Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chẳng qua là tôi đã cho thuốc vào nước của em, hôm nay em đừng hòng chạy trốn."

"Kim MyungSoo, anh thật đê tiện....." Park JiYeon giơ tay lên quơ về phía mặt anh.

"'Bốp", một cái bạt tai giáng xuống, vẻ mặt Kim MyungSoo lập tức trở nên lạnh lùng.

"Đây là em tự chuốc lấy, tôi nghĩ nên đối với em khách khí một chút, nhưng xem ra em không cần rồi"

Cái gì?

Anh nhân lúc cô ngây người liền cúi xuống, không chút khách khí hôn lên cổ cô, bàn tay to bắt đầu không yên phận dao động trên người cô.

"Ô ô...."

"Kim MyungSoo, tên lưu manh này, anh đúng là đê tiện vô sỉ." Giãy giụa không được, cô chỉ có thể thừa lúc anh buông cô ra mà cố gắng kêu gào.

"Kim MyungSoo, anh cút ngay cho tôi, tôi không muốn lấy anh, thà tôi lấy một con heo còn sướng hơn là lấy anh."

"AAAA" lúc anh động thân tiến vào người cô, Park JiYeon rốt cục nhịn không được hét chói tay. Đôi mắt cô mở to, phát hiện trước mắt mình làm gì có Kim MyungSoo nào, aiz, giờ mới phát hiện ra là mình nằm mơ.

Sao cô lại nằm mơ thấy mình gả cho Kim MyungSoo, lại còn bị anh ta cường bạo (>"<)? Nhưng mà giấc mơ này cũng quá chân thật đi?

Cơ thể Park JiYeon như nhũn ra, lau lau mồ hôi trên trán, cảm giác như lưng mình cũng đang vã mồ hôi lạnh, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng vì giấc mơ đó mà lo lắng, cô không thể cứ như vậy mà gã cho tên khốn nào đó được.

Nghĩ đến cách Lee JiEun bày ra căn bản không phải là cách, Park JiYeon lại thấy đau đầu.

"Cốc cốc", cửa bị gõ hai tiếng, bên ngoài vang lên tiếng nói của Kim MyungSoo.

"Ăn cơm."

"...." Park JiYeon nói không ra lời, ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ, trong vườn đã bị bao phủ bởi màu đỏ của hoàng hôn.

"JiYeon?" không nghe thấy tiếng trả lời, Kim MyungSoo lại gọi, giọng nói trầm thấp của anh ta, qua lỗ tai của Park JiYeon nghe như là tiếng "thần chết" đang gọi, quả thật là ác mộng mà.

Cô rất nhanh xuống giường, sau đó mở cửa, trừng mắt với Kim MyungSoo: "Nghe rồi, gọi cái gì mà gọi."

Ngữ khí của cô như đang nói chuyện với "kẻ dưới", Kim MyungSoo trong lòng cô chính là một tên vô sỉ, hèn hạ, ép hôn cô, hạ thuốc cô, thậm chí còn cường bạo cô. 

Hừ lạnh một tiếng, cô lướt qua anh, đi ra ngoài, đột nhiên cánh tay bị Kim MyungSoo bắt lấy.

Động tác đơn giản thế nhưng lại khiến cho Park JiYeon phản ứng mạnh mẽ, cô liều mạng muốn anh buông tay ra: "Anh làm gì? Anh buông ra, đồ dê xồm."

Kim MyungSoo nhíu mày, cả người vẫn bất động: "Cô biết nhà ăn ở chỗ nào sao?"

Park JiYeon quay người, anh ta đang nói vớ vẩn gì vậy?

"Đi thôi."  buông tay, kéo cô đi qua hướng sân bên kia

"Dê xồm. Buông ra"

Kim MyungSoo đột nhiên dừng bước, Park JiYeon "thắng" không kịp, cả người đập vào lưng Kim MyungSoo, mũi cô truyền lên cảm giác đau đớn

"Anh làm gì vậy?" Xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, Park JiYeon băn khoăn không biết mũi mình có bị gãy không, lưng anh ta làm từ cái gì vậy? Sao lại cứng thế cơ chứ?

"Mới cầm tay đã là dê xồm? Vậy chuyên đó thì tính là gì hả?" Kim MyungSoo nhìn bàn tay hai người còn quấn lấy nhau, sắc mặt xám lại, giọng nói không có một tia phập phồng, chỉ là lời nói kia vừa nói ra lại thành công làm cho Park JiYeon mở to hai mắt nhìn.

"Anh..."

Cái, cái gì? Không đợi Park JiYeon kịp phản ứng, anh ta xoay người, đi thằng, cũng chẳng thèm chờ cô nữa.

"Này." Park JiYeon thấy anh bước đi không thèm quay lại, oán hận chạy theo sau: "Anh đi từ từ thôi, chờ tôi với."

Kim MyungSoo nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của cô nhưng bước đi cũng không vì thế mà chậm lại: "Không phải cô nói tôi là dê xồm sao? Đi theo tôi làm gì?"

"Này." Park JiYeon trong lòng thầm khinh bỉ, đồ đàn ông thối chết tiệt, thật sự là một chút phong độ cũng không có. Bước chân bỗng dừng lại tại chỗ, nhất quyết không chịu đi theo Kim MyungSoo nữa.

Đàn ông thúi, đi chết đi. Ai muốn đi theo anh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro