Gặp dữ hoá lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù cô đã từng phải chịu nhiều chỉ trích, ủy khuất, cực khổ... Vì sao, chính là vì có thể được ở lại công ty thiết kế châu báu Woji Ruby. Bởi vì có một số việc chỉ có ở đây cô mới có thể tìm ra đột phá...


Cô không thể rời khỏi Woji Ruby, cô không thể từ bỏ công việc thiết kế châu báu được, cô không thể...


"Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngay lúc nét mặt Zu Han Yu biểu lộ thần sắc thắng lợi thì thân ảnh Jungkook lại đột nhiên xuất hiện ở cổng.

Anh ta ung dung không vội đi đến, đầu tiên là chào hỏi cùng Kim ReeWook sau đó lại đem ánh mắt nhàn nhạt đặt ở trên người cô, nhìn thấy nút thắt áo âu phục của cô rơi xuống, mặt mũi tràn đầy nước mắt trong lòng của anh liên có tính toán.

Mà lúc này, Jang Yoomie như là thấy được vị cứu tinh của mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt tràn đầy bất lực và ủy khuất khiến cho Jungkook sinh lòng thương tiếc.

Jungkook cười nói với cô: "Thật xin lỗi, vết thương ở chân của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Jang Yoomie sững sờ cả người, con mắt liều mạng chớp, phó tổng lại làm trò gì nữa đây?

Jungkook đi đến bên người cô, ánh mắt nhìn xuống cổ chân của cô, nói: "Thật xin lỗi, hôm nay cũng do tôi sợ không kịp cho mấy nhân viên đến điểm danh nên mới không cẩn thận đụng vào cô, lúc ấy nghe thấy cô kêu đau cổ chân, sao rồi? Bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?"

Cái gì? Sáng nay phó tổng đụng ngã Jang Yoomie? Hơn nữa, còn làm bị thương cổ chân cô ta, nói như vậy vừa rồi Jang Yoomie té ngã thật sự không phải là cố ý.


Kể từ đó, các đồng nghiệp lại lần nữa hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.

Zu Han Yu cũng hiểu được ý đồ của Jungkook, cô ta quả quyết không cho phép cơ hội đuổi Jang Yoomie đi tốt như thế cứ như vậy vuột mất, thế nhưng người kia là phó tổng, nói chuyện nhất định có phân lượng hơn huống hồ còn là ngay trước mặt tổng giám đốc, cô ta càng không có cơ hội chen miệng vào.

Jang Yoomie ngầm hiểu, che dấu vô số suy nghĩ trong lòng, nói: "Lúc mới đầu vẫn còn tốt nhưng bây giờ lại không được rồi."

"Hả, thế nào?" Jungkook làm như thật nhíu mi tâm.


Jang Yoomie đối với việc anh ta hướng dẫn từng bước tràn đầy cảm kích nhưng trên mặt lại không không lộ ra chút dấu vết nào: "Vừa rồi sau khi vào cửa cổ chân lại đau, hại tôi thất thố trước mặt Tổng giám đốc, tôi nghĩ sợ là bị thương tổn tới xương cốt rồi. Phó tổng, anh giúp tôi giải thích với Giám đốc Zu một chút đi không chị ấy lại trách tôi, nói tôi... Nói tôi... Cố ý làm như vậy trước mặt Tổng giám đốc..."


Cô cúi đầu, đỏ mặt, còn chảy nước mắt, câu nói kế tiếp giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

Lại thêm cả Jungkook phối hợp, độ tin cậy vô cùng cao.


Zu Han Yu khẽ giật mình, nhìn hằm hằm Jang Yoomie một chút sau đó nói với Jungkook : "Phó tổng, anh lại không cẩn thận như vậy sao? Nếu như tôi nhớ không lâm hình như sáng nay lúc tôi tới công ty đứng ở dưới đại sảnh chờ thang máy tôi cũng không nhìn thấy anh và Jang Yoomie cùng nhau tiến đến."

Jang Yoomie cắn chặt môi dưới, Zu Han Yu này thật sự muốn đuổi cô đi rồi.

Lông mày đẹp đẽ của Jungkook hơi cau lại, không vì mình giải thích mà lại hỏi ngược một câu: "Sao vậy, Giám đốc Zu lại chú ý tới tôi như vậy à? Ngay cả chuyện tôi đến công ty lúc nào, đi cùng với ai cũng lưu ý kĩ như vậy?"

"Tôi..." Zu Han Yu lập tức á khẩu không trả lời được.


Jungkook nhẹ nhàng cong môi lên, tiến lên một bước đi đến trước mặt Kim ReeWook, nói: "Buổi sáng lúc xuống xe tôi không để ý nên đã đụng phải thực tập bộ môn Jang Yoomie, lúc ấy cô ấy đã kêu đau cổ chân rồi nhưng do tôi cũng đang vội nên không lưu ý nhiều."


Rất lâu mới nghe thấy tổng giám đốc Kim ReeWook nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, giữa hai đầu lông mày hình như có chút không kiên nhẫn.

Thế là Jungkook tiếp nhận tài liệu trong tay Jang Yoomie đặt lên trên bàn làm việc: "Tổng giám đốc, đây là những bản thiết kế đồ trang sức Jang Yoomie vẽ ra, mời anh xem qua một chút, bởi vì chuyện này cũng coi như do tôi gây ra cho nên tôi đưa cô ấy tới bệnh viện xem vết thương ở chân trước đã."

Lông mày đang nhíu chặt của Kim ReeWook rốt cục cũng buông ra, anh ta ngưng mắt thoáng nhìn về phía Jang Yoomie có chút thâm ý khác nói: "Đi đi." Cuối cùng, anh ta nhàn nhạt nói chuyện.


Zu Han Yu kìm nén bực bội trong lòng trơ mắt nhìn Jang Yoomie lại lần nữa gặp dữ hóa lành được Jungkook dìu ra khỏi văn phòng nhưng lại không có biện pháp gì để ngăn lại.


Đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc rất xa rồi, Jang Yoomie mới hoàn toàn thở phào một hơi, lúc này, cô mới chú ý tới tay của Jungkook vẫn luôn đỡ cô, mà tay của cô thì vịn lên cánh tay của anh ta.

Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lên vội vàng đem tay mình rút trở về nhưng dường như anh ta sớm đã ngờ tới hành động này của cô, ngăn lại trước một bước.

Cô giật mình ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự nghi ngờ.


Jungkook cười ôn nhu, nói: "Nếu đã diễn trò thì phải làm cho hết, phải biết là vách tường chẳng những có lỗ tai mà mấy nơi hẻo lánh còn sẽ có mắt."

Nghe vậy, Jang Yoomie cũng chỉ đành coi như thôi.


Hai người một đường đi ra khỏi tòa nhà Woji Ruby ra bên ngoài, trên đường đi có không ít đồng nghiệp đi ngang qua rối rít quăng tới ánh mắt tò mò, đương nhiên thân phận của Jang Yoomie rất nhỏ nhưng Jungkook thân là phó tổng giám đốc của Woji Ruby, rất nổi tiếng, dĩ nhiên không phải chuyện đùa.

Mà mấy người đồng nghiệp biết được thân phận của Jang Yoomie thì lại ôm tâm tư muốn thân cận cùng phó tổng nên đi đến nói vài lời quan tâm với Jang Yoomie, mỗi lần như vậy Jungkook đều sẽ nói: "Chân bị thương đi bệnh viện." Hoàn toàn không giải thích quá nhiều.

Tới khi ngồi vào xe rồi, thân kinh căng cứng của Jang Yoomie mới hoàn toàn thư giãn xuống.


Cô quay đầu hỏi Jungkook đang ngồi ở trên ghế lái: "Phó tổng, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đi bệnh viện sao?" Jungkook nói: "Dĩ nhiên là không phải."

"Vậy tại sao..."

"Ra ngoài lượn một vòng hóng gió rồi quay trở lại cũng không phải là không thể." Khóe miệng Jungkook ý khẽ nhếch lên.

Xe chậm rãi khởi động, hướng phía phía trước đi đến.


Trên đường đi, Jungkook rất ít nói chuyện mà Jang Yoomie cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu, vuốt vuốt đầu ngón tay của mình, thỉnh thoảng Jungkook cũng sẽ mỉm cười, còn quay sang nhìn cô cười khẽ một cái.

Bởi vậy mà trong lòng Jang Yoomie càng giống như nai con chạy loạn.


Xe tại dừng lại ở một nơi ở thành phố Seoul tên là Jangsu, chỗ này là nơi khởi nguồn của dòng sông dài thứ ba thành phố Seoul, Phần thượng nguồn của sông chảy chậm qua các phần của dãy núi Noryeong với đặc trưng là dòng chảy khúc cùng mấy con thuyền qua lại trong lòng sông.

Nghe tiếng nước sông vỗ vào mạn thuyền, gió cũng mang theo hơi ẩm của nước sông nên có chút lạnh, bờ bên kia sông trông mảng lớn rừng cây, sóng nước lấp loáng, cảnh sắc rất động lòng người.


"Từng tới chỗ này chưa?" Jungkook đi đến bên cạnh Yoomie ngồi xuống.

Tâm tình hậm hực vừa rồi của Jang Yoomie bởi vậy cũng chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều, cô nhẹ nhàng lắc đầu nhưng ngay sau đó lại gật đầu một cái.

Jungkook không khỏi bật cười, hướng cô vẫy vẫy tay, nói: "Vậy rốt cuộc là tới rồi hay là chưa từng tới."

Jang Yoomie đi tới bên cạnh anh ta, cũng ngồi xuống: "Tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỗ này cho tôi cảm giác rất lạ lắm nhưng cũng có một cảm giác đã từng quen biết."

"Haha, chắc là cô đã tới nơi này ở trong mơ rồi."

Jang Yoomie bị chọc cho phì cười, gật đầu nói: "Khả năng là như vậy rồi."

"Chỗ này là nơi tôi rất thích tới khi cảm thấy chán nản, nhưng hôm nay là ngoại lệ." Jungkook cười giải thích, sau đó đôi tay gạt mấy sợi tóc của Jang Yoomie bị gió thổi loạn lên, hỏi cô: "Nếu như hôm nay tôi không xuất hiện, cô sẽ như thế nào?"

Giọng nói của anh ta ôn nhu giống như là trong giấc mộng chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng Jang Yoomie, cô không còn sợ hãi và khẩn trương khi ở cùng anh ta giống như trong dĩ vãng nữa.

Thậm chí ở thời điểm này lại còn có chút cảm giác khác lạ.


Ánh mắt cô rủ xuống, giọng điệu có chút cô đơn mà nói: "Đơn giản, là sẽ rời khỏi Woji Ruby thôi."

"Vậy nếu như phải thật sự rời đi, cô có tiếc nuối không?" Jungkook thu tay lại, chỉ là ánh mắt ôn nhu vẫn còn dừng lại ở phía xa.

"Có." Jang Yoomie nặng nề gật đầu.

"Vì sao?" Jungkook nhẹ giọng truy hỏi.

Jang Yoomie do dự một lát, nói: "Có thể là bởi vì lòng tin đi."

"Lòng tin?" Hai từ này cũng khiến cho Jungkook sững sờ rồi.


Anh ta đã từng hỏi qua rất nhiều nhân viên cấp dưới là vì sao bọn họ lại thích công việc ở Woji Ruby, đáp án anh ta nhận được cũng đủ loại, vì tiền, vì cuộc sống, vì muốn thành công, cũng có người là bởi vì thích thiết kế, thích đồ trang sức...

Nhưng bởi vì lòng tin thì đây là lần đầu tiên anh ta được nghe nói đến.

"Ừm, đúng vậy, chính là lòng tin." Jang Yoomie ngước mắt lên, những con sóng nước xa xa phản chiếu vào trong đôi mắt thanh tịnh và xinh đẹp.

"Vậy có thể nói cho tôi một chút là lòng tin như thế nào không?" Jungkook cảm thấy cô giống như là một câu đố khiến anh ta không nhịn được mà muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

Jang Yoomie cười cười, nhìn anh ta nghịch ngợm chớp mắt một cái: "Không nói cho anh biết."

Ý cười nơi khóe môi Jungkook càng sâu hơn, anh ta đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của cô, nói: "Lại nghịch ngợm nữa rồi."


Không biết vì sao, có lẽ là do người đàn ông trước mặt này quá mức ôn nhu, lại có lẽ là bởi vì anh ta đã giúp mình rất nhiều lần liên tiếp nên lần này trong lòng Jang Yoomie không còn cảm thấy xa lạ và khó chịu khi bị đàn ông xa lạ đụng chạm vào nữa mà ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác ỷ lại nhàn nhạt.

Là trái tim đang run rẩy hay là mình đã bị chinh phục ngay cả chính bản thân cô cũng không nói rõ ràng được, đối với việc anh ta tới gần mình thì trong tiềm thức của cô giống như không còn kháng cự giống như trước đây nữa.


Sau khi trầm mặc một hồi lâu, bàn tay nhỏ nhắn của Jang Yoomie đột nhiên bị một bàn tay bao lấy.

Trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều là nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh ta truyên sang, cô theo bản năng muốn rụt về nhưng tay anh ta nắm tay cô rất chặt.

"Zu Han Yu này cũng không xấu chỉ là điêu ngoa tùy hứng đã quen, nếu cô đã đắc tội với cô ta thì chắc chắn sau này cô ta sẽ còn nghĩ ra nhiều biện pháp khác để gây khó dễ cho cô."

Đắc tội? Trong lòng Jang Yoomie không khỏi cười lạnh.

Cũng không biết là ai đắc tội với ai đâu.

Jungkook biết trong lòng cô cảm thấy ủy khuất, thế là lại nói: "Có một số việc nếu cô không có bằng chứng để chứng minh cô ta hãm hại cô, cho dù tôi tin cô nhưng những người khác sẽ không ai tin cô đâu."

Không biết tại sao khi nghe được câu nói này, trong lòng Jang Yoomie đột nhiên lại mềm nhũn, các loại chua xót các loại gian khổ cùng nhau ập tới.

Sự thống khổ khi không giữ được trinh tiết, ai có thể trải nghiệm?

Phát sinh loại quan hệ đó cùng một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả cao thấp, danh tướng, nhân phẩm cũng không hề biết, phần xấu hổ và tức giận này lại có ai sẽ biết?

Hốc mắt Jang Yoomie lập tức cay nóng lên, trong nháy mắt cúi đâu nước mắt óng ánh đã rơi xuống một giọt.

Đương nhiên, Jungkook cũng không biết những chuyện này, chỉ cho là cô còn sợ hãi chuyện đêm hôm đó thế là, lòng bàn tay siết chặt thêm mấy phần.

Nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

Jang Yoomie vẫn cho rằng, cô là một cô gái kiên cường, lạc quan, tích cực có chí tiến thủ nhưng lần này, lại còn ở trước mặt một người đàn ông cô đã buông xuống tất cả ngụy trang về sự kiên cường của mình, khóc đến mức vô cùng chật vật.

Có lẽ khóc sẽ đỡ hơn rất nhiều, có thể do cảm xúc đã có chỗ phát tiết nên tâm tình của cô cũng nhờ vậy mà cảm thấy tốt đẹp hơn một chút.

Jungkook buông tay ra, muốn đem cô gái yếu đuối này ôm vào lòng nhưng cuối cùng vẫn ngừng ý nghĩ này lại, có lẽ lúc này lắng lặng làm bạn ở bên cạnh cô mới chính là sự an ủi tốt nhất.

Jang Yoomie hung hăng phát tiết một trận, chờ cô khóc đủ rồi, chờ cô hoàn toàn phát tiết hết những bi thương thống khổ trong lòng rồi lúc này thình lình ngẩng đầu lên mới giật mình, phó tổng giám đốc Jungkook của Woji Ruby vẫn còn đang ở bên cạnh cô.

Đôi mắt của cô gái được nước mắt rửa sạch qua càng tỏa sáng động lòng người hơn, lông mi ướt át không biết làm sao lại xen lẫn mấy phần ngượng ngùng đặc trưng của phụ nữ, tất cả những thứ này đều rơi vào trong mắt Jungkook.

"Hahaha" Jungkook bật cười.

"Huh...haha!" Jang Yoomie cũng cười theo.


"Khóc ra được là tốt rồi, không sao, tất cả rồi sẽ tốt hơn." Anh ta đưa tay nhẹ lau đi giọt nước mắt ở trên má cô.

"Ừm." Jang Yoomie hít mũi một cái.

Lúc này, tâm tình đúng là đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt cũng hoàn toàn đỏ bừng lên.

"Thời gian cũng không chênh lệch nhiều lắm, chúng ta cũng nên đi về làm việc rôi."

"Ừm" Jang Yoomie gật đầu.

Jungkook đứng dậy, Jang Yoomie cũng đứng lên theo đi theo phía sau anh ta tiến về phía chiếc xe đang đỗ ở kia.

Bất thình lình, bước chân Jungkook dừng lại một chút, sau khi chờ người phía sau đuổi kịp liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Trong lòng Jang Yoomie rối loạn vội vàng rút tay ra, tăng nhanh bước chân chạy về phía trước mặt.

Jungkook nhìn theo bóng lưng nhỏ gây yếu đuối kia, nụ cười hiện lên trên khóe môi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro