Q.2 - C.3 - TIM ĐẬP THÌNH THỊCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy nàng quấn chặt lấy như vậy cũng không còn cách nào khác, Âu Dương Hách Thanh cắn răng nói, "Nói đi, lần này lại muốn làm thuốc thế nào?"

"Là một loại thuốc nữ nhân ăn vào liền có thể chẩn ra có thai hai tháng, đương nhiên không cần làm cho nàng mang thai thực."

Vân Vụ dứt lời, Âu Dương Hách Thanh dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn nhìn nàng, nàng tốn hơi thừa lời nói, "Không phải là lão tử."

Âu Dương Hách Thanh lúc này mới trầm tĩnh lại, "Vân Vụ cô nương, ngày mai tới lấy được không?"

"Ta biết Âu Dương thần y có cách mà" Vân Vụ trượng nghĩa vỗ vỗ bả vai Âu Dương Hách Thanh, hù dọa hắn lui về phía sau ba bước, ủy khuất nói, "Vân Vụ cô nương, ta với ngươi còn chưa tới mức có quan hệ xác thịt a."

Vân Vụ hai mắt trợn ngược, "Nãi nãi cái chân ngươi!"

"Đúng rồi, Âu Dương thần y, không biết ngươi ra ngoài có mang theo bạc hay không." Ánh mắt của nàng ngó láo liêng.

Hắn nhanh chóng cởi hà bao bên hông xuống ném cho Vân Vụ, nói thẳng, "Không cần trả lại."

Vân Vụ khẽ mỉm cười với hắn, "Di, Âu Dương thần y là người tốt nhất ta từng gặp đó nga."

"Nương tử đồ nhi ngoan của ta, ta đây thì sao?" Tiếu Thiên từ trên cây nhảy xuống nói.

"Ngươi nha..." Vân Vụ xoay ngón trỏ lòng vòng, buồn cười nói, "Là lão thái giám đẹp mắt thứ hai ta gặp được."

Tiếu Thiên có cảm giác tức trào máu, "Vì sao lại là thứ hai?"

Vân Vụ suy nghĩ một chút nói, "Bởi vì Tiểu lục tử mới là thái giám đẹp mắt nhất ta đã gặp."

Tiếu Thiên cùng Âu Dương Hách Thanh nhìn nhau cười một tiếng, lần này trở về Dương Quang điện có thể đè bẹp lời nói ác độc của Nạp Lan được rồi, Âu Dương Hách Thanh hài lòng gật đầu, bạc này, cho xứng đáng a!

Sau khi thật vất vả đuổi được ôn thần đi, Âu Dương Hách Thanh thở hổn hển, bất đắc dĩ thở dài, "Nạp Lan có thể nào vừa ý cô nương như vậy được chứ?"

"Nếu nữ tử khắp thiên hạ cũng nhu tình tựa nước như Nhân Niệm, vậy đồ nhi ngoan của ta cũng chỉ có thể gieo họa như ngươi thôi." Tiếu Thiên lười biếng cười, chiếm được là cái nhìn khinh khỉnh của Âu Dương Hách Thanh.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thục phi sau khi nghe xong Vân Vụ hồi báo, suy nghĩ thật lâu, mới nói, "Chuyện Doãn mỹ nhân dâm loạn hậu cung, kỳ thật nhất định Hoàng thượng mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ là, làm sao mới có thể để cho Hoàng thượng bắt gian nàng tại chỗ được?"

"Rất đơn giản, chỉ cần Doãn mỹ nhân gây ra một chuyện oanh động khiến toàn bộ người chú ý, làm cho Hoàng thượng không nhịn được muốn giữ thể diện."

"Ngươi dự định làm như thế nào?" Thục phi hỏi.

Vân Vụ khẽ mỉm cười, "Đến lúc đó mong rằng nương nương trợ giúp, đương nhiên, ngoại trừ nương nương, ta còn muốn tìm Ngũ hoàng tử điện hạ hỗ trợ, để hắn chịu trách nhiệm châm ngòi thổi lửa, chắc chắn ngựa sẽ nhanh chóng bò đến thành!"

Thục phi đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt mang theo mơ hồ, vui vẻ nói, "Là ngựa đến cừ thành."

"Ha ha." Vân Vụ xin lỗi cười cười.

Vân Vụ đặt thuốc ngày ấy lấy từ Âu Dương Hách Thanh vào tay tiểu cung nữ, cũng lần nữa tặng kèm một thỏi bạc, hết cách rồi, có tiền có thể xui ma khiển quỷ, đương nhiên, nàng lại cảm thấy có tiền cũng có thể sai ma ép quỷ.

"Thuốc này không màu không mùi, ngươi lén thả vào trong trà của nàng là được, nhất định sẽ không làm cho người khác phát giác."
Tiểu cung nữ lúc này có chút do dự, "Có hại chết nàng không?"

"Nếu không ngươi nếm thử xem?" Vân Vụ khẽ mỉm cười, dường như đã học được chút tinh túy từ lòng dạ hiểm độc của Lý Ngọc, tiểu cung nữ rụt cổ, nhìn lại nén bạc sáng choang trước mắt một chút, lập tức hạ quyết tâm, "Được, ta hiểu rồi."

Trong cung này mọi người đều ích kỷ, ai cũng sẽ vì lợi ích trước mắt mà bảo vệ mình, tự tôn hèn mọn sao có thể chạm được vào tiền tài? Trong cung này tình hữu nghị còn có tín nhiệm đều như mây khói bay ngang, chẳng qua chỉ là ngươi thích lợi dụng hay muốn bị lợi dụng mà thôi.

Kỳ thật mỗi người đều hiểu rõ, ngươi bị người khác lợi dụng giải thích rõ ngươi còn có giá trị, nếu như có một ngày ngươi ngay cả cơ hội bị lợi dụng cũng không có, như vậy mạng nhỏ của ngươi cũng khó được bảo toàn!

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

"Ngươi xác định đêm nay có thể?" Lý Minh chậm rãi nói.

"Kính xin điện hạ đến lúc đó ở trước mặt hoàng thượng nói ra nói vào một chút, vạn nhất thái tử điện hạ cũng tới đó, nếu cứu được Doãn mỹ nhân đi, vậy chúng ta cái gì cũng đều không làm được ." Vân Vụ suy nghĩ nói.

Lý Minh có chút chua xót trong lòng, mỗi lần nàng tìm đến mình, cũng là vì đại kế báo thù của nàng, thật giống như mình và nàng chỉ là có qua có lại, như vậy có phải Nạp Lan Lạc trong lòng nàng cực kỳ trọng yếu hay không? Hay là, cũng chỉ có qua có lại mà thôi?

Ma xui quỷ khiến hắn giơ tay lên muốn sờ sờ mặt nàng, kết quả bị nàng nhanh chóng thối lui, sắc mặt của nàng rất bình thường, tựa như bình thường không có gì phát sinh.

"Điện hạ muốn lấy cái gì? Ta lấy giúp ngươi." Vân Vụ thấy hắn đưa tay qua, cho là hắn muốn lấy sách trên kệ, ai ngờ hắn giật nhẹ khóe miệng nói, "Không cần."

Trước đó vài ngày, Vân Vụ cùng Thư Nghiên xem như trở mặt, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau.

Thư Nghiên không yên lòng lau cái bàn, Trương Thỉ đi tới nói, "Nơi này đã rất sạch sẽ."

Nàng thất thần gật đầu, xoay người lại đi lau nơi khác, Trương Thỉ đột nhiên kinh hãi, vội vàng nói: "Coi chừng!"

"A..." Thư Nghiên kinh sợ kêu lên một tiếng, bây giờ mới chú ý, nãy giờ mình lại không để ý đến chậu than dưới chân, không cẩn thận đẩy ngã chậu than, còn nàng không kịp đứng vững, thân thể đang ngã về hướng chậu than...

Cảm giác đau đớn do lửa đốt phỏng gây ra nàng cũng chưa cảm nhận được, nhưng hình như nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp, nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, liền thấy Trương Thỉ cau mày hỏi, "Lại có chuyện gì vậy?"

Thư Nghiên sững sờ, nàng đây là làm sao vậy? Không phải là nàng thích thái tử điện hạ sao? Vì sao ở trong ngực của hắn lại có cảm giác thư thái vậy chứ? Có một loại cảm giác an tâm như nằm trong ngực cha nàng nhiều năm trước?

Hắn buông tay rút thân đi, lại làm cho lòng nàng khẽ hụt hẫng, hoặc có thể không người nào thật lòng yêu nàng, cho nên mới ham muốn cái ôm ấm áp này. Nàng ngẩng đầu muốn cảm tạ, lại bị ấm áp trong mắt hắn làm giật mình.

"Thư Nghiên, nếu là ngươi không thoải mái, ta đưa ngươi trở về, mấy ngày nay ngươi liên tục không yên lòng, không phải lúc nào cũng như hôm nay, chỉ là hữu kinh vô hiểm." Hắn lập tức nói.

Thư Nghiên gật gật đầu, "Đa tạ Trương tổng quản."

"Ai u, tốt cho một đôi nồng tình mật ý, Bản cung nhìn đều thấy ngây người." Triệu Niệm Chi âm dương quái khí nói, nàng liếc trộm Lý Cẩm bên cạnh một cái, thấy bộ dạng hắn tức giận ngập trời, chuyển con mắt nhìn hai người Thư Nghiên cùng Trương Thỉ có chút hả hê.

"Trương tổng quản đi theo thái tử đã lâu." Nàng quyến rũ cười cười, "Thư Nghiên cũng đi theo thái tử đã lâu. Không bằng điện hạ làm người tốt đi, ban thưởng cho hai người này làm phu thê có được không?"

Lý Cẩm mặt đen lại trừng mắt Thư Nghiên, ai ngờ Thư Nghiên lại đồng ý, hành lễ với Triệu Niệm Chi, nói, "Cảm tạ nương nương, nô tỳ nguyện ý."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý Cẩm đột nhiên nói, "Có nguyện ý hay không không phải do ngươi nói là được đâu."

Hắn đột nhiên một tay túm lấy Triệu Niệm Chi vào trong ngực, hôn lên môi của nàng.

Triệu Niệm Chi mừng rỡ trong lòng, thái tử chưa bao giờ chạm qua mình, hôm nay ngay trước mặt Thư Nghiên, có phải coi như đã thừa nhận mình rồi hay không? Đang lúc nàng ta đang mơ màng, hắn hướng về Thư Nghiên lạnh lùng nói, "Hôm nay cô muốn cùng thái tử phi đêm xuân tình nồng, Thư Nghiên ngươi gác đêm cho tốt đi."

Nội tâm Thư Nghiên đau xót, thanh âm lại khẽ run nói, "Nô tỳ tuân mệnh!"

Triệu Niệm Chi nghe được Lý Cẩm nói ra chuyệm muốn viên phòng cùng nàng lập tức mừng rỡ, thẹn thùng khom người nói, "Điện hạ, tần thiếp..."

"Như thế nào? Ngươi không muốn?" Lý Cẩm nhướng mày nói.
Triệu Niệm Chi thản nhiên cười, "Điện hạ là phu quân của tần thiếp, tần thiếp sao lại không muốn?"

"Vậy thì tốt rồi." Hắn một tay ôm lấy Triệu Niệm Chi, hôn một cái vào vành tai của nàng, dùng âm thanh tất cả mọi người đều có thể nghe được nói với nàng, "Tối nay, hãy làm cho cô yêu ngươi thật tốt đi."

Hắn ôm Triệu Niệm Chi đi được hai bước, dừng bước nhưng cũng không xoay người, lạnh lùng nói, "Thư Nghiên, ngươi ở Đông cung đã lâu, sao lại không có nhãn lực như vậy? Còn không cùng tới đây?" Dứt lời hắn liền đi tiếp về phía trước.

"Dạ! Nô tỳ tuân mệnh!" Mặt Thư Nghiên không chút thay đổi nói, đang muốn cùng đi lại bị Trương Thỉ nắm tay, nàng xoay người nhìn hắn một cái, vui mừng nói: "Ta có thể làm được."

Trương Thỉ chỉ nắm chặt tay của nàng, ánh mắt ôn nhuận nhìn qua nàng, "Ta đi cùng ngươi."

Nếu nói chỉ cần một chút là có thể quêm đi Lý Cẩm, nhất định là đang nói dối, nhưng hôm nay Lý Cẩm đối xử với nàng như vậy, nàng làm sao còn có thể nhớ tới hắn? Nếu như Lý Cẩm là tảng băng ngầm, như vậy Trương Thỉ chính là một vệt nắng ấm. Một câu "Ta đi cùng ngươi" trong nháy mắt làm cho tim Thư Nghiên đập thình thịch, có lẽ vừa rồi lúc Triệu Niệm Chi nói tứ hôn, nàng cũng không phải nói nguyện ý trong bất lực, mà là thật sự muốn gả cho hắn...

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro