phần 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay Tiểu Vi nhờ Như Hoa đốt cho cô một bộ váy trắng, một bộ trang điểm, cô bước ra với khuôn mặt xinh xắn, nụ cười tươi tắn và đẹp đẽ, cô muốn ngày hôm nay là một ngày đặc biệt và là quý giá nhất trong cuộc đời mình, mặc dù không lâu sau cô sẽ mãi mãi biến mất, mặc dù là một nữ phụ bạc mệnh, cô quay lại nói với Như Hoa

"Chỉ hôm nay thôi anh ấy là của tôi! Sau này là của cô tất cả!"

Tiểu Vi mỉm cười rồi đi bỏ Như Hoa đứng đó, gió thổi qua tóc cô bay lòa xòa, cô mỉm cười cúi đầu, rồi rưng nước mắt

"Tiểu Vi! Xin lỗi!"

Tiểu Vi đến tầng thượng, Vương Nguyên đã ngồi ở đó tự bao giờ, cô ngồi xuống cạnh hắn, cô nhìn hắn chăm chú, nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn miệng, nhìn rất kĩ, lỡ như sau này không còn nhìn được...cô ngậm ngùi rồi ráng nở nụ cười gượng

"Thiếu gia!"

"Tiểu Vi! Hôm nay...xinh đấy!"
Thật ạ?"

"Ừ!"

Cô mỉm cười nhìn hắn, hôm nay hắn vẫn như bao nhiêu ngày, luôn lạnh lùng và ít nói, thiếu gia này nào cô yêu đây mà, hắn là cả thanh xuân, là cả cuộc đời, là tất cả

Bây giờ tất cả của cô chỉ gom góp vào duy nhất ngày hôm nay, cô đong đưa đôi chân vờ như là bản thân đang vui nói với hắn

"Thiếu gia! Thiếu gia có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Hắn nhìn cô, đôi môi khẽ cười, đôi mi khẽ rung động

"Nhớ! Hôm ấy anh nhặt được một báu vật!"

Hôm ấy trời mưa to, một cái cây bật gốc chắn ngang đường, chặn luôn chiếc xe mà Vương Nguyên đang ngồi, hắn lúc ấy 10 tuổi, tiểu thiếu gia đáng yêu lanh lợi, ngoài trời mưa gió hắn nhìn qua cửa kính, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi đó, run run vì lạnh, đôi mắt ướt đẫm, hắn chớp chớp mắt rồi mở cửa bước ra, không quên cầm theo một chiếc ô, tài xế thấy liền mở lời ngăn cản nhưng đôi chân bé nhỏ đã vội chạy đi

Chạy lon ton tới bé gái ấy, ta nhanh chóng mở ô, đưa về phía bé gái, khom người hỏi nhỏ

"Về với tôi không?"

Hắn giơ tay ra hướng về phía bé gái, bé ấy run run đưa đôi tay bé nhỏ ra nắm lấy tay hắn, đôi mắt long lanh ướt đẫm lệ khẽ gật gật đầu 

Sau hôm ấy hắn dẫn cô về nhà, Vương phu nhân điều tra thì biết cô là trẻ mồ côi, do bị đám trẻ trong cô nhi viện ức hiếp nên trốn ra ngoài, thấy con bé xin xắn đáng yêu với lại Vương Nguyên thích con bé nên bà giữ lại nuôi, còn cho theo chân Vương Nguyên đi học, Tiểu Vi cùng Vương Nguyên lớn lên, chăm sóc hắn chu đáo, từ nhỏ đã thầm thương trộm nhớ hắn, còn ước mơ được làm vợ hắn, dẫu rằng cô biết bản thân không xứng đáng

Cô lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, còn hắn soái từ trên xuống dưới, dẫu rằng không phải yêu nhau cũng không là thứ tình cảm gì đặc biệt, nhưng cô không tham lam, chỉ cần mỗi ngày được nhìn hắn cô cũng thấy vui rồi!

"Thiếu gia! Mỗi năm chúng ta đều chụp với nhau một tấm hình! Thiếu gia còn nhớ không?"

Hắn khẽ gật gật đầu, mỗi năm năm nào cũng thế, cứ đến mùa xuân thì hắn và cô lại chụp chung một tấm hình, mỗi năm mỗi lớn, bây giờ cũng sắp đến mùa xuân rồi! Nhưng có lẽ là không chụp được!

Cô nuốt nước mắt, cố không rơi lệ nhìn hắn, cô muốn lưu lại hình ảnh này, chàng trai cô dùng cả cuộc đời và thanh xuân theo đuổi, rất muốn, rất muốn ôm người ấy nói ra câu

"Em yêu anh!"

Nhưng...cô biết mình là ai, cô chỉ dám nói ra trong lòng

"Thiếu gia! Em muốn nói!..."

"Có chuyện gì sao Tiểu Vi?"

"À...Thật ra Tiểu Vi muốn nói với thiếu gia là em tìm được chỗ để luân hồi chuyển kiếp rồi! Là một gia đình khá giả! Hôm nay em muốn đến tạm biệt thiếu gia!"

"Tiểu Vi! Trước giờ em không biết nói dối! Vậy tại sao?...Bây giờ lại nói dối?"

Cô bất ngờ nhìn hắn, đôi môi bỗng run, đôi mắt không tự chủ mà nước mắt rơi lộp độp

Hắn giơ tay lau nước mắt cho cô nhẹ nhàng, nhìn vào mắt cô nói

"Có chuyện gì em cũng mách với thiếu gia! Em luôn lẽo đẽo phía sau mà nói mãi, dù cho anh có đuổi em cũng không chịu đi! Sao bây giờ lại giấu?"

"Thật ra em muốn thiếu gia dẫn em đi chơi nên mới nói thế đấy ạ! Em...muốn cùng thiếu gia dạo phố, dạo biển, ăn vặt, và...trò chuyện!"

"Được! Hôm nay thiếu gia dẫn em đi! Được không?"

Hắn đứng dậy giơ tay về phía cô, cô giơ tay ra nắm lấy tay hắn giống như cảnh hai người gặp nhau 10 năm trước vậy! Thật ấm áp
Cô vừa đứng lên trời đất bỗng tối tăm, cô biết thời khắc này đến rồi! Thời khắc cô phái ra đi, cô nắm chặt tay hắn giật lại, cúi đầu khóc nức nở

"Thiếu gia! Sau này không có Tiểu Vi lẽo đẽo phía sau nói nhiều với thiếu gia nữa, không ai chăm sóc thiếu gia nữa, không có người canh cửa đợi thiếu gia về nhà nữa, không còn một con ngốc yêu thầm thiếu gia nữa! Thiếu gia! Làm ơn hãy hạnh phúc nhé! Em xin anh đấy ạ!"

"Em nói gì thế?"

Vừa nói xong Tiểu Vi ngã quỵ xuống, gương mặt tím tái khó coi, hắn quỳ xuống bên cạnh cô gương mặt hốt hoảng

"Tiểu Vi à? Em sao thế Tiểu Vi?"

"Thiếu...gia...Em...rất thích thiếu gia!"

"Tiểu Vi à em sao thế này Tiểu Vi? Đừng làm thiếu gia sợ mà em!"

Tiểu Vi giơ tay ra sờ mặt hắn nước mắt lăn dài trên má

"Thiếu...gia! Như Hoa rất đẹp, rất tốt! Rất xứng với thiếu gia! Em sẽ bảo vệ tất cả những gì thiếu gia thích! Em đã bảo vệ được hạnh phúc của thiếu gia rồi! Em rất vui!
Tiểu Vi à! Bây giờ thiếu gia đưa em đi ra biển dạo biển, tối sẽ đưa em đi dạo phố, rồi mua đồ ăn vặt cho em, rồi...rồi...rồi...Tiểu Vi à! Em có nghe thiếu gia nói gì không? Thiếu gia sẽ mua kẹo bông gòn Tiểu Vi thích ăn nhất! Được không?"

"Thiếu...gia! Em sắp không xong rồi thiếu gia! Em rất muốn, rất muốn làm những điều đó! Nhưng...Em Không thể! Như Hoa sẽ thay em! Thiếu gia hãy hứa sống hạnh phúc nhé!"

"Tiểu Vi à! Thiếu gia sẽ lựa một gia đình đàng hoàng cho em chuyển kiếp vào, em sẽ có ba, có mẹ, có gia đình, không phải chịu mồ cô nữa, chịu không?"

"Nơi ấy có thiếu gia không?"

Cô nhắm mắt lại, đôi tay buông thỏng, cô nói nhẹ nhàng

"Trước giờ em chưa thỉnh cầu thiếu gia việc gì! Thiếu gia có thể...cho Em xin một điều không?"

Hắn gật đầu

"Thiếu gia có thể nói yêu em không?"

Hắn im lặng, im lặng đến lạnh người, cô mỉm cười rồi ra đi, đến cuối cùng cô cũng không thể nghe được những lời đó, cô biến thành những bông tuyết lấp lánh rồi tan biến trong không trung

Hắn rơi nước mắt cúi đầu im lặng

Tiểu Vi hi sinh vì cái gì? Chỉ vì yêu!
Đến cuối cùng...Tiểu Vi cũng ra đi...Đến cuối cùng cô cũng không thể nghe được điều mà cả đời cô muốn nghe, câu nói "Anh yêu em!" Thốt ra từ miệng hắn, cô tan biến trong không trung mang theo tất cả tình yêu của kiếp này, tất cả niềm thương nỗi nhớ dành cho hắn trong kiếp này...mang theo tất cả

Hắn quỳ đó, đôi mắt nhắm chặt, gió lướt qua mái tóc hắn bay bay, đôi môi khẽ run, hai tay bấu víu vào nhau, không gian im lặng đến lạ thường, cô đứng trong kia đưa ánh mắt nhìn hắn, đôi chân run run bước đến, từng bước từng bước một, đến cạnh hắn cô giơ tay ra run run chạm vào vai hắn

"Đừng động vào tôi!"

Cô giật mình thu tay lại, đôi mắt đã ướt đẫm tự bao giờ, đôi môi run run khẽ gọi

"Vương Nguyên!"

Hắn mở mắt ra ngẩn đầu lên nhìn vào không trung, miệng nhếch lên lạnh lùng

Hắn đứng lên 1 giây cũng không thèm nhìn cô, nụ cười lạnh của hắn như muốn đóng băng cô, lạnh cả người

"Vì sao?"

Cô giật mình khi nghe hắn hỏi, cô cúi mặt xuống, biết trả lời gì đây? Biết nói với Vương Nguyên gì đây? Làm gì bây giờ đây?

Cô không biết, cô chỉ im lặng
Cô ấy...Thật sự...Thật sự...đã đi rồi!"

Tạch.....Tạch....

Nước mắt hắn lăn dài trên má, rơi lạch tạch xuống nền nhà, cô đau đớn nhìn hắn, cô là người ích kỷ, nếu không muốn cứu hắn cô nào ích kỷ như vậy, là do cô khiến Tiểu Vi không thể siêu sinh làm Vương Nguyên đau lòng, là cô gián tiếp làm trái tim hắn đau đớn

"Vương Nguyên à! Là do em! Tất cả là do em! Xin anh! Xin anh trách em đi!"

Vương Nguyên gạt phắt cánh tay cô ra, cánh tay cô chơi vơi giữa không trung, đôi mắt vô hồn không cảm xúc

Hắn bước đi, bỏ lại cô đứng đó, cô quỳ thộp xuống thất vọng nhìn bóng lưng hắn xa dần

"Vương Nguyên!"

"Tôi không phải Vương Nguyên! Tôi là Vũ Hạo!"

Câu nói vang lên cũng là lúc mắt cô đen thẫm, cô hôn mê tại chỗ, lúc mở mắt ra đã thấy nằm ở phòng y tế của trường, cạnh bên là một chàng trai sơ mi trắng ngồi đó suy tư

Cô mở mắt ra mọi thứ thật mờ ảo, chỉ nghe tiếng nói

"Tỉnh rồi sao?"

"Như Hoa! Nghe anh nói không?"

"Này Như Hoa! Không sao chứ?"

"Như Hoa à!"

"Đừng động vào tôi!"

Cô hét lên khiến hắn sửng người đôi mắt trân trân nhìn cô, người như pho tượng đứng đó, cô ta hét vào mặt hắn sao? Thật to gan mà, được hắn bế từ tầng thượng xuống còn bị cô quát, cô ta không có mắt nhìn à? Hắn là hotboy của trường đấy! Đường đường là Lâm thiếu gia Lâm Khải Minh! Gặp thiếu nữ khác chắc đã ôm lấy hắn cảm động khóc nức nở rồi cũng nên! Còn cô ta lại thái độ như thế? Cái quái gì đây?

"Như Hoa! Em...Em...bị đập trúng đầu sao?"

"Cút....!"

Cô trừng mắt với hắn rồi bước xuống xỏ giày định bước ra ngoài, đi được mấy bước thì choáng váng suýt ngã, hắn giơ tay đỡ cô, cô lại một lần nữa quát

"Cút ra!"

Giơ tay gạt phắt đi không cho hắn đỡ, thế là hắn ăn ngay hai quả ớt cay, hắn nhếch môi tỏ vẻ khó chịu nói với cô
Tại sao?"

Cô đứng lại, từ từ phun ra một câu

"Anh là đồ phiền phức! Dính vào anh thì có gì tốt lành? Nữ sinh trong trường không phải rất mê anh sao? Đi mà tìm họ!"

Hắn nhìn cô tỏ vẻ thích thú, đúng là không tồi, vợ của Vương Nguyên có khác, cá tính như vậy mới có cái hay!

Cô nói xong thì bước đi ra ngoài, bên ngoài là một đám nữ sinh đang bu lấy cái cửa để hóng hớt tình hình bên trong, thấy cô ra thì sôi máu sùng sục bu lại phía chỗ cô thành một đám đen kịt

"Ê ê ra rồi kìa!"

"Con nhỏ không biết xấu hổ đó ra rồi kìa!"

"Đúng là hồ ly tinh! Dụ dỗ anh Minh! Đê tiện!"

"Xem mặt mũi kìa! Xấu quá! Còn bu lấy Khải Minh làm gì không biết! Định làm người yêu anh ấy chắc?"

"Nghe bảo vợ của anh Vương Nguyên đấy! Người chết còn không tha nữa là! Hơ loại người này thì có gì hay! Vào nhà đấy cũng vì muốn đào mỏ thôi!"

"Mới chuyển đến lại muốn làm náo loạn cái trường này rồi sao? Cô ta tưởng mình là ai?"

Mọi lời xầm xì đều lọt hết vào tai cô, khiến cô đau cả đầu, nhưng chỉ cau mày khó chịu nói

"Tránh ra! Nhường đường!"

Trong đám có một đứa bước ra khoanh tay trước ngực nhếch môi nhìn cô nói

"Cô là vợ của Vương Nguyên?"

"Đúng!"

"Cô là vợ anh ấy, còn tôi...Tôi là người yêu của anh ấy đây!"
Cô ngước mắt lên nhìn bất ngờ vô cùng, cô ấy...cô ấy là...Lệ Á...là Lệ Á sao?

Lệ Á nhếch môi khom người khinh khỉnh nhìn cô

"Sao hả? Bất ngờ sao? Vợ Vương Nguyên còn vào cưa cẩm hotboy của trường? Cô bị gì thế? Phan Kim Liên hiện đại à? Hả?"

Chát....

Một cái tát giáng xuống mặt cô, Lệ Á mỉm cười đắc chí nhìn cô ngã dưới nền

"Lâm Khải Minh là của tôi! Tránh xa anh ấy ra!"

Cô nhíu mày nhìn Lệ Á khó hiểu

"Vậy còn Vương Nguyên? Cô coi anh ấy là gì?"

"Vương Nguyên? Chẳng phải anh ta chết rồi sao? Tôi chỉ quan tâm người sống thôi! Chết rồi nhắc làm gì?"

"Vương Nguyên yêu cô như vậy? Cô lại không xem anh ấy ra gì?"

"Đạo đức giả vừa thôi! Cô gã cho Vương Nguyên không phải vì tiền của nhà họ Vương hay sao? Còn nói chuyện tình cảm với tôi?"

Cô nhếch môi, thì ra người Vương Nguyên yêu lại phũ phàng đến mức này! Thật không ngờ!

"Tránh đường! Tôi và Lâm Khải Minh gì đó không có bất cứ quan hệ gì!"
Hắn bước ra nghe thấy liền mỉm cười

Bước nhanh đến nắm tay cô rồi dõng dạt nói trước mặt đám nữ sinh và Lệ Á

"Tránh đường cho bạn gái anh! Tụi anh hẹn nhau đi ăn cơm trưa rồi! Đúng không em~~~~?"

Cô trợn mắt nhìn hắn chăm chăm cố giật tay ra nhưng lại bị nắm chặt

"Đồ khốn! Bỏ tay!"

"Em à! Đừng thế mà! Em còn giận anh à? Xin lỗi mà!"

Hắn đang nói cái gì thế? Em à? Giận? Xin lỗi? Cái quái gì thế này?"

Hắn nhìn cô mỉm cười, vở tuồng đóng có vẻ rất đạt tiêu chuẩn, có thể ra trường hắn nên đi làm diễn viên thì hơn, hắn mỉm cười đắc chí

"Lần này anh thắng em rồi nha!"

Hắn xiếc chặt tay cô nói to

"Sau này đừng phiền cô ấy nữa! Cô gái này là bạn gái của anh! Động đến cô ấy anh không nể!"

"Chết tiệc!"

Đám nữ sinh tức tối mặt đỏ bừng bừng

Cô nhếch môi nhìn hắn

"Đồ khốn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro