Rốt cuộc ai mới là người không giữ thân mình trong sạch?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên ở đằng sau lưng.


Jang Yoomie quay đầu lại, nói không buồn suy nghĩ: "Jungkook, sao về..." Nhưng lúc cô nhìn thấy người đến là ai, bèn im bặt.



Park Jimin nghe thấy cái tên thốt ra từ miệng cô, trong lòng lập tức nổi giận. Anh ta đứng ở ngoài ban công, cười lạnh mỉa mai: "Sao không nói tiếp nữa? Có phải nhìn thấy tôi, nên cô hơi thất vọng không?"


Jang Yoomie quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta nữa, chứ đừng nói là tiếp lời anh ta. Câu nói tiếp theo của Park Jimin lại khiến ngọn lửa giận trong cô bùng lên.


Chỉ nghe thấy Park Jimin ung dung nói: "Jang Yoomie, cảm giác được người khác bao nuôi như thế nào?"

"Anh...đúng là đồ vô liêm sỉ" Gương mặt xinh xắn của Jang Yoomie lộ ra vẻ giận dữ.


Jang Yoomie là một người đẹp bẩm sinh, các đường nét trên khuôn mặt cô đều hết sức đẹp đẽ. Vẻ đẹp của cô, khác hẳn với những gương mặt nổi tiếng, trông giống nhau như đúc ở trên mạng, dường như mỗi một nơi đều đã được chạm trổ tỉ mỉ. dù là lúc tức giận, gương mặt ấy vẫn xinh đẹp đến lạ lùng.


"Tôi vô liêm sỉ à? Ha ha..." Park Jimin cười lạnh: "Lúc cô nhận quà của người ta, sao không thấy cô nói vô liêm sỉ"


"Jungkook không phải loại người như thế!" Cô tin rằng chắc chắn Jungkook không phải là loại đàn ông đem tiền ra bao nuôi phụ nữ.


"Có thể anh ta không phải loại người đó, nhưng chắc chắn cô là như vậy đấy. Chẳng qua anh ta mờ mắt vì nhan sắc thôi, muốn có được cô, nên mới quà cáp cho cô." Park Jimin cảm thấy hẳn là mình đã điên rồi, bởi vậy mới có thể nói ra những lời hết sức hoang đường, nhưng lại chua ngoa đến như vậy.


Anh ta không muốn nhìn thấy Jang Yoomie đứng cạnh người đàn ông khác, nhất là loại người môn đăng hộ đối, được người khác hâm mộ. Anh ta ghen tị đến điên cuồng, đến tức giận, chỉ hận mình tạm thời không có cơ hội này, chứ bằng không chắc chắn anh ta sẽ xé nát cô, không để cho bất cứ người đàn ông nào khác chiếm phần.


"Park Jimin, anh đúng là đồ ngậm máu phun người!" Jang Yoomie tức giận trách móc, rồi quay người bỏ đi.


Park Jimin thản nhiên cản đường cô.

Jang Yoomie bực bội ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

"Tôi vẫn còn chưa nói hết thì sao có thể cho cô đi được kia chứ" Park Jimin lạnh lùng nói, rồi hếch cằm lên: "Jang Yoomie, tôi không quan tâm xem quan hệ giữa cô và Jungkook là gì, nói chung là, hy vọng cô biết giữ mình trong sạch, đừng lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi. Nếu để tôi biết được, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô đâu!"


Jang Yoomie thấy cạn lời, sao trước đây cô lại không biết, da mặt của Park Jimin lại có thể dày đến mức này?


Cô đến với anh, làm chuyện gì có liên quan gì đến anh ta kia chứ?


Không đợi cô đáp, Park Jimin tiếp tục nói: "Tôi đã từng nói, Jang Yoomie cô chỉ thuộc về tôi thôi. Nếu như cô dám giao mình cho người khác, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."


"Anh..." Jang Yoomie hết sức tức giận.

Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như anh ta kia chứ? Rốt cuộc ai mới là người không giữ thân trong sạch? Rốt cuộc ai mới là người gian díu, sao anh ta còn mặt mũi đến trách móc cô kia chứ.



Có lẽ vì đã trút được cơn giận trong lòng ra ngoài, sắc mặt Park Jimin dịu đi, nhân lúc Jang Yoomie lơ là, đột nhiên anh ta giữ chặt bả vai của cô, làm ra dáng vẻ cảm động trời đất.

"Yoomie, cho tôi thêm một ít thời gian nữa đi. Tôi hứa với em, chỉ cần sau khi mọi chuyện thành công thì tôi sẽ bù đắp cho em, em muốn gì tôi cũng sẽ cho em hết."

Jang Yoomie nghe thấy thế, chỉ ước sao mình có thể cầm dao đâm chết anh ta!

Bây giờ, chuyện làm cô càng thấy căm ghét hơn là anh ta lại dám đụng vào người cô. Cô cố gắng nghiêng người, muốn đẩy tay anh ta ra.

Nhưng nào ngờ, Park Jimin lại to gan sáp lên, ép cô vào tường.

Anh ta giữ chặt tay cô, nâng lên đỉnh đầu, bàn tay kia lại nhấc chiếc cằm thon gọn của cô lên. Nhìn vào gương mặt quyến rũ của cô, anh ta tham lam muốn đặt nụ hôn lên đấy.


Dạ dày Jang Yoomie nhộn nhạo, cô quay đầu sang hướng khác: "Park Jimin, đồ khốn nạn, buông tôi ra."


Có lẽ tiếng quát này của cô, đã kéo lý trí của Park Jimin trở về, sau khi ý thức được hành vi của mình, anh ta lập tức buông cô ra, rồi lùi về sau một bước.

Anh ta vẫn giữ chặt mặt của cô: "Người đẹp vẫn còn đang chờ tôi ở bên trong, để tôi đi xem rồi quay lại ngay, cô chờ ở đây,
không được chạy lung tung, nghe chưa?"


Jang Yoomie trừng to mắt: "Anh cút đi ngay cho tôi!"


Nhưng nào ngờ, lần này Park Jimin không tỏ vẻ giận dữ nữa mà lại lời trách mắng của cô là tình thú. Anh ta vươn tay xoa mặt cô, rồi nói: "Cưng à, anh yêu em, em kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa nhé."

Nói dứt lời, anh ta bèn bỏ đi một nước, không hề quan tâm đến gương mặt sửng sốt của .

Cuối cùng Park Jimin đã đi rồi, cuối cùng Jang Yoomie cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn thấy rờn rợn.

Từ lúc nào mà người đàn ông này trở nên quá khích như vậy? Giọng điệu tự cao tự đại của anh ta cố chấp như một gã điên vậy.

Xem ra sau này mình phải cẩn thận một chút, đừng đụng chạm đến người đàn ông này, rồi lại rước rắc rối vào người.


Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông.


Jang Yoomie nhìn thử, trong lòng thấy hơi bất an.


Không ngờ Kim Taehyung lại gọi cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro