Chương 8: Thỏa thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan rã trong không vui, trong lòng mỗi người đều như bị đè nặng, ngoại trừ Hà Tước.

Về tới khách điếm, Hà Tước không vội trở về phòng của mình. Nàng đi vào phòng của Hà Hiên, ngồi vào bàn nhỏ gần đó nhìn Hà Hiên tẩy rửa bụi bẩn trên mặt.

 "Ây da, em hôm nay coi như được mở mang tầm nhìn, ca đúng là trâu bò nha." Nâng tay lên, giơ ra ngón cái, Hà Tước còn nhí nhảnh đá mắt một cái với hắn.

Hà Hiên cảm thấy thật bắt đắt dĩ: "Nghịch ngợm."

Hà Tước cười rất vui vẻ : "Cũng coi như lần đầu thấy anh ăn nói kiểu đó nha, nếu lần này em không ở đây thật không biết tới bao giờ mới có thể thấy được bộ mặt này của anh. Có khi tới cuối đời còn không thể thấy nữa là."

Hà Hiên tiện tay cầm một quyển sách đi tới giường, lưng tựa vào thành giường, nửa nằm nửa ngồi, giở ra trang sách đã đọc dở lần trước.

Hà Tước thu lại biểu tình, tò mò hỏi: "Nhưng mà... Ca, anh nói 'nhất kiến chung tình' kia, là thật sao?"

Hà Hiên vẫn như cũ tiếp tục đọc sách, không đoái hoài gì tới nàng.

Hà Tước chờ rồi lại chờ, cuối cùng thật sự chịu không nổi cơn buồn ngủ, nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi đi về phòng. Nàng cảm thấy bản thân thật vô tích sự, chỉ có như vậy mà vẫn không chống đỡ nổi. 

Thật ra hôm nay đã rất mệt rồi, chưa kể từ trước tới nay toàn là dùng ngựa hoặc xe ngựa, lần này bọn họ đi bộ đó, đương nhiên sẽ mệt mỏi thôi.

Lại thấy điệu bộ giả câm giả điếc quen thuộc đó, Hà Tước liền biết sẽ chẳng thể moi thêm được gì. Vậy thì dứt khoát trở về phòng nghĩ ngơi cho tốt, còn hơn tự hành xác mà chẳng được ích lợi gì.

Đợi Hà Tước đi ra, nghe thấy tiếng đóng cửa ở cạnh phòng, Hà Hiên mới lộ ra thần thái mệt mỏi.

Cánh tay cầm quyển sách siết lại.

Xúc cảm khi chạm vào nàng vẫn còn vương lại đây.

Hắn đưa tay xoa huyệt thái dương, rồi xuống giường khóa cửa.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm trời trong nắng nhẹ.

Tiểu Uyển và tiểu Muội vẫn cứ tranh cãi vài câu theo thông lệ rồi thuận tiện mở cửa hàng.

Ông Lê vẫn đi ăn sáng, bà Lê cầm giỏ ra chợ. Tiểu Muội không biết đã ở nơi đâu.

Một ngày như mọi ngày, chỉ là gần đây có thêm hai người xa lạ mà gần gũi. Có đôi lúc làm cho tiểu Uyển chẳng biết đối đãi như thế nào.

Tỷ như, theo thường lệ mỗi sáng hai huynh muội họ Hà sẽ mua một ít đồ ăn sáng rồi bồi nàng ăn cùng.

Tỷ như buổi trưa khi trong nhà có đủ mặt mọi người trong gia đình, hai huynh muội 'đến hẹn lại tới' sẽ lượng vài vòng cửa hàng, chọn vài món để mua.

Lại tỷ như buổi chiều, hai huynh muội đó sẽ lại đến nhờ gia công rồi tiện thể được kêu ở lại dùng cơm.

Mới sáng đã thoắt chiều, mỗi ngày đều được 'nuôi dưỡng' làm cho tiểu Uyển được sủng mà hoảng sợ. Từ hồi có hai huynh muội đó, ngày nào nàng cũng được ăn món ngon, mỗi ngày sẽ có món khác nhau.

Nàng thật sự muốn hỏi thử, xem xem nàng là con ruột hay hai ngươi kia là con ruột đây?

Bà Lê gấp một khối thịt nướng phủ sốt chua cay qua chén Hà Hiên, bà cười nói: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Thanh niên trai tráng các ngươi phải biết giữ gìn sức khỏe để còn cống hiến cho nước nhà."

Hà Hiên ngoan ngoãn nghe lời, bà gắp một món sẽ ăn một món, vô cùng hiếu thuận.

Hà Tước ở một bên liền nhõng nhẽo: "Dì thật không công bằng, người chỉ toàn gắp cho ca ca, còn của con đâu".

Bà Lê cười híp mắt, tay nhanh chóng gắp một khối thả vào: "Còn không phải đang định gắp cho con đấy sao?"

Hà Tước xì một tiếng, cười rơm rả rồi ăn cơm.

Tiểu Muội nhìn không nổi nữa, quyết định nói lên tiếng lòng của mình: "Mẹ, mẹ như vậy là không được, tại sao bình thường không làm long trọng như vậy, mà khi có vị ca ca này, vị tỷ tỷ này liền như thế?"

Bà Lê dùng tay gõ lên đầu tiểu Muội: "Ăn không nói, có biết không hả?"

Tiểu Muội uất ức, rõ ràng khi nãy ai là người khởi xướng trước hả?

Tiểu Muội liếc mắt nhìn tiểu Uyển: "Chị, không tính nói gì sao? Phải đã đảo đi chứ? em nhất định sẽ liên hợp với chị đảo chính."

Tiểu Uyển cụp mắt, nhai nốt những thứ còn trong miệng rồi mới trả lời: "Cánh còn chưa cứng đã đòi bay, coi chừng gãy cánh lúc nào chả hay."

Bà Lê lại tiếp tục gõ lên đầu tiểu Muội: "Có ăn không hả? không ăn thì khỏi ăn nữa."

Tiểu Muội sầu khổ, không cam lòng một lần nữa vùng dậy, lần này đổi sang đối tượng khác: "Hiên ca ca, anh giàu như vậy cần gì phải đến nhà em ăn như thế này chứ? Mặc dù nhờ có anh mà em có thể ăn ngon. Nhưng đâu thể nào sánh bằng những tổn thương mà anh đem lai cho em được. Anh nói xem, từ khi anh xuất hiện trong cuộc đời em, em mới biết được sự thật đau lòng này, đứa con gái ruột này còn không bằng một người ngoài như anh. Em thiệt khổ quá mà."

Bà Lê nghe dứt lời của tiểu Muội, thầm than trong lòng, ta đây làm món ngon đãi khách còn không phải muốn giữ lại mối làm ăn này hay sao? Giờ thì hay rồi, đều bị đứa nhỏ này phá hết.

Bà Lê dứt khoát đưa tay giật lấy chén cơm trên tay tiểu Muội: "Giỏi quá nhỉ? Đã vậy thì khỏi cần ăn nữa."

Ông Lê mặc dù cũng có suy nghĩ như bà Lê, ông cũng biết tính tình bà có chút nóng nảy, nhưng là 'khẩu xà tâm phật', liền nói mấy lời hòa giải.

Cuối cùng chén cơm một lần nữa trở lại trên tay tiểu Muội.

Hà Hiên đợi mọi người bình ổn lại mới chậm rãi cất lời: "Tiểu Muội nếu như đã thắc mắc, anh cũng không ngại giải thích."

Tiểu Uyển nghe lấy lời này, trong lòng cứ thấp thỏm, có cảm giác không lành.

Hà Tước ở một bên cười trộm.

Hà Hiên: "Không giấu gì hai bác, cháu một lòng một dạ với tiểu Uyển, chỉ mong hai bác thành toàn."

Tiểu Uyển thầm kín hít một hơi sâu. Hà đại ca, anh có thể đừng nói gì có được không?

Tiểu Uyển vừa định nói gì đó, Hà Hiên đã lên tiếng trước: "Chỉ cần Uyển Uyển gã cho cháu, cháu cam đoan cả đời này sẽ đối xử tốt với Uyển Uyển, vị trí chánh thê sẽ chỉ có mình nàng, nữ nhân của cháu cũng chỉ nàng mà thôi. Cháu hứa sẽ cho nàng một cuộc sống an nhàn, vinh hoa phú quý, không cần lo lắng về sau."

Tiểu Uyển thật sự không thể nhai nổi nữa, nàng lạnh nhạt ngắt ngang: "Cảm tạ công tử đã chiếu cố tới tiểu nữ, chỉ là tiểu nữ phúc mỏng, e là không thể cùng công tử."

"Nếu ta vẫn muốn như vậy thì sao?"

Tĩnh.

Không ai nói thêm một lời, tiếng va chạm cố gắng nhẹ nhất có thể.

Tiểu Uyển mặt mày càng lạnh nhạt, nàng cũng không ngại có người lớn ở đây, thẳng thắng nói: "Công tử đây là muốn uy hiếp?"

Hà Hiên bình tĩnh quan sát nét mặt tiểu Uyển: "Uyển Uyển là người thông minh, có lẽ đại khái cũng biết thân phận của bọn ta."

 "Công tử đánh giá cao tiểu nữ rồi, tiểu nữ nào biết công tử là người phương nào."

 "Tôi cũng không ngại nói ra, triều ta chỉ có một vị Thân vương, chắc là Uyển Uyển có nghe qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro