Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, người trên giường kêu một tiếng hơi thấp, lật người, tiếp tục thở to ngủ, dù sao cũng không cần đi làm, không ngủ thì làm gì.

"Jiyeon à, rời giường thôi." Kim MyungSoo đẩy phía sau lưng của cô một cái.

Park Jiyeon khẽ nói một tiếng, mơ mơ màng màng mở miệng:

 "Đừng quấy rầy em ngủ."


"Còn ngủ nữa sao, ngủ tiếp thì sẽ thành heo đấy, mau dậy còn làm điểm tâm nữa." Nói xong câu đó, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ngày đó nói chuyện điện thoại xong, Kim MyungSoo trở lại liền nhìn chằm chằm Park Jiyeon một cách mãnh liệt, nhìn đến trái tim của cô nhảy bang bang, cho là anh vì mình cúp điện thoại của anh nên tức giận? Nhưng nhìn nửa ngày cuối cùng chỉ là thở to ngủ, cũng không có chuyện gì, ngày thứ hai dậy vẫn như thường, Park Jiyeon cũng hoài nghi mình tối hôm trước có sai hay không nữa.

Kim MyungSoo rửa mặt xong thấy cô vẫn chưa có ý định rời giường, khóe miệng chợt nhếch lên, cười xấu xa.

"Nhanh lên một chút, còn không mau, không đứng dậy, anh liền phạt em." 

Buồn cười hôn cái trán của cô một cái, nhìn cô không có phản ứng, môi mỏng dịu dàng dứt khoát hôn lên môi của cô, vốn chỉ là đụng vào nhẹ nhàng, nhưng không ngờ cô lại ngọt ngào như vậy, hơn nữa bây giờ cô không có sức chống cự, liền hôn sâu hơn, tham lam thưởng thức quyền lợi thuộc về mình, cho đến khi Park Jiyeon không cách nào hô hấp, mông lung mở hai mắt ra.


Hai gò má đỏ lên: "MyungSoo. . . . . ."

"Tỉnh rồi!" Kim MyungSoo  buông cô ra, âm thanh khàn khàn, thở hổn hển, thật may là cô tỉnh, nếu không còn hôn như vậy thì anh cũng không dám bảo đảm có ăn cô luôn hay không?: "Nhanh đi rửa mặt, anh chờ em dưới lầu."


Park Jiyeon ngượng ngùng gật đầu một cái, cho đến khi cửa phòng đóng lại, mới đứng dậy chạy đến phòng tắm.

"Park Jiyeon suy nghĩ lung tung, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao!" Vừa đánh răng vừa nhìn gương an ủi, dùng nước lạnh vỗ vỗ gò má của mình, nhất thời cảm thấy gương mặt nóng bỏng giảm nhiệt không ít.

Tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần dài đến gối, cả người tinh thần rất tốt.

Khi cô mặc xong xuống lầu, Kim MyungSoo đã ngồi ở trước bàn ăn.

"Jiyeon , sao dậy sớm như vậy, mau tới ăn điểm tâm." Lee Sungryung  vừa nhìn thấy Park Jiyeon đứng ở cửa cầu thang, lập tức vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, nhiệt tình kêu.

"Dạ!" Đáp lời, mẹ Im liền bưng bữa ăn sáng lên cho cô.

Kim MyungSoo nhíu nhíu mày: "Nếu anh không gọi em, không biết tới khi nào mới rời giường đây?"

"Ha ha!" Park Jiyeon cười cười xấu hổ, ở dưới bàn đá chân của anh, cắn cắn môi nhìn anh, ý bảo anh không nên nói lung tung.

Kim MyungSoo ưu nhã lau miệng, sau đó chậm rãi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Ách?" Park Jiyeon cười khổ, nhìn dáng vẻ hả hê của anh, rõ ràng nhất định không bỏ qua cho mình sao?

Ở giữa nhìn con trai và con dâu đối đáp lẫn nhau, Lee Sủngyung không khỏi cười một tiếng, thân mật lôi kéo tay Park Jiyeon, trợn mắt nhìn Kim MyungSoo một cái:

 "Không cho phép bắt nặt Jiyeon." Bọn họ hòa thuận, có lẽ không lâu mình sẽ có cháu bồng rồi.


"Mẹ, con mới là con trai của mẹ mà, sao mẹ giúp cô ấy không giúp con?" Kim MyungSoo vừa nghe liền không thuận theo rồi, tính trẻ con làm nũng, còn Đồng Lôi thì ở một bên cười khúc khích.

"Được rồi, con cũng không phải là đứa bé, còn nhõng nhẻo, phải đi làm rồi." Lee Sungryung vừa nói vừa ý bảo mẹ Im đưa áo khoác cho Kim MyungSoo.

Đột nhiên, Kim MyungSoo dịu dàng nói với Park Jiyeon vẫn còn đang dùng cơm:

 "Hôm nay em theo anh đi làm chứ?"


"Cái gì?" Park Jiyeon nhất thời không kịp phản ứng, mới vừa uống sữa tươi vào thiếu chút nữa phun ra ngoài.

"Có gì kỳ lạ sao, anh chỉ muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy em." 

Ánh mắt chân thành của Kim MyungSoo làm cho cô đắm chìm từng chút một, đột nhiên trầm tĩnh ngay cả chính anh cũng sợ hết hồn.


Park Jiyeon không biết mình sao lại đồng ý với anh, chỉ cảm thấy khi cô ngồi lên xe của anh thì tim vẫn còn đập loạn không thôi.

Thời thời khắc khắc!

Mặc dù bọn họ đã đón nhận lẫn nhau, nhưng giữa bọn họ cũng chỉ là hợp nhau nên chỉ dừng lại ở để ý, Park Jiyeon cảm giác trong lòng của anh còn có một bí mật không cách nào chạm đến, cho nên mới cảm thấy hôm nay tất cả tới quá đột ngột.  

  Xe thể thao dừng trước cửa một cao ốc cao chọc trời, đây là lần đầu tiên cô tới đây, "Tập đoàn INFINITE" bốn chữ lớn dưới ánh mặt trời chói mắt như thế, Park Jiyeon theo bản năng lấy tay che kín ánh mặt trời.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc của Gold , Woollim đã đến, trợ lý Lee muốn anh vừa đến liền đi qua: "

Thư ký đã rất kinh nghiệm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Kim MyungSoo liền vội vàng báo cáo, vẫn không quên liếc nhìn Park Jiyeon bên cạnh anh.


"Ừ!"

 Nhẹ nhàng đáp một tiếng, lanh lẹ đi xuống xe, sau đó vòng qua sườn xe đi tới vị trí kế bên tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, vươn tay:

 "Xuống xe thôi."


Park Jiyeon nhìn anh một cái, đưa tay khoác lên bên trong bàn tay anh: 

"Anh có công việc quan trọng, em có quấy rầy anh hay không?" Thật không biết rốt cuộc anh muốn làm gì?


"Không biết, nhưng em là ngọn nguồn động lực của anh, làm sao sẽ quấy rầy anh." Thật ra thì mỗi ngày anh đều rất bận rộn, chỉ là anh thật sự rất muốn mỗi một giây đều được nhìn thấy cô.

Gương mặt Park Jiyeon hơi đỏ lên, nghe đượcsự mập mờ trong lời nói.

Kim MyungSoo ngược lại vô cùng tự nhiên ôm hông của cô đi vào trong cao ốc.

Trong đại sảnh, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của các cô gái, cô chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đã sớm biết anh rất được hoan nghênh, nhưng không nghĩ tới sẽ được hoan nghênh đến như thế.

"Nơi này hình như các cô gái cũng rất thích anh?"

 Trong thang máy chuyên dụng, vẻ mặt Đồng Lôi nhàn nhạt nói xong, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận muốn chết.


Quả nhiên, khóe miệng Kim MyungSoo tùy ý nâng lên, dùng thêm sức ôm hông của cô, để cho cô dán vào mình chặt hơn, hơi thở ấm áp phun tại giữa cổ, âm thanh đầy truyền cảm vang lên ở bên tai: 

"Em ghen sao?"


"Không có, làm sao có thể." Trả lời không đúng, tựa đầu liếc về hướng khác, người đàn ông này thật là đáng ghét, biết rất rõ còn muốn nói ra, cố ý bêu xấu cô.


Kim MyungSoo đột nhiên quay đầu của cô qua, nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng anh thật sự vô cùng vui vẻ, cái này có phải biểu hiện quan hệ của chúng ta lại tiến thêm một bước hay không?" Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, tròng mắt dịu dàng làm cô đắm chìm.

Tại sao người đàn ông này có thể ưu tú như vậy, làm cho người ta tương tư thậm chí quên không được.

Trong lúc nhất thời hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong nháy mắt khi hai môi muốn tới gần: "Đinh ——" một tiếng, thang máy ngừng lại,Park Jiyeon nhất thời tỉnh ngộ, hốt hoảng đẩy lồng ngực anh ra.

"MyungSoo!" Lee Sungyeol đang đứng ở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở liền lập tức kêu một tiếng, nhưng mới vừa muốn tiếp tục nói gì, cũng nhìn thấy Park Jiyeon thì trong nháy mắt cứng rắn dừng lại, miệng mở lớn, vô cùng kinh ngạc, chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?

"Có phải vẫn là vì vấn đề giá cả hay không?" Kim MyungSoo lôi kéo Park Jiyeon nhanh chân đi ra thang máy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Đúng, bọn họ không đồng ý xuống giá 30%." Chân mày Lê Sungyeol khẽ chau, sắc mặt cũng vô cùng nặng nề, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quan sát Đồng Lôi bên cạnh.


Park Jiyeon  khẽ gật đầu với anh, bày tỏ chào hỏi, người này mình chỉ gặp qua một lần, chỉ nhớ rõ là bạn của MyungSoo.

Kim  MyungSoo khẽ gật đầu, quay đầu, nói với cô

: "Hiện tại anh có chuyện cần giải quyết, em đến phòng làm việc của anh trước chờ anh, thời gian sẽ không quá lâu, Marry đưa phu nhân đến phòng Tổng giám đốc."

 Nói xong liền báo cho thư ký vừa mới lên tới biết.


"Này, sao bây giờ mới tới đây, nếu không phải tớ kịp thời ổn định bọn họ, đoán chừng hiện tại bọn họ cũng đã đi rồi, rốt cuộc có chuyện gì còn quan trọng hơn so với chuyện này chứ?" Âm thanh oán trách càu nhàu của Lee Sungyeol truyền vào tai Đồng Lôi, nhìn bóng lưng anh tuấn, trong lòng không khỏi ấm áp.

"Tổng giám đốc phu nhân, mời đi bên này." Theo yêu cầu của Kim MyungSoo, thư ký nhất định phải đưa Park Jiyeon tới phòng tổng giám đốc.

"Cám ơn cô!" Park Jiyeon thu hồi ánh mắt rơi trên người Kim MyungSoo, khẽ mỉm cười với thư ký tiểu thư, sau đó theo thư ký đi tới phòng tổng giám đốc.

Phòng làm việc rất đơn giản, rất giống phong cách của Kim MyungSoo, chỉ một màu trắng phong cách, kế bên có một căn phòng đơn giản, một cái bàn một cái ghế, chỉ đơn giản như vậy nhưng không mất đi sự tao nhã, không hổ là thiết kế danh tiếng.

"Phu nhân uống cà phê hay trà?" Thư ký lễ phép hỏi Park Jiyeon.

"Không cần đâu, cám ơn!" Thuận tay cầm lên một quyển tạp chí lật ra.

"MyungSoo , tớ thật sự bội phục cậu, tớ cho là không có khả năng rồi, không ngờ cậu thật sự làm cho bọn họ xuống giá 30%." Đi ra khỏi phòng họp, Lee Sungyeol ôm bả vai Kim MyungSoo

Kim MyungSoo nhẹ nhàng cười một tiếng, một quyền đánh vào ngực Lee Sungyeol:

 "Hiện tại vừa mới bắt đầu, sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện phiền phức đấy? Không cần cứ phớt lờ như vậy."


"MyungSoo không cần buồn lo vô cớ, cậu xem thị trường bây giờ, ở trong nước còn có công ty nào có thể giống như Kim thị  chúng ta cung cấp điều kiện tốt như vậy, nếu như không phải như vậy thì tớ thấy bọn họ cũng sẽ không đồng ý xuống giá."

"Tiểu tử cậu không tệ." Kim MyungSoo tà mị cười một tiếng, ban đầu anh chính là cố ý, bọn họ nhất định sẽ chọn Kim thị, cho nên mới phải cố ý đi trễ, như vậy bọn họ tự nhiên lo lắng Kim thị lại đột nhiên quyết định không cùng họ hợp tác, cho nên mới phải đồng ý giá cả như vậy, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn mà thôi.

"MyungSoo, sao cậu lại dẫn cô ấy tới." Đột nhiên, Lee Sungyeol lắc mình đi tới trước mặt MyungSoo, rất thần bí nói:

 "Lần trước tớ chỉ là nói giỡn, không ngờ cậu thật sự dẫn cô ấy tới, không ngờ cậu thật sự chính là nô lệ của vợ!"


Kim MyungSoo sửng sốt nhớ tới Đồng Lôi vẫn còn ở phòng làm việc chờ anh!

"Tớ còn có chuyện đi trước." Không đợi Lee Sungyeol nói chuyện, chân dài liền sải bước tới phòng làm việc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro