/2020

Sửa lần cuối: t5, 25/6/2020

Sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng. Đến cả bầu trời còn biết vui vẻ, thì bản thân mình phải tìm niềm vui chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro