chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khóc cái gì? Còn không mau lại đây cho Chị ôm!"

Chị mang giày cho cô ta xong thì đứng lên thon thả bỏ hai tay vào túi ánh mắt nhìn vào cánh cửa mà cô đang nấp

Cô nghe đấy nhưng lại không biết chị nói với ai, cô ngồi thộp xuống lấy hai tay bịt miệng lại vì sợ chị sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình

Cô thộp đầu vào gối rồi khóc nhưng đâu biết rằng chị đã đứng trước mặt cô tự bao giờ, chị ngồi xuống nhìn cô rồi đưa ngón tay thon dài gõ gõ đầu cô nhẹ nhàng hỏi

"Lên đây là tìm chị phải không?"

Cô giật mình ngước mắt lên đã ướt nhòe

Chị giơ tay lau nhẹ nước mắt cô rồi nói

"Đừng khóc! Vì chị sẽ đau!"

Cô vì hờn giận mà không kìm nén được

"Seo Soojin tôi ghét chị!"

Cô giơ tay đẩy mạnh vào người chị khiến chị ngã nhào, chị giơ tay ôm bụng rồi mặt trở nên nhăn nhúm, cô định quay lưng đi thì đã thấy tay chị dính đầy máu, động đến vết thương rồi! Cô như thấy bản thân quá đáng với lại rất đau lòng

Cô vội chạy đến giơ tay đỡ chị thì cô ta đã gạt phắt cánh tay cô với vẻ mặt tức giận, cô suýt thì ngã, Tiểu Vi đỡ chị dậy hỏi ân cần

"Tiểu Thư! Cô không sao chứ? Tiểu Thư chảy máu rồi!"

Tiểu Vi quay sang cô hét lên

"Cô đang làm cái quái gì thế?"

Chát........

Tiểu Vi giáng xuống một cái tát và người lãnh cái tát đó là chị

Chị vội vàng nắm tay cô rồi lôi lại phía sau rồi chính mình hưởng cái tát đó thay cô

Tiểu Vi giật mình giơ tay lên sờ mặt chị thương sót

Cô cũng hốt hoảng nhìn chị rồi cả hai cùng đồng thanh

"Tiểu Thư không sao chứ?"

"Seo Soojin không sao chứ?"

Seo Soojin buông tay cô ra rồi nói

"Đi đi!"

"Chị sẽ ở đây với Tiểu Vi!"

Cô nghe như chính cô đến đây để làm phiền họ vậy, Seo Soojin là đuổi cô sao? Chị đang đuổi cô sao? Tại sao? Tại sao lại?

Cô chạy như điên xuống cầu thang mặc cho chân đang đau dữ dội, cô đau lòng, Seo Soojin không muốn thấy mặt cô nữa sao, chị ghét cô lắm sao

Cô cứ nghĩ mãi rồi cứ chạy mãi rồi đâm sầm một ai đó, cô không có tâm trạng nên cứ cắm đầu chạy

Chị ta giật tay cô lại rồi lạnh lùng nói

"Không xin lỗi chị luôn à em gái?"

Cô giật tay ra mãi nhưng không được liền tức giận mà thét

"Buông tay ra đồ lưu manh!"

"Đúng rồi! Tên lưu manh này đã bế em đến phòng y tế rồi bế em đến bệnh viện để chữa khỏi vết thương để rồi bị em chửi như thế này đây!"

Cô ngước mắt lên thì thấy Huệ Nguyên đang nhìn cô, cô nói

"Là chị lo chuyện bao đồng đấy thôi! Tôi đâu có nhờ chị!"

"Em thật là....!"

Chị ta bế cô lên rồi đi một mạch đến phòng y tế mặc cô giẫy chết trên tay chị ta, cô đánh chị ta rồi la hét như chị ta là kẻ xấu bắt cóc cô đi bán vậy

Đám nữ sinh cứ thế có một phen rửa mắt, tình tiết gây cấn soái tỷ bế nàng cứ như trong phim

"Tôi là phụ nữ đã có "chồng"!"

"Tôi không quan tâm!"

"Đồ lưu manh!"

"Đúng vậy!"

"Đồ khốn nạn!"

"Vậy hãy để đồ khốn nạn này chăm sóc cho em! Khi lành vết thương rồi thì em có thể đánh tôi trừ!"

Cô cúi mặt không nói gì, rồi lúc sau lại nói

"Tôi rất yêu "chồng" tôi! Xin Chị hãy dừng lại! Tôi đã tổn hại chị ấy quá nhiều! Tôi rất hối hận!"

"Seo Soojin phải không?"

"Seo Soojin là "chồng" tôi! Chị đừng mong thay thế chị ấy!"

Cô bước xuống chạy thật nhanh, thật nhanh, vừa chạy lại vừa khóc lớn hơn

Lại đụng trúng ai đó rồi cô lại hét lên

"Seo Soojin là "chồng" tôi! Là người tôi yêu nhất! Chị không thể thay thế chị ấy đâu!"

"Chị biết mà vợ!"

Chị nhìn cô rồi mỉm cười, đôi mắt rất hiền, cô ôm chặt lấy chị rồi khóc nức nở

"Đừng khóc! Chị ở đây!"

Chị xoa xoa đầu cô rồi chúi mũi vào tóc cô mà ngửi, miệng cong lên thành một nụ cười hài lòng, tay tiện thể vén mấy cọng tóc bay lòa xòa không ngăn nắp của cô, ngón tay cái đặt lên cằm cô vuốt ve cưng nựng, đôi mắt cứ nhìn vào đôi môi cô

"Vợ à! Cho phép chị hôn em được không?"

Cô ngước mắt đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn chị, đôi môi trở nên rung rẩy

"Seo Soojjn!"

"Ừ!"

Cô cúi đầu không nói gì, chị nhìn cô cũng biết cô nghĩ gì, chị hôn lên đầu cô ôm cô đặt nhẹ vào ngực mình rồi nhẹ nhàng nói

"Được rồi! Chị không hôn! Chị không hôn đâu mà! Vợ không cho chị nào dám hôn chứ!"

Đôi mắt chị bỗng dưng buồn đến lạ, nụ cười châm chọc cô cũng từ từ tắt ngúm đi, chị đã vô tình ba lần chảy máu, hơn ai hết chị biết cơ thể của mình, có lẽ một thời gian ngắn sau nữa cả lúc nhìn cô chị cũng không làm được

Cô trở về nhà mọi ngày, cô mong muốn chị sẽ về chung, nhưng không hiểu tại sao một mực chị lại muốn ở đó, là vì Tiểu Vi sao? Cảm giác của cô thật khó chịu, cảm giác cứ như cô ta đã cướp mất Seo Soojin của cô vậy, phụ nữ luôn là như thế, dù có thế nào cũng không muốn bất cứ ai chạm vào người con gái mình yêu thương

Cô nằm trên giường không ngừng suy nghĩ đến chị, nhớ đến lúc cô nhìn thấy chị lần đầu tiên, đến tận bây giờ cô sống với danh nghĩa là vợ chị, nhớ đến chị nhìn cô, nhớ ánh mắt, nhớ đôi môi, nhớ vóc dáng, nhớ cả mùi hương trên người chị, nhớ vô cùng, trên chiếc giường này chị chưa một lần động phòng cùng cô, chị luôn biết dừng lại khi cô không cho phép

Cô nằm tưởng tượng đến chị rồi tự nhiên lại nghe thấy một tiếng khóc rất thê lương cất lên của một người phụ nữ, tiếng khóc rất nhỏ nhưng lại rất nghẹn ngào, không khỏi đau đớn

Cô men theo tiếng khóc đó thì đến được thư phòng, nơi cất sách và một số đồ đạc của chị ngày còn sống, trong góc tối cô thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế quay lưng lại với cô, đôi vai run lên bần bật, tay lật lật một cái gì đấy, khi tiến lại gần thì đó là Seo phu nhân, là mẹ chồng cô, bà nhìn thấy cô thì chùi chùi nước mắt. Hỏi cô nhưng vẫn nghẹn

"Sao giờ này con chưa ngủ?"

"Mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc? Có chuyện gì hả mẹ?"

Bà đưa tay chỉ vào cuốn album ảnh trước mặt rồi nói

"Mẹ nhớ Soojin quá con ạ!"

Album ảnh là hình mà bà chụp cho Seo Soojin từ hồi mới sinh cho đến khi chị trưởng thành

Lúc còn nhỏ chị đã dễ thương vô cùng, gương mặt lém lỉnh, miệng thì chúm chím nhìn chỉ muốn hôn ngay lập tức, cô sờ vào tấm ảnh rồi mỉm cười, cô rung động thật sự

Nhưng những bức ảnh sau này khi chị tầm 10 tuổi thì lại xuất hiện thêm một bé gái cùng lứa chụp chung với chị, những tấm về sau cả hai đều chụp chung, từ tấm từ tấm một, khi đến tấm cả hai cùng học cấp 3 cô mới sửng sốt nhận ra, cô gái này chính là Tiểu Vi, hồn ma trên sân thượng của trường

Cô chỉ vào tấm ảnh rồi hỏi

"Cô gái này là ai hả mẹ?"

Bà sụt sùi trả lời

"Con bé là Tiểu Vi! Là cô hầu gái mà Seo Soojin thương yêu nhất! Lúc 10 tuổi Seo Soojin nhặt được nó ở ngoài đường rồi đem về nhà, cho ăn uống còn bảo gia nhân chăm sóc, xin mẹ cho con bé đi học, cả hai cùng lớn lên với nhau, mẹ thấy Soojin thích nên cũng không nói gì, vẫn nuôi con bé! Nó xinh xắn thông minh lại còn rất hiểu chuyện, nó chăm sóc Soojin rất tốt, nó có tình cảm với Soojin rất nhiều!"

"Khi Seo Soojin đột ngột qua đời thì cũng là lúc Tiểu Vi nhảy lầu tự sát, cả hai cùng ra đi khiến Seo gia mất mát quá nhiều!"

Cô giờ thì hiểu rồi! Lí do gì Seo Soojin lại thương yêu cô ta như vậy, người ta lớn lên cùng chị, chăm sóc lo lắng cho hắn như vậy, yêu thương chị như vậy thì cô có là gì chứ? Một góc cô cũng không bằng!

Cô buồn bả an ủi Seo phu nhân rồi về phòng, cô khóc, khóc rất nhiều, cô đau đớn khi biết bản thân trước giờ vốn dĩ chẳng là gì

Cái đầu kia lăn lóc lại gần cô hỏi

"Hôm đó khí trời không tốt! Seo Soojin có chuyện gì sao?"

"Seo Soojin! Có chuyện gì?"

"Chị ta xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

"Không có!"

"Chắc chắn có, mặt trăng hôm nay có màu rất đỏ, khi hút được máu của dòng dõi quỷ tộc thì mới như thế!"

"Seo Soojin hình như chảy máu! Hình như...hình như là ba lần!"

Cô đặt tay lên tim rồi quỵ xuống, cô đau quá! Ba lần, đã ba lần rồi! Seo Soojin phải làm sao?

"Seo Soojin sẽ ra sao, nói đi!"

"Ba ngày sau khi trăng máu biến mất Seo Soojin cũng....!"

"Seo Soojin! Chị ấy sẽ biến mất sao?"

"Tôi đã cảnh báo cô rồi! Nhưng có điều trước giờ chị ta chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào, tại sao chị ta lại để cô làm tổn thương chứ?"

Cô quỳ xuống, cô đờ đẫn nhìn mặt trăng đỏ huyết ngoài cửa sổ, mặt trăng đã hấp thụ máu của Seo Soojin

"Ba ngày! Chỉ có ba ngày! Chỉ còn ba ngày!"

__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro