22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A...."

Tiếng thét thất thanh của cô vang lên làm người trong xe không khỏi tò mò mà ngoái lại nhìn, họ nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu, giống như kiểu " Cô gái này bị điên à?"

Cô giật mình thức dậy mới chợt nhận ra thì ra từ nãy giờ chỉ là nằm mơ, ngoài trời mưa to nhưng cô lại toát mồ hôi hột, cô giơ tay quẹt mồ hôi trên trán rồi thở hắc ra một cái nhẹ nhàng, rồi quay sang cúi đầu xin lỗi mọi người vì hành động khiếm nhã của bản thân

"Xin...Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!"

Mọi người thấy thế cũng không nói gì, rồi chuyện đâu lại vào đấy, chiếc xe cứ xuyên trong màn mưa mà chạy, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kế bên mình, chỗ cô gái ấy đã ngồi lúc nãy

Cô thấy chỗ ấy vẫn còn đọng lại dưới chân ghế một vũng nước to, thật sự cô không thể chắc chắn rằng lúc nãy là mơ

Cô gặp ma rồi! Chắc là ma dữ, âm khí nặng nề đến lạ

Cô nhìn ra cửa sổ xe ánh mắt lướt qua những hàng cây ven đường, một lần nữa hình bóng cô gái lúc nãy lại hiện ra, cô ta đứng bên vệ đường giơ tay vẫy vẫy với cô, miệng nở một nụ cười lạnh, lạnh đến từng dây thần kinh của cô, cô chợt rùng mình quay mặt đi nơi khác

Lúc bước xuống xe thì mưa cũng bắt đầu tạnh hẵn, cô xếp ô lại rồi cằm trên tay, vừa đi vừa nhớ đến hình ảnh lúc nãy, nụ cười lạnh lẽo ấy làm cô ám ảnh mãi không thôi

Lúc ra về, cô đợi tất cả học sinh trong trường về sắp hết mới lần mò đi tìm cốt cho Tiểu Hoan, vì sợ mọi người phát hiện nên cô cứ lén la lén lúc như ăn trộm, cô đi đọc khuôn viên trường, hành lang, khu giải trí, cũng không có động tĩnh gì, Tiểu Hoan đưa cho cô một viên đá, nếu cô ở gần cốt của nó thì tự động viên đá sẽ phát sáng, càng gần nó sẽ càng sáng, nhưng đi mỏi cả hai chân rồi vẫn chưa tìm được, dù phát sáng một lần cũng không có

Cô chán nản bước đi gần khu nhà vệ sinh, định vào rửa mặt cho tỉnh táo, thì viên đá trên tay cô phát ra chút ánh sáng, cô mừng rỡ nhìn viên đá cười thích thú, cô lần lần theo vào nhà vệ sinh, viên đá càng lúc càng sáng, cô đi hẵn vào trong, đã hơn 19 giờ, học sinh trong trường về gần hết, tự nhiên cô lại thấy lạnh, rùng mình một cái rồi cũng xua tay phớt lờ đi, bây giờ tìm cốt của Tiểu Hoan quan trọng hơn, có lẽ nơi này có một hoặc vài cái vong gì đấy, nhưng...đánh liều vậy!

Cô cứ đi theo hướng viên đá phát sáng mà đi vào luôn một phòng trong số các phòng, là phòng đầu tiên...

Cô vào thấy trước mặt là bức tường thì mới chịu đứng lại, nhìn xung quanh một lượt

"Rầm....."

Cánh cửa phòng bỗng bị một cái gì đó mạnh mẽ đóng lại, nhốt cô bên trong, cô cố giơ tay bịt miệng lại để tránh hét lên, cô chỉ ư ư trong miệng, bóng đèn bên ngoài bỗng chớp nhoáng liên tục, phát ra những âm thanh loẹt xoẹt làm cô run cả người, cô tiền sử mắc bệnh tim nên khi kích động cơ thể sẽ trở nên kiệt sức khó thở, cô lục trong cặp tìm thuốc nhưng ánh sáng chớp nhoáng cộng với tay cô đang run nên tìm hoài cũng không ra, cô gấp gáp thở, rồi tìm thuốc, lúc chiếc cặp trên tay cô rơi xuống đất cũng là lúc mọi thứ trở nên im lặng

Đèn không còn chớp, không phát ra âm thanh loẹt xoẹt, không khí im ắng đến lạ, thay vào đó là một tiếng hát cất lên

Cô chăm chú lắng nghe thì mới cảm giác như ai đang đứng trước cửa hát vậy, giọng hát ngọt ngào nhưng cứ văng vẳng làm cô nổi cả tóc gáy, không thể nào một học sinh bình thường lại vào nhà vệ sinh mà hát như thế được, chắc chắn rồi, là ma...

Cô khom người nhìn xuống khe hở ở dưới cửa, từ từ từ từ lặng lẽ nhìn xuống, chậm rãi nhìn ra ngoài

Cô bịt miệng lại mắt trợn trừng

"Cô ta...cô ta không có chân!"

Cô ta vẫn ở trước cửa hát, những giai điệu nhẹ nhàng mà cứ rợn rợn, một lúc sau bỗng có tiếng gõ cửa

"Cộc...Cộc...Cộc..."

Rồi tiếng cười hanh hách ngoài của, giống như một con thú dữ đang vờn chơi với một con thỏ yếu ớt vậy, tiếng cười thích thú, đắc chí và...ghê tởm

Cô lùi lại phía sau không muốn đối mặt với những gì đang diễn ra ngoài kia

Rồi tiếng cười lại vang lên dữ dội, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bây giờ đã thành đập cửa rầm rầm, cô lại đưa ánh mắt nhìn xuống khe hở ở dưới cửa một lần nữa

Cô thấy một đôi mắt đen òm đang nhìn chằm chằm vào cô, cô ta, cô ta treo ngược người lên và nhìn cô từ phía dưới

"Ha ha ha... ha ha ha..."
Ánh mắt ấy...đen òm, lạnh lẽo, tiếng cười the thé vang lên giữa màn đêm, cô từ từ khom người xuống nhặt chiếc cặp lên, trong đó có bùa hộ mệnh của cô và nước thánh cô xin từ trên chùa về, bây giờ chỉ có những thứ đó mới cứu được cô lúc này, cô giơ tay ra từ từ về phía cái cặp, nó rơi ra nằm ngay mép cửa mà ngoài cửa thì lại có sự nguy hiểm chực chờ sẵn, cô đưa tay đến đâu ánh mắt đen òm kia lại lia theo đến đó, nó cứ phát ra âm thanh hì hì làm cô cứ giơ tay rồi rụt tay, mồ hôi cô nhể nhại ánh mắt cứ đăm đăm nhìn xuống mép cửa, một lát sau tự dưng nó lại lướt đi đâu mất, để lại cái khe hổng trống rỗng, cô thở hắc ra tưởng đã thoát nạn, mở cặp ra lấy lá bùa đeo vào tay, cô bỗng nghe trên đầu cô phát ra âm thanh cười he he

Cô ngước mắt lên thì lại thấy nó nằm vắt vẻo ngang qua cánh cửa nghiêng đầu qua lại ánh mắt trừng trừng, mép miệng chảy ra máu ướt đẫm nhơ nhuốc kinh tởm

Cô lùi lại thì bị nó giơ tay ra nắm lấy, miệng cười ha hả, nó quăng mạnh cô một cái khiến cô bay cả người ra ngoài, cô nằm vật xuống sàn tay ôm chặt bụng, mặt nhăn nhó đau đớn, lá bùa văng ra xa tầm tay cô, nó thấy cô cứ vươn tay ra có lấy lá bùa, nó nhếch lên rồi cầm lá bùa lên 1 giây nó bốc lửa cháy rụi

Cô há hốc mồm nhìn nó, nó đốt cả lá bùa hộ mệnh của cô rồi, cô sống đến giờ cũng vì được bảo vệ bởi lá bùa, con yêu nữ này quả là rất mạnh, cô bò thụt lùi về phía sau, thở gấp gáp, nó không có bàn chân, chỉ còn hai cái chân lủng lẳng giữa không trung, từ từ lướt lại phía cô giống như mèo vờn chuột, cứ chậm rãi nhưng không kém rùng rợn, ánh mắt lạnh tanh nhưng đôi môi lại cứ cười một giọng cười thật kinh khủng

"Đừng mà! Tiểu Hoan à! Vương Nguyên à!...."

Đôi môi cô run run như bật khóc, miệng không tự chủ mà gọi tên hai người họ, tay cô cứ chà sát vào sàn nhà, chân từ từ đẩy cơ thể về phía sau, thoáng chút lưng cô đã chạm đến cánh cửa lớn phía ngoài, nó hiển nhiên đóng chặt, cô giơ tay về phía sau bí mật lấy hũ nước thánh cô xin từ trên chùa về mở nắp trực tuyến tạt thẳng vào mặt nó

Giống như bị axit tạt vào mặt người vậy, nó la hét inh ỏi, hai tay ôm mặt, gương mặt xùi bọt lên kinh khủng, cô nhân cơ hội đó mà trốn đi ra ngoài, ba chân bốn cẳng xách ba lô chạy thụt mạng

Cô ôm cặp cắm đầu chạy, hôm nay cô về trễ nên xe buýt cũng hết chuyến rồi, nhìn đồng hồ đã hơn 22 giờ tối, cô đưa ánh mắt nhìn sang hai hàng cây ven đường, hôm nay lạ quá, thường ngày xe người qua lại tấp nập, hôm nay lại vắng tanh, không một bóng người, nhìn mãi cũng chỉ có mình cô thơ thẫn một mình đi ngoài đường

Gió hi hút thổi, lá cây bay xào xạc, từng cơn gió lạnh ùa đến làm sống lưng cô lạnh toát, hôm nay đã là ngày 15/7 âm lịch rồi

Cô trợn mắt kinh ngạc, đã đến ngày ấy rồi, ngày ma quỷ được lộng hành tự do trên nhân thế, ngày này hằng năm cô đều vào chùa để lánh hạn, nhưng bây giờ cô lại lang thang thế này, đúng là đại nạn sắp ập xuống đầu

Cô ôm cái cặp trên tay run run, bùa và nước thánh đã dùng hết rồi, bây giờ gặp quỷ thì chắc nó sẽ câu hồn cô đi mất, cô nhanh chân chạy về nhà, mong thần giữ cửa sẽ bảo vệ không cho quỷ dữ vào nhà, nhưng đường về nhà còn xa quá, cô đang đi thì bỗng nghe tiếng cười khúc khích trên một cái cây cao gần đó, cô nhìn lên thì không thấy gì, chỉ có gió làm cây nghiêng qua lại xào xạc

Cô bước một bước nữa, trước mắt một đôi chân trắng muốt thòng xuống đung đưa qua lại

Cô đưa ánh mắt lên nhìn thì thấy một cô gái với đôi mắt màu đỏ nhìn cô, cái lưỡi dài thòng xuống muốn đụng mặt cô, nó từ từ quấn quanh người cô nhấc lên, răng nanh dài nhe ra định phập vào người cô, bỗng một bàn tay thon dài giơ ra

"Chát...."

Một cái tát giáng vào mặt nó làm nó té xuống đất, vong hồn trong 1 giây tan thành mây khói, một bàn tay giơ ra nắm lấy cô kéo cô lại, cô nằm trọn trong vòng tay hắn, còn chưa khỏi hết sợ giờ nhìn xuống dưới chứng sợ độ cao lại tái phát, hắn giơ tay áp vào mặt cô quay sang người hắn

"Sợ thì đừng nhìn! Ôm anh này!"

Cô nghe thấy giọng hắn mừng rỡ giơ tay ra ôm trọn lấy hắn nấc lên

"Vương Nguyên à..."

"Ừ...nghe này...!"

"Đừng đi nữa mà! Đừng đi mà!"

"Hôm nay sinh nhật vợ mà! Không phải sao? Anh về với em rồi còn gì?"

15/7 âm lịch, đúng rồi! Là sinh nhật cô, sinh nhật vào đúng ngày âm tháng âm thế này, cô trước giờ đã được ai tổ chức sinh nhật đâu, cũng sắp quên luôn rồi, cô ôm hắn chặt hơn, hít hà hương thơm của hắn, đã lâu rồi không ngửi giờ thấy nhớ vô cùng

Hắn nắm tay cô đặt lên môi hôn, mở mắt ra mới thấy tay cô trầy trụa bầm tím cả lên, hắn nhíu mày hỏi cô

"Ai làm?"

"Cái...cái con quỷ trong trường! Nó dữ lắm! Em sợ!"

Hắn bế cô lên nhảy tọt xuống gốc cây, miệng đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng bảo

"Ngủ đi! Anh đi đánh nó cho em!"

"Động đến vợ anh mà được à?"

Hắn nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước bước đi
Hắn lạnh lùng bước đi, đôi mi khẽ lướt qua mặt cô, khuôn mặt gầy nhom của cô làm tim hắn xót xa vô cùng, lại còn lấm lem bùn đất, làm hắn chỉ muốn bóp chết cái tên nào đã động tay vào cô, đang đi tự nhiên hắn dừng lại cô từ từ mở mắt ra khẽ hỏi

"Có chuyện gì sao?"

"Không! Chỉ là...anh nhớ em!"

"Vậy đừng đi nữa! Chúng ta về nhà mình đi! Em cũng nhớ anh!"

"Được! Về nhà thôi! Về ôm vợ thôi!"

Hắn mỉm cười ngẩng cao mặt mà nói, cô cũng siếc chặt vòng tay mỉm cười chúi mặt vào ngực hắn

Hắn vào phòng, liếc mắt một cái đèn trong phòng đã tự bật lên, hắn vẫn cứ nhẹ nhàng như thế đặt cô lên giường, còn cưng nựng chạm vào cằm cô cô cái nhẹ

"Anh lấy đồ em tắm!"

Giơ tay mở cửa tủ lấy ra một bộ đồ ngủ đưa cho cô, sẵn tay còn vén mấy sợi tóc rối của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, đôi mi cong dài của hắn khẽ lay động, nở một nụ cười nham nhở nhìn vào người cô, tuy hơi xộc xệch nhưng đối với hắn là cực phẩm, chẳng thứ gì qua nổi

Cô ngửi thấy mùi nguy hiểm nên giơ tay che ngực lùi về phía sau hỏi

"Anh nhìn gì thế?"

"Nhìn ngực em!"

Cô chớp chớp mắt ngả người về phía sau hơi ngạc nhiên, hắn đánh thức cô bằng một câu nữa

"Có gì mà em ngạc nhiên! Tắm chưa? Hay là muốn anh tắm giùm em?"

Mười ngón tay hắn giơ ra ngoe nguẫy giữa không trung nụ cười rõ gian xảo

"Không...Không...!"

"Không? Ý là không từ chối chứ gì?"

"Được rồi! Anh dẫn em đi tắm!"

Cô há hốc mồm sợ quá chạy vội vào phòng tắm, làm hắn đứng bên ngoài cười bật thành tiếng, chống hai tay lên hông nhìn vào phòng tắm nói to

"Tắm nhanh kẻo bệnh! Tắm lâu anh vào đấy! Nhắc nhẹ nhẹ em đấy bà...xã à...!"

"Sẽ tắm nhanh mà! Nhanh mà!...Đừng...Đừng có vào đấy!"

"Được được! Không vào!"

Hắn cằm khăn đứng đợi ngoài cửa, cô ra hắn nhẹ nhàng lau tóc cho cô, còn hôn lên tóc một cái

Cô càu nhàu

"Tóc còn ướt!"

"Anh thích!"

Cô ngồi lên giường vẻ mặt mệt mỏi, gương mặt tái nhợt nhạt thiếu sức sống, hắn nhìn đăm đăm vào cô làm cô sợ sợ

Hắn gằn giọng hỏi

"Lí do gì không ăn uống đầy đủ? Có biết anh lo không? Hay muốn anh phạt hả?"

"Phạt kiểu gì?"

"Kiểu này...!"

Tay phải hắn giữ cái khăn vẫn lau tóc cho cô, tay trái giữ cằm cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào môi cô, từ từ áp môi mình vào môi cô nhẹ nhàng, cảm nhận sự run rẩy từ cô phát ra, hắn vẫn dùng sự ôn nhu đấy mà hôn, hôn đến đắm chìm, một lần rồi lại một lần liếm mút nó, đã lâu rồi nên nhớ lắm, muốn hôn lâu nữa nhưng lại luyến tiếc mà buông ra

"Lần sau anh còn thấy em gầy thế này là trừng phạt nặng hơn đấy nhé!"

Cô cúi đầu khẽ gật gật, môi còn dư vị của hắn để lại, liếm môi một cái rồi khẽ hỏi

"Vương Nguyên à...trừng phạt nặng hơn là như thế nào?"

Hắn bỗng dưng khựng lại suy nghĩ, vốn dĩ nói thế để dọa cô thôi nhưng cô lại mở miệng hỏi làm hắn không biết trả lời như thế nào, nên lặng đi một chút rồi mới mỉm cười đáp

"Trừng phạt mạnh hơn, có lẽ là như thế này...!"

Hắn cắn môi dưới nở nụ cười khiêu khích, đẩy nhẹ cô xuống giường rồi quỳ gối ngang hông cô, hai tay mở hai cúc áo trên cổ hở ra xương quai xanh quyến rũ

Khom xuống hôn lên cổ cô, một tay nâng gáy, một tay lại bóp chặt cái eo nhỏ của cô, liếm nhẹ cái cổ trắng rồi kéo cái quai áo xuống

"Ư...Vương..."

"Suỵt....gọi Vũ Hạo đi! Ngoan!"

Cô bậm môi ưỡng ngực lên người uốn éo theo cái tay hư hỏng của hắn, cái tay hắn vừa thon vừa dài, lại vừa mềm, bóp trên rồi lại còn bóp dưới khiến cô mặt đỏ bừng bừng, đỏ vì kích thích không còn vì ngại nữa, cô thích hắn như vậy, hắn muốn thịt cô cũng đâu có lí do gì từ chối

"Gọi đi...gọi đi!"

Hắn cứ thì thầm bên tai cô giọng như nài nỉ cô

Cô cũng dần dần chìm vào trong cơn u mê, đôi mắt nhắm chặt người cứ như muốn bốc hỏa mềm nhủn ra mặc cho hắn vừa bóp vừa nắn

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ gọi

"Vũ Hạo...Vũ Hạo à...Vũ Hạo...!"

Tiếng gọi yêu mị của cô làm hắn như muốn tan chảy, nở một nụ cười tươi hé lộ hàm răng trắng tinh đều thẳng tắp

Hắn ghé vào tai cô khẽ thủ thỉ, hôn nhẹ lên môi cô, lời nói cũng từ đó phát ra

"Anh...yêu...em..."

"Em...cũng yêu anh! Vũ Hạo!"

"Cho anh nhé! Được không?"

Cô giơ tay ra ôm cổ hắn, những ngón tay thon dài mon men vào từng chân tóc của hắn, khẽ mỉm cười

"Không cho thì sao?"

"Không cho? Đã thế này mà em còn không cho? Chắc...Chắc...Vợ à~~~!"

"Thế này? Là thế nào?"

"Đã chào cờ rồi mà em còn không cho? Vợ à...! Đừng vậy mà!"

"Không cho đấy!"

Hắn nhếch mép nở một nụ cười đểu

" Không cho thì cướp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mai