Ta không trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tiểu thư." Tiểu Đào cảm động kêu một tiếng, nàng biết tiểu thư là vì nàng. 

"Tiểu Đào, em không cần cảm kích, ta không phải là vì em, ta vì Vân gia." Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp, nếu bị Quỷ Vương trừng phạt, nàng không muốn làm cho Tiểu Đào cảm thấy áy náy, sau đó lại nhìn Long Phi nói: "Vừa rồi thực xin lỗi ngươi, mong ngươi thứ lỗi." 

"Vương phi suy nghĩ cẩn thận là được rồi." Long Phi vẫn mỉm cười như cũ, khiến người ta không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.

 "Két" một tiếng, cửa phòng mở ra, Vân Phi Tuyết mang theo Tiểu Đào đi ra ngoài, lập tức bị thị vệ đang tìm kiếm quanh Vương phủ bao vây lại. 

Quỷ vương Tiêu Nam Hiên ngồi trên ghế chủ vị, màu bạc trên chiếc mặt nạ khiến người ta không nhìn ra được biểu tình trên mặt hắn, nhưng ánh mắt sắc bén đang bắn ra những tia âm trầm, giọng điệu âm u lạnh lẽo.

 "Vân Phi Tuyết, bổn vương đã cảnh cáo ngươi tốt nhất nên thành thật, ngươi biết cãi lại mệnh lệnh của Bổn vương sẽ nhận được hậu quả như thế nào chứ?"

 Tiểu Đào đứng bên cạnh Vân Phi Tuyết, vừa nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức bị dọa đến thân thể mềm nhũn, kéo chặt lấy góc áo của nàng, cúi đầu không dám ngẩng lên. Vân Phi Tuyết không chút sợ hãi nhìn hắn, lạnh lùng nói:

 "Trốn gì? Ta nghĩ Vương gia người đã lầm rồi, ta không có ý định chạy trốn, chỉ là ra ngoài lạc đường, mà bên ngoài trời lại quá tối, ta cũng không biết mình đã đi tới chỗ nào?"

 "Vậy ư? Ngươi lạc đường ư, vì sao thị vệ lại không thấy ngươi? Không cần phải nói với Bổn vương là ngươi muốn đi nhưng bị lạc đường." Khóe môi Tiêu Nam Hiên nhếch lên một tia cười lạnh, lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như vậy mà nàng cũng nói ra. 

"Thật sự là ta có đi trốn, bởi vì ta nghe thấy có người hô có thích khách, nhất thời sợ hãi, cho nên trốn đi, nên mới đi ra ngoài." Vân Phi Tuyết giải thích dường như rất hợp tình hợp lý, nàng cũng không phải kiểu người gặp chuyện tay chân liền luống cuống, nàng phải bình tĩnh đến cùng. 

"Ha ha." Tiêu Nam Hiên đột nhiên cười lớn, sau đó đi bước một hướng đến chỗ nàng, đứng ở trước mặt nàng lạnh lùng nói: "Nếu, bổn vương nhớ không lầm, người hô có thích khách chính là nha hoàn của ngươi, mà trong Vương phủ cũng không phát hiện ra thích khách, vậy ngươi giải thích như thế nào đây?"

 Ánh mắt đột nhiên bắn về phía Tiểu Đào. Phịch, Tiểu Đào bị dọa lập tức quỳ xuống mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như dê con đợi lăng trì. Vân Phi Tuyết không chút hoang mang, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh nói:

 "Vương gia, Tiểu Đào quả thật đã thấy thích khách, về phần vì sao không tìm ra được thích khách, ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ thích khách bản lĩnh quá cao, cho nên thị vệ của người không phát hiện ra được." 

Nữ nhân này đang ám chỉ thị vệ của hắn không còn dùng được sao? Muốn cùng hắn chơi, nàng còn quá non rồi, bàn tay đột nhiên vung lên quát: 

"Người đâu, đem tất cả những thị vệ hôm nay trực đêm ở Vương phủ kéo ra ngoài chém."

 "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng." Một loạt thị vệ lập tức quỳ xuống ngoài cửa, dập đầu tha mạng. 

Vân Phi Tuyết vừa kinh ngạc vừa giận dữ nói:"Người làm gì vậy? Người dựa vào cái gì mà muốn giết bọn họ?" 

"Ngay cả thích khách xông vào, bọn chúng cũng không hề phát hiện ra, Bổn vương còn dùng bọn chúng làm gì? Trừ phi căn bản không hề có thích khách tới." 

Tiêu Nam Hiên lạnh lùng uy hiếp, dưới mặt nạ khóe môi tà ác nhếch lên. Vân Phi Tuyết giận giữ trừng mắt nhìn hắn, quá vô sỉ, quá hèn hạ, sao có thể lấy tính mạng của đám thị vệ để uy hiếp nàng, bức nàng thừa nhận bản thân đã chạy trốn, nhìn đám thị vệ đang quỳ gối kia, nàng không thể coi thường sinh mệnh của bọn họ, cắn răng căm hận nói:

 "Không phải người muốn trừng phạt ta sao? Người không cần phải lấy cớ như vậy? Muốn giết tùy người, không cần lấy người khác ra uy hiếp ta."

Xem thêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue