Chương 55 - 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 55

Sau khi rời đi Thượng Ngư thôn, An Khánh Đào vội vàng lái xe lên hướng bắc.

Trong buồng xe, Thẩm Hi bế Hoắc Hiệp, tò mò hỏi Hoắc Trung Khê: "Không phải đại hiệp sẽ cưỡi ngựa sao, một đại nam nhân như ngươi còn ngồi trong thùng xe làm gì?". Hoắc Trung Khê ngồi ổn như núi, nghe nàng hỏi mới từ từ trả lời: "Ta ngồi đây có thể ở bên ngươi với con trai thêm một chút, thuận tiện luyện công, cưỡi ngựa không có tác dụng gì cả". Nghe hắn nói nhân tiện có thể luyện công, Thẩm Hi chậc lưỡi: "Cố gắng chăm chỉ thế này, ngươi không thành Kiếm Thần mới là lạ".

Hoắc Trung Khê cười cười, không nói gì thêm. Xe ngựa tuy xa hoa nhưng vẫn lắc lư không ngừng, Hoắc Hiệp lắc qua lắc lại, một chốc sau đã ngủ. Thằng bé dạo này lớn nhanh, lên cân nên một chốc sau đã đè lên tay Thẩm Hi tê rần. Hoắc Trung Khê thấy nàng luôn sờ sờ tay, đưa tay ra ôm con trai tới cạnh hắn, bế con ngồi sang một góc, nói với Thẩm Hi: "Ngươi cứ ngủ một lát đi, trên đường nhàm chán không có gì nhìn đâu". Thẩm Hi xoa coa bắp tay, lại duỗi duỗi chân, nói: "Xe ngựa ở đây không thoải mái như xe ở chỗ ta, tốc độ quá chậm, ở chỗ ta nói đi một vạn tám nghìn dặm, tính ra chỉ cần mấy canh giờ ngồi máy bay".

Nghe được Thẩm Hi nói về thế giới của nàng, Hoắc Trung Khê cảm giác hứng thú hơn, hắn hiếu kì hỏi: "Máy bay là cái gì?"

"Là một cỗ máy làm từ kim loại, trông giống như chim lớn, bay lên tầng mây, cabin, cũng là bụng của chim có thể chở cả mấy trăm người một lượt". Nàng đã quên dần cuộc sống trước đây, giờ nhớ lại, thật sự như nằm mơ vậy, về sau không thể trải qua được gì nữa. Hoắc Trung Khê trầm ngâm một lát, hỏi: "Nó làm thế nào để bay lên? Cánh lớn bao nhiêu?"

Thẩm Hi trả lời: "Không phải dùng cánh bay, mà là một loại động cơ, một loại lực. Ví dụ như...", nàng cố gắng liên tưởng tìm ví dụ, nhưng không tìm được hình tượng nào, chỉ đành lấy hình tượng gần gũi nhất làm ví dụ: "Khi ta đun nước, nước sôi sẽ sinh ra hơi nóng, có thể đẩy nắp ấm lên, cái này ngươi biết chứ?". Hoắc Trung Khê gật đầu.

Nàng lại giảng giải tiếp: "Hơi nước có thể đẩy được nắp ấm, chứng tỏ nó có lực, khi ta dùng rất nhiều hơi nước, lực sẽ lớn hơn rất nhiều, nếu tụ những hơi nước này lại, sẽ tạo ra một cỗ lực lớn, như vậy có thể đẩy được máy, máy bay cũng hoạt động kiểu như vậy...". Máy bay hoạt động chắc gần giống như vậy đúng không? Phải không phải không? Tuy nàng đã ngồi máy bay vô số lần nhưng nguyên lí hoạt động của nó Thẩm Hi lại không biết chút nào, nên nàng nêu ví dụ như vậy không biết có đúng hay không nữa.
Hoắc Trung Khê nghĩ nghĩ một chốc, cảm thấy chuyện này khá khó tin, lại nhìn vẻ hơi chột dạ của nương tử mình, liền không hỏi chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác: "Chỗ các ngươi có Võ Thần không?". Đề tài này không có hàm lượng khoa học kĩ thuật, có thể tiếp tục. Thẩm Hi lập tức trả lời: "Không có. Quê cũ của ta tuy có người biết võ nhưng ta chưa thấy ai có võ công cao như ngươi cả, ít nhất là ta còn chưa thấy qua người nào có khả năng nhảy lên ngọn cây như ngươi cả".

Hoắc Trung Khê lại hỏi: "Vậy ở chỗ đó người mạnh nhất mạnh đến cỡ nào?".

"Không biết nữa. Công phu ở thời đại của ta đã xuống dốc, không có bao nhiêu người luyện. Dù có luyện cũng là các loại võ như Taekwondo, Judo..., chủ yếu luyện về cơ thể, tốc độ, phối hợp ra chiêu chứ chưa thấy nội công bao giờ". Nghe nàng trả lời, Hoắc Trung Khê thản nhiên nói: "Võ công mà không có nội công chỉ có thể đánh được những người bình thường, không tính là võ đạo".

Thẩm Hi suy nghĩ, bản thân nàng chỉ là một người bình thường, ngày ngày ngồi trong văn phòng, không có hứng thú gì với thể dục thể thao, võ thuật cái gì càng là dốt đặc cán mai, nhưng nàng coi như lăn lộn trên văn học mạng nhiều năm, tiểu thuyết kiếm hiệp càng đọc không biết bao nhiêu lần, không khỏi nói với hắn: "Ở chỗ ta có một thứ gọi là tiểu thuyết kiếm hiệp, đề tài chính là những người biết võ công như các ngươi vậy. Ngươi thích không, ta nói một chút cho ngươi mở mang tầm mắt?".

Hoắc Trung Khê gật đầu. Thẩm Hi nghĩ nghĩ, trong giới tiểu thuyết võ hiệp phải kể đến hai đại gia là Kim Dung và Cổ Long, hôm nay nói về Kim lão gia trước vậy, nói cái gì đây? Tính theo mốc thời gian hẳn là phải kể từ Thiên long bát bộ đi thì phải? Nàng họ nhẹ một tiếng, bắt đầu kể Thiên long bát bộ, mặc dù không nhớ chi tiết từng chương, lại càng không nói từng câu từng chữ nhưng các tình tiết lớn vẫn nhớ rõ, dù sao nàng xem qua mấy bản phim truyền hình chuyển thể, đã sớm nhớ rõ nội dung phim rồi.

Mới kể không bao lâu, nàng phát hiện một người ngoài nghề như nàng không hiểu mô tê gì mà kể chuyện đúng là rước vạ vào mình. Ví dụ như khi nàng kể đến Nhất dương chỉ của Đoàn gia ở Đại Lý, Hoắc Trung Khê sẽ nói: "Ngươi nói kĩ về chiêu này xem nào, sao lại có tên là Nhất dương chỉ? Chiêu này có đặc điểm gì?". Còn khi nàng kể đến Sinh tử phù, hắn lại vặn: "Sinh tử phù là thứ gì vậy? Một loại thuốc hay chiêu thức, nếu dùng chiêu đó thì tính là cắt đứt nội lực hay là hạ thuốc?". Đến Bắc Minh thần công, hắn hỏi: "Hấp thu nội lực của người khác? Loại công pháp này ta mới nghe qua lần đâu, ngươi giải thích cặn kẽ một chút cho ta đi".

...

Cứ như vậy, Thẩm Hi trợn trắng mắt, nghĩ thầm ta có phải Kim Dung tiên sinh đâu mà ngươi hỏi vặn ta làm sao ta trả lời? Mà nhìn lại nam nhân đối diện đang mắt lấp lánh tràn đầy tinh thần học hỏi, nàng hơi hối hận sao nói mấy câu chuyện vớ vẩn này làm gì, đành giả vờ đánh ngáp nói: "Ta mệt rồi, ngủ một lát đã". Không đợi Hoắc Trung Khê trả lời, nàng đã nằm xuống nhắm mắt lại.

Xe ngựa lắc lư đều đều, một lát sau Thẩm Hi đã ngủ thật.

Đợi đến khi Thẩm Hi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình chằm chằm,dọa nàng tỉnh cả ngủ. Sau đó âm thanh nịnh nọt của Hoắc Trung Khê vang lên: "Nương tử, ngươi tỉnh rồi, mau kể tiếp cho ta đi, còn có loại võ công nào nữa không?". Thẩm Hi đập đầu vào vách thùng xe, hối hận không thôi.

Sao lúc đó nàng ngứa mồm kể ra làm gì, giờ chỉ muốn đập đầu ngất quách đi cho xong...

Cuối cùng, Hoắc Trung Khê nghĩ hết cách năn nỉ, chỉ cần có thời gian rảnh Thẩm Hi sẽ biến thân thành tiên sinh thuyết thư chuyên nghiệp, kể chuyện kiếm hiệp cho hắn nghe, vắt óc giải thích các loại vấn đề hắn vặn hỏi. Nàng chỉ đành tự an ủi mình, sau này có thiếu tiền cũng chả cần đi bán đậu phụ làm gì, vào tửu lâu hay quán trà làm người kể chuyện đã kiếm được một đống bạc rồi.

Cứ thế qua ba ngày sau, đến ngày thứ tư xe ngựa mới dừng lại ở một tòa thành thị phồn hoa. Xe ngựa mới dừng, một đống người đã vây tới đây, quỳ gối cạnh xe hô lên: "Cung nghênh Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân , Trung Dũng Nghĩa Vương gia". Thẩm Hi chưa trải qua trường hợp này bao giờ, bị tiếng động này dọa giật mình.

Trung Dũng Nghĩa Vương gia, là An Khánh Đào thì phải. Phong hào này chả hay ho gì lắm.

An Khánh Đào xuống xe trước, mở cửa xe ra, Hoắc Trung Khê bế Hoắc Hiệp đi xuống, sau đó mới đưa tay lên đón lấy Thẩm Hi. Lúc này nàng mới thấy quanh xe quỳ một đống người mặc quan phục, đen sì một mảnh chừng trăm người.

Hoắc Trung Khê không nhìn bọn họ, dắt Thẩm Hi đi sang một chỗ nhà bên cạnh. Đời trước Thẩm Hi đã gặp qua mấy trường hợp lớn, tất nhiên không bị cảnh tượng này dọa sợ, nàng bình tĩnh đi theo Hoắc Trung Khê. Đến chỗ cửa lớn, Thẩm Hi còn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, chỉ là dòng chữ quá uốn lượn uyển chuyển nên nàng không nhìn ra chữ gì, dù sao ở đây người ta dùng chữ phồn thể nên nàng đúng là nửa mù chữ. Tuy vậy nàng vẫn ngửi được mùi thuốc bay ra, xem ra chỗ này là một nhà y quán.

Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi vào trong, trong nhà cũng có hơn chục người đang quỳ, thấy bọn họ đi vào, hai ông lão râu tóc trắng phau cung kính nói: "Ngự y Trương Bình Viễn, Đạo Thanh khấu kiến Kiếm Thần đại nhân, khấu kiến Kiếm Thần phu nhân". Từ khi tới đây Thẩm Hi chỉ tiếp xúc với tầng lớp dân chúng bình dân, bây giờ nhìn thấy có người quỳ trước mặt nàng, cung kính đến không dám thở mạnh một hơi, nàng mới ẩn ẩn hiểu ra vì sao có người tìm hết mọi cách để bò lên trên, sự chênh lệch giai cấp ở đây như đỉnh núi với đáy đại dương vậy.

Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi ngồi lên ghế, hắn thì bế Hoắc Hiệp ngồi vào bên cạnh, mới nhàn nhạt nói: "Các ngươi chẩn mạch cho phu nhân".

Một ngự y chừng 7 80 tuổi tiến lên đến trước mặt Thẩm Hi, lấy ra một cái khăn lụa đặt lên trên cổ tay nàng rồi mới đặt tay xuống bắt mạch.

Trước đây Thẩm Hi là thanh niên lớn lên dưới lá cờ Xã hội chủ nghĩa, bình thường gặp người luôn lễ phép chào hỏi cám ơn, giờ được một ông lão quỳ trước mặt mà bắt mạch cho, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn Hoắc Trung Khê sắc mặt nghiêm túc, nàng không dám để lão ngự y đứng lên mà bắt mạch, vì Thẩm Hi biết rõ tình hình xã hội bây giờ, nếu chính mình đi quá giới hạn, người khác chỉ biết cười nhạo, chỉ một mình nàng thì không có gì, nhưng Hoắc Trung Khê là Kiếm Thần, nàng giờ đã cùng hắn là một.

Lão ngự y tỉ mỉ bắt mạch một hồi lâu, mới thu tay nói: "Thân thể của phu nhân không có bệnh ngầm gì, chỉ là trước đây thể hư, hơn nữa sau khi sinh không điều dưỡng tốt, chỉ sợ sau này vất vả sinh tật bệnh". Nghe được ngự y nói vậy, Hoắc Trung Khê không yên tâm, quay sang nói với ngự y còn lại đang quỳ bên cạnh: "Ngươi tới bắt mạch".

Vị ngự y vội vàng tới bắt mạch cẩn thận, sau đó bẩm báo: "Kiếm Thần đại nhân, hạ quan có cùng chẩn đoán với Trương đại nhân, phu nhân chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ, kinh hãi lớn lên đã có mầm bệnh trong người, mạch tượng đã có biểu hiện". Hoắc Trung Khê nghe vậy, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: "Theo tình hình thực tế mà viết đơn thuốc ra".

Hai lão ngự y cung kính lui xuống.

Giờ Thẩm Hi mới biết hắn sợ nàng bị di chứng sau này bị bệnh nên mới dẫn nàng tới đây để ngự y bắt mạch, tâm tư tỉ mỉ khiến nàng cảm động không thôi. Nàng nhìn sang hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng công, cảm ơn ngươi..."

Thấy thê tử đáp lại mình, Hoắc Trung Khê không bản mặt nữa, khẽ cười với nàng. Thẩm Hi đang muốn trêu trêu vị Võ Thần giả nghiêm túc này, không ngờ Hoắc Hiệp ngồi yên từ nãy tới giờ bắt đầu ngọ nguậy, hình như thằng bé khát, thấy chén trà đặt trên bàn liền đưa tay ra: "Nương, con uống nước". Hoắc Trung Khê đang bế nó, thấy vậy cầm chén lên đổ trà, còn tỉ mỉ sờ xem, thấy nước không nóng lắm mới đưa chén sang mớm nước cho con.

Khi hai vị lão ngự y tiến vào, phát hiện Kiếm Thần đại nhân luôn lạnh lùng thản nhiên thế nhưng đang dịu dàng cho con trai uống nước, không khỏi ngơ ngác mà đưa tay lên dụi dụi mắt.

Lấy được đơn thuốc, lại cầm mấy thang thuốc xong Hoắc Trung Khê mới bế con trai lên, dắt tay phu nhân trở lại xe ngựa. Những người đang quỳ cạnh xe vội vàng hô: "Cung tiễn Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân, cung tiễn Trung Dũng Nghĩa Vương gia".

Thẩm Hi hơi có chút thương cảm cho bọn họ, vì nghênh đón Kiếm Thần đại nhân, có lẽ tờ mờ sáng họ đã phải ra đây đợi, lại quỳ lâu như vậy, Kiếm Thần đại nhân còn không nói một lời, làm quan cũng không phải dễ dàng.

Đến buổi tối, đoàn người dừng lại nghỉ trong một khách điếm, có lẽ đã có người chuẩn bị trước nên để lại một khu nhà nhỏ có sân, phong cảnh rất tốt. Thẩm Hi đang kể chuyện trước khi ngủ cho Hoắc Hiệp, Hoắc Trung Khê đi từ ngoài vào, trong tay cầm một cái túi gấm xinh đẹp, mới vào nhà hắn đã ném túi đó cho nàng.

Cái gì đây? Lễ vật? Tín vật? Hay cẩm nang diệu kế của Gia Cát Lượng? Thẩm Hi hồ nghi mở túi ra, giật mình phát hiện trong túi này toàn là ngân phiếu, nàng xem qua, có tờ 1 vạn, 10 vạn, 100 vạn, nàng cẩn thận đến lại, trong túi này thế nhưng có chừng 300 ngàn lượng!

Ở cổ đại có ngạch ngân phiếu lớn thế này sao? Những 100 vạn lượng! Trong ấn tượng của nàng, tờ 100 lượng đã là ngạch lớn nhất rồi.

Thẩm Hi cẩn thận nhìn lại những tờ ngân phiếu này, quả nhiên thấy góc dưới của từng tờ đều có dòng chữ: Chuyên dụng cho Kiếm Thần Hoắc Trung Khê, tiền trang trao đổi ngay lập tức giao cho Quốc khố để lấy bạc. Mặt trên còn đóng chồng mấy cái ấn. Thấy hai chữ 'Chuyên dụng' này, Thẩm Hi vừa mắng thầm trong lòng câu "Giai cấp đặc quyền ác độc bóc lột nhân dân", vừa nhét ngân phiếu vào trong bao hành lí, trên mặt cười đến nở hoa.

Phát tài rồi, hahaha phát tài rồi! 300 ngàn lượng, đủ nàng tiêu xài cả đời, về sau không cần vất vả làm việc tay chân, không cần thức khuya dậy sớm, không phải bấm bụng bấm dạ hạn chế chi tiêu, Thẩm Hi vui sướng đến híp cả mắt, suýt nữa nhảy múa ăn mừng.

Nàng chưa kịp cười đến mĩ mãn, Hoắc Trung Khê đã quăng một câu lạnh nhạt: "Ít tiền tiêu vặt này ngươi cứ cầm trước, không đủ ta sẽ tìm An Tu Thận lấy tiếp".

Cái gì vậy!? 300 ngàn lượng chỉ là tiền tiêu vặt???

Thẩm Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút ngơ ngẩn, nàng không nghe lầm đấy chứ?

Mấy ngày trước nàng còn đắc chí vì mấy chục lượng bạc, bây giờ đã có 300 ngàn lượng để tiêu xài! Không phải nàng ngớ ngẩn, mà là cuộc sống này quá mức biến ảo đa đoan!

Thẩm Hi không có khái niệm về 300 ngàn lượng bạc, lần duy nhất nàng tiếp xúc với con số lớn như vậy là khi học lịch sử, hình như là khoản tiền đền bù trong hiệp ước bất bình đẳng mà nhà Thanh kí kết với Bát quốc liên quân hồi Chiến tranh nha phiến thì phải. Kiếp trước nàng không thiếu tiền, sau khi đi tới thế giới này lại phải bôn ba suốt ngày để kiếm miếng cơm, bây giờ rốt cuộc nàng đã có thể trở lại cuộc sống sâu gạo tuyệt vời như trước rồi!

Nàng đã nghĩ tới tương lai sẽ mua một tòa nhà lớn, phong cách phải xinh đẹp, trong sân có núi giả, hồ sen, còn phải mua không ít nha hoàn người hầu, không anh tuấn không xinh đẹp sẽ không nhận, còn phải thuê thêm không ít hộ viện tay chân nữa, mỗi khi ra ngoài sẽ tiền hô hậu ủng,đi đường nhìn ai không vừa mắt có thể trừng phạt, ai dám xem thường nàng nàng liền lấy tiền đè bẹp hắn...

Tưởng tượng đến ngày tháng tốt đẹp sắp đến, Thẩm Hi ngơ ngác cười ngây ngô mấy ngày liền, tối nào đi ngủ cũng ôm ngân phiếu lên giường, đang lúc ngủ say bỗng cười rộ lên, làm Kiếm Thần đại nhân vốn tỉnh ngủ bị giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.

Thẩm Hi không để ý gì đến chuyện bên ngoài nữa, ôm ngân phiếu vui mừng suốt ngày, ngay cả khi An Khánh Đào rời đi cũng không biết gì, Hoắc Trung Khê đi ra ngoài đánh xe nàng vẫn còn ngồi ôm ngân phiếu, đến khi xe ngựa dừng lại bên một cánh rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt nhìn không tới cuối nàng vẫn ngơ ngác cười vui vẻ.

Chương 56

Nhìn qua cánh rừng mênh mông trước mắt, Thẩm Hi ngơ ngác quay đầu lại nghiến từng chữ hỏi Hoắc Trung Khê: "Tướng – công – thân – ái, phiền ngươi nói cho ta biết, chúng ta tới rừng rậm làm cái gì vậy? Đây là chỗ hoa đào nở rộ sao? Hay là nơi mà ngươi sinh ra và lớn lên?"

"Lớn lên". Hoắc Trung Khê trả lời rất ngắn gọn, "Ta lớn lên ở chỗ này". Sau đó hắn bế Hoắc Hiệp lên, né tránh Omega beam của Thẩm Hi mà dỗ dành con trai: "Con trai, cha sẽ dạy con cầm kiếm chém lợn rừng, đâm hổ, chọc thỏ hoang, chém hồ ly, được không?". Hoắc Hiệp ngồi trong lòng cha, khuôn mặt vui vẻ trái ngược với nét u oán trên mặt nương mình, cười đến vui sướng.

Thẩm Hi bất mãn với việc con trai tạo phản, đưa tay lên véo nhẹ má thằng bé, khuôn mặt nhỏ của Hoắc Hiệp xẹp xuống, bĩu môi, tội nghiệp hướng về phía Hoắc Trung Khê: "Cha..."

Hoắc Trung Khê nhìn nương tử đang tỏa khí đen khắp người, xoay người nhỏ giọng dỗ con: "Con trai, nam tử hán đại trượng phu phải co được giãn được, chúng ta không cần chấp nhặt với nữ nhân". Nói xong, eo hắn bị véo một cái, Hoắc Trung Khê nhếch miệng, chịu đau giữ nụ cười trên môi nói tiếp: "Không chỉ là phải biết thức thời, còn cần phải nhịn được đau khổ". Hoắc Hiệp nghe vậy, dù vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu.

Thẩm Hi thở dài, bất đắc dĩ hỏi hắn: "Ngươi không đùa ta đấy chứ?". Hoắc Trung Khê mỉm cười đáp: "Ta thực sự lớn lên ở chỗ này, sư phụ ta cũng chô ở đó".

Thẩm Hi buồn bực, mới được một số tiền lớn còn chưa tiêu đồng nào đã phải đi vào trong cánh rừng rậm nguyên thủy này, chẳng phải là cầm bát vàng ăn xin sao? May mắn là cạnh nơi này còn có một thôn trấn nhỏ, tuy rằng không quá phồn hoa nhưng cuộc sống phú hộ hô nô gọi tì vẫn có thể làm được. Nàng không phải thiếu nữ mười mấy tuổi để có thể tùy hứng giận dỗi nên nhanh chóng chấp nhận sự thật. Dù sao cuộc sống ở đây dẫu có khó khăn nhưng không thể so với hồi bạo loạn ở Tây Cốc trấn, huống chi bây giờ bên nàng còn có người nam nhân này, cho dù cuộc sống có gian khổ bao nhiêu nàng vẫn vui lòng.

Nghĩ đến đây, cái tay đang véo eo Hoắc Trung Khê chuyển thành vuốt ve, sau đó biến thành trêu chọc, một tay nàng du di trên người hắn vừa nhéo vừa xoa, giọng nói trầm bổng du dương: "Tướng công, ta rất tò mò về chỗ ngươi... lớn... lên đấy". Đây không phải là ám hiệu quá bí ẩn, Hoắc Trung Khê tất nhiên hiểu nàng nói gì, dù sao qua quãng thời gian chung sống với nàng hắn đã quen thuộc sự trêu chọc của nàng, coi đây là một loại chi tiết thú vị trong cuộc sống phu thê, vẫn rất thích thú.

Hoắc Trung Khê liếc con trai một cái, len lén vươn tay cầm lấy cái tay đang đốt lửa của Thẩm Hi, nắm mạnh đến khi nàng hơi đau mới bỏ ra. Tuy bị hắn cảnh cáo nhưng Thẩm Hi không quan tâm, nàng nhân phía sau lưng không bị Hoắc Hiệp nhìn thấy, nâng tay Hoắc Trung Khê lên cắn nhẹ lên bàn tay hắn, lấy răng mài mài rồi nhanh chóng buông ra. Hoắc Trung Khê bị nàng trêu chọc, bất đắc dĩ quay đầu lại, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Con trai đang ở đây, ngươi bớt trêu chọc ta đi..."

Thấy tướng công đại nhân khó xử, Thẩm Hi lúc này mới tâm tình thoải mái, báo xong mối thù hắn dẫn nàng tới nơi khỉ ho cò gáy này.

Chỗ họ dừng lại là một trấn nhỏ bên cạnh rừng rậm, Hoắc Trung Khê tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, đánh xe thẳng tới trước cửa một tửu điếm nhỏ, buộc cương ngựa lên cây cột trước cửa rồi gọi lớn: "Mạc lão bá, Mạc lão bá!"

Hắn mới gọi hai tiếng, một lão nhân gia khoảng 6 70 tuổi từ trong nhà chạy ra, hai tay ướt đẫm, vừa chạy tới vừa lớn giọng: "Tiểu Hoắc đã trở về rồi à? Có phải Tiểu Hoắc đấy không?". Hoắc Trung Khê tiến lên đón ông, ôm chầm lấy đôi vai gầy gò của lão nhân gia, kích động nói: "Mạc lão bá, ta đây, ta đã về rồi".

Mạc lão bá nhìn kĩ người hắn từ đầu đến chân, đột nhiên giơ ngón tay cái lên nói: "Tiểu Hoắc, ta đã nghe nói về chuyện của ngươi rồi, rất tốt, không khiến sư phụ ngươi mất mặt". Ông lại thoáng nhìn qua Thẩm Hi với Hoắc Hiệp đang đứng sau lưng hắn, không khỏi nghi hoặc: "Đây là nương tử với con trai ngươi à?". Hoắc Trung Khê vội dắt hai người tiến lên giới thiệu với ông: "Mạc lão bá, đây là nương tử của ta, Thẩm Hi và con trai ta, Hoắc Hiệp".

Ông nhìn nhìn hai mẹ con Thẩm Hi một hồi lâu, đột nhiên thu lại nụ cười, đanh mặt lại như giận dữ, nghiêm nghị nói với Hoắc Trung Khê : "Tiểu Hoắc, đây thực sự là thê tử với con trai ngươi? Ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, vẫn luôn cho rằng ngươi là người có tình có nghĩa, không ngờ thê tử kết tóc của ngươi thi cốt chưa lạnh mà ngươi đã có nữ nhân khác, đứa nhỏ này ít nhất đã được hai ba tuổi rồi đúng không? Ta không oan uống ngươi chứ? Chỉ đáng thương người nữ nhân chôn thây trong thành trấn kia, bị ngươi phụ bạc một tấm lòng. Ngươi mau dẫn nàng ta đi đi, đừng đứng đây làm dơ bẩn mảnh đất này".

Thẩm Hi được một người không quen biết bất bình thay cho nàng, không khỏi sinh hảo cảm với ông lão trước mặt, tuy rằng lúc nãy ông ấy mới hung hăng trừng nàng một cái.

Hoắc Trung Khê vội vàng giải thích: "Mạc lão bá, nương tử của ta vẫn luôn là nàng ấy, không có người khác".

Thẩm Hi cũng đi lên giải thích: "Đa tạ lão bá bênh vực cho Thẩm Hi, nhưng đúng là ngài đã oan uổng tướng công rồi. Khi đó ta được người ta báo tin trong trấn sẽ có ôn dịch nên ta đã rời khỏi trấn, mấy năm nay luôn lánh ở một chỗ làng chài nhỏ, nửa tháng trước tướng công mới tìm được mẹ con bọn ta". Nghe nàng nói vậy, Mạc lão bá mới nở nụ cười, ông đáp lại: "Ta đã nói rồi mà, Tiểu Hoắc không phải loại người như thế. Cháu dâu, lão bất tử ta đây còn phải đa tạ ngươi nhiều, đa tạ ngươi đã cứu Tiểu Hoắc, nếu không có ngươi, Trung Nhạc quốc có lẽ đã bị diệt, ngươi đúng là đã cứu cả đất nước này". Nói xong, ông trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Thẩm Hi một cái.

Thẩm Hi vội tránh sang một bên, hoảng loạn nâng ông dậy: "Mạc lão bá, ngài mau đứng lên đi, ngài đừng nói như vậy, khi ta gặp được hắn thì thương thế của hắn đã mau khỏi rồi, thực ra ta không được cứu hắn đâu". Không chỉ có không cứu, nguyên chủ của thân thể này còn hạ độc Hoắc Trung Khê, khiến hắn thành người mù. Cái lễ này của ông lão nàng nhận không nổi.

Lão nhân vẫn trịnh trọng nói: "Cháu dâu ngươi yên tâm đi, Tiểu Hoắc là người đáng tin cậy, ngươi cứ yên tâm chung sống qua ngày với nó. Nếu nó có chọc ngươi tức giận, ngươi cứ việc nói cho ta, ta thay mặt sư phụ đã mất của nó dạy dỗ nó cho ngươi hết giận". Thẩm Hi vội nói: "Không dám nhận, không dám".

Mạc lão bá dẫn cả nhà Hoắc Trung Khê vào trong cửa hàng, tự mình xuống bếp xào mấy món thức ănnguyên liệu nấu ăn toàn là đặc sản trong núi, khiến cả nhà Thẩm Hi cuối cùng cũng được ăn một bữa ra trò sau những ngày lắc lư trên xe ngựa.

Ăn cơm xong, cả nhà Thẩm Hi nghỉ luôn trong cửa hàng, tuy tửu điếm nhỏ nhưng cũng có mấy căn phòng cho khách nghỉ trọ, Hoắc Hiệp đi xe mệt nên ngủ sớm, vợ chồng Thẩm Hi cũng tắm rửa sạch sẽ một thân bụi trần rồi lên giường nằm. Thẩm Hi đã mệt sắp chết rồi, nằm trên giường mơ màng hỏi Hoắc Trung Khê: "Chúng ta về sau sẽ ở lại nơi này sao?"

Hoắc Trung Khê cầm lấy khăn vải nhẹ nhàng lau tóc cho nàng, khẽ nói: "Có thể sẽ ở lại trong rừng rậm một thời gian, ta định dạy con trai luyện kiếm, chỗ đó ít người lui tới, thằng bé sẽ không bị phân tâm".

Trong rừng rậm?

Thẩm Hi mở mắt ra nhìn người nam nhân trước mắt, luôn nỗ lực muốn làm người chồng, người cha tốt, thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi ở đây, đi nơi nào cũng được". Hoắc Trung Khê chậm rãi nở nụ cười, nghiêng người sang ấn một nụ hôn lên môi Thẩm Hi.

Qua nửa đêm, Thẩm Hi đang ngủ say phảng phất nghe được tiếng phu quân đang gọi mình. Nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn, thấy khuôn mặt mơ hồ của Hoắc Trung Khê nhưng không tỉnh được, lại ngủ thiếp đi. Hoắc Trung Khê thấy nàng không tỉnh, đành mặc thêm quần áo giúp nàng. Hắn lấy một cái gùi đặt Hoắc Hiệp đang ngủ say vào trong đó, đắp một cái chăn mỏng lên trên rồi quay sang cầm một cái chăn khác bọc lấy Thẩm Hi, cứ như vậy mà bồng bế vợ con ra cửa.

Ngoài cửa bầu trời tối đen như mực, chỉ có mấy ngôi sao đang lóe sáng. Dưới bầu trời đêm, Mạc lão bá cầm một cái đèn lồng đứng ngoài cửa tiễn hắn: "Tiểu Hoắc, đi đường cẩn thận, thấy được thú dữ thì cố gắng tránh đi, ngàn vạn đừng trực tiếp xông ra, ngươi phải chiếu cố nương tử với con trai mình nữa". Hoắc Trung Khê gật đầu với ông: "Ta biết mà. Mạc lão bá, trong khoảng thời gian sau này chắc ta không đến đây, nếu có chuyện gì thì ngài tìm người đi gọi ta là được. Mấy ngày nữa có lẽ Khánh Đào sẽ đến đây, ngài nói với hắn mang thêm đồ đến".

Mạc lão bá đáp: "Ngươi yên tâm đi, việc này lão đầu ta đã làm cả đời rồi, nhắm mắt lại cũng làm xong. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi mau đi đi, mấy ngày đi đường không dễ dàng, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nóng vội". Hoắc Trung Khê gật đầu, tạm biệt ông rồi đề khí, đi nhanh tới cánh rừng, thoáng cái đã ẩn hiện trên những ngọn cây trong rừng.

Trong giấc ngủ, Thẩm Hi bị xóc nảy đến tỉnh lại, mới mở mắt ra đã thấy mình đang cách xa mặt đất đến chục mét cao, sợ đến thét lên, giọng hét cao vút chói tai làm Hoắc Hiệp đang ngủ say sưa cũng ngọ nguậy tỉnh lại. Đáng khen là con trai của Kiếm Thần nê gan cũng lớn, khi thằng bé đẩy tấm chăn trên đầu ra, ngoi đầu khỏi gùi mà nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy khung cảnh xung quanh trôi đi vùn vụt không chỉ sợ mà còn vui sướng đến hô lên, vỗ tay cười vui vẻ, thanh âm giòn tan bay lên giữa cánh rừng. Cuối cùng Hoắc Trung Khê với Thẩm Hi bảo nó nằm yên trong gùi, Hoắc Hiệp mới ngoan ngoãn chút, không thì có lẽ thằng bé đã nhảy ra khỏi cái gùi mà bay lượn cùng cha nó rồi.

Bây giờ là cuối hè đầu thu, gió buổi sớm mang theo chút hơi lạnh, lá vàng rụng xuống, huống chi bây giờ đang ở chỗ cao, khinh công của Hoắc Trung Khê rất nhanh nên ngọn gió phả vào mặt rét buốt, đâm vào da đau nhức. Thẩm Hi mới lộ đầu từ chăn bông ra đã bị gió thổi đầy miệng, vừa rét vừa đau, bất đắc dĩ, nàng đành lùi lại vào chăn rồi hé chăn ra một khe nhỏ đủ để nhìn ra ngoài. Hoắc Trung Khê bế nàng với tư thế bế công chúa nên Thẩm Hi chỉ có thể nhìn thấy từ lồng ngực đến cằm hắn cùng với bầu trời bao la xanh thẳm. Trên trời không có gì để nhìn, tầm mắt nàng lại quay về bồi hồi trên người Hoắc Trung Khê, một lúc sau nàng đã biết rõ tình hình. Nàng phát hiện hắn hình như đang hô hấp từng nhịp một, không thể nói nhiều, nếu mở miệng nói chuyện thì sẽ phải hạ người xuống đạp lên ngọc cây để lấy đà mới nhảy lên tiếp được. Thẩm Hi thấy vậy, tự động giảm tần suất nói chuyện với hắn xuống, cả Hoắc Hiệp cũng bị nàng cấm quấy rầy cha nữa.

Hoắc Hiệp ngoan ngoãn không ríu rít nói chuyện với cha nữa, ngồi yên ở trong gùi mà chớp chớp đôi mắt to tròn ngắm cảnh xung quanh, nhìn xuống quanh cảnh rừng rậm dưới chân và những cái cây lớn dừng ở phía sau, khuôn mặt nhỏ ngây thơ lộ ra tình cảm hâm mộ sùng bái cha mình và lòng mong mỏi hướng tới hai chữ 'võ công'.

Việc di chuyển trên ngọn cây tốc độ khá nhanh nhưng rất tốn thể lực, đặc biệt là trong tình huống này còn có hai 'gánh nặng'. tuy võ công của Hoắc Trung Khê rất tốt nhưng đi đường xa, hắn có vẻ đã mệ. Nghe thấy tiếng thở dần nặng nề của hắn, Thẩm Hi khẽ nói tìm một chỗ bằng phẳng nghỉ ngơi một chút đã, nhân tiện cho Hoắc Hiệp ăn sáng. Hoắc Trung Khê đồng ý, nhưng vẫn đi tiếp một đoạn xa nữa, nhìn thấy một dòng suối nhỏ mới dừng lại.

Thẩm Hi với Hoắc Hiệp từ trên người Hoắc Trung Khê đi xuống, nhìn cảnh vật xung quanh mà ngây người. Cây cối cao to, sắc vàng xanh xen lẫn, từng sợi sương trắng bay nhè nhẹ trên dòng suối. Dòng nước quanh co khúc khuỷu chảy róc rách, len qua những hòn đá cuội trắng đen tròn trịa mượt mà, trong dòng nước trong suốt thấy đáy là những con cá nhỏ bơi lội, tiếng chim chóc líu lo, côn trùng kêu... tạo nên một bức tranh sống động hoàn hảo.

Thẩm Hi ngắm cảnh, thở ra một hơi: "Phong cảnh đẹp quá, lại còn tự nhiên nữa". Đời trước những nơi phong cảnh thiên nhiên nguyên thủy như vậy không còn nhiều, hơn nữa dù có thì những người sinh sống trong thành phố thên thể yếu mềm như Thẩm Hi cũng không có cơ hội được thấy tận mắt.

Hoắc Hiệp rút thanh kiếm gỗ của thằng bé ra, vèo một cái đã đâm xuống dòng suối, hình như muốn bắt cá, tuy vậy do tuổi nhỏ nên thằng bé không thể thành công, chỉ làm nước bắn tung tóe chứ không trúng con cá nào.

Hoắc Trung Khê thấy vợ con phản ứng như vậy, thở phào một hơi, hắn vốn có chút bận tâm sợ Thẩm Hi sẽ không thích nơi rừng núi hoang vắng này, bây giờ thấy nàng thích nên hắn cũng vui mừng, trong lòng nhẹ nhõm, hắn quay sang nói với Thẩm Hi: "Nương tử, ngươi ở đây cùng con trai nghỉ ngơi, đừng có đi đâu lung tung. Ta đi tìm ít củi về nướng cá cho con trai. Ở đây có nhiều thú dữ nên mọi người cẩn thận".

Thẩm Hi gật đầu: "Ngươi dẫn con trai đi theo đi, ở cạnh ngươi an toàn hơn".

"Ta sẽ đi gần thôi, có việc thì ngươi gọi ta". Hoắc Trung Khê bế Hoắc Hiệp lên đi vào bìa rừng cạnh dòng suối. Thẩm Hi thấy hai người đi rồi, ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi một lát rồi kiểm kê đồ đạc mà Hoắc Trung Khê mang theo.

Trong cái gùi mà hắn dùng để cõng Hoắc Hiệp chỉ có mấy bộ quần áo đặt dưới đáy gùi, một gói muối, ngoài ra không có gì khác. Thẩm Hi nghĩ lại lúc nãy hắn đang ở đây hình như cũng không mang thêm đồ gì nữa, quần áo bằng phẳng không có đồ đạc gì mang theo người, nếu thật sự hắn không mang thêm chút đồ nhi yếu phẩm nào nữa, Thẩm Hi thở dài, cuộc sống trong rừng rậm sau này đúng là khó khăn muôn trùng đây...

Không lẽ cả nhà nàng vào rừng để sống như người nguyên thủy sao?? Thẩm Hi ngồi bệt lại trên tảng đá, chán đến không muốn thở dài.

Chương 57

Thẩm Hi còn chưa chán nản bao lâu, hai cha con Hoắc Hiệp đã đi nhặt củi về rồi. Hoắc Trung Khê mang một bó lớn cỏ dại với cành cây khô, Hoắc Hiệp cũng làm theo mà mang mấy nhánh cây nhỏ, bộ dạng như ông cụ non rất đáng yêu.

"Nương, đây này". Hoắc Hiệp vui sướng bừng bừng, có thể thấy được thằng bé chơi đùa rất vui vẻ.

Thẩm Hi không đành lòng bỏ qua ý tốt của con trai, bỏ qua suy nghĩ lo lắng về cuộc sống tương lai mà vội vàng đi tới đón lấy mấy nhánh củi của con, mỉm cười khen ngợi: "Con trai giỏi quá, mang được nhiều củi thế này về. Có nặng không con?"

Hoắc Hiệp vui vẻ vẫy tay: "Không nặng". Thẩm Hi liếc Hoắc Trung Khê một cái, nam nhân mỉm cười nhìn lại nàng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoắc Hiệp như hai người đàn ông với nhau. Hoắc Hiệp được cha khen ngợi cổ vũ, vui vẻ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên cường vinh quang.

Thẩm Hi từ lâu biết được người cha là một mắt xích quan trọng trong chặng đường trưởng thành của con cái, sự kiên cường mạnh mẽ của người đàn ông sẽ mang đến cảm giác an toàn cho con trẻ mà người mẹ không thể nào làm được. Trong những năm này nàng sớm phát hiện Hoắc Hiệp có tính cách hướng nội ít nói, mặc dù nàng từng cố gắng hết sức để cổ vũ, hướng dẫn cho con trai nhưng hiển nhiên sự dịu dàng đó không có khí phách mạnh mẽ mà con trai cần, nên thằng bé vẫn luôn dùng phương thức riêng biệt của mình đối mặt với thế giới bên ngoài.

Còn bây giờ Hoắc Hiệp đã có cha, đặc biệt người cha này là một người mạnh mẽ, vị trí cao thượng đứng trên mọi người, lập tức trong tiềm thức thằng bé đã coi cha mình là cảng an toàn của mình, bắt đầu từ đó mới toát ra vẻ trẻ con ngây thơ sẵn có, nụ cười trên mặt dần nhiều lên, mà khi tiếp xúc càng nhiều với người cha này, Hoắc Hiệp đã vô thứcbắt chước những hành vi, lời nói và phong cách của Hoắc Trung Khê, kể cả lời nói, khí chất cũng vậy... Qua khoảng thời gian này Hoắc Hiệp biến hóa rất rõ nét, tính tình sáng sủa hơn, nụ cười nhiều lên, không yên lặng ít nói như trước nữa.

Đối với sự biến hóa của con trai, Thẩm Hi rất vui mừng, nàng lập tức ôm lấy mấy nhánh củi con trai mang về, khen ngợi thành quả của thằng bé. Hoắc Hiệp thấy thành quả lao động của mình được khẳng định, nương khen ngợi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, càng thêm tự tin dần lên.

Thẩm Hi bắt đầu nhóm lửa, Hoắc Trung Khê đi đến bờ suối, ra kiếm nhanh như chớp, một con cá lớn đã bị hắn khều lên bờ, giãy đành đạch rơi xuống bên cạnh chỗ Thẩm Hi. Nàng không dám đụng vào thân hình trơn nhẵn lạnh lạnh của con cá, công cuộc sơ chế cuối cùng vẫn thuộc về Hoắc Trung Khê, hắn mang con cá sang đánh vảy mổ bụng, làm sạch sẽ xong mới đưa cho Thẩm Hi nướng.

Thẩm Hi không xa lạ gì với món nướng, ở hiện đại kia hầu như ai cũng đã từng ăn đồ nướng mấy lần. Đối với việc nướng, nàng chỉ cảm thấy khó khăn ở chỗ không chế lửa, lúc trước nàng luôn dùng bếp nướng nên khá dễ dàng, nhưng lần này nướng bằng củi nên nàng sợ các bị cháy.

Ngoài muối ra không có gia vị nào khác nên Thẩm Hi chỉ đành lau muối lên con cá, ướp một lát rồi bới than ra, xâu con cá vào một cành cây rồi nướng, lâu lâu lật mặt cá một lần. Nàng cẩn thận nên cá không bị khét, chỉ là nhánh cây xiên cá hơi nhỏ nên bị cháy, con cá rơi ụp xuống đống than hai lần, làm Thẩm Hi luống cuống một phen. Cá nướng xong, nàng gọi hai cha con tới ăn cơm. Có lẽ do chính tay mình nahwjt tới củi để nướng cá, cá lại do cha bắt nên Hoắc Hiệp ăn rất chăm chú, cá không quá ngon nhưng thằng bé vẫn ăn khá nhiều.

Ăn uống xong, một nhà ba người lại tiếp tục lên đường. Chạy chạy nhảy nhảy một đường, sau khi ăn xong Thẩm Hi lại tiếp tục rúc vào lòng Hoắc Trung Khê ngủ tiếp, Hoắc Hiệp lại vô cùng thích thú cảm giác di chuyển nhanh nhẹn này, suốt dọc đường luôn hưng phấn tỉnh táo mà nhìn phong cảnh.

Trên đường cả nhà Hoắc Trung Khê dừng lại ăn thêm một bữa cơm, đến lần nghỉ sau này trời đã tối rồi. Lần này Hoắc Trung Khê chọn nơi nghỉ ở chỗ một mặt đá khổng lồ bằng phẳng, cơm tối là cá nướng và một con động vật nhỏ cũng nướng lên. Ăn xong ba người tìm chỗ trú dưới một vòm đá thấp, trùm chăn vượt qua một đêm.

Rạng sáng ngày thứ hai, Thẩm Hi bị cái lạnh lẽo của tảng đá làm tỉnh giấc, nàng nhìn con trai, thấy Hoắc Hiệp vẫn đang cuốn chặt chăn ngủ say sưa, nàng mới khẽ khàng ngồi dậy. Hoắc Trung Khê luôn ngủ tỉnh, thấy nàng dậy cũng mở mắt ra.

Hai người tới chỗ hồ nước không xa cạnh đó rửa mặt, mới rửa mặt xong xuôi, Hoắc Trung Khê đột nhiên ôm lấy Thẩm Hi, dùng khinh công trở lại chỗ Hoắc Hiệp đang ngủ, để nàng trốn dưới vòm đá, vội nói: "Có người tới". Hắn dặn nàng xong, nhanh chóng đứng dậy hướng mặt ra phía nam, cả người thẳng tắp như một cây thương, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Thẩm Hi không biết ai đang tới, nhưng có thể khiến Hoắc Trung Khê tập trung căng thẳng như vậy nhất định không phải là người bình thường. Nàng sợ liên lụy đến hắn, ngoan ngoãn trốn dưới vòm đá, cố gắng che đậy cho con trai, không dám thở mạnh, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm theo hướng Hoắc Trung Khê đứng.

Rừng rậm sáng sớm tràn ngập sương ướt, bảng lảng từng đám, tuy không đến nỗi che đậy người đối diện nhưng ngoài hai ba mươi mét đã không thấy rõ bóng người. Thẩm Hi nhìn không rõ, đành cố vểnh tai lên nghe động tĩnh. Âm thanh trong rừng khá tạp, côn trùng, chim chóc thỉnh thoảng kêu lên một trận. Trong những tạp âm này nàng dần nghe được tiếng người đang đi tới, không phải là một mà là nhiều người.

Dưới nền rừng là một tầng lá rụng, cành cây khô không biết đã tích bao nhiêu năm, lớp dưới cùng đã mục nát thành bùn, việc đi lại trong này không dễ dàng như đi trên đất bằng. Âm thanh mà Thẩm Hi nghe được gần giống như có người đi trên bờ cát vậy, sàn sạt rất nhẹ, ngay cả nàng đều nghe ra được, không trách Hoắc Trung Khê sẽ cẩn thận đề phòng.

Tiếng bước chân sàn sạt ngày càng gần, âm thanh càng lúc càng rõ, Thẩm Hi cũng dần căng thẳng lên, nàng thở nhẹ, mắt cũng không chớp mà nhìn về phía người tới.

Hai bóng dáng màu trắng dần hiện lên dưới màn sương mờ ảo, thân thể cao lớn, xem ra là hai nam nhân. Hai người này đều mặc quần áo màu trắng, mỗi người giơ tay lên vai, hơi nghiêng người về một phía như đang khiêng cái gì đó vậy. Bọn họ đến càng lúc càng gần, cuối cùng cũng hiện rõ thân hình, Thẩm Hi bỗng hơi ngẩn ra.

Bọn họ tổng cộng có 4 người, đều là thanh niên trẻ tuổi hơn 20, tất cả bọn họ đều mặc quần áo trắng, chỗ tà áo và cổ áo có thêu hoa văn tinh xảo, trên hông treo ngọc bội, những bộ quần áo này chỉ nhìn vật liệu, cách làm cũng đã thấy được giá trị xa xỉ.

Càng khiến Thẩm Hi ngạc nhiên hơn là tướng mạo của bọn họ, hai người phía trước giống nhau như đúc, hẳn là anh em sinh đôi, hai người đằng sau cũng thế. Mà nhìn kĩ lại những người này sẽ nhận ra họ có nhiều nét tương đồng, có lẽ là huynh đệ. Mà họ ăn mặc đẹp đẽ xa xỉ như những cậu ấm đi du lịch, nhưng việc làm lại như những người hầu, họ mang trên vai một cỗ kiệu tinh xảo hoa lệ. Cỗ kiệu màu tím nhạt, tua vải màu vàng nhạt từ trên đỉnh rủ xuống, cuối mỗi tua vải là một chuỗi hạt châu trong suốt. Bắt mắt nhất là thân kiệu, một bức tranh vẽ bằng màu đỏ và màu hoàng kim hình hoa sen màu đỏ, lá vàng, màu đỏ kia không biết làm từ loại thuốc màu gì mà đỏ đến chói mắt, màu vàng sáng lên như hoàng kim.

Thẩm Hi không cần nghĩ nhiều cũng đoán được màu sắc của cỗ kiệu như vậy, người trong kiệu ắt hẳn là nữ. Chỉ là không biết nữ nhân phú quý như vậy là người phương nào?

Bốn người thanh niên nâng cỗ kiệu đi thẳng đến trước mặt Hoắc Trung Khê, đặt cỗ kiệu xuống đất, người bên trái đi đằng trước khom người xuống nói với người trong kiệu: "Tiêu muội, dưới vòm đá quả nhiên có người". Người trong kiệu chưa trả lời, truyền ra một giọng ho nhẹ, căn cứ giọng ho thanh thanh, người trong kiệu hẳn là một cô gái trẻ tuổi, nhưng nàng lại ho lên một trận, như xé gan xé phổi, có vẻ như cô nương đó đang bệnh nặng.

Nghe được tiếng ho của cô nương, người đứng bên phải phía trước cỗ kiệu lập tức lấy một bình thuốc trong tay áo ra, đổ ra một viên thuốc, nhấc màn kiệu lên một khe nhỏ rồi đưa viên thuốc kia vào trong kiệu. Trong lúc người thanh niên kia đưa tay lên, Thẩm Hi nhìn thấy cổ tay áo hắn có thêu chữ bằng tơ đen: Danh Thất.

Người trong kiệu uống thuốc xong, không có động tĩnh gì nữa.

Hoắc Trung Khê đột nhiên mở miệng: "Danh gia ở Thần Phủ?".

Danh Thất hành lễ một cái với hắn, chậm rãi nói: "Tại hạ Danh Thất, đây là xá đệ Danh Bát, Danh Cửu, Danh Thập". Những cái tên này nghe ra có vẻ là bốn huynh đệ, khó trách họ giống nhau như vậy. Cũng không biết cặp cha mẹ nào giỏi giang thế, chỉ mất hai lần sinh đã có 4 đứa con.

Thẩm Hi đang suy nghĩ linh tinh, đã nghe thấy giọng Hoắc Trung Khê vang lên: "Tại hạ Hoắc Trung Khê, không biết mấy vị thiếu gia Danh gia đến đây làm gì?". Danh Thất trả lời: "Xá muội từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân, may mắn được trời thương, tìm được một phương thuốc, huynh đệ chúng ta đang đưa xá muội tới tìm thuốc".

Hoắc Trung Khê thản nhiên nói: "Vậy Hoắc mỗ sẽ không quấy rầy các vị, xin cứ tự nhiên". Vài vị thiếu gia Danh gia lại không nhích người, Danh Thất tiếp tục nói: "Nếu là phương thuốc hiếm, tìm dược liệu cũng không phải là dễ. Danh gia đã tìm 11 năm trời nhưng vẫn chưa gom đủ các loại dược liệu. Tiểu muội tính toán thần thông, đã gieo một quẻ, một vị thuốc này có liên quan với người nữ nhân đang ở dưới vòm đá kia".

Nữ nhân dưới vòm đá, không phải đang chỉ nàng sao?

Thẩm Hi giật mình.

Nàng chỉ là một con người bình thường, ngay cả những cây thuốc bình thường cũng không biết, làm sao có thể tìm được cây thuôc trong cánh rừng bạt ngàn này?

Hoắc Trung Khê không lùi bước, cũng không để Thẩm Hi đi ra, hắn thản nhiên nói: "Danh công tử nói đùa đúng không? Nương tử của ta không biết y thuật, cũng không biết dược liệu nào cả". Danh Thất đang định nói gì đó, người trong kiệu lại ho lên một trận, sau khi ngừng ho, nàng ta nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Hồn dị giới?"

Thẩm Hi mở to mắt, nếu không phải nàng đang ngậm miệng, chỉ sợ đã hét lên rồi. Hoắc Trung Khê đè tay lên chuôi kiếm, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo.

Chương 58

Mượn xác hoàn hồn, dù là ở nơi đâu hay thời đại nào vẫn luôn là một chuyện quái đản ít người có thể chấp nhận được, thậm chí có nhiều người với đủ loại mục đích mà giơ lá cờ 'Hàng yêu trừ ma' mà tiêu diệt thân thể người mượn xác hoàn hồn. Từ khi đến nơi đây, Thẩm Hi rất rụt rè dung nhập xã hội này từng bước một, không dám làm ra việc gì náo động, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tai họa ngập đầu. Mà bây giờ, trừ người thân yêu nhất của nàng ra lại có một người ngoài nói toạc ra thân phận chân thật của mình, điều này không khỏi khiến Thẩm Hi kinh hãi đến lạnh gáy.

Nàng đang suy nghĩ tình cảnh mình sẽ gặp phải, chợt nghe thấy người trong cỗ kiệu nói tiếp, giọng thều thào: "Ngươi đến đây... ta không làm thương hại gì đến ngươi đâu".

Thẩm Hi nhìn Hoắc Trung Khê, thấy hắn đã bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm, hắn mở miệng: "Lời nói của Thập tam tiểu thư Danh phủ, ta vẫn tin được". Nói xong, Hoắc Trung Khê đứng sang bên cạnh, duỗi tay ra đỡ Thẩm Hi đi từ trong vòm đá ra, còn thuận tay phủi phủi bụi trên người giúp Thẩm Hi. Thẩm Hi không biết Thập tam tiểu thư của Danh phủ là ai, thậm chí cả Danh phủ là chỗ nào nàng cũng không biết, nhưng thấy Hoắc Trung Khê gật đầu với mình, nàng hiểu hắn biết nàng sẽ không có nguy hiểm gì nên mới đồng ý cho nàng tới gặp vị tiểu thư kia.

Nàng sửa sang lại quần áo, chậm rãi bước tới gần cỗ kiệu, dưới ánh mắt nhìn ngẫm của hai đôi anh em sinh đôi kia mà giữ bình tĩnh nói: "Danh tiểu thư, bây giờ ta đi vào được không?". Người trong kiệu nói một tiếng: "Được", sau đó lại là một hồi ho xé gan phổi.

Thẩm Hi nhẹ nhàng vén màn kiệu lên, ánh mắt nhìn lướt vào trong kiệu, bước chân ngừng lại. Trong kiệu không có ghế ngồi mà chỉ trải mấy tầng chăn đệm gấm, một nha hoàn ngồi trong góc xe, mà người nằm trong chăn gấm không phải thiếu nữ 17 18 tuổi như nàng tưởng tượng mà chỉ là một tiểu cô nương gầy yếu, nhìn qua chỉ khoảng 13 14 tuổi, làn da trắng bệch, thân thể gầy yếu da bọc xương, đôi mắt to tròn sáng lóe đã trũng sâu vào trong hốc mắt, thoạt nhìn đã biết là người bị bệnh tật quấn thân đã lâu. Tuy vậy điều kì lạ nhất của tiểu cô nương là đôi mắt của nàng, ánh mắt sáng ngời trong suốt khác biệt với người thường, giống như, như là áng mây trôi giữa bầu trời xanh lam vậy, khiến người nhìn cảm thấy nhẹ nhõm, quên hết ưu tư cõi tục.

Thấy Thẩm Hi vén màn kiệu lên, tiểu cô nương khó khăn mà cựa quậy một chút, như đang muốn nhích người sang bên, nhưng do khá yếu nên không nhích được, vẫn chỉ cục cựa trong chăn mà thôi. Nha hoàn bên cạnh thức thời đi xuống kiệu, sau đó mời Thẩm Hi đi lên, màn kiệu lại được phủ xuống.

Ánh sáng trong kiệu không đủ, hơi tối tăm không nhìn rõ bài trí trong kiệu nữa, chỉ có đôi mắt của tiểu cô nương kia vẫn lóe sáng. Thẩm Hi còn chưa kịp nói chuyện, tiểu cô nương lại ho kịch liệt, Thẩm Hi nghe mà cảm giác như nàng sắp ho đến rách cả phổi vậy.

Thẩm Hi cười miễn cưỡng, nhẹ giọng nói: "Có phải ngươi bị ho lao không?". Bệnh lao phổi là bệnh gì nàng không rõ lắm, chỉ biết mang máng là người mắc bệnh này ho và thở gấp, hệ hô hấp yếu dần.

Danh tiểu thư thở hổn hển một lúc mới đều nhịp hô hấp, khẽ nói: "Không hẳn là ... bệnh lao...". Thẩm Hi nghe rõ, ý của tiểu cô nương là không chỉ phổi nàng có vấn đề, có lẽ còn có chứng bệnh khác nữa.

"Ta không phải là đại phu hay dược sư, thực sự ta không biết loại thuốc nào cả". Thẩm Hi nói rất chân thành, nàng sợ làm trễ nải việc tìm thuốc của tiểu cô nương. Danh tiểu thư cố gắng hít thở, một lát sau mới trả lời: "Quẻ tượng ... nói ra... có quan hệ với ngươi..."

Thẩm Hi không đành lòng khiến tiểu cô nương thất vọng, chỉ thở dài: "Ngươi kể bộ dạng của cây thuốc kia trông như thế nào, nếu ta biết chắc chắn sẽ nói cho người biết". Danh tiểu thư lại ho tiếp một trận, sau đó mới đứt quãng nói: "Đưa tay... cho ta..."

Thẩm Hi không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra cầm lấy tay của Danh tiểu thư. Bàn tay của Danh Thập Tam lạnh lẽo thấu xương, cầm tay nàng như một khối băng mùa đông vậy. Thẩm Hi giật mình, bàn tay này là tay của người sống sao? Một chút nhiệt độ cũng không có.

Nàng đang định bỏ tay Danh Thập Tam ra, tiểu cô nương đã nói: "Tỉ tỉ,... đắc tội...". Sau đó một hơi lạnh lẽo truyền từ tay Danh Thập Tam truyền sang tay nàng, chốc lát sau cơ thể Thẩm Hi đã lạnh buốt, sau đó Thẩm Hi cmar giác đầu óc mình bị đóng băng đến vỡ ra, cuối cùng là không có cảm giác gì nữa.

Trong gian phòng ngủ được sơn màu hồng, một cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên giường, trên trán đặt khăn lông, một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, cầm hai viên thuốc cùng một cốc nước. Cô bé dỗi hờn khóc lên, người phụ nữ ôm lấy cô bé, không ngừng hôn lên trán cô bé mà an ủi dỗ dành.

Trong công viên, một cô bé bị đau chân đang khóc lớn, một người đàn ông bế cô bé lên, lái xe chạy đến bệnh viện. Đăng kí, nộp tiền, chụp X quang, băng bó, lấy thuốc, người đàn ông kia chạy ngược chạy xuôi, mồ hôi nhễ nhại.

Trong một gian phòng khám đơn sơ, một chàng trai trẻ đi đi lại lại trước cánh cửa gỗ màu trắng đã tróc sơn khép chặt, lâu lâu anh ta lại đi đến trước cánh cửa kia, tựa hồ muốn đẩy cửa ra. Có lúc thì anh ta sẽ vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh trong phòng, còn có lúc, anh ta vung tay đấm mạnh mấy cái lên đầu mình, tựa như đang hối hận điều gì đó.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ mở toang từ trong ra, một người mặc áo blouse trắng kinh hoàng chạy ra, hai bàn tay dính đầy máu, nhỏ giọt xuống sàn. Người thanh niên kia ngẩn người, sau đó xông vào trong phòng.

Trong bệnh viện người đến người đi, bóng đèn trước cửa phòng cấp cứu đang sáng lên, vẫn là người thanh niên kia, tựa hồ bị kích thích lớn vậy, ngơ ngác ngồi trên băng ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu, một cô gái trẻ tuổi mặt mày trắng bệnh đang nằm trên đài phẫu thuật, bụng của cô bị mở ra, các bác sĩ vây chung quanh, dao phẫu thuật động đậy không ngừng.

Trong phòng bệnh, cô gái kia nằm yên trên giường hồi sức, đầu giường treo một lọ dịch truyền, người thanh niên kia tỉ mỉ cầm một cái khăn lông trùm lên mu bàn tay bị ghim kim của cô gái. Đôi mắt cô gái trống rỗng như mất đi linh hồn.

Trong một căn phòng, một đôi nam nữ đang tranh cãi, người đàn ông sập cửa bỏ đi, người phụ nữ ôm ngực, từ trên ghế ngồi bệt xuống nền, cô giãy giụa tìm ra một bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra đưa vào miệng.

...

Nước mắt Thẩm Hi vô tình chảy ra tràn khóe mắt.

Những tưởng chuyện đời trước nàng đã lãng quên dần, lại không ngờ kí ức đó chỉ ngủ say trong tiềm thức, không vì nàng không nghĩ đến mà biến mất. Những kí ức đó vẫn rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua vậy, thậm chí những món đồ trang trí trong căn phòng nàng ở lúc nhỏ vẫn hiện lên rõ ràng. Còn có bộ dáng chủ cha mẹ nàng hồi trẻ, trong trí nhớ của Thẩm Hi, mẹ nàng vẫn luôn là một người phụ nữ trung niên đoan trang, không ngờ lúc mẹ còn trẻ lại xinh đẹp như vậy. Còn cha nàng, thì ra khi đó ông ấy có thể một hơi leo năm tầng cầu thang bộ, chứ không phải bộ dạng bụng bia đi mấy bước đã thở hổn hển như khi về già.

Còn có...

Còn có... Triệu Dịch.

Thì ra lúc đó anh ta yêu nàng thật lòng, thực sự đặt nàng trong tâm khảm.

"Tỉ tỉ ... đã xong rồi...". Một thanh âm hơi nén ho khan, có chút khàn khàn vang lên bên tai Thẩm Hi, kéo nàng từ trong hồi ức trở lại thực tại. Nàng từ từ mở mắt, tất cả các kí ức trong đầu rút đi, chỉ còn lại Danh Thập Tam gầy yếu đang ngồi trước mặt.

Danh Thập Tam tựa hồ đã hao phí rất nhiều tinh lực, ngay cả đôi mắt sáng ngời đều mờ nhạt hơn rất nhiều, thấy Thẩm Hi mở mắt ra, tiểu cô nương cố sức nở nụ cười với nàng một cái, chậm rãi nói: "Không... nợ...ngươi..."

Tiểu cô nương vừa dứt lời, ngoài kiệu đã có tiếng quát: "Thập Tam, không được phép bói toán gì nữa, muốn trả nợ gì thì Danh gia sẽ trả, muội không được bói toán!". Cùng lúc đó, Danh Thập Tam đã tiếp tục thở dốc mà nói hết câu: "Lục... nguyệt ... phong..."

"Phụt!" – Danh Thập Tam phun một ngụm máu tươi.

Ngụm máu bắt vào ánh mắt Thẩm Hi, nàng nhìn thấy ngụm máu phun ra giữa không khí, lại xinh đẹp như một đóa hoa xinh đẹp, như một đóa pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm vậy. Ngụm máu kia sau đó giống như một đóa pháo hoa thực sự vậy, mở ra và rơi xuống cằm, xuống quần áo của Danh Thập Tam đã ngất đi...

Thẩm Hi bị người kéo ra khỏi kiệu, sau đó Danh Thất chui vào, móc ra một bình thuốc, đổ nước thuốc vào miệng tiểu cô nương.

"Mau trở về". Danh Thất sắp xếp xong tiểu cô nương, hét lớn một tiếng, bốn huynh đệ nâng cỗ kiệu lên đi như bay ra khỏi khu rừng.

Thẩm Hi nhìn nhìn chỗ đặt cỗ kiệu lúc nãy, lại quay đầu nhìn lại Hoắc Trung Khê đang đứng ở chỗ cũ, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Hoắc Trung Khê lấy từ sọt ra một bộ quần áo, đưa cho nàng: "Thay quần áo đi". Thẩm Hi nhìn theo ánh mắt hắn, mới thấy tay áo nàng cũng dính lên mấy vết máu. Nàng cởi áo khoác xuống, hỏi hắn: "Bọn họ là ai vậy?". Hoắc Trung Khê nhận lấy cái áo bẩn của thê tử, tiện tay để sang một bên, trả lời: "Danh gia ở Thiên Phủ, là một võ lâm thế gia. Bây giờ gia chủ Danh gia tên là Danh Phi, có 12 đứa con là 6 đôi sinh đôi, chỉ có một vị tiểu thư, chính là người ngồi trong kiệu lúc nãy, tên là Danh Thập Tam. Mẫu thân của Danh Thập Tam từng uống qua thuốc phá thai, Danh Thập Tam mới được 6 tháng đã được sinh hạ, nên thân thể ốm yếu. Nghe nói Danh tiểu thư được mấy tuổi còn chưa biết đi đường, cũng không nói chuyện, chỉ thích xem các loại sách thần quái kì môn. Năm Danh Thập Tam 6 tuổi, đột nhiên mở miệng nói một câu khiến người nhà kinh hãi".

Thẩm Hi rất tò mò về tiểu cô nương kia, nàng hỏi: "Nàng ta nói gì thế?". Hoắc Trung Khê tựa hồ khá quan tâm đến đoạn truyền thuyết này, khó được nhiều lời: "Nàng ta nói 'Hôm nay là ngày đưa tang cho Thất ca". Thẩm Hi kinh ngạc cực kì: "Đưa tang? Không thể nào, người bên trái cỗ kiệu lúc nãy không phải nói tên hắn là Danh Thất sao?"

"Lúc đó tất cả mọi người đều cho là tiểu cô nương nói bừa, nhưng đêm đó Danh Thất mới 12 tuổi bị ngựa đạp, thật sự mất mạng".

"Hả" – Thẩm Hi ngạc nhiên, không lẽ Danh Thất đó là cương thi?

Hoắc Trung Khê kể tiếp: "Khi người Danh gia chuẩn bị làm đám tang thì Danh Thập Tam khiến người nâng Danh Thất vào trong phòng mình, người Danh gia đứng ở ngoài cửa đợi một bên, đến sáng sớm hôm sau cửa phòng mới mở ra". Hoắc Trung Khê thấy thê tử mình nghe chăm chú, tiếp tục giải thích: "Người ở cửa phòng ra không ai khác chính là Danh Thất hẳn đã chết một đêm".

Thẩm Hi kinh ngạc: "Không có khả năng!"

Hoắc Trung Khê nói: "Người Danh gia cũng không tin, nhưng Danh Thất thực sự đã sống lại, không khác gì người thường. Chỉ là nghe nói Danh Thập Tam đã bị trời phạt, thân thể vốn đã yếu ớt càng thêm gầy yếu nhiều bệnh, nếu không phải Danh gia mời vô số danh y thuật sĩ treo bệnh cho nàng, tiểu cô nương đã sớm mất mạng".

Đối với Danh Thập Tam, Thẩm Hi từ đồng tình và thương cảm nâng lên đến thần bí cùng bội phục, thì ra tiểu cô nương gầy yếu kia có bản lĩnh lớn như vậy. Nàng lớn lên trong xã hội hiện đại, luôn theo chủ nghĩa duy vật nên không hề tin tưởng những chuyện tâm linh này, dù sao nàng sống mấy chục năm chưa thấy cao nhân dị sĩ nào. Mà bây giờ nàng đã tự mình trải qua chuyện mượn xác hoàn hồn, khiến Thẩm Hi không thể không thừa nhận thế giới này vẫn còn có một mặt thần bí mà con người chưa biết đến, con người là có linh hồn. Nếu đã có linh hồn, như vậy những chuyện liên quan đến linh hồn hoặc những việc liên quan tâm linh chưa chắc đã là bịa đặt. Giờ nàng đã tin tưởng và kính ngưỡng Danh Thập Tam, tiểu cô nương tuy nhỏ nhưng thông hiểu bói toán bí thuật.

Chỉ là tiểu cô nương bói toán được có một vị thuốc liên quan tới Thẩm Hi, nhưng bản thân Thẩm Hi lại không biết mình đã từng gặp qua cây thuốc nào, không lẽ tiểu cô nương ngất rồi, mặc kệ vị thuốc kia sao?

Còn nữa, làm thế nào mà Danh Thập Tam khiến nàng hồi tưởng lại kí ức đã bị lãng quên dần kia? Cảm giác lạnh lẽo khiến nàng suýt đóng băng kia là cái gì? Nội lực sao?

Và cuối cùng là câu nói của tiểu cô nương trước khi hộc máu ngất đi, ba chữ "Lục nguyệt phong" kia mang ý nghĩa gì? Danh Thất nói không cho tiểu cô nương bói toán nữa, vậy ba chữ kia là tiểu cô nương bói cho bản thân nàng hay là cho Thẩm Hi?

Đối với con người thần bí kia, Thẩm Hi cảm giác nàng hơi mệt não.

Chương 59

Thẩm Hi có một đống nghi hoặc muốn giải đáp, nàng ngẩng đầu định hỏi Hoắc Trung Khê, lại thấy hắn lẩm bẩm : "Lục nguyệt phong, lục nguyệt phong..."

Lục nguyệt – tháng sáu, là mùa hè, gió ngày hè không lớn cũng không nhỏ, thổi không chết người, câu nói này mang hàm nghĩa gì?

Hai người đang định thảo luận một phen, Hoắc Hiệp đã tỉnh dậy, đi ra khỏi vòm đá, hai người đành bỏ qua chuyện này, vội vàng đi đến bên con trai bảo bối.

Tiếp tục ăn một bữa sáng tạm bợ, Hoắc Trung Khê lại bắt đầu mang vợ con lên đường. Thẩm Hi nhìn nhìn cánh rừng bạt ngàn dưới chân, thở dài một tiếng: "Chỗ này còn cách xa chỗ người ở lắm không?". Hoắc Trung Khê đang nhảy lên, chỉ nói hai chữ ngắn gọn: "Hai ngày".

Lấy tốc độ của hắn, phải mất ba ngày mới tới chỗ hắn ở trước đây, vậy nếu tính theo tốc độ của nàng... Thẩm Hi cảm thấy khoảng cách này... Nàng nhớ đến mấy thứ đồ ít ỏi trong cái sọt, lại hỏi tiếp một câu: "Ngươi mang ít đồ như vậy, ở chỗ kia đã đầy đủ mọi thứ đúng không?". Hoắc Trung Khê vẫn đáp ngắn gọn: "Đủ". Nghe hắn nói đồ đạc đầy đủ, Thẩm Hi yên tâm, nghĩ cũng đúng, nơi kt lớn lên sao có thể keo kiệt nghèo khó được.

Cả nhà ăn gió ngủ sương trong rừng rậm, chạy nhảy ba bốn ngày trên ngọn cây, đến chạng vạng ngày thứ tư, Hoắc Trung Khê mới mệt mỏi dừng lại. Hắn gọi Thẩm Hi thức dậy, nói là đến nơi rồi.

Thẩm Hi từ lồng ngực Hoắc Trung Khê đặt chân xuống mặt đất, dựa vào người hắn mà mở to mắt nhìn 'ngôi nhà', mà đến lúc nàng tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn cho kĩ mới giật mình đến tỉnh cả ngủ, đôi mắt mở to như thấy phi thuyền UFO vậy.

Đối với nơi Hoắc Trung Khê đã từng sinh sống, lớn lên, Thẩm Hi rất trông mong, nàng tò mò không biết nơi nuôi dưỡng ra một vị Võ thần sẽ trông như thế nào, hẳn là một nơi non xanh nước biếc, hay là ngôi nhà gỗ bên dòng suối nhỏ, cây cầu gỗ vân vân.

Mà thực tế là chỗ ở trước đây của Hoắc Trung Khê có nhà gỗ thật, nhưng ngôi nhà dựng trong rừng đã hơn 10 năm, không có người chăm nom giờ đã biến dạng hoàn toàn. Nếu hắn không chỉ chỗ ngôi nhà cho nàng, chắc Thẩm Hi cũng không nhận ra được, vì ngôi nhà đã bị một đống dây leo xanh mướt bao phủ, hòa lẫn vào rừng rậm.

Hoắc Trung Khê quay người lại cười ngượng với Thẩm Hi: "Ta rời khỏi chỗ này hơn 10 năm rồi, không ngờ nhà gỗ đã thành ra thế này". Thẩm Hi không nổi giận, nàng cầm lấy tay hắn, khuôn mặt thương tiếc: "Tướng công, khổ ngươi quá, phải sống ở chỗ thế này".

Hoắc Trung Khê thập phần vui sướng hưởng thụ sự săn sóc của thê tử, hắn cầm lấy tay Thẩm Hi, nói: "Ta quen rồi, không sao. Chỉ là đành khổ ngươi, theo ta đến chỗ vắng vẻ hẻo lánh mà chịu khổ". Nói xong, hắn đẩy cửa ra, cái nhà gỗ kia đã mục ruỗng, sụp xuống ầm ầm như món đồ chơi xếp hình vậy, bụi mù nổi lên bốn phía. Hoắc Trung Khê vội ôm chặt vợ con lùi lại phía sau, đang định nói chuyện với Thẩm Hi, đã thấy nàng tái mét mặt, hét lên một tiếng, giơ tay phủi chụp loạn xạ lên người Hoắc Hiệp, làm Hoắc Trung Khê sợ hết hồn.

Hắn vội nhìn kĩ lại, thì ra là một con nhện to bằng miệng bát con đen sì đang bò trên người Hoắc Hiệp, bị Thẩm Hi chụp phải, rơi bẹp xuống đất rồi quơ chân chạy mất. Thấy mặt Thẩm Hi trắng bệch, rõ ràng đã sợ đến run tay mà vẫn dứt khoát vỗ nhện để bảo vệ cho con trai, Hoắc Trung Khê mới hiểu vì sao lúc trước nàng không chịu cho con trai đi Kiếm Thần sơn. Trong lòng nàng, Hoắc Hiệp còn quan trọng hơn cả tính mạng, chắc chắn nàng không chịu giao tính mạng của mình cho người khác.

Hoắc Trung Khê đang định an ủi Thẩm Hi mấy câu, mới há miệng đã nghe thấy giọng rống tức giận của thê tử: "Hoắc Trung Khê, ngươi mau đi tìm chỗ nào có thể ở lại được cho ta!". Hắn bất đắc dĩ cười khổ, nhìn nhìn ngôi nhà giờ chỉ còn là đống phế tích, nhận mệnh mà cõng con trai đang tò mò nhìn cha mẹ, ôm lấy thê tử rồi nhảy lên ngọn cây, tìm kiếm một nơi thích hợp để qua đêm. Rừng rậm lúc đêm tối rất nguy hiểm, không ai so hắn hiểu rõ điều đó hơn.

Nhờ mấy tia nắng cuối cùng trong ngày, Hoắc Trung Khê tìm được một chỗ đất trống bên bờ suối, cách nhà gỗ chừng nửa dặm, hắn để vợ con xuống, rút kiếm phạt quang cây cối dây leo chung quanh .

Thẩm Hi sợ cây đổ vào chỗ con trai nên ôm nó tránh sang một bên. Không ngờ những cây cối mà Hoắc Trung Khê chém lại không có cây nào đổ về hướng nàng đang đứng, tất cả đều ngã xuống chỗ rừng rậm bên kia. Thêm nữa hắn ra kiếm rất nhanh, Thẩm Hi không nhìn rõ đường kiếm đi như thế nào thì cái cây đã lung lay ngã xuống, Hoắc Trung Khê đã đi đến chỗ khác. Phát quang xong một mảng đất trống, Hoắc Trung Khê lại chặt thêm mấy cành cây to bằng cổ tay, dựng một cái lều nhỏ rộng khoảng một cái giường. Lều nhỏ đã dựng xong, nhưng nhìn rỗng rỗng, chỉ có khung mà không có vải phủ chắn gió che sương. Hoắc Trung Khê ngượng ngùng gãi đầu, liếc trộm thê tử, mới đi sang chỗ chặt cây mà nhặt nhạnh các cành cây nhiều lá mà gác lên khung lều, che kín cái lều lại. Làm vậy cũng đỡ hơn cái lều trống lúc ban đầu.

Trong lúc Hoắc Trung Khê đang bận bịu làm lều, Thẩm Hi đã dẫn con trai nhặt nhạnh không ít nhánh cây khô, gom lá khô lại một chỗ, chuẩn bị châm lửa nấu nướng, tuy rằng đồ ăn tối nay vẫn chưa thấy đâu cả.

Bận bụi xong những việc này trời đã tối, Thẩm Hi ngồi trước cái lều nhóm lửa, vừa thêm củi vào lửa vừa thở dài: "Nếu biết thế này thì mang thêm một giường chăn đệm nữa có phải đã tốt rồi không, bây giờ trời đã vào thu, trong rừng lại lạnh hơn bên ngoài, chăn mỏng thế này lỡ con trai bị lạnh rồi ốm thì sao?". Hoắc Trung Khê cũng thấy mình mang ít đồ quá, trước đây hắn một thân một mình thì đơn giản sao cũng được, quen rồi nên không biết chuẩn bị đồ đạc chu đáo. Lần này cũng thế, vội vàng lên đường, sợ đi đường không kịp nên quên mất chuẩn bị hành lí. Hơn nữa hắn cũng không nghĩ đến việc đồ đạc với ngôi nhà gỗ đã qua 10 năm rồi, bị dột nát hư hỏng là điều đương nhiên.

Quên mất, nhà gỗ hỏng rồi nhưng trong đó vẫn còn đồ đạc dùng được mà! Nghĩ đến đây, Hoắc Trung Khê đứng dậy nói với Thẩm Hi : "Ta đi sang chỗ nhà gỗ bên kia tìm xem còn có đồ nào còn dùng được không". Thẩm Hi nhìn thoáng qua rừng cây đen ngòm bên ngoài, xa xa là tiếng côn trùng rả rích, tiếng thú rống, không khỏi rụt người lại, nhỏ giọng nói: "Thôi bỏ đi, muộn rồi, sáng mai hẵng đi cũng được, dù sao còn có một cái chăn bông, đêm nay cứ đắp tạm thế đã".

Hoắc Trung Khê nhìn nhìn cái lều bằng cành cây kia, lại nhìn Thẩm Hi đang sợ hãi, vốn định dẫn nàng theo nhưng nghĩ lại lúc chiều nàng sợ nhện thế kia, sợ lát nữa lại có con nào đó dọa đến nàng, không khỏi mềm giọng nói: "Ngươi đừng sợ, ta chặt cây làm ầm ĩ như thế đã dọa hết mấy con vật xung quanh đây chạy hết rồi. Nhà gỗ lại cách đây không xa, nếu có nguy hiểm thì gọi một tiếng ta đã nghe thấy. Ta đi nhanh về nhanh, một lát sẽ về ngay, nhân tiện lại tìm săn một con mồi để tối nay chúng ta ăn, đi cả ngày mệt mỏi nên phải lấp đầy bụng đúng không?"

Thẩm Hi nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò: "Ngươi dẫn con trai đi theo đi". Nàng sợ lỡ có nguy hiểm thì mình chân yếu tay mềm không bảo vệ được con trai, Hoắc Trung Khê thì quá mạnh rồi, Hoắc Hiệp ở bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn.

Hoắc Trung Khê hiểu nàng đang nghĩ gì, gật đầu đồng ý, hắn nghĩ nghĩ, đưa kiếm cho nàng cầm, dặn Thẩm Hi không được đi lung tung, ngồi yên ở đây là tốt rồi, sau đó lại nhấc một khúc cây lớn đến, cho nàng vào ngồi trong lều, chặn cửa lều lại, xong xuôi mới cõng Hoắc Hiệp đi.

Hắn đi rồi, Thẩm Hi nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngồi yên trong lều, không dám phát ra âm thanh nào. Nàng yên tĩnh, càng cảm giác rõ ràng được mọi động tĩnh xung quanh, tiếng gió thổi qua tán lá, tiếng động vật kêu, tiếng côn trùng rả rích, dòng suối nhỏ róc rách... Thẩm Hi không khỏi run rẩy, ngồi khoanh chân lại. Nàng không quá sợ thú dữ hổ sói linh tinh, mà là rắn rết hay bọ cạp vân vân, vì hổ sói to lớn, có động tĩnh khi xuất hiện, nhưng các loài côn trùng kia nhỏ bé, im hơi lặng tiếng khiến người ta khó mà phát hiện được, có khi còn yên lặng mà bò lên người nàng, Thẩm Hi nghĩ thôi mà đã nổi hết cả da gà.

Tay phải nàng cầm kiếm, tay trái không ngừng sờ soạng lên quần áo, chỉ sợ có con gì bò lên người mình rồi, con nhện trên người Hoắc Hiệp chiều nay đến giờ vẫn gây ám ảnh cho Thẩm Hi.

Nàng vốn nghĩ đi theo kt sẽ có cuộc sống ổn định giàu có, kém hơn thì cũng không phải bôn ba vất vả kiếm sống, có thể thoải mái hưởng thụ, sai khiến nô tì, không ngờ, thật không ngờ bây giờ lại còn khốn khổ hơn cả một nô tì, nô tì kém nhất nhà người ta còn có một chỗ che nắng che mưa, còn nàng phải màn trời chiếu đất, ngay cả củi gạo dầu muối cũng không thấy tăm hơi. Tuy khổ vậy nhưng nàng chỉ chê trách mấy câu, chứ bây giờ đã tốt hơn lúc nàng chạy nạn ra khỏi Tây Cốc trấn nhiều, khi đó Thẩm Hi tuyệt vọng mờ mịt, sống hôm nay không biết ngày mai, mà bây giờ cuộc sống đã tốt lắm rồi. Ít nhất bây giờ nàng không cô đơn nữa rồi, nàng có Người mù, có con trai, như vậy đã đủ đầy lắm rồi.

Nghĩ thoáng ra, Thẩm Hi không hề oán giận nữa, ngay cả nỗi sợ hãi cũng biến mất ít nhiều. Tuy là không sợ nữa nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trong lều không dám ra ngoài, rủi mà có chuyện gì, nàng không chết cũng phải bị thương.

Ngồi trong lều, Thẩm Hi bắt đầu nghĩ đến cuộc sống của cả nhà sau này, cái ăn thì không phải lo, ít nhất sẽ không chết đói được, vấn đề quan trọng bây giờ là nhà cửa, nguồn ấm, an toàn, còn có chất lượng cuộc sống, càng nghĩ Thẩm Hi càng hối hận vô cùng, sao đời trước nàng lại đi học khoa văn làm cái gì thế không biết, lại không biết xem những chương trình sinh hoạt hoang dã, khám phá thiên nhiên... nếu có một chút kiến thức kia cũng tốt rồi, nàng sẽ không vô dụng như vậy, giờ tất cả mọi thứ chỉ đành dựa vào Hoắc Trung Khê mà thôi.

Thẩm Hi lại bắt đầu moi hết trí nhớ của mình về các kiến thức về cách sinh tồn trong thiên nhiên, dù chỉ nghĩ được một ít nhưng cũng đỡ hơn việc mù tịt mọi thứ như bây giờ. Không biết nàng đã ngồi bao lâu, có lẽ là không quá lâu, bởi vì đống lửa bên ngoài chưa tắt thì đã nghe tiếng Hoắc Trung Khê vẳng đến: "Nương tử, cha con đã ta về rồi". Thẩm Hi mới trả lời một tiếng, hắn đã đến nơi, nhấc khúc gỗ chặn cửa lều ra, Thẩm Hi chui từ trong lều ra ngoài.

Nàng vội cho thêm củi vào trong đống lửa, Hoắc Trung Khê đặt đồ đạc trong tay xuống, lại quay sang nhận mấy thứ đồ mà Hoắc Hiệp cầm, vui vẻ khoe ra: "Nương tử, ngươi xem, có không ít đồ để chúng ta dùng đây, những thứ dùng được ta đã nhặt ra hết rồi, ngươi xem này". Nương ánh sáng của ngọn lửa, Thẩm Hi nhìn nhìn những thứ đồ hắn mang về. Có một giường chăn bông rách nát, đầy bụi với mốc đến nỗi không nhìn ra màu gốc, còn có mấy chỗ thủng không biết do con gì cắn. Cái chăn này gói một cái nồi sắt, một con dao phay đã gỉ sét, năm sáu cái bát sành, hai cái chậu sành, không ít bình rượu bẩn. Thẩm Hi để ý nhất là cái nồi sắt kia, nàng cầm ra nhìn kĩ, tuy đã gỉ nhưng may mắn vẫn chưa thủng, rửa sạch rồi vẫn dùng được.

Nàng nhìn xong một đống đồ, trêu chọc Hoắc Trung Khê: "Kiếm Thần đại nhân, nương tử ta xin hỏi ngài một câu, trước khi đi ra rừng rậm, ngươi có được ăn bữa cơm nào ra hồn không?". Hoắc Trung Khê thấy nàng không oán giận, lại còn nói đùa với mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vừa ấm áp lại cảm kích, không khỏi đưa tay ôm lấy nàng: "Chưa được ăn bữa nào cả khi ta còn nhỏ thì sư phụ ta có nấu cháo cho ta, về sau ta tự săn thú được, biết nhóm lửa rồi thì ông ấy không quản ta nữa".

Thẩm Hi rất tò mò về sư phụ của hắn, không biết ông ấy là dạng cao nhân gì mà yên lặng bồi dưỡng ra một Kiếm Thần, không khỏi hỏi: "Sư phụ ngươi là người như thế nào? Chắc chắn ông ấy rất lợi hại đúng không?". Hoắc Trung Khê nhớ lại một lát mới trả lời: "Ông ấy rất ít nói, chỉ thích uống rượu, ta cũng không biết lai lịch của ông ấy".

Thật là ẩn thế cao nhân như tiểu thuyết!

Phần này t định đăng ở chế độ riêng tư nhưng giờ wattpad k hỗ trợ chế độ này nữa nên t đành đăng công khai vậy, dù để thế này truyện t lại bị đăng lậu. Dù sao thì tuần sau t cũng có việc k đăng truyện 1 tuần nên cứ để đó đã, mong rằng qua tháng sau sẽ ổn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro