Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Park JiYeon, con ầm ĩ đã đủ chưa?" Park YooChun lên tiếng trách mắng: "Con không nhìn xem con đang làm gì? Người lớn đều đang ở đây. Cho dù con cáu gắt với MyungSoo, cũng phải biết kiềm chế chứ."

"Ba. Con ghét anh ta, con muốn giết chết anh ta. Con–"

Thoát khỏi tay ba mình, Park JiYeon một lần nữa ra tay với Kim MyungSoo.

"Park JiYeon. Con quậy đủ chưa? Cơ thể đột nhiên bị Park Yoochun bắt được, mặt mũi sau này còn biết để đâu nữa đây, ông trừng mắt nhìn cô. Cảm thấy rất xấu hổ chỉ hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống.

"Con thật sự rất kỳ cụcđúng là vô lý quá rồi đó." Ông vung tay lên hướng đếngiáng thẳng vào mặt Park JiYeon, Kim MyungSoo không chút do dự chắn trước mặt Park JiYeon, cái tát thật mạnh của Park YooChun giáng đánh thẳng vào mặt của Kim MyungSoo.

Trong phòng lại một trận im lặng. Park YooChun xuất thân là quân nhân, sức lực cũng không nhỏ, khuôn mặt Kim MyungSoo vì bị đánh mà có chút hồng hồng. Thân thể vẫn bất động như cũ, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Park JiYeon ở phía sau, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.

"Chú, là con không tốt, đã làm cho JiYeon tức giận, chú muốn đánh thì cứ đánh con."

Park YooChun sửng sốt,nhìn bàn tay mình còn đang giơ lên , nhất thời thu cũng không được, thả cũng không xong. Bàn tay hạ xuống, xoay người nhìn Kim JaeJong nãy giờ vẫn chưa mở miệng liếc một cái.

"Quân trưởng, anh xem, con người của tôi, ôi , thật sự là–"

Park JiYeon không có tâm tình xem phản ứng của ba mình. Cô nhìn bóng dáng cao lớn của Kim MyungSoo che trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Người đàn ông này, là có ý gì vậy?

Kim MyungSoo nhìn biểu cảm khác nhau của các trưởng bối, khẽ cúi đầu: "Là lỗi của con. Không nói cho JiYeon biết người cô ấy xem mắt là con. Cho nên cô ấy không vui."

Cái, cái gì. Park JiYeon vừa muốn phản bác lại, Kim TaeHee đã đứng lên nắm lấy tay cô.

"JiYeon à,MyungSoo gạt con, con không vui chúng ta đều có thể hiểu được. Sẽ không trách con đâu,về sau nếu MyungSoo còn bắt nạt con, con liền lcứ nói với dì. Dì sẽ giúp con dạy dỗ nó."

"Dì. Không phải như vậy đâu." Park JiYeon lần đầu cảm thấy sự việc trọng đại: "Con và anh ấy không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ."

"Loại quan hệ thế nào?"

"Chính là loại yêu đương nam nữ." Park JiYeon cảm thấy mình nhất định phải giải thích rõ: "Con và anh ta căn bản không quen biết. Con–"

"Không quen sao con lại nói nó là bạn trai của con? Con còn gọi nó là Kim MyungSoo?"

"Ðó là bởi vì–" Cô thực sự rất hận anh ta, để đáp lễ trả đũa hắn anh ta lúc trước bắt giam cô, nên thật sự đem tên hắn anh ta ghi sâu trong lòng,một ngày ân cần hỏi thăm n lần.

"Được rồi được rồi." Shin Jimin rốt cuộc mở miệng: "JiYeon à, không phải mẹ la con. Nếu con không giấu giếm chúng ta rằng con đã có bạn trai, chúng ta làm sao có thể sắp xếp xem mắt cho con được? Con còn trút giận lên người MyungSoo, thật sự là rất không nên."

"Con không có." Park YoChun cũng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con cũng không còn nhỏ nữa, có thể hiểu chuyện một chút không?"

"Ba. Anh ta thật sự không phải là bạn trai của con." Trong lòng Park JiYeon như có ngàn con ngựa đang rống giận: "Con không có bạn trai."

"Vậy vì sao con nói nó là bạn trai của con?"

"Đó là bởi vì vừa nãy anh ta đâm vào con, con liền bắt anh ta đến diễn kịch."

Park JiYeon cũng không thèm nghĩ đến việc sau khi mình nói sự thật sẽ có hậu quả như thế nào. Nói liền một hơi: "Con không muốn đi xem mắt,con không muốn cùng một người đàn ông thô kệch gặp mặt. Cho nên con kéo anh ta đến đây ứng phó, không nghĩ đếnngờ anh ta lại chính là đối tượng phải xem mắt. Cho nên con mới tức giận. Con cùng với anh ta thật sự không có quan hệ gì."

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro