Chương 154: NỮ NHÂN CỦA NGƯƠI CÒN CẦN NGƯỜI KHÁC ĐUỔI THEO HAY SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Lynva

Ngoại ô biệt viện.

Trong đình viện, không khí yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng gió thổi vào lá cây. Bóng đêm mênh mông, ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong phòng tràn ra, lờ mờ làm hiện lên một thân ảnh cao to. Hắn đứng ở ngay giữa sân, chắp hai tay sau lưng, trên khuôn mặt như đao khắc không hề biểu lộ chút cảm xúc. Cặp ưng nhãn bình thường bén nhạy hiện tại lại giống như mất đi tất cả sức sống, không hề có tiêu điểm mà nhìn về phía trước.

Không biết từ khi nào, nam tử một thân trường sam màu xám bạc đã yên lặng đứng sau lưng hắn. Nhìn bóng dáng bất động trước mặt, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó hướng về phía người kia đi tới, cất tiếng hỏi: "Họ đi rồi?"

Nghe phía sau đột nhiên truyền tới tiếng nói, người phía trước mới phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu nhìn người sau lưng, chỉ đáp một tiếng "Ừ."

Sở Chi Hàn bước lên phía trước, cùng người bên cạnh đứng sóng vai, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, con mắt sắc hơi trầm xuống: "Họ đi rồi, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Ngươi cũng biết, nàng sẽ không quay đầu."

"Ta chưa bao giờ đứng sau lưng nàng, cần gì nàng phải quay đầu lại." Ngữ khí Cơ Lãnh Tuyết lãnh đạm, khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng.

Chưa bao giờ đứng ở sau lưng nàng sao? Nghe lời này, Sở Chi Hàn cười nhạt một tiếng, theo ánh mắt của hắn nhìn sang. Ở phía đó hắn giống như nhìn thấy cái gì, có lẽ là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn (CLT).

Trầm mặc hồi lâu, Cơ Lãnh Tuyết chợt đổi chủ đề nói: "Nhìn bộ dáng này, ngươi và Hách Liên Xuân Kiều đã không có chuyện gì rồi?"

Khoé miệng Sở Chi Hàn câu lên, khẽ mỉm cười. Nhớ tới ban sáng mang thức ăn cho Xuân Kiều, nàng đã rất nghe lời, đem thức ăn từng chút nuốt vào, mặc dù nàng không nói chuyện với hắn, nhưng cảm xúc rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.

Rồi hắn chợt thở phào nhẹ nhõm, chau lông mày, sau đó lại thở dài nói: "Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng lần này thật là cảm tạ Vân Yên, nếu không ta thật không biết là phải làm như thế nào mới ổn. Nhắc tới cũng thật buồn cười, lúc đầu rõ ràng là nàng rất đáng ghét, vì ở nàng có cái thứ ngạo khí cùng tự tin như bẩm sinh từ trong xương cốt. Nữ nhân này giống như là chỉ cần tiện tay cũng có thể thay đổi rất nhiều thứ, thậm chí là sống hết hay tương lai của người khác, làm cho trong lòng người ta thực có chút không thoải mái. Nhưng càng về sau lại càng hiểu rõ con người nàng, lại càng không thể không bội phục nàng. Có đôi khi ta cũng suy nghĩ, hai vai nàng khiêng nhiều thứ như vậy, nàng sẽ không té ngã sao? Nếu quả thật như vậy, thì biết phải cần bao nhiêu dũng khí mới làm được?"

Quay đầu sang, Cơ Lãnh Tuyết giật mình, nhìn nam tử trước mặt. Khó có thể nghe được hắn nói lời như vậy, hơn nữa lại đang khen nàng! Sắc mặt hắn bình tĩnh như cũ, quay đầu nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói: "Xem ra, ngươi đã tán thành nàng!"

"Ha ha, có lẽ là từ rất sớm cũng đã tán thành nàng rồi." Sở Chi Hàn khẽ cười một tiếng, làm sao mà có thể không tán thành đây?! Vậy mà dần dần đáy mắt hắn cũng hiện lên chút ủ dột, nhẹ giọng nói: "Nhưng là, nàng cuối cùng cũng không phải thần. Nàng cũng có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử. Lúc trước chán ghét nàng như vậy, nhưng không biết từ lúc nào đã đem nàng trở thành người quan trọng rồi. Chỉ hi vọng... Chỉ hi vọng nàng có thể sống sót, cho dù chỉ với cuộc đời của một người bình thường."

Nghe vậy, bầu ngực Cơ Lãnh Tuyết căng thẳng, trên khuôn mặt u ám thoáng qua một tia khổ sở, giống như sợi dây cung trong nội tâm phút chốc động vào tấm khiên chắn. Hắn rũ tay xuống, rồi lại nhìn tay của mình, dường như phía trên còn lưu lại một tia nhiệt độ, tựa hồ chưa bao giờ tiêu tán đi. Trong đầu, rất nhiều kí ức dần dần hiện lên. Một hồi lâu, hắn thì thào: "Sống nữa sao?"

Làm như không có nhận thấy được vẻ mặt Cơ Lãnh Tuyết, Sở Chi Hàn nhìn về phía trước, tiếp tục nói: "Hôm nay, ta còn là lần đầu tiên nghe được nàng nói, nàng muốn còn sống. Vài chữ này đối với người bình thường mà nói, cũng chỉ là thuận miệng mà nói đến, nhưng đối với nàng mà nói, chỉ sợ là vì đã tìm được người nàng thương, sau đó lại phát sinh ý nghĩ ấy. Nàng đã tìm được lí do sống tiếp, đã không còn là lãnh khốc vô tình Thất công tử rồi. Như thế cũng tốt, tránh cho Kiều Nhi vì nàng mà lo lắng! Nhưng không phải đã nói Thiên Hương đậu khấu có thể kéo dài tính mạng nàng sao? Đến hôm nay đã tra được tung tích chưa?" Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn Cơ Lãnh Tuyết hỏi.

Cảm thấy ánh mắt người bên cạnh rơi lên người mình, mí mắt Cơ Lãnh Tuyết nhíu một cái, hắn từ từ nắm chặt tay, rũ cánh tay xuống, nhìn về phía trước ngữ khí nhàn nhạt nói: "Truy tìm lâu như vậy, với bản lãnh của nàng tra ra được tung tích Thiên Hương đậu khấu không phải là việc khó, chỉ là... Chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy!" Nói tới chỗ này, cặp chân mày dần dần vặn lại với nhau, đáy mắt xẹt qua một tia sầu lo không dễ dàng phát giác.

Thấy Cơ Lãnh Tuyết chợt dừng lại, Sở Chi Hàn khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ là Thiên Hương đậu khấu đang ở trong tay người rất lợi hại sao? Nếu là như thế, ta với ngươi cùng nàng đi đoạt, chắc chắn sẽ có cơ hội."

Khẽ lắc đầu, Cơ Lãnh Tuyết thở nhẹ một tiếng, cặp mắt bén nhọn dần dần nhắm lại, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì ta rất muốn biết, trên đời này có thực sự có phương pháp tái sinh hay không. Nếu có, vậy thật sự sẽ làm cho người chết sống lại sao? Nếu không có, vậy họ sẽ như thế nào? Nỗi sợ hãi có lẽ sẽ từ từ lan tràn vào lòng họ thôi."

Nghe lời này, khuôn mặt lạnh lùng của Sở Chi Hàn càng hiện ra nghi hoặc. Lời này là có ý gì? Nhìn nam tử bên cạnh, vì không biết gì, cảm giác hắn (CLT) bây giờ có chút cổ quái, giống như... giống như đã dự liệu được cái gì. Nhưng mà hắn (CLT) lại tựa như lo lắng hơn nhiều. Cõi đời này, người có thể là đối thủ của nàng, sợ là đếm trên đầu ngón tay, Thiên Hương đậu khấu hẳn không có vấn đề gì mới đúng.

"Ngươi định tiếp tục sao?" Sở Chi Hàn chợt đổi đề tài.

Cơ Lãnh Tuyết từ từ mở mắt ra, trực tiếp xoay người, chắp hai tay sau lưng, hướng về phía trước mà đi, "Vẫn không phải là như thế sao? Có lẽ cuối cùng đến một ngày nào đó, khi đó ta cũng sẽ không còn là ta."

Nhìn bóng dáng trước mặt, trong bóng đêm lại càng thêm cô độc lạnh lẽo, Sở Chi Hàn nhíu mày, hắn ngược lại vẫn giống lúc trước, chỉ là, những thứ này, nàng có lẽ cũng không bao giờ biết được.

...

Trước đại môn Tịch Dương Các.

Bích Thuỷ thò đầu ra, nhìn hai nam tử vừa bước ra khỏi cửa, chu cái miệng nhỏ, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, đó không phải là Lục Vương gia sao?"

Nghe lời này, Vân Yên vốn là đang nhấc bước chân liền nhất thời đặt xuống, nàng đứng ở nơi đó, trái tim đập mạnh và loạn nhịp, trong lòng chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ. Nhưng tại sao, nàng vì sao lại phải tìm cách trốn? Nàng cũng không có làm gì sai! Nghĩ tới đây, Vân Yên dừng bước, khẽ nghiêng đầu, nhìn nam tử áo đỏ vừa bước ra khỏi Tịch Dương Các, khoé miệng dâng lên nụ cười trào phúng. Thật như nàng suy nghĩ sao?

Mà ở cửa, vốn là đang nói chuyện với người sau lưng, nam tử đột nhiên ngưng âm thanh, khuôn mặt tuấn dật cứng đờ, quay đầu lại. Phía trước, một thân váy tím, ánh mắt ấy, quen thuộc như vậy... Là nàng sao?

Sau lưng, Cô Viễn Thành liếc mắt nhìn hai nữ tử cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua ý cười, hướng về người phía trước hài hước nói: "Trước mặt hình như là người quen, cái này thật đúng là khéo nha! Nhìn bộ dáng nàng là không có ngờ tới ngươi ở chỗ này. Hay có lẽ nàng đã đoán được ngươi đang ở đây, cho nên cố ý tới để bắt ngươi hiện hình, ha ha..."

Mộ Cảnh Nam cau mày, hai mắt cũng thật chặt rơi vào trên người nữ tử áo tím. Cho dù bây giờ đang là đêm khuya, nơi này lại không một ánh đèn, nhưng hắn dường như cũng có thể thấy được biểu tình biến hoá trên gương mặt nàng. Nàng mặc rất mỏng manh (ý bảo tỷ mặc ít mà trời thì lạnh, nhiều gió), sắc mặt lại vẫn yếu ớt như cũ, vì không biết gì, dây cung trong đáy lòng nháy mắt căng thẳng, tâm tình càng là kích động (chỗ này là tâm trạng của tỷ chứ không phải ca).

Bích Thuỷ nhìn Mộ Cảnh Nam cũng đang nhìn về phía bên này, cười một tiếng, lôi kéo cánh tay Vân Yên: "Tiểu thư, Lục Vương gia đang ở bên kia, người không qua sao?" Chỉ là khi nhìn lên bảng hiệu Tịch Dương Các, trong lòng nàng cũng xẹt qua một tia khác thường. Lục Vương gia sao lại ở nơi này? Chẳng lẽ thật cùng nữ nhân đó... Chắc là không có đi, nàng tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm hắn!

Vân Yên làm sao sẽ không biết hắn đang bên đó đây? Nhưng là, nàng nắm chặt tay, nàng trước đó đã làm gì, bây giờ nàng có thể nói gì? Vốn là ban ngày trong lòng có khá nhiều điều muốn nói, cho tới bây giờ, ở cái địa phương này, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

"Chúng ta đi thôi!" Vân Yên quay đầu đi, trong mắt thoáng qua một tia lãnh mang (lãnh là lạnh, mang là hoang mang), rút cánh tay đang bị Bích Thuỷ lôi kéo, bước thẳng về phía trước. Đã là như thế, vì sao phải dừng lại!

Nhìn Vân Yên không thèm để ý đến mình mà trực tiếp bỏ đi, Bích Thuỷ trong lòng cả kinh, hô "Tiểu thư..." Nhưng Vân Yên nơi nào để ý đến nàng, dậm bước chân thật nhanh đi về phía trước, càng giống như là đang chạy trốn.

Ở cửa Tịch Dương Các, Cô Viễn Thành liếc nhìn nữ nhân đang rời đi, ánh mắt lại rơi xuống trên người nam tử trước mặt, khẽ cười, "Thế nào, nữ nhân của ngươi còn cần người khác giúp ngươi đuổi theo hay sao? Nên nói rõ ràng đi, nếu không nàng chạy theo người khác, ngươi sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc nha!"

Nghe lời này, lông mày Mộ Cảnh Nam nhíu chặt, nhìn bóng dáng vội vàng bước đi của nữ nhân phía trước, cảm thấy dường như lần này nàng đi thì sẽ không xuất hiện bên cạnh hắn nữa. Tay hắn không tự chủ nắm chặt, tất cả những suy nghĩ trước đó bỗng chốc tiêu tán. Hắn không lo được nhiều như vậy, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Ngươi trở về trước đi!" Nói xong, thân thể hắn liền rời khỏi vị trí cũ, hướng về bóng dáng phía trước đuổi theo.

Nhìn bóng dáng màu đỏ vừa phất lên ngọn gió kia, khoé miệng Cô Viễn Thành câu lên. Hắn hiện tại ngược lại trở nên luống cuống a. Chỉ là nhìn được bộ dáng hốt hoảng của hắn, cũng thật khó khăn nha!

Phía sau Vân Yên, Bích Thuỷ vừa chạy vừa thở hổn hển. Cuối cùng chạy hết nổi rồi, nàng ngừng lại, tay vỗ vỗ ngực, lớn tiếng kêu: "Tiểu thư, người chậm một chút..."

Nhưng người phía trước nào có nghe được nàng nói, hơn nữa hình như càng bước càng nhanh. Bích Thuỷ thở dốc một hơi, chuẩn bị tiếp tục đuổi theo, nhưng là, bên cạnh chợt lướt qua một bóng dáng màu đỏ. Nhìn bóng dáng trước mặt, nàng thở một hơi, tảng đá trong lòng coi như cũng buông xuống được rồi.

Trong gió đêm, bước chân Vân Yên càng lúc càng nhanh, bên tai truyền tới âm thanh gió thổi vù vù. Có lẽ là vì đi quá nhanh, hơi thở có chút không ổn, trong lòng lại càng phiền muộn. Nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực một đợt cuồn cuộn, có chút cảm giác đau đớn đánh tới. Nhưng là, nàng không muốn dừng lại. Nhìn con đường phía trước, hình như so với ngày thường lại xa hơn vài phần, rốt cục thì bao giờ mới là điểm cuối?

Đột nhiên, nàng cảm thấy sau lưng có một loại cảm giác bị áp bức đánh tới. Nàng còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có thứ gì rơi vào hai vai. Thời điểm nàng đang chuẩn bị phản kích, bỗng dưng cảm thấy dưới chân hẫng một cái, thân thể nhẹ bâng, cả người bị ôm lấy bay ra ngoài.

Đợi đến khi nàng tỉnh hồn lại, cả người đã tựa sát vào bờ tường. Vân Yên hít sâu một hơi, trong lòng hơi giận, chuẩn bị nói chuyện. Vậy mà thời điểm nàng ngẩng đầu lên, vừa đúng bắt gặp đôi tròng mắt đang tản ra ánh sáng. Trong cặp mắt kia tràn đầy bóng dáng của nàng, mặc dù đang trong màn đêm vẫn vô cùng rõ ràng.


P.s: Các nàng ơi chơi game nhé, chap này được đủ 5 bình chọn ta post chap mới ngaa 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro