Chương 30:Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay hắn lại phải đến Dubai một chuyến
Người làm trong Vương trạch đều đến đại sảnh để tiễn hắn
" Dubai? Đó có phải là nơi sang trọng nhất thế giới không, thiếu gia đến đó ..... thật sự là vì việc công?"
"Ai nha~ trông chừng cái miệng của ngươi đi, ăn nói lung tung"
Lạc Hạ ngồi trên sofa đọc sách chỉ cảm thấy những người giàu có thật biết tận hưởng, số tiền mà Vương ác ma tiêu tốn trong một chuyến bay có thể xây cả một căn biệt thự sang trọng nha. Thật lãng phí mà! 😑
" Trương quản gia, mấy ngày nay nhờ ông trông chừng cục cưng giúp tôi, nếu thấy ai có ý định gây bất lợi thì sa thải đi" Vương Thiên Ưng mặc áo vest màu đen vừa đi vừa nói với quản gia
" Tôi biết rồi thiếu gia"
Hắn bước đến đại sảnh thì thấy cậu đang chăm chú nhìn quyển sách trong tay, tiêu sái bước đến ngồi bên cậu
" em đang xem gì vậy, bà xã?"
Tiểu Lạc bộ dạng hoảng hốt trả lời
" tôi ..... tôi ..... đọc sách ...." Rồi vội dịch người ra khỏi hắn
Vương Thiên Ưng sáp tới
" sách gì vậy, quan trọng lắm sao?"
Cậu lại dịch người " ân"
Hắn không bỏ cuộc nhoài nửa người trên về phía cậu
" vậy ...... quan trọng bằng anh không?"
Lạc Hạ lắp bắp
" thiếu ..... thiếu gia ..... ngài không phải ..... nên đi rồi sao?"
Vương lão gia đứng phía sau nên những gì hai người nói lúc nãy đã nghe thấy hết, ông chau mày lấy tay vỗ vỗ vào trán vài cái rồi suy nghĩ, lão thiên a~ tiểu Lạc ơi tiểu Lạc Ưng nhi đã thả thính như vậy rồi mà sao cháu lại ........?
Má Trình đứng bên cạnh ông  mặt đầy hắc tuyến nhắc khéo chủ nhân mình
" lão gia, ông đừng làm gương mặt đó nữa được không?"
Vương lão gia nghi hoặc " gương mặt ..... mặt tôi thì sao?"
" Gương mặt ông như đang gào thét _ mau đớp thính đi"
Vương Thiên Ưng vẫn không di chuyển dù là 1 centimet
" em thật sự muốn anh đi như vậy sao?"
" ..........." Lạc Hạ cắn cắn môi cúi đầu xuống không dám nhìn hắn
Di động chợt vang lên, Vương Thiên Ưng lúc này mới cho tiểu Lạc một khoảng không gian dễ thở
" alô ....... được rồi" sau đó cúp máy
Lạc Hạ sơ ý nhìn thấy màn hình điện thoại của ác ma, cậu xanh mặt _ đó ...... đó ..... đó không phải ..... là hình của mình hay sao ....... hắn ..... hắn ta ....." Hắn lấy ảnh cậu làm hình nền điện thoại!!! 😱
Vương Thiên Ưng xoay người về phía tiểu Lạc ôn nhu cười
" anh phải đi rồi, em ở nhà phải chú ý đến sức khoẻ có biết không? không được bỏ bữa ăn, phải ngủ đúng giờ, không được làm công việc nặng nhọc nếu không anh sẽ đau lòng ... bla bla bla"
Vương Thiên Ưng nói rất nhiều nhưng Lạc Hạ căn bản không nghe được gì, cái ảnh nền ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu đến giờ chưa xoá nhoà
Lúc nãy nghe loáng thoáng hai nữ hầu kia nói hắn sẽ đến Dubai_ một nơi sa hoa tráng lệ
Lạc ngốc tưởng tượng đến cảnh tượng hắn lấy hình cậu đưa cho người khác xem, rồi cảnh tượng hai người cùng bắt tay nhau cười ma mị đồng thành nói " thành giao" thì cả người phát run
Không xong rồi, hắn định bán mình sang Dubai, phải làm sao đây? Lạc Hạ ôm chặt quyển sách vào ngực lắc lắc đầu
Hắn mãi mê căn dặn mà không chú ý đến nét mặt của tiểu Lạc, sau đó có ý trông chờ ngần ngại hỏi
" em thật sự ..... muốn anh đi sao?"
Chìm đắm trong suy nghĩ bị người khác trói lại khuân lên vai, tiểu ngây thơ nhà ta đổ cả mồ hôi lạnh sợ hãi khóc bù lu bù loa
" không ..... không muốn a!" rồi bỏ chạy lên lầu
Hắn nhìn bóng lưng cậu xa dần, không kiềm nén được sự vui sướng
" thì ra em cũng có tâm trạng giống anh sao bảo bối? ai nha~ xem ra .... phải xử lý công việc nhanh chóng rồi về mới được"
Hắn bước lên phi cơ riêng vẫn còn mơ màng vì những lời cậu nói lúc nãy
Trong khi hắn đang vui vẻ, thì bảo bối của hắn ở trong phòng lại lấy chăn trùm kín mặt mũi gào khóc
" oa oa oa, không muốn ( bị bán) ..... không muốn  a"
Người trong Vương trạch ngay cả lão gia thấy cậu như vậy đều thương xót
" ai nha~ thiếu gia chưa đi được bao lâu thì tiểu Lạc đã nhớ đến mức đau lòng như thế, tình cảm của họ thật đáng ganh tỵ a"
Má Trình còn tốt bụng gửi cho hắn xem bức hình tiểu Lạc không còn sức sống hai mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, tốc độ xử lý công việc của hắn vì thế mà tăng lên. Phải mau chóng sắp xếp mọi việc chu toàn rồi về nhà trong thời gian ngắn nhất, không ngờ cục cưng lại lưu luyến hắn như vậy a
Tôn Du ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn hắn sau đó thở dài
" ngay cả người cuồng công việc như ngươi bây giờ cũng như trúng tà ..... tình yêu thật đáng sợ mà"
Ánh mắt như giết người của hắn bắn về phía anh " nông cạn"
" Ai nha~ ta sẽ không bao giờ yêu và có người yêu đâu. Ta chấp nhận nông cạn a" Tôn Du thở dài_ nhưng Du ba tuổi lại không hề biết chính vì câu nói này tôn nghiêm sau này của anh phải bị đạp đổ bởi vợ của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei