Tỳ nữ trung thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vân Phi Tuyết cười nhạt nhìn theo bóng lưng hắn, hắn nghĩ hắn là ai? Bọc chăn nhảy xuống giường, nhìn những y phục bị xé rách vứt trên mặt đất, căn bản không thể mặc nữa, cuối cùng ánh mắt dừng ở hỉ phục đỏ thẫm kia, nhanh tay cầm lấy nó, mặc lên người, tùy ý kéo xuống cho nó chạm đất, chịu đựng đau đớn dưới hạ thể, hiện tại, quan trọng nhất là phải rời đi. Vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ tử khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần áo nha hoàn đi đến, thấy nàng trợn mắt há mồm, sửng người lại, nhìn thẳng về phía nàng.

 "Này, ngươi làm sao vậy?" Vân Phi Tuyết đưa tay lắc lắc trước mặt nàng, người này làm sao vậy, mọi người nơi này thật kỳ quái.

 Cô gái lập tức phục hồi tinh thần, đột nhiên giữ chặt tay nàng, lập tức vừa khóc vừa cười đến: "Tiểu thư, người không có việc gì, người thật sự không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá, ông trời phù hộ. " 

"Ngươi là ai? Ngươi buông ta ra." Vân Phi Tuyết không giải thích được điệu bộ vừa khóc vừa cười của nàng, muốn rút tay về, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

 "Tiểu thư, người làm sao vậy? Người không nhận ra em sao?" Cô gái ngừng khóc, không tin nhìn nàng, nhưng tay vẫn còn giữ chặt lấy tay nàng, chẳng lẽ tiểu thư tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị điên?.

 "Không biết, ngươi buông, ta phải đi." Vân Phi Tuyết trả lời rất rõ ràng, nàng làm sao biết được tiểu cô nương này là ai? Nếu biết được nàng mới thật sự là quỷ. 

"Tiểu thư." Cô gái lập tức lại khóc lớn lên,"Tiểu thư, đừng sợ, cho dù người có bị điên, nô tỳ cũng sẽ không rời xa người, sẽ chăm sóc người thật tốt."

 "Không cần khóc, ai bị điên?." Vân Phi Tuyết hơi phiền lòng khi thấy nàng khóc, lớn tiếng quát.

 "Tiểu thư, nếu người không điên, sao lại không nhận ra nô tỳ, nô tỳ là Tiểu Đào đây." Cô gái sợ hãi, ngẩng đầu nói.

 Vân Phi Tuyết hơi nhíu mày lại, đột nhiên nghĩ đến, đại khái nàng là nha hoàn của thân thể này, là một người rất trung thành, giọng nói dịu đi nói: "Tiểu Đào phải không? Vừa rồi đầu ta bị va chạm, sau khi tỉnh lại, không nhớ được những chuyện xảy ra lúc trước, đương nhiên cũng không nhận ra ngươi." Giải thích như vậy hẳn là có thể tin được.

 "Tiểu thư, đầu người va chạm." Giọng nói Tiểu Đào tràn đầy quan tâm, sau đó bừng tỉnh nhận ra nói: "Nguyên lai là như vậy, nhưng, quên cũng tốt, như vậy, tiểu thư sẽ không đau khổ nữa." Nguyên lai là tiểu thư mất trí nhớ, không phải bị điên.

 "Tiểu Đào, không cần nói nữa, ta muốn rời đi khỏi nơi này, ngươi có cùng đi với ta không?" Vân Phi Tuyết nhìn nàng hỏi, bởi vì nàng là nha hoàn của thân thể này, cho nên nàng có nghĩa vụ mang nàng cùng đi.

 "Đi?" Tiểu Đào nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nghĩ đến nàng mất trí nhớ rồi, trên mặt đầy lo âu buồn bã: "Tiểu thư, đừng nói những lời vô ích như vậy, chúng ta không thoát được đâu, người xem." 

Tiểu Đào lôi kéo nàng, đi đến cạnh cửa, chỉ cho nàng xem, Vân Phi Tuyết liền nhìn thấy bốn phía căn phòng đều là thị vệ, vây chật như nêm cối, đừng nói là người, chỉ sợ một con ruồi bay qua, bọn họ đều có thể cảm nhận được.

 "Vừa rồi lúc có người dẫn Tiểu Đào tới đây, vừa vặn nhìn thấy những thị vệ lặng lẽ vây quanh ở nơi này." Tiểu Đào có chút nghi hoặc, cho dù là sợ tiểu thư trốn thoát, cũng không cần nhiều người đến vậy, tiểu thư với nàng chỉ là hai nữ tử nhu nhược, một tên thị vệ cũng có thể chế được, cần gì phải dùng đến nhiều người đến vậy. 

"Nam nhân chết tiệt." Vân Phi tuyết thầm mắng, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị, đề phòng nàng trốn thoát.

Xem thêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue