chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng: Nhã Nghiên
Cô : Tỉnh Nam
Cô ấy : Lam Lam
____________________________________

Cô bật dậy tỏ vẻ gay gắt, không khuất phục mẹ mình, nhưng bà không quan tâm chỉ một bước đi thẳng không thèm nhìn lại dù một lần

Cô đứng đấy rồi cười một cái nhạt nhẽo

Mẹ cô bệnh tim, nếu cố ý cãi lời bà sợ rằng bà sẽ phát bệnh, cô không nỡ

Cô không dám nói gì với Lam Lam, chỉ vờ như không có chuyện gì

Vẫn quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ấy dần dần đã thay đổi, cô ấy hay cáu gắt, cô ấy không lắng nghe nàng như trước nữa, cô ấy cũng không quan tâm cô vui hay buồn, không quan tâm cô đã chịu rất nhiều áp lực để khuyên ngăn ba mẹ, muốn lấy cô ấy làm vợ

"Lam Lam! Đã ăn cơm chưa em?"

"Rồi!"

"Vậy...chúng ta gặp nhau nhé! Chị rất...nhớ em!"

"Em bận!"

" Chị ngủ đi!"

Mỗi ngày cô ấy đều như vậy, lúc nào cô ấy cũng cọc lóc, không quan tâm cô , cô ấy chán nản nên bỏ ra ngoài, đi một lát thì đến nhà cô ấy lúc nào không hay

Cô đứng trước cửa nhưng không dám gõ, chỉ dám nhìn vào trong, đèn đã tắt, nàng nghĩ cô ấy mệt nên đã ngủ rồi chăng?

Cô quay người ra về, đi được một lúc thì nghe thấy tiếng động phía sau, cô vô tình quay lại, cô thấy rõ ràng cô ấy đang ôm một người đàn ông khác, hai người ôm nhau thắm thiết, cô thật sự không tin vào mắt mình, cô đã đau đớn đến không thở được

Cô chạy đến và cho tên kia một cú đấm, hắn ngã xổng xuống đất, nàng hốt hoảng hét to

" Tỉnh Nam! Chị dừng lại

"Sao hả? Tại sao em như vậy? Tại sao em lại phản bội chị?"

"Chị điên đủ chưa? Em phản bội chị bao giờ? Em đã làm gì mà chị nói như vậy?"

"Em không làm gì? Ôm một người đàn ông khác khi không có chị, và giữa đêm khuya cô ta đến nhà em, em lại nói không có gì?"

"Không được sao? Em và chị cũng như vậy mà! Vậy em với người khác có gì không được?"

Cô sốc toàn tập, cô không ngờ cô ấy lại nói như vậy, cô ấy thật sự là người như thế nào?

"Lam Lam à!"

"Đủ rồi! Thật sự chị cố ý không nhận ra à? Tôi đã chán chị rồi! Lâu lắm rồi chị có biết không?"

Cô ấy xoay ngang đỡ người con trai ngã dưới đường rồi bước vào nhà đóng cửa lại

Cô thẫn thờ đứng đó, trời bắt đầu đổ mưa, cô vẫn đứng đó, những giọt mưa đổ lên đầu cô chảy xuống gương mặt thanh tú của cô , tự hỏi lòng nàng đã làm gì sai? Hay do thật sự cô ấy đã chán cô rồi?

Sáng hôm sau cô vẫn đứng đó, mặt tái méc, cô đã dầm mưa cả đêm qua

Cô cười đau khổ nhìn vào nhà cô ấy một cái cuối rồi bước đi, mắt cô lờ mờ, chân liu xiu bước về

Ra đến đường lớn thì cô ngã xuống, vô tình một chiếc xe hơi chạy đến vội thắng xe, không kịp thời thì cô đã chết rồi

Cô gái trong xe hét thất thanh, nàng từ sân bay bắt xe về nhà "chồng" tương lai, ba mẹ nàng còn ở Anh, chỉ có nàng về trước, mới về đã gặp chuyện, nàng hoảng hốt gọi điện thoại

"Bác à! Hình như con tông chết người rồi!"

"Cái gì chứ? Con đang ở đâu?"

"Con đưa chị ta đến bệnh viện rồi! Bác đến mau đi bác!"

"Được rồi được rồi!"

Bà đã thức trắng cả đêm qua để đợi đứa con bà, nó đi đâu cả đêm khổ về, giờ Nhã Nghiên lại gọi điện báo tin dữ, bà mệt mỏi kêu tài xế

Bà đến bệnh viện rồi thấy Nhã Nghiên đứng trước cửa phòng cấp cứu sợ hãi nói

"Chị ta...Chị ta không biết từ đâu mà chạy ra ngoài đường, chặn đầu xe của con, con không cố ý! Bác gái à con thật sự không cố ý!"

Bà cố trấn an nàng

"Không sao đâu, không sao, bác ở đây rồi!"

"Nàng ta cấp cứu bao lâu rồi?"

"Hơn 30 phút rồi bác"

Bác sĩ vừa lúc ấy bước ra, ông ấy nói

"Bệnh nhân không nguy kịch đến tính mạng, chỉ bị cảm do dầm mưa quá lâu, người nhà không cần lo lắng"

Y tá đẩy băng ca ra thì bà bỗng thốt lên

"Trời ơi con gái tôi! Tỉnh Nam !"

Nhã Nghiên giật mình lấp bấp

"Bác gái! Bác gái nói đây là ai?"

"Nó là Tỉnh Nam, người sắp cưới con đó!"

Nàng giật mình, nhìn kĩ hơn người con gái ấy, lúc nhỏ nàng thích nhất là chơi với Tỉnh Nam, lúc nào cũng bảo ba mẹ chở qua nhà Tỉnh Nam chơi, nhưng khi 8 tuổi nàng đã qua Anh trị bệnh nên không còn gặp cô nữa, rồi lớn lên nàng học bên đấy, nàng đã dần dần không còn biết khi lớn lên khuôn mặt cô sẽ như thế nào, nàng chỉ giữ duy nhất một tấm hình của nàng và cô , nhưng là khi hai đứa 7 tuổi

Nàng ngắm nhìn cô ngủ, mặt tuy hơi biến sắc nhưng thật sự đẹp gái lắm, nàng thích thú cười cười mãi, nàng giơ tay ra chọt vào má cô, mỉm cười dịu dàng

"Không ngờ...lớn lên chị lại đẹp đến như vậy!"

Lúc nhỏ cô không ưa nàng, thấy nàng rất phiền, chỉ muốn đuổi nàng ra xa, không thích nàng lại gần, nhưng có một lần nàng bị con chó nhà hàng xóm sủa, nàng đã ngã xuống đất rồi khóc um lên, cô từ đâu chạy lại rồi lấy đá chọi con chó ấy xua đuổi nó đi, nàng cảm thấy cô giống như người hùng vậy, rất oai phong

Cô nhăn nhó rồi nắm tay nàng lôi về, miệng lào bào

"Tôi ghét nhất là con gái! Thật phiền toái!"

Nàng đã thích cô từ dạo ấy, lúc ba mẹ bảo về nước cuối tháng chuẩn bị đám cưới với cô, nàng đã vui mừng không đợi được đến cuối tháng mà về trước, không ngờ lại gặp cô trong trường hợp như thế này

Nàng giơ tay sờ sờ vào mặt cô. Thấy nóng nàng sờ lên trán, nàng giật mình thấy nóng quá, nàng định đứng lên gọi bác sĩ rồi một bàn tay cô nắm tay nàng giữ lại

Cô nhắm mắt nói mơ màng

"Mát quá! Mát quá!"

Nàng đứng lại rồi đặt tay kia lên mặt cô , hỏi nhỏ

"Mát hơn chưa?"

"Mát...mát quá!"

Rồi cô chảy nước mắt, nước mắt đau đớn của một người con gái

"Lam Lam à! Đừng như vậy mà! Đừng rời xa chị mà!"

Nàng ngồi xuống bên cô

"Lam Lam là ai? Là...người chị thích sao? Cô ấy rời xa chị à?"

"Chứ không phải lúc nhỏ chị ghét nhất là con gái sao?"

Nàng u buồn cúi đầu, cô mở mắt lờ mờ ra làm nàng thấy không khỏi giật mình

"Nam...Nam...Chị tỉnh rồi à? Để tôi gọi bác sĩ!"

Nàng vừa đứng dậy đã bị cô lôi ngược lại, nàng ngã nhào lên người cô , nàng giật mình nói

"Em...em xin lỗi!"

Cô đè nàng xuống giường, đôi môi thì thầm

" Chị muốn lấy em làm vợ! Lam Lam! Sinh con cho chị đi, em sẽ không trốn được nữa!"

Nói xong nàng chưa kịp phản kháng thì cô đã hôn nàng , đôi tay giữ lấy cái eo nhỏ rồi cứ thế cuồng nhiệt hôn nàng , nàng vốn dĩ thích cô , nên tùy cô hành động, dù sao cuối tháng này họ cũng kết hôn

Thế là người cô chiếm lại là Nhã Nghiên, cô gái mà cô không yêu, bắt buộc cô phải cưới nàng , cô lấy nàng nhưng lại không yêu nàng , tâm hồn để ở một nơi xa vời

Lấy nàng 3 năm cô không hề động đến nàng dù chỉ một lần, cô luôn ở công ty, không chịu về nhà, nàng tuổi hờn khóc bao đêm, nàng yêu cô ,nàng chấp nhận hết, giấu ba mẹ rằng nàng và cô vẫn hạnh phúc

Hôm ấy cô làm việc ở công ty, một hộp cơm đặt trước mặt cô , cô không thèm nhìn mà nói

"Để đó rồi về đi!"

Cô luôn luôn lạnh lùng và tàn nhẫn, trưa nào Nhã Nghiên cũng mang cơm cho cô , cô ăn nhưng không thể cảm nhận được sẽ yêu Nhã Nghiên chỉ cảm thấy có lỗi vì không đáp lại tình yêu ấy

Giọng Lam Lam cất lên

" Chị khỏe không?"

Cô giật bắn mình rồi nhìn lên, cô thật sự bất ngờ khi người đứng trước mặt cô lại là Lam Lam

Cô hỏi

" Cô đến đây làm gì?"

"Em làm thư ký cho chị !"

"Ai kêu?"

"Vợ chị kêu!"

Chị bất ngờ lần hai

"Vợ tôi?"

"Đúng vậy! Cô ấy không nói cho chị nghe à? Cô ấy muốn em làm chị vui!"

Chị giận đến run người quăng hộp cơm xuống đất rồi quát

"Cút ngay cho tôi!"

Chị về nhà thấy nàng đang thêu tranh, cô giật bỏ bức thêu làm kim đâm vào tay nàng chảy máu

"A..."

"Ai nhờ cô tìm thư ký cho tôi? Hả?"

Nàng ấm ức rồi khóc òa, nàng nói

" Chị có biết em tìm cô ấy cực khổ lắm không? Em chỉ muốn là chị được vui! Em biết chị không yêu em! Em đã tìm được người chị yêu thật sự rồi mà! Chị không cần tức giận, em không phá hai người đâu! Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chị muốn đi đâu với cô ấy cũng được, em nói thật mà, em sẽ không nói với ba mẹ đâu, chỉ cần chị đừng buồn nữa! Có được không?"

Cô nhẹ tay hơn rồi nhìn vào nàng , đôi mắt đã đau lòng đến cực độ, vợ cô đã phải chịu đựng rất nhiều, thức sớm nấu bữa sáng cho cô , hôm cô ăn hôm lại không, nàng vẫn đều đều nấu, cô ăn nàng cảm thấy rất vui, không ăn nàng lại buồn mà ăn một mình

Tối đến cô đi tiếp khách tận 12 giờ hoặc hơn, nàng thức chờ cửa có hôm ngủ gà ngủ gật nhưng ngày nào cũng đợi cô về, không một lời oán trách hay lào bào

Nàng đã tìm Lam Lam, nàng nhờ cô ta làm thư ký cho cô , mong cô không đau khổ nữa, mong cô sẽ vì vậy mà trở nên vui vẻ, không ngờ cô lại tức giận như thế này, nàng mếu dở khóc dở mà nước mắt tuông ròng ròng

Cô đau lòng cầm tay kim đâm chảy máu của nàng lên mà ngậm trong miệng, ôm nhẹ nàng vào lòng

"Ngốc à! Trên đời này có người vợ nào như em không? Lại tìm tình cũ cho chồng hả? Em không sợ mất chồng à?"

"Nhưng...cô ấy là người chị thích!"

"Ai bảo?"

"Người chị thích..."

Cô cúi đầu xuống nhìn nàng , nâng gương mặt nàng lên rồi từ từ hôn nàng , nàng giật mình đẩy ra

"Em là Nhã Nghiên, không phải Lam Lam đâu!"

"chị biết rồi! Chị đâu phải đứa đần!"

Cô bế nàng lên lầu, nàng đỏ mặt rồi hỏi

" chị...chị làm gì vậy?"

"Làm chồng em!"

Kể từ sau hôm ấy cô thương nàng hơn, yêu nàng hơn và về nhà với nàng sớm hơn

Lam Lam cô ấy không cam tâm, cô ấy quyết giành lại cô , nàng ấy chuốc rượu cô , mua thuốc cho cô uống, và sau cùng là lên giường với cô , cô không nhận ra trong cơn say cô đã ngoại tình. Cô sợ Nhã Nghiên sẽ sốc, nàng ấy đang mang thai, cô giấu nhẹm

Nhã Nghiên mang thai đến tháng thứ ba, Lam Lam báo tin nàng ấy mang thai được 1 tháng, cô ấy đòi cô li hôn với Nhã Nghiên

Cô không đồng ý, vì đứa trẻ nên cô không dám động đến Lam Lam. cô chu cấp tiền cho nàng ta dưỡng thai nhưng nàng nào an phận

Thai được 7 tháng cô ấy sợ sinh con ra thì không có mama, cô ấy trực tiếp gọi điện cho Nhã Nghiên, bảo là đã mang thai với Tỉnh Nam, cô muốn Nhã Nghiên li hôn với Tỉnh Nam nếu không cô sẽ phá thai

Nhã Nghiên vừa bất ngờ vừa sợ, nàng hẹn Lam Lam ra nói chuyện, thai nàng 9 tháng nên đi lại khó khăn, nàng gặp Lam Lam, nàng sợ Lam Lam dại dột mà bỏ đi sinh linh bé bỏng vô tội, dù sao cũng là con của Tỉnh Nam nàng khổ đành

Lam Lam định sẽ gặp Nhã Nghiên rồi khuyên nàng ta rời xa Tỉnh Nam, hoặc nàng ta không nghe thì giết luôn cả mẹ lẫn con một lần

Nhưng Nhã Nghiên không nhận ra, nàng thật ngây thơ, Lam Lam không được như ý muốn nên Nghiên giật mình nắm lấy áo Lam Lam, thế là cả hai người đều ngã, Con Lam Lam chết, Con Nhã Nghiên sống, nhưng Nhã Nghiên lại qua đời, Lam Lam điên loạn, cô ấy quá sốc không chấp nhận sự thật

Con Nhã Nghiên là con gái, cô đặt tên là Tỉnh Nghiên, cô ở vậy nuôi con, con cô đôi lúc lại nhìn lên trần nhà mà cười khúc khích, cô thấy lạ nhưng cũng không quan tâm, Nhã Nghiên chết cô đã như phát điên

Lớn lên con cô không chịu chơi với ai, chỉ ngồi trong góc nói chuyện một mình

Giờ Thư Hoa nhắc lại cô đoán là đứa trẻ con Lam Lam năm xưa đã quay về rồi!

Thư Hoa lau nước mắt, cô thấy đau thay cho Nhã Nghiên, nàng ấy hiền lành như vậy! Ngây thơ tốt bụng như vậy!

"Dì à! Bây giờ Lam Lam ở đâu?"

"Bệnh viện tâm thần thành phố!"

Thư Hoa cúp chuẩn bị để đến bệnh viện tâm thần thành phố tìm Lam Lam mong sẽ có cách
__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro