Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Sí Mạch với Hạ Du Lẫm ngồi cùng kiệu, Hạ Du Lẫm bị Hạ Sí Mạch ôm ngồi ở trên đầu gối.

Tuyên Cẩn nhìn thấy thầm than, Đại Sở vẫn là do Hạ Sí Mạch định đoạt. Hạ Sí Mạch rõ ràng là thị uy nàng, giễu cợt nàng lúc thượng triều đã "Dụng tâm kín đáo".

Hạ Du Lẫm vẫn chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn đã quên chuyện bị dọa khóc ở trong đại điện, dọc đường đều hỏi Hạ Sí Mạch lung tung này kia, bởi vì mẫu hậu cho tới bây giờ chưa nói cho mình biết, bản thân sẽ làm Hoàng đế. Thằng bé hỏi Hạ Sí Mạch, Hoàng đế là cái gì, Hạ Sí Mạch nói cho đứa trẻ này biết, Hoàng đế là chỉ cần làm những việc mà trước kia phụ hoàng đã làm. Hạ Du Lẫm nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên lớn tiếng nói, con không cần làm Hoàng đế, phụ hoàng đối với mẫu hậu không tốt, con không muốn giống phụ hoàng!

Hạ Sí Mạch: "Hoàng thượng, bắt đầu từ ngày hôm nay, người không thể xưng ' ta ', mà phải tự xưng ' trẫm ', ' quả nhân ' hoặc là ' cô gia '."

Hạ Du Lẫm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tò mò, hiển nhiên không hiểu Hạ Sí Mạch đang nói cái gì.

Hạ Sí Mạch cũng không giải thích thêm, nhìn Hạ Du Lẫm suy nghĩ, xem ra Tuyên Cẩn giao giấy trắng cho nàng. Chẳng lẽ Tuyên Cẩn chưa bao giờ nghĩ con trai mình có một ngày sẽ làm Hoàng đế? Hay đây là đúng là chỗ thông minh của nàng. Trẻ nhỏ không biết nói dối, tiểu hài tử rất dễ nói lời thật ở trong lòng. Tránh cho nói nhiều sai nhiều, không bằng cái gì cũng không nói. Nhớ lúc trước, nàng trong lúc vô ý nhìn đến Nhị hoàng tử của Dung phi chơi đùa ở ngự hoa viên, Hạ Du Đan quấn quít lấy tiểu thái giám hầu hạ hắn muốn ăn cái gì đó, tiểu thái giám nói ăn nhiều không tốt nên không đưa, Hạ Du Đan hừ nói, chờ ta làm Hoàng thượng, nhất định sẽ đánh ngươi. Tiểu thái giám sợ tới mức ngay cả quy củ đều quên, bụm miệng Hạ Du Đan.

Hạ Du Đan chỉ mới sáu tuổi, mà Hạ Du Lẫm đã gần mười tuổi rồi, khi nàng mười tuổi, tứ thư đã thuộc làu. nghĩ đến đây, Hạ Sí Mạch có ý kiểm tra thử Hạ Du Lẫm, kết quả là Hạ Sí Mạch ra đề gì Hạ Du Lẫm đều đối đáp một chữ không sai, dù ý tứ trong đó còn không hiểu rõ lắm. Hạ Sí Mạch tán dương gật đầu, đứa trẻ này thông minh như thế, tuyệt đối là nhân tài. Vui mừng xong lại nghĩ, thông minh thì tốt, nếu nghe lời thì còn tốt hơn nữa.

"Lẫm Nhi không thích phụ hoàng, vậy Lẫm Nhi thích ai nhất?" Hạ Sí Mạch hỏi, còn cố ý không xưng là Hoàng thượng, để tránh thằng bé phát sinh cảm giác về sự ưu việt.

Hạ Du Lẫm lập tức chắc chắc nói: "Lẫm Nhi thích mẫu hậu nhất."

"Lẫm Nhi có thích Hoàng thúc không?" Trong lòng Hạ Sí Mạch đột nhiên căng thẳng khi hỏi vấn đề này, còn phát ra "Đinh" một tiếng, nàng nhưng lại đã quên tầng quan hệ trọng yếu như vậy. Hạ Du Lẫm là nhi tử của Tuyên Cẩn, nếu Hạ Du Lẫm không thích nàng, hoặc là có một ngày trở thành trở ngại nàng và Tuyên Cẩn, lúc trước nàng thế nhưng không nghĩ tới điểm này, mấy năm nay quyền cao chức trọng làm cho nàng hoàn toàn trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn!

Hạ Du Lẫm hôm nay mười tuổi, nhưng là không có khả năng vĩnh viễn mười tuổi, sẽ có một ngày thằng bé sẽ tự mình hiểu rõ nhiều đạo lý, rồi sẽ vứt bỏ Hoàng thúc này làm một Hoàng đế đích thực, đến lúc đó Hạ Du Lẫm còn có thể chấp nhận nàng và Tuyên Cẩn sao? Nàng và Tuyên Cẩn, một là mẫu hậu của hắn, một là hoàng thúc của hắn, không... . là cô cô hắn, tình cảm các nàng là hậu thế không cho phép.

Nàng cho Hạ Du Lẫm làm Hoàng đế, thứ nhất vì hắn là nhi tử của Tuyên Cẩn, về sau cũng chính là con trai của nàng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nàng không thể nào làm Hoàng đế thì đương nhiên phải tìm người một nhà đến làm, thứ hai cũng là vì lấy lòng Tuyên Cẩn, nàng xem thiên hạ ta đều tặng cho con của nàng, nàng còn không đồng ý theo ta sao? Hiện tại xem ra, tựa hồ là nàng tự cho là thông minh, vốn đường đi đã không tốt lại còn bị đá cản đường, muốn vượt qua được, trừ phi thiên hạ này vĩnh viễn là của Hạ Sí Mạch nàng định đoạt.

Hạ Du Lẫm còn nhỏ tự nhiên đoán không được Hạ Sí Mạch đang suy nghĩ gì, đứa trẻ này chỉ là đang suy nghĩ như thế nào trả lời vấn đề hoàng thúc hỏi mình. Hạ Du Lẫm đối với hoàng thúc này kỳ thật không có ấn tượng gì, thật sự là số lần bọn họ gặp qua quá ít. Ở trong mắt thằng bé, vị thúc thúc này còn không thân bằng các bác bên nhà mẫu hậu, chỉ có thể nói không ghét, cũng không thích, nhưng trải qua việc hôm nay lại làm cho Hạ Du Lẫm đối Hạ Sí Mạch lập tức ỷ lại. Một hài tử mười tuổi cái gì cũng không hiểu, đột nhiên phải đối mặt nhiều người như vậy tất nhiên ai giúp thì mình liền thân cận, huống chi ngay cả mẫu hậu cũng kêu bản thân phải nghe lời Hoàng thúc, vì thế gật đầu thật mạnh một cái: "Vâng, con... trẫm thích hoàng thúc."

Hạ Sí Mạch vừa vui mừng vừa kinh ngạc khả năng học hỏi của hắn, mới dạy có một lần mà nhớ kỹ. Nhếch mày, cười hỏi: "Nếu Hoàng thúc tốt với mẫu hậu vậy có phải hay không Lẫm Nhi sẽ càng thêm thích?"

"Đương nhiên!" Vừa rồi không xác định, Hạ Du Lẫm còn cần suy nghĩ muốn một chút, hiện tại là thốt ra ngay.

Hạ Sí Mạch cười vui vẻ , muốn lấy lòng tiểu tử này hình như cũng không khó, ít nhất trước mắt là như vậy.

Tuyên Cẩn nhìn hai thúc cháu cười nói bước xuống kiệu, thậm chí có ảo giác là nửa ngày không gặp, Lẫm Nhi lại trở nên giống đại nhân hơn, hoặc là do một thân long bào kia thể hiện thân phận hiện tại của thằng bé.

Hạ Du Lẫm nhìn thấy Tuyên Cẩn, lập tức khôi phục bộ dáng trẻ thơ, chạy đến trước mặt Tuyên Cẩn ôm nàng, hô một tiếng mẫu hậu.

Hạ Sí Mạch hâm mộ, khi nào thì nàng cũng có thể ôm Tuyên Cẩn như vậy.

Tuyên Cẩn trấn an Hạ Du Lẫm một lúc xong, không quên Hạ Sí Mạch, đối diện nàng là ánh nhìn mê đắm nhưng không thèm để tâm, Cảnh vương này quả nhiên cứ nhìn là thấy ghét.

Nghi thức thì vẫn nên làm và tiến hành, Từ Thăng đọc chỉ dụ, tôn Tuyên Cẩn thành Hinh Đức Tuyên Hoàng Thái hậu, niệm Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, hậu cung vô chủ, thỉnh Hoàng Thái hậu tạm trông nom phượng ấn, buông rèm chấp chính.

Đoạn đầu chỉ dụ Tuyên Cẩn đã đoán trước được. Thái hậu không màng thế sự đã lâu, hiện tại tôn lên thành Thái hoàng thái hậu thì càng vui vẻ hơn để an hưởng tuổi già. Tiên đế băng hà, Dung phi mất đi chỗ dựa vững chắc, hậu cung nào còn có chỗ để nàng nói chuyện, mà nàng quang vinh lên làm Thái hậu, là mẫu thân hoàng đế, hậu cung đương nhiên phải nàng đảm nhiệm. Mặt sau mới chính là cái Tuyên Cẩn ngoài dự đoán, hậu cung không can thiệp triều chính đây chính là tổ chế, cho dù không có quy củ này thì Hạ Sí Mạch như thế nào lại yên tâm cho nàng nhiếp chính, không phải hắn muốn có Hoàng đế bù nhìn sao?

Tuyên Cẩn còn đang kinh ngạc, Hạ Sí Mạch đã tiến lên từng bước, quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng: "Thần, Hạ Sí Mạch tham kiến Hoàng thái hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Đương nhiên trên mặt không có nửa điểm cung kính, thậm chí còn giơ lên khóe miệng, nghiền ngẫm cười.

thái giám thị vệ cung nữ cũng tiến đến quỳ xuống theo, mà người của Tuyên Ninh Cung thì chậm một nhịp mới kịp phản ứng, hiện giờ Hoàng hậu nương nương bọn họ đã là Thái hậu nương nương. Vội vàng quỳ xuống đất, trong đại điện nhất thời quỳ một màn.

Hạ Du Lẫm nhìn mà thấy hứng thú, lén lút nói với Tuyên Cẩn, vừa rồi cũng có nhiều người quỳ mình như vậy.

Hạ Sí Mạch nói Hoàng thượng còn nhỏ, không cẩn phải ly khai mẫu thân, để Tuyên Cẩn tiếp tục ở tại Tuyên Ninh Cung, không cần bàn cãi gì thêm. Như vậy cách Hoàng thượng gần được chút, cũng tốt để chiếu cố thằng bé. Tuyên Cẩn tự nhiên không dị nghị, nghĩ chắc Hạ Sí Mạch sẽ gặp riêng nàng nói chuyện, dù sao từ lúc Tuyên Cẩn tặng ngọc như ý hai người không có cơ hội một chỗ, ít nhất đem "Như ý" ý tứ cùng vô cùng rõ ràng. Vậy mà Hạ Sí Mạch không có ở lâu, đi đến cung Thái hoàng thái hậu.

Hạ Sí Mạch vừa đi, người chúc mừng vừa tới, hết nhóm này đến nhóm khác, mãi cho đến khi sập tối mới yên tĩnh.

Trong lòng Tuyên Cẩn hàng vạn hàng nghìn cảm khái. Mẫu tử bọn họ trước kia tuy nói là Hoàng hậu và Thái tử, nhưng bởi vì không sủng mà chịu lạnh nhạt. Hậu cung toàn là những người nịnh nọt, ai ai cũng đều tranh nhau nịnh bợ Dung phi được sủng ái mà xa lánh càng xa càng tốt bọn họ mẫu tử, sợ bị liên lụy. Hiện giờ thời thế thay đổi, bọn họ đã được hãnh diện rồi thì gió chiều nào theo chiều đó đến đây, hành vi như thế không khỏi làm cho người ta xem thường, bất quá nghĩ đến hậu cung sinh tồn cũng không dễ dàng gì nên Tuyên Cẩn cũng sẽ không để ở trong lòng, nhiều bạn tốt hơn là nhiều địch.

Nghĩ đến địch nhân, thật ra là người luôn muốn Tuyên Cẩn chú ý tới thì đúng hơn. Nên tới cũng đã tới, không nên tới cũng tới, duy chỉ Dung phi, cũng chính là Dung Thái phi hiện tại, vẫn không thấy bóng dáng. Tuyên Cẩn trước kia không muốn gặp nhất chính là Dung phi, không phải bởi vì nàng được sủng ái, cũng không phải bởi vì nàng không coi ai ra gì, mà là cái khí yêu mị trên người nàng làm cho người ta chịu không nổi. Loại này nữ nhân tựa hồ trừ bỏ câu dẫn nam nhân ra thì không còn tác dụng gì, miễn là nam nhân là được. Tuyên Cẩn đột nhiên nghĩ tới Hạ Sí Mạch, nếu Dung phi câu dẫn Hạ Sí Mạch, không biết Hạ Sí Mạch có hay không quỳ dưới váy Dung phi.

Tuyên Cẩn đang nghĩ ngợi đến Dung Thái phi, Dung Doanh Nguyệt lắc mông tới rồi.

Dung Doanh Nguyệt vừa mới bước vào đại sảnh, cười nói: "Ôi, tới thật không đúng dịp, quấy rầy muội muội dùng bữa." Lúc trước Tuyên Cẩn tuy là Hoàng hậu nhưng Dung Doanh Nguyệt ỷ vào được sủng ái, lại so với Tuyên Cẩn lớn hơn hai tuổi nên vẫn tự cho mình là tỷ tỷ, Tuyên Cẩn cũng không thèm so đo, nhưng hiện tại Tuyên Cẩn đã là Thái hậu, Dung Doanh Nguyệt còn xưng hô Tuyên Cẩn là muội muội là có chút bất kính. Dung Doanh Nguyệt tựa hồ nói xong rồi mới ý thức lại, vội vàng làm bộ vỗ mặt mình nói, "Coi trí nhớ ta đây, sao còn có thể gọi muội muội đâu, phải là Thái hậu tỷ tỷ mới đúng."

Tuyên Cẩn đã buông đũa, tiếp nhận Ngâm Sương đưa khăn ướt tới, lau một chút, nói: "Không sao, cũng đã quen rồi, trước ra sao thì bây giờ cứ vậy đi."

Dung Doanh Nguyệt cười nói tiếp: "Vậy ta đây cũng không khách khí, muội muội còn trẻ đẹp như vậy, gọi tỷ tỷ là chê già rồi." Dung Doanh Nguyệt có thể được đắc sủng nhiều năm như vậy, mà không có ở trong cung gây thù hằn nhiều lắm, một phần cũng là do công phu mồm mép.

Tuyên Cẩn gật đầu một cái, xem như đồng ý, sau đó khách sáo hỏi: "Tỷ tỷ dùng bữa chưa?"

Dung Doanh Nguyệt nhưng lại oán trách, "Không kịp a~, thật vất vả dỗ Đan nhi ngủ xong là ba chân bốn cẳnn đến đây, kết quả vẫn là tới chậm hơn người ta, nhưng mà vẫn là nên chúc mừng muội muội."

Tuyên Cẩn như thế nào đoán không được của tâm tư nàng. Dung Doanh Nguyệt nhất định là không muốn đến nhưng không đến thì không được, cũng là sợ mồm mép này nọ nên chỉ có thể kiềm chế, lại đây chúc mừng, cấp bậc lễ nghĩa cũng có rồi, Tuyên Cẩn cũng không làm khó nàng. Khách sáo hai ba câu xong, đuổi Dung Doanh Nguyệt đi về. Mệt mỏi cả ngày, nàng cũng mệt mỏi.

Mới nằm xuống, chợt nghe Ngâm Tuyết báo lại: "Cảnh vương đến đây!" Vẻ mặt như lâm đại địch.

Tuyên Cẩn sớm đoán được trốn không xong, cả ngày cũng căng thẳng, hiện tại Hạ Sí Mạch đến ngược lại làm cho nàng thở phào một hơi, cũng không để ý Hạ Sí Mạch đêm hôm khuya khoắc đến không hợp quy củ. Giao dịch đã xong, lúc này mới đề ra lợi ích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro