chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cầm cây dao trên tay, cúi đầu xuống, rõ là cô cảm thấy rất nhói

Cô hỏi

"Seo Soojin bây giờ đang ở đâu? Đi đâu mới tìm gặp chị ta?"

"Ừm... Cô ta có lẽ ở "Thảo Lâm" cách đây không xa, cô ta hay đến đó lắm! Không biết có gì đặc biệt!"

"Cô cứ bảo tài xế chạy đến công viên "Thảo Lâm" là được!"

Cô nghe theo lời, ngồi xe hơn 20 phút thì tới, nhưng rõ là một công viên bỏ hoang, lại rất cũ kỹ, tài xế khổ hiểu quay sang hỏi cô

"Thiếu phu nhân! Tại sao lại đến đây?"

"Tôi đến có việc! Ông cứ về trước! Tôi xong việc sẽ tự về!"

Tài xế cảm giác khó hiểu, nhưng phận tôi tớ nên chỉ biết nghe theo, vẫn thấy lo cho cô nhưng lại không dám cãi lời

Ông có nghe người ta nói gần đây có nhiều người mất tích ở khu này, đa số là phụ nữ đặc biệt là dưới 30, sau vài tuần lại được tìm thấy ở gần khu đất này với tình trạng lỏa thể và chết một cách kinh dị, người ta đoán rằng do bị cưỡng hiếp cướp của, cảnh sát điều tra nhưng không tìm ra manh mối, một thời gian sau lại dấy lên tin đồn công viên này bị ma ám, tối tối trẻ em được dẫn ra đây chơi, chúng cứ nhìn trân trân một góc tối rồi chỉ chỉ tay bảo

"Chị ấy sao lại không mặc quần áo mà ngồi ở đó vậy mẹ?"

Mẹ chúng nhìn một lượt rồi mới thắc mắc hỏi

"Chị nào?"

Bỗng thấy lạnh gáy rồi rùng mình một cái, bỗng bế đứa trẻ lên rồi chạy một mạch về nhà, những đứa trẻ đến đó đều nói một câu y như thế, rồi người ta lại liên tưởng đến nhiều vụ án mạng xảy ra gần đây, họ đồn đã bị ma ám

Rồi từ đó công viên bị bỏ hoang, rong riêu cây cỏ mọc khắp mọi nơi um tùm u ám đến rợn người

Có nhiều người đàn ông say rượu đi ngang đây, sáng hôm sau đã thấy ngất xỉu ở đó, hỏi thì bảo tối đi ngang có thấy một cô gái xinh đẹp vẫy tay gọi, tưởng là "gà" nên mới tấp vào, không hiểu chuyện gì thì thấy trời sáng rồi mọi người bu kính mích thế này

Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi một tuần sau, bọn họ đều không hiểu vì sao chết bất đắt kì tử, chết khô như bị rút hết nước trong người vậy, co quắp và khô khốc, vợ con khóc lóc, gia đình chật vật, trụ cột trong gia đình biến mất, cả nhà rối loạn cả lên

Tin dữ đồn xa, mọi người xung quanh đều né cái công viên chết chóc kia và nhắc nhở bọn trẻ đó là vùng cấm địa, không được lại gần! Tuyệt đối

Cô đến nơi thì cũng đã sụp tối, nhìn một lượt chỉ thấy có cây cối um tùm bao quanh cái công viên cũ nát, xích đu cầu trượt, nhà đồ chơi, ghế ngồi, động vật bằng đá cho trẻ em chơi vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là cũ kỹ rong rêu bám đầy nhìn có vẻ rất kinh

Cô bước vào, cánh cổng bằng sắt đã gỉ sét mở ra kêu "két....két...."

Bên kia là cái xích đu đã cũ, nó đưa qua đưa lại kêu két...két từng hồi, cô nhìn lên rõ ràng một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên đó, trên người không mảnh vải che thân, cứ thon thả đưa, rồi lại biến mất

Cô đi sâu vào, cô cần tìm là Soojin, mọi thứ đều không quan trọng, cô nhìn một loạt cũng không thấy chị, chị rốt cuộc đang ở đâu

Cô bỗng thấy đôi chân dẫm phải một cái gì đó, cô nhìn xuống

"Á....!"

Một bàn tay...đầy máu...và đang ngọ nguậy...nắm chặt cổ chân cô bà bóp

Cô bị mất trớn ngã nhào xuống đất, bị lôi đi một quãng rất xa, cô quẩy đạp, càng đạp càng đau, như cổ chân bị bóp nát rồi, cô la hét mở mắt ra nhìn xung quanh

Hàng chục, hàng tá cô gái đứng xung quanh nhìn cô cười một cách ma mị, khuôn mặt lạnh tanh, thật sự rùng rợn, tiếng cười cứ thế âm ỉ mãi trong đầu cô, cô bị lôi đến cái bể bơi gần đó

Bỗng nhiên một tiếng nói cất lên

"Chơi đủ chưa? Buông vợ chị ra được rồi đấy!"

Seo Soojin nằm trên một cái cây gần đó, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô, đôi môi cũng rất lạnh, ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn bọn họ, và cô được thả ra

"Vợ! Em đến tìm chị à?"

"Lại đây!"

Chị nhảy xuống đất bước đến chỗ cô, tay bế xốc cô lên, thoáng chốc đã ngồi trên cái cây kia, cô vẫn chưa hết hoảng túm lấy hắn

"Vợ à! Sợ à! Chị đây mà!"

"Soojin!.... Soojin....!"

Cô cứ bám vào chị, nắm chặt cái vạt áo của chị mà gọi, mặt mũi khó coi vô cùng

"Chị đây!"

"Soojin! Tôi sợ!"

Cô nhắm mắt lại, chân run rẩy cúi đầu

Chị thấy thế nhìn sát mặt cô thủ thỉ

"Mở mắt ra!"

Cô bán sống bán chết lắc đầu

"Không mở mắt chị hôn đấy!"

Cô giật mình mở mắt ra, chị ta đúng là biết lợi dụng thời cơ mà

Cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ nhìn vào mặt chị, đôi mắt chị đẹp đến mê mẫn, đến trụy cả tìm, tâm hồn cô lạc vào mắt chị rồi

Chị nói chuyện làm cô giật mình

"Em sợ gì thế?"

"Độ cao.....Độ...cao...."

Chị hiểu ra liền nhoẻn miệng cười, chị nhìn cô chăm chọc

"Em mà biết sợ cơ đấy!"

"Sợ té thì ôm chị này!"

Cô cúi đầu vì sỉ diện mà không ôm, cứ chần chừ mãi, rõ là sợ đến tái mặt rồi mà còn gồng, hắn thấy cả, lòng như cơn gió mát lùa qua miệng chị bất giác mỉm cười

"Không ôm thì thôi!"

Chị nhích người ra xa cô ra, làm mặt hững hờ, cô hét lên một tiếng rồi tay quờ quạn ôm chặt lấy chị người run run

Chị đạt được thành công rồi miệng cười ngoác ra, hay tay vòng qua ôm cô, một tay vuốt ve lưng, một tay lại vuốt tóc, hôn nhẹ lên đầu cô nói

"Lúc em sợ lại đáng yêu vậy sao? Thật là làm người ta yêu mà!"

"Đồ khốn! Ngồi đâu không ngồi lại lên cây ngồi!"

Cô đánh mạnh vào vai chị, nước mắt ứa ra mà trách, tay tay chùi chùi mắt mũi như một đứa trẻ

Chị thấy thế không khỏi bật cười, trông cô bây giờ đáng yêu lắm, hắn ôm cô, vùi đầu cô vào ngực mình cười cười dỗ dành

"Em nhẹ tay thôi! Chị đau rồi này! Em không thương "chồng" em gì hết! Bạo lực quá!"

"Thôi nào! Chị xin lỗi! Chị biết sai rồi! Sau này sẽ không lên cây ngồi nữa! Sau này có ngồi cũng ngồi trên giường!"

Cô giật mình ngước mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ chớp chớp

Chị bậm môi, đôi mắt yêu chiều nhìn cô, tay thon dài giơ lên lau nước mắt cho cô

Chị nhìn cô, đôi mắt dừng lại ở môi cô, rồi chị nghiêng đầu tiến lại gần cô, hai tay chị giữ trên vai cô, một làn gió nhẹ lướt qua khiến tóc cô bay lòa xòa, một vài cọng lại dính trên môi cô, tay chị gỡ nhẹ những sợi tóc kia, miệng tiến gần lại

Tay cô giơ ra, bàn tay đặt nhẹ lên miệng chị nhẹ nhàng đẩy ra, nụ hôn của chị bỗng dưng bị chặn lại, chị mở mắt ra

"Đến tận bây giờ!...Em vẫn chưa rung động sao?"

Đôi mắt chị hững hờ, đôi tay vẫn ôm chặt cô, chị quay mặt về hướng khác, đôi mắt đẹp bây giờ đã sụp mi buồn rười rượi, cô thật sự chưa bao giờ rung động sao? Thật sự chưa lần nào sao?

"Soojin!..."

"Chị có thích tôi không?"

"Điều ấy em biết rõ mà!"

"Seo Soojin! Tôi nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua thôi! Không phải là thật!"

"Đó là thật!"

Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chị, cô mỉm cười

"Người chị thích là Mỹ Nghiên, cô ấy là người chị yêu! Em biết tất cả rồi!"

Chị nghe đến tên Mỹ Nghiên thì bỗng thay đổi sắc mặt, hai tay cung lại thành nắm đấm, cô biết, cô ấy là người chị yêu, cũng là người con gái khiến trái tim chị đau khổ biết nhường nào, cô đã hỏi kỹ, lúc Soojin còn sống đã từng rất yêu Mỹ Nghiên, hai người yêu nhau 3 năm cấp ba, là một cặp trời sinh, họ yêu nhau khiến tất cả học sinh ai cũng đều ngưỡng mộ, còn hay gọi là " Tiên đồng ngọc nữ"

Tình cảm bây giờ hắn đối với cô có phải là tình yêu, hay chỉ là chị thiếu thốn tình cảm nên mới thế? Cô chỉ là người thay thế sao?

"Chị rất ghét những người phản bội! Cô ấy phản bội chị!"

Lúc chị đang yêu điên cuồng Mỹ Nghiên, chị phát hiện cô ấy đang dây dưa tình cảm với chị gái mình là Mễ Ni, chị phát hiện ra bị phản bội, chị thấy người con gái chị yêu lại hôn nhau thắm thiết với chính chị gái ruột của mình, Mễ Ni chị là một tên ăn chơi trác tán, lúc nào cũng đố kỵ với những gì Soojin có, từ thành tích đến cả sự yêu thương của ba mẹ, tất cả Soojin đều có trong tay

Còn Mễ Ni chỉ là một cái bóng mờ nhạt, cô ta ra tay cướp Mỹ Nghiên, cùng ả sau lưng Soojin làm những chuyện đồi bại

Một lần Soojin nhìn thấy, chỉ muốn lao vào giết hai tên khốn đó, nhưng một người là chị ruột, một người lại là người chị yêu nhất, chị đau khổ mà chạy đi

Vào quán bar uống rượu đến say mèm, lúc có men chị lại bị bạn bè rủ rê thách thức, chị đua xe

Và gặp tai nạn chết ngay trong đêm đó, chị chết đi mới phát hiện chính Mễ Ni chị là người sai người cắt thắng xe chị đêm đó, vì muốn chiếm người yêu và tài sản, chị như không thể tin bất kì ai nữa

Khi mẹ chị cưới vợ cho chị, lần lượt sáu cô dâu bị chị làm cho phát điên

Với một lí do "Đàn bà không nên tin tưởng!"

Chị nhìn xa xôi, cô biết chị đang rất buồn, khó khăn lắm mới tin tưởng cô, cô cảm thấy thật may mắn cô ôm chị

"Chị có thể tin tưởng em!"

Chị ôm cô

"Có thể không?"

Cô ôm chặt chị, chồm dậy gật gật đầu, đôi môi cô khẽ hôn chị, gió mát lùa qua, nụ hôn nhẹ nhàng lại ngọt ngào như thế

"Xoẹt...."

Chị mở mắt ra, miệng há hốc, đôi môi khẽ mím chặt, đôi mắt liếc sang cô, cặp chân mày nhíu lại

Cô móc con dao ra đâm vào người chị, tay cô cầm một cái khăn thấm lấy máu chị rồi gục đầu khóc nức nở

"Em xin lỗi"
________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro