Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn phòng rất nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn trang điểm được kê ở góc tường. Kim MyungSoo nhìn thấy chiếc kéo sắp bay tới, vươn tay giữ lấy cô.

Park JiYeon đang trong cơn tức giận, nhìn thấy anh sắp ngăn cô lại, động tác cũng nhanh hơn một chút.

Cho dù động tác của cô có nhanh hơn nhưng so với Kim MyungSoo vẫn còn chậm, anh vung tay túm được tay cô, nhìn thấy cô nhấc chân chuẩn bị đá vào mình, mi tâm nhíu lại không chút nghĩ ngợi đưa một chân ra đỡ lấy.

Park JiYeon chỉ cảm thấy hình như chân mình vừa đá vào một khối thép, đau đến mức cô không nhấc nổi lên nữa.

Kim MyungSoo dễ dàng hóa giải đòn tấn công của cô, cô vội dùng sức ôm lấy một chân của anh, cơ thể anh lập tức mất đi cân bằng chới với chực ngã ra sau.

Tay anh vẫn còn đang nắm lấy tay cô, cơ thể anh ngã ra sau, cô cũng rất vinh hạnh ngã xuống cùng với anh.

Phía sau Park JiYeon là chiếc giường, cơ thể Kim MyungSoo đè lên người cô, hai người cùng ngã lăn xuống.

Trên tay truyền đến một cơn đau nhức, lúc này Kim MyungSoo mới phát hiện cây kéo trên tay Park JiYeon đang đâm vào cánh tay anh. Màu máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơmi trắng, bắn cả lên má trái của Phán Tình, cô ngây người một chút, đột nhiên há miệng hét lên.

"A ——" máu, cô sợ máu mà. Park JiYeon kêu vô cùng thảm thiết.

Buổi sáng yên tĩnh trong khu chung cư cũ kĩ đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai như vậy, đàn chim sẻ đang đậu ngoài cửa sổ cũng bị dọa cho phát khiếp bay đi dáo dác.

Kim MyungSoo sửng sốt một chút, không đợi anh đứng dậy ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Bóng dáng bốn vị đại nhân xuất hiện trước cửa phòng Park JiYeon.

Trong phòng quần áo Park JiYeon rơi dưới đất, mà bản thân Park JiYeon quần áo cũng không nghiêm chỉnh nằm ở trên giường, trên mặt của cô còn có vết máu.

Nửa người Kim MyungSoo vẫn đang đè lên cô, chân anh lại còn chen vào giữa đôi chân của Park JiYeon, một màn như vậy rất xứng với cái tên ướt át kích thích, nhưng điều kiện tiên quyết là không xuất hiện vết máu này.

Bốn đại nhân nhất thời hóa đá đứng ngây như tượng, trong khoảng khắc ngắn ngủi không biết phải nói câu gì.

Park JiYeon lại hoàn toàn ngây người, không ngờ sẽ bị cha mẹ nhìn thấy một màn này của mình và Kim MyungSoo, đầu óc lập tức đình trệ.

Kim MyungSoo là người đầu tiên có phản ứng, rất nhanh kéo chiếc chăn ở bên cạnh JiYeon che lấy cơ thể cô, anh rất bình tĩnh đứng dậy, nhìn thấy mấy vị trưởng bối đã biến thành kẻ ngốc, vẻ mặt làm như không có chuyện gì lên tiếng.

"Chú Park, nhà chú có tủ thuốc không?"

"Hả?" Park YooChun còn chưa kịp phản ứng lại, đối với vấn đề Kim MyungSoo đột nhiên đưa ra lại không biết phải trả lời như thế nào.

"Có, có." Shin Jimin nhìn thấy máu trên tay Kim MyungSoo: "Myung, MyungSoo, tay cháu, có cần phải đi bệnh viện khám không?"

"Không cần đâu ạ." Kim MyungSoo lắc đầu: "Cũng không bị tổn thương đến gân cốt."

"Ấy, vậy cháu đi theo dì."

Sin Jimin cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Nhìn Park JiYeon đang nằm dưới chăn trên giường, trong lòng thầm nghĩ thanh niên thời này tốc độ có phải nhanh quá hay không?

"Tôi đi băng bó giúp nó."

Sắc mặt Kim TaeHee có chút xấu hổ, lén lút nhìn Kim MyungSoo trừng mắt một cái, nơi này tốt xấu gì vẫn là nhà người ta, con trai mình có cần phải gấp đến vậy hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro