Chương 114: Chuyện tốt bị phá hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Uyên Xưn

--- ------ ------ ------ ---

Có chính ủy nói, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố mới biết, vừa rồi con trai mình còn đánh nhau, mà chiến lợi phẩm chính là mấy món đồ chơi kia.

Đây là chiến lợi phẩm Tiểu Bao tự mình giành được bằng thực lực, thảo nào cu cậu kiên quyết không trả lại.

Tố Tố vừa áy náy, vừa đau lòng, cô nghĩ oan cho bảo bảo rồi, nhưng sao con trai có thể đánh nhau với người ta cơ chứ, lỡ bị thương thì làm thế nào, dĩ nhiên những điều này cô chỉ nghĩ trong lòng.

Sở Lăng Xuyên nghe xong lại cười lên, anh còn sờ đầu Tiểu Bao tán dương, "Giỏi lắm, lại còn đánh bại anh, được, không hổ là con trai ba."

Chính ủy không vui, "Ai, sao cậu có thể nói như vậy, đó là con trai tôi nhường, thấy Tiểu Bao nhà anh còn nhỏ nên không đành lòng hạ thủ mà thôi, lại còn ở đấy mà hả hê!"

Tố Tố sợ Sở Lăng Xuyên nói chuyện như vậy sẽ đắc tội người khác, nhưng anh không quan tâm, anh ôm Tiểu Bảo lên, lau nước mắt trên mặt cu cậu, dụ dỗ: "Thắng hay thua thì đã có kết quả, chính ủy, anh đừng tìm lý do.

Tuy nhiên Tiểu Thiên có tri thức hiểu lễ nghĩa giống ba, tương lai nhất định giỏi văn giỏi võ, hơn nữa là một đứa bé ngoan hiểu chuyện."

"Ừ, lời này tôi thích nghe." Chính ủy không khiêm tốn chút nào, hết khen con trai mình, rồi lại khen Tiểu Bao, "Ai, thế cậu dự đoán con trai tôi tương lai thành quan văn, vậy thì tiểu tử nhà cậu sau này nhất định sẽ giống cậu, là đại nhân vật."

Con trai chính là đề tài của Sở Lăng Xuyên, anh cũng không hề khiêm tốn, "Vậy thì tốt, tương lại một văn một võ, khi đó, chúng ta đã già rồi, phải trông chờ vào bọn nhỏ thôi."

"Đúng vậy, đứa bé là hy vọng của chúng ta, cũng là hy vọng của đất nước."

Hai người đàn ông vừa nói vừa cười, kéo gần khoảng cách hơn với nhau. Mặc dù Tố Tố cũng kì vọng vào con trai, nhưng cô không trực tiếp nói ra, chỉ là trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cô bế Tiểu Bao từ tay Sở Lăng Xuyên, sau đó dịu dàng nói với con trai chính ủy: "Tiểu Thiên không khóc, con chơi cùng em có được hay không?"

Đứa bé ngưng khóc thút thít, nhìn Tiểu Bao, rồi lại nhìn ba, tiểu tử rất có phong độ, gật đầu một cái. Sở Lăng Xuyên hôn một cái vào má Tiểu Bao, Tố Tố cũng đặt cu cậu xuống đất.

Tiểu Bao chớp mắt nhìn con trai chính ủy, Tố Tố xoa đầu cu cậu: "Tiểu Bao, đi chơi với anh nhé, con phải làm bạn cho tốt biết không?"

Đứa bé nhà chính ủy dù sao cũng hiểu chuyện hơn so với Tiểu Bao, đi tới kéo tay Tiểu Bao, Tiểu Bao cũng rất hữu nghị, bắt tay giảng hòa cùng anh.

Hai bạn nhỏ thân mật thắm thiết, trò chuyện bằng những từ ê ê, a a với nhau, không biết nói những gì, chỉ là vừa nói vừa loay hoay với những món đồ chơi.

Tiểu Thiên quen thuộc ở đây hơn, cho nên một tay cầm đồ chơi, một tay lôi kéo Tiểu Bao ra ngoài, hiện tại trong nhà chỉ còn ba người lớn nói chuyện với nhau.

Tố Tố cảm thấy đúng là đàn ông với nhau, nói chuyện rõ ràng, thẳng thừng, không che giấu, thậm chí còn trêu chọc lẫn nhau, hai người quan hệ khá tốt.

Một lúc sau, chính ủy rời đi, Tiểu Bao cũng trở lại, không để ý đến Tố Tố, trực tiếp tìm Sở lăng Xuyên, nhào vào ngực anh làm nũng.

Tố Tố véo mũi nhỏ của con trai, Tiểu Bao không thèm để ý đến cô, "Tiểu Bao, không tức giận, là mẹ không biết rõ tình huống, trách lầm bảo bảo, mẹ xin lỗi con, có được không?"

Tiểu Bao giả vờ không để ý đến cô, nhưng đã sớm cười trộm trong lòng Sở Lăng Xuyên, anh cúi đầu thấy vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, đứa con này của anh thật quá đáng yêu.

"Ai nha, đồng chí An Địch, bảo bối của mẹ, tha thứ cho mẹ đi mà!" Tố Tố nhận ra con trai cô đang cười trộm, còn cố ý đùa thêm, đưa tay cù vào eo, tiểu tử không nhịn được cười khanh khách.

Một nhà ba người chơi đùa trong chốc lát, lại có mấy cán bộ tới đây, nhiệt tình hoan nghênh mẹ con cô. Lần này còn có cả đoàn trưởng, anh ta khoảng gần bốn mươi, nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, rất dễ gần. Anh ta còn mời vợ chồng cô đến nhà ăn cơm.

Ở nhà đoàn trưởng, vợ anh ta và mấy cậu lính đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa.

"Đừng khách khí, ngồi xuống ăn đi em dâu, ở đây mọi người đều như người nhà cả, không cần phải thận trọng." Đoàn trưởng nhiệt tình.

Đúng, người một nhà, trước kia cô đã cảm nhận được điều này rồi, hiện tại mặc dù ở một nơi khác, nhưng cảm giác ấy vẫn quen thuộc với cô đến vậy.

Mọi người ngồi xung quanh mâm cơm, không khí náo nhiệt, nhà đoàn trưởng có cô bé mười mấy tuổi, còn có cả con trai, bộ dáng tuấn tú, một mực muốn chơi cùng Tiểu Bao.

Lúc ăn cơm, đoàn trưởng cho phép Sở Lăng Xuyên nghỉ việc chiều nay, giành thời gian cho con trai và vợ một chút.

Cơm trưa xong xuôi, Tố Tố nói chuyện với vợ đoàn trưởng, còn Sở Lăng Xuyên lại nói chuyện công việc.

Đến lúc phải về, Sở Lăng Xuyên vốn muốn mang vợ con về nhà nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Bao không đồng ý, náo loạn đòi đi chơi, cu cậu nghe được mũ mũ muốn dẫn mình và mẹ đi chơi.

Hết cách, đi dạo cũng tốt, lúc này thích hợp với tản bộ, ôn chuyện, cho nên Sở Lăng Xuyên mang vợ con ra ngoài.

Tiểu Bao rất hiếu động, tự mình chạy khắp nơi, một nhà ba người đi vòng quanh nơi đóng quân, Tiểu Bao cái gì cũng vô cùng tò mò.

Bỗng nhiên, trên đường có hai người lính bước chân chỉnh tề, Tiểu Bao dùng sức hô: "Đứng nghiêm....chào!"

Hai người nghe khẩu lệnh, thực hiện theo phản xạ, bọn họ sững sờ đứng im tại chỗ.

Tố Tố còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bao đã chạy đến, cô vừa muốn đuổi theo, Sở Lăng Xuyên lại ngăn cản. Lúc ở nhà, Sở Lăng Xuyên hay dạy khẩu lệnh cho cu cậu, cho nên tiểu tử nói rất mượt, hơn nữa còn có khí thế, chỉ là thanh âm còn hơi non nớt.

Chỉ thấy Tiểu Bao chạy tới trước mặt hai cậu lính, nâng tay làm động tác chào, vừa  bước đi thong thả vừa hô: "Một hai một....một hai một!"

Hai cậu lính cúi xuống nhìn bé con trước mặt, thì ra khẩu lệnh là do nhóc này hô, hai người bắt đầu trêu chọc Tiểu Bao.

"Cháu là con nhà ai? Thật đáng yêu!"

"Tiểu tử, cháu tên là gì?"

"Mũ mũ!" Tiểu Bao nghe hiểu, nhưng không trả lời được, cho nên chỉ vào Sở Lăng Xuyên, hai cậu lính xoay người, thấy phó đoàn trưởng đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp.

"Thủ trưởng!" Hai cậu lính vội vàng đứng dậy, nghiêm chào, Sở Lăng Xuyên đi tới, đáp lễ, "Ăn cơm chưa?"

"Báo cáo thủ trưởng, ăn rồi!"

Hai cậu lính nói đồng thanh. Một người cười hì hì: "Thủ trưởng, không giới thiệu người bên cạnh một chút sao?"

Sở Lăng Xuyên khẽ cười: "Vợ tôi!"

"Chào chị dâu!"

"Chào chị dâu!"

"Chào các cậu." Tố Tố niềm nở.

Lúc này Tiểu Bao ôm chân Sở Lăng Xuyên, "Mũ mũ....mũ mũ....."

Một cậu lính không nhịn được nói: "Thủ trưởng, đây là con anh sao? Thật là lém lỉnh. Mới vừa rồi hù dọa chúng em suýt chút nữa tưởng là khẩu lệnh thật."

Sở Lăng Xuyên khẽ nhướn mày nhìn con trai, "Tiểu tử này bướng bỉnh rồi. Được rồi, hai cậu nghỉ ngơi thôi."

"Dạ, hẹn gặp lại, thủ trưởng, chị dâu."

Hai chiến sĩ vừa rời đi, Tố Tố không nhịn được cười với con trai.

Đi một lát nữa, vì sợ Tiểu Bao mệt, cho nên cu cậu được anh ôm vào lòng, cậu thấy rất nhiều người gặp ba cũng chào, sau đó cậu cũng chào hệt như vậy, chọc cho mọi người một hồi cười.

Tiểu tử không hiểu vì sao ở đây lại có nhiều chú bộ đội như vậy, không biết từ lúc nào, cu cậu đã nằm ngủ gục trong ngực Sở Lăng Xuyên, cánh tay vòng qua cổ anh.

Tố Tố cũng mệt, quay sang nói với anh, "Con ngủ rồi, chúng ta về thôi!"

"Mệt không, vậy thì về." Hai người trở lại căn phòng, Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao lên giường một cách nhẹ nhàng.

Tố Tố đi rửa mặt, dùng khăn ướt lau qua mặt và cánh tay cho cu cậu, sau đó nằm bên cạnh đứa bé, vừa mới nằm xuống, đột nhiên cô nhớ ra mình mang đến hai túi đồ.

Cô bảo Sở Lăng Xuyên lấy đồ ra, trong đó có thức ăn, ngoài ra có cả hai hộp thuốc.

Sở Lăng Xuyên nhận được thuốc, có chút nghi hoặc, trước kia Tố Tố chưa từng mua thuốc cho anh, cũng không thích anh hút thuốc, thế mà lần này lại mang theo? Còn là của bố vợ anh đưa?

"Em mua?" Anh hỏi.

Tố Tố nghĩ tới hành động của Tiểu Bao, không khỏi nở nụ cười, cô kể lại câu chuyện giấu thuốc của con trai làm của riêng khiến Sở lăng Xuyên kích động không thôi.

Sở Lăng Xuyên hôn lên mặt con, tràn đầy cưng chiều: "Con trai anh quả thật đáng yêu. Chỗ anh có hai chai rượu ngon, mai em mang về cho ba nhé."

"Được." Tố Tố nằm xuống ôm lấy Tiểu Bao, "Em có chút buồn ngủ, nghỉ một lát thôi, anh đừng nói chuyện, nằm xuống ngủ một lúc đi."

"Em nghỉ trước đi." Sở Lăng Xuyên lưu loát thu dọn đồ đạc, nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thấy Tố Tố đã ngủ rồi, anh cởi giày, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.

--- ------ ------ ------ ---

Sở Lăng Xuyên ôm cô, anh không hề buồn ngủ, tay không tự chủ được sờ eo, sờ tay cô, dùng đôi môi lướt qua mặt, lỗ tai cô, khuôn mặt say đắm cưng chiều.

Trong giấc mộng, Tố Tố không tự chủ được lật người, rúc vào ngực anh, vừa khéo chạm vào môi cô, tay anh rơi trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên "hành hạ" từ từ tỉnh lại, thấy gương mặt gần trong gang tấc, ảo não vì có người quấy rầy giấc ngủ, cô mơ màng nói: "Ngủ.....Đừng làm rộn."

Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dáng mê man của Tố Tố, anh dùng sức hôn từng cái, thâm trầm gọi: "Bảo bối."

Sự thân mật quen thuộc khiến Tố Tố tỉnh lại, cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng anh lại lật người, đè cô ở phía dưới.

Tố Tố bắt đầu khẩn trương, không biết do sợ bảo bảo ở bên cạnh nhìn thấy, hay là do hai người đã lâu không thân mật, tóm lại là cô rất hồi hộp.

"Anh.....anh tránh ra.....á....ưm....." Đôi môi cô bị Sở Lăng Xuyên mạnh mẽ chiếm lấy, cô không nói ra lời, chỉ có thể giãy dụa, mặc nhiên để anh làm chuyện xấu.

Anh đã nín nhịn hai năm qua, giờ phút này, vợ đẹp đang nằm trong ngực, anh không thể nào buông ra, nhất là nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, lại càng cố ý muốn trêu đùa, không những không tránh ra, còn điên cuồng hôn cô. diendan--uyen-leqdon

Hai người náo loạn trên giường, không phát giác ra Tiểu Bao đã tỉnh. Tiểu tử thấy ba mẹ nằm trận lên nhau giống như cu cậu xô ngã anh Tiểu Thiên.

Tiểu Bao bật dậy như lò xo, nhào tới như con sư tử nhỏ, bất chấp tất cả cắn vào người Sở Lăng Xuyên, động tác lưu loát một mạch.

Sở Lăng Xuyên hét lên một tiếng, anh lật người lại, khuôn mặt buồn bực trừng con trai bảo bối.

Tố Tố xấu hổ ngồi dậy, cô nhìn con trai một chút, rồi lại nhìn Sở Lăng Xuyên một chút, hận chết anh, đúng là quá mất mặt rồi!

Tiểu Bao không để ý ánh mắt của anh, cu cậu bò lại giữa hai người, đưa tay ôm hông Tố Tố, bộ dáng như gà mẹ bảo vệ con, không thèm nhìn anh lấy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào bụng cô.

Sở Lăng Xuyên ho khan, anh đưa tay kéo áo Tiểu Bao: "Con trai!"

Tiểu Bao quay lại nhìn Sở Lăng Xuyên, còn hừ một tiếng, sau đó lại ôm chặt Tố Tố, giống như tố cáo với anh, đánh mẹ con, trước hết đánh con....con không để cho ba khi dễ mẹ.

Tố Tố không nhịn được cười, cô khẽ xoa nắn khuôn mặt con trai.

Sở Lăng Xuyên cũng bật cười, anh cố ý đụng vào Tố Tố, Tiểu Bao thấy vậy liền nâng chân đá anh, hét lên, "Đá, đá, đá.....Đánh, đánh!"

"Ai nha, ai nha......" Sở Lăng Xuyên đột nhiên kêu đau ngã xuống giường, nằm im tại chỗ, anh còn cố ý kêu to: "Đau chết, đau chết!"

Tiểu Bao rất kiên quyết bảo vệ mẹ, không để ý tới Sở Lăng Xuyên, hư, khi dễ mẹ, hừ!

Tố Tố hôn nhẹ lên mặt con, cô nghĩ, thật may tiểu tử còn nhỏ, có lẽ cho rằng Sở Lăng Xuyên đánh cô, cho nên mới bảo vệ, nếu lớn thêm chút nữa, cô không biết nên giải thích với con trai như thế nào.

Tố Tố nói với Tiểu Bao, "Bảo bảo, con xem ba đau như vậy, ba biết sai rồi, sẽ không tái phạm, bảo bảo tha thứ cho ba được không?"

Thật ra thì Tiểu Bao thấy ba đau, cu cậu cũng rất đau lòng, ngẩng đầu nhìn mẹ, sau đó cu cậu chạy đến chỗ Sở Lăng Xuyên, xoa nhẹ chỗ cắn.

Sở Lăng Xuyên ngừng kêu, xoay người ôm Tiểu Bao vào trong ngực, hôn rồi lại hôn, Tiểu Bao bị râu của anh cọ vào mặt, hét toáng lên, "Mẹ.......mẹ........."

Tố Tố không nhịn nổi cười, cô giải cứu cu cậu từ trong ngực Sở Lăng Xuyên, lúc này anh cũng có điện thoại, sau khi nghe máy, anh cau mày, sau đó đáp: "Biết, tôi lập tức đến ngay."

Anh quay sang dặn dò Tố Tố: "Bảo bối, em và con ở nhà đợi anh, nếu như buồn thì có thể đi xung quanh chơi, anh có chút chuyện cần giải quyết."

Tâm tình Tố Tố rất tốt, giọng nói vui vẻ: "Yên tâm, em biết rồi, anh cứ đi làm chuyện của mình đi."

Sở Lăng Xuyên hôn lên khuôn mặt của con lần nữa, sau đó thừa cơ hôn cả Tố Tố, "Con trai, ba đi công chuyện, một lát nữa ba trở lại nha...."

Tiểu Bao gật đầu, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, "Vâng, ba...bái bai...."

Sở Lăng Xuyên vội vàng rời đi, trong nhà còn hai mẹ con, cô lấy đồ ăn để tiểu tử bổ sung năng lượng, sau khi ăn xong, tiểu tử bắt đầu quậy phá, muốn đi tìm bạn chơi, Tố Tố đành đi theo sau thành chân sai vặt.

Buổi chiều, Tố Tố cùng hội chị em trong doanh trại, mang theo đứa nhỏ ra ngoài chơi, mặc dù Tiểu Bao và con trai chính ủy đã đánh nhau một trận, nhưng hai đứa bé rất nhanh lại trở thành bạn tốt.

Tiểu Thiên lớn hơn Tiểu Bao, bất giác cũng sẽ nhường em, chỉ là dù sao cũng chỉ là trẻ con, đôi khi vẫn trở mặt đánh nhau. May ở đó còn có các mẹ, cho nên không khí cũng tương đối hòa bình.

Bất giác đã đến giờ cơm tối, Sở Lăng Xuyên cũng trở lại, tối nay chính ủy lại mời khách.

Cơm tối phong phú, trong không khí vui vẻ, khó thiếu được rượu, chỉ là mọi người đều khống chế tửu lượng vừa phải.

Tối muộn, mọi người ai về nhà nấy, Tố Tố mang theo Tiểu Bao và nhà vệ sinh tắm rửa cho cu cậu, không đợi cô mặc quần áo cho, tiểu tử này đã bỏ chạy ra ngoài.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai trần chuồng, vội vàng ôm lấy, nhét cu cậu vào trong chăn, cố ý cù nôn khiến cu cậu cười khanh khách.

Hai cha con vui vẻ chơi với nhau, còn Tố Tố đi tắm. Khi cô ra ngoài, bắt gặp bộ dạng chăm chú của con trai, cu cậu đang nghe Sở Lăng Xuyên kể chuyện.

Cô ngồi bên giường lau tóc, Sở Lăng Xuyên vẫn tiếp tục nói, bầu không khí lắng đọng, chẳng mấy chốc, Tiểu Bao đã ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Bao ngay ngắn, sau đó lại gần Tố Tố, ôm lấy cô, thổi một hơi bên tai cô, dùng giọng nói trầm bổng hấp dẫn, "Vợ à, em thật là thơm."

Một màn này giống hệt như trong quá khứ, trước đây, anh cũng ôm cô, cũng khẽ nói với cô vợ, em thật thơm. Còn cô sẽ đáp lại rằng, anh thật thối, sau đó thúc giục anh nhanh đi tắm. Hôm nay, một lần nữa xảy ra, nhưng kí ức ấy đã trở nên mơ hồ.

Tố Tố nhớ lại, lau tóc, động tác ngừng một lúc rồi lại tiếp tục, ngập ngừng nói với anh, "Không còn sớm....anh nhanh đi tắm đi."

"Đi ngay!" Sở Lăng Xuyên hôn lên má cô, nhanh chóng thực hiện một loạt hành động nhanh như chớp: tắm, gội, đánh răng rồi vội vã trở về phòng ngủ.

Chờ đón anh làm một cái gối được Tố Tố nhét vào trong ngực. Sở Lăng Xuyên cau mày: "Vợ, đây là sao?"

Tố Tố nhớ lại cảnh lúc trưa, vừa nghiêm túc vừa kiên quyết nói: "Em và con trai ngủ ở đây, anh ngủ gian phòng ở giữa đi."

"Vợ, em không thể tàn nhẫn như vậy chứ?" Sở Lăng Xuyên vòng tay qua chiếc gối, ôm cả người Tố Tố vào lòng, cợt nhả làm nũng, "Vợ, ngủ chung được không, anh đảm bảo đàng hoàng, quy củ."

Cái này đánh chết cô cũng không tin, ngộ nhỡ anh lại làm việc xấu, cô lại phản kháng...bên cạnh còn có bảo bảo, cô mới không cần, "Không có thương lượng."

"Vợ, bên kia không có chăn đệm, không thể ngủ." Sở Lăng Xuyên tìm lý do, nhưng Tố Tố là ai, cô đẩy anh ra, "Em đã giúp anh kiểm tra rồi, trong tủ có chăn đệm quân dụng, vẫn dùng tốt, được rồi, anh đi đi."

Sở Lăng Xuyên lại bắt đầu giở thói vô lại, anh cười xấu xa, ôm lấy eo cô, "Vợ, nếu không em theo anh vào trong kia nhé."

"Anh, em.... bảo bảo ngủ không thể không có người bên cạnh, anh.....anh nhanh đi đi." Sở Lăng Xuyên cũng hết cách, chỉ đành phối hợp, ảo não sang gian phòng bên cạnh.

Sở Lăng Xuyên rời khỏi, Tố Tố liền khóa trái cửa lại, cô thở phào một hơi, xoay người vào xem con, may mà không làm cu cậu thức giấc, nếu không lại cho là cô đang đánh nhau với anh.

Trở lại giường, Tố Tố ôm con trai, mặc dù cô biết một cánh cửa không ngăn được anh, nếu anh muốn vào, cô cũng hết cách, chỉ hy vọng anh hiểu được mà thu liễm.

Cả đêm mộng đẹp.

Gần sáng, trời còn đang tối, Tố Tố tỉnh lại theo bản năng, kiểm tra xem Tiểu bao có muốn đi vệ sinh không, cô sợ con tè dầm, thấy cu cậu không yên, có lẽ muốn đi tiểu rồi.

Tố Tố mông lung xuống giường, ôm Tiểu Bao đi vệ sinh, trở lại bên giường, hai mẹ con lại ngủ tiếp.

Không biết qua bao lâu, cô bị cảm giác khác thường phía sau làm thức tỉnh, trong mơ màng, đè trên chân cô là cái gì? Phía sau lưng cô là cái gì? Còn cả trước ngực nữa, sau lưng chạm vào thứ thô sáp dựng thẳng đứng.

Cuối cùng cô phản ứng kịp, là Sở Lăng Xuyên chui vào trong chăn, đang nằm phía sau lưng cô, cái thô sáp dựng đứng kia còn có thể là gì???

Tố Tố nóng lên, trợn mắt, không dám cử động mạnh, cũng không quay đầu lại vì không biết đối mặt anh như thế nào.

Cô muốn xuống giường, chỉ cần rời khỏi cái ôm của anh thì dễ rồi, bởi vì anh nằm ở giữa, một bên là con trai, một bên là vợ, khiến Tố Tố sợ hết hồn, thứ nhất là lâu nay không thân mật như vậy, có chút xa lạ luống cuống, thứ hai là con trai còn đang ở đây.

Cô muốn giãy ra, nhưng anh đều không có phản ứng, thậm chí còn ép chặt nơi nào đó, trên tay tăng thêm lực đạ xoa nắn.

Cô không tin, động tĩnh lớn như thế anh lại không có cảm giác, Tố Tố khẳng định trăm phần trăm là giả bộ ngủ, tuy rằng xa cách hai năm đủ biến thành xa lạ, nhưng dù sao thói quen của anh cô vẫn hiểu.

Anh bất động, cô cũng không còn cách nào khác. Cô thấy đầu giường có một cái kẹp tóc, trong đầu thoáng qua một ý niệm.

Tố Tố cầm lấy, tay lần vào trong chăn, sau đó hướng thẳng đến nơi nào đó, không khách khí kẹp lấy.

"A!!!" Sở Lăng Xuyên hét lên, đột nhiên bật dậy, dáng vẻ đau đớn, lấy kẹp xuống, đứng dậy rời giường, chạy nhanh như lửa cháy tới mông vậy.

Tố Tố thấy chiếc kẹp tóc vứt trên giường, cô sợ sệt cầm lên, kẹp vào ngón tay mình, có đau lắm đâu, anh phản ứng lớn như vậy làm gì, có phải khoa trương quá không?

Tiểu Bao bị tiếng hét của Sở Lăng Xuyên làm giật mình, mở mắt ra một cái rồi lại nhắm chặt lại ngủ tiếp.

Còn Tố Tố kinh ngạc tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, một phút, hai phút, thời gian chậm rãi trôi qua, mười phút sau cũng không thấy Sở Lăng Xuyên trở lại, bên ngoài cũng không có động tĩnh.

Tố Tố có chút lo lắng, chẳng lẽ cô xuống tay quá độc ác? Cắn cánh môi, xuống giường, đi dép ra ngoài.

Cửa không khóa, cô đi vào, thấy Sở Lăng Xuyên nằm lì không nhúc nhíc, cô do dự một chút, hơi mất tự nhiên mở miệng: "Anh....anh làm sao vậy? Cái đó.....kẹp không nghiêm trọng vậy chứ?"

"Không có việc gì!!!!" Sở Lăng Xuyên khổ sở nói, miệng thì bảo không sao, nhưng giọng nói biểu đạt nhất định có chuyện.

"Không sao thì tốt, vậy, vậy em đi xem bảo bảo." Tố Tố xoay người muốn ddi, lại nghe thấy giọng buồn bực của Sở Lăng Xuyên: "Anh nói không sao em liền tin, có chuyện, tới đây."

Tố Tố cào tóc mình một hồi rồi bước đến, co quắp đứng bên giường, "Cái đó, thật xin lỗi, em không biết kẹp tóc có thể làm đau, không phải thật chứ, nếu không, gọi bác sĩ tới xem một chút...."

Mới vừa dứt câu, Sở Lăng Xuyên đang nằm yên bỗng kéo cô đặt dưới thân, nụ hôn rơi xuống như mưa.

"Vợ, thử một cái sẽ biết không có chuyện gì rồi?" Anh vừa mút môi cô vừa nỉ non, ám hiệu mập mờ, Tố Tố làm sao không hiểu, anh thật là quá....khiến người ta hết ý kiến.

Sớm nghĩ đến anh giở trò lừa bịp, nhưng sao cô vẫn mắc bẫy. Tố Tố vội vàng đẩy anh cảnh cáo: "Sở Lăng Xuyên, đừng, đừng làm rộn, Tiểu Bao sắp tỉnh lại...."

Sở Lăng Xuyên dùng tay kéo áo ngủ cô xuống làm loạn, đôi mắt thâm thúy mê người nhìn thẳng vào cô: "Bảo bối, gọi tên anh, gọi một lần nữa."

Vốn dĩ gọi tên anh cũng không có chuyện gì lớn, nhưng anh lại yêu cầu như vậy, trong lúc nhất thời, không biết nên gọi thế nào, hơn nữa còn đang bị anh đè phía dưới, tay bắt đầu không an phận.

"Sở Lăng Xuyên, Sở Lăng Xuyên!" Cô nóng nảy, liên tục gọi anh, mặt hồng tim đập, hốt hoảng luống cuống.

Bỗng bên ngoài nghe tiếng Tiểu Bao hét lên: "Mẹ! Ba!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro