Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng lông mi dài như cánh bướm nhẹ run run, để lộ đôi mắt to tròn, trong veo như mặt nước hồ thu.

Ngọc thủ nhẹ nhàng giơ lên đặt trên các dây đàn.

"Tang..."

Ngón tay thon dài tuỳ tiện gảy một dây đàn, thanh âm đàn cổ vang lên giữa đình viện.

"Tang, tang..."

Nối theo sau đó là một chuỗi những tiếng đàn thanh lãnh, lại mang theo bi thương, cô độc tựa như sự thanh lãnh ấy là do hoàn cảnh bi thương, cô độc ấy mà hình thành.

"Công chúa, công chúa..."

"Tang..." Tiếng đàn theo hai từ "công chúa" vừa dứt mà ngừng hẳn lại, không một âm vang, dứt khoát, mạnh mẽ mà thanh lãnh.

"Công chúa, người đừng như thế nữa, em rất lo lắng, hu hu..."

Vừa nói, tiểu nha đầu váy lam vừa dùng tay áo lau nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt non nớt, sâu trong đôi mắt long lanh ngập tràn nước là sự thương xót, đớn đau.

Nàng thương xót vì công chúa của nàng vốn tài hoa hơn người, hiền danh vang xa thế nhưng cuối cùng vì hoàn cảnh đẩy đưa thành ra sự dịu dàng vốn có lại thay bằng vẻ thanh lãnh, dường như, mười năm nay, công chúa chưa bao giờ cười...

Nàng đớn đau vì người kia từng cùng công chúa thề nguyền ước hẹn, thề với công chúa sẽ yêu công chúa đến hết đời, thế nhưng, lời thề câu hứa cũng chỉ có như thế, sau khi công chúa một lòng mê đắm hắn, hắn lại chẳng thương tiếc bỏ công chúa bơ vơ, một câu thăm hỏi, một cái liếc mắt dành cho công chúa cũng chưa từng có...

Công chúa của nàng có thể vì hắn bỏ qua tất cả, thế nhưng hắn thì sao?

Ngoại trừ cái danh Tây Lạc Vương phi thì hắn còn cho công chúa được thứ gì?

Nơi Phượng Linh quốc, công chúa chính là đương kim Vô Song công chúa, đích hoàng nữ hoàng cung Phượng Linh, thân phận muốn bao nhiêu cao quý liền có bao nhiêu cao quý, sủng ái muốn bao nhiêu liền có bao nhiêu sủng ái.

Thế mà sau khi được gả sang Thiên Dung quốc, ngoại trừ hai năm được đắm chìm trong thứ tình yêu giả tạo kia cùng cái danh vương phi như có như không, Vô Song công chúa tài hoa hơn người, thân phận cao quý lại mất hết tất cả, ngay cả bản thân, công chúa cũng đánh mất...

"A Tiêu, đừng cứ khóc như một đứa trẻ thế. Em đã mười chín tuổi rồi, còn nữa, ta bây giờ là Tây Lạc Vương phi của Thiên Dung quốc, sớm đã không còn là Vô Song công chúa của Phượng Linh."

Thanh âm nhẹ nhàng mà lãnh tuyệt, tựa như một con thỏ yếu ớt vì bảo vệ mình mà phải tự cắm gai lên người, dù đau đớn, máu có chảy ướt cũng đành cắn răng âm thầm chịu đựng.

Sống trong Tây Lạc Vương phủ mười hai năm, nàng đã không còn là cô công chúa ngây thơ, không rành thế sự. Sớm đã tạo ra cho mình một vỏ bọc thật tốt để có thể miễn cưỡng mà chống chọi với những gì ập đến. Đau đớn thế nào, ngọt ngào ra sao, trong mười hai năm qua nàng đã nếm thử mùi vị từ ngọt ngào đến đau đớn, từ hi vọng đến vô vọng...

Lòng người là thứ dễ lung lay nhất. Giữa muôn bề thế sự lại càng dễ lung lạc. Chỉ cần hơi rung chuyển một chút, cán cân liền sẽ nghiêng về phía quyền lợi, còn cảm tình chỉ là thứ đi kèm, chẳng đáng nhắc đến. Bởi vậy, tình cảm, thề ước gì đó cũng chỉ có như thế là tận!

"Công chúa, em rất nhớ trà hoa đào người ướp..."

Trong lời nói nghẹn ngào của A Tiêu khó có thể giấu nổi tia đau thương, nàng nhớ công chúa của ngày xưa, một người luôn mỉm cười với nàng, luôn cho nàng thử những thứ trà thơm ngát với mùi đặc trưng của loài hoa đào, hoa sen...

Nhưng, Phượng Vô Song lại thật vô tình, hờ hững trả lời, "Hoa đào đã tàn rồi, A Tiêu, chẳng lẽ em không thấy?"

"Công chúa..."

"Nơi đây không phải hoàng cung Phượng Linh quốc." Nàng cũng không phải là Vô Song công chúa của Phượng Linh quốc.

A Tiêu dường như không kiềm nén nổi, hai vai run lên, đôi môi hồng phấn bị cắn đến chảy máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ ửng với nước mắt dàn dụa, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Tà váy lam khẽ rung động, A Tiêu quay thoắt người đi chạy ra khỏi đình viện.

Trong đình viện vắng vẻ, chỉ còn lại Phượng Vô Song.

Đôi mắt tựa mặt nước hồ thu nhẹ đảo sang cổ cầm, cuối cùng, cũng chỉ có cổ cầm ở bên cạnh nàng đó chẳng phải sao?

Tình người nóng lạnh như thế là cùng.

Mẫu hậu cũng rời bỏ nàng.

Phụ hoàng cũng vì nghiệp đế vương mà để nàng đi liên hôn.

Hắn cũng chẳng xem trọng lời hứa mà rời bỏ nàng.

Đến A Tiêu luôn bên cạnh nàng chẳng phải cũng đôi lúc rời bỏ nàng đấy thôi.

Cuối cùng, cũng chỉ có bản thân cùng đàn gỗ đối diện...

.....

Đêm đến, Diên Hoa viện chẳng hề đốt đèn, một màu đen tối tăm bao trùm lên cả tiểu viện.

Bên trong phòng nghỉ, Phượng Vô Song nằm rụt người trên chiếc giường, khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu khác hẳn với vẻ thanh lãnh, tuyệt tình lúc tỉnh, đây, mới thật là chính bản thân nàng.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào từng vị trí trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dường như muốn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trên mặt nàng, lại như muốn hoạ lên từng đường nét tinh tế, ôn nhu của nàng lúc ngù.

Cuối cùng, ngón tay thô ráp ấy dừng lại ở đôi môi căng mộng màu hồng nhạt của nàng.

Một vòng, hai vòng...

Ngón tay thon dài đảo quanh đôi môi của nàng vài vòng

Trong bóng đêm, dáng người thon dài ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn người con gái ngủ say trên giường bằng đôi mắt tràn ngập yêu thương cùng đau khổ.

"Vô Song..."

"Vô Song..."

"Xin lỗi nàng, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm..." Dù có làm nàng chịu tổn thương, thất vọng về hắn, hắn cũng không thể nào đẩy nàng vào nguy hiểm.

Thà rằng hắn tỏ ra vẻ chán ghét nàng, thà rằng tự dối lòng mình không yêu nàng, hắn cũng chẳng nỡ để cho nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thà rằng nàng vì hắn mà thay đổi, thà rằng nàng cứ hận hắn, hắn tuyệt đối không để nàng có bất kì thương tổn nào đến tính mạng...

*****

Lạc Tuyết: Không biết có ai để ý bổn tiểu Tiết rất thích Tây Lạc không? Còn nữa, có ai thích thể loại văn nhẹ nhàng, tình cảm, thương yêu như thế này giống ta không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro