chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Á....."

Cả bọn thét lên khi thấy cái đầu con Nghi từ bên ngoài lăn lóc vào phòng, nhưng tuyệt nhiên không đứa nào dám bỏ tay ra bàn cơ khi không được những linh hồn cho phép, nếu không sẽ chết, không chết cũng bị ám, hoặc bị đi theo quấy phá cuộc sống

Mồ hôi đứa nào đứa nấy đổ ra như tắm, Vũ Kỳ nước mắt giàn giụa, tay run run trên bàn cơ, môi lấp bấp nhưng không dám nói gì, ước gì lúc tối cô nghe lời của Thư Hoa, thì bây giờ đang ở nhà nệm ấm chăn êm, chứ đâu đến nông nỗi này, phải ngồi ở đây đối diện với những thứ kinh tởm đến như thế này

Bọn họ đã triệu hồi lên một con quỷ sao? Chắc chắn là một con quỷ rồi, nó đã chặt đầu con Nghi, bây giờ cổ nó bắn ra vô số là máu, Vũ Kỳ nhìn vào đầu con Nghi, mắt nó trợn lên nhìn trừng trừng, miệng thì méo qua một bên, trông kinh hãi vô cùng

Vũ Kỳ mím chặt môi để không phát ra tiếng khóc, rồi lại nhìn con Ly, nó trước giờ nổi tiếng gan lì quậy phá nhất nhóm mà bây giờ cũng nước mắt ngắn dài, không hiểu sao tụi nó lại ngu đến như vậy

Rồi ngoài cửa phòng vệ sinh van lên một tiếng động kêu lộp cộp lộp cộp

Nghe giống tựa hồ tiếng bước chân, khá chậm rãi nhưng trong cái bầu không khí khá im lặng này thì âm thanh thật sự rất lớn, cả bọn ai cũng nín thở để nghe thử

Một lúc sau thì thấy một bóng người bước vào, máu me ướt cả người

Cả đám bây giờ chịu hết nổi nên hét lên

"Á...."

Khi tụi nó nhận ra người bước vào chính là con Nghi, nó đi nhưng không có đầu, là thật sự nó không có đầu trên cổ, đầu nó lăn lăn dưới sàn, cơ thể vẫn có thể đi được

"Trời ơi...."

Một đứa kinh hãi rồi thét lên

Cả đám chạy tán loạn, nhưng đây là nhà vệ sinh, con Nghi lại đứng ngay cửa, tụi nó bất đắt dĩ liền mỗi đứa một phòng trong nhà vệ sinh mà đóng chặt cửa lại, bọn chúng bịt miệng lại, thở cũng không dám thở mạnh, nước mắt chảy ra người run bần bật

Cái thân xác con Nghi từ từ lếch lại từng phòng, đến phòng nào thì đứa trong đấy lại run, nó khóa cửa bên trong nhưng cánh cửa vẫn còn một lỗ hổng bên dưới, có thể nhìn thấy chân của người bên ngoài, vết chân con Nghi đi đến đâu thì máu lê la đến đó

Đến mỗi cánh cửa nó đều giơ tay ra gõ gõ

Không nghe thấy gì thì đi tiếp, đến cánh cửa khác lại gõ gõ

Tất cả như nín thở, con Nghi cụt đầu rồi mà nó còn đi được, là nó đi hay quỷ đã điều khiển nó?

Hay là nó đã thành quỷ rồi cũng nên

Khi nó đến phòng cuối cùng, nó giơ tay ra gõ gõ, đó chính là phòng của Vũ Kỳ

Vũ Kỳ nước mắt ngắn dài ngồi thộp xuống rồi run lên

Bên ngoài phát ra âm thanh cười hí hí, cô nhìn xuống cái lỗ hổng dưới cánh cửa, cái đầu con Nghi nó đã lăn đến từ bao giờ, nó đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn vào trong phòng, mắt nó cứ đảo qua đảo lại

Vì cái lỗ hổng nhỏ hơn cái lỗ nên không cách nào chui vào được nó cọ nguậy rồi thụt ra thụt vô

Vũ Kỳ sợ quá nên leo hẵn lên bồn cầu mà đừng, đầu con Nghi cứ gầm gừ gầm gừ

Miệng nó gầm gừ nói

"Thơm quá thơm quá!"

Vũ Kỳ thét lên

"Thư Hoa ơi cứu chị với, cứu chị với!"

Sau đó là một khoảng không gian im lặng, im lặng đến bất ngờ, cô cảm thấy có gì đó không đúng ở đây! Chắc chắn là không đúng!

Cô xoay người ra thì trước không thấy gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ngó ra xem một lần nữa cho chắc chắn

Bỗng cô giơ tay ra nắm lấy nắm đấm cửa định là sẽ bước ra

Nhưng bỗng một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay cô chặn lại, cô giật mình thét lên hai tay giật lại đặt lên đầu ngồi thộp xuống

"Á...đừng hại tôi!"

Rồi bỗng dưng không gian lại im lặng, cô ngước mắt lên nhìn, trước mắt cô là một người con gái , mặc một bộ đồ đen, da trắng muốt, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô

"Gì đây? Định ngồi mãi à?"

Vũ Kỳ đôi mắt si mê nhìn chằm chằm chị

"Đẹp gái thật đó!"

Môi cô nở một nụ cười ngây dại, trước giờ mới thấy người con gái đẹp đến như vậy

Chị nhíu mày khó chịu

"Đi không?"

Cô giật mình choàng tỉnh

Cô đứng phắt dậy, tay chị bỗng ôm chặt eo cô rồi nói

"Ôm chặt đấy!"

Cô cười thích thú, úp mặt vào ngực chị, người chị thơm quá, nhưng sao người chị lại lạnh lẽo như vậy?

Phút sau chị đẩy đẩy cô ra

"Này! Này! Buông ra đi chứ, ôm mãi à? Tôi có vợ rồi đấy nhé!"

"Ơ"

Cô giật mình buông chị ra, đưa tay giả vờ vuốt tóc cho đỡ ngại

Cô nhìn xung quanh rồi dụi mắt, há hốc mồm không tin vào mắt mình, bây giờ nơi cô đứng là một ngôi nhà vừa to vừa đẹp, nhìn quen lắm, cô đi một vòng rồi thốt lên

"Đây là...Đây là Seo Gia mà! Là nhà "chồng" của Thư Hoa mà!"

Tuy không hiểu gì nhưng cô vẫn bị hình ảnh người con gái kia lấn át

Cô quay lại thì không thấy đâu nữa

Cô gọi to

"Chị gì ơi! Chị ơi! Chị ơi!"

Cô không nghe thấy ai trả lời

Lát sau cô nghe thấy

"Chị hai! Chị Vũ Kỳ!"

Vũ Kỳ quay lại thì thấy Thư Hoa, Thư Hoa mặt lo lắng hỏi

"Chị hai sao chị lại ở đây? Chị có sao không? Sao chị vào được đây?"

Vũ Kỳ đờ người ra hỏi Thư Hoa

"Thư Hoa à! Ở đây! Có ai là con gái , cao tầm này...da trắng...mặc một bộ đồ đen, à với lại chị ta rất rất đẹp gái!"

"Thư Hoa à em thấy không? Chính chị ta đã đưa chị vào đây! Em có biết là ai không?"

Thư Hoa mặt khó hiểu hỏi

"Chị nói gì vậy? Nhà này chỉ có mẹ chồng em và chị chồng em thôi! Nhưng chị Mễ Ni đã đi chơi với bạn cả tuần nay rồi! Người làm trong nhà đâu ai giống như chị nói!"

Cô nói với chị gái thế thôi chứ cô đã nghi ngờ người chị hai nói là Tuệ Trân, nhưng không hiểu sao cô lại đau lòng đến như vậy, cô đang khó chịu vì Tuệ Trân gần gũi với chị gái mình sao?

"Chị hai! Em đưa chị về! Lát mẹ chồng em thấy thì không tốt đâu ạ!"

Vũ Kỳ gật gật đầu, đi theo Thư Hoa nhưng vẫn cố ngước mắt về ngôi nhà kia để tìm cô gái ấy, trái tim Vũ Kỳ đã rung động vì lần đầu tiên chạm mặt ấy, cô cứ mỉm cười suốt

Tuệ Trân nằm xuống giường mệt mỏi, nhìn vào cái đồng hồ treo treo trên tường rồi gọi nhỏ

"Tiểu Hoan! Mày đâu rồi!"

Không ai trả lời, chị nhắm mắt lại

"3...2..."

Bỗng vang lên tiếng trả lời

"Tui đây nè! Tui đây nè!"

Chị nhếch mép cười

"Hay là tao cắt luôn hai tai mày nhỉ?"

Tiểu Hoan chép chép miệng nói

"Giận ai rồi về đổ lên đầu tui!"

"Hết biết thiệt chứ!"

Chị nằm bất động trên giường không trả lời

Tiểu Hoan nhìn nhìn rồi nói

"Ây da được ôm gái còn chưa thích à?"

"Được cả chị lẫn em còn muốn gì nữa!"

"Mày có câm đi không?"

Lúc ấy Thư Hoa mở cửa đi vào, đôi mắt ướt đẫm lệ

"Thì ra! Thì ra đúng là chị đã gần gũi với chị gái em!"

Chị nghe vậy bật dậy hỏi mặt ngơ ngác

"Gần gũi? Gần gũi gì chứ?"

Thư Hoa chùi chùi nước mắt lấp bấp

"Thì...thì chị ôm chị ấy!"

"Này cô gái à! Chị không ôm cô ta chẳng lẽ lại nắm đầu cô ta lôi về đây? Em nói chuyện có lí một chút đi!"

"Nhưng...Nhưng mà..."

Cô không biết nói gì nên khóc lên, chị nhìn vậy xót xa trong lòng, đôi chân mày nhíu chặt rồi giơ giơ tay ra, định chùi nước mắt cho cô nhưng giả vờ ngó lơ

"Cô gái à! Đấy chẳng phải chị gái cô sao? Cô ta gặp chuyện chẳng phải cô sẽ đau lòng hay sao? Cô đau lòng thì khóc! Tôi sợ cô khóc nên mới cứu cô ta về! Không ngờ cô vẫn khóc! Chán thật!"

Thư Hoa chùi chùi nước mắt

"Vậy...Vậy...cô gái à chị còn giận không vậy?"

"Còn"

"Vậy!"

Chị nhíu mày cắn môi rồi hỏi

"Vậy...Vậy sao bây giờ? Hả...cô gái?"

Chị vừa nói vừa bước tới đẩy cô sát vào tường, tay sờ lên eo cô, vén tóc cô lên

"Vậy...sao nhỉ? Bây giờ..."

Cô liếc qua Tiểu Hoan đang chúm chím cười, cô nói

"Nó kìa!"

Chị quay lại nhìn nó

Nó giật mình nói

"Tôi biết rồi! Biết rồi mà!"

Thế là nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ đó

Tuệ Trân quay về phía cô ánh mắt buồn bã

Cô ôm hắn chúi mặt vào người chị, xiếc chặt vòng tay

"Chị à!"

"Ừm"

"Đừng giận em nữa nhé! Có được không?"

Chị mỉm cười

"Lúc nãy...Em ghen à?"

Cô cúi mặt xuống

"À...à thì!"

"Ghen thật à?"

"Không có!"

Chị cúi đầu xuống gõ lên đầu cô

"Ngốc à! Em mới là vợ chị! Mới là người chị yêu! Hiểu chưa?"

"Gật gật"

"Vậy tại sao chị biết chị gái em gặp nguy hiểm mà đến?"

Chị nhìn nhìn rồi nói

"Trong người cô ấy có giọt máu của chị mà!"

"Cái gì? Hai người..."

Chị gật gật

"Này...Em đang nghĩ gì vậy? Chẳng phải lúc trước máu chị đã cứu được cô ấy hay sao? Chị có cảm giác bất an cứ tưởng là em nên chạy đến! Em nghĩ bậy bạ gì vậy?"

Cô mỉm cười vì đầu óc cô thật sự quá đen tối!

Cô đập tay vào ngực chị một cái rồi nói

"Đáng ghét!"

Nhưng cô sựt nhớ ra cô chạy đến thứ gì đó rồi cầm gấp điện thoại lên gọi ai đó giọng gấp gáp

"Chị hai! Lúc đi chị đi với ai? Họ đâu hết rồi? Chị hai?"

Vũ Kỳ sựt nhớ ra thì thản thốt

"Họ còn ở trường!"

"Trời ơi!"

Chị nhăn nhó nói vào

"Này Thư Hoa..."

Thư Hoa vội vàng bịt miệng chị lại

"Suỵt..."

Vũ Kỳ nghe thấy giọng người con gái đấy quen quen và sựt nhớ ra chị cô hỏi gấp

"Thư Hoa à! Người mới nói là ai vậy? Hả Thư Hoa?"

"À không! Chị nghe lầm rồi! Nghe lầm rồi!"

Rồi Thư Hoa vội tắt máy! Cô thở phào....

" Tuệ Trân...mau đưa em đến trường! Nhanh đi chị!"

Chị nhăn nhó tỏ vẻ không chịu, cô run rẩy nói giọng sợ hãi

"Chị à! Chuyện này quan trọng đến mạng người đấy chị"

"Kệ..."

"Đi mà! Đưa em đi!"

"Không"

"Vậy được! Em gọi cho Huệ Nguyên!"

"Chị thách!"

Cô bất lực đứng khóc, chị thấy nước mắt cô thì mềm nhũn ra

"Thôi được! Đi thì đi! Sợ em quá rồi!

Hai người đến trường, cánh cửa phòng vệ sinh mở toang, đèn chớp tắt, cô từ từ tiến lại gần, một mùi tanh nồng bốc ra làm cô buồn nôn kinh khủng

Máu...tràn ra khỏi khu vực vệ sinh, máu đỏ cả một góc
__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro