Chương 39:Anh là ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thiên Ưng kinh hãi bước đến nắm lấy tay cậu
" em định đi đâu?"
Tiểu Lạc mệt mỏi lạnh nhạt nhìn hắn " điều anh muốn cũng đã làm xong rồi nếu vậy .... tôi không cần ở lại nơi này nữa" nói xong liền kéo vali định rời đi
Hắn nghe xong lời cậu nói cả người chấn động nắm chặt lấy bàn tay gầy gò kia mãi không buông
" anh đã nói rồi, em không được đi đâu cả"
Tiểu Lạc thống khổ nhìn hắn cố gắng thoát khỏi bàn tay kia
" anh mau buông ra!"
" Không! anh tuyệt đối không buông tay em ra!!!" Vương Thiên Ưng bá đạo lên tiếng
Lạc Hạ không chịu đựng được nữa, cậu kịch liệt vùng vẫy
" MAU BUÔNG TAY!!!"
" Không" hắn kiên quyết giữ chặt lấy
Cậu kích động gào thật to
" buông!!! tôi bảo anh buông ra!!!"
Sau một hồi giằng co hắn vẫn không chịu buông, cậu mệt mỏi ngồi sụp xuống đất cả người run rẩy
" buông ..... ra, buông tôi ra ....."
Lòng đau như cắt Vương Thiên Ưng ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng cậu, bỗng chốc tiểu Lạc nhanh chóng nắm lấy tay hắn nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt
" xem như tôi cầu xin anh ..... xin anh ..... làm ơn tha cho tôi được không .... tôi xin hứa chỉ cần anh đồng ý để tôi rời đi tôi ..... tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần"
Vương Thiên Ưng nghe xong câu nói một lần nữa phát điên gầm lên
" LẠC HẠ!!!"
Tiểu Lạc kiềm nén sự sợ hãi cố gắng nhìn hắn
Hắn không tức giận nữa, đột nhiên lại nhỏ tiếng nói
" em muốn rời khỏi đây ..... được thôi ....."
Lạc Hạ nghe hắn nói liền vui mừng, nhưng hắn không để cho cậu vui vẻ được bao lâu, giọng nói lạnh như băng nhanh chóng vang lên
" Nhưng nếu em rời đi anh sẽ khiến em phải hối hận, em cũng biết thế lực của anh trong thành phố này chứ? chỉ cần anh lên tiếng bất kể là trong hay ngoài nước, hữu danh hay vô danh đảm bảo sẽ không có bệnh viện nào dám nhận mẹ em đâu, anh nói được là làm được"
Tiểu Lạc không dám tin nhìn hắn
" không ...... anh ..... anh không thể làm như vậy, chuyện này .... chuyện này không liên quan đến mẹ tôi anh không được làm tổn thương bà!"
Hắn nhìn cậu mặc dù đau lòng nhưng vẫn cố ý nói ra những lời cay nghiệt tổn thương cậu
" để em ở bên cạnh anh, dù là chuyện tàn nhẫn hơn anh cũng sẽ làm"
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, tiểu Lạc tức giận đấm vào người hắn
" anh không thể .... không thể .... oa oa ......"
Vương Thiên Ưng không phản kháng để cho cậu trút giận, một lúc sau tiểu Lạc mệt mỏi tựa vào lòng hắn thút thít
" tại sao ...... tại sao lại đối xử với tôi như vậy ..... huhu .... tại sao ....."
Hắn ôm lấy người trong lòng
" để em có thể ở bên anh dù là thủ đoạn gì anh cũng bất chấp"
Tiểu Lạc run rẩy nhắm mắt nước mắt lại trào ra
" huhu ...... anh là ác ma ..... là ác ma .... huhu ......."
Hắn vẫn im lặng không nói gì
" Tôi hận anh ...... cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh"
Vương Thiên Ưng thống khổ nhìn cậu " em có thể đánh anh mắng anh nhưng không cho phép em hận anh"
Cậu nghe thấy vậy càng giận dữ hơn cố gắng gào to " tôi hận anh Vương Thiên Ưng tôi hận anh hận anh hận .... ngô ....... ưmm ........."
Hắn không muống nghe nhanh chóng cúi người chặn cái miệng đang nói không ngừng của Lạc Hạ
Một hồi lâu sau đó khi tiểu Lạc thiếu dưỡng khí hắn mới buông ra
" không cho phép em hận anh"
Đợi tiểu Lạc lấy lại hô hấp cùng sự bình tĩnh hắn mới buông ra vài lời uy hiếp
" sau này không có sự đồng ý của anh nếu em dám rời khỏi đây thì mẹ em ..... anh không dám đảm bảo"
Lạc Hạ thở hổn hển đẩy hắn ra xa
" anh ..... anh không ......." sau đó liền ngã xuống đất ngất đi
Vương Thiên Ưng chấn động ôm cậu vào lòng
" tiểu Lạc! tiểu Lạc em sao vậy .... đừng doạ anh ...... bảo bối ....."
Hắn bế cậu lên giường
" người đâu! người đâu! mau gọi bác sĩ đến đây!!!"
Một lúc sau má Trình khẩn trương chạy đến
" thiếu ..... thiếu gia .... có ..... có chuyện gì xảy ra sao?"
" Mau gọi bác sĩ"
" Được, được, tôi lập tức gọi"
Một hồi lâu Âu Dương Nhất Minh xuất hiện sau khi kiểm tra xong anh ta xoay người nói với hắn
" cậu ấy bị suy nhược cơ thể lại bị chuyện gì đó kích động nên chỉ tạm thời ngất đi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi"
" Anh đi được rồi, ở đây không có chuyện của anh"
Âu Dương Nhất Minh thở dài rồi rời đi 😑
Vương Thiên Ưng ngồi bên giường nắm lấy tay cậu gương mặt hiện rõ sự ân hận cùng sự thương xót
Không lâu sau Lạc Hạ tỉnh dậy nhưng cậu chỉ nằm yên một chỗ, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm
Hắn thấy cậu tỉnh dậy trong lòng vui sướng liền đem một chén canh nóng đến đưa cho cậu
" em tỉnh rồi sao? nào, mau uống canh đi"
Tiểu Lạc xoay người lại với hắn không muốn nói nhiều liền nhắm mắt lại
" Chuyện lúc nãy là anh không tốt ..... em đừng giận nữa nhé ...... Lạc" hắn áy náy
Nhưng đáp lại hắn là sự im lặng đáng sợ, hắn lòng đau như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên thở dài nhìn bóng lưng gầy gò của cậu
" em nghỉ ngơi đi"
Nói xong hắn chậm rãi bước ra ngoài, tiểu Lạc chậm rãi mở mắt nước mắt lại lần nữa rơi xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei