Chương 28 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như do file replace trong word của t bị lỗi nên tên của mấy nv bị viết hoa hoàn toàn, mong các b thông cảm. Giờ wattpad đang yêu cầu truyện private phải chuyển về public nên t chuyển, nhưng nếu vẫn bị cop lậu thì sau đợt này t sẽ chuyển lại private như cũ nhé.

Chương 28

Nghe tin nhiều nơi bị tàn sát, Thẩm Hi không khỏi xen vào: "Tiểu ca, ngươi biết nơi nào bị đốt sạch sao?". Tiểu hỏa kế trả lời: "Làm nghề như bọn tađây tất nhiên là phải nắm rõ thông tin rồi. Lúc đó tám tòa thành trấn lớn nhỏ bị xóa sổ, gồm có Tu Đô, An Hòa, Hắc Nham, Song Khánh, Tây Cốc..."

Nghe tiểu nhị nói, Thẩm Hi như sét đánh ngang tai, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài. Tây Cốc trấn... thực sự đã bùng phát dịch bệnh, giờ cả trấn chắc không còn ai sống sót, ngay cả kiến trúc cũng bị phá sạch. Những đứa bé đáng yêu, những người khách quen đến quán cháo, hai vợ chồng Tôn lão gia, nhà Vương thư lại, ngôi nhà nhỏ mà nàng cùng Người mù sinh sống... đã không còn, tất cả đều hóa thành tro tàn sau mồi lửa, vết tích tồn tại của những con người đó đã biến mất vô tung trên thế gian này, như một giọt nước bốc hơi giữa sa mạc...

Thẩm Hi lòng đau như cắt, nàng run tay cầm chén trà lên định uống, dòng nước ấm áp chảy vào dạ dày mới làm nàng không phải rùng mình khắp người... Nàng cấu lên cánh tay một cái, làm bản thân bình tĩnh lại tiếp tục nghe tiểu nhị nói chuyện. Lúc này tiểu nhị đang say sưa kể tiếp: "...Kiếm Thần với Hồng Phong đối lập rất lâu, chỉ nghe Hồng Phong nói: 'Ngươi đúng là mạng lớn, thương nặng như vậy còn chưa chết được? Ta từ nhỏ ngộ kiếm, do sự trần mà ngộ đạo, kiếm ý đã viên mãn, hôm nay sẽ dùng ngươi thử chiêu'. Sau đó Kiếm Thần liền rút kiếm, chỉ một kiếm đã bức Hồng Phong ra mấy thước xa, Hồng Phong lúc này chĩa mũi đao xuống đất nói: 'Kiếm ý của ngươi quả thật đã mạnh lên, ta không phải là đối thủ của ngươi. Giờ Bắc Nhạc quốc sẽ lui binh, lúc ta sinh thời tất sẽ không tái phạm'. Kiếm Thần lại nói: 'Ngươi hại dân chúng Trung Nhạc quốc ta ngày đêm lo lắng, bá tính cơ khổ trôi dạt, ngươi không chết không hết họa, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!'. Dứt lời, Kiếm Thần vung kiếm, Hồng Phong không địch nổi, bị chém làm mấy khúc. Hôm đó Kiếm Thần dẫn đầu tướng sĩ tam quân, thu hồi năm trăm dặm đất bị chiếm. Uy võ của Kiếm Thần khiến Bắc Nhạc quốc sợ vỡ mật, quân địch tan tác, đến khi quân ta thu hồi hết thành trì bị mất Kiếm Thần mới rời đi. Nửa tháng sau chẳng biết tại sao Kiếm Thần lại xông vào hoàng cung Bắc Nhạc quốc, giết chết Hoàng đế, đồng thời hiệu lệnh quân sĩ tấn công, Tây Nhạc và Đông Nhạc quốc thấy vậy cũng đục nước béo cò, đồng thời lãnh binh tiến đánh. Qua nửa tháng sau, Bắc Nhạc liền diệt vong, Kiếm Thần thấy Bắc Nhạc đã diệt, liền biến mất, nghe nói là trở lại Kiếm Thần sơn để tu luyện".

Thẩm Hi không quan tâm tiểu nhị đã nhập tâm vào làm thuyết thư tiên sinh, những thứ nàng quan tâm đã bị một mồi lửa thiêu sạch, không còn một dấu vết.

Nàng ngồi ngây ra đó, nhớ lại lúc mới đến Tây Cốc trấn, quãng thời gian chung sống cùng Người mù, nhớ lại lúc hiếm hoi hắn dịu dàng quan tâm, đau lòng đến nghẹt thở. Thì ra, không biết từ khi nào Người mù đã trở nên quan trọng với nàng như vậy, nàng còn ngốc nghếch cho rằng mình luôn là người chăm sóc hắn, thiếu nàng Người mù sẽ sống không nổi. Sau đó hiện thật đã đánh tỉnh nàng, không có Người mù, nàng không còn muốn sống nữa. Nếu không phải Lý lão tiên sinh đúng lúc đến tìm nàng, phát hiện nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn, có lẽ giờ nàng đã gặp lại Người mù rồi.

May mắn là nàng vẫn chưa kịp theo Người mù mà đi, giờ nàng đã có hi vọng, kết tinh của hai người đang lớn lên từng ngày, giờ nhiệm vụ của nàng là sinh đứa bé ra, nuôi dạy nó thành người. Thẩm Hi ngồi ở trà lâu đến lúc qua giờ trưa mới lo lắng mà rời đi.

Vì không được nhịn đói, lại muốn thêm dinh dưỡng cho thai nhi nên nàng đi vào tửu lâu gọi hai món ăn, một thịt kho tàu, một chân giờ kho. Đã qua buổi trưa nên người trong tửu lâu khá vãn, chỉ có mấy bàn hình như đang nói chuyện làm ăn, tiếng nói cười liên tục, Thẩm Hi vừa ăn cơm vừa nghe họ nói chuyện.

Có một bàn khách uống say, lớn giọng kể lể về mụ cọp cái ở nhà. Có một bàn hai người tranh luận không ngừng về một cân 25 văn hay là 50 văn. Chỉ có một bàn dựa vào cạnh chỗ cửa sổ đang có bốn văn nhân ngồi đâng thảo luận chuyện thời sự. Thẩm Hi lặng lẽ nhích ghế sang bên, chú ý lắng nghe họ đang nói cái gì.

"Thánh nhân nói, kẻ làm vương lấy nhân trị quốc. Tiểu đệ thấy việc đồ thành quá tàn nhẫn, không phải nhân quân nên làm". "Tử Lâm huynh nói vậy sai rồi, nếu không đồ thành, dịch bệnh sẽ lan tràn, khi đó cả thiên hạ đều gặp nạn, chỉ đồ vài thành mà cứu cả thiên hạ, ta thấy đây vẫn là việc đúng".

"Tử Lâm huynh, Chính Thuần huynh, hai vị nói đều có lý, Thánh thượng hạ lệnh đồ thành dù có thất nhân nghĩa, nhưng lại phù hợp đạo lý. Chỉ đáng thương cho dân chúng vô tội của tám thành trấn kia thôi". "Lời của Tiền huynh không đúng, thiên hạ này ngàn vạn thành trấn, chỗ khác không bị dịch bệnh, lại phải đúng 8 thành trấn này bị, hẳn là dân chúng 8 thành trấn này đắc tội ông trời, cho nên bị trời phạt, phàm nhân chúng ta sao có năng lực đối kháng ông trời?".

...

Bốn người vì chuyện đồ thành có dịch bệnh mà tranh cãi không ngừng, chỉ có một người cho rằng việc đồ thành không đúng, ba người kia lại cho rằng việc đó là chính xác. Thẩm Hi cũng hiểu dù là ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ bỏ bé giữ lớn, nơi này là cổ đại, y tế lạc hậu, căn bản không thể kiểm soát được dịch bệnh, biện pháp duy nhất cũng chỉ đành làm vậy để ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi bản thân ở vào vị trí bị tàn sát luôn sẽ oán hận hành vi này quá vô nhân tính, ngay cả dân chúng đồng tình với lệnh đồ thành cũng trở nên đáng ghét lên.

Thẩm Hi cắn mạnh cái móng giò, làm như đang gặm mấy người văn nhân kia cho bõ tức. Bàn bên mấy văn nhân kia đã đổi đề tài, lần này nhân vật chính của chủ đề là Kiếm Thần Hoắc Trung Khê.

"Lần này Kiếm Thần giết chết Hồng Phong, thật là đáng mừng. Từ giờ trở đi nước ta tất sẽ không có kẻ nào dám phạm". "Không phải vậy, theo đệ thấy thì Kiếm Thần một mình xông vào hoàng cung, chặt bỏ đầu hoàng đế mà treo trước trận giữa hai quân mới khiến nhân tâm vui sướng".

"Lời nói của Tiền huynh tiểu đệ tán đồng, Kiếm Thần giết chết Hồng Phong chỉ là giải cái nguy trước mắt, nếu Bắc Nhạc lại có Võ thần mới, sẽ tiếp tục xuôi nam như trước, Kiếm Thần diệt Bắc Nhạc quốc, nước ta không bị chiến hỏa đe dọa, nhân dân được yên ổn, việc này mới là phúc trạch muôn dân, lợi cập hậu bối (lợi ích đời này đến đời sau), đây mới là chuyện đáng mừng nhất".

Một người bỗng mở cái quạt xếp che miệng cười thần bí: "Ba vị huynh đài có biết vì sao Kiếm Thần lại diệt Bắc Nhạc quốc? Tiểu đệ có manh mối đây". Ba người vội vàng hỏi: "Bọn ta chưa biết gì, mong Minh Chương huynh nói ra".

Vị Minh Chương huynh kia gợi đủ lòng tò mò của mọi người mới hài lòng nói: "Ta nghe một vị bằng hữu ở Kiếm Thần sơn nói nguyên nhân là do Kiếm Thần vì báo thù cho phu nhân nên mới diệt Bắc Nhạc". Ba người kia xùy giọng: "Kiếm Thần kết hôn là việc trọng đại, sao lại không ai biết Kiếm Thần đãcó thê tử? Minh Chương huynh chắc nghe nhầm rồi". Minh Chương thấy không ai tin hắn, không khỏi gấp lên: "Năm ngoái Kiếm Thần bị Hồng Phong với Tô Liệt đánh lén, bị thương nặng gần chết, may mắn được một vị cô nương cứu mạng, hai người lâu ngày sinh tình, kết làm phu thê, nhờ nàng kia hết lòng chăm sóc mới khỏi. Lại nghe nói lúc Bắc Nhạc mới dẫn quân đánh xuống thì Kiếm Thần chưa khỏi hẳn, về sau thế cục loạn lên Kiếm Thần mới mang thương tích tạm biệt thê tử bước lên chiến trường. Tiếc là..."

Nói đến đây, hắn dừng một hơi, thấy mọi người nghe chuyện chăm chú mới hài lòng kể tiếp: "Đáng tiếc nơi mà thê tử của Kiếm Thần cư trú chính là một trong 8 thành trấn bị triều đình đồ thành".

Mọi người nghe vậy đều giật mình, một người thất thanh: "Kia vậy chẳng phải Kiếm Thần phu nhân đã chết rồi?". Vị Minh Chương huynh kia thở dài, giọng trầm thấp: "Đâu chỉ là chết, ngay cả thi thể cũng bị đốt thành tro, đến lúc Kiếm Thần trở lại, ngôi nhà của họ đã bị san thành đất bằng. Kiếm Thần bi thống vạn phần, chảy ra huyết lệ, chân không ngừng bước mà chạy trên vạn dặm, chét chết Bắc Nhạc đế, lại diệt Bắc Nhạc quốc nhằm báo thù sát thê". Nói đến đây, tửu điếm đã yên lặng một mảnh, cả tiểu nhị mang đồ ăn lên cũng không dám lên tiếng mời gọi.

Người tên là Tử Lâm bỗng ra tiếng: "Nếu nói vậy việc đồ thành này khiến phu nhân mất mạng, vậy Kiếm Thần hẳn là thống hận nhất vị đương kim trên đó đi?". Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều cúi đầukhông dám ra tiếng nói gì thêm. Chỉ có Minh Chương huynh kia trả lời: "Chỉ lệnh đồ thành tuy là ngô hoàng hạ, nhưng nếu không phải do Bắc Nhạc quốc xuôi nam, thế cục nước ta không bị uy hiếp, tất sẽ không có cảnh dân đói khắp nơi, dịch bệnh lan tràn, vậy Kiếm Thần phu nhân sẽ không phải chết. Kiếm Thần suy nghĩ rộng rãi, cao thâm khó dò, há lại hẹp hòi như dân thường chúng ta?".

Nghe được lời này, Tử Lâm huynh kia đỏ mặt, không khỏi hổ thẹn: "Lòng dạ Kiếm Thần, ta không thể so". Minh Chương an ủi vỗ vai hắn: "Tử Lâm huynh không nên vậy, Kiếm Thần đứng ở chỗ cao, tâm cảnh cao tuyệt tất là chúng ta không thể bì kịp". Nói đến đây, hắn lại chuyển giọng: "Bệ hạ biết chuyện Kiếm Thần phu nhân gặp chuyện không hay, đích thân đến Kiếm Thần sơn thỉnh tội. Kiếm Thần lại nói: 'Tình hình như thế, tất phải bỏ cái nhỏ giữ cái lớn, ngô hoàng không sai. Nếu Hoàng thượng cần chính yêu dân, để bách tính được an cư lạc nghiệp, chỉ cần một ngày ta còn sống, ta cũng bảo vệ Trung Nhạc một ngày'. Bệ hạ cảm động, muốn phong Kiếm Thần phu nhân làm Tiết liệt nghĩa Phu nhân, chiêu cáo thiên hạ. Tiến rằng Kiếm Thần nói chuyện cũ đã qua, không muốn nàng bị thế nhân đàm luận làm phiền nên xin miễn ý chỉ. Nếu không, giờ vị phu nhân này đã được thiên hạ biết đến".

Mọi người đều yên lặng không nói, tựa hồ giật mình với tin tức của Minh Chương. Một lúc lâu, Tiền huynh kia mới vỗ tay cảm thán: "Thiện thay, Kiếm Thần, hiền tháy, ngô hoàng, đại thiện đại hiền đều tề tụ nước ta, ngày hưng thịnh của quốc gia sắp tới rồi". Vị Chính thuần huynh im lặng hồi lâu lại cảm khái: "Chỉ đáng tiếc cho vị Kiếm Thần phu nhân thiện lương kia".

Tiền huynh không đồng ý: "Có thể cứu được Kiếm Thần đã là may mắn của nàng, được chân tình của Kiếm Thần là phúc, được ngô hoàng thân phong thành Tiết liệt nghĩa Phu nhân là phận, tiểu đệ thấy dù nàng kia có chết vẫn là đáng vinh hạnh". Mấy người đều gật gù: "Đã chết rồi nhưng vẫn được vinh sủng như vậy, ắt vị Kiếm Thần phu nhân này hẳn có thể mỉm cười nơi chín suối".

Phụ nữ trong xã hội này vô giá trị thế sao? Hảo tâm cứu người bị nói là "may mắn", yêu phải người trọng thương sắp chết bị nói là "có phúc", bị giết chết rồi được phong cái danh hão, còn bảo là "vinh hạnh". Mạng cũng không còn, đây là cái số gì vậy? Nếu triều đình chém chết cả nhà mấy tên thư sinh toan hủ kia, sau đó lại nói giết sai rồi, phong cho cái danh hiệu, để xem bọn họ có dàm làm không? Cả nhà đều chết sạch, được cái danh hão kia làm cái gì? Lũ cổ hủ, chỉ biết bẻm mép nói bừa!

"Tiểu nhị, tính tiền!". Thẩm Hi nghe không vào nữa, to giọng gọi tiểu nhị cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

Có lẽ là hiếm khi có người phụ nữ nào lại dám lớn giọng ở đây, mấy văn nhân kia còn ngoái đầu nhìn nàng, nhìn xong tên Tiền huynh cổ hủ kia khinh thường nói: "Có hại phụ đức" (gần như chê là mất nết)

Thẩm Hi lười đáp trả, thanh toán tiền rồi rời đi. Nàng đã sắp ra khỏi cửa, vẫn còn nghe thấy loáng thoáng có người nói tiếp về Kiếm Thần. Vị Chính Thuần kia khó hiểu: "Trước khi rời đi sao Kiếm Thần không dàn xếp tốt cho phu nhân? Trong loạn thế này một phụ nhân yếu đuối dễ bị hại, chẳng lẽ Kiếm Thần không ngờ đến?".

Minh Chương thở dài: "Kiếm Thần mất thê, quả là do ý trời. Các vị có biết tổ chức sát thủ hàng đầu của Bắc Nhạc quốc, Trường Phong Lâuchứ?". Có người đáp lại: "Có nghe qua, nghe nói Trường Phong Lâuđông đảo cao thủ, thế lực rất lớn".

Minh Chương nói tiếp: "TRƯỜNG PHONG LÂUcó bốn đại sát thủ, cái này không cần ta nói tỉ mỉ, mọi người đều rõ. Trong đó có nữ nhân duy nhất là Độc Linh Tiên tử, giỏi truy tung với đầu độc, nghe nói lúc trước là nàng tìm được Kiếm Thần đang bị trọng thương, nhưng về sau lại mất tích, có người đoán nàng bị Kiếm Thần giết chết. Trường Phong Lâu vận dụng hết mọi thế lực, qua hơn tám tháng mới điều tra ra lần cuối nàng xuất hiện là ở Trung Nhạc..."

Thẩm Hi đi ra khỏi tửu lâu, rẽ vào một đường khác, mọi âm thanh trong tửu lâu bị tiếng ồn ào ngoài phố nhấn chìm...

Chương 29

Ra khỏi tửu lâu, Thẩm Hi thấy trời không còn sớm nên quyết định nhanh chóng đi mua , chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, không thì lát về sẽ muộn mất. Trải qua những ngày tháng ở Tây Cốc trấn, nàng đã không còn là tiểu thư chân yếu tay mềm cầm kim cũng không biết, hơn nữa vải đay giá rẻ, vải bông đắt nên giờ nàng chỉ mua hai bộ quần áo để thay mặc, còn lại thì nàng mua vải, để mang về tự cắt làm quần áo sẽ rẻ hơn. Bây giờ trời trở lạnh dần, còn cần thêm chăn mỏng và đệm giường, Thẩm Hi lại mua thêm một bộ chăn đệm, trong chăn đệm không biết được nhồi cái gì, nặng chình chịch, giá cũng rẻ, chỉ gần một lượng rưỡi bạc.

Mua vải với chăn đệm xong, Thẩm Hi lại mua thêm hai đôi giày, đôi giày nàng đi đã rách mướp đến sắp lòi cả ngón chân ra ngoài. Đi ngang qua sạp bán son phấn nàng lại mua thêm hai cây trâm gỗ, hai sợi dây buộc tóc, một cái lược gỗ, thêm một túi tạo giác. Mua xong mấy đồ linh tinh, Thẩm Hi mới vào tiệm tạp hóa mua thêm các loại gia vị, nhớ đến hương vị chân giò kho ở tửu lâu, nàng lại trở về mua hai cái, một miếng thịt, còn vào quán thịt cân hai cân thịt, nghĩ nghĩ, nàng lại mua thêm mấy loại điểm tâm.

Đồ còn chưa mua đủ nhưng Thẩm Hi sợ nhiều quá không mang hết được nên đành chờ lần sau hẵng mua tiếp, tiếc rẻ mà trở về.

Đến lúc nàng đi đến cửa thành mới thấy có mấy người kéo lại gần, hỏi ra mới biết thì ra nơi này cũng có "taxi", nhưng tên gọi ở đây là "mã quý". Nàng thuê một chiếc xe, lấy giá 50 văn, bảo người lái xe đánh xe đi một vòng quanh thành trấn để nàng mua nốt đồ, lần này Thẩm Hi mua thêm đồ ăn, bột mì với gạo trắng, gạo lức... mỗi thứ một túi to, lại thêm một bình dầu lớn, mấy cái chén đĩa, đũa thìa, bồn chậu... Mua xong, nàng mới bảo người xa phu đánh xe ra khỏi thành, đưa nàng về Thượng Ngư thôn.

Xe ngựa đi mau nên chẳng mấy chốc đã đến nơi. Xa phu giúp Thẩm Hi chuyển đồ mang vào nhà, nàng trả tiền xong mới nhanh chóng đánh xe về thành sợ trời tối.

Thẩm Hi vào nhà, sửa sang lại đồ đạc đã mua rồi mang hai gói điểm tâm sang nhà Phương tỉ.

Nàng đến đúng lúc cả nhà Phương tỉ đang ngồi trong sân ăn cơm, trên bàn có 5 người, hai đứa bé, Phương tỉ với hai người nam nhân. Thấy Thẩm Hi đến, Phương tỉ vội đứng dậy tiếp đón: "Muội tử ngươi về sớm thế, ta tưởng ngươi đi chậm nên chắc đến tối mời về cơ. Ngươi chưa ăn tối đúng không, mau ngồi vào bàn đi".

Thẩm Hi cười nói: "Ta đã sớm về đến nhà rồi, đa tạ Phương tỉ. Chỗ này có hai gói điểm tâm, đề hai đứa nhỏ ăn vặt". Phương tỉ nhận lấy túi đồ để lên bàn, thoải mái cười: "Vậy ta liền không khách khí". Nàng lại chỉ vào hai người nam nhân, giới thiệu: "Muội tử, đây là tỉ phu của ngươi, Trương đại lang, với nhị thúc Trương nhị lang, về sau ngươi có chuyện gì nặng nhọc cứ tới tìm hai người họ, cái khác thì không biết nhưng sức lực thì hai người đầy".

Trương đại lang là người đàn ông cao lớn, chừng 30 tuổi, khuôn mặt râu quai nón. Nhị lang trẻ hơn chút, trông khá giống đại lang, người cũng cao lớn khỏe mạnh, chỉ là mặt nhẵn nhụi không để râu, nhìn gọn gàng hơn. Thẩm Hi vội chào: "Thẩm Hi gặp qua Trương đạị ca, Trương nhị ca".

Hai người đàn ông kia cũng vội đứng lên đáp lễ: "Thẩm gia muội tử không cần khách khí, về sau nếu có chuyện gì mệt nhọc cứ gọi chúng ta, bọn ta tuyệt đối không chối từ". Thẩm Hi thấy người ta đang ăn cơm nên ngại ở lâu, vội vàng cáo từ: "Vậy Phương tỉ tỉ,hai vị đại ca ăn cơm đi, muội tử cũng nên về ăn cơm".

Phương tỉ tiễn Thẩm Hi ra ngoài, hai người trò chuyện mấy câu, Thẩm Hi nhân tiện hỏi chỗ nhà Tam thúc công ở đâu, rồi mới cáo từ ra về. Về đến nhà, Thẩm Hi lấy một túi bột mì, hai gói điểm tâm còn lại đi nhà Tam thúc công, lúc nàng mới đến Tam thúc công đã cho lương thực, nàng không thể yên tâm lấy đồ của người ta rồi không có gì báo đáp, làm người không thể quá keo kiệt, quan hệ lẫn nhau cũng phải có qua có lại.

Đến nhà Tam thúc công, ông cười nhận lấy đồ của Thẩm Hi, lại khen nàng hiểu chuyện có lễ, còn dặn nàng cố gắng làm việc, sống qua ngày cần biết tiết kiệm vân vân, về sau không cần lại đưa đồ đến, cứ yên tâm làm ăn là được.

Thẩm Hi trở về nhà, lúc này mới nhào bột làm sủi cảo. Cơm tối một người ăn nên không cần làm nhiều, một lúc sau nàng đã cầm bát vớt sủi cảo ra, ngồi vào bàn ăn tối. Đang ăn, nàng nhớ đến Người mù thích ăn nhất sủi cảo nàng làm, lần nào nàng nấu hắn cũng ăn được ba bát to, giờ nhìn lại số sủi cảo ít ỏi trong bát, nhớ đến vết máu loang lổ trên kháng, Thẩm Hi lại nước mắt tràn mi.

Không có ai khuyên nhủ an ủi, nàng ngồi khóc một lúc lâu, mới lau sạch nước mắt, đè xuống nỗi nhớ Người mù, xoa xoa bụng, nàng máy móc nhét sủi cảo vào miệng, ăn không biết vị mà nuốt xuống.

Buổi tối ngủ, Thẩm Hi lại mơ đến một cảnh tượng quen thuộc, Người mù nằm yên trên cái ghế dựa trong sân, nàng gối lên đùi hắn, bàn tay Người mù nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, bầu không khí nhẹ nhàng mà ấm áp.

Thẩm Hi chảy lệ mà tỉnh lại.

Sáng hôm sau, nàng nhanh tay nấu cơm sáng, tiếp tục dọn dẹp sắp xếp ngôi nhà, đồ dùng trước đây của Cửu bà vứt được thì vứt, cái nào không cần dùng thì xếp gọn lại, đồ nào dùng đến thì lau rửa sạch sẽ. Đang lúc nàng làm việc, Phương đại tỉ dẫn em chồng – Trương nhị lang đến.

Ngôi nhà của Thẩm Hi gần như không có sân, ở trong phòng cũng nhìn hết được bên ngoài nên đã sớm thấy hai người đi đến. Nàng đi ra ngoài đón: "Phương tỉ và Nhị ca đến đây, mời vào nhà uống trà". Phương tỉ cười nói: "Không cần đi vào, ta thấy nhà người hàng rào ngoài nhà hỏng hết rồi, củi cũng không có đúng không? Nhị lang nhà ta hôm nay không rời bến, ta bảo hắn đến giúp muội tử lấy củi với làm lại hàng rào".

Thẩm Hi cúi người tạ lễ: "Đa tạ Phương tỉ, vậy làm phiền Trương nhị ca rồi".

Trương nhị lang có vẻ như hơi xấu hổ, ít nói chuyện với nữ nhân nên đỏ mặt, vội vàng đáp lễ, nhanh chóng trả lời: "Không sao, Thẩm gia muội tử, vậy ta lên núi đây". Nói dứt lời, hắn vội chạy đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Phương tỉ cười to: "Khiến muội tử chê cười, Nhị lang nhà ta thành thật, lại ít nói, thấy nữ nhân đã đỏ mặt, nhưng là chăm chỉ chịu khó, người thường so ra kém hắn, nếu không phải trong thôn không có nữ nhân đang tuổi, giờ hài tử của Nhị lang nhà ta đã biết đi biết chạy rồi". Thẩm Hi mỉm cười, không có tiếp lời, nàng nói sang chuyện khác: "Ta đang định mời Phương tỉ sang đây, hôm qua ta có mua mấy thước vải, định làm vỏ chăn, đang không biết cắt xén thế nào cho hợp đây, phiền Phương tỉ xem hộ". Thực ra làm vỏ chăn không khó, chỉ cần đo kích thước ruột bông rồi cắt ra khâu lại thôi, Thẩm Hi không muốn bàn luận nam nhân khác nên lấy cớ như vậy.

Phương tỉ lại hơi ngạc nhiên: "Vỏ chăn là cái gì? Ta chưa thấy bao giờ, sợ là không giúp được muội tử". Nàng theo Thẩm Hi vào phòng.

Thẩm Hi mang tấm vải đay ra, lại lấy ruột chăn tới, trả lời: "Vỏ chăn là khâu một cái bao ở ngoài cái chăn này, để chăn đỡ bị bẩn, nếu giặt thì chỉ cần tháo vỏ chăn ra giặt là được, tiện hơn đắp chăn trần".

Phương tỉ nhìn nhìn, thấy căn nhà rạng rỡ hẳn lên so với trước, lại nhìn tấm vải, càng thêm hài lòng với nàng, không khỏi cười: "Muội tử đúng là tinh tế. Bọn người thô kệch như chúng ta chưa ai nghĩ đến việc làm vỏ chăn bao giờ, toàn đắp thẳng lên người. Thêm nữa làm vỏ chăn lại phải tốn thêm một tấm vải, cũng hơi lãng phí, không ai dám tiêu hoang thế này. Muội tử, nhà ngươi trước kia cũng khá giả đúng không?". Thẩm Hi nhấp môi, nụ cười miễn cưỡng: "Trước kia nhà ta cũng khá".

Phương tỉ thấy nàng hơi âu sầu, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, hai người tiếp tục trò chuyện, lúc sau Trương nhị lang đã gánh củi trở lại. Thẩm Hi vội rót chén nước đưa hắn, Trương nhị lang luống cuống tay chân cầm lấy, uống một hơi cạn sạch rồi đỏ mặt rời đi. Phương tỉ thấy vậy, lại cười trêu mấy câu nhưng thấy Thẩm Hi không mặn mà bèn thôi, trò chuyện linh tinh rồi giúp Thẩm Hi làm xong vỏ chăn mới rời đi.

Phương tỉ đi về, Trương nhị lang đã gánh một gánh nhánh cây khô lại đây, Thẩm Hi giúp hắn xếp củi sang một bên, Trương nhị lang không nói chuyện, chạy nhanh ròi đi.

Cả buổi sáng Trương nhị lang giúp Thẩm Hi lấy bốn gánh củi, còn gánh về thêm ba gánh nhành cây khô. Người ta tới giúp mình, không thể để người ta bụng rỗn được, nên nàng nấu cơm sớm.

Đồ ăn hôm qua mua về Thẩm Hi chưa đụng vào, miếng thịt lợn còn khá nhiều, nàng nghĩ nghĩ, bèn nấu cơm, xắt thịt xào với rau cải trắng, khoai tây xắt sợi xào, lại hâm nóng hai cái chân giò, đánh canh trứng, ba món một canh cũng khá thịnh soạn rồi. Nàng nấu cơm xong, bất ngờ là Trương nhị lang lại không chịu ngồi lại, mặc kệ nàng giữ thế nào hắn cũng đỏ mặt đi về. Thẩm Hi bất đắc dĩ, đành xẻ đồ ăn vào trong bát, mang sang nhà Phương tỉ.

Buổi chiều một mình Trương nhị lang đi qua nhà nàng, mang bát đĩa sang trả, gọi Thẩm Hi một tiếng rồi lại lên núi. Hắn gánh thêm cho nàng ba gánh nhành củi, có lẽ là sáng nay nhặt lại rồi bó sẵn nên khá nhanh. Gánh củi xong Trương nhị lang lấy cái thuổng, hỏi Thẩm Hi cần sân rộng bao nhiêu, sau đó đào hốc, chọn lấy những cành cây thẳng đóng xuống, sau đó chẻ tre đan hàng rào. Trương nhị lang nhìn bề ngoài thô kệch nhưng rất khéo tay, những nan tre cứng cáp được hắn uốn nắn đan chéo vào nhau thành hàng rào đều tăm tắp. Không đến nửa ngày, ngôi nhà nhỏ đã được bao bọc bởi dãy hàng rào còn xanh màu trúc rất đẹp mắt.

Trương nhị lang làm xong hàng rào, ngụm nước không uống đã vội rời đi, Thẩm Hi có giữ lại cũng không được.

Đúng là con người thành thật đáng tin!

Thẩm Hi cảm thán, đi vào trong bếp nhào bột, băm thịt, thêm ít hành lá làm nhân để làm bánh thịt, mang sang cho nhà Phương tỉ 6 cái. Phương tỉ chối mấy câu nhưng cũng nhận lấy, lập tức chia cho hai đứa nhỏ, hai đứa bé ăn đến khóe miệng toàn dầu, luôn miệng khen ngon. Phương tỉ nhìn lại, bánh toàn là nhân thịt, cảm giác Thẩm Hi hào phóng thoải mái nên càng thân mật hơn.

Tán gẫu mấy câu, Phương tỉ hẹn nàng sáng mai cùng đi bờ biển bắt hải sản, Thẩm Hi nghĩ dù sao mình đến đây cũng phải dung nhập vào nếp sống nơi đây nên đồng ý. Nàng về nhà, ăn hai cái bánh thịt, thấy không có chuyện gì làm nữa nên lên giường ngủ từ sớm.

Rạng sáng hôm sau Thẩm Hi mới đang ăn sáng Phương tỉ đã tới tìm nàng. Hai đứa bé cũng tới theo, mỗi người đều mang một cái giỏ, trong giỏ đựng cái cào, cái xẻng nhỏ. Thẩm Hi tò mò: "Phương tỉ, mấy cái này dùng để làm gì vậy?". Phương tỉ lấy một cái cào đưa cho nàng, giải thích: "Cái này ở đây người ta gọi là cái bới cát, trong khe đá hay có con cua chui vào, lấy cái này cào nó ra, ta đoán ngươi không có nên mang tới cho ngươi dùng tạm". Không đợi Thẩm Hi nói thêm, nàng đã đi vào trong bếp tìm một cái giỏ cũ đưa Thẩm Hi: "Ta nhớ Cửu bà cũng có một cái giỏ nên không mang giỏ đến, chúng ta mau đi thôi, bây giờ triều xuống, đúng lúc bắt hải sản".

Thẩm Hi nhanh tay cầm lấy cái giỏ, bỏ cái cào vào rồi theo mẹ con Phương tỉ tới bờ biển.

Chương 30

Phía bắc Thượng Ngư thôn là dãy núi đá liên miên, trên đó toàn là bụi cây thấp, cây gỗ tạp với dây leo linh tinh, người trong thôn đều đi đến đó lấy củi. Thượng Ngư thôn thì tọa lạc ở phía nam chân núi, khá bằng phẳng, địa thế cao hơn bờ biển một chút, nên dù làng chài cách bờ biển chỉ khoảng hai dặm nhưng chưa có lần nào thủy triều dâng vào ngập thôn.

Thẩm Hi đi theo Phương tỉ xuống một con dốc đá, mới tới bờ biển. Dưới ánh nắng sớm mai nàng mới phát hiện màu nước xanh trong hơn ở hiện đại rất nhiều, chân chính là biển xanh cát vàng trời xanh mây trắng.Không cần băn khoăn, ở hiện đại sông hồ đại dương nào cũng ô nhiễm, làm sao có thể nhìn thấy màu xanh thuần túy của nước biển như ở đây. Ngay cả nước biển bị ô nhiễm thành "Biển đen" Thẩm Hi cũng được thấy qua.

Phương tỉ dẫn nàng đi xuống bãi biển, ở đó đã có bảy tám phụ nữ với lão nhân, hài tử đang nhặt nhạnh, Phương tỉ dẫn Thẩm Hi sang đó chào hỏi, giới thiệu hai bên với nhau. Chào hỏi xong, hai đứa bé của Phương tỉ cầm cái xẻng nhỏ đi đào cát, Phương tỉ thì dẫn Thẩm Hi vào một chỗ có đá ngầm, chỉ dẫn nàng: "Trên mấy tảng đá kia có nhiều ốc nhỏ bám vào, ốc này luộc lên ăn rất tươi, nhìn xem, chỗ này có nhiều. Đây là con hào, lúc bắt phải cẩn thận, vỏ nó sắc như dao cạo, lỡ là đứt tay ngay...". Đến buổi trưa. Phương tỉ dạy này cách tìm chỗ cát có sò, bắt cá trong hố nước nhỏ, cua thường ẩn dưới hòn đá, vết hải sâm bò qua trên mặt cát, những món ăn được, hay những con không ăn được, có độc...

Thẩm Hi theo lời dạy của nàng với "khẩu quyết" 5 chữ "Cào nhặt bóp kéo chộp" mà nhặt được khá nhiều sò, còn bắt được mấy con cá nhỏ, một con sứa, không ít tôm. Tài nguyên hải sản của thời đại này phong phú hơn hiện đại rất nhiều, lại không khai thác quá mức như hiện đại, cả một bãi biển dài như vậy chỉ có người trong một làng đi bắt, còn toàn chọn những con to, thứ ăn ngon mới lấy, các loại tôm cua nhãi nhép nhìn còn không thèm liếc.

Cả nhóm người nhặt không lâu giỏ cá đã đầy ự, liền rủ nhau đi về. Thẩm Hi với Phương tỉ nhặt đầy giỏ xong cũng về nhà.

Thẩm Hi mang thai, không được ăn cua nên nàng không bắt cua, mấy loại hải sản khác lại bắt không ít. Về đến nhà, nàng nấu cơm, sau đó xử lí mấy thứ đã nhặt.

Theo Phương tỉ thì những thứ này không cần phải rửa, đổ thẳng vào nồi đun lên là được, dễ làm lại ngon không kém. Thẩm Hi bèn nhặt mấy con cá nhỏ mang ra ướp đợi làm cá mắm, còn lại thì đổ hết vào trong nồi, thêm nước rồi bắc lên bếp đun, một lúc sau, nàng mở nắp, thấy tôm đã đỏ, sò hến cũng mở miệng liền vớt hết ra, mang lên bàn ăn.

Đồ ăn đánh bắt tự nhiên quả rất ngon, nàng ăn đến sắp nuốt cả đầu lưỡi, nhưng nhớ kĩ lời dặn của đại phu nên không dám ăn quá, sợ ảnh hưởng đến thai nhi.

Xế chiều Phương tỉ đến, dạy Thẩm Hi cách làm cá mắm, sơ chế con sứa vân vân rồi dạy nàng cách dệt lưới. Thẩm Hi hỏi chuyện, nghe nàng nói lưới dệt ra một phần để lại nhà mình dùng, một phần mang ra chợ bán, chỉ là nhà nào cũng có người dệt lưới, nên lưới bán không đắt, tính ra mỗi tháng chỉ thu nhập mấy trăm văn mà thôi. Thẩm Hi đang nhàn rỗi, cũng học.

Việc dệt lưới không khó lắm, không đến nửa ngày nàng đã móc ra được một mảnh. Vừa đan lưới nàng vừa nghĩ, giờ mình đã phát triển đến toàn năng mọi thứ, nữ chính vạn năng không ai khác chính là nàng, chỉ khác nữ chính người ta vạn năng bẩm sinh , còn nàng phải học từng thứ một. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi đột nhiên hiểu được vì sao người khác xuyên qua lại giàu to, người ta đến cổ đại để sáng tạo đồ vật dẫn đầu thời đại, mà nàng lại đi theo đuôi cổ nhân mà học tập các kĩ năng của thời đại này, chênh lệch không khác đáy biển với đỉnh núi, không trách nàng phải chật vật kiếm cơm từng ngày, cả ấm no cũng không với tới. Lúc này Thẩm Hi chỉ hận sao hồi học đại học nàng không chọn khoa kĩ thuật hay gì đó tương tự mà lại đâm đầu vào khoa văn làm gì! Nếu nàng học khoa học tự nhiên, có lẽ giờ đã chế được thủy tinh hay thép rồi cũng nên!

Buồn bực bởi nguyện vọng đại học hồi xưa, Thẩm Hi ủ rũ cả ngày, ăn tối xong nàng lên giường nằm sớm, lăn lộn mãi lại không thể ngủ yên, tính toán con đường kiếm tiền. Nàng đã mang thai hơn ba tháng, bụng sẽ ngày càng to ra, đến hai tháng cuối muốn làm gì cũng không được. Sau khi sinh con còn phải chăm sóc, Thẩm Hi không muốn tìm bảo mẫu. Tính đi tính lại, nàng chỉ có mấy tháng trước mắt để kiếm tiền, hai ba năm sau chỉ đành ở nhà trông con chứ không làm được gì nữa, giờ nàng chỉ còn hơn 7 lượng bạc, muốn qua được hai ba năm là chuyện không thể nào.

Cả hai đời nàng mới có một đứa con, không thể để nó chịu đói chịu khổ. Nàng không biết mình phải làm gì để kiếm được tiền bây giờ. Đi Thất Lí Phổ thuê phòng bán cháo như trước? Không được, bán cháo phải thức khuya dậy sớm, mỗi ngày còn phải bưng bê đi lại, nàng sợ không cẩn thận sẽ bị động thai. Hay là bán tào phớ với đậu phụ?

Có thể được, không làm tào phớ nữa, chỉ làm mỗi đậu phụ là được, nàng đi Thất Lí Phổ thuê một căn nhà, mỗi ngày bán một buổi, mà lúc bán có thể ngồi một chỗ nên sẽ không đến nỗi mệt lắm. Hơn nữa bán đậu phụ chỉ cần một cái khay gỗ là được, không cần dùng đến bàn ghế linh tinh nên tiền vốn sẽ không lớn lắm. Càng nghĩ càng thấy khả thi, Thẩm Hi lập tức quyết định đợi nàng tĩnh dưỡng tốt sẽ đi Thất Lí Phổ bán đậu phụ. Nhắc đến thân thể, nàng chợt nhớ tới mình từng sắp chết đói, thân thể này có lẽ có bệnh ngầm, nếu không tĩnh dưỡng một thời gian mà lập tức lại làm việc nặng, sợ là nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Băn khoăn được giải quyết, Thẩm Hi yên tâm ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Phương tỉ lại tới gọi Thẩm Hi đi bờ biển, mang cho nàng mấy con cá lớn, nói là Trương nhị lang với Trương đại lang rời bến bắt được. Thẩm Hi biết ở đây hải sản không đáng tiền nên không từ chối. Lần này đi bờ biển Phương tỉ không dạy tiếp cho nàng mà khiến Thẩm Hi thực hành, nếu thấy cái mới hay không rõ hẵng tới hỏi, hoặc nếu có gì Phương tỉ hẵng gọi nàng sang giảng tiếp.

Vừa học vừa làm, huống chi lại không phải kiến thức khó nhằn nên mấy ngày sau Thẩm Hi đã học xong các kiến thức liên quan, hơn nữa còn nắm được quy luật thủy triều lên xuống, biết được lúc nào ra bờ biển nhặt được nhiều hải sản nhất.

Những ngày tiếp theo Thẩm Hi giống như những phụ nữ làng chài khác, ngày ngày ra bờ biển bắt hải sản, nhặt những thứ mình thích ăn về. Nhưng hải sản tính lạnh, nàng không dám ăn nhiều, còn dư lại nàng sẽ bán cho xe ngựa đến thôn mua cá, tuy giá cả không cao lắm, chừng 20 30 văn một ngày.

Thượng Ngư thôn ít người, cách THẤT LÍ PHỔ khá xa nên mỗi ngày ngư dân đánh được cá về sẽ có xe ngựa đến mua ngay tại bến, nhưng vì đến mua tại chỗ nên giá không được cao. Kể cả hải sản các phụ nhân bắt ở bờ cát cũng vậy, họ cũng không lặn lội đi hơn 25 dặm đường để bán hải sản nên hầu hết đều bán cho xe ngựa. Theo lí thuyết việc chài lưới là làm ăn không vốn, cuộc sống của ngư dân hẳn sẽ khá tốt, về sau Thẩm Hi mới biết còn phải nộp thuế ngư nghiệp. Trong thuế này chia ra mấy khoản nhỏ, gồm thuế muối, thuế cá ương (cá giống), thuế nhân khẩu... nên thu nhập của ngư dân bị triều đình thu đi gần 7 8 phần. Như trước đây quan thu thuế dễ tính, cuộc sống còn tạm ổn, còn gặp phải quan tham thì căn bản ngư dân chỉ được ấm no cơ bản. May mắn mấy năm nay quan thu thuế phụ trách chỗ này dễ tính, thích uống rượu nên chỉ cần có rượu ngon dâng lên là mọi chuyện suôn sẻ.

Theo Phương tỉ nói, ngoại lai hộ giống Thẩm Hi như vậy thì đơn giản, nếu không ai tiết lộ chuyện này cho quan phủ thì cơ bản không ai thu thuế của nàng, vì hộ tạ của nàng là chỗ khác. Nhưng nếu nàng thật sự muốn cư ngụ ở chỗ này thì cần báo hộ tạ đến quan phủ, vì mỗi năm có ba lần tra hộ tạ, nếu nguyên quán không có người ở đó, thì hộ tạ sẽ bị thủ tiêu, mà ai không có hộ tạ sẽ bị tính làm nô bộc trốn đi, có thể bị bắt cóc hay bán làm nô lệ. Thẩm Hi bị chế độ này dọa sợ, thầm than may mắn nàng mang theo hộ tạ có tên Giả Thẩm thị Tây, nếu không hộ tạ đúng là phiền toái, nếu làm lại một lần nàng cũng không chắc có thể gặp được thư lại dễ thương lượng như Vương thư lại.

Thẩm Hi suy nghĩ hơn thua, quyết định trước tiên cứ đi THẤT LÍ PHỔ kiếm tiền đã, sau đó nghĩ cách làm hộ tạ ở THẤT LÍ PHỔ. Dù sao THẤT LÍ PHỔ quy mô lớn, về sau tìm chỗ giáo dục hài tử cũng sẽ dễ dàng hơn.

Nàng tự biết lúc trước lưu vong kham khổ, dinh dưỡng không đầy đủ nên giờ tiền bạc vẫn còn, cứ mấy ngày lại lên THẤT LÍ PHỔ mua ít thịt với rau dưa tươi mới để bồi bổ. Qua hơn 10 ngày, thân thể gầy sọm lúc trước đã có da có thịt hẳn lên, khuôn mặt hồng hào, lại thêm mấy bộ quần áo mới, không ai nhận ra nàng là bà ăn mày đợt trước. Phương tỉ thấy nàng biến hóa lớn như vậy, không khỏi xuýt xoa: "Muội tử, lúc trước ngươi mới tới đây nhìn gầy guộc như thế, ta cũng thấy ngươi là mĩ nhân rồi, giờ đúng rồi đi, đảm bảo cả thôn này không ai so được ngươi". Thẩm Hi nhìn nhìn mình trong gương, cảm giác không đúng lắm, nàng già đi, gầy đen hơn lúc ở Tây Cốc trấn rất nhiều. Nghĩ đến nơi đó, nàng không khỏi nhớ tới Người mù, niềm vui biến mất không còn.

Thấy Thẩm Hi không nói gì, Phương tỉ mỉm cười nắm tay nàng dò hỏi: "Sao vậy? Muội tử lại nhớ đến ngày tháng trước kia phải không? Không sao, những ngày khốn khó kia qua rồi, ngươi cùng tỉ tâm sự, có chọn trúng nhà ai chưa? Ngươi còn trẻ". Thẩm Hi nước mắt trào ra: "Tướng công nhà ta mới mất mấy tháng, Phương tỉ, ta chưa nghĩ tới chuyện về sau".

Phương tỉ miễn cưỡng mỉm cười: "Lời này cũng là có lí, lúc ngươi tới đây một thân một mình, tỉ cứ tưởng ngươi chưa hôn phối". Về sau Phương tỉ cũng không nhắc gì đến chuyện này, chỉ thỉnh thoảng cho Trương nhị lang đưa đồ lại đây, đặc biệt là củi đun, tất cả đều là Trương nhị lang gánh tới cho nàng. Thẩm Hi rất băn khoăn,thi thoảng cầm ít đồ ăn ngon sang cho nhà Phương tỉ, không đến mức khiến người ta nói nàng chiếm tiện nghi của nhà người ta.

Đến giữa tháng 9, Thẩm Hi cảm giác mình đã khỏe hoàn toàn, chuẩn bị lên THẤT LÍ PHỔ tìm chỗ ở. Chỗ đó nàng đã đi nhiều lần, chú ý tới mấy chỗ, tất nhiên đã có chỗ vừa lòng. Lần này nàng tới còn đi xung quanh chợ một vòng, mới vào trà lâu hỏi tiểu nhị có chỗ nhà nào cho thuê không. Thời đại này dù không có chỗ chuyên môn môi giới địa ốc nhưng vẫn có người làm nghề này, chỉ là Thẩm Hi không rõ nên nàng chuyên tìm tiểu nhị, dù sao tiểu nhị nắm được tin tức, có lẽ còn kiêm làm người trung gian.

Dưới số tiền thưởng hậu hĩnh của Thẩm Hi, một tiểu nhị nhanh nhẹn giúp nàng tìm được một chỗ không tồi.

Chương 31

Chỗ nhà Thẩm Hi thuê không hẳn là một căn nhà hoàn chỉnh mà giống loại căn nhà có một cổng, chia ra mấy gian nhà. Chủ nhân ngôi nhà này là một người đọc sánh nghèo túng, trong sân có 3 gian nhà, chủ hộ tên Phùng Huân, tuổi trạc 40, cả nhà gồm 5 người, hai vợ chồng PHÙNG HUÂNvới vợ chồng con trai và đứa cháu nội. Ngoài đứa con trai ra vợ chồng PHÙNG HUÂNcó một nữ nhi, đã gả chồng, con trai là Phùng Viễn cưới nữ nhi một người bạn đồng niên (bạn học cùng tuổi), hai vợ chồng trẻ với đứa con nhỏ ở một gian nhà, đối diện với gian nhà của hai ông bà.

Phùng gia đông người, lúc đầu Thẩm Hi không muốn thuê chỗ này, nhưng nhà này gần chợ nhất, mấy chỗ khác ở xa hơn, hơn nữa nhìn Phùng nương tử khá hiền lành, không giống mấy người lắm chuyện hay gây sự nên Thẩm Hi quyết định thuê chỗ này. Ở đây nếu thuê nhà tiền thuê trả theo năm, mỗi năm trả 1 lần, Thẩm Hi thuyết phục hồi lâu Phùng nương tử mới chịu để nàng trả trước tiền nhà 6 tháng, mới bảo PHÙNG HUÂNviết khế ước ra, Thẩm Hi trả tiền thuê, hai bên kí tên, lại ấn tay, gian nhà kia mới thuộc về Thẩm Hi.

Thuê nhà xong, Thẩm Hi cầm văn thư trở lại Thượng Ngư thôn, lúc về đến nhà trời đã hơi tối, nàng ăn tối xong bèn thu dọn quần áo đồ đạc. Rạng sáng hôm sau nàng sang nhà Phương tỉ với Tam thúc công cáo từ, nói là phải đi THẤT LÍ PHỔ làm việc buôn bán. Tam thúc công không nói gì thêm, chỉ bảo nàng cứ đi, nếu có thời gian thì trở lại thăm mọi người, việc làm ăn không tốt thì trở lại đây, ngôi nhà nhỏ kia vẫn để lại cho nàng. Phương tỉ lại không muốn nàng đi, giọng nói hơi mang vẻ oán giận, Thẩm Hi hiểu tâm tư của nàng, nhưng nàng không muốn tái giá, đành kiên quyết từ chối.

Khoảng 8 9 giờ sáng, chiếc xe ngựa hôm qua Thẩm Hi thuê trước đã đến trước cửa nhà, Thẩm Hi mang quần áo hành lí lên xe, rời khỏi Thượng Ngư thôn. Phương tỉ dù còn hơi dỗi nhưng vẫn tới tiễn, dặn dò nếu nàng bị bắt nạt hay làm ăn không tốt cứ trở lại đây, Thẩm Hi mỉm cười cảm ơn, hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Hi mới cáo từ rời đi.

Xe ngựa đưa Thẩm Hi đến cửa nhà họ Phùng, phu xe giúp nàng mang hết đồ đạc vào nhà mới rời đi, Thẩm Hi một mình đứng trong căn phòng trống trải, nhìn nhìn nơi mình sẽ ở lại trong thời gian sau này.

Hình thức gian nhà không khác lắm so với căn nhà nàng với Người mù ở trước đây, gian lớn là phòng ngủ, nhỏ hơn là phòng bếp, dù không quá rộng rãi nhưng cũng đủ một người sinh sống. Căn phòng quét dọn sạch sẽ, trong phòng ngủ đặt sẵn một cái bàn, cái ghế với cái giường. Thẩm Hi nhanh nhẹn trải chăn đệm, sắp xếp mấy đồ đạc mang đến, sau đó mới nhìn lại xem còn thiếu đồ gì nữa không.

Phòng bếp cũng rất sạch sẽ, nhưng trống không, trừ đài bếp ra chỉ có một chạn bát trống trơn, ngoài ra không có đồ gì khác nữa. Thẩm Hi xem lại đồ đạc xem còn thiếu cái gì, mới đóng cửa lại ra chợ mua thêm.

Nàng đi vào chỗ thợ mộc đặt làm cái khay gỗ, một cái khuôn với cái xe đẩy 1 bánh, sau đó đi sang tiệm thuốc mua một gói thạch cao, vào tạp hóa mua bát đũa gia vị với đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng sang cửa hàng lương thực mua không ít đỗ tương với lương thực, nhờ tiểu nhị mang về nhà hộ.

Phùng gia đang ăn cơm trưa, thấy Thẩm Hi mang nhiều đồ như vậy, con dâu là Yến nương với chồng vội đi ra giúp nàng mang đồ vào gian nhà, Phùng nương tử còn nhiệt tình gọi nàng vào ăn trưa cùng, Thẩm Hi từ chối, cảm ơn bọn họ rồi nói mình còn có việc, tiếp tục đi ra ngoài. Nàng đi ra khỏi nhà, tìm một quán mì ven đường vào ăn, vừa ăn vừa hỏi chủ quán việc bày quán trong TLP ra sao, đến lúc ăn xong mì nàng cũng nắm rõ các nước để bày quán.

Xế chiều, Thẩm Hi mua một cái cối xay nhỏ, dặn tiểu nhị mang đến trong nhà, sau đó mới đi dạo xung quanh chợ, nhận biết địa hình, nhìn cho quen đường, thành trấn này không tính nhỏ, Thẩm Hi còn nhìn thấy nha môn cổ đại, đây là lần đầu nàng tận mắt nhìn thấy nha môn chính quy, còn có miếu Thổ địa, miếu Nguyệt lão... Dù ở hiện đại nàng đã được đi qua mấy chỗ kia, nhưng khi đó những nơi đó đều đã thành khu du lịch, nhìn rất giả, giờ thấy cảnh thật, tất nhiên là phải vào nhìn một chút. Còn nha môn nàng chỉ dám ở nơi xa nhìn nhìn, bây giờ nha môn là nơi trọng địa, có nha dịch đứng gác,có người mới đến gần còn bị đuổi, ra xa, nàng không dám vào gần.

Thẩm Hi đi loanh quanh, bất ngờ còn nhìn thấy một cửa hàng điểm tâm của Phúc Thụy Tường, nhìn quy mô khá lớn, xem ra thương hiệu này không phải hư danh, nơi nào cũng có chi nhánh cửa hàng. Nàng nghĩ dù sao cũng thuê nhà của người ta, không bằng mua ít đồ chào hỏi, bèn vào cửa hàng. Cửa hàng này lớn hơn chỗ Tây Cốc trấn, các loại điểm tâm trừ bỏ mấy loại nguyên bản còn có thêm cả bánh quy, khá phong phú về hình dáng, có hình tròn, hình vuông, còn có hình động vật cách điệu, giống hệt những ý tưởng mà trước đây nàng có nói với Lâm chưởng quỹ, giờ nàng mới biết ông ấy đã không ở Tây Cốc trấn, may mắn vẫn còn sống.

Thẩm Hi không hỏi thăm tình hình của Lâm chưởng quỹ, đã không cần thiết, giờ ở phương diện làm ăn hay điểm tâm nàng cũng không dạy thêm được cái gì, biết ông ấy còn sống là được rồi. Nàng mua điểm tâm, tất nhiên muốn chọn thứ được làm ra từ bản thân, nên mua hai cân bánh ngọt, tiểu nhị nhanh nhẹn cho điểm tâm vào túi giấy, đưa cho Thẩm Hi.

Nàng về đến nhà, trước tiên mang điểm tâm sang gian nhà bên cạnh, gọi Phùng nương tử một tiếng, Phùng nương tử ra đón, cười nói: "Thẩm nương tử về rồi à? Mau vào nhà ngồi một lát, tướng công nhà ta không ở nhà, không có gì phải ngại". Xã hội phong kiến chú trọng nam nữ đại phòng, Thẩm Hi biết mình là quả phụ, dễ khiến người ta xì xào nên rất chú ý, dù sao nhà này cũng có hai người đàn ông. Nàng theo PHÙNG NƯƠNG TỬ vào nhà, PHÙNG NƯƠNG TỬ nhiệt tình mời nàng ngồi xuống, lại ra ngoài gọi con dâu pha trà, Thẩm Hi đặt điểm tâm lên bàn, gọi lại nàng: "Phùng tỉ tỉ không cần pha trà, ta còn nhiều việc, nhà cửa chưa sắp xếp xong xuôi nên chỉ ngồi một lát thôi".

PHÙNG NƯƠNG TỬ vẫn để con dâu đi đun nước, mới đi vào tiếp Thẩm Hi: "Thế sao được, khách tới cửa mà không có một chén trà nóng là ta thất lễ, nếu tướng công ta ma biết lại nói ta không có lễ giáo". Thẩm Hi khách khí: "Thư hương môn đệ các ngươi đúng là tinh tế, dân đen như ta còn không biết quy củ như vậy đâu". Nàng chỉ nói có lệ, nhưng PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe lại rất xuôi tai, nàng kiêu ngạo đưa tay lên vuốt tóc, đoan trang cười: "Ai tới tìm tướng công ta cũng đều là người đọc sách cả, nếu ta không tinh tế chẳng phải là khiến tướng công hắn mất mặt sao? Tướng công nhà ta thường hay nói với ta, dù là ai tới đều cần có đủ lễ đãi khách, không thể "lăn tròn văn nhã" (nguyên âm HV là 'cốt lựu văn nhã').

Cốt lựu văn nhã? Thẩm Hi nghĩ một lát, mới hiểu thì ra nàng định nói 'hữu nhục văn nhã', có lẽ là PHÙNG HUÂNnói câu này, nhưng PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe không hiểu nên chỉ nhớ mang máng phát âm.

[ 骨碌 – cốt lựu (gu liù), nói hơi giống 'hữu nhục' – 有辱 (yòu rù) nên PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe nhầm, lại mù chữ nên không rõ nghĩa mà nói bừa]

Thẩm Hi tất nhiên sẽ không đi uốn nắn câu nói này, điềm nhiên cười: "Phùng tỉ tỉ đúng là có phúc, quả phụ thất học như ta sao sánh được. Giờ ta chuyển đến đây ở nhờ tất sẽ không thiếu làm phiền mọi người, đến lúc đó mong tỉ tỉ và mọi người bao dung cho". Nàng nói, đẩy đẩy gói điểm tâm ra trước mặt.

PHÙNG NƯƠNG TỬ đã sớm nhìn thấy gói điểm tâm Thẩm Hi mang sang, vừa nhìn cái túi cũng biết là hàng tốt, trong lòng sớm cười đến nở hoa, nhưng trên mặt vẫn giữ giá nương tử tú tài, ra vẻ khách khí nói: "Muội tử làm chi vậy, về sau đều ở chung một mái hiên, ta với ngươi không chia hai nhà, lễ này tuyệt đối không thể nhận". Thẩm Hi thấy ánh mắt nàng sắp dính tịt vào gói điểm tâm, tất nhiên hiểu nàng đang giả vờ chối, vì vậy cũng làm vẻ năn nỉ: "Phùng tiên sinh là người có công danh, nói ra thì là người ở chỗ cao, giờ ta tới ở nhờ nhà các vị, tất nhiên là phải có chút lễ mọn, mong tỉ tỉ nhận lấy cho".

PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe mấy lời đường mật của Thẩm Hi, trong lòng vui sướng đến quên trời đất, ánh mắt nhìn nàng vô cùng thân mật hòa nhã, khiến Thẩm Hi dựng cả tóc gáy, hối hận sao nói ngọt thế làm gì, giờ khó xử. Vừa vặn lúc này con dâu của PHÙNG NƯƠNG TỬ là Yến nương bưng trà lên đây, hóa giải thế khó xử của nàng, ba người tán gẫu một lát, Thẩm Hi mới định cáo từ rời đi.

Nàng mới về đến gian nhà của mình, chỉ nghe thấy cánh cổng bị đập lạch cạch, một giọng nói nhừa nhựa say mèm vang lên: "Nương tử, mở cửa! Mở cửa!". Gian nhà Thẩm Hi ở là gian ngay cạnh cổng, nhưng vì tránh để người ta hiểu lầm nên nàng không nhúc nhích, mặc tiếng đập cổng ầm ầm.

PHÙNG NƯƠNG TỬ từ gian nhà giữa đi ra, vừa đi vừa nói "Nghe thấy rồi, ra ngay!", nàng ta mở cửa, đỡ lấy PHÙNG HUÂNđã say mèm, dịu dàng nói: "Tướng công, sao uống nhiều vậy?". PHÙNG HUÂNmặt đỏ bừng, nấc cụt một tiếng, lại ngả ngớn lấy cây quạt nâng cằm nàng lên, cười nói: "Xuân Hồng, cười cho gia nhìn một cái, cố hầu hạ gia cho tốt, mai gia thưởng ngươi bộ xiêm y mới".

Thẩm Hi nghe đến đây, cảm giác mau có trò hay để xem, xem ra PHÙNG HUÂNđi uống hoa tửu (đi kĩ viện), còn định mua quần áo mới cho cô nương kia, không biết PHÙNG NƯƠNG TỬ này sẽ làm ầm ĩ thế nào đây.

Ơ nhưng mà, nhưng mà, tình huống ngoài dự đoán!

Thẩm Hi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn PHÙNG NƯƠNG TỬ vẫn bình tĩnh như trước, cả mặt cũng không đổi sắc, chỉ cúi đầu nói dịu dàng: "Tướng công, ngươi nhầm người, ta không phải Xuân Hồng, ta là nương tử ngươi. Ngươi về đến nhà rồi". Nghe PHÙNG NƯƠNG TỬ nói, Thẩm Hi chỉ thấy sét đánh ầm ầm, đánh cho nàng mụ mị đầu óc, rốt cuộc đây là biểu hiện gì vậy? Chồng mình uống hoa tửu đi thanh lâu, lại còn mua quần áo cho người ta, người vợ lại thái độ như thường mà dìu chồng vào nhà?? Nếu phải người khác thì ông chồng đã không được yên thân rồi, mắng là nhẹ, không chừng còn cào cho mấy cái rồi đây.

Nàng đang ngơ ngẩn, bên kia PHÙNG NƯƠNG TỬ đã đỡ chồng vào nhà, sau đó nàng nhìn PHÙNG NƯƠNG TỬ chạy ra chạy vào, nào là múc nước rửa mặt rửa chân cho chồng, đun nước vân vân, bận rộn một hồi lâu trong phòng mới truyền ra tiếng ngáy ầm ầm, lúc này PHÙNG NƯƠNG TỬ mới cầm khay thêu đi vào gian nhà vợ chồng con trai.

...Thẩm Hi cạn lời rồi, đây chính là thực trạng của người vợ trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ sao? Có thể sẵn sàng tha thứ hết thảy, lấy chồng làm lớn nhất, người chồng là trung tâm, không có một chút tôn nghiêm người phụ nữ, quyền lợi cơ bản nhất của người vợ.

Chương 32

Thẩm Hi cảm thán một hồi lâu, lại oán giận cái xã hội phong kiến cổ hủ này xong mới đi ra ngoài, tìm hai hòn đá lớn về rửa sạch, để dành sau này ép đậu.

Nàng mới về đến nhà, Thẩm Hi lại nghĩ đến có lẽ người ở đây chưa thấy đậu phụ bao giờ, không biết ăn ra sao, cần viết cái thực đơn quảng cáo, vì vậy nàng lại ra đường tìm một thư sinh chuyên bày sạp bán chữ, khiến hắn viết hai chữ 'đậu phụ' lên tấm vải, dưới hay chữ lớn này là dòng chữ nhỏ 'Chiên xào rán hầm đều được'. Làm xong cái biển hiệu nàng vẫn thấy hơi sơ sài, bèn bảo thư sinh viết thêm hai tờ thực đơn, trên đó có mấy cách nấu đậu phụ chủ yếu. Nàng mang tấm vải về nhà, khâu hai mép lại rồi luồn vào hai cây tre, làm thành biểu hiệu đơn giản như mấy gian hàng rong ở hiện đại hay làm, hai tờ thực đơn thì bồi lại cho cứng rồi treo dưới tấm biển để mọi người tiện nhìn.

Khay với khuôn đậu và cái xe đẩy phải mấy ngày mới làm xong nên mấy hôm sau Thẩm Hi khá rảnh, nghĩ đến sau này bận rộn buôn bán, nàng đi tiệm vải mua tấm vải bông mềm với ít bông, định làm ít chăn đệm với tã cho đứa bé. Thời này người phụ nữ nào cũng là một thợ may, nên ở cửa hàng vải không thường có quần áo làm sẵn, mà nếu có thì chỉ có quần áo người lớn, quần áo trẻ con cơ hồ không thấy bán. Tuy là Thẩm Hi biết làm quần áo người lớn nhưng quần áo trẻ con thì chịu, không thể làm như kiểu rút nhỏ quần áo người lớn là xong. Nàng do dự một hồi, chưa dám cắt may, bỗng nhớ tới PHÙNG NƯƠNG TỬ biết may vá, nhà nàng lại có trẻ con, mà bụng nàng ngày càng lớn dần lên, khi đó để người ta đoán già đoán non không bằng nói thẳng từ bây giờ, nếu không khi đó người ta xì xào bàn tán không biết sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hi liền mang vải sang gian nhà giữa, đứng trước cửa gọi: "Phùng tỉ tỉ, ngươi có nhà không?". PHÙNG NƯƠNG TỬ vội đi từ trong nhà ra đón, khuôn mặt tươi cười: "Muội tử tìm ta có chuyện gì?". Thấy nàng ta không định để mình đi vào, Thẩm Hi đoán PHÙNG HUÂNđang ở nhà, vội trả lời: "Phùng tỉ tỉ, giờ ngươi có thời gian không? Ta không biết làm bộ quần áo này kiểu gì, muốn nhờ tỉ dạy cho ta". PHÙNG NƯƠNG TỬ nhìn vào trong nhà, nhẹ giọng nói: "Giờ ta đi không được, chờ lát nữa rảnh ta sẽ sang nhà ngươi vậy". Thẩm Hi cũng không muốn thấy PH, PHÙNG NƯƠNG TỬ nói thế đúng ý nàng, bèn cáo từ: "Vậy Phùng tỉ tỉ ngươi trước vội đi, ta về nhà chờ".

Thẩm Hi trở về nhà, nhìn nhìn mảnh vải, định cát rồi lại thôi, đành gấp lại để chờ PHÙNG NƯƠNG TỬ sang dạy mình hẵng làm. Nhưng nàng đợi mãi, không biết PHÙNG NƯƠNG TỬ đang bận cái gì mà lâu thế, mãi đến trời tối trăng lên vẫn chưa thấy nàng ta tới, Thẩm Hi thầm nghĩ người này cũng quá tùy tiện, không giữ chữ tín gì cả, không sang được hay có việc gì cũng phải nói một tiếng chứ. Bất đắc dĩ, nàng đành cất hết vải vóc kim chỉ đi, đợi sáng mai đi tiệm vải hỏi người ta.

Hôm sau Thẩm Hi ăn sáng xong liền cầm vải tới cửa hàng, may là buổi sáng không có khách nên hai vợ chồng chủ cửa hàng đều rảnh rỗi. Hai người trạc 40 tuổi, rất khéo tay, không chỉ biết cắt sửa quần áo mà may cũng khéo, nghe Thẩm Hi nói lí do, bà chủ đã là mẹ của 6 đứa con nhiệt tình giúp nàng cắt hộ mấy thân quần áo sơ sinh, còn không ngừng miệng truyền thụ lại kinh nghiệm sinh đẻ, nuôi dạy con cho tốt. Thẩm Hi lần đầu mang thai, rất cần những kinh nghiệm này nên chăm chú lắng nghe. Hai người trò truyện rôm rả, đến khi có khách tiến vào nàng mới cảm ơn người ta rồi cáo từ, vị bà chủ hòa ái kia còn dặn: "Thẩm nương tử, về sau có gì không hiểu cứ tới tìm ta, thẩm mang thai 6 lần, đứa nào cũng khỏe mạnh lớn nhanh, chưa đứa nào chết cả..." làm nàng nghe mà giật mình, lảo đảo suýt ngã. Chưa đứa nào chết, không ai bị chết... nàng cảm giác đây không phải thai phụ mang thai sinh con mà là lợn nái đi...

Ở hiện đại, tỉ lệ sinh đẻ thành công còn chưa đến 100%, nhưng chắc chắn phải hơn 90% rồi, tuy là vẫn có trẻ chết non hay thai chết lưu, nhưng đó là do bệnh di truyền, có sinh ra cũng không sống được. Dù có trương hợp thai ngược hay cơ thể mẹ có vấn đề nhưng đã có sinh mổ, có đứa bé mới hơn 6 7 tháng đã phải mổ ra ngoài nhưng cho vào lồng kính là xong hết. Còn chưa kể ở hiện đại chưa hẳn giàu có toàn diện nhưng chưa có trường hợp đứa bé nào bị chết đói, có phát sốt hay cảm cúm đều tới bệnh viện, trừ phi là bệnh bẩm sinh như máu trắng, suy tim không thì khó mà chết được.

Mà ở nơi này, "không đứa nào chết" trở thành niềm tự hào, Thẩm Hi cảm giác không ổn. Không được chủ quan, phải chuẩn bị hết thảy xong xuôi cho việc sinh nở, không thể để đứa bé gặp phải chút nguy hiểm nào. Nhưng tóm lại, tiền đề để chuẩn bị tốt hết thảy chính là tiền, không có tiền, cả bà mụ cũng không có, làm sao sinh được? Thẩm Hi hạ quyết tâm thép, nắm chặt tấm vải trong tay: Nhất định phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền!

Về đến nhà, nàng lấy kim chỉ ra bắt đầu may vá quần áo cho đứa bé. Tính ra kích thước quần áo khá nhỏ, còn chưa lớn bằng quần áo cho búp bê, nàng sợ sau này đứa bé không mặc vừa được, nhưng lại nghĩ đại thẩm kia sinh 6 đứa con rồi, kinh nghiệm đầy minh, nàng đừng có sửa lại linh tinh thì tốt hơn. Nàng có việc phải làm, mấy hôm sau chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa.

Bốn ngày sau, thợ mộc đưa đồ đã làm xong đến cho nàng, lúc này Thẩm Hi mới gác lại chuyện làm quần áo trẻ con, bắt đầu ngâm đỗ, chuẩn bị mai làm đậu phụ đi bán, mà cả mấy ngày hôm nay PHÙNG NƯƠNG TỬ vẫn không đến, lúc ra vào có thấy mặt Thẩm Hi cũng chỉ chào hỏi bình thường, không nhắc một tiếng đến chuyện nàng nhờ. Qua chuyện này Thẩm Hi hiểu được thế nào là ngoài nóng trong lạnh, , cũng biết không phải ai cũng nhiệt tình như mặt ngoài, nàng càng cố gắng làm việc hơn, không muốn cậy nhờ ai.

Đậu tương buổi chiều đã ngâm, đến tối Thẩm Hi bắt đầu cho vào cối xay, lúc còn ở Tây Cốc trấn nàng không phải đẩy cối, toàn để người mù làm, giờ người mù không còn nữa, nàng chỉ đành làm rồi nghỉ, nghỉ lại đẩy tiếp, một hồi sau cánh tay nàng đã nhức mỏi không chịu nổi, Thẩm Hi cắn răng chịu đau, cố mài hết số đậu. Cánh tay càng nhức, nàng càng nhớ người mù, tuy hắn tàn tật nhưng vẫn là người đàn ông, sức khỏe hơn hẳn phụ nữ chân yếu tay mềm. Trước đây nàng nhìn hắn điềm nhiên như không mà đẩy cối xay, cái cối xoay tròn từng vòng từng vòng, đậu chảy xuống ào ào, nhìn lại giờ nàng làm, đến nửa đêm mài hết số đậu này cũng là nhanh rồi. Còn nữa, khi đó người mù yên lặng ngồi trên kháng, dù hắn không phát ra âm thanh gì Thẩm Hi cũng chưa thấy cô đơn bao giờ, nhưng bây giờ một mình trong căm phòng trống trai, chỉ có ngọn đèn leo lét, Thẩm Hi cảm giác trong lòng trống rỗng, không nhấc nổi tay đẩy cối.

Đẩy cối đến nửa đêm mới xay hết đỗ tương, Thẩm Hi nắn nắn cánh tay đau nhức mà bò lên trên giường nằm xuống, không khỏi thở dài, ổ chăn lạnh lẽo trống vắng, nếu người mù còn ở, giờ chăn đệm đã ấm áp sẵn rồi, cả cánh tay cũng không đến nỗi chịu nhức như bây giờ. Thẩm Hi mang theo nỗi tưởng niệm người mù mà chìm vào giấc ngủ.

Ngủ chưa được bao lâu nàng đã dậy, người gõ mõ cầm canh trên đường mới gõ canh tư, nàng sờ soạng xuống giường thắp đèn, nhóm lò đun nước đậu. Bận rộn một hồi, qua canh năm Thẩm Hi mới làm xong đậu phụ với đậu phụ khô, nàng chuyển đậu lên xe đẩy, mở cửa đẩy cái xe ra rồi đóng cửa lại, lúc này mới đẩy xe ra chợ.

[đậu phụ khô: cách làm gần giống đậu phụ bình thường, nhưng miếng đậu to, mỏng và được ép sạch nước]

Chợ ở đây rộng hơn chợ ở Tây Cốc trấn, quy mô không kém gì chợ đời sau. Thẩm Hi dù đến sớm nhưng nhiều người còn sớm hơn nàng, dù sao người ở đây luôn ngủ sớm dậy sớm. Vì nàng tới sớm nên chiếm được một chỗ bán khá tốt, chô này ngay cạnh đường đi vào trong chợ, chỉ cần ai vào chợ cũng sẽ qua chỗ nàng. Thẩm Hi dựng cái biển vải lên, dựa vào bên xe đẩy, nhìn nó đã để thẳng mới yên tâm nhìn nhìn xung quanh.

Trong chợ chưa có nhiều người, phần lớn là mấy quán bán đồ ăn, bánh bao, màn thầu, bán cháo linh tinh, có quán đã có mấy người khách đang ngồi ăn. Sáng nay Thẩm Hi ở nhà chỉ uống một bát sữa đậu nên giò hơi đói, nàng đi đến quán bánh bao mua hai cái, mới về đến sạp, còn chưa cắn đến miếng thứ hai đã có khách đến. Người khách là vị lão đại gia hơn 60 tuổi, ông đi đến gần, nhìn nhìn tấm vải nàng treo, hỏi: "Tiểu nương tử, thứ màu trắng này là đậu phụ phải không? Đậu phụ, là lấy đậu làm thành sao? Có loại đậu nào là màu trắng để làm ra thứ trắng như thế này à?". Thẩm Hi vội để cái bánh bao sang một bên, nhìn ông nàng không khỏi nhớ tới Lý Trinh Lý lão tiên sinh, nàng giải thích: "Thứ đậu phj này đúng là làm từ đậu, nhưng không phải đậu trắng, mà là đỗ tương, đây, mời ngài nếm thử trước, xem có hợp khẩu vị ngài không?"

Nàng cắt lấy một miếng đậu nhỏ đưa cho ông, vị lão gia này cũng nghiêm túc nếm thử, nuốt xong mới khen: "Ăn ngon, không có mùi đậu sống, thơm, lại còn hơi ngọt. Tiểu nương tử, cái này bán ra sao?". Thẩm Hi sớm điều tra giá cả xung quanh, giá hàng ở đây đắt hơn ở Tây Cốc trấn đậu phụ không thể quá rẻ, nàng còn tốn tiền thuê nhà, lại sắp sinh con, nếu lấy rẻ quá không có hời, nhưng hôm nay là ngày mở hàng, không thể bán quá đắt, sẽ không có khách. Nghĩ vậy, nàng cắt một miếng bằng cái gạt tàn, chừng 2/3 bàn tay, cười nói: "Lão gia tử, ngài là vị khách đầu tiên, ta tính rẻ cho ngài. Miếng này 5 văn, ngài mang về chỉ cần thêm chút muối, hành lá thái nhỏ trộn lên ăn luôn, hoặc cắt miếng nhỏ nấu canh, hay hầm với đồ khác cũng được, đơn giản nhất là cắt ra chấm tương cũng rất ngon". Vị lão gia tử cười thoải mái: "Vậy cho ta hai miếng, mang về cho lão bà tử ở nhà nếm thử đồ mới, đỡ bị nàng nói ta không nghĩ đến nàng". "Được rồi", Thẩm Hi lấy giấy dầu gói kĩ hai miếng đậu, đưa cho ông còn nhắc: "Đại gia, ngài cầm cẩn thận, cái này mềm nên hơi rỉ nước, đừng bị nước nhỏ lên quần áo".

Lão gia tử gật đầu, cầm lấy hai miếng đậu đi rồi.

Thẩm Hi nhìn dáng vẻ vội vàng của ông, lại thấy ông có vẻ đi đứng hơi khó vì phải bưng miếng đậu, vỗ đầu: nàng đúng là ngớ ngẩn, biết làm túi giấy đựng điểm tâm cho tiện mà không nhớ phải làm mấy cái túi giấy dầu cho khách mua đậu mang về cho dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro