Cô dâu bỏ trốn (Típ đây):X>+>(part 38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Put your story text here...Sau khi ăn cơm sáng xong. Khoa chào bà Liên. Anh chàng chuẩn bị đến công ty làm việc. Đêm qua sau khi chơi vài ván game. Tâm tư và sự tức giận của Khoa giảm hẳn. Anh chàng chìm vào trong giấc ngủ với những giấc mơ chập chờn. Chưa có lúc nào Khoa háo hức được đi làm như lúc này, anh chàng chỉ muốn được gặp mặt con nhỏ Vân ngay lập tức.

Đêm hôm qua sau khi suy nghĩ kỹ. Khoa đã có một quyết định trọng đại là sẽ dò xét tình cảm của Vân với Duy. Từ đó anh chàng sẽ quyết định nên đi theo hướng nào. Một là từ bỏ Vân và cố quên con nhỏ đi. Hai là anh chàng sẽ cạnh tranh công bằng với Duy, nếu như tình cảm giữa Vân và Duy chỉ là bồng bột nhất thời. Dù sao Khoa cũng không muốn từ bỏ Vân một cách dễ dàng. Anh chàng không chịu đựng được, nếu mai sau vì tính cách nhút nhát của bản thân mà đánh mất đi tình yêu lớn của cuộc đời.

Đào muốn đến thăm công ty của Khoa. Con nhỏ mỉm cười hỏi.

_Anh có thể cho em đến công ty của anh chơi một buổi được không. Em muốn biết công ty của anh trông như thế nào và hoạt động ra sao....??

Khoa sách chiếc cặp trên tay. Anh chàng nheo mắt trêu Đào.

_Em muốn điều tra về công ty của anh để về báo cáo lại với ông bà nội chứ gì. Thôi đừng có chối, anh còn lạ gì cái tính cách nghịch ngợm của em nữa....!!

Đào cãi biến.

_Em nói thật mà anh không tin thì thôi. Em sang đây chủ yếu là đi thăm quan quanh thành phố và đi du lịch thôi. Hôm nay em thấy anh bận nên em không dám làm phiền anh mà chỉ muốn được cùng anh đi làm. Không lẽ anh lại bỏ em một mình cô đơn ỏ nhà với bốn bức tường lạnh lẽo hay sao...??

Khoa lắc đầu thở dài. Anh chàng không phải là một người có tài ăn nói và nhất là cãi lý với con gái. Khoa đành gật đầu bảo.

_Được rồi. Anh đồng ý nhưng em phải hứa là không được nghịch ngợm và quậy phá văn phòng của anh đâu đấy. Vì đó là nơi để làm việc, không phải nơi cho em chút giận hay giở trò trẻ con của em ra....!!

Đào lễ phép nói.

_Em biết rồi mà. Mình đi thôi anh hai....!!

Bà Liên phì cười bảo con nhỏ.

_Cháu đừng có quậy phá anh Khoa quá đấy nhé. Nếu cháu để nó phải gọi điện thoại cho bác để phàn nàn về cháu. Lúc về bác sẽ đánh đòn vào mông của cháu đấy....!!

Đào mỉm cười thật tươi. Con nhỏ nhí nhảnh nói.

_Cháu biết rồi mà bác. Cháu sẽ thật ngoan và ngồi thật im....!!

Khoa và Đào trèo lên xe ô tô của Khoa. Anh chàng hỏi.

_Em định ở đây bao lâu....??

Đào thở dài. Con nhỏ cố gắng vui vẻ với mọi người để che dấu đi nỗi buồn và lo lắng ở trong lòng nhưng có những phút giây và khoảng lặng con nhỏ không thể dấu mình. Những khi đêm về con nhỏ ngồi trầm tư một mình, con nhỏ ôm lấy cái gối và nghĩ ngợi lung tung. Thời gian chờ đợi và mong chờ ai đó thật dài và thật khủng khiếp. Hàng ngày Đào đều nhìn thấy Duy nhưng không tài nào tiếp cận được Duy và không tài nào nói cho Duy biết Đào là ai.

Con nhỏ biết lần trở về Việt Nam này cũng vô vọng như mấy lần trước.Vì Duy vẫn là người khó đoán và vì Duy vẫn chưa hồi phục được trí nhớ. Mà ngay cả khi anh chàng hồi phục được trí nhớ. Liệu Duy có tha thứ và quay về với Đào hay không. Đây là một câu hỏi khó trả lời đối với Đào.

Đào biết là nên quên Duy đi. Hãy để cho anh chàng được yên và được sống hết cuộc đời còn lại trong bình yên nhưng trái tim của con nhỏ không làm được như thế. Đào không muốn mai sau phải hối hận vì đã không chịu cố gắng tìm cách giành dật lấy Duy từ trong tay của một người con gái khác ngay cả khi Đào biết rằng điều này là không thể.

Đào trầm tư trả lời Khoa.

_Em sẽ trở về khi nào em hoàn thành xong hai việc....!!

Khoa muốn biết đó là hai việc gì. Anh chàng thấy con nhỏ có vẻ bí mật và quyết tâm quá nên tò mò hỏi.

_Em có cần anh giúp sức cho không...??

Đào mỉm cười đáp.

_Đến lúc đó hẵng hay anh ạ. Vì ngay chính bản thân em cũng chưa biết mình nên bắt đầu từ đâu...!!

Khoa ngạc nhiên. Anh chàng nghĩ.

_Con nhỏ này rõ là khó hiểu. Bản thân muốn gì và thích gì lẽ nào nó lại không biết. Nhưng rõ ràng nó bảo mình là nó cần làm xong hai việc cơ mà. Hay đó là kế hoạch của nó nên nó chưa sắp sếp được thời gian và không biết sẽ hoàn thành nó khi nào nên con nhỏ không dám nói cho mình vì sợ nói trước bước không qua. Xem ra nó cũng là một người cẩn thận....!!

Hai anh em lượn lờ qua mấy con đường. Đào quan sát mọi thứ qua cửa kính xe màu đen. Con nhỏ dựa người ra sau ghế. Đào lẩm bẩm.

_Cuộc sống ở đây bình yên quá. Nếu phải chọn sống ở đây thay vì bên kia có lẽ mình vẫn thích sống ở đây hơn. Mình cần phải làm một kế hoạch thật chi tiết và đường đi nước bước cho thật cẩn thận. Mình không tin là mình không thay đổi được vận mệnh của mình với Duy. Người ta nói muốn có được cái gì thì phải tự mình cố gắng và đi giành dật bằng chính sức lức của bản thân hay sao. Mình không thể chờ sung rụng vào miệng được. Làm gì có ai không mất gì mà lại được hưởng hạnh phúc đâu..!

Đào động viên bản thân.

_Cố lên, mày sẽ làm được thôi mà Đào....!!

Trên đường tới công ty con nhỏ Vân và Duy còn cãi nhau mãi. Vân tức mình bảo Duy.

_Anh độc tài vừa thôi. Người ta đã bảo là người ta không cần anh đưa đi làm rồi cơ mà. Tại sao anh còn cố tình đưa tôi đi. Không lẽ anh chẳng coi lời nói của tôi ra gì và không có một chút giá trị gì với anh hay sao...??

Duy cũng cáu tiết không kém gì Vân. Anh chàng nghĩ.

_Con nhỏ này đúng là được nước làm tới. Hôm nay nó còn dám cãi lại mình cơ đấy. Mình mà không ra tay chấn chỉnh lại thì mai sau này nó còn coi mình ra cái gì nữa...!!

Hai người đều muốn người kia tôn trọng mình nhưng họ lại quá trẻ con để hiểu là phải nhường nhịn nhau. Ai cũng cố tỏ ra mình mới là người quan trọng. Duy quát.

_Cô có thôi cằn nhằn đi không hả. Cô hãy nhìn lại bản thân của cô xem. Vừa mới đi ra đường đã bị người khác tông vào rồi. Tại sao những người đi xung quanh cô không bị làm sao mà cô lại bị là thế nào. Cô phải hiểu là vì cái tính hậu đậu, cô đi đường thì phải quan sát xung quanh nhưng mắt của cô lại đang mải ngó trời nhìn mây. Tâm hồn treo ngược cành cây nên mới gặp toàn những chuyện xui xẻo như thế. Người ta vì lo cho cô nên mới đưa cô đi làm. Sao cô không chịu hiểu mà còn oán giận tôi, cô đúng là một kẻ không biết điều....!!

Vân tròn xoe mắt nhìn Duy. Con nhỏ ngây người ra nghe Duy nói. Nụ cười dần nở trên môi của Vân.Con nhỏ cầm tay của Duy rồi nhẹ nhàng hỏi.

_Hôm nay anh có bị làm sao không. Sao nghe giọng nói và từng lời của anh cứ như là anh đang quan tâm tới tôi. Anh đừng có làm cho tôi hiểu lầm lòng tốt của anh vì tôi không muốn trèo cao té đau đâu....???

Duy để yên bàn tay phải trong đôi bàn tay của Vân. Anh chàng không ngờ có thể nói ra những lời ngọt ngào và quan tâm tới Vân đến thế. Duy lẩm bẩm.

_Khỉ thật, mình bị làm sao thế này. Mình nói như thế không khác gì moi móc hết tim gan cho con nhỏ Vân xem. Duy ơi là Duy tỉnh táo lại đi nào. Con nhỏ này có yêu và thích gì mày đâu. Trong trái tim và trí óc của nó đang có một hình bóng khác rồi. Mày đừng có hy vọng vào tình cảm của nó để rồi thất vọng. Mày nên đối xử với nó như ngày thường đi thì hơn. Đó là một cách hữu hiệu cho mày quên đi cái cảm giác vừa hồi hộp vừa bồn chồn khi ở bên nó và lo lắng cho nó khi nó bị ngã hay là nó bị thương...!!

Duy vừa mới quyết tâm không quan tâm hay để ý đến Vân nữa nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị xước và hơi bị dớm máu của Vân do lúc nãy bị ngã. Anh chàng lo lắng và gấp gáp hỏi Vân.

_Cô bị làm sao thế này. Ai làm cho tay của cô bị xước và bị chảy máu thế hả...??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#whisky