331. Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu thư hắc quả phụ

Tô Ngữ nhìn bình phong phỉ thúy trên mặt đất kia, trong đầu có hai chữ không ngừng vang vọng.

Kẻ lừa đảo!!!!!

Đã nói không có bạc đâu?

Đã nói nghèo đến nổi không có cơm ăn đâu?

Hiện tại thế nhưng có một cái bình phong như vậy, lại là phỉ thúy, lại là Thái Thượng Hoàng cho.

Chuyện tới hiện giờ, Tô Ngữ không tin, Nhược Tà nơi đó không chỉ có một cái bình phong như vậy, khẳng định còn có cái khác.

Lừa gạt nàng nhỏ không biết gì, tạo thành thương tổn lớn như vậy với nàng.

Nàng tuyệt đối sẽ không để Khanh Yên và Nhược Tà sống tốt.

Trừ phi......

Bọn họ đem đồ vật đều giao ra đây.

Bên này Tô Ngữ không ngừng ở trong lòng phun tào các loại, bên kia, công chúa An Khánh đã bị chấn kinh đến ngây dại.

Nàng ngơ ngác nhìn bình phong trước mặt này, một câu cũng nói không nên lời.

Mà một bên Tư Đồ Nguyệt sau khi kinh hách qua đi, đã biến thành kinh hỉ.

“Nương, là thật sự, đây là thật sự, hắn thế nhưng là quốc sư.”

Tư Đồ Nguyệt lôi kéo tay áo công chúa An Khánh, kích động đến nói đều nói không được.

Tô Ngữ có chút buồn bực nhìn về phía nàng ta, nữa nhi này, tuyệt đối đang đào hố cho nương nàng ta a.

Nàng ta kích động như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ nàng ta không biết, nương nàng ta vừa mới nói nhiều như vậy, đến tột cùng là vì cái gì sao?

Chẳng lẽ, đây là đồng đội heo trong truyền thuyết?

“Công chúa muốn nói cái gì?”

Nhược Tà đứng dậy đứng ở trước bình phong, nhướng mày nhìn công chúa An Khánh.

Công chúa An Khánh không biết suy nghĩ cái gì, cũng không có trả lời, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm bình phong phỉ thúy.

Nhược Tà cũng mặc kệ nàng ta, tiếp tục nói,
“Có lẽ công chúa đã lâu lắm rồi chưa về Thịnh Kinh, đối với đồ vật trong hoàng cung phá lệ nhớ mong.”

“Nếu công chúa muốn nhìn, bổn quốc sư cũng không phải người bủn xỉn, để công chúa dùng một lần xem đủ đi.”

Dứt lời, bàn tay Nhược Tà vung lên, trong phòng liền xuất hiện các loại đồ vật bài trí với giá trị xa xỉ nối liền không dứt.

Mỗi một kiện xuất hiện, Nhược Tà liền sẽ nói tên của nó.

Thẳng đến toàn bộ trong phòng, không còn có một nơi đặt chân, Nhược Tà mới đình chỉ động tác.

Nhược Tà chưa đã thèm tạp tạp miệng, tiếc hận nói,
“Phòng ở này quá nhỏ, bằng không, còn có thể để công chúa nhìn đến càng nhiều.”

Một đám người trong phòng, trừ bỏ Khanh Yên, tất cả đều bị hành động của Nhược Tà làm cho kinh hách.

Tô Ngữ nỗ lực nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía nhẫn trên tay Nhược Tà, càng thêm cháy bỏng.

Gia hỏa này, ở chỗ này ăn ở miễn phí lâu như vậy, cũng nên đóng tiền nhà.

Công chúa An Khánh không biết có phải bị Nhược Tà kích thích quá mức hay không, nàng ta trong giây lát đứng lên, chạy nhanh về phía bình phong kia.

Lấy tốc độ của nàng ta, nếu bổ nhào vào bình phong, bình phong khẳng định sẽ bị ngã.

Bình phong nếu bị ngã, như vậy sẽ nện trên đồ vật phía sau bình phong.

Mấy thứ này mỗi một kiện đều đẹp đẽ quý giá tinh mỹ, quả thực giá liên thành, nhưng là, lại đều có một cái đặc điểm chung, đó chính là dễ vỡ.

Bởi vậy, mọi người sau khi nhìn thấy hành động của công chúa An Khánh, tâm đều bị nắm lên.

Tô Ngữ đã phát động dị năng, thao tác dây đằng hướng về phía công chúa An Khánh, muốn đem công chúa An Khánh cuốn lấy, ném tới một bên đi.

Nhưng dây đằng vừa đến phía sau công chúa An Khánh, Tô Ngữ liền khiến cho nó ngừng lại.

Đơn giản vì, Nhược Tà đã ở phất tay, đem tất cả đồ vật thu vào.

Công chúa An Khánh nhìn đồ vật phía trước đã biến mất không còn, nhưng tốc độ nàng ta lại không có chậm lại.

Vậy kết cục của nàng ta có thể nghĩ —— một cái tư thế chó ăn cứt*, trực tiếp té nhào trên mặt đất.

(*Sorry, đây là nguyên ngữ của tác giả, tớ không muốn thêm thắt gì nhiều, nên hơi tục mọi người thông cảm 😆😆😆😆😆😆)

Đây cũng là nguyên nhân Tô Ngữ dừng dị năng lại.

Nếu nàng đem công chúa An Khánh cuốn lấy, vậy không phải đang giúp nàng ta một phen sao?

Chuyện tốt như vậy, Tô Ngữ nàng tại sao phải làm?

Nàng chính là loại người, sau khi công chúa An Khánh té trên mặt đất, đứng dậy dẫm một chân lên người nàng ta.

“A……”

Giống như đã đoán trước, công chúa An Khánh phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết.

Hôm nay nàng ta trang điểm hoa lệ, trên đầu búi tóc đẹp đẽ quý giá, đồ trang sức cũng cắm đầy đầu, thoạt nhìn cả người nàng ta đều quý khí bức người.

Nhưng đây đều là lúc trước.

Lúc này nàng ta lấy tốc độ nhanh như vậy té trên mặt đất, búi tóc trên đầu bị cái chấn động này, trở nên lỏng lẻo, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cây thoa trên đầu, có cái trực tiếp rớt xuống đất, có cũng cái lung lay sắp đổ.

Hết thảy đều do động tác của nàng ta quá nhanh, nhanh đến nổi Tư Đồ Nguyệt ngồi ở bên cạnh nàng đều không phản ứng kịp.

Đến khi nàng ta phản ứng lại, liền nghe thấy được tiếng thét thảm thiết của công chúa An Khánh.

“Đều là người chết hay sao a, còn không nhanh chóng đem nương ta nâng dậy.”

Tư Đồ Nguyệt trong miệng mắng hạ nhân, chính mình nhanh chóng đi lên trước, đi nâng công chúa An Khánh lên.

Tô Ngữ nhìn mặt tinh xảo của công chúa An Khánh bị đầu tóc tán loạn che lấp, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc.


Sớm biết rằng, nàng nên không cho người quét tước căn nhà này.

Như vậy bộ dáng công chúa An Khánh lúc này, mới chân chính đẹp.

Sau khi công chúa An Khánh bị nâng dậy, lại không xấu hổ tức giận, ngược lại tránh thoát tay Tư Đồ Nguyệt và nha hoàn Tử Y, bước vài bước đến bên cạnh Nhược Tà, trảo một cái đã bắt được cánh tay Nhược Tà.

“Bình phong đâu? Bình phong của ta đâu? Ngươi đem giấu chỗ nào vậy?”

Nhược Tà cười lạnh một tiếng, dùng sức đem công chúa An Khánh ném ra, lạnh lùng nói,
“Bình phong của ngươi ở nơi nào, bổn quốc sư như thế nào sẽ biết?”

Cả người công chúa An Khánh giống như bị ma nhập, điên cuồng gào thét,
“Chính là cái vừa rồi, cái phỉ thúy bình phong vừa rồi, ngươi đem nó giấu đi đâu, trả lại cho ta, đó là của ta, ngươi trả lại cho ta.”

Nhược Tà phụt một tiếng bật cười,
“Công chúa đây có ý gì? Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, bình phong này là ta lấy ra, cùng ngươi có quan hệ gì? Cũng không thể nói, ngươi nhìn thoáng qua, liền thành của ngươi đi?”

Khanh Yên ở một bên cũng cười lạnh nói,
“Đúng vậy, nếu dựa theo logic này của công chúa, vậy cái hoàng cung kia đều là của chúng ta, rốt cuộc, chúng ta không biết nhìn bao nhiêu lần.”

Công chúa An Khánh không để ý tới hai người trào phúng, đôi tay che ở trên mặt, cố sức tự hỏi cái gì đó.

Đột nhiên, nàng cười,
“Ta và ngươi đổi, được không?”

Nhược Tà nghe vậy nhíu mày, công chúa An Khánh này, rốt cuộc bị làm sao vậy?

“Đúng vậy, ta và ngươi đổi, ngươi nói, ngươi muốn cái gì, vàng bạc châu báu? Lăng la tơ lụa? Vẫn là mỹ nữ? Cửa hàng, thôn trang, tòa nhà, ngươi nói ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đem bình phong cho ta.”

Công chúa An Khánh nói một phen, không chỉ Nhược Tà bị sửng sốt, ngay cả mấy người Tô Ngữ cũng dị thường kinh ngạc.

Tư Đồ Nguyệt cũng đã đi tới bên cạnh công chúa An Khánh, lôi kéo tay áo công chúa An Khánh, vội vàng nói,
“Nương, ngươi đang nói cái gì vậy? Bình phong này có cái gì tốt? Kho trong phủ chúng ta, so cái này tốt không biết có bao nhiêu, ngươi làm gì một hai phải cái này?”

Tư Đồ Nguyệt nghi hoặc, cũng đúng là nơi mấy người Tô Ngữ khó hiểu.

Bình phong phỉ thúy tuy rằng tốt, nhưng cũng không có đến nông nổi như hi thế trân bảo.

Nhưng từ một khắt công chúa An Khánh thấy bình phong kia bắt đầu, liền trở nên không bình thường, đây là vì cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro