333. Chỉ dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

“Nhưng mà nương, Hoàng Thượng rõ ràng chính là biểu ca a, hắn còn thường xuyên thư từ qua lại với chúng ta không phải sao? Rõ ràng chính là quan hệ rất tốt, vì cái gì ta không thể nói?”

Quả nhiên, Tư Đồ Nguyệt không phục lắm, ngữ khí bị ủy khuất chống đối công chúa An Khánh.

Tư Đồ Nguyệt nói một phen, thật sự làm công chúa An Khánh tức giận đến không còn cách nào.

Ở trong lòng nàng cũng rối rắm, vì cái gì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tính tình Tư Đồ Nguyệt, đến một chút thay đổi cũng không có?

Nga, cũng không đúng.

Đúng là có một chút thay đổi.

Ít nhất, hôm nay nàng liền rất sợ Tô Ngữ, mỗi lần Tô Ngữ nhìn về phía nàng, nàng đều ngồi thành thành thật thật, đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không cần phải nói hé răng.

Công chúa An Khánh lúc này rất hy vọng, tầm mắt Tô Ngữ có thể vẫn luôn dừng lại ở trên người Tư Đồ Nguyệt, như vậy, nàng sẽ không có cơ hội tới kéo chân sau mình.

Chỉ là, cái ý niệm này chỉ có thể lóe qua ở trong lòng nàng thôi.

Huy đi các loại ý tưởng trong lòng, công chúa An Khánh nhìn về phía Nhược Tà.

“Ý tứ Hoàng Thượng, tuy rằng việc cứu tế là triều đình bỏ ra lớn nhất, nhưng là, rốt cuộc lần tuyết tai phạm vi quá lớn, người gặp tai hoạ quá nhiều, mà quốc khố mấy năm nay cũng dần dần trống không, vẫn hy vọng triều thần và người trong dân gian có năng lực, có thể cùng nhau cứu tế.”

“Lần này bổn cung tới, không chỉ có mang đến quân đội và lương thực triều đình cứu tế, áo bông chăn bông, bạc cùng vật phẩm, còn có một ít đồ vật bổn cung tự mình quyên tặng.”

“Công chúa và Hoàng Thượng thiện tâm, các nạn dân nhất định sẽ mang ơn đội nghĩa.”

Lời Nhược Tà nói tuy rằng nghe như đang khen tặng và ca ngợi, nhưng ngữ khí của hắn quá mức bình đạm.

Bình đạm giống như đang nói ngươi hôm nay ăn cơm hay không vậy.

Công chúa An Khánh công chúa bị lời Nhược Tà nói làm nghẹn họng trân trối, bất quá, nghĩ đến bình phong còn ở trong tay Nhược Tà, công chúa An Khánh đành phải tiếp tục cười nói tiếp tục.

“Quốc sư quá khen. Tuy rằng hiện tại đồ vật mang đến thực sự không ít, nhưng muốn cứu tế nhiều nạn dân như vậy, là xa xa không đủ.”

Nhược Tà không sao cả nhún nhún vai, nói,
“Công chúa vừa rồi không phải nói, có các vị triều thần quyên cùng sao?”

“Đại Tần ta, mấy năm gần đây, triều thần nhiều thì không nói, không đến một vạn cũng có 8000 đi? Liền tính là một người quyên một trăm lượng bạc, phỏng chừng đối phó lần tuyết tai này cũng dư dả.”

Sau khi Nhược Tà nói xong, sắc mặt công chúa An Khánh tức khắc trở nên có chút xấu hổ.

Sau một lúc lâu mới ấp úng nói,
“Bên triều thần kia, rốt cuộc còn không ít người chưa tỏ thái độ, một chốc, còn lấy không ra......”

Nhược Tà:......

Cho nên, ngươi vừa rồi nói những lời này, là đang đánh rắm?

Công chúa An Khánh thấy Nhược Tà đã lâu không nói gì, trong lòng không khỏi cũng có chút xấu hổ.

“Bổn cung vừa đến nơi này, liền nghe nói quốc sư cùng A Minh đang cứu tế bá tánh gặp tai hoạ, phương pháp rất tốt, hiệu quả cũng rất tốt, tuy rằng bất quá mới hai ngày, cũng đã truyền khắp phụ cận, các bá tánh đều đang chờ các ngươi hôm nay đi nơi nào đâu.”

Nhược Tà không nói tiếp, công chúa An Khánh đành phải tự mình tiếp tục mạnh mẽ nói.

“Cho nên, công chúa có chuyện gì vẫn nên nói thẳng, bằng không, chậm trễ thời gian quá dài, hôm nay đã bị lãng phí, chúng ta thì không sao cả, liền sợ những bá tánh kia, cảm thấy thất vọng buồn lòng a.”

Nhược Tà lần này thế nhưng nói trực tiếp, nhưng lời vừa thốt ra, công chúa An Khánh cảm thấy, còn không bằng hắn không mở miệng.

“Vậy bổn cung liền nói ngắn gọn, bổn cung chính là hy vọng, ngươi đem các loại vật tư cứu tế trong tay giao cho bổn cung, từ bổn cung thống nhất chia các nạn dân.”

“Lấy Hoàng Thượng danh nghĩa?”

Nhược Tà nhướng mày hỏi.

Công chúa An Khánh gật đầu đương nhiên,
“Đây là tự nhiên, không lấy danh nghĩa Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn lấy danh nghĩa bổn cung?”

Những lời này của công chúa An Khánh chỉ là nói giỡn, hòa hoãn không khí một chút, nhưng Nhược Tà một chút cũng không chịu bước xuống thang.

“Nói vậy, tuổi công chúa đã lớn, thế nhưng có tật xấu dễ quên, không biết bởi vì bên người công chúa không có lang trung để dùng hay không, nếu thật sự không có, bổn quốc sư thế nhưng có thể viết một đơn thuốc cho công chúa, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”

Nghe Nhược Tà lạnh giọng nói xong, tươi cười trên mặt công chúa An Khánh cứng lại.

“Quốc sư có ý gì?”

Nhược Tà cười nhạo một tiếng,
“Chẳng lẽ công chúa đã quên, thời điểm ngươi vừa tiến vào, bổn quốc sư cũng đã nói qua, ta và A Minh cứu tế bá tánh, không phải ý của hai người chúng ta, là ý của Thái Thượng Hoàng.”

Công chúa An Khánh nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Nhược Tà,
“Quốc sư khi nào đến nơi này?”

Nhược Tà hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó trả lời nói,
“Quên mất.”

“Là ở tuyết tai lúc sau sao?”

“Cái này tự nhiên không phải.”

An Khánh công chúa nghe xong liền cười, “Nếu không phải tuyết tai lúc sau, tuyết tai lúc sau quốc sư so sánh với cũng không có rời đi quá nơi này đi?”

“Tự nhiên không có.”

“Vậy xin hỏi quốc sư, quốc sư làm sao liên lạc với Thái Thượng Hoàng? Làm sao được đến khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng.”

Công chúa An Khánh hỏi xong, liền tin tưởng tràn đầy nhìn Nhược Tà.

Nàng cũng không tin, đều đã nói đến phân thượng này, Nhược Tà còn có thể lấy ra chứng cứ chứng minh gì, cứu tế là ý của Thái Thượng Hoàng.

Nhược Tà cũng không có một tia khẩn trương và sợ hãi, mà kỳ quái nhìn về phía công chúa An Khánh, “Bổn quốc sư khi nào nói qua, là khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng?”

“Nếu không phải khẩu dụ, kia……”

“Bổn quốc sư tự nhiên là thấy được chỉ dụ của Thái Thượng Hoàng, mới bắt đầu cứu tế.”

Một câu này của Nhược Tà rất kinh người, không chỉ công chúa An Khánh công chúa bị kinh sợ, liền tính là mấy người Tô Ngữ, cũng kinh ngạc nhìn về phía Nhược Tà.

Trong lòng Tô Ngữ buồn bực, lúc trước bọn họ chỉ thương lượng làm như vậy, chờ về sau lời này có thể truyền tới tai Thái Thượng Hoàng, do đó bán cho Thái Thượng Hoàng một cái nhân tình.

Nhưng hiện tại Nhược Tà lại nói đã thấy chỉ dụ của Thái Thượng Hoàng.

Cách xa vạn dặm như này, chỉ dụ tới như thế nào?

“Chỉ dụ ở đâu? Còn thỉnh quốc sư lấy ra tới nhìn xem.”

So với mấy người Tô Ngữ kinh ngạc và khiếp sợ, công chúa An Khánh lần này thật ra có vẻ bình tĩnh dị thường.

Nếu đã nói có chỉ dụ, vậy trước lấy ra tới nhìn xem đi.

Nhược Tà cũng không thèm để ý châm chọc trong giọng nói của công chúa An Khánh, vươn tay phải, bàn tay hướng về phía trước.

Sau đó, bàn tay trống rỗng của hắn liền xuất hiện một quyển bằng lụa bố thêu long văn màu vàng.

An Khánh công chúa thấy lụa bố đột nhiên xuất hiện này, đồng tử đột nhiên co rút.

Bất quá, nghĩ đến Nhược Tà làm quốc sư nhiều năm như vậy, cơ hội có thể bắt được thánh chỉ quá nhiều, nói không chừng, chính hắn tùy tiện lấy ra tới gạt người.

“Quốc sư có thể để bổn cung nhìn xem?”

Công chúa An Khánh giống như tùy ý, giọng nói thoáng phát ra khẩn trương, đã bán đứng nàng, bại lộ lúc này nàng ta đang khẩn trương.

Nhược Tà đối việc này thật ra không sao cả, điều khiển chỉ dụ bay đến trước mặt công chúa An Khánh.

Không màng công chúa An Khánh khiếp sợ, chỉ dụ trực tiếp dừng ở trên người công chúa An Khánh.

Nếu nói công chúa An Khánh vừa rồi còn một tia hoài nghi, vậy lúc này, tất cả hoài nghi đều đã biến mất không thấy.

Tên Nhược Tà này, trăm phần trăm chính là Nhược Tà lúc trước.

P/s: Tớ stress kinh khủng, ngủ không được, thức tới giờ này edit truyện luôn các cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro