Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh trường học tuy không phồn hoa tấp nập nhưng những thứ nên có thì đều không thiếu thứ gì cả, chẳng hạn như một khu mua sắm rộng lớn.

Diệp Hà và Lục Kính Dương cùng nhau đi mua quần áo nam, mà gần trường đại học bày bán bao nhiêu là mẫu mã kiểu dáng quần áo nam khác nhau, hơn nữa dáng người của Diệp Hà cũng khá nên sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.

"Màu đỏ với màu xanh lá cây, mặc màu gì vừa vặn và nhìn trông đẹp hơn a?" Diệp Hà chỉ vào điện thoại di động, cười nhìn Lục Kính Dương với khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.

"Đội mũ xanh và quần xi-líp đỏ, áo lót ở tầng trên, mũ thì ở tầng dưới." Lục Kính Dương nói ra những lời mà cô ấy đã làm công tác chuẩn bị trước , vì cô ấy bình thường không hay nói ra những lời kì quái như này, có khi suy nghĩ hồi lâu cũng không nói ra được lời nào cả.

"Nếu là anh chắc phải suy nghĩ mất nửa tiếng mới nghĩ ra câu này. Rất ít khi bắt gặp em nói những câu như vậy đấy." Diệp Hà hơi kinh ngạc, nhưng anh ngay lập tức đã khôi phục lại nụ cười của mình, hai người tiếp tục dạo chơi mua sắm giữa các cửa hàng khác nhau.

Khả năng đi mua sắm của con gái rõ ràng là mạnh hơn con trai rất nhiều, chỉ sau hai tiếng mua sắm, Diệp Hà đã bị hạ gục trước, còn mở miệng đòi ăn nữa thì coi như đầu hàng thừa nhận thất bại.

Lễ hội ẩm thực thỉnh thoảng sẽ được tổ chức tại trung tâm mua sắm, gần đây lại trùng với lễ hội ẩm thực Vũ Hán. Diệp Hà và Lục Kính Dương cùng đi xuống tầng hầm.

Ở đây có rất nhiều người đến lễ hội ẩm thực dưới tầng hầm chỉ vì muốn thỏa mãn đam mê ăn uống, cũng có rất nhiều sinh viên đại học đến từ Vũ Hán muốn "khảo sát" xem đồ ăn được cung cấp bởi lễ hội có hay không là món ăn chính cống.

Hai người bưng một hộp mì khô nóng hổi trên tay, Diệp Hà gắp mấy miếng đậu phụ chua phía trên trước, "Nhìn ngon lắm, có muốn mang về cho bạn cùng phòng một ít không?"

"Mua hai cái cổ vịt thì mua được chứ còn mua mì về thì không ăn hết đâu.", Lục Kính Dương nhìn cửa tiệm đang bày bán cổ vịt, hai quầy Tinh Vũ và Hắc Điểu rõ ràng có sự ngăn cách nhau.

Diệp Hà nói "Ừm", và đề xuất đã được chấp thuận xong.

Lượng mì khô nóng hổi không nhiều, được phủ thêm một lớp mè dày nhưng đi kèm mùi hương thơm phức có thể làm no căng cái dạ dày của bất kì ai rồi.

.............

Lúc Diệp Hà sốt ruột chọn được hai bộ quần áo, thì đồng hồ đã điểm bảy giờ tối rồi.

Đã đi bộ xung quanh trung tâm mua sắm trong bốn giờ đồng hồ.

Diệp Hà cảm thấy ý thức của mình đã rời khỏi linh hồn, nhưng nhìn bộ dạng của Lục Kính Dương vẫn còn rất cao hứng.

"Thưa ngài, tổng cộng là 582 nhân dân tệ. Bây giờ ngài có thể đến sảnh tầng một để tham gia chương trình quay xổ số trúng thưởng nếu hóa đơn của ngài mua nhiều hơn 500 nhân dân tệ ạ. Đây là tờ vé số của ngài ạ."

Diệp Hà có chút hứng thú với chuyện xổ số, vì vậy hai người đem theo quần áo mua sắm được cùng nhau đi lên tầng 1.

Người dẫn chương trình đang nói chuyện trên sân khấu, các diễn viên của chương trình thì thay phiên nhau đứng trên sân khấu giao lưu với khán giả. Nhân viên bán hàng bên cạnh phụ trách việc chăm sóc khách hàng và bốc thăm vé số bị những âm thanh này làm cho hơi uể oải buồn ngủ.

"Chị ơi, chúng em muốn bốc thăm, giải thưởng gồm có những gì vậy ạ?"

"Giải nhất thì đã bị lấy đi mất rồi, vẫn còn một đống đồ chơi và phiếu mua hàng, ah, và cả đồ dùng nhà bếp nữa.", Nhân viên bán hàng lấy lại tỉnh táo một chút, vỗ về chiếc hộp xổ số để dùng bốc thăm.

Diệp Hà đưa tờ vé số cho Lục Kính Dương, Lục Kính Dương cầm lấy tờ vé số đưa cho nhân viên bán hàng, sau đó tiện tay bỏ vào hộp xổ số trước mặt.

(2 phút sau).

"Chúc mừng chúc mừng, các em đã đoạt được giải ba của chương trình. Trên cái kệ màu đỏ đằng kia em có thể chọn quà gì cũng được."

Lục Kính Dương bước tới, kéo con gấu nâu to tướng từ trên nóc kệ xuống, sau đó cái đầu tròn to tướng của con gấu nâu bay xuống mang theo khí thế mà đổ ập xuống đầu cô ấy. Diệp Hà trực tiếp nửa kéo nửa ôm Lục Kính Dương qua, nhanh nhẹn bắt lấy con gấu bông kia luôn.

Cô nhân viên bán hàng lúc này thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, như thể ai đó đã ném một nắm bánh quy dành cho chó vào mặt cô vậy.

"Cẩn thận!" , Nhân viên bán hàng ôm con gấu lung lay sắp đổ, Diệp Hà nhân cơ hội chuyển động cổ tay, liền thả Lục Kính Dương ra. Lục Kính Dương sững sờ, sau khi đứng vững liền vươn tay ôm con gấu bông lại, nói một tiếng cảm ơn với nhân viên bán hàng.

"Không cần phải cảm ơn chị đâu, chính vì bạn trai của em phản ứng nhanh nên mới cứu được em đấy."

Diệp Hà sửng sốt một chút, Lục Kính Dương cũng sửng sốt, vừa định mở miệng phủ nhận, liền bị Diệp Hà kéo đi.

"Dù sao cũng cảm ơn chị, chúng em đi trước đây ạ."

"À, được rồi, tạm biệt."

Lục Kính Dương bị Diệp Hà kéo ra khỏi tòa nhà, hai người liền đem đồ đạc trong tay đặt bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở quảng trường.

"Này, Diệp Hà, tại sao vừa rồi lại kéo em đi?", Lục Kính Dương đụng phải con gấu vào cánh tay, "Cái gì mà bạn trai, ít nhất anh phải để cho em giải thích mặc dù không quen biết nhau đi chăng nữa, em cũng không muốn mọi người hiểu lầm chúng ta như vậy."

"......", Diệp Hà cầm túi đồ trong tay, ngẩng đầu nhìn Lục Kính Dương, trầm giọng nói gì đó, sau khi lẩm bẩm xong, liền ngẩng đầu kêu Lục Kính Dương đi theo sau, hai người bắt một chiếc taxi trở về trường học, còn con gấu bông nâu này đúng thật là quá lớn rồi.

Buổi tối của đầu thu, cái không khí lành lạnh đem theo từng cơn gió heo may thổi qua.

Lục Kính Dương không nhận được câu trả lời nhưng cũng không phải không biết xấu hổ mà truy hỏi đến cùng, Diệp Hà cúi đầu không nói gì. Bầu không khí xung quanh thật khó xử, người tài xế taxi chỉ có thể nghiêm túc lái xe mà không dám nói chuyện một chút nào.

Khoảng cách của một con phố cũng được tính bằng những lần lăn bánh, chỉ cần một đến hai phút nữa là sẽ đến trường học của hai người.

"Em về phòng ngủ đi, đã muộn rồi, nhớ chú ý an toàn đấy." Diệp Hà vẫn như cũ cúi thấp đầu.

"Ừm....Được rồi, vậy anh cũng nhớ chú ý an toàn đấy.", Tuy rằng Lục Kính Dương không hiểu có chuyện gì xảy ra với Diệp Hề, nhưng cũng ngượng ngùng tùy tiện nhắc nhở anh.

Kí túc xá của hai người cách đây không xa, trên đường đi còn có một quãng đường dài nữa.

Sự bối rối không tên dường như bắt đầu hiện ra, kèm theo đó là mở ra một hố sâu ngăn cách giữa mối quan hệ của hai người. Lục Kính Dương rất bối rối, giống như vì cái gì đó mà tình bạn thuần túy giữa hai người lại có một cảm giác kì lạ, cô không thể giải thích được rõ là ý gì, không muốn hỏi, cũng không biết đi hỏi ai bây giờ.

Cô khẽ quay đầu nhìn Diệp Hà, đối phương lập tức cảm nhận được ánh mắt của cô, giống như một con chuột đang sợ hãi, động tác cứng đờ, sau đó lập tức tăng tốc bước đi.

Thật kì lạ khi cô chỉ định hỏi thêm một câu, nhưng mà nhân viên bán hàng đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Hà lại có thể nhạy cảm và tâm tư tính tế như một Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm vậy.

"Đừng đi nữa, đến dưới kí túc xá của anh rồi.", Một giọng nói bị bóp nghẹt truyền đến từ phía Diệp Hà, Lục Kính Dương ngẩng đầu nhìn thì thấy anh đã đứng ở dưới lầu kí túc xá rồi.

"Vậy thì tạm biệt?"

"Tạm biệt.", Diệp Hà sau khi nói xong cũng ngẩng đầu nhìn cô, bóng tối bao trùm xung quanh chỉ cho phép Lục Kính Dương nhìn thấy được đường nét khuôn mặt của anh và một ánh mắt lơ đãng mông lung. Ngay sau đó, Diệp Hà chỉ nhìn cô vài giây rồi xoay người rời đi.

Tâm tư của Lục Kính Dương như khắc sâu vào đôi mắt đó, đột nhiên có một luồng gió vụt qua trong đầu đánh thức tâm tí cô, cô trở về kí túc xá cùng con gấu to xác trên tay mình.

Ba người trong kí túc xá đang đánh bài địa chủ, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn Lục Kính Dương, chào hỏi vài câu với nhau liền tiếp tục đánh bài. Lục Kính Dương ngồi ở bên cạnh bàn của mình, nhìn đống bài ở giữa ba người, bắt đầu ngồi ngây người ra đấy.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro