Chương 27: Ý Nghĩ Mỉa Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Lạc Hạ rời khỏi bệnh viện rất sớm, cậu không muốn mẹ nuôi phải thấy hai con mắt sưng như gấu trúc vì phải khóc suốt đêm của mình. Về đến Vương trạch, đám người của Lục Xu đã đứng ở sảnh nghênh đón cậu trở về
" Lục tỷ, tỷ xem phu nhân đã về rồi kìa"
" Hừ, chỉ là công cụ phát tiết mà cứ nghĩ mình là phu nhân đi suốt cả đêm đến sáng mới về, đúng là không có phép tắc"
" Lạc Hạ.... chữ Hạ này có phải là Hạ trong hạ tiện không?"
Lục Xu nghe vậy suy nghĩ rồi nói " hạ tiện? ....... tiện nhân"
Lạc Hạ lười nói chỉ thở dài mặc kệ họ
Bọn họ thấy vậy nên càng muốn bắt nạt cậu hơn, tuy là nữ nhân nhưng dù sao cũng rất nhiều người (khoảng 9 người), chỉ vây quanh một mình Lạc Hạ
Một số người còn ngang nhiên dùng tay xô đẩy khiến cậu lảo đảo
" Các ngươi đang làm gì vậy!!!" Vương Thiên Ưng gầm lên, nghe thấy tiếng gầm của hắn đám người này mới dừng lại
" Thiếu gia ...... chúng tôi chỉ là ... muốn .....  thăm hỏi phu nhân ....." Lục Xu lo sợ
Hắn nhíu mày " thăm hỏi có cần động tay động chân như vậy không ..... CÚT!!!"
Cả đám người sợ hãi bỏ chạy, bỗng chốc trong đại sảnh ồn ào chỉ còn lại hắn và cậu
Cả hai đều chôn chân tại chỗ không ai nói gì, một hồi lâu cậu mở lời trước " thiếu gia .... nếu không có gì tôi xin phép đi làm việc"
Khi Lạc Hạ lướt qua hắn theo bản năng bắt lấy cổ tay của cậu, vì đau đớn mà cậu kêu lên thành tiếng "aa!!"
Vương Thiên Ưng hốt hoảng " em sao vậy?" sau đó kéo tay áo cậu lên thì thấy cổ tay đã được băng bó nhưng vì lúc nãy hắn kéo hơi mạnh nên bây giờ máu đã chảy ra
" Ngài không cần phải bận tâm đâu thiếu gia" cậu thều thào nhưng trong lòng lại tràn đầy ý nghĩ mỉa mai , tôi chưa chết được đâu
Vương Thiên Ưng đau lòng " .... quản gia mau lấy hộp cứu thương cho tôi!"
Ngồi yên để hắn tùy ý băng bó, cậu đang chờ xem hắn định sỉ nhục mình như thế nào khi cố ý tự sát, nhưng hắn không nói câu nào vẫn im lặng băng bó cho cậu
Nhìn vết thương hắn biết đêm qua tiểu Lạc đã có ý định tự sát hắn cảm thấy hối hận vì đã đối xử với cậu như vậy khiến cậu nghĩ quẩn
" Hôm nay em không cần thiết phải làm việc, cứ giao cho hạ nhân làm đi"
Lạc Hạ sợ hãi rút tay lại " nếu ..... nếu như không có gì .... tôi xin phép ....... về phòng" rồi đứng dậy bỏ đi
Vừa đi vừa suy nghĩ, không những không sỉ nhục mà còn băng bó vết thương cho mình .... hắn hối hận? không thể nào, hay là hắn đang âm mưu điều gì ...
Ngày hôm nay cậu thật sự rất mệt mỏi, cả người đều cảm thấy đau nhói nhất là chỗ đó. Nằm trên giường không dám cử động, mãi mới ngủ được lại bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc
Cố gắng đứng lên mở cửa nhưng khi nhìn thấy gương mặt của ác ma cơn buồn ngủ của tiểu Lạc gần như bay mất " thiếu ..... gia ..... "
Trên tay mang theo một khay điểm tâm gương mặt hắn rạng rở khi nhìn thấy cậu " em vẫn chưa ăn gì đúng không, anh đem điểm tâm sáng cho em, nào mau ăn đi"
Cậu đứng yên như khúc gỗ nhìn hắn tự tung tự tác trong phòng mình, hắn đây là có ý gì ...... chẳng lẽ hắn đã bỏ độc vào thức ăn?
Hắn xoay người lại nhìn cậu rồi cười cười " thức ăn sắp nguội rồi, em còn không ăn sao, bảo bối"
Cậu bị hai tiếng ' bảo bối' này của hắn làm cho sợ, rốt cuộc là hắn định giở trò gì vậy?
Lúc nãy khi cậu vừa bước lên lầu hắn đã gọi cho Tôn Du nhờ giúp đỡ. Du ba tuổi đúng là không phụ sự kỳ vọng của hắn, bảo hắn trước tiên phải dỗ ngọt cậu
Nhưng không ngờ Vương Thiên Ưng lại dùng thức ăn để dỗ cậu ( đúng là một chiêu thức rẻ tiền mà 😑 ), tiểu Lạc vẻ mặt phòng bị đứng nhìn hắn cả một buổi, còn hắn lại dùng ánh mắt nhu tình để nhìn cậu
Thấy cậu không chịu bước vào hắn đành buồn bã rời đi, trước khi đi còn căn dặn cậu phải ăn hết điểm tâm. Lạc Hạ càng chắc chắn thức ăn 100% là có độc nên cậu lén lút đem xuống bếp ai ngờ đâu lại bị hắn pháp hiện
Vương Thiên Ưng tức giận xông tới " em không ăn làm sao có sức khoẻ đây?"
Cậu cắn răng cả người run run như sắp khóc không nói gì trong lòng mỉa mai, có sức khoẻ? để cho anh tiếp tục hành hạ tôi hay sao?
Hắn nhìn cậu sợ như vậy đau lòng " thôi được rồi, em đi nghỉ ngơi đi khi nào đói anh sẽ cho người mang điểm tâm lên phòng em"
Tiểu Lạc vẫn chưa tin hắn lại chịu buông tha cho mình dễ dàng như vậy, bước lên phòng .... nhưng để cho an tâm hơn cậu liền khoá trái cửa phòng lại rồi bước lên giường chìm vào giấc ngủ
Sự cảnh giác của cậu bây giờ gần bằng không, nên khi có người mở cửa từ bên ngoài tiến vào trong chăn ôm lấy cậu, tiểu Lạc cũng không buồn tỉnh dậy. Phiết phiết cái miệng thở một hơi dài tiếp tục ngủ
Hắn ôm ngang hông, hôn hôn cái gáy rồi ngửi mùi thơm trên người cậu, cái miệng xấu xa thỏa mãn cong lên sau đó nhắm mắt lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro