P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Bạn muốn GinShi có kết thúc như thế nào?
A.Happy ending
B.Bad ending
CMT NHÉ
               Vô thui😁😁😁
    Disclaimer: Nhân vật là của bác G.A nhưng số phận của họ trong fic sẽ thuộc về tớ... Thêm một vài nhân vật phụ giả tưởng

Author: Siro Chanh

Pairing: GinShi

Rating: chưa rõ

Status: Đang sáng tác

Thể loại: xuyên không, cổ trang xen hiện đại

Summary:

"Con ước gì sau này, dù có thế nào, định mệnh cũng sẽ mang con đến đặt bên cuộc đời của chàng. Được mãi mãi yêu chàng. Được chàng yêu. Mãi bên nhau tới khi chết. Và tới cả sau khi chết"

Lời ước của cô gái nhỏ vang lên khi một ngôi sao băng vụt qua.

Người ta nói khi sao băng rơi xuống, chỉ cần ta thành tâm ước nguyện, thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật.

Bạn có tin không?

Sao? Bạn không tin ư?

Ờm... Đừng nghi ngờ tính chính xác của nó. Thực sự điều ước đó rất linh nghiệm đó. Chỉ có điều... Khoảng cách của Trái Đất tới ngôi sao kia quá xa. Vậy nên hàng ngàn năm sau điều ước ấy mới được thực hiện.

Hơn ngàn năm sau...

Một cô gái nhỏ nhìn ngôi sao băng lướt qua trên đầu thầm ước: "Xin hãy mang hắn đến nơi chỉ có ma quỷ. Nơi thống khổ hơn cả địa ngục. Hãy bắt hắn phải trả giá!"

Này... Cái điều ước chết tiệt! Không linh nghiệm thì thôi. Sao lại còn mang nàng về cái thời đại không biết là thời đại gì.

Ừm. Thì xuyên qua. Cái này đang là mốt. Ok!

Nhưng có cần phải sắp xếp nàng trở thành tù binh hay không? Kia! Kẻ bắt nàng... sao lại là hắn?

Hắn bước lại gần nàng. Mái tóc bạch kim bay trong gió, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng: "Nàng đừng nghĩ có thể gả cho ai khác... Ngoài ta"

Aaaaaaaaaa.... Cái này không phải là ác mộng đi??? Ác ma.... Ác ma đó... đang cầu hôn... à không... là bức hôn nàng sao?

Shiho giờ này thật hận vì đã tin vào cái điều ước ngu xuẩn ấy.

Gin khẽ mỉm cười. "Cô gái nhỏ! Tôi đã định... Chính là em"

Câu chuyện của họ bắt đầu... Nhờ một điều ước dưới sao.

Giới thiệu nhân vật:

Shiho Miyano

Coi zồi bít

Gin - Melkior

Như trên

Spoiler: Nhân Vật Phụ

NOTE

Về bối cảnh lịch sử trong fic hoàn toàn là giả tưởng... Mình có tham khảo một chút lịch sử phong kiến Nhật Bản thì biết lúc đó (hơn ngàn năm trước ấy ) NB khá loạn và chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa thời Đường bên Trung Quốc nên mình viết với hai triều đình giả tưởng là Đông quốc và Tây quốc (NB có nhiều đảo mà... nên mình giả định 2 nước trên là 2 đảo hoặc phần của đảo thôi...) hoàn toàn không liên quan đến lịch sử chính xác của NB và nếu có chút hơi giống triều đình phong kiến TQ cũng mong các bạn bỏ qua cho
Lần đầu viết fic cổ trang sẽ không tránh được những sai sót, mong các bạn đọc và góp ý để mình ngày càng hoàn thiện fic hơn...

WARNING
fic được viết bởi siro chanh

~MỤC LỤC~

Chương 1: Tai tinh của Đông quốc
Part 1: Hiện tượng kì lạ - Hoàng hậu sinh non
Part 2: Đông quốc tai tinh thái tử

Chương 2: Đệ nhất sát thủ - Gin
Part 1: Trở về hoàng cung
Part 2: Gin - đệ nhất sát thủ của Nguyệt Ảnh Các

Chương 3: Lời ước của Shiho!

Chương 4: Sao đổi ngôi
Part 1: Cuộc chơi bắt đầu
Part 2: Nàng chỉ là quân cờ của hắn

Chương 5: Sống gần hắn

Chương 6: "Tình địch" đuổi đến cửa
Part 1: Thất nguyệt đoạn tâm đan
Part 2: Sakamoto Yasu

Chương 7: Tới Đông quốc
Part 1: Đại hôn
Part 2: Mai phục

Chương 8: Kề vai sát cánh
Part 1: Động tâm
Part 2: Li gián​




Chương 1: Tai tinh của Đông quốc

Part 1: Hiện tượng kì lạ - Hoàng hậu sinh non

Để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện.

Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa tới nỗi mà ta không nhớ rõ đó là vào ngày tháng năm nào nữa. Khi ấy đất nước xinh đẹp Nhật Bản còn chưa ổn định, khắp nơi còn mang theo hơi thở đậm chất nhà Đường của Trung Quốc. Có hai tiểu quốc, là hai tiểu quốc trong nhiều tiểu quốc lúc đó, tên là Đông quốc và Tây quốc nằm sát bên nhau.

Nhìn xem, vị trí thật tốt! Nhìn qua họ chính là hàng xóm láng giềng, quan hệ hữu nghị đẹp không tả nổi.

Nhưng bên trong???

Một bên tựa như mãnh hổ, một bên tựa như sói hoang. Đều là những kẻ mạnh và mang đầy tham vọng. Ngoài mặt tươi cười cùng nhau xưng huynh gọi đệ. Mặt trong ngầm mưu tính làm sao có thể nuốt trọn "người anh em" của mình.

Chính trị... Thật đáng sợ!

Nhưng câu chuyện ta kể không chỉ về cuộc tranh đua chính trị giữa hai nước. Câu chuyện chính ta muốn kể cho mọi người là chuyện tình của một chàng trai và một cô gái (đương nhiên).

Họ vốn là hai kẻ tưởng như không thể tới được với nhau. Lại vì âm mưu của chàng mà tới gần nhau. Họ tưởng như oán hận nhau. Lại vì nhau mà thật tâm rung động.

Chuyện tình yêu... muôn thuở vẫn là vấn đề không tài nào lí giải nổi. Nó đến thế nào? Nó đi ra sao? Chỉ sợ rằng chỉ kẻ trong cuộc mới hiểu. À, không! Sợ rằng chính những kẻ trong cuộc cũng không thể nào hiểu nổi.

*******

Đông quốc. Đang là giữa thu. Tiết trời khô hanh và se lạnh. Bầu trời trong vắt như một thấu kính khổng lồ, đâu đó vương vấn một vài sợi mây, mảnh như dải lụa. Trời đang trưa nắng gắt bỗng kéo tới một trận cuồng phong khiến dân chúng không khỏi hoảng hốt. Chỉ sau một khắc, bầu trời dần dần tối lại. Kazuo, Đông quốc quốc vương đang ở trong thư phòng cũng cảm giác được điều khác lạ. Trời không phải đang giữa trưa sao? Sao lại tối sầm như thế này? Ông khẽ đặt quyển tấu chương xuống bàn, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài trời mây đen vần vũ, gió lốc thổi tới điên cuồng như một con ác quỷ vừa mới trốn thoát từ địa ngục, đang muốn cuốn bay vạn vật chốn nhân gian. Kazuo nheo mắt nhìn lên. Mặt trời! Mặt trời đang dần dần biến mất.

"Thắp đuốc" - ông lên tiếng phân phó. Ngay lập tức, đuốc được đốt lên, cả hoàng cung bừng sáng như được dát một lớp vàng.

Thật là kì lạ, rõ ràng là ban ngày, mặt trời cứ thế mà biến mất. Điềm gở! Chính là có điềm gở.

Xưa nay, người dân đều tin tưởng vào thần Mặt Trời. Mặt trời chính là nguồn sống, là lí tưởng là vận mệnh của toàn bộ vương quốc. Nay, mặt trời cứ vậy mà bị màn đêm chiếm lĩnh. Có phải hay không là thần linh nổi giận, là ác quỷ hiện thân mang lại xui rủi cho nhân gian.

Càng suy nghĩ, nỗi bất an trong lòng quốc vương càng dâng lên mạnh mẽ.

"Truyền quốc sư..."

"Bẩm quốc vương..." - một thị vệ hớt hải chạy tới - bộ dáng hấp tấp, ngắt ngang lời nói của Kazuo.

Kazuo khẽ nhíu mày lại, tỏ ý không vui. Tên thị vệ khẽ run một đợt, haizz, ánh mắt của quốc vương thực đáng sợ nha, hít vào một hơi, hắn mới run rẩy báo cáo:

"Bẩm quốc vương, hoàng hậu... Hoàng hậu lâm bồn rồi ạ!" - không thể trách hắn được nha, sở dĩ hắn gấp gáp tới mức ngắt lời quốc vương vì dáng vẻ của thị nữ bên cạnh hoàng hậu thật sự, rất... dọa người. Khuôn mặt nàng ta trắng bệch, không còn giọt máu, nước mắt lan đầy khuôn mặt. Rõ ràng nói ra một điều "Hoàng hậu... Tuyệt-đối-không-ổn". Mà khắp cái Đông quốc này, có ai không biết quốc vương sủng ái hoàng hậu như thế nào. Hắn mà chậm trễ chỉ sợ mạng cũng không còn ấy. Haizz.

"Sao? Không phải còn 1 tháng nữa mới... Aizzz..." - Kazuo lo lắng không thôi, lời nói cũng không nói hết, lập tức di giá tới Phượng Lâm cung - nơi ở của hoàng hậu Akina.

*****

Trên chiếc giường, một người phụ nữ đang nằm, khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc. Xung quanh, những nữ nhân không ngừng đi lại, trên tay họ là những chậu chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ đã-từng-là-nước. Khắp không gian một thứ mùi tanh ngai ngái xộc thẳng vào khoang mũi của mọi người làm người ta phải kiềm chế cảm giác nhộn nhạo trong ruột mới tránh được việc ói hết những gì trong đó ra ngoài.

Mùi máu! Khắp gian phòng đều là mùi máu. Trong những chiếc chậu cung nữ không ngừng bưng ra ngoài, là máu. Máu, thấm đẫm những chiếc khăn vải bông màu trắng. Máu, nhuốm đỏ màu nước trong veo. Máu, chói lòa con mắt. Máu, như nhấn chìm cả không gian.

Không gian âm u ngay giữa ban ngày, khắp nơi là hiện thân của máu khiến người ta bất giác nghĩ tới... Ma quỷ. Đúng rồi! Chỉ khi ma quỷ xuất hiện mọi vật mới u ám ngay giữa ban ngày, chỉ ma quỷ mới có thể gây ra những thảm cảnh đẫm máu. Đứa trẻ của quốc vương và hoàng hậu, ra đời, trong một ngày... đầy quỷ dị.

Lúc này hiện tượng kì dị trên bầu trời cũng đã qua đi. Quốc vương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may, không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng ngay khi ông tới trước cửa phòng tẩm cung của hoàng hậu, cảnh tượng đập thẳng vào mắt ông chính là máu. Từng chậu, từng chậu nước màu đỏ được bưng ra từ trong phòng. Tuy đã bị pha loãng nhưng mùi tanh nồng đậm nơi đây khẳng định, đó là máu. Máu của hoàng hậu. Máu của người phụ nữ ông yêu thương. Sao lại nhiều máu như vậy???

Trong phòng từng đợt rên rỉ đau đớn truyền ra như cào xé tâm can kẻ đứng bên ngoài.

"Nương nương.... Xin người dùng sức..."

"Một chút nữa...."

"Nương nương... Ngài không thể bất tỉnh vào lúc này... Thái tử... Thái tử cứ như vậy sẽ không xong ạ..."

"Aaaa.... Aaaa..... Kazuo~~" - tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vang lên. Hoàng hậu gọi thẳng tên quốc vương trong cơn đau đớn. Lúc này, bà thực sự lo sợ.

Bà và quốc vương là thanh mai trúc mã từ nhỏ, là một đôi quyến lữ trời sinh, 18 tuổi bà trở thành thái tử phi, 22 tuổi bà trở thành hoàng hậu, bây giờ bà đã là một nữ phụ 25 tuổi, suốt 7 năm qua, bà mới có cơ hội thể hiện thiên chức của một người vợ đối với phu quân. Với bà, ông là Kazuo, là người bạn tâm giao, là phu quân của bà chứ không phải là một quốc vương cao cao tại thượng. Hôm nay, bà dù có hy sinh cả tính mạng, cũng muốn giữ lại đứa bé này. 7 năm... Đây là niềm hy vọng trong 7 năm của cả hai người. Bà không thể buông xuôi được.

Nghe tiếng kêu thê lương từ trong phòng vọng ra, Kazuo khẽ nhíu mày, hai tay âm thầm siết lại. Là một bậc đế vương, dù trong lòng đau nhói, ông cũng không dễ dàng thể hiện ra bên ngoài, chỉ có cận vệ ở ngay sát ông lúc này mới nhận thấy, thân hình quốc vương của bọn họ khe khẽ run lên từng đợt, từng đợt.

Một cung nữ bước ra khỏi cửa, trên tay, không thay đổi vẫn là một chậu nước loang màu máu. Kazuo lúc này không thể giữ nổi trầm mặc, đưa một tay chặn cung nữ đó lại. Người cung nữ cau mày, không biết trong lúc gấp gáp như vậy kẻ nào lại cả gan cản trở công việc của nàng, nhưng ngay khi ngẩng mặt lên đối diện lại là tuấn nhan của quốc vương thì không khỏi bàng hoàng.

"Cộp!!!" - đôi bàn tay nàng không ngừng run rẩy, lập tức giữ không vững, cả chậu chất lỏng cứ như vậy mà rơi xuống. Ý thức được mình vừa làm ra việc gì, người cung nữ lập tức quỳ xuống, run rẩy thật lâu mới tìm được tiếng nói:

"Qu...uốc... quốc vương... Nô tì... nô tì... có tội a~~" - vừa nói nàng ta vừa dập đầu không ngừng. Trời ạ. Nhìn coi... thứ máu ô uế đó đang vấy bẩn y phục của quốc vương. Coi! Nàng đã gây ra đại họa gì. Chỉ hy vọng quốc vương chỉ xử tội nàng mà không lôi gia đình nàng ra xử cùng a~~.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của nàng, quốc vương không hề có ý trách phạt nàng ta. Kazuo lúc này nào có quan tâm gì đến y phục. Điều ông quan tâm chính là tình trạng của hoàng hậu bây giờ.

"Tình hình của hoàng hậu ra sao?" - Kazuo khẽ cất tiếng hỏi, mi tâm cũng nhăn lại - "Sao... lại ra nhiều máu như vậy?" - trong giọng nói chứa đựng sự uy nghiêm của kẻ làm chủ đất nước, nhưng vẫn có nét lo lắng của một người đàn ông, một người cha lo cho người phụ nữ cùng đứa nhỏ của mình.

Khẽ kinh ngạc vì không bị trách phạt, người cung nữ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức lại cúi sát đầu xuống thật thấp, rồi lên tiếng:

"Bẩm quốc vương... Hoàng hậu sau khi dùng ngọ thiện thì than buồn ngủ... Nhưng người đi nghỉ chưa được bao lâu thì bụng đau dữ dội... Các nữ thái y nói hoàng hậu sinh non... Nên... nên có chút nguy hiểm... Nếu... Nếu..."

"Nếu làm sao?" -Kazuo không chịu nổi, lớn tiếng hơn một chút.

"Dạ nếu trong vòng 2 khắc nữa, hoàng hậu không thể hạ sinh thái tử... Tính mạng của người sẽ khó được bảo toàn..." - người cung nữ lúc này như đã dùng hết khí lực để trả lời, cả người vô lực quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ vì lo lắng cho hoàng hậu. Hoàng hậu là một chủ tử tốt nha. Không ai muốn người gặp nguy hiểm cả.

Kazuo dù đã đoán được nhưng nghe xong những lời này, toàn thân cũng không khỏi truyền tới một trận run rẩy.

"Truyền một nữ thái y" - ông thấp giọng ra lệnh.

*****

"Thái y... Quốc vương... vừa có dặn dò điều gì?" - Akina, vô lực hỏi, âm thanh đứt quãng. Vừa rồi Kazuo to tiếng bên ngoài bà cũng nghe thấy, tâm cũng nhói đau. Bà không muốn người ấy phải đau lòng.

"Dạ..." - vị nữ thái y khẽ cúi đầu, thở dài một hơi. Này, phải bắt bà nói sao đây? Quốc vương muốn hoàng hậu bỏ đứa bé. Nhưng chính bà cũng biết... Hoàng hậu sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Akina là một người phụ nữ thông minh, ngay lập tức bà hiểu được ý định của phu quân mình. Lòng vừa đau xót vừa ngọt ngào vì hy sinh của Kazuo. Chỉ cần biết như vậy bà cũng đã đủ mãn nguyện rồi. Hít sâu vào một hơi, Akina khẽ vẫy tay, một nữ nhân tầm 19, 20 tuổi bước lại gần.

"Đại tỷ..." - Kiyoko, muội muội thân sinh của Akina tới gần.

"Ta muốn dùng thứ đó..." - Akina nặng nhọc hô hấp. Giây phút này, bà, đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nhưng bà... Tuyệt đối không hối hận.

"Tỷ... Sao có thể? Dùng nó..." - Kiyoko hoảng hốt, đưa hai tay lên che miệng, hai mắt mở to vì khiếp sợ.

Akina kiên quyết gật đầu. Trong mắt là sự cố chấp cùng mạnh mẽ, không thể nào lay chuyển.

"Sau khi ta đi... Hãy chăm sóc đứa bé..." - Nói đoạn, Akina khẽ khàng lôi một viên thuốc nhỏ màu trắng từ trong ống tay áo ra. Lén nuốt xuống. Đôi môi tái nhợt khẽ mỉm cười, khóe mắt, một dòng chất lỏng khẽ trào ra, nóng hổi.

Bên ngoài cửa phòng, Kazuo không ngừng đi lại. Nãy giờ ông không hề nghe được bất cứ thanh âm nào. Yên tĩnh. Yên tĩnh tới đáng sợ. Lòng ông dâng trào một cảm giác bất an, mơ hồ, không tên. Không phải ông đã hạ lệnh bỏ đi đứa bé, chỉ cần cứu hoàng hậu sao? Sao không có bất cứ động tĩnh gì vậy?

Bầu trời giữa thu đột ngột u ám trở lại. Lần này là do những đám mây đen không ngừng kéo tới. Mưa? Sắp có mưa sao??? Không biết có phải vì sự u ám của sắc trời hay không mà tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác thê lương cứ dần nảy sinh, rồi chầm chậm lan tỏa. Không ai bảo ai mắt đều dính trên tấm cửa mỏng manh, khép chặt nãy giờ.

"Đùng..." - một tia sét rạch ngang trời kèm theo tiếng sấm kinh thiên động địa khiến tim mọi người hụt mất một nhịp rồi rơi thẳng vào nỗi bất an.

Ngay khi đó, từ phía trong phòng, một sinh linh bé nhỏ được đất trời đánh thức, cất tiếng khóc vang dội:

"Oa... oa....Oa.....aaaa...a" - Tiếng khóc kéo dài, vàng thật xa, thật xa trong cung điện.

"Độp.......... Độp...... Độp.... Độp! Độp!" - Những giọt mưa rơi xuống, ngày càng nhiều, mang theo cảm giác lạnh giá, như đóng băng tâm hồn của con người. Như hòa vào điệu nhạc say sưa, mừng một sinh linh mới chào đời. Như hòa tan nước mắt, đưa tiễn một kẻ đi xa.

Đêm khuya nhá hàng a~~ lần đầu viết fic cổ trang... hk biết nó như thế nào nữa
Tính để sau thi mới trả nợ nhưng để fic ngâm dấm lâu như vậy cũng hk được hay cho lắm
Mong mọi người đọc và góp ý cho ta... Ta biết fic còn nhiều thiếu sót, vì vậy những góp ý quý báu của mọi người chính là động lực để ta viết tiếp và hoàn thiện fic hơn...

Next Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro