16. Mèo con (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

“Tỷ tỷ, thân thể ta tốt lắm rồi.”

Tô Ngôn mở mắt ra, miệng lưỡi mang theo làm nũng nói với Tô Ngữ.

Tô Ngữ cười nhạt, yên lặng xoa đầu Tô Ngôn,
“Tiểu Ngôn, ngươi trách tỷ tỷ sao?”

Tô Ngôn khó hiểu,
"Trách tỷ tỷ cái gì?”

“Tỷ tỷ không có trưng cầu ý kiến của ngươi, liền đem hộ tịch ngươi dời ra, về sau, Tô gia hết thảy nói không chừng đều cùng ngươi không có quan hệ.”

Tô Ngữ nói trắng ra, trên thực tế, không phải nói không chừng, mà là khẳng định sẽ không cùng Tô Ngôn có quan hệ.

Lý thị, sẽ không có khả năng cho Tô Ngôn trở lại Tô gia.

Nào biết Tô Ngôn lại nở nụ cười,
“Tỷ tỷ, ta không trách ngươi, nếu không phải ngươi, nói không chừng, ta ngày hôm qua liền...... Lại nói, ta mới không muốn đồ vật bọn họ.”

Tô Ngữ nghĩ đến ngày hôm qua mới vừa nhìn thấy bộ dáng Tô Ngôn, nếu hôm nay mới đi, thật sự sẽ......

“Việc này ngươi cần phải đa tạ Vương Trụ Tử, nếu không phải hắn tới thông tri tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể đi kịp thời như vậy.”

Tô Ngữ tuy rằng ở trong lòng hạ quyết định, về sau nhất định sẽ hồi báo một nhà Vương Trụ Tử thật tốt, nhưng là, Tô Ngôn cũng phải biết đến tột cùng là ai cứu hắn, làm người, phải biết cảm ơn.

Sau khi Tô Ngôn nghe xong, dùng sức gật gật đầu,
“Ta biết tỷ tỷ, chờ ta tốt lên, ta liền đi nhà hắn nói lời cảm tạ. Chờ ta, đi theo tỷ phu học xong săn thú, nhất định săn nhiều chút đưa cho hắn.”

Nói đến chuyện này, trong mắt Tô Ngôn nhấp nhoáng ánh sáng, có thể thấy được, hắn đối với săn thú phi thường thích thú.

“Ngươi ngồi ở chỗ này, tỷ tỷ hái chút rau dại, giữa trưa ăn cháo rau dại đi?”

Tô Ngữ trưng cầu ý kiến Tô Ngôn.

Thời điểm Khương Kỳ rời đi, cầm mấy cái bánh rán hành, nói là giữa trưa không trở lại ăn cơm.

Tô Ngữ cũng biết, thời gian một buổi sáng, có thể săn được con mồi lớn là ít có khả năng, hắn không trở lại, cũng đúng lý hợp tình.

Hiện tại Tô Ngôn tuy rằng tốt lên không ít, nhưng vẫn nên ăn thức ăn lỏng.

Tối hôm qua trước khi nàng làm thịt kho tàu, để lại một ít thịt nạc, vừa vặn còn đủ giữa trưa lại nấu cháo một lần.

Tô Ngữ ngừng dò hỏi, Tô Ngôn lập tức gật đầu đồng ý.

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân sinh bệnh hay không, hắn cảm thấy tay nghề tỷ tỷ càng tốt.

Tô Ngữ đi vào phòng bếp lấy ra xẻng sắt và sọt nhỏ, đi đến nơi xa nhà tranh một khoảng cách cắt rau dại đã mọc lên.

Một bên cắt rau dại, Tô Ngữ một bên hiểu rõ vấn đề tự hỏi trước kia.

Hiện tại bọn họ gặp phải vấn đề lớn nhất, chính là không có tiền.

Tuy rằng dựa vào Khương Kỳ săn thú, ba người bọn họ vẫn có thể ăn cơm no, nhưng thịt cá gì đó, liền không cần suy nghĩ.

Hơn nữa, nàng muốn cho Tô Ngôn đi học đường.

Tuy rằng Tô Ngôn đã chín tuổi, so sánh với Tô Võ và Tô Văn bảy tuổi đã đi học đường, chậm hơn hai năm, nhưng là, nàng không nghĩ để Tô Ngôn tiếp tục chậm trễ.

Cho dù Tô Ngôn thi không ra công danh gì, nhưng cũng không thể làm một người có mắt như mù.

Quan trọng nhất, đó chính là nàng cũng hy vọng Tô Ngôn mỗi ngày tan học trở về, có thể đem chữ đã học dạy lại cho nàng, nàng tuyệt đối, không muốn làm một người thất học.

Trong lòng có việc, động tác Tô Ngữ thật sự không tính nhanh, có rất nhiều lần, đem cỏ dại bỏ vào trong rổ.

Nhìn xem trước mắt chính mình một mảnh nhỏ đã không có rau dại, Tô Ngữ đứng lên, cầm sọt lại xê dịch về phía trước.

“Miêu ~”

Tô Ngữ vừa mới ngồi xổm xuống, liền nghe thấy được một tiếng mèo kêu rất suy yếu.

Động tác trên tay ngừng lại, là Phì Phì sao?

“Phì Phì, ngươi có chuyện gì sao?”

Tô Ngữ ở trong đầu dò hỏi.

“Bổn miêu đương nhiên không có việc gì.”

Một lát sau, âm thanh Phì Phì mới truyền đến.

Tô Ngữ cũng phát hiện không đúng, tiếng mèo kêu vừa rồi, không phải vang lên ở trong đầu, mà là, ở bên tai.

Hiểu được, Tô Ngữ lập tức đứng lên, nhìn bốn phía.

Khoảng sân rộng lớn, vừa xem hiểu ngay, trừ bỏ cỏ dại rau dại trên mặt đất, cũng chỉ có đá.

“Miêu ~”

Tiếng mèo con suy yếu lại lần nữa vang lên, Tô Ngữ lúc này mới chú ý tới, thanh âm tựa hồ từ bên ngoài rào tre truyền đến.

Đi ra cửa lớn, quả nhiên ở bên ngoài rào tre, thấy trên mặt đất nằm một con mèo con.

Mèo con màu trắng thuần, hẳn là vừa mới sinh ra được một tháng.

Xem nó suy yếu nằm vào chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngữ cũng là nước mắt lưng tròng.

Tô Ngữ tức khắc cảm thấy tâm bị manh hóa, chỉ là, con mèo con này là từ đâu tới?

Đưa mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ cách đó không xa trên đường có mấy người đang đi, phụ cận cũng không có một ai.

Tô Ngữ đem mèo con ôm vào trong ngực, đi đến lộ lớn.

Trên đường có hai đại nương đang bước đi thong thả, nhìn thấy Tô Ngữ đi tới, đều dừng bước chân,
“Tiểu Ngữ a, có chuyện gì sao?”

Hai người này đúng là người thôn Vân Vụ, Tô Ngữ đều biết, trong đó một người, đúng là Mã thị mẹ ruột Vương Trụ Tử.

Tô Ngữ đối với Mã thị nói,
“Mã thím, ngày hôm qua người kêu Trụ Tử đưa tới đồ vật, ta còn không có cảm ơn ngươi, lần này, thật là ít nhiều cũng nhờ Trụ Tử, bằng không, chỉ sợ ta liền sẽ không còn được gặp lại Tiểu Ngôn.”

Những lời này của Tô Ngữ là phát ra từ nội tâm, nàng thật vất vả có thân nhân, vẫn là người thiệt tình đối xử tốt với nàng, nàng tự nhiên là quý trọng tất cả.

Mã thị từ ái cười cười,
“Đứa bé đáng thương, ngươi và Tiểu Ngôn từ nhỏ lớn lên trước mặt ta, xem như thân sinh, ở trong lòng ta, các ngươi đều giống với Trụ Tử, trước kia, thím có thể giúp không nhiều lắm, hiện tại các ngươi xảy ra chuyện gì, liền báo thím một tiếng a.”

Tô Ngữ gật gật đầu, nàng có thể nhìn ra được, Mã thị nói những lời này là phát ra từ nội tâm, từ trong trí nhớ nàng cũng biết, trước kia, Mã thị thường xuyên trộm kêu Vương Trụ Tử cho tỷ đệ các nàng thức ăn, chuyện tốt này, nàng đều sẽ nhớ rõ.

“Thím, ta biết, có chuyện gì, ta tuyệt đối không cùng người khách khí, người về sau cũng vậy đừng cùng ta khách khí.”

Tô Ngữ ha hả nói.

“Đó là tự nhiên, thím sẽ không khách khí. Đúng rồi, Tiểu Ngôn đâu? Ngươi vì sao ôm con mèo con?”

Mã thị nhìn nhìn Tô Ngữ ôm mèo con hỏi.

“Tiểu Ngôn ở trong sân phơi nắng. Đã khá hơn nhiều. Con mèo này, là ta vừa mới ở bên ngoài sân nhặt được, đang muốn lại đây hỏi một chút, có phải nhà ai đem bỏ mèo con hay không.”

Tô Ngữ vừa nói vừa đem mèo con giơ lên trước mặt hai người Mã thị.

Mã thị cẩn thận mà nhìn nhìn, cuối cùng lắc đầu,
“Không nghe ai nói trong thôn có mèo vừa đẻ, con mèo này nói không chừng là mèo hoang trong núi sinh. Ngươi nếu không muốn nuôi, liền......”

Mã thị nói đến đây, lại đột nhiên dừng lại.

Nhìn khuôn mặt Mã thị có chút rối rắm, Tô Ngữ đột nhiên nhớ tới, cha Vương Trụ Tử không thích mèo, xem ra Mã thị vừa rồi muốn nói để nàng ôm trở về, nhưng lại không có nói ra.

Tô Ngữ vội vàng nói,
“Nếu không phải nhà ai vứt bỏ, ta đây liền nuôi, ta rất thích mèo.”

Lời này của Tô Ngữ cũng không có nói dối, nàng rất yêu mèo, cho nên mặc dù Phì Phì đôi khi có tính tình xấu lại ngạo kiều, nàng như cũ vẫn rất thích nó.

Cùng hai người Mã thị tạm biệt, Tô Ngữ lại ôm mèo trở về.

Nhìn thân ảnh Tô Ngữ đi xa, phụ nhân vẫn không lên tiếng bên người Mã thị mới mở miệng,
“Tô Ngữ này, vì sao giống như cùng trước kia không giống nhau?”

Mã thị thở dài,
“Đứa nhỏ này cũng là mệnh khổ, từ nhỏ không có nương, vẫn kiếm ăn sau lưng mẹ kế, sao có thể tự tại như vậy, hiện tại thoát khỏi cái nhà kia, tự nhiên tính tình liền thoáng ra.”

Sửa lần cuối: thứ 4, 11/3
Hôm nay tớ đọc các tin hắc hai anh nhà mà cười như được mùa vậy đó. Những tin dưa xàm xí đó mà vẫn có người tin, ôi dào một đám ngốc thế mà dám bảo là đu cp. Thôi tớ beta một chương nữa 🤣🤣🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro