Chương 150: TIỂU THƯ, NGƯỜI ĐANG VUI MỪNG CÁI GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Editor: Lynva

"Nhưng ngươi biết ta nhìn thấy ai không?" Vân Yên chợt nói với Bích Thuỷ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nghe lời này, Bích Thuỷ nghi ngờ nói: "Người nào?" Dáng vẻ tiểu thư vì sao lại nghiêm túc như thế, ngược lại hiếm thấy.

"Một người rất giống Lãnh Tuyết." Vân Yên thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng mà nói ra. Cái bức hoạ ở trên tường kia thật rất giống Lãnh Tuyết, nếu không biết tuổi của Lãnh Tuyết, thật có lẽ nàng vẫn sẽ nhận lầm. Chỉ là trên thân người kia ngược lại so với Lãnh Tuyết ít đi một phần sát khí, càng nhiều thêm một tia tao nhã lịch sự.

"Lãnh Tuyết?" Bích Thuỷ kinh ngạc nói, rồi dường như ý thức được mình đang ở đâu, nàng vội vàng bụm miệng, nhìn nhìn bốn phía, cũng không có ai chú ý.

Khẽ lắc đầu, Vân Yên nhỏ giọng nói: "Yên tâm, chỉ là một người có tướng mạo tương tự với Lãnh Tuyết mà thôi. Chuyện này trong lòng ta còn rất nhiều nghi vấn, có thời gian ta sẽ đi hỏi Lãnh Tuyết."

Bích Thuỷ thu hồi tâm tư, gật đầu một cái nói: "Tiểu thư, vậy kế tiếp chúng ta đi đâu đây? Trở về Tướng phủ sao?"

Trở về Tướng phủ? Vân Yên đột nhiên bị những lời này đánh tỉnh. Nàng thiếu chút nữa quên mất chuyện kia. Người đó vì sao lại đến Vân Tướng phủ? Hắn cùng Vân Mặc Thành đang mưu đồ bí mật chuyện gì?

Nghĩ tới đây, nàng không tự chủ xoa xoa đầu. Hiện tại cũng không thể xác định hắn đã đi chưa, nếu lỡ trở về lại gặp hắn, khó tránh sẽ bị hắn nhận ra. "Đi Linh Lung các." Nàng quyết định.

...

Nội điện An Hoà cung.

Trên giường, Mộ Tuyết Sương cũng không có ngủ. Nàng vẫn như cũ mặc quần áo trong, nghiêng người dựa vào lan can trên giường, nhìn nữ nhân ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Huệ Nhi, ngươi đừng trách Yên Nhi, chuyện này nàng cũng không biết."

Nghe lời này, nữ tử nhíu chặt chân mày, hận ý nơi đáy mắt vẫn không giảm, trầm giọng xuống, cắn răng mà nói ra: "Trưởng công chúa, không phải ta giận lây sang nàng, nhưng khi nhìn gương mặt đó, trong lòng ta không tự giác nổi lên hận ý. Hơn nữa, làm sao có thể, Lục Hoàng tử tại sao có thể thích nàng? Hắn rõ ràng biết..."

Kéo tay Huệ Nhi, Mộ Tuyết Sương an ủi: "Chuyện năm đó cũng không phải giống như ngươi nghĩ. Ngọc nàng thật ra thì cũng không có tội. Ngươi cũng biết sau này Vân Mặc Thành đối xử với nàng như thế nàò, haiz..." Nói tới chỗ này, trên mặt nàng hiện lên một tia áy náy. Có một số việc hiện tại vẫn chưa phải lúc mà nói ra. Nàng phải đợi, đợi tới một khắc kia, báo được thù! Nghĩ tới đây, ánh mắt một lần nữa rơi lên bức hoạ trên tường, nhỏ giọng thì thào: "Dục Sâm, ta rốt cuộc cũng có thể báo thù cho ngươi..."

Nghe được lời nói của Mộ Tuyết Sương, trên mặt Huệ Nhi thoáng qua vẻ bất nhẫn, do dự một chút nói: "Trưởng công chúa, vết thương của ngài gần ngay điểm yếu, nếu như là sâu thêm một chút, chỉ sợ là..."

Khẽ lắc đầu, Mộ Tuyết Sương thu hồi ánh mắt, nhìn ra bên ngoài, cười lạnh: "Chút thương thế này tính là gì? Chỉ cần có thể thay Dục Sâm báo thù, cho dù chết ta cũng nguyện ý."

Huệ Nhi ánh mắt hơi chếch, nhìn về phía bức hoạ kia. Đã bao nhiêu năm, tướng mạo hắn vẫn như cũ, nhàn nhạt cười, yên tĩnh nhu hoà. Tuy nhiên cũng không có người nào có thể đụng chạm lấy hắn nữa. Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng trầm xuống: "Hoàng thượng hắn sẽ thật hoài nghi đến Cao Thái hậu bên kia sao? Cao Khải hiện tại vẫn chưa bị hỏi tội, rõ ràng chính là Cao Thái hậu đứng phía sau giở trò, tại sao có thể bỏ qua cho bọn họ?!"

Nghe lời này, Mộ Tuyết Sương sắc mặt run lên, lạnh giọng: "Coi như là hiện tại ta dùng chính tính mạng mình đánh cuộc đi. Ta cá là, hắn sẽ!" Nàng chính là muốn mẫu tử bọn họ trở mặt. A, vị Thái hậu cao cao tại thượng kia cũng nên nếm thử cái tư vị bị người khác hoài nghi một chút. Đây thực là ác giả ác báo, ai bảo nàng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy.

...

Cửa sau Vân Tướng phủ.

Nhìn phủ đệ uy nghiêm cao vút này, tuyết y nam tử mở ra chiết phiến vừa thu lại, cười lạnh: "Vân Mặc Thành này đúng là một lão hồ ly,cũng khó trách tại sao địa vị cực cao rồi."

Đứng bên cạnh, Thương Thanh cũng theo ánh mắt tuyết y nam tử, nhỏ giọng: "Hắn hình như bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Người như vậy, thật có thể để chúng ta sử dụng sao?"

Nghe lời này, nam tử kia khoé miệng câu lên, trong mắt loé lên một tia quỷ quyệt, kẽ cười nói: "Tỉnh táo? Ngươi không phát hiện được thời điểm hắn nghe ta nhắc tới những chuyện cũ kia sắc mặt lại có một chút biến hoá? Chỉ cần bổn điện tiếp tục tra, sớm muộn gì cũng bắt được nhược điểm của hắn. A, hơn nữa trong lòng bổn điện cũng đã có phỏng đoán rồi, kém cũng chỉ là chứng cớ mà thôi."

Nhìn dáng vẻ chủ tử nhà mình tràn đầy tự tin, Thương Thanh gật đầu một cái. Lời nói của chủ tử từ trước đến giờ cũng không có sai, tựa như tối ngày hôm qua cũng vậy.

Vị kia Tứ Vương gia cũng không phải là quá nóng nảy sao? Chỉ nghe được chút tiếng gió, thế nhưng đã tìm đến chủ tử. Đáng tiếc chủ tử đâu phải hắn muốn thấy là có thể thấy?

"Chỉ là..." Tuyết y nam tử chợt nói, lông mày nảy lên, "Lúc trước giống như có người nhìn lén bổn điện. Không biết vì sao a, ánh mắt đó lại khiến bổn điện có chút cảm giác quen thuộc, chính là Tam Tiểu thư Tướng phủ đó. Đi tra một chút vị Tam Tiểu thư này. Sửu nữ xấu nhất kinh thành sao? Bổn điện ngược lại muốn nhìn một chút, nàng đến tột cùng có bao nhiêu xấu xí."

"Vâng." Thương Thanh mặt liền biến sắc, nghi hoặc nhìn Tuyết y nam tử. Vân Tam Tiểu thư? Đó không phải là một Sửu nữ sao?

"Mặt khác tiếp tục truy tìm tung tích của nàng. Linh Lung Các bên kia cũng chú ý nhiều một chút!" Tuyết y nam tử nói xong, trực tiếp đi về phía trước.

"Vâng." Nhìn bóng dáng kia, Thương Thanh lòng thầm than. Chủ tử tìm nàng thật đúng là gấp gáp a. Cẩn thận nhìn bốn phía, không có ai khả nghi, hắn cũng yên lòng bước theo.

...

Cầu thang trước cửa cung.

Vân Yên đi tuốt ở đằng trước, suy nghĩ về vấn đề có chút mất hồn. Đột nhiên nàng cảm thấy tay áo bị người ta kéo lại, sau đó thấy Bích Thuỷ đột nhiên đi lên trước, giọng gấp gáp: "Tiểu thư, chúng ta đổi đường đi thôi!"

Vân yên vốn còn đang trầm tư, bị Bích Thuỷ đột nhiên lôi kéo như vậy, cả người phục hồi tinh thần lại. Nàng nghiêng đầu nghi ngờ nói: "Sao thế?" Không phải đã đi gần tới cửa cung rồi sao? Hơn nữa chẳng lẽ nơi này còn có đường khác a. Nghĩ tới đây, liền xoay chuyển ánh mắt, sóng mắt lướt qua, một đạo bóng dáng màu vàng nhạt đã ở trong tầm mắt.

Vân Yên nhìn về phía trước, cau mày. Là hắn! Lại quay đầu nhìn vẻ mặt Bích Thuỷ, rõ ràng là không nhịn được, thậm chí là ghét. Thì ra nha đầu này cũng không hi vọng nàng nhìn thấy hắn a~

Nhưng nếu gặp được mà lại né tránh hình như chỉ càng làm cho người ta bắt được nhược điểm của mình. Huống chi, nàng cũng chẳng có gì mà không dám đối mặt với hắn. Nghĩ như vậy, nàng liền đi thẳng về phía trước mấy bước, hướng về thân ảnh kia, hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tứ Vương gia."

Bích Thuỷ cả kinh, Tiểu thư tại sao phải để ý người này. Nhưng thấy Vân yên hành lễ, nàng cũng theo tiến về phía trước hành lễ.

Vốn là đang cùng người sau lưng giao phó gì đó, Mộ Thanh Viễn nghe được âm thanh liền phục hồi tinh thần, nhìn nữ nhân phía trước. Một thân y phục màu tím nhạt càng làm nổi bật lên vẻ thanh lãnh của nàng. Hắn chỉ thấy hai mắt toả sáng, trái tim hiện lên một cỗ mừng rỡ. Liền bước nhanh về  phía trước, đi lên bậc thang nói: "Yên Nhi hôm nay sao lại vào Hoàng cung?"

Tiêu Tịnh nhìn thấy Bích Thuỷ, trực tiếp đi tới bên người nàng, lôi nàng rời đi.

"Này, ngươi kéo ta làm gì? Buông ta ra!" Bích Thuỷ nhìn Tiêu Tịnh đang kéo cổ tay mình, bất mãn nói.

Vậy mà Tiêu Tịnh nơi nào để ý nàng, trực tiếp kéo nàng rời đi.

Vân Yên liếc mắt nhìn Tiêu Tịnh, trong mắt loé lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nói: "Nghe nói cô cô gặp phải thích khách hành thích, thần nữ là tới thăm nàng." Chỉ là, đối với việc hắn gọi nàng là "Yên Nhi", trong lòng biết bao nhiêu là bài xích.

Mộ Thanh Viễn gật đầu một cái, trên mặt lộ chút vẻ thất vọng, thì thào nói: "Bổn Vương còn tưởng là ngươi đến tìm Bổn Vương đây này!" Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng cả kinh. Từ khi nào hắn lại nói lời như vậy rồi?

Nghe lời này, Vân Yên chỉ cảm thấy rất châm chọc. Bởi vì không chiếm được, cho nên liền muốn sao? Hắn giống như vẫn luôn là cái bộ dạng này. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, sắc mặt hắn cũng không hề tốt, uể oải mệt mỏi, giống như là không có nghỉ ngơi tốt, trong giọng nói tựa như còn mang theo chút chán nản.

Thấy vân yên không nói lời nào, Mộ Thanh Viễn tiếp tục nói: "Chỉ là..." Đáy mắt hắn trầm xuống, đe doạ nhìn Vân Yên, nói: "Bất cứ lúc nào cũng không được phép phản bội Bổn Vương, Bổn Vương cũng sẽ không phản bội. Cho dù ngươi gả cho Mộ Cảnh Nam, ngươi có thể đồng ý với Bổn Vương sao?"

Mặc dù gả cho Mộ Cảnh Nam, cũng không thể phản bội hắn? Lời này, là có ý gì? Vân Yên cặp mắt nhíu lại, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng, khoé miệng bất chợt nâng lên nét cười trào phúng. Đây chính là điều hắn muốn nói với nàng? Đúng thật là ích kỉ bá đạo a. Đây chính là Tứ Hiền vương sao?

Làm như không thấy được biến hoá trên mặt Vân Yên, Mộ Thanh Viên nghiêng đầu nhìn nơi khác, trong mắt loé lên một tia âm trầm, nhỏ giọng nói: "Tình thế hiện nay thay đổi trong nháy mắt. Nhị ca trở lại, Bổn Vương đã không còn tâm tư để ý đến ngươi. Coi như... Coi như đến cuối cùng, ngươi gả cho Mộ Cảnh Nam, Bổn Vương cũng tuyệt đối không cho phép ngươi thích hắn!"

Ai muốn hắn chiếu cố? Huống chi, thời điểm mới bắt đầu, hắn có nghĩ đến nàng sao? Ngược lại Mộ Cảnh Nam vẫn một mực thay nàng suy tính. Nhưng nghe đến lời phía sau, trước mắt nàng đột nhiên sáng lên, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp. Cho nên khi đó ở Tướng phủ, Mộ Cảnh Nam mới không để ý đến nàng sao? Chính là sợ Mộ Thanh Viễn hiểu làm quan hệ của bọn họ sẽ đối với vàng bất lợi sao? Vì vậy mới một mực phủi sạch quan hệ của bọn họ, là muốn bảo vệ nàng? Tất cả tất cả, chỉ là vì hắn không muốn nàng bị cuốn vào vòng xoáy này, hắn là lo lắng Mộ Thanh Viễn biết được tất cả phía sau thì sẽ báo thù nàng, phải không?

Không biết vì sao, trái tim Vân Yên đột nhiên hiện ra loại ý nghĩ này, hơn nữa giống như ngày càng mãnh liệt.

"Ngươi đang nghĩ chuyện gì?" Nhìn Vân Yên đột nhiên trầm mặc không nói, Mộ Thanh Viễn cau mày. Nàng giống như có chút không yên lòng.

Nghe lời này, Vân Yên chợt ngẩng đầu lên, trên mặt giống như là tràn ra hoa: "Tứ Vương gia, thần nữ cám ơn người." Nói xong, nàng thi lễ một cái, trực tiếp lướt qua hắn hướng về phía trước mà đi.

Nhìn tấm lưng kia, Mộ Thanh Viễn nhíu mày. Nàng đang tức giận sao? Nhưng không giống a, vừa rồi nàng giống như là đang cười, cười rất thoả mãn, tựa như là vừa lấy được đáp án gì đó.

Bên kia, Bích Thuỷ nhìn Vân Yên đi về phía trước, nàng trợn mắt nhìn Tiêu Tịnh một cái, tức giận nói: "Đều là chủ tử các ngươi khi dễ tiểu thư. Hừ, ta thấy a, ngươi với chủ tử các ngươi đều cùng một dạng là người xấu. Không cần lại xuất hiện trước mặt của ta." Nói xong, nàng tức giận đuổi theo phía Vân Yên.

Nghe lời này, Tiêu Tịnh trên mặt bình tĩnh cũng không cách nào bình tĩnh nữa, nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt. Hắn là người xấu? Hắn làm chuyện gì xấu sao? Hơn nữa, rõ ràng là nàng xuất hiện trước mặt hắn mới phải a. Lý lẽ của nàng vẫn luôn không đúng như vậy sao.

Mãi tới cửa cung, Bích Thuỷ mới đuổi kịp Vân yên. Nàng thở hổn hển, vuốt ngực nói: "Tiểu thư, người đi nhanh như vậy làm gì?" Nhưng khi nhìn trên mặt Vân yên lộ ra nụ cười, nàng không khỏi nghi ngờ nói: "Tiểu thư, người đang vui mừng cái gì?"

"Ta đang vui mừng sao? Ngươi nhìn lầm rồi. Nhanh một chút xuất cung thôi." Vân Yên khoé miệng câu lên, chỉ cảm thấy tất cả tích tụ trong lòng đã được giải trừ, thẳng bước đến bên ngoài.

Cười rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không phải đang vui mừng? Nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng của Vân Yên, Bích Thuỷ nhẹo đầu. Tiểu thư không phải là mới vừa cùng vị Tứ Vương gia đó hàn huyên mấy câu sao? Sau đó lại có thể vui mừng như vậy? Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì. Chẳng lẽ Tiểu thư thật đồng ý Tứ Vương gia sao? Không được, không được. Nàng nhất thời nóng nảy, trực tiếp đuổi theo.

...

Haiz cuối cùng cũng ra được chương đầu tiên ta làm, cảm giác phải nói là Yomost hahaa. Các nàng đọc rồi cho ta ý kiến về văn phong dở tệ non choẹt này nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro