chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seo Soojin!"

"Seo Soojin!"

Cả hai đồng thanh hô to, cô giật mình tỉnh giấc thấy mình nằm dài trên bàn trong phòng, còn Seo phu nhân ngồi trên ghế ngoài phòng khách, bà tỉnh dậy liền đưa ánh mắt ra phía lúc nãy Seo Soojin đứng, nước mắt bỗng dưng trào ra, bà nhớ đứa nhóc này quá, đã hơn 3 tháng nó mất, bà chẳng thấy nó lần nào, bây giờ thấy được liền súc động mà chảy nước mắt

Cả hai đều mơ thấy cùng một giấc mơ, có lẽ đó không phải là sự trùng hợp, Seo Soojin về là muốn bảo vệ cô sao? Hay là chỉ là sự trùng hợp thật?

Cô ngồi bần thần cầm đống ảnh trong tay, bóp méo rồi tức giận quăng vào sọt rác

Lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên

"Thiếu phu nhân! Phu nhân cho gọi cô dưới phòng khách có việc!"

Cô giật mình quay lại, giống như...giấc mơ lúc nãy...giống thật đến từng chi tiết...Vậy lúc nữa cô sẽ thấy Seo Soojin sao? Giấc mơ nhanh quá làm cô không thể khiến cô nhớ kịp, giờ cô làm sao đây? Những bức ảnh tương tự thế này chắc chắn đã lọt vào tay của mẹ, mẹ sẽ hiểu lầm, mẹ sẽ đuổi cô đi mất! Làm ơn...Làm ơn!....Seo Seo à! Seo Soojin à!...

Cô bấu víu hai tay vào nhau run lên bần bật không dám xuống dưới, cái đầu kia ở đâu lù lù chui ra nói với cô

"Sợ gì chứ?"

Cô nghe thấy nhưng lơ đi, lúc này rất rối, không hơi đâu mà để ý đến chuyện khác

Nó thấy cô bơ nó nên tức giận, nhưng cố gìm, nói nhẹ nhàng nhưng biết là cô sẽ quan tâm

"Lúc nãy...Seo Soojin có đến đây!"

Cô quay phắt sang hỏi tới tấp

"Seo Soojin! Seo Soojin đến khi nào? Chị ấy đâu? Có nói gì không? Có phải gặp chuyện gì không? Hay...hay là...nói đi! Nói đi chứ! Này...."

"Hmm....Seo Soojin có đến đây! Còn cầm mấy tấm ảnh lên xem, còn đứng ngay chỗ cô ngủ nhìn cô nữa!"

"Tôi định ra xem nhưng không dám! Chị ta gặp tôi là cứ dọa đánh tôi! Hmm... nhưng nhìn chị ta lạ lắm! Buồn buồn hay sao í! Lạ lùng thật, chị ta ghét thì tiện tay triệt luôn! Chứ tại sao lại buồn?"

"Seo Soojin chị ấy về thật! Không phải là mơ! Là thật! Nhưng...!"

Cốc cốc cốc....

"Thiếu phu nhân! Phu nhân cho gọi ạ! Thiếu phu nhân!"

"Tôi xuống ngay!"

Cô nhanh chóng bước đi, nó nhìn theo gọi theo với

"Này Thư Hoa! Tôi có tên đấy! Không phải "này" đâu!"

Cô đứng lại nhìn nó một lát

Nó nhìn lảo đảo xung quanh rồi chu chu mỏ, dáng vẻ con nít không che giấu được

"À...Ừm...Tôi tên là Tiểu Hoan!"

Cô chớp mắt nhìn nó một hồi khó hiểu làm nó thấy khó chịu nên giẫy nãy lên

"Biết tên rồi thì đi đi! Đi đi!"

Mặc kệ cô nhanh chóng xuống dưới, nó lăn lăn ra đóng cửa lại, chu chu mỏ trách móc

"Làm gì mà bất ngờ thế chứ? Tên mình không đẹp à? Tiểu Hoan...Tiểu Hoan...!"

Nó lẫm bẩm tên nó một mình, giai điệu nó hát giống như bài hát ngày xưa lúc còn sống nó hay hát với lũ trẻ trong làng, làm kí ức ùa về nó chợt rưng rưng, nước mắt từ từ lăn ra, nhòe tự khi nào, nó thấy nhớ mẹ, nhớ bà, nhớ đám bạn, nhớ làng, nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ cổ buồn thiu khóc thúc thích....
______________________________

Cô chạy xuống phòng khách, mẹ chồng cô đã đợi ở đó, bà ngồi nhâm nhi trà đôi mắt trầm tư nhìn xa xăm

Cô khẽ gọi

"Mẹ!"

"Seo Soojin chết chưa đầy một năm con ạ!"

"Mẹ! Con...con...!"

Giống quá! Giấc mơ đó! Giống nhau cô không thể mở lời, cô sợ, cô rất sợ, tiếp theo là mẹ sẽ đuổi cô đi, rồi rước Mỹ Nghiên về nhà, sẽ như vậy sao?

Bà thấy cô thất thần run sợ mặt cắt không còn giọt máu

Bà mỉm cười nhẹ nhàng với cô, nắm tay cô để cô ngồi cạnh mình nhẹ nhàng nói

"Lúc nãy...mẹ mơ thấy con bé! Nó buồn lắm! Đôi mắt nó buồn lắm!"

Nước mắt bà tuông trào, đôi môi run rẩy, tay xiếc chặt tay cô, từ từ nói

"Mẹ hiểu tính nó! Nó muốn gì thì đều phải làm bằng được! Nó nói con là vợ nó! Thì là vợ nó! Có như thế nào cũng là vợ nó! Mẹ...vì nó mà bỏ qua lần này! Những thứ đó con tự hủy đi nhé! Cũng đừng để lão gia biết! Thiên hạ độc mồm độc miệng, con cũng đừng để họ bàn tán quá nhiều! Không tốt! Con hiểu chứ?"

"Con hiểu ạ!"

Bà sụt sùi chùi chùi nước mắt rồi từ từ đứng lên, chuẩn bị bước vào phòng

"Seo Soojin nó thích con đấy! Mẹ biết con là một cô gái đặc biệt!"

Bà ngoắc tay cô người hầu lại dắt bà đi vào phòng, bỏ cô đứng đó cứ lầm bầm mãi câu

"Seo Soojin thích mình? Thật sự là thích mình sao? Thật sao?"

Bà đi đến cầu thang thì ra hiệu cho người hầu lui, bà tự lên cầu thang, vừa đi vừa lấy khăn chậm nước mắt

Lên chút nữa thì bà trượt chân suýt ngã, nhưng trong giây phút đó lại có một bàn tay giơ ra nắm lấy tay bà, đôi tay nhẹ nhàng đỡ bà, bà bám vào cầu thang nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, bà khó hiểu nhưng cũng bước đi, vào phòng bà mệt mỏi nằm xuống giường nhắm mắt thở dài

Chị đứng đó nhìn bà trìu mến, miệng nhếch lên cười thú vị

Tay giơ ra kéo tấm chăn đắp cho bà, vuốt ve mái tóc đã phai màu vì nhớ nhung chị

Chị khẽ thủ thỉ yêu thương với bà, giọng nũng nịu như một đứa con nít

"Sao mẹ lại nói con thích cô ấy thế kia? Ngại lắm đấy!"

Seo Soojin đứng dậy luyến tiếc nhìn mẹ, dẫu rằng nhớ mẹ, muốn gần mẹ nhưng chị lại không thể, một linh hồn nếu ở gần con người quá lâu âm khí sẽ truyền qua người đó, khiến âm thịnh dương suy mà mắc bệnh, với lại mẹ chị già yếu còn nguy hiểm hơn, nhiều lần muốn vào giấc mơ gặp mẹ, ôm mẹ, nhưng lại sợ mẹ sẽ lưu luyến hoài không thôi nên đành ngậm ngùi vậy, muốn bà theo thời gian mà quên chị đi, nhưng chị đâu biết, nỗi đau của một người mẹ mất đi con mình , đau đến muốn chết đi sống lại mấy lần, đau đớn lắm!

“Mẹ à! Con xin lỗi mẹ! Xin lỗi mẹ! Xin lỗi mẹ nhiều lắm!”

“Con bất hiếu! Con mong mẹ tha lỗi cho con!”

Chị từ từ ra khỏi phòng, khép cửa lại còn lưu luyến mà ngoái nhìn cái nữa

Trong giấc mơ bà thấy Seo Soojin ngồi cạnh đầu giường thủ thỉ nói xin lỗi bà, xin lỗi bà mãi, bà đau lòng nhưng không thể ôm chị, nói chuyện với chị , bà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trong mơ

Bạn đã bảo giờ tin vào trực giác chưa? Đã bao giờ bạn cảm nhận được một điềm dữ nào chưa?

Mẹ và con hình thành một sợi dây liên kết rất mạnh mẽ, chỉ cần người con bị tổn thương hoặc gặp rắc rối chắc chắn người mẹ sẽ có cảm giác, rất thật, ngày Seo Soojin bị tai nạn...bà cứ thấp thỏm trong lòng, không ngủ được, bà cứ đi ra rồi đi vào, tim cứ đập loạn cả lên, bà rót nước nhưng không hiểu sao tay cứ run liên hồi, trượt tay đổ cả ly nước xuống sàn, thủy tinh vỡ vụn, bà chạm vào máu bật ra, tiếng điện thoại liền reo lên, bà lo lắng không dám bắt máy, làm nhỡ một cuộc đến cuộc thứ hai mới bắt máy, tay bà run, giọng nói cũng run

“Alo!”

“Xin lỗi phải gia đình Seo tiểu thư không ạ? Gia đình đến...nhận...nhận dạng một người bị tai nạn giao thông ạ!”

“.....tút....tút....tút...”

Bụp......

Điện thoại trên tay rơi xuống vỡ vụn, tim bà cũng vỡ vụn, không phải đâu! Không phải con gái bà đâu! Không đâu! Không phải mà!

Bà cứ gào thét trong lòng không thể nào tin được, lúc sáng nó ra khỏi cửa còn ôm bà một cái, hôn lên má bà một cái, bà còn vuốt tóc nó, còn cười với nó, nó nói...nó nói...đúng rồi! Nó nói!

“Mẹ! Tạm biệt mẹ! Cảm ơn mẹ!”

“Cảm ơn mẹ? Cảm ơn vì điều gì?”

“Mẹ! Con...đi đây! Đừng khóc nhiều quá đấy!”

“ Con nhỏ này! Hôm nay tự dưng lại cảm ơn mẹ? Lại xài hết tiền rồi đúng không? Tối mẹ chuyển cho con!”

“Mẹ!...nếu được tối con về ăn cơm với mẹ!”

Chị mỉm cười cúi đầu xuống cho bà xoa, bà cười tít mắt, lúc chị đi còn vẫy tay chào bà, bà cười cười hạnh phúc đến bất tận, đứa con gái bà yêu thương hơn cả mạng sống

Sáng còn nói lời yêu thương bà, bây giờ lại thế này, thế giới chỉ trong 1 giây ngắn ngủi mà sụp đổ

Lúc bà đến Seo Soojin đã tắc thở, nằm lạnh tanh trong bệnh viện, con gái của bà, con gái...của mẹ...đừng mà...đừng mà....

“Seo Soojin à! Con gái à! Con gái của mẹ! Về nhà với mẹ thôi con, lạnh lắm! Về nhà thôi con! Con gái à, về nhà ăn cơm thôi! Mẹ đợi con về!”

“Hức hức”

“Seo Soojin à...Seo Soojin của mẹ à! Tại sao lại như thế hả con? Tỉnh lại đi mà, con gái...con mẹ...tại sao lại lạnh thế này? Hả? Ừ ngoan mẹ ôm con! Sẽ không lạnh nữa! Sẽ không đâu!”

Seo lão gia đau lòng lôi bà ra cố trấn tỉnh bà

“ Con bé...nó chết rồi bà à! Bà nghe không?”

“Không phải! Các người nói dối, các người gạt tôi! Con tôi còn sống, nó còn sống, nó còn nói tối nay về cùng tôi ăn cơm! Là con gái tôi nói thế!”

Bà vẫn cứ mê mê hồ hồ gọi tên chị, còn thân xác lạnh lẽo vô hồn kia nào có trả lời, chỉ lặng lẽ nằm im, khóe mắt nhắm chặt nặng nề, không còn sự sống

Linh hồn chị đứng ngoài cửa nước mắt bỗng tuôn trào, từ từ chị quỳ xuống hướng về phía bà mà lạy

“Cảm ơn mẹ và...xin lỗi mẹ! Con bất hiếu!”

“ Soojin ,con à!.....”

Bà chợt tỉnh giấc trong đêm, mồ hôi nhễ nhại, cơn ác mộng lại ùa về, nước mắt bà tuông lã chả, Seo Soojin con gái tôi! Trả lại con gái cho tôi!

“Con nợ mẹ một đứa con gái ! Vậy con xin trả lại mẹ một nàng dâu! Được không mẹ!"

Chị nằm cạnh cô, xem cô ngủ, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô, ngoài trời đang mưa, cô co rút trong tấm chăn dày, chị chống tay chớp mắt nhìn cô kĩ càng

Ngoài trời sấm chớp đùng đùng khiến cô giật mình, bất ngờ chị giang tay ôm trọn cô vào lồng ngực, cô ôm chặt chị ngủ như không biết chuyện gì, chị ôm cô, vuốt tóc, hôn lên trán cô nhẹ nhàng mềm mại thủ thỉ

“Vợ ngủ ngoan nào! Chị yêu em!”

__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro