Vô lực phản kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Hiện tại sợ, có phải quá muộn rồi không, ngươi đã dám làm thế thân đến đây, mà không nghĩ đến loại sự tình này sao?" khóe môi Tiêu Nam Hiên lộ ra một tia cười lạnh.

 'Xoẹt...' quần áo trên người bị xé rách, lộ ra cái yếm đỏ thẫm, Vân Phi Tuyết mắt đẹp giận dữ, ra tay phản kích, Tiêu Nam Hiên nhếch môi cười lạnh, loại võ công mèo quào này, đối phó người bình thường còn có thể, cùng đối hắn động thủ, thật là không biết lượng sức mình, tự mình chuốc lấy cực khổ, phất nhẹ một cái , thân thể của nàng nhất thời bay lên.

 "Rầm" một tiếng bị ném lên giường, nhịn đau, Vân Phi Tuyết nhanh chóng xoay người, nhảy dựng lên, chuẩn bị phản kích..... Tiêu Nam Hiên khinh thường nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng dáng vẻ quật cường của nàng, khiến hắn thực cảm thấy hứng thú, nhưng hắn không muốn cùng nàng lãng phí thời gian, ngón tay bắn ra, ngay lập tức nàng đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích. Chờ Vân Phi Tuyết kịp phản ứng, nàng mới biết mình bị điểm huyệt, chết tiệt, vì sao người cổ đại lại biết khinh công và điểm huyệt, đến hiện đại lại bị thất truyền, muốn động cũng không thể động, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, một thân võ công khổ học giờ trở thành vô ích, đến nơi đây lại không thể dùng được. "Đê tiện, có bản lĩnh thì ngươi buông ra, ta với ngươi đấu với nhau, hay ngươi sợ không đánh lại được ta?" Nàng cố ý chọc giận hắn, muốn kéo dài thời gian.

 "Muốn dùng phép khích tướng sao, đáng tiếc Bổn Vương không thể làm vừa lòng ngươi, đêm xuân ngắn ngủi, Bổn Vương không muốn lãng phí thời gian." 

Tiêu Nam Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu dụng ý của nàng, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, ngón tay vuốt qua mặt nàng, lướt xuống cái cần cổ bong loáng, vuốt ve qua lại nơi xương quai xanh hình con bướm mỹ lệ của nàng, không thể phủ nhận, da thịt của nàng thật sự rất trơn tru, non mềm......... Trong lòng Vân Phi Tuyết run lên, ngón tay hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đã làm cho thân thể của nàng như có một dòng điện chạy toán loạn, không được, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nàng phải tự cứu mình, nhìn hắn chân thành nói:

 "Ngươi đã biết ta là kẻ giả mạo, vậy hãy thả ta ra, chúng ta làm một cuộc giao dịch, ta giúp ngươi tìm ra Vân Phi Tuyết thật sự." Trong lòng đã quyết định, trước hết phải qua được cửa ải trước mắt này, sự tình về sau, sau này hãy nói.

 "Ngươi thực thông minh, đáng tiếc, người ngươi gặp là Bổn Vương, từ trước đến giờ Bổn Vương lại không thích làm giao dịch, tuy ngươi là thế thân, nhưng đích thực cũng là một mỹ nhân, đã đưa đến tận cửa, Bổn Vương không có lý do gì cự tuyệt." 

Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn nàng nói, đột nhiên tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ tay bắn ra, quần áo trên người nàng liền rơi xuống mặt đất, theo sát sau, cái yếm đỏ thẫm kia cũng rơi xuống đất.............. Toàn thân Vân Phi Tuyết hiện tại hoàn toàn trần trụi, lộ ra da thịt trắng như tuyết, mềm mại, hai nụ hoa anh đào phấn hồng ngạo nghễ, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận mắng:

 "Ngươi là tên khốn kiếp, khốn khiếp, có bản lĩnh thì thả ta ra, cường bạo một nữ nhân, ngươi có phải là nam nhân không vậy?........." 

Tiêu Nam Hiên chính là lạnh lùng nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn phẫn nộ chu ra, cơ thể đột nhiên nổi lên một loại xúc động khó hiểu, trong mắt đột nhiên gợi ý cười tà ác. 

"Ưm..................." 

Đang hăng say mắng hắn, Vân Phi Tuyết trừng lớn mắt, nhìn vào khuôn mặt phóng đại gấp mấy lần ở trước mặt, không dám tin lại cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của hắn, đang cuồng phách xâm chiếm miệng nàng, bàn tay kia đang giữ chặt trước ngực của nàng. Đột nhiên nhìn thấy trong mắt hắn không mang theo chút tình cảm nào chỉ có khinh thường và khinh miệt, thật khiến nàng tức giận, căm tức nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt, bỗng nhiên hé miệng, khi lưỡi hắn tiến vào cùng nàng dây dưa một chỗ, nàng hung hăng cắn vào lưỡi hắn.

 "Chết tiệt." 

Tiêu Nam Hiên đau đớn đẩy nàng ra, lui về phía sau hai bước, nhìn miệng nàng còn lưu lại máu tươi của hắn, đang đắc ý nhìn hắn, con ngươi đen híp lại bừng bừng lửa giận, nàng dám cắn hắn, xem ra nàng chán sống rồi. Không chút thương tiếc, đột nhiên đẩy nàng lên trên giường, xoay người đè lên nàng, phẫtay dùng sức phẫn nộ thoát đi trở ngại trên hạ thân nàng, thân thể Vân Phi Tuyết ngay lúc này trần như nhộng hiện ra trước mặt hắn.

 "Nam nhân chết tiệt, ngươi dám xúc phạm bà cô ngươi, ta nguyền rủa cả nhà ngươi không được chết tử tế.........." Giờ phút này nàng đã không còn cảm giác xấu hổ, chỉ có đầy ngập sự phẫn nộ. 

"Ba......................." Thanh âm thanh thúy vang lên khắp phòng.

Xem thêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue