Phiên ngoại (1-6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Đế hậu

Sáng ngày hôm sau đại hôn, Nhạn Thanh Ca thức dậy muộn hơn mọi khi, còn không phải là vì hôm qua cùng Hàn Khuynh Vũ túng dục quá độ sao. Hàn Khuynh Vũ lúc này có lẽ đang ở Càn Thanh cung xử lý chính vụ. Dù nói sau đại hôn 3 ngày miễn thượng triều, nhưng Đại Thiên sự vụ bộn bề, cho dù không thượng triều cũng phải gặp đại thần, phê duyệt tấu chưowng. Nhạn Thanh Ca thở dài, rời giường thay y phục, trang điểm, dù sao cũng đã đến giờ ngọ, vẫn là nên dùng ngọ thiện trước. Vừa dùng ngọ thiện, Nhạn Thanh Ca liền nhớ ra một chuyện, nàng quay ra hỏi chuyện cung nữ Thanh Tâm hầu hạ cho nàng, Thanh Tâm là cung nữ trong cung hầu hạ đã nhiều năm, nhất định có thể giải đáp thắc mắc của nàng.

- Thanh Tâm, trước đây tiên hoàng hậu là như thế nào mới có thể có thai ?-Nhạn Thanh Ca lên tiếng.

- Nương nương, tiên hoàng hậu là xuất thân Nhạc quốc giống người, chuyện có thai như thế nào, người đáng nhẽ phải biết rõ hơn nô tì chứ ?-Thanh Tâm ngạc nhiên hỏi ngược lại.

- Chính là bản cung có nghe sau khi có loại thuốc này, tiên hoàng hậu đã ban sắc lệnh mới, rằng sau khi thị tẩm, thái y viện sẽ phải đưa thuốc đến cho phi tần trong cung. Nhưng bản cung hầu hạ hoàng thượng 2 năm cũng chưa từng 1 ngày thấy thái y viện đem qua. Bản cung là muốn biết, đây có phải là do thái y viện làm việc không chu toàn hay không, nếu quả thực như vậy, bản cung nhất định sẽ trọng phạt.-Nhạn Thanh Ca cười nhẹ, ngữ khí âm trầm đến đáng sợ.

- Uhm, nương nương, không thể trách thái y viện, là hoàng thượng hạ chỉ. Nói nếu nương nương không hỏi đến thuốc, thì không cần đem đến.-Thanh Tâm thấp giọng giải thích.

- Hoàng thượng ?-Nhạn Thanh Ca nhíu mày. Là Hàn Khuynh Vũ hạ chỉ, Hàn Khuynh Vũ đây là có ý gì, nàng ấy là không muốn nàng mang thai sao, nghĩ đến đây Nhạn Thanh Ca vô thức cảm thấy tức giận, nhưng vẫn là không là muốn cùng Hàn Khuynh Vũ nói cho rõ chuyện này.-Thanh Tâm, ngươi đến Dưỡng Tâm Điện, nói rằng bản cung muốn cùng hoàng thượng dùng bữa, mời người đến Khôn Ninh cung, dặn ngự thiện phòng chuẩn bị thêm vài món hoàng thượng thích.

- Dạ nương nương.-Thanh Tâm nhận lệnh rất nhanh rời đi.

Quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ sau Hàn Khuynh Vũ đã di giá Khôn Ninh cung. Lúc Hàn Khuynh Vũ trên đường đến đây, Thanh Tâm cũng đã hướng nàng bẩm báo mọi chuyện, Hàn Khuynh Vũ lúc này tất nhiên hiểu rõ Nhạn Thanh Ca tức giận, cũng đã nghĩ ra cách giải thích để khiến nàng ấy nguôi giận.

- Hoàng thượng, nếu người không muốn thần thiếp vì người mà sinh hạ hài tử, người có thể trực tiếp nói với thần thiếp, người lại như vậy hạ lệnh thái y viện không mang thuốc thụ thai đến, hoàng thượng, người đây là muốn toàn bộ cung nhân cười nhạo thần thiếp sao ?-Nhạn Thanh Ca lúc đang dùng bữa liền nhịn không được mà hướng Hàn Khuynh Vũ tức giận chất vấn.

- Hoàng hậu, trẫm làm vậy không phải là vì nàng sao chứ?-Hàn Khuynh Vũ nhìn lên, vẫn vui vẻ lên tiếng.

- Thỉnh hoàng thượng chỉ rõ.-Nhạn Thanh Ca nhíu mày, cái gì mà là vì nàng chứ?

- Thanh nhi, trẫm và nàng cũng đã qua tam tuần, trẫm biết thân thể nàng là được Y thánh bồi bổ, tất nhiên hiện tại đẫ không còn đáng ngại. Nhưng Thanh nhi, A Thuần năm ấy cũng chính là nghĩ như vậy mà liều mình sinh hạ thêm Trì nhi, bệnh tình sau đó nàng cũng đã biết. Ta biết trong lòng nàng có ta, nhưng ta không thể liều để mất nàng như đã mất A Thuần, chuyện hài tử này, ta không cưỡng cầu, nàng cũng không cần như vậy dằn vặt bản thân.-Hàn Khuynh Vũ trầm giọng, xoay người nắm lấy tay của Nhạn Thanh Ca.

- Khuynh Vũ, đây là nàng tự mình quyết định, nàng đã hỏi qua mong muốn của ta hay chưa?-Nhạn Thanh Ca vẫn là chấp nhất.-Khuynh Vũ, sau này, để thái y viện đem thuốc đến đi.

- Thanh nhi... nàng... chuyện này.-Hàn Khuynh Vũ quả thật không nỡ để Thanh nhi vì nàng mà thai nghén khổ sở.-Thanh nhi, hay là chúng ta nhận nuôi một hài tử, làm con thừa tự cho nàng, thế nào?

- Hàn Khuynh Vũ...!-Nhạn Thanh Ca gằn giọng, khiến gương mặt Hàn Khuynh Vũ hơi xìu xuống. Đàm thị nữ đứng hầu bên cạnh bật cười khúc khích, hoàng thượng như vậy lại rất sợ hoàng hậu nương nương a.

Tất nhiên từ sau hôm đó, hoàng hậu nương nương đã bắt đầu dùng thuốc thụ thai của thái y viện đem đến. Chuyện này rất nhanh lan ra khắp hoàng cung, truyền đến tai của nhị vị công chúa. Lúc này Hàn Cảnh Hy và Hàn Cảnh Tịch đang ngồi ở trong thư phòng cùng nhau đọc sách

- Xem ra mẫu hoàng sẽ sớm có thêm đích nữ, nhị muội, muội nghĩ như thế nào?-Nghe được tin Hàn Cảnh Hy mới quay lại hỏi Hàn Cảnh Tịch. Hàn Cảnh Hy lúc này đã 15 tuổi còn Hàn Cảnh Tịch đã 10 tuổi.

- Ta nghĩ là tỷ tỷ đã để tâm quá nhiều rồi.-Hàn Cảnh Tịch nhàn nhạt hồi đáp, mắt vẫn không rời đi cuốn sách trên tay.

- Mẫu hoàng lại có thêm một đích nữ có thể kế thừa đại thống, xem ra chúng ta còn cách hoàng vị kia xa lắm.-Hàn Cảnh Hy từ nhỏ đã là trưởng nữ, còn là đích nữ, tất nhiên là có đủ mọi hy vọng với long ỷ.-Chỉ tiếc, ta không như muội muội, được kế hậu yêu thích, mọi việc đều trước vì muội muội lo nghĩ chu toàn.

- Tỷ tỷ nói vậy lại sai rồi, mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ công. Mẫu thân có từ ái, hài tử mới hiếu thuận. Từ khi mẫu hậu nhập cung đến nay, đối xử với chúng ta không tệ, người hẫu đãi muội, lại càng yêu thương Cảnh Trì. Cho dù là tỷ luôn ở trước mặt người bất cung bất kính, nhưng chuyện hôn sự của tỷ, người cũng như vậy suy nghĩ chu toàn trước sau, ở trước mặt hoàng thượng chọn cho tỷ đều là những tiểu thư xuất thân cao quý, có thể giúp đỡ cho tỷ. Tỷ tỷ bất mãn, ta coi như không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nhưng nếu để người ngoài biết được, tỷ tỷ bất kính đích mẫu, chuyện đến tai mẫu hoàng, ai mới là người chịu thiệt đây?-Hàn Cảnh Tịch 1 lời liền nói ra toàn bộ lý lẽ.

- Ai cần nữ nhân đó nhúng tay, quản chuyện hôn sự của ta chứ. Già mù sa mưa, còn không phải là muốn lấy lòng mẫu hoàng, lấy lòng mấy hài tử là đích tử chúng ta sao?-Hàn Cảnh Hy chán ghét nói.

- Như tỷ nói, mẫu hậu hiện tại cũng tự mình có thể có con thừa tự, nếu chỉ vì bản thân mới làm như vậy, thì ta thấy mẫu hậu làm thừa quá nhiều chuyện rồi.-Hàn Cảnh Tịch dù nhỏ tuổi, nhưng nhìn chuyện thấu đáo hơn Hàn Cảnh Hy nhiều.-Còn về hôn sự của tỷ, là mẫu hoàng đề xuất, mẫu hậu mới tuyển chọn thay cho tỷ, cho dù là có thay tỷ mà làm nhưng cũng trước là đưa danh sánh của họ đến chỗ tỷ, cho tỷ chọn trước 1 lượt, đây còn không phải là muốn tùy ý tỷ sao, tỷ nói vậy là oan uổng mẫu hậu.

- Rốt cuộc nữ nhân đó cho muội bao nhiêu lợi ích, mà muội lại như vậy hết lời này đến lời kia bảo hộ nàng ta. Muội lẽ nào đã quên, ta mới là thân tỷ tỷ của muội?-Hàn Cảnh Hy bực tức lên tiếng.

- Mẫu hậu cũng là thân muội muội của mẫu hậu chúng ta, là ruột thịt, là thân nhân, ta đây là nói lời công bình, không có nửa điểm thiên vị, tỷ tỷ, ta là vì muốn tốt cho tỷ.-Hàn Cảnh Tịch thở dài.

- Được rồi, không cần nói nữa, chuyện hôn sự, ta tự có chủ trương, ta đọc xong sách rồi, ta qua chỗ Huệ phi nương nương học vẽ đây, muội muội thỉnh tự nhiên.-Nói xong Hàn Cảnh Hy xoay người rời khỏi Tụ Phương trai, để lại Hàn Cảnh Tịch vẫn đang thâm thúy nhìn về phía bóng lưng của tỷ tỷ.

Tỷ tỷ cùng Huệ phi tư thông, chuyện này chỉ có nàng phát hiện ra, nhưng nàng ngoài coi như không thấy, cũng không biết ra thì không còn biện pháp khác. Tỷ tỷ này của nàng, quá cứng đầu, cũng quá xốc nổi. Dạo gần đây, đám đại thần trong triều lại rục rịch giục mẫu hoàng lập trữ, lại còn như vậy chỉ đích danh tỷ tỷ, mặc dù mẫu hoàng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa với tỷ tỷ và nàng, nhưng chuyện lập trữ vẫn như vậy không nghe không quản. Nói là mẫu hoàng tâm tư chưa tính đến chuyện này là tốt, còn tệ hơn chính là trong lòng mẫu hoàng đã sớm đối với tỷ tỷ có kiêng kỵ. Chuyện lập trữ, Hàn Cảnh Hy là trưởng cũng là đích, về tình về lý chính là rất thích hợp để ngồi lên ngôi vị thái tử. Nhưng mẫu hoàng nhiều năm qua, chưa một lần đả động đến, cũng chưa từng chân chính giao cho tỷ tỷ bất cứ sự vụ quan trọng gì trong triều, đây nói là muốn nữ nhi cố gắng nhưng cũng không thể không nói là vì kiêng kỵ tỷ tỷ. Mấy ngày trước, hoàng thượng còn ra lệnh trọng phạt hai quan viên của Lại bộ, hai người này ai cũng biết là người của tỷ tỷ, nhưng vì một lỗi nhỏ liền bị biếm quan, đây còn không phải là muốn cảnh cáo tỷ tỷ hay sao? Hàn Cảnh Tịch suy nghĩ xa xôi, vẫn là ở trước mặt mẫu hoàng thu liễm một chút mới tốt, tránh cho mẫu hoàng đối với nàng cũng có hiềm nghi.

- Nhị tỷ...!-Vừa nghĩ đến đây, Hàn Cảnh Trì đã tiến vào Tụ Phương trai, kéo Hàn Cảnh Tịch khỏi những suy nghĩ miên mang.

- Trì nhi, lại đây.-Nhìn thấy Hàn Cảnh Trì, Hàn Cảnh Tịch rất nhanh đổi lại nét mặt hiền hòa, tươi cười.

Nói về Hàn Cảnh Trì, cũng là một câu chuyện khác. Hàn Cảnh Trì sinh năm Thiên Thủy thứ 4, tính đến nay cũng đã được 6 tuổi. Chỉ là khi mang thai Hàn Cảnh Trì, Mạc Như Thuần luôn mắc mấy chứng bệnh không nên có, nói là được thái y điều dưỡng tốt, nhưng vẫn tránh không được ảnh hưởng đến thai nhi. Cho nên khi Hàn Cảnh Trì được sinh ra, lúc còn nhỏ thì không có biểu hiện gì quá lớn, nhưng khi lớn một chút, thì ai cũng nhận thấy Hàn Cảnh Trì có một chút ngốc nghếch hơn so với hai vị công chúa tỷ tỷ khi bằng tuổi nàng. Hoàng thượng vì lẽ này, nên càng yêu thương Cảnh Trì nhiều hơn so với hai nàng một chút, thậm chí ngay cả chuyện học tập cũng chưa từng một ngày ép buộc nàng. Hoàng gia sinh ra một hài tử ngốc, nhưng hoàng thượng cùng kế hoàng hậu không hề ghét bỏ nàng, thậm chí còn yêu chiều nàng gấp bội. Còn về Hàn Cảnh Tịch, Hàn Cảnh Tịch từ nhỏ đã thay mẫu hậu để tâm vị muội muội này, tất nhiên cũng hết mực cưng chiều nàng.

- Trì nhi vừa ở chỗ nào? Sao lại chạy đến đây tìm ta?-Hàn Cảnh Tịch vui vẻ ôm Hàn Cảnh Trì, để nàng ngồi lên đùi mình, ôn hòa hỏi.

- Ta cùng với Cảnh Lan tỷ tỷ chơi ở ngự hoa viên, sau đó Cảnh Lan tỷ tỷ lại trước cùng với cô mẫu rời đi, cho nên ta đi tìm tỷ tỷ, cũng muốn cùng tỷ tỷ đi thỉnh an Lệ nương nương.-Hàn Cảnh Trì từng lời kể lại ngày hôm nay của mình cho Hàn Cảnh Tịch nghe.

- Được rồi, vậy muội chờ ta đọc xong quyển sách này, ta liền đưa muội đi gặp mẫu hậu. Và còn nữa Trì nhi, muội phải nhớ, hiện tại Lệ nương nương đã là mẫu hậu của chúng ta, muội gặp người, không được phép gọi là Lệ nương nương nương nữa, phải gọi là mẫu hậu, biết chưa?-Hàn Cảnh Tịch thấp giọng nhắc nhở Hàn Cảnh Trì.

- Nhưng chúng ta có mẫu hậu, Lệ nương nương không phải mẫu hậu của chúng ta.-Hàn Cảnh Trì ngơ đác hỏi lại, dường như không hiểu lắm.

- Muội cứ nghĩ như thế này đi, muội từng nói với ta, muội yêu thích Lệ nương nương như yêu thích mẫu hậu vậy, vì cùng là một loại yêu thích nên liền gọi người một tiếng mẫu hậu, nghe rất thân thiết, đúng không?-Hàn Cảnh Tịch tìm một cách giải thích dễ hiểu nhất cho Hàn Cảnh Trì nghe.

- Nhưng ta cũng yêu thích tỷ tỷ, nhưng không thể gọi tỷ tỷ là mẫu hậu a?

- Ngốc... vì chúng ta là tỷ muội, không phải mẫu tử, tất nhiên không thể gọi như vậy.-Hàn Cảnh Tịch nhẹ véo mũi của Hàn Cảnh Trì, yêu chiều lên tiếng.

Chỉ là không nghĩ, lúc Hàn Cảnh Tịch đọc xong cuốn Luận ngữ thì đã tối muộn. Hàn Cảnh Tịch nhìn Hàn Cảnh Trì lúc này ngủ gật trên bàn của nàng, quả thật rất đáng yêu. Hàn Cảnh Trì mặc dù ngốc, nhưng là hài tử đặc biệt ngoan ngoãn, được lòng mẫu hoàng và mẫu hậu, đây có lẽ cũng là phúc phần của nàng ấy. Hàn Cảnh Tịch thở dài, nhẹ thay Hàn Cảnh Trì vuốt đi vài lọn tóc tán loạn, Hàn Cảnh Tịch nhẹ cúi người, nhấc Hàn Cảnh Trì đặt lên lưng nàng, một mực cõng nàng ấy trở về Hòa An cung.

Phiên ngoại 2: Trữ quân

Chuyện lập trữ, một khi đã có kẻ lên tiếng thì chính là tạo ra sóng gió không ngừng trong triều đình, nhìn đống tấu chương hơn một nửa là thỉnh cầu nàng nghĩ đến chuyện lập trữ, Hàn Khuynh Vũ lại cảm thấy đặc biệt tức giận. Xem ra vây cánh của Hàn Cảnh Hy ngày càng lớn mạnh rồi, Hàn Khuynh Vũ từ xưa đến nay ghét nhất đại thần kết bè kéo cánh, nay lại chính nữ nhi của nàng lại làm chuyện như vậy. Vẫn là nghĩ Hàn Cảnh Hy là đích nữ, lại là nữ nhi đầu tiên của nàng và A Thuần, nên nhiều chuyện Hàn Khuynh Vũ mắt nhắm mắt mở cũng cho qua đi, cũng như vậy không ít lần cảnh cáo Hàn Cảnh Hy, nhưng rõ ràng, Hàn Cảnh Hy hoặc là không hiểu ý của nàng, hoặc chính là cậy sủng sinh kiêu ngạo.

Nhìn Hàn Khuynh Vũ vì chuyện lập trữ mà mấy ngày nay liền không vui, Nhạn Thanh Ca cũng không dám nói thêm lời nào, dù sao chuyện triều đình, nàng không muốn dính dáng đến, tránh lại rước thêm phiền não. Nhưng cũng không thể không vì Hàn Khuynh Vũ mà giải ưu sầu.

- Hoàng thượng người nhìn, mấy vị tiểu thư gia thế này rất xứng với Cảnh Hy, người xem, cảm thấy như thế nào?-Nhạn Thanh Ca mấy ngày nay cũng bận rộn việc thay Hàn Cảnh Hy tuyển phi, cũng không có rảnh rỗi.

- Nàng còn nhắc đến nó, chuyện tuyển phi này của nó tạm thời gác lại đi, càng nghĩ khiến trẫm càng bực mà thôi.-Hàn Khuynh Vũ lúc này quả nhiên tức giận, đối với Hàn Cảnh Hy đã hình thành định kiến.

- Hoàng thượng, người càng là muốn để cho đám đại thần im miệng, vậy người càng phải xem kỹ danh sách này, thậm chí còn phải xem xét thật nghiêm túc, phải thay Hy nhi, chọn một đích thê càng cao quý, càng tốt.-Nhạn Thanh Ca nhẹ mỉm cười âm trầm, ý tứ sâu xa.

- Trẫm muốn đám đàn áp thế lực của nó còn chưa xong, nàng lại còn muốn trẫm thay nó chọn một đích thê xuất thân cao quý?-Hàn Khuynh Vũ nhíu mày, nhưng nghĩ kỹ lại lời của Nhạn Thanh Ca nói, hình như là thâm ý sâu xa.-Ý của hoàng hậu là sao?

- Hoàng thượng, người năm lần bảy lượt không chịu nhắc đến chuyện lập trữ, càng khiến cho đám đại thần kia lo lắng không yên. Nếu đã chịu ân của Hy nhi, tất nhiên sẽ vì Hy nhi mà làm đến cùng, nhất định không để hoàng thượng được 1 ngày thanh tịnh. Vậy tại sao người không chiều theo ý bọn chúng, cho bọn chúng 1 tia hy vọng, khiến cho bọn chúng lơ là cảnh giác, người như vậy cũng sẽ được an tĩnh một chút.-Nhạn Thanh Ca nhẹ nhếch môi, âm trầm ưu nhã lên tiếng nói từng lời.-Nếu bọn chúng muốn người lập trữ, vậy chi bằng phong Hy nhi làm vương gia, ban phủ đệ, lại thêm nữa ban hôn cho nó cùng với một vị vương phi thân phận cao quý nhưng lại hữu danh vô thực, nửa chính là muốn nói với đám đại thần kia người là sủng ái hoàng trưởng nữ, sau này đối với hoàng trưởng nữ kỳ vọng rất lớn, nhưng bản chất chính là khiến đám đại thần kia an tâm buông bỏ phòng bị, còn sau đó người muốn như nào chặt đi vây cánh của Hy nhi, không phải là tùy ý người sao?

- Hoàng hậu, nàng quả nhiên là tri kỷ của trẫm. Ha ha ha...!-Hàn Khuynh Vũ càng nghĩ càng thấy lời của Nhạn Thanh Ca nói rất có đạo lý. Càng vui vẻ cười lớn, ngắm nhìn Nhạn Thanh Ca, quả nhiên Thanh nhi vẫn là Thanh nhi, luôn đưa ra được những diệu ý như vậy.-Được, trẫm liền xem một chút, nhất định phải thay Hy nhi, chọn ra được một đích thê xuất thân xứng đáng với nó.

Ngày hôm sau, Hàn Khuynh Vũ lập thánh chỉ, phong hoàng trưởng nữ Hàn Cảnh Hy làm Cung thân vương, ban hôn với chất nhi của Nghiêm thân vương, là quận chúa Kỷ Phù. Nghiêm thân vương là huynh trưởng của Lão tiên hoàng, Kỷ Phù quận chúa là đích tôn nữ của ông ta, xuất thân đặc biệt cao quý, đây đối với Hàn Cảnh Hy chính là ân điển rất lớn. Thánh chỉ vừa được công bố ra ngoài, đám đại thần kia liền bàn tán không ngừng, quả nhiên hoàng thượng mặc dù chưa lập trữ, nhưng đối với đại công chúa ân sủng như vậy, sau này nhất định là sẽ giao giang sơn lại vào tay nàng, cho nên chuyện lập trữ, chúng không hề nhắc đến nữa.

Chỉ là Hàn Khuynh Vũ không ngờ rằng, ngay sau khi thánh chỉ ban hôn được đưa xuống, Hàn Cảnh Hy rất nhanh đã cầm thánh chỉ chạy đến Dưỡng Tâm Điện của Hàn Khuynh Vũ, cầu xin nàng hủy bỏ mối hôn sự này. Hành động này của Hàn Cảnh Hy khiến nàng có chút không ngờ tới.

- Mẫu hoàng, nhi thần tuổi tác còn nhỏ, vô công với xã tắc, chưa thể vì mẫu hoàng phân ưu, tự thẹn bản thân, cho nên không dám nghĩ đến chuyện thành thân quá sớm, thỉnh mẫu hoàng rút lại thánh chỉ.-Hàn Cảnh Hy có thể nhận tước vị Cung thân vương, nhưng không thể chấp nhận mối hôn sự này, nàng không thể làm chuyện có lỗi với Cẩn Du.

- Cũng biết bản thân con nhỏ, vô công với xã tắc sao? Tìm mọi cách để lôi kéo đại thần, củng cố quyền lực, giờ trẫm ban hôn cho con với Kỷ Phù, con lại chạy đến thỉnh hủy hôn, con đây là ý gì?-Hàn Khuynh Vũ không vui lên tiếng.

- Nhi thần không dám, mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Hy đổ mồi hôi lạnh lên tiếng.-Nhi thần chỉ biết vì mẫu hoàng mà tận trung, vì giang sơn Đại Thiên hưng thịnh góp một phần sức lực, nhi thần quả thật không dám có ý định tranh đoạt, thỉnh mẫu hoàng minh giám.

- Con có ý đồ tranh đoạt hoàng vị hay không, tự bản thân con hiểu rõ, không cần chạy đến trước mặt trẫm mà thanh minh. Con là hoàng trưởng nữ, lại là đích nữ, tất nhiên có mọi quyền mơ tưởng đến hoàng vị này của trẫm, trẫm không trách con, nhưng đừng có ở trước mặt trẫm tự cho mình là thông minh. Chuyện trẫm ban hôn, thánh chỉ đã hạ, ngày lành đã định, Nghiêm thân vương giờ đã rục rịch chuẩn bị sính lễ rồi, chuyện hủy hôn đã là không thể, con không nghĩ cho mặt mũi của trẫm cũng phải để tâm đến mặt mũi của hoàng gia. Lập tức trở về vương phủ, hảo hảo chuẩn bị mọi chuyện chờ ngày thành thân đi.-Hàn Khuynh Vũ không nặng không nhẹ mà lên tiếng, ý tứ chính là cảnh cáo Hàn Cảnh Hy.

- Mẫu hoàng...!

- Lập tức lui xuống.-Hàn Khuynh Vũ trầm giọng, ngữ khí tức giận.

Hàn Cảnh Hy ôm nỗi uất ức rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, không khỏi khiến Hàn Khuynh Vũ suy nghĩ sâu xa, hài tử này không phải rất thích tranh đoạt sao, như vậy khi nghe tin nàng ban hôn cho nó và Kỷ Phù, Hàn Cảnh Hy phải vui mừng mới đúng chứ, sao lại cất công chạy đến đây thỉnh cầu nàng xin hủy hôn đây?

- Bệ hạ, đại công chúa lại làm người tức giận sao?-Tiểu Du Tử lúc này mới đưa trà đem vào Dưỡng Tâm Điện dâng lên cho Hàn Khuynh Vũ, lại nhìn sắc mặt Hàn Khuynh Vũ không được tốt, liền thập giọng dò hỏi.

- Không tốt.-Hàn Khuynh Vũ thở dài.-Ngươi nói xem nếu A Thuần còn sống, liệu Hy nhi có trở nên như thế này không?

- Tiên hoàng hậu từ ái, đối với bất kỳ ai cũng khoan dung, đối với các công chúa cũng rất vô cùng nghiêm khắc giáo huấn.-Tiểu Du Tử cần trọng đáp.

- Hy nhi cùng Tịch nhi từ nhỏ, đều là một tay A Thuần dạy dỗ, nhưng tính cách của hai hài tử này lại khác nhau một trời một vực như vậy, có trách cũng chỉ trách bản chất của Hy nhi, quá hiếu thắng, quá nhiều tham vọng.-Hàn Khuynh Vũ đương nhiên không thể trách Mạc Như Thuần dạy tử không nghiêm.

- Hoàng thượng... dù sao tư chất của hai công chúa đều như vậy xuất sắc, cũng không phải là do tiên hoàng hậu một lòng dạy dỗ sao, hai công chúa mặc dù tính cách khác nhau, nhưng chưa từng 1 ngày làm hoàng thượng thất vọng qua mà.-Tiểu Du Tử vui vẻ nói.

- A Thuần tinh thông kinh sử, đối với học vấn của hai hài tử, trẫm tất nhiên hài lòng. Đúng rồi, hôm nay là sinh thần của A Thuần, các hài tử có ai đến tông miếu thắp hương hay chưa?-Hàn Khuynh Vũ trầm giọng.

- Dạ, sáng sớm nay nhị công chúa đã dắt tam công chúa đến trước bài vị của tiên hoàng hậu bái tế rồi thưa hoàng thượng, còn đại công chúa...-Tiểu Du Tử đen mặt lên tiếng.

- Quả nhiên, đến sinh thần của thân mẫu cũng không nhớ, không bằng 1 góc của Tịch nhi.-Hàn Khuynh Vũ đối với Hàn Cảnh Hy càng thật vọng.-Hình như là mai hoa đã nở rồi?

- Vâng thưa hoàng thượng, mặc dù Mai hoa viên sau khi tiên hoàng hậu băng, người vì sợ nhìn cảnh nhớ người chưa một lần quay lại đó, nhưng cung nhân trong cung vẫn là tận tình chăm sóc cho mai hoa, năm nay mai hoa nở rất đẹp.

- Tối nay trẫm muốn đến vườn mai ngắm trăng, không cần quá kinh động người khác, trẫm muốn được yên tĩnh.-Hàn Khuynh Vũ phân phó.

- Dạ hoàng thượng!

Tối hôm đấy, hoàng đế âm thầm đến Mai hoa viên, chuyện hoàng thượng đến vườn mai thưởng trăng cũng chỉ có Tiểu Du Tử và hoàng hậu biết chuyện. Chẳng là tối nay hoàng hậu nương nương thị tẩm, nhưng Tiểu Du Tử lại đến báo hoàng thượng khả năng sẽ đến Khôn Ninh cung muộn. Chỉ là đến giờ tuất, Tiểu Du Tử đã hớt hả chạy đến Khôn Ninh cung của Nhạn Thanh Ca, bộ dạng đặc biệt sốt sắng.

- Nương nương, hoàng thượng cho thỉnh người di giá Mai hoa viên một chuyến.

- Có chuyện gì sao?-Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiểu Du Tử, hình như là đã có chuyện rồi.

- Không... không có, hoàng thượng là buồn chán, muốn thỉnh người cùng đến ngắm trăng.-Tiểu Du Tử thận trọng lên tiếng.

Nhìn bộ dạng của Tiểu Du Tử, Nhạn Thanh Ca chắc chắn Hàn Khuynh Vũ không đơn giản là thỉnh nàng đến ngắm trăng đi, Nhạn Thanh Ca lòng cũng hiếu kỳ xen vài phần lo lắng, liền cũng mặc lại y phục, theo Tiểu Du Tử di giá Mai Hoa viên. Mai Hoa viên lúc Nhạn Thanh Ca đến đã bị toàn bộ Cấm vệ quân phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được tiến nhập, nhìn một cảnh này, Nhạn Thanh Ca càng thấp thỏm bất an, bước chân cũng tiến vào Mai Hoa viên nhanh hơn, nàng là lo, Hàn Khuynh Vũ xảy ra chuyện. Nhưng lúc đến được tiểu đình, nhìn thấy Hàn Khuynh Vũ bộ dạng tức giận đang ngồi trong đình viện, Nhạn Thanh Ca mới nhẹ thở ra một hơi. Chỉ là lúc này, dưới chân Hàn Khuynh Vũ còn đang quỳ là Huệ phi và Hoàng trưởng nữ.

- Ngươi ở trong triều, kéo bè kết cánh, mưu đồ bất chính thì cũng thôi đi. Hiện tại thì hay rồi, còn dám đụng tới cả phi tần của trẫm. NGƯƠI LÀ CÁI THỨ GÌ VẬY HẢ?-Hàn Khuynh Vũ nổi trận lôi đình, đứng dậy tiến tới trước mặt Hàn Cảnh Hy, giáng xuống một cái tát thật mạnh.

Nhạn Thanh Ca thấy cảnh này liền rất nhanh tiến tới đình viện, đi tới đỡ lấy Hàn Cảnh Hy gương mặt lúc này đã đỏ rát, khóe môi còn vương chút máu tươi, cái tát này của Hàn Khuynh Vũ có mức nào mạnh tay đây. Nhạn Thanh Ca chắn trước thân thể của Hàn Cảnh Hy, lại nhìn lên Huệ phi lúc này y phục không chỉnh tề, sau đó lại nhìn xuống Hàn Cảnh Hy bộ dạng cũng chật vật không kém. Chuyện này... chẳng lẽ Hàn Cảnh Hy và Huệ phi, tư thông là có thật?

- Hoàng thượng, Hy nhi dù sao cũng là nữ nhi của người, người có trách mắng hài tử, cũng không thể như vậy xuống tay vô tình như thế.-Nhạn Thanh Ca đứng ở giữa, cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Nàng còn bênh vực nó, nó cùng Huệ phi tư thông, chuyện này chính mắt trẫm nhìn thấy, thứ nghịch tử không ra thể thống gì này, đến chuyện thương thiên hại lý như vậy cũng làm ra được. GAN CỦA NGƯƠI CŨNG LỚN QUÁ MÀ, TIẾP THEO CÓ PHẢI LÀ ĐỊNH GIẾT TRẪM, MƯU ĐỒ ĐOẠT VỊ, ĐÚNG HAY KHÔNG?-Hàn Khuynh Vũ lúc này đã tức giận, tất nhiên chỉ hy vọng 1 kiếm giết chết Hàn Cảnh Hy.

- Mẫu hoàng... nhi thần không dám!-Hàn Cảnh Hy cố vươn người tiếp tục quỳ gối, thoát khỏi sự bảo hộ của Nhạn Thanh Ca, thấp giọng lên tiếng.

Phiên ngoại 3: Trừng phạt

- Ngươi không dám à, đến nữ nhân của trẫm ngươi cũng dám mơ tưởng, thứ nghịch tử không biết trời cao đất dày. Ngươi kéo bè kết cánh, ham muốn hoàng vị, trẫm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ngươi thì sao, vườn hoa này là trẫm vì mẫu hậu của ngươi mà xây lên, ngươi lại dám ngay ở trong vườn hoa này cùng với phi tử của trẫm tư thông, trong mắt ngươi còn có trẫm, còn có mẫu hậu của ngươi hay không hả?-Hàn Khuynh Vũ chỉ tay vào mặt Hàn Cảnh Hy tiếp tục trách mắng. Lúc này nhìn sang Huệ phi, tư thái vô hồn, không có chút nước mắt, cũng không một điểm sợ hãi. Hàn Khuynh Vũ biết đời này nàng có lỗi với Tô Cẩn Du, cho nên cũng không nỡ buông lời trách mắng.-Trẫm đời này, tự nhận đối với nàng không bạc, trẫm sủng nàng, cho nàng vinh sủng của một phi tần nên có, chưa từng có một ngày bạc đãi nàng, vậy mà nàng, lại dám như vậy cùng nữ nhi của trẫm làm ra chuyện này, Cẩn Du, nàng quả thật khiến trẫm thập phần thất vọng.

- Thỉnh hoàng thượng ban chết, Cẩn Du có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với Tô gia. Phụ hoàng thượng thánh ân, phụ Tô gia kỳ vọng, là thần thiếp một lòng câu dẫn đại công chúa, đại công chúa là vô tội, thỉnh hoàng thượng đừng trách mắng công chúa.-Tô Cẩn Du biết bản thân thoát không nổi cái chết, liền như vậy hướng Hàn Khuynh Vũ dập đầu, nhận tất cả tội lỗi về mình.

- Mẫu hoàng, là nhi thần trước ái mộ Huệ phi, là nhi thần trước trăm phương ngàn kế thân cận, câu dẫn nàng ấy, đều là nhi thần sai, thỉnh mẫu hoàng trách phạt nhi thần mà tha cho Huệ phi.-Hàn Cảnh Hy nghe vậy liền rất nhanh lên tiếng, một lòng thay Tô Cẩn Du chịu tội.

- Tất nhiên là do ngươi, ngươi không biết trời cao đất dày, không biết luân thường cương kỷ.-Hàn Khuynh Vũ hất chân đá mạnh vào người của Hàn Cảnh Hy 1 cái.

- Hoàng thượng, đại công chúa có sai cũng là nữ nhi của người, Huệ phi có lỗi cũng là huyết mạch Tô gia, chuyện này phải cẩn trọng xử trí, không thể tùy tiện hành sự được.-Nhạn Thanh Ca nghĩ sâu xa, lúc này chỉ có thể khuyên hoàng đế tạm thời chưa định tội Huệ phi và Hàn Cảnh Hy.

- Trẫm tất nhiên biết, nếu không trẫm đã sớm ban xuống 2 ly rượu độc rồi.-Hàn Khuynh Vũ vô tình mà nói.-Huệ phi lâm bệnh truyền nhiễm, lập tức đưa về Vĩnh Thọ cung, đóng cửa trị bệnh. Đại công chúa dĩ hạ phạm thượng, cấm túc Cung vương phủ, không có lệnh của trẫm không được ra ngoài nữa bước. Chuyện này nửa câu cũng không được truyền ra ngoài, tránh làm mất mặt hoàng thất.

- Mẫu hoàng, nhi thần từ khi hiểu chuyện đến giờ chưa từng cầu xin người điều gì, hiện tại nhi thần cầu xin người, cầu xin mẫu hoàng tha cho Cẩn Du, nàng ấy là vô tội mẫu hoàng. Nhi thần cam nguyện chịu phạt, muốn chém muốn giết tùy mẫu hoàng xử trí, chỉ xin người tha cho Cẩn Du.-Hàn Cảnh Hy tiến tới ôm lấy chân của Hàn Khuynh Vũ, khóc lóc mà cầu xin, mặc cho đám thị vệ đang tìm mọi cách lôi nàng xuống.

- Vậy ngươi nói, trẫm là nên giết ngươi, hay giết nàng ta?-Hàn Cảnh Hy trầm giọng, hỏi lại Hàn Cảnh Hy, rõ ràng đây là một câu hỏi bẫy. Trả lời như thế nào, cũng nhất định sẽ tự hại bản thân mình.

- Nhi thần...!-Hàn Cảnh Hy kinh ngạc với câu hỏi này của Hàn Khuynh Vũ, nhất thời nghĩ không được câu trả lời.

- Giết ngươi, hoàng gia mất hết mặt mũi, và ngươi còn là thân nữ nhi của trẫm, trẫm có thể nỡ giết ngươi sao. Nhưng giết Huệ phi, thì chính là 1 mạng người vô tội. Cảnh Hy à Cảnh Hy, đây là nghiệt do ngươi tạo nên, mạng của Huệ phi chính là do ngươi đoạt lấy, cũng đừng trách trẫm.-Hàn Khuynh Vũ trong lòng tất nhiên đã rõ nàng phải lấy mạng của ai. Lôi công chúa xuống.

- Mẫu hoàng... cầu xin người, mẫu hoàng!-Hàn Cảnh Hy ánh mắt lãnh đạm vô tình của Hàn Khuynh Vũ, liền biết trong lòng mẫu hoàng đã nhận định sẽ giết Tô Cẩn Du rồi.

Hàn Cảnh hy lúc này mới nhìn sang Tô Cẩn Du, Tô Cẩn Du không nói lời nào, chỉ nhẹ dành cho nàng một nụ cười mãn nguyện, ngay khoảnh khắc ấy Hàn Cảnh Hy đã hiểu rõ, nàng có mức nào yêu nữ nhân trước mắt này. Nhưng cũng chính là nàng đã hại nàng ấy, Hàn Cảnh Hy đối với sự nhân từ của mẫu hoàng đã không còn hy vọng, nàng liền tiến tới, ôm lấy Tô Cẩn Du, ghìm chặt nữ nhân này vào lòng.

- Cẩn Du, nàng yên tâm, ta sẽ tìm mọi cách để cứu nàng, cho dù không cứu được nàng, ta cũng sẽ quyết không để nàng cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền, tin tưởng ta.-Hàn Cảnh Hy ở bên tai của Tô Cẩn Du, nhỏ giọng nói từng lời. Hiện tại đối với Hàn Cảnh Hy mà nói, hoàng vị, quyền lực đã không còn quan trọng bằng nữ nhân trong lòng nàng nữa.

Đám thị vệ sau đó rất nhanh kéo Hàn Cảnh Hy rời khỏi thân thể của Huệ phi mà lôi nàng ấy đi, ánh mắt của Hàn Cảnh Hy không rời Tô Cẩn Du dù chỉ là nửa khắc, khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nơi khóe môi của nàng ấy, Hàn Cảnh Hy đời này đã không còn gì hối tiếc. Nếu Tô Cẩn Du chết, thì Hàn Cảnh Hy sống, cũng đã không còn mục đích nữa, vậy nàng còn tranh thiên hạ, tranh giang sơn này để làm gì đây.

- Huệ phi, nàng quá thật đã đi quá giới hạn rồi.-Hàn Khuynh Vũ lúc này mới nhìn sang Tô Cẩn Du, thực ra thì đối với chuyện này, nàng không có giận Tô Cẩn Du nhiều như vậy.

Tô Cẩn Du cũng chỉ là một phàm nhân, cũng có hỉ nộ ái ố, nàng ấy nhập cung nhiều năm, nhưng chưa một lần nàng sủng hạnh nàng ấy. Cho nên khi Hàn Khuynh Vũ nghĩ đến chuyện Tô Cẩn Du cùng cung nữ đối thực, nàng cũng sẽ như vậy mắt nhắm mắt mở mà cho qua đi, vì nàng biết nàng có lỗi với Tô Cẩn Du. Nhưng Tô Cẩn Du lại như vậy dây dưa đúng với nữ nhi của nàng, bảo nàng làm sao nhịn được cơn tức này?

- Thần thiếp có tội, cam nguyện chịu phạt.-Tô Cẩn Du vẫn là như vậy nhận tội.

Cái ngày mà Tô Cẩn Du đặt chân vào Tử Cấm Thành, nàng đã biết rõ cả đời sẽ bị giam trong nơi bốn bức tường đỏ đầy tù túng này. Hoàng thượng của nàng, lại như vậy chung tình đối với 1 nữ nhân duy nhất, lãnh lạc nàng, nàng cũng coi như đây là phúc phận. Nhưng đêm trong Tử Cấm Thành này, vừa dài vừa lạnh lẽo, nàng cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nàng chịu được 1 ngày, làm sao chịu được cả đời, trái tim nàng cứ như vậy theo thời gian bị mai một dần đi trong Tử Cấm Thành. Và khi Hàn Cảnh Hy năm 14 tuổi ấy bước vào cuộc sống của nàng, nói rằng nàng ấy thích nàng, thì có lẽ Tô Cẩn Du lại một lần nữa tìm được một tia nắng ấm áp sưởi ấm con tim nàng. Nàng không hối hận, cũng không luyến tiếc, đời này gặp được Hàn Cảnh Hy, có lẽ là ân điển lớn nhất của ông trời đã ban xuống cho nữ tử bất hạnh như nàng rồi.

- Được rồi, trước trở về Vĩnh Thọ cung của nàng đi.-Hàn Khuynh Vũ đối với chuyện này, đã là thân bất do kỷ, giết một Tô Cẩn Du để bảo vệ thanh danh của hoàng thất, nàng cảm thấy rất đáng.

Sau khi Tô Cẩn Du được đưa trở về Vĩnh Thọ cung, Hàn Khuynh Vũ mới thở dài nhẹ xoa thái dương. Tự nghĩ bản thân từ khi Hàn Cảnh Hy sinh ra chưa từng một lần lơ là trong việc nuôi dạy hài tử, vậy sao nữ nhi của nàng lại trở thành như thế này chứ?

- Không phải lỗi của nàng, nàng đừng tự trách.-Nhạn Thanh Ca tất nhiên hiểu rõ Hàn Khuynh Vũ hiện tại đang nghĩ gì. Nàng tiến tới, ôm lấy Hàn Khuynh Vũ, thấp giọng trấn an.

- Là Cảnh Hy, không biết luân thường cương kỷ, là do nó, nếu đổi lại là Cảnh Tịch, Cảnh Tịch nhất định sẽ không làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như vậy.-Hàn Khuynh Vũ âm trầm, mệt mỏi lên tiếng.

- Vậy chuyện này, hoàng thượng định xử trí như thế nào?-Nhạn Thanh Ca thấp giọng.

- Hàn Cảnh Hy không biết trời cao đất dày, dĩ hạ phạm thượng, làm mất mặt hoàng gia, giang sơn sau này của trẫm không thể giao cho hài tử như nó. Còn về Huệ phi, cũng không thể tiếp tục lưu lại.-Hàn Khuynh Vũ vô tình nói từng lời, nàng cho dù có mức nào không muốn hạ thủ với Huệ phi, nhưng nàng... cũng là đế vương của thiên hạ Đại Thiên.

- ...-Nhạn Thanh Ca nghe lời này, cũng chỉ có thể thở dài, quả nhiên nữ nhân nàng yêu nhất, vẫn là chủ của thiên hạ này, vẫn là có nhiều chuyện thân bất do kỷ.-Chuyện này hoàng thượng, không thể để thần thiếp làm chủ, người vẫn là nên tìm người khác đi thôi.

- Lời này là sao?-Hàn Khuynh Vũ nhíu mày.

- Hoàng thượng, ai cũng biết từ khi thần thiếp nhập cung đến nay, Cảnh Hy đối với thần thiếp không cung thuận, cho dù thần thiếp không khiển trách gì nó, nhưng trong cung thần thiếp quả nhiên đối với Cảnh Tịch và Cảnh Trì yêu thương hơn, nếu chuyện này để cho thần thiếp xử trí, khó tránh đám đại thần ủng hộ Cảnh Hy sẽ nói thần thiếp thiên vị ái tử mà hà khắc với trưởng tử, ác danh này thần thiếp gánh không nổi.-Nhạn Thanh Ca âm trầm lên tiếng.-Nhưng trong lòng, quả thật cũng đã nghĩ được 1 người, phù hợp để thay hoàng thượng xử trí chuyện này.

- Chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng thất, tất nhiên không thể giao cho người ngoài.-Hàn Khuynh Vũ suy nghĩ đến đau đầu.

- Cảnh Tịch tính cách ổn trọng, hành sự thỏa đáng, lại là thân muội muội của Cảnh Hy, nếu để nó giải quyết chuyện này, hoàng thượng vừa có thể khảo xét kinh nghiệm của nó, vừa có thể quan sát xem hài tử này, đối với hoàng vị, dã tâm như thế nào?-Nhạn Thanh Ca người đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là Hàn Cảnh Tịch.

- Việc này...!-Hàn Khuynh Vũ mở mắt, hơi kinh ngạc nhìn Nhạn Thanh Ca, để cho Cảnh Tịch giải quyết, liệu có ổn không?

- Người đã nói, Cảnh Hy đã không còn là nhân tuyển cho thái tử chi vị, vậy người tiếp theo người nhắm đến sẽ là Cảnh Tịch, không phải là nên bồi dưỡng nó rồi sao?-Nhạn Thanh Ca tiếp tục.

- Nếu Cảnh Tịch giải quyết được tốt chuyện này, trẫm quả thật cũng sẽ đánh giá cao nó hơn. Vậy được, sự tình ngày hôm nay, nàng hãy nói lại cho nó đi, trẫm muốn xem xem, nó sẽ thu xếp như thế nào.-Hàn Khuynh Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ nghĩ được Cảnh Tịch thích hợp nhất, và Nhạn Thanh Ca nói cũng không sai, hiện giờ hoàng nữ nàng có thể tin tưởng giao phó trọng trách, cũng chỉ có mình Cảnh Tịch, vẫn là nên cho Cảnh Tịch cơ hội này. Chỉ là Cảnh Tịch mới 11 tuổi, liệu có thể làm tốt sao?

------------------------------------------

Sáng hôm sau, Hàn Cảnh Tịch cũng như mọi ngày dậy sớm để đến thư phòng đọc sách, chuyện đêm qua, hoàng thượng cho phong tỏa mọi tin tức, tất nhiên không hề kinh động được đến các công chúa. Hàn Cảnh Tịch và Hàn Cảnh Trì vẫn như vậy không biết chuyện gì mà ngủ rất an giấc, chỉ là đến tầm giờ Thìn, khi hoàng thượng còn đang thượng triều, Hàn Cảnh Tịch còn đang đóc sách thì người của Khôn Ninh cung đã tới, thỉnh nàng qua Khôn Ninh cung một chuyến. Hàn Cảnh Tịch cũng hơi ngạc nhiên, vì giờ này là giờ học tập của các công chúa, cho dù hoàng hậu nương nương muốn gặp cũng sẽ là đến Túc Hiếu điện, tránh làm các công chúa bị lỡ dở chuyện học hành, nhưng hôm nay Nhạn Thanh Ca lại đích thân cho người đến mời nàng, nhất định là có chuyện rồi. Nghĩ đến đây, Hàn Cảnh Tịch liền theo thái giám của Khôn Ninh cung rời khỏi Túc Hiếu điện mà hướng Khôn Ninh cung đi tới, trong lòng có vài phần lo lắng bất an. Lúc tới được đến Khôn Ninh cung, vừa vào đến chính điện, toàn bộ cung nữ và thái giám đã lui xuống, để lại một mình nàng và Nhạn Thanh Ca, Hàn Cảnh Tịch càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn.

- Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu vạn an.-Hàn Cảnh Tịch tiến tới trước mắt của Nhạn Thanh Ca, cung kính hành lễ.

- Đứng lên đi, qua đây, bản cung nghe nói con sáng nay vì bận chuyện công khóa, đến bữa sáng còn chưa ăn, qua đây cùng dùng vãn thiện với bản cung đi.-Nhạn Thanh Ca lúc này cũng đang chuẩn bị dùng bữa, liền nói với Hàn Cảnh Tịch.

- Nhi thần tuân mệnh.-Hàn Cảnh Tịch nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là cung thuận mà đến bên bàn thiện mà ngồi xuống.

Phiên ngoại 4: Tiến thoái lưỡng nan

Gần toàn bộ thời gian dùng thiện, Nhạn Thanh Ca nửa câu cũng không nói, Hàn Cảnh Tịch nhìn vị kế mẫu thanh cao trước mắt, trong lòng quả nhiên như lửa đốt. Nhạn Thanh Ca thực sự khó đoán tâm tư, khiến nàng đôi khi ở trước mặt vị mẫu hậu này, cảm thấy chột dạ vô cùng.

- Có lẽ con không biết chuyện, tỷ tỷ của con cùng Huệ phi tư thông, đêm qua bị hoàng thượng, bắt gian tại trận.-Nhạn Thanh Ca cũng không vòng vo, liền nói thắng vào vấn đề chính.

Hàn Cảnh Tịch đang uống ly nước lên môi, nghe tin này liền bị sặc ra phân nửa, sau đó kinh hãi mà nhìn lên Nhạn Thanh Ca. Lại nhìn bộ dạng điềm nhiên của nàng, thì biết chuyện này là thật, tỷ tỷ là bị bắt gian tại trận.

- Nhi thần... nhi thần quả thật không biết, mẫu hậu, người không nhầm chứ, tỷ tỷ sao lại có gan làm chuyện thương thiên hại lý như vậy đâu.-Nhưng bình tĩnh lại, vẫn là nghĩ Nhạn Thanh Ca gài bẫy nên mới tỏ như không biết chuyện này.

- Là thật, tỷ tỷ của con đêm qua đã bị giam cầm tại Cung vương phủ, Huệ phi bị cấm túc tại Vĩnh Thọ cung, chờ xử trí.-Nhạn Thanh Ca tiếp tục.-Ý tứ của mẫu hoàng con đã rất rõ ràng, để bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất, chuyện ban chết cho Huệ phi, phải là đích thân con làm.

- Mẫu hậu... nhi thần!-Hàn Cảnh Tịch nghe đến đây, kinh hãi đứng dậy quỳ xuống trước mặt Nhạn Thanh Ca. Bảo nàng giải quyết chuyện này, cho dù kết quả như nào cũng sẽ khiến nàng mang tiếng ác độc.

Nhưng nghĩ lại thì... mẫu hoàng giao chuyện này lại cho nàng, đây chính là muốn khảo nghiệm nàng. Chẳng lẽ mẫu hoàng ý tứ, chính là muốn cho nàng cơ hội, tranh ngôi vị trữ quân. Nhưng việc này... để giải quyết ổn thỏa không hề dễ, ban chết cho Huệ phi thì đơn giản, nhưng kết quả chính là gây ra rạn nứt tình mẫu tử của mẫu hoàng và tỷ tỷ, cùng với đó là tình tỷ muội của nàng và tỷ tỷ. Nhưng nếu không làm, thì mặt mũi hoàng thất còn đâu. Công chúa cùng với phi tần của hoàng thượng tư thông, đại nghịch bất đạo, tỷ tỷ nặng sẽ bị giam cầm mãi mãi, nhẹ thì sẽ bị tước đi hoàng đái, vĩnh viễn sẽ không còn là thành viên hoàng thất, cuộc sống sau này bị người đời sỉ vả, sống không bằng chết. Hàn Cảnh Tịch lúc này đau đầu, cho dù nàng làm như thế nào, cũng sẽ để lại hậu quả rất xấu.

- Nhi thần chỉ là 1 công chúa, chỉ sợ không có năng lực thay hoàng thất xử lý tốt chuyện này.-Hàn Cảnh Tịch rất nhanh từ chối.

- Bản cung và hoàng thượng tin tưởng, con sẽ có cách.-Nhạn Thanh Ca nhẹ mỉm cười, tất nhiên là không để cho Hàn Cảnh Tịch đường lui. Chuyện này Hàn Cảnh Tịch không muốn làm, cũng phải làm.-Được rồi, trước lui xuống đi, bản cung và hoàng thượng, chờ tin tốt từ con.

- Nhi thần...!-Hàn Cảnh Tịch cắn môi, chết tiệt, đây chính là muốn ép nàng vào đường cùng, nàng tiến cũng không được, lùi cũng không được.-Vậy nhi thần thỉnh cáo lui!

Rời khỏi Khôn Ninh cung, Hàn Cảnh Tịch từng bước từng bước đều như vậy thất thần, quả nhiên chuyện tỷ tỷ cùng Huệ phi tư thông đã bại lộ, nhưng nàng không nghĩ lại sớm như vậy. Tỷ tỷ vừa được phong vương, lại bị bắt gian ngay tại trận, may mắn người bắt gian lại chính là mẫu hoàng, đổi lại là người khác thì hậu quả rất khó lường. Cung thân vương cùng phi tử của hoàng thượng tư thông, đây chẳng phải là tát vào mặt mẫu hoàng một cái sao? Nếu mẫu hoàng đứng ra xử trí chuyện này, thì chỉ sợ tỷ tỷ có 10 cái đầu cũng không đủ để chém. Nhưng nàng... nàng nên làm thế nào đây.

Chờ đợi ở Cung vương phủ được 3 ngày, Hàn Cảnh Hy trong lòng đã nóng như lửa đốt, hiện tại nàng và Huệ phi chỉ như con cá nằm trên thớt chỉ chờ mẫu hoàng xử trí. Nàng chết cũng cam nguyện, nhưng Huệ phi nàng ấy là vô tội, nàng cho dù có sống mà Huệ phi vì nàng mà mất mạng, nàng sống cũng đã không còn bất cứ lý nghĩa gì. Hàn Cảnh Hy bị giam cầm trong Cung vương phủ, nửa điểm tin tức ở bên ngoài cũng không nhận được, bảo nàng có thể không lo lắng sao. Chỉ là đến ngày thứ 3, Hàn Cảnh Tịch đã tìm đến Cung vương phủ, thời gian này hoàng đế truyền tin tức Cung vương bị nhiễm phong hàn, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng có thể qua mặt đám đại thần 1 ngày, không thể qua mặt được chúng mãi, chuyện tư thông này vẫn là nên giải quyết càng nhanh càng tốt.

Nghe tin Hàn Cảnh Tịch đến thăm, Hàn Cảnh Hy tất nhiên là ngạc nhiên, nhưng Hàn Cảnh Tịch có thể dễ dàng như vậy ra vào Cung vương phủ, xem ra chuyện nàng tư thông, Hàn Cảnh Tịch đã biết rồi, còn nhất định chính là mẫu hoàng đã nói cho Hàn Cảnh Tịch biết.

- Đại tỷ.-Hàn Cảnh Tịch gặp được Hàn Cảnh Hy bộ dạng chật vật, y quan không chỉnh tề, liền biết mấy ngày nay, Hàn Cảnh Hy nhất định là lo lắng đến loạn tâm rồi.

- Nhị muội quả nhiên rảnh rỗi, có thời gian đến thăm bản vương.-Hàn Cảnh Hy nhẹ nhếch môi. Hiện tại nàng trong mắt mẫu hoàng nhất định đã thất sủng, hoàng nữ tiếp theo có thể tranh ngôi thái tử, cũng chỉ có vị nhị muội này của nàng.

- Một phần là nhớ đại tỷ, một phần là đến để thay mẫu hoàng giải quyết cho tốt chuyện của tỷ và Huệ phi.-Hàn Cảnh Tịch nhẹ ưu nhã mỉm cười.

- ...-Quả nhiên, Hàn Cảnh Hy nhẹ nhếch môi một cái, quả nhiên vẫn là đã nói mọi chuyện cho Hàn Cảnh Tịch nghe, thậm chí còn giao cho nàng trọng trách xử lý chuyện này.-Vậy mẫu hoàng định xử trí chúng ta như thế nào?

- Phải hỏi là mẫu hoàng sẽ xử trí Huệ phi như thế nào, đại tỷ, bản thân tỷ cũng hiểu rõ, Huệ phi... nhất định phải chết.-Hàn Cảnh Tịch thở dài.

- ...-Hàn Cảnh Hy kinh hãi, xem ra mẫu hoàng đã quyết ý giết Cẩn Du rồi, nàng không thể như vậy trơ mắt nhìn Cẩn Du chết đi, nàng không thể. Hàn Cảnh Hy nghĩ đến đây, tâm đã loạn thành một mảng, nàng đi tới, dùng ánh mắt đã ngấn nhẹ tầng nước mắt, nắm chặt lấy bả vai của Hàn Cảnh Tịch.-Nhị muội, cầu xin muội, cầu xin muội tha cho nàng ấy một mạng, cầu xin muội, nàng ấy là vô tội. Là tỷ tỷ sai rồi, là tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ, người muốn lấy mạng Huệ phi không phải là ta, mà là mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Tịch khổ sở nói, tỷ tỷ của nàng, từ lúc nào lại có thể vì một nữ nhân mà như vậy cầu xin nàng chứ?

- Vậy nàng ấy...-Chẳng lẽ Huệ phi.

- Nàng ấy vẫn ổn, cho đến hiện tại thì là như vậy, nhưng tỷ tỷ, chuyện này ta không thể kéo dài thêm được nữa. Tỷ tỷ, người cũng quá lỗ mãng rồi, thiên hạ này có bao nhiêu nữ nhân, tại sao lại phải là nàng ta?-Hàn Cảnh Tịch đến cuối cùng vẫn là không hiểu.

- Muội còn quá nhỏ, muội sẽ không hiểu được yêu một người là cảm giác như thế nào. Tịch nhi, ta yêu nàng ấy, ta chỉ biết rằng thiên hạ này, ngoài nàng ấy ra, ta không cần bất cứ ai khác, ta chỉ cần nàng ấy. Nếu nàng ấy chết, ta sợ sẽ không sống nổi.-Hàn Cảnh Hy nghĩ đến Tô Cẩn Du, trái tim như muốn vỡ vụn.

- Tỷ tỷ, vì một nữ nhân, hủy đi toàn bộ tiền đồ của mình, đáng sao?-Hàn Cảnh Tịch tiếp tục.

- Chỉ cần là nàng ấy, cho dù là cả giang sơn này, ta cũng không cần. Ta chỉ cần Cẩn Du.-Hàn Cảnh Hy không cần suy nghĩ mà lên tiếng. Ánh mắt lúc này đã tuyệt vọng nhắm nghiền.

- Là vậy sao?-Hàn Cảnh Tịch thở dài, có lẽ một ngày Hàn Cảnh Tịch cũng sẽ gặp một người mà nàng sẽ yêu như cách mà tỷ tỷ nàng đã yêu Huệ phi. Nhưng Hàn Cảnh Tịch cũng hy vọng nàng sẽ không gặp được người như vậy, vì tương lai sau này, nếu nàng thật sự kế thừa giang sơn Đại Thiên, vậy thì nàng thà là một đế vương vô tình, còn hơn là để cho thứ tình cảm nam nữ này khiến nàng trở nên yếu đuối như tỷ tỷ của hiện tại.-Chuyện ban hôn của tỷ đã được định xuống, hôn sự của tỷ và Kỷ Phù quận chúa, sẽ không có gì thay đổi hết, Kỷ Phù quận chúa bắt buộc phải nhập phủ, làm Cung vương phi.

- Cái gì?-Hàn Cảnh Hy không thể tin được quay lại nhìn Hàn Cảnh Tịch, sao mẫu hoàng lại vẫn như vậy, ép buộc nàng lấy Kỷ Phù quận chúa?

- Tỷ tỷ... đây là cách giải quyết duy nhất, để làm an lòng đám đại thần trong triều. Nếu tỷ tỷ bất tuân mệnh lệnh, chỉ sợ đến người, mẫu hoàng cũng không thể bảo vệ được, chưa kể đến nếu chuyện bại lộ, Tô gia cũng sẽ chịu liên lụy, tỷ tỷ, Huệ phi nhất định không muốn điều này xảy ra. Nghe ta, nghênh Kỷ Phù nhập phủ.-Hàn Cảnh Tịch biết Hàn Cảnh Hy nhất định sẽ phản kháng đến cùng, nên vẫn là cương quyết khuyên nhủ nàng.

- Ta không thể, ta không thể làm chuyện có lỗi với Cẩn Du. Nếu nàng ấy chết vậy ta sống còn nghĩa lý gì đây?-Hàn Cảnh Hy điên cuồng nhìn Hàn Cảnh Tịch mà nói.

- Tỷ tỷ, nếu trong lòng của Huệ phi cũng có tỷ, vậy nàng ấy sẽ hiểu cho tỷ. Còn nếu tỷ tỷ không vì bản thân mình, vậy thì cầu xin tỷ, hãy vì Huệ phi mà tiếp tục sống cho thật tốt. Vì tỷ tỷ không chỉ là Hàn Cảnh Hy, mà còn là đại công chúa của Đại Thiên hoàng thất.-Hàn Cảnh Tịch không từ bỏ, nhưng nàng chỉ nói được đến đây mà thôi.

Hàn Cảnh Tịch cũng không muốn nhiều lời, nàng chỉ khuyên Hàn Cảnh Hy câu cuối cùng như vậy, sau đó xoay người theo cung nhân rời khỏi Cung vương phủ mà hồi cung. Để lại một Hàn Cảnh Hy lúc này vẫn là quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô hồn mà rơi từng giọt lệ thương tâm, nhìn cảnh này Hàn Cảnh Tịch chỉ có thể lắc đầu, quả nhiên ai tình là loại độc dược mạnh nhất thế gian, khiến cho tỷ tỷ thanh cao khí ngạo của nàng biến thần một con người hoàn toàn khác như vậy. Nhưng đáng tiếc, tỷ tỷ không sai khi đã yêu Tô Cẩn Du, cũng không sai khi mà vì nàng ấy mà không cần cả tính mạng, sai chính là ở chỗ Tô Cẩn Du là Huệ phi, còn tỷ tỷ, là đại công chúa của Đại Thiên hoàng thất, đây là số mệnh của hai người họ, hữu duyên nhưng vô phận.

Sau ngày hôm đấy, chưa đầy nửa tháng sau, tin tức đại công chúa thành hôn được ban xuống, Hàn Cảnh Hy quả nhiên đã đồng ý nghênh Kỷ Phù quận chúa nhập phủ, đây là nàng ấy vì Tô gia, vì Cẩn Du mà làm, còn Hàn Cảnh Hy của hiện tại đã sớm là một cái xác không hồn. Ngày hôm đấy, khi mà Hàn Cảnh Hy đến Nghiêm vương phủ để trao sính lễ, Hàn Cảnh Tịch cũng cầm một chén rượu độc đến Vĩnh Thọ cung gặp Huệ phi. Vĩnh Thọ cung lúc này chính là lãnh cung, trong tẩm cung không có 1 bóng người, hiện tại nơi này chỉ có duy nhất Huệ phi cùng nha hoàn thân cận nhất, nhìn một Vĩnh Thọ cung trước đây từng là nơi của hoàng thượng sủng phi, nơi này có mức nào xa hoa tráng lệ, thì hiện tại lại lãnh lẽo, hoang sơ như vậy, khiến người nhìn qua thôi cũng cảm thấy rét lạnh thấu tâm can. Hàn Cảnh Tịch thở dài, đưa ly rượu độc tiến vào bên trong chính điện, lúc này Huệ phi chỉ còn mặc ngoại y màu trắng, gương mặt dù tiều tụy, không trang điểm nhưng vẫn kinh diễm vạn phần, mái tóc đã sớm buông xõa, không đeo một mảnh trang sức, nàng ấy ngồi ở chính ý nơi chính điện, an nhã nhắm mắt, rõ ràng nàng ấy chính là đang chờ ly rượu độc này của Hàn Cảnh Tịch. Cho dù có ở trong tình cảnh khốn đốn nhưng vẫn không mất đi khí chất thanh cao vạn phần, quả nhiên là nữ tử Tô gia, kiên cường, cương liệt thật đáng khâm phục. Hàn Cảnh Tịch nghĩ đến đây, khẽ thương tiếc cho nữ tử này, tiếc cho nàng ấy nhập cung, mang danh hiệu sủng phi hữu danh vô thực đấy, tiếc cho nửa đời nàng ấy chôn thân nơi Tử Cấm Thành này, đến cuối cùng... lại nhận được kết cục bi thương như vậy.

- Huệ nương nương.-Hàn Cảnh Tịch vẫn là dành cho Huệ phi sự tôn trọng cuối cùng này, nàng cúi người hành lễ với nàng.

- Nhị công chúa hữu lễ rồi, ta đã sớm không còn là Huệ phi của hoàng thượng.-Tô Cẩn Du nhẹ mỉm cười ưu nhã.

Phiên ngoại 5: Tranh đoạt

- Mẫu hoàng chưa ban ý chỉ phế phi, người vẫn là niệm tình Huệ nương nương nhập cung hầu hạ nhiều năm, lại để tâm đến thanh danh của hoàng thất và Tô gia, cho nên đối với người vẫn là như vậy giữ lại danh hiệu này, sau khi người qua đời, mẫu hoàng sẽ ban thụy hiệu cho người là Đoan Huệ Can Túc hoàng quý phi.-Đây là ý chỉ của Hàn Khuynh Vũ, đủ để thấy hoàng đế đối với Huệ phi cùng Tô gia, có bao nhiêu nhân từ, bao nhiêu chiếu cố.

- Kiếp này của ta, được nhập cung hầu hạ bệ hạ, chính là phúc phần, bệ hạ cho ta được thanh tịnh, tự do mà ta mong muốn, đối với ta chính là ân điển lớn nhất rồi. Nhưng ta lại như vậy phản bội sự tín nhiệm của người, lại cùng nữ nhi của người làm ra chuyện như vậy, là ta có lỗi với người, mong công chúa chuyển lời cho bệ hạ, hy vọng người đừng tự trách, người... không nợ ta bất cứ thứ gì cả. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu ngựa, báo đáp ân tình của người dành cho ta, dành cho Tô gia.-Tô Cẩn Du biết đời này Hàn Khuynh Vũ chưa từng 1 ngày bạc đãi qua nàng, là nàng... có lỗi với Hàn Khuynh Vũ trước.

- Ta nhất định sẽ thay Huệ nương nương chuyển lời.-Hàn Cảnh Tịch gật đầu đáp ứng, để cho thái giám ở bên cạnh đưa ly rượu độc tới chỗ của Huệ phi.

- ...-Nhìn ly rượu độc, Tô Cẩn Du chỉ nhẹ nở một nụ cười thoáng qua, không có oán hận, không có chấp niệm, chỉ có sự bình thản tư sâu trong cõi lòng.-Nàng ấy... vẫn ổn chứ?

- Vẫn ổn, đã sớm nghĩ thông rồi, cũng đã chấp nhận nghênh Kỷ Phù quận chúa nhập phủ. Là để bảo toàn cho Tô gia, cũng như hoàng thất.-Hàn Cảnh Tịch âm trầm hồi đáp, cũng hiểu ý tứ của Tô Cẩn Du là muốn hỏi về ai.

- Như vậy là tốt, ta và nàng ấy, hữu duyên vô phận. Cảnh Tịch, sau này... thay ta để tâm tới nàng ấy, có được không?-Tô Cẩn Du hài lòng gật đầu, ánh mắt hiện rõ sự mãn nguyện.

- Huệ nương nương thỉnh yên tâm.-Hàn Cảnh Tịch tất nhiên đáp ứng, Hàn Cảnh Hy là tỷ tỷ của nàng, nàng tất nhiên sẽ chăm sóc tốt.

Nghe đến đây, Tô Cẩn Du an lòng, đưa tay nhận lấy ly rượu đưa lên môi, một hơi uống cạn. Nhìn Tô Cẩn Du như vậy, Hàn Cảnh Tịch cũng không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi xuống mộc kỷ, nhìn Tô Cẩn Du uống xong ly rượu độc.

- Ta chỉ có một nghi vấn muốn hỏi nhị công chúa.-Tô Cẩn Du lúc này đã uống hết ly rượu độc, đưa ánh mắt hiếu kỳ về phía Hàn Cảnh Tịch.

- Thỉnh Huệ nương nương hỏi.-Hàn Cảnh Tịch điềm tĩnh vô cùng, nhìn Tô Cẩn Du.

- Hôm đấy, là ta nhận được thư tín của Cảnh Hy nên mới đến Mai Hoa viên, khi đến nơi, ta hỏi Cảnh Hy tại sao lại viết thư hẹn ta gặp mặt, thì Cảnh Hy lúc này mới rất kinh ngạc, nàng ấy nói là ta trước hẹn gặp nàng ấy, nên nàng ấy mới xuất hiện. Lời vừa dứt, thì bệ hạ đã có mặt bắt gian chúng ta tại trận. Công chúa nghĩ sao về việc này?-Tô Cẩn Du âm trầm, đem nghi hoặc trong lòng một mực hỏi ra.

- ...-Khóe môi của Hàn Cảnh Tịch vô thực giật giật, ánh mắt thâm ý sâu xa nhìn Tô Cẩn Du.-Huệ nương nương là đang nghi ngờ ta, hãm hại người và tỷ tỷ.

- Trong hoàng cung này, người được lợi nhất từ việc ta và Cảnh Hy tư thông, chỉ có duy nhất nhị công chúa. Hay là ta bắt đầu lại từ đầu đi, Cảnh Hy từ khi sinh ra đã là hoàng trưởng nữ, lại còn là đích nữ, thân phận tôn quý, lại như vậy có đủ mọi khả năng kế thừa hoàng vị nhất. Cho nên Cảnh Hy sinh kiêu ngạo, lại bá đạo hống hách, vốn đã đối với nhị công chúa tỷ muội không thân thiết gì. Đổi lại là Nhị công chúa, rõ ràng cũng là đích nữ, nhưng lại vì là con thứ, tài hoa so với Hàn Cảnh Hy vốn không hề thua kém, cho nên so với Hàn Cảnh Hy luôn bị lấp vế tất nhiên không cam lòng, công chúa đối với hoàng vị tất nhiên là đã sớm nảy sinh tham vọng. Sau khi kế hoàng hậu nhập cung, người luôn như vậy tìm cách tỏ ra cung kính hiếu thuận, mục đích chính là muốn kế hoàng hậu giúp người tranh đoạt, ai ngờ rằng... Kế hoàng hậu lại như vậy không thiên vị người, còn giúp Cảnh Hy trọn một thê tử xuất thân cao quý, khiến người lo lắng không thôi. Người liền nghĩ ra cách kích động đám đại thần, một lần nữa tạo ra sóng gió, khuyên nhủ hoàng thượng phong Hàn Cảnh Hy làm hoàng thái tử, khiến cho hoàng thượng nghi ngờ Cảnh Hy, mục đích ly gián tình mẫu tử giữa hoàng thượng và Cảnh Hy, và người đã thành công. Nhưng người không ngờ rằng, hoàng thượng lại như vậy phong Hàn Cảnh Hy làm Cung thân vương, thậm chí còn như vậy ban hôn với Kỷ Phù quận chúa, điều này đã khiến lòng người nóng như lửa đốt, nghĩ rằng hoàng thượng hiện tại đã có động thái thiên vị Cảnh Hy, nên người... đã bất đắc dĩ tung ra nước cờ cuối cùng. Người đã sớm biết chuyện ta và Cảnh Hy tư thông, nhưng người không thể như vậy chạy đến trước mặt hoàng thượng tố giác, cho nên người vạch ra một kế hoạch bắt gian hoàn mỹ, người đã sớm mua chuộc được Du công công hầu hạ ở ngự tiền, cho nên hôm đấy cho dù hoàng thượng không ngỏ ý muốn đến Mai Hoa viên, thì Tiểu Du Tử cũng sẽ tìm mọi cách để hoàng thượng không thể không đến đó. Người nhập thư phòng học tập cùng với Cảnh Hy nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể giả mạo nét bút của Cảnh Hy viết một lá thư mà gửi cho ta, lại thêm hôm đấy Cảnh Hy tâm tình hỗn loạn vì được ban hôn, trong lòng đã sớm gấp gáp muốn gặp ta, cho nên khi thái giám đến báo tin là ta hẹn gặp nàng ấy, nàng ấy đã sớm lơ là phòng bị mà cũng bị dụ đến Mai Hoa Viên. Mọi chuyện tưởng chừng như không liên quan đến người, người là vị công chúa ở ngoài cuộc mơ hồ không biết chuyện gì, nhưng từng bước từng bước, nhị công chúa... tất cả đều do người an bài, có phải hay không?-Tô Cẩn Du kiên nhẫn nói từng lời.

- ...-Hàn Cảnh Tịch tiếu ý cười đến sâu xa, ánh mắt vẫn như vậy không rời đi Tô Cẩn Du, thâm thúy nghe nàng ấy nói ra mọi chuyện. Quả nhiên là nữ tử Tô gia, lại có thể như vậy thông minh, nhìn ra mọi đường đi nước bước của nàng.-Huệ nương nương thông tuệ, nhưng người đoán sai một việc, ta tranh đoạt không phải là vì ta ghen tức với tỷ tỷ, mà là bởi vì ta không thể để tỷ tỷ đăng cơ làm hoàng đế, tất cả mọi chuyện ta làm... đều là vì Cảnh Trì.

- ...-Tô Cẩn Du ngỏ thâm ý không hiểu, tam công chúa đã là một kẻ ngốc, Cảnh Hy đối với nó đã sớm không hề để vào mắt, tại sao lại nói là vì tam công chúa mới tranh đoạt.

- Nói về hãm hại thủ túc, ta còn thua xa tỷ tỷ của ta, người nghĩ Cảnh Trì quả thật là bị trì độn từ khi sinh ra sao. Năm ấy chính mắt ta nhìn thấy, tỷ tỷ của ta đã dùng hai tay muốn giết chết Cảnh Trì ở trong tẩm phòng, Cảnh Trì khi ấy chưa được đến 2 tuổi, một cảnh này ta nhìn thấy, ta không thể kêu, cũng không thể vào bảo vệ muội muội ruột của ta, ta chỉ có thể ở bên ngoài, cố ý tạo tiếng động, khiến cho tỷ tỷ giật mình mà buông Cảnh Trì ra mà rời khỏi, để lại Cảnh Trì sợ hãi nằm khóc ở trên giường. Khi ấy, ta liền biết tỷ tỷ ta có mức nào hận Cảnh Trì, hận hài tử đó đã khiến mẫu hoàng từ sau khi sinh bệnh tình không ngớt. Cho nên vì muốn bảo vệ Cảnh Trì, ta đã phải ép buộc Cảnh Trì diễn một vai diễn là một hài tử trì độn, ngu ngốc, nhằm mục đích là bảo vệ nó. Nhưng ta biết tỷ tỷ đối với Cảnh Trì, sát tâm không nhẹ, chỉ cần tỷ tỷ một khi đăng cơ, nhất định sẽ tìm mọi cách khiến cho Cảnh Trì sống không bằng chết. Ta muốn thân cận Kế hoàng hậu, một phần là vì ta một phần là vì muốn Cảnh Trì nhận được bảo hộ tuyệt đối của người. Huệ nương nương, người trách ta hãm hại thủ túc, vậy còn tỷ tỷ thì sao, Cảnh Trì là muội muội ruột của tỷ ấy, mà tỷ ấy đã có thể ra tay tàn độc như vậy, ta... là kẻ ác độc sao?-Hàn Cảnh Tịch từng lời nói rõ chân tướng cho Tô Cẩn Du nghe.

- Nhị công chúa, người quả nhiên so với Cảnh hy, thích hợp với hoàng vị này hơn, nàng ấy, không thể mưu mô như người, khi ấy Cảnh Hy mới chỉ có 9 tuổi, chỉ là hài tử chưa suy nghĩ được chín chắn, mặc dù hiện nay đối với Cảnh Trì có chán ghét, nhưng cũng sẽ không đến mức hãm hại thủ túc như lời người nói, đây chỉ là cái cớ của người.-Tô Cẩn Du vẫn là muốn bảo vệ Hàn Cảnh Hy.

- Dù sao cũng đã kết thúc rồi, Huệ nương nương, người không nên đổ mọi tội lỗi lên người của ta. Là tỷ tỷ trước đối với hoàng vị có tham vọng, lôi kéo đại thần, là tỷ tỷ trước đối với người sinh tình, một lòng câu dẫn người, cùng người tư thông, những chuyện này là tỷ tỷ đích thân làm, không hề liên quan tới ta. Có muốn trách, vậy thì trước trách bản thân mình đi.-Hàn Cảnh Tịch lạnh lùng lên tiếng, sau đó đứng dậy hướng cổng lớn của Vĩnh Thọ cung mà đi tới.

Tô Cẩn Du nhìn bóng lưng của Hàn Cảnh Tịch, quả nhiên là hài tử nhà đế vương, có thể mưu lược đến mức này, xem ra Hàn Cảnh Tịch thích hợp làm hoàng đế hơn Cảnh Hy, hài tử này có sự vô tình, lạnh lẽo cùng quyết đoán mà 1 vị đế vương nên có. Hàn Cảnh Hy thua dưới tay hài tử này, coi như cũng là rất có mặt mũi rồi. Vừa nghĩ đến đây, độc tố từ ly rượu liền đã phát tác, khiến Tô Cẩn Du cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ánh mắt nàng liền như vậy từng chút mặt nhắm nghiền, cho đến khi... hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, số phận và cuộc đời của Huệ phi, đến thời điểm này, đã hoàn toàn kết thúc.

-------------------------------

Tin tức huệ phi băng được truyền ra, Hàn Cảnh Hy đã khóc liên tục nhiều ngày trời, thậm chí còn tự nhốt mình trong tẩm phòng uống rượu. Chuyện này khiến hoàng thượng càng tức giận hơn, vì một nữ nhân mà biến bản thân trở nên như vậy, Hàn Cảnh Hy có còn là hài tử của Thiên Thủy Đế Hàn Khuynh Vũ nữa hay không chứ?

Ngày phát tang của Huệ phi, Hàn Cảnh Hy cũng là không có mặt, Hàn Khuynh Vũ cũng vì Huệ phi mất, mà miễn thượng triều ba ngày, để bày tỏ lòng thương tiếc của mình với Huệ phi. Đám đại thần lúc này đương nhiên tin rằng Huệ phi là bạo bệnh qua đời, Tô gia tất nhiên là không có nghi ngờ gì. Chỉ là đêm hôm phát tang Huệ phi, có một chiếc xe ngựa đã âm thầm rời khỏi hoàng cung.

- Người trên xe là ai, còn không mau trình báo.-Lúc xe ngựa đến được cổng cung đã bị thị vệ cổng cung chặn lại.

- Xe của bản công chúa, các ngươi cũng dám cản sao?-Hàn Cảnh Tịch ở trong xe ngựa âm trầm lên tiếng, khiến đám thị vệ rất nhanh cúi đầu hành lễ.

- Công chúa thứ tội, chỉ là hôm nay là ngày phát tang của Huệ phi nương nương, sợ có kẻ lợi dụng nhằm ý đồ xấu nên chúng tiểu nhân mới cẩn thận một chút.-Thống lĩnh thị vệ lên tiếng trình bày.

- Bản công chúa nhận lệnh mẫu hoàng xuất cung làm chút chuyện, các ngươi đừng làm trễ nải việc của bản công chúa.-Hàn Cảnh Tịch tiếp tục.

- Dạ công chúa.-Thống lĩnh thị vệ không nghi ngờ gì mà lập tức để xe ngựa của Hàn Cảnh Tịch đi qua, ai mà không biết thời gian này, nhị công chúa được sủng ái, là thay hoàng thượng làm việc chứ. Chỉ là chúng không ngờ trên xe ngựa lúc ấy, còn có một nữ nhân khác, mà hôm nay đáng nhẽ, chính là ngày phát tang của nàng ấy.

Phiên ngoại 6: Kết thúc

Ngồi trên xe ngựa, Tô Cẩn Du vẫn nghiêm túc nhìn Hàn Cảnh Tịch đang yên lặng nhắm nghiền đôi mắt. Tô Cẩn Du vạn vạn không ngờ, bản thân nàng còn có thể từ cõi U Minh mà quay trở lại, không những thế lại còn chính là Hàn Cảnh Tịch đã cứu nàng. Quay lại thời điểm nàng uống ly rượu độc ấy, ly rượu kia là có độc nhưng không đến mức giết người. Sau khi uống vào, người uống sẽ rơi vào trạng thái chết giả, đêm hôm đấy, khi Huệ phi đường đưa thi thể vào linh cữu đặt tại chính điện của Vĩnh Thọ cung, người của Hàn Cảnh Tịch đã âm thầm đưa một viên thuốc giải vào miệng của Tô Cẩn Du, cho nên lúc đấy, ai ai cũng nhận định Huệ phi đã mất, cho nên sẽ không tái giám thi nữa. Sau đó chờ đến lúc phát tang, linh cữu đã hoàn toàn được niêm phong, Hàn Cảnh Tịch mới làm một trò trộm miêu tráo phụng, cho một cái xác của cung nữ vào linh cữu, rồi đưa Tô Cẩn Du rời khỏi linh cữu, an bài xe ngựa cùng nàng ly cung, từ đầu đến cuối, Hàn Cảnh Tịch đã tính toán cẩn thận từng bước.

- Tại sao lại cứu ta?-Đây là câu hỏi mà Tô Cẩn Du đã suy nghĩ rất nhiều lần từ khi tỉnh lại.

- Ta cứu người không phải là vì người, mà là vì tỷ tỷ của ta. Ta đã nói rồi, ta không như tỷ tỷ, không đến mức mưu hại thủ túc như vậy.-Hàn Cảnh Tịch từ xưa đến này một khi đã quyết định làm gì liền sẽ không hối hận, ngay từ đầu nàng đã không hề có ý định muốn giết chết Tô Cẩn Du, cho dù Tô Cẩn Du đã biết hết chân tướng về mưu kế của nàng.

- Nhị công chúa không sợ rằng ta sẽ nói chuyện nay với Cảnh Hy sao?-Tô Cẩn Du vẫn là không tin Hàn Cảnh Tịch muốn thành toàn cho nàng và Cảnh Hy ở bên nhau.

- Nếu ta là người ta sẽ không làm như thế, nếu người thật sự nói cho tỷ tỷ, vậy thì người sẽ đẩy tỷ ấy vào chỗ sống không bằng chết. Hiện tại mẫu hoàng đối với tỷ tỷ đã mất hết hoàn toàn tín nhiệm cùng sủng ái, tỷ tỷ đời này đã không thể tiếp tục tranh đoạt nữa rồi, cho nên nếu là an phận, vậy thì còn có thể hưởng vinh hoa phú quý, an nhàn sống 1 đời 1 kiếp. Còn nếu tiếp tục muốn tranh với ta, vậy thì nên nghĩ cách tốt hơn là công khai chỉ điểm tố giác ta hãm hại thủ túc.-Hàn Cảnh Tịch đương nhiên hiểu rõ, Tô Cẩn Du là nữ nhân thông minh, sẽ không như vậy nói với Hàn Cảnh Hy chuyện này đâu.

- Nhị công chúa quả nhiên đã tính toán chu toàn mọi chuyện rồi.-Tô Cẩn Du lúc này quả nhiên phải nhìn hài tử mới 11 tuổi trước mắt bằng 1 con mắt khác.

Hàn Cảnh Tịch chỉ mỉm cười không nói, yên tĩnh lại vây trùm lấy cỗ xe ngựa lúc này đang đưa các nàng tới ngoại ô kinh thành. Khi đến nơi, Hàn Cảnh Hy hiện tại đã đứng chờ ở một ngôi nhà bỏ hoang, nhìn thấy Tô Cẩn Du từ trên xe ngựa bước xuống, Hàn Cảnh Hy nhịn không được muốn bật khóc, nàng tiến tới, ôm chặt lấy nữ nhân kia vào lòng.

- Cẩn Du, xin lỗi, xin lỗi, để nàng chịu khổ rồi.-Hàn Cảnh Hy lúc này đã kìm không được nước mắt, tay vô thức siết chặt Tô Cẩn Du hơn.

Tô Cẩn Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hàn Cảnh Hy, tâm tình cũng đặc biệt xúc động, nàng vùi mình vào lòng của Hàn Cảnh Hy, cũng nghẹn ngào mà rơi lệ. Hàn Cảnh Hy lúc này mới nhìn đến Hàn Cảnh Tịch đang đứng đó, cũng nhẹ dành cho nàng một ánh mắt biết ơn.

- Muội muội, cảm tạ muội.-Hàn Cảnh Hy âm trầm lên tiếng.

- Chúng ta là tỷ muội, đây là chuyện tối thiểu ta có thể làm cho tỷ.-Cứu một mạng người đối với Hàn Cảnh Tịch, vừa là chuyện đơn giản, nhưng cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu chuyện bại lộ, chỉ sợ tất cả đều sẽ không nhận được kết quả tốt, nhưng Hàn Cảnh Tịch vẫn là đã liều một lần rồi.

Thực ra ngày ấy khi đến thăm Hàn Cảnh Hy, Hàn Cảnh Tịch đã âm thầm nói cho Hàn Cảnh Hy biết kế hoạch trộm miêu tráo phụng này của nàng, cho nên khi Huệ phi qua đời, để đi dời sự chú ý của mẫu hoàng, Hàn Cảnh Hy vẫn là phải diễn một màn thương tâm đau lòng, để cho mẫu hoàng không có bất cứ nghi ngờ gì.

- Tỷ tỷ, sau này từng bước tỷ tỷ và Huệ phi đi qua cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, tỷ tỷ muốn để Huệ phi nhập phủ, ta không ngăn cản, nhưng tỷ tỷ cũng biết nếu để mẫu hoàng biết được Huệ phi còn sống, cả ba chúng ta sẽ phải chịu tội khi quân, lừa dối quân vương, cho nên tỷ tỷ cùng Huệ phi sau này, vẫn là nên thu liễm một chút, đừng để tái xảy ra chuyện.-Hàn Cảnh Tịch thấp giọng nhắc nhở.

- Ta đã biết, tạ muội muội nhắc nhở.-Hàn Cảnh Hy gật đầu.

- Được rồi, chuyện ta cần làm cũng đã làm xong, đã đến lúc hồi cung rồi, tỷ tỷ, bảo trọng.-Hàn Cảnh Tịch chỉ nói thêm duy nhất lời này, sau đó lên xe ngựa rất nhanh rời đi, ở trên xe ngựa Hàn Cảnh Tịch chỉ có thể vô thức thở dài, xem ra nàng vẫn là đối với Hàn Cảnh Hy, quá mức nể tình thủ túc rồi.

Chỉ là không nghĩ vừa về đến hoàng cung, thái giám bên cạnh nàng đã rất nhanh chạy tới, báo rằng mẫu hoàng đang tìm nàng, Hàn Cảnh Tịch đối với việc này liền lo lắng không ngừng, cũng không dám như vậy mà chần chừ thêm, đành phải hướng Dưỡng Tâm Điện đi tới. Lúc này Hàn Khuynh Vũ vẫn là đang ngồi phê duyệt tấu chương. Nhìn thấy Hàn Cảnh Tịch tiến vào bên trong, Hàn Khuynh vũ liền nhẹ đặt bản tấu sớ xuống, thâm thúy nhìn Hàn Cảnh Tịch.

- Nói xem, tội của con là gì ?-Hàn Khuynh Vũ ánh mắt sắc lạnh, nhìn như không nhìn hướng hàn Cảnh Tịch hỏi.

- Nhi thần...!-Nghe lời này Hàn Cảnh Tịch nhanh chóng quỳ xuống, thân thể vô thức run lên. Lẽ nào mẫu hoàng đã biết chuyện nàng lén thả Tô Cẩn Du đi, nhưng mẫu hoàng sao có thể biết.-Nhi thần không hiểu mẫu hoàng đang nói gì?

- ĐỪNG NÓI DỐI TRƯỚC MẶT TRẪM, con đã làm những gì tự con hiểu rõ.-Hàn Khuynh Vũ quát lớn, hai hài tử này của nàng cũng tốt quá mà, đứa này đứa kia liên tiếp muốn qua mặt nàng. Nếu mấy trò cỏn con này nàng cũng không nhìn ra, vậy nàng còn xứng làm hoàng đế Đại Thiên nữa sao?

- Nhi thần...! nhi thần biết tội, mong mẫu hoàng trách phạt, chỉ là thỉnh mẫu hoàng, buông tha cho tỷ tỷ và Huệ phi.-Hàn Cảnh Tịch một mình nhận tất cả lỗi lầm.

- ...-Hàn Khuynh Vũ nghe lời này, cơn giận liền giảm bớt phân nửa.-Nói thử xem.

- ...-Hàn Cảnh Tịch nghe thấy Hàn Khuynh Vũ giọng nói đã không còn như trước tức giận, liền mới dám nuốt nước bọt lên tiếng.-Mẫu hoàng, mặc dù người không nói, nhưng nhi thần biết người đối với Huệ phi luôn có áy náy, người chính là không nỡ giết Huệ phi, nhưng Huệ phi không thể không chết. Nhi thần cứu 1 mạng của Huệ phi, vừa là để giúp cho mẫu hoàng giảm bớt đi tội lỗi, cùng với đó là hàn gắn một phần tình cảm giữa người là tỷ tỷ. Tỷ tỷ là đích nữ, cũng là trưởng nữ của người, cho dù là có phạm lỗi, nhưng cũng là máu mủ của người, người tất nhiên không hy vọng tỷ tỷ vì một nữ nhân mà ôm nỗi hận với người. Cho nên nhi thần tự mình chủ trương, mong mẫu hoàng trách phạt.

- Cảnh Tịch, mẫu hoàng quả thật hy vọng, con thả Huệ phi đi, nhưng càng hy vọng con không thả nàng ta đi.-Hàn Khuynh Vũ nghe lời này, quả nhiên hài lòng gật đầu. Hài tử này... mới có 11 tuổi, quả nhiên so với Cảnh Hy trưởng thành hơn nhiều.-Tịch nhi, đứng lên đi.

- Tạ mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Tịch rất nhanh đứng dậy.

- Con có biết, trong nhân sinh của trẫm, có những việc là thân bất do kỷ, những chuyện trẫm muốn làm, trẫm chưa chắc đã có thể làm, nhưng chuyện trẫm không muốn làm, nhưng lại là chuyện trẫm không thể không làm. Vì trẫm không chỉ là Hàn Khuynh Vũ, mà còn là hoàng đế của Đại Thiên thiên hạ này. Những lời hôm nay của trẫm, con phải nhớ cho thật kỹ.-Hàn Khuynh Vũ âm trẫm hướng Hàn Cảnh Tịch lên tiếng.

- Nhi thần... nhi thần hiểu rõ.-Hàn Cảnh Tịch nhìn ánh mắt thân thúy của Hàn Khuynh Vũ, cũng như vậy gật đầu.

- Được rồi, lui xuống đi.-Hàn Khuynh Vũ nhẹ thở dài phất tay để Hàn Cảnh Tịch rời đi.

- Dạ mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Tịch không nghĩ Hàn Khuynh Vũ lại như vậy có thể dễ dàng không trách phạt nàng. Nhưng Hàn Cảnh Tịch đương nhiên cũng không dám nhiều lời, liền rất nhanh lui xuống.

- Tịch nhi...!-Hàn Khuynh Vũ nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hàn Cảnh Tịch, liền âm trẫm một lần nữa gọi nàng lại trước khi bóng nàng khuất khỏi Dưỡng Tâm Điện.-Sau này... tuyệt đối không được như vậy mềm lòng nữa.

- Nhi thần... hiểu rõ.-Hàn Cảnh Tịch không hiểu thâm ý sau này của Hàn Khuynh Vũ là gì, nhưng vẫn là âm trầm thi lễ.

Hàn Cảnh tịch rời đi Dưỡng Tâm Điện, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, quả nhiên trong thâm tâm của mẫu hoàng, mấy trò cỏn con của nàng và tỷ tỷ vốn không qua mắt được người. Chỉ là không ai nghĩ được sáng hôm sau, Hàn Khuynh Vũ ban ra một thánh chỉ, khiến cho triều đình dậy sóng không thôi.

"Nhị công chúa, Hàn Cảnh Tịch đoan tuệ hiện đức, tài mạo hơn người, rất hợp ý trẫm. Nay hoàng thiên thương xót, hạ chỉ phong làm hoàng thái tử. Khâm thử"

Ngay cả Hàn Cảnh Tịch nhận được chiều chỉ này, cũng không thể tin được mà nhìn Du công công, mẫu hoàng, phong nàng làm hoàng thái tử, đây là chuyện gì vậy?

- Thái tử điện hạ, thỉnh nhận chỉ. Hoàng thượng cũng phân phó Nội vụ phủ an bài tốt Đông cung cho người, sau một đoạn thời gian ngắn nữa, người sẽ chuyển đến Đông cung ở.-Tiểu Du Tử đưa chiếu chỉ đến tận tay Hàn Cảnh Tịch.

- Vậy... vậy còn Trì nhi?-Hàn Cảnh Tịch không yên tâm nhất chính là Hàn Cảnh Trì.

- Chuyện này... vẫn là để hoàng thượng sau an bài cho tam công chúa.-Tiểu Du Tử cũng không dám nói bừa. Nhưng ai cũng biết trong cung tam công chúa và thái tử điện hạ thân thiết, tam công chúa lại như vậy không như hài tử bình thường, tất nhiên phải đặc biệt chú tâm một chút.

Chuyện hoàng thượng đột ngột phong nhị công chúa làm trữ quân, tạo nên không ít sóng gió nơi triều đường. Đám đại thần ủng hộ đại công chúa liền thượng tấu không ngừng, nói rằng nhị công chúa còn nhỏ tuổi, không thích hợp phong làm trữ quân. Còn nói xét vế vai vế, Đại công chúa là trưởng nữ, vẫn là nên phong đại công chúa làm trữ quân. Nhưng Hàn Khuynh Vũ tất nhiên không để tâm đến bọn chúng, nàng sau đó ân chuẩn để cho Hàn Cảnh Tịch lúc này mới 11 tuổi thượng triều nghị sự. Hàn Cảnh Tịch tư chất hơn người, lại sắc bén thông minh, tất nhiên đối với chuyện triều đường rất có chính kiến, khiến đám đại thần kia được mở rộng tầm mắt một phen. Hai năm sau khi Hàn Cảnh tịch được phong thái tử, đám đại thần của đã không còn dảm mở nửa lời nói thái tử điện hạ không thích hợp cho ngôi vị trữ quân nữa.

----------------------------------

Năm Thiên Thủy thứ 20, Thiên Thủy Đế Hàn Khuynh Vũ thoái vị, nhường ngôi lại cho thái tử Hàn Cảnh Tịch. Tân đế đăng cơ, lấy niên hiệu Thiên Thụy Đế, lúc này Hàn Cảnh Tịch đã 20 tuổi. Hàn Cảnh Tịch đăng cơ, liên tục đưa ra những cải cách nông nghiệp và thương nghiệp phù hợp, khiến cho Đại Thiên tương lại trở nên hưng thịnh hơn bao giờ hết.

Còn về thái thượng hoàng và thái hậu nương nương, triều đường thì nói, thái thượng hoàng và thái hậu nương nương lui về Viên Minh Viên dưỡng lão, sớm đã không quản chuyện triều chính. Nhưng ít ai biết Thái hậu và hoàng thượng lúc này đã sớm rời khỏi kinh thành đi du sơn ngoạn thủy. Dẫn theo cũng chỉ có duy nhất tứ công chúa, nữ nhi duy nhất của Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Thanh Ca, tên là Hàn Cảnh Như.

Trên con thuyền nhỏ lúc này đang trôi dọc xuôi xuống Giang Nam, Hàn Khuynh Vũ đang cùng với Hàn Cảnh Như ngồi đánh cờ, bàn luận thi ca. Nhạn Thanh Ca nhìn một cảnh này, trong lòng trở nên thập phần ấm áp. Trước đây Hàn Khuynh Vũ đã từng hứa với nàng, sẽ đưa nàng đi du ngoạn thế gian, cùng nàng nắm tay đi đến bạc đầu. Mặc dù hiện tại đã có chút hơi muộn, nhưng vẫn là thực hiện được lời hứa năm ấy rồi. Nàng cùng Hàn Khuynh Vũ, cả một đời bộ bộ kinh tâm, thận trọng từng bước mà tranh đoạt, hiện tại đến cuối cùng cũng đã tìm thấy hạnh phúc rồi.

Chỉ là nghĩ đến Hàn Cảnh Tịch ở trong cung, Nhạn Thanh Ca vẫn là không khỏi lo lắng, bởi vì dưới con mắt của nàng, nàng cảm thấy Tịch nhi và Trì nhi, có gì đó không đúng. Trì nhi hiện tại đã 16 tuổi, trổ mã cực kỳ xinh đẹp, mấy năm trước lại được thái y viện như vậy chữa tốt máu bầm trong não, giờ đã không còn là một hài tử ngốc của năm nào nữa. Trì nhi giờ đây là đóa hoa phù dung, xinh đẹp nở rộ, mị khuynh thiên hạ, dung mạo so với nàng cùng Mạc Như Thuần năm ấy cộng lại còn mị hoặc hơn rất nhiều, khiến cho bất cứ vương tôn công tử nào cũng mê đắm không thôi, cũng không ít người người Hàn Khuynh Vũ cầu thân, nhưng đều bị Cảnh Trì mọi cách từ chối. Từ sau khi Hàn Khuynh Vũ rời cung, chuyện cầu thân tất nhiên sẽ do Cảnh Tịch định đoạt, nhưng Cảnh Tịch lại như vậy còn khốc liệt hơn cà Hàn Khuynh Vũ, thậm chí còn trừng phạt thật nặng bất cứ ai có ý cầu hôn Cảnh Trì. Mà Cảnh Trì lại như vậy dính chặt lấy Cảnh Tịch, cùng tẩm cùng thực y như trước đây, nói hai hài tử này là tỷ muội ruột, thân thiết cũng không sao, nhưng nếu mà nảy sinh tình ý, vậy thì sẽ bị người đời chê cười không thôi, mặc dù nàng đã nhiều lần nói với Hàn Khuynh Vũ việc này, nhưng Hàn Khuynh Vũ nàng ấy đều không nghiêm trọng mà xem xét.

Dù sao cũng không lo ngại, bởi vì Cảnh Tịch hiện tại đã có hoàng hậu cùng vài phi tử tử bên cạnh, dưới gối đã sớm có hài tử nối dõi, cho nên cho dù có cùng Cảnh Trì phát sinh ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, vậy thì hài tử có hài tử chi phúc, cấm cản cũng vô ích mà thôi. Giang sơn này hiện là của chúng, hạnh phúc hiện tại cũng là của chúng, chúng muốn làm thế nào, thì liền là như thế đi. Đây là nói Hàn Khuynh Vũ vô tâm, hay là nói nàng tôn trọng các hài tử đây.

Và tất nhiên là suy nghĩ cùng lo lắng của Nhạn Thanh Ca không hề sai, lúc này ở trong Dưỡng Tâm Điện nơi Tử Cấm Thành, dưới màn trướng hoàng kim, thân thể của hai nữ tử xích lõa vẫn như vậy điên cuồng mà dính chặt lấy nhau, làm những hành động thân mật khiến cho bất cứ ai cũng đỏ mặt tai hồng, hai thân thể này, một là hoàng đế Đại Thiên của hiện tại Hàn Cảnh Tịch, còn lại chính là tam công chúa mị khuynh thiên hạ Hàn Cảnh Trì.

Sau một trận mây mưa, Hàn Cảnh Tịch ôm Hàn Cảnh trì vào lòng, nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn. Cảnh Trì của hiện tại mới vừa qua sinh thần 16 tuổi, nàng cùng nàng ấy đã làm chuyện này, quả nhiên Hàn Cảnh Tịch cảm thấy bản thân, cầm thú không bằng, nữ tử trong lòng là thân muội muội của nàng, vậy mà nàng lại có thể làm ra được chuyện như vậy.

- Tịch... đang nghĩ gì thế?-Hàn Cảnh Trì cảm thấy Hàn Cảnh Tịch dường như có tâm sự, liền ở trong lòng nàng thấp giọng nỉ non.

- Trì nhi, muội có hận trẫm không?-Hàn Cảnh Tịch thở dài liền hỏi câu này. Nàng muốn nghe đáp án, nhưng cũng rất sợ đáp án của Hàn Cảnh Trì.

- Hận?-Hàn Cảnh Trì không hiểu, ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh Tịch, lúc này gương mặt của Hàn Cảnh Trì phiếm hồng, kinh diễm động nhân tâm, khiến Hàn Cảnh Trì vô thức nuốt nước bọt. Nữ nhân này chính là yêu hồ chuyển thế.-Muội nên hận Tịch cái gì?

- Là trẫm trước ngăn cản mọi mối hôn sự của muội, là trẫm trước mê đắm sắc đẹp của muội, cũng là trẫm trước ép muội làm chuyện cầm thú này. Muội là nên hận trẫm.-Hàn Cảnh Tịch khổ sở lên tiếng, nàng tự trách bản thân mình, nhưng cũng càng hận bản thân mình đã quá mê đắm Cảnh Trì.

- Tịch của muội là hoàng đế, quyền khuynh thiên hạ, còn là tình nhân của muội, nếu không phải là Tịch, vậy thì không có bất cứ ai xứng với muội, muội không hối hận.-Hàn Cảnh Trì yêu mị bật cười, mị hoặc vươn người hôn lên môi của Hàn Cảnh Tịch.-Tịch yêu muội không?

- Trẫm đương nhiên là yêu muội.-Hàn Cảnh Tịch ngay cả bản thân cũng không biết mình từ lúc nào đã yêu sang Hàn Cảnh Trì, Hàn Cảnh Tịch chỉ biết nhân sinh của nàng đã sớm không thể thiếu Hàn Cảnh Trì.

- Như vậy là đủ rồi, muội yêu Tịch, Tịch cũng yêu muội, muội không hối hận, cũng sẽ vĩnh viễn không rời đi Tịch. Muội chỉ hận bản thân là thân muội muội của Tịch, muội không thể vì Tịch mà sinh con đẻ cái, đây chính là điều duy nhất mà muội cảm thấy đau lòng.-Hàn Cảnh Trì từ nhỏ chỉ biết đến một Hàn Cảnh Tịch yêu thương, chăm sóc cho nàng. Đời này của nàng, đã sớm chú định sẽ giao toàn bộ cho Hàn Cảnh Tịch rồi.

- Trẫm không cần hài tử, trẫm chỉ cần Trì nhi, vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm, chỉ cần Trì nhi.-Hàn Cảnh Tịch lại một lần nữa xoay người đặt Hàn Cảnh Trì dưới thân.

Hàn Cảnh Trì đối với Hàn Cảnh Tịch chính là một loại độc dược mà không có thuốc giải. Từ 3 năm về trước, khi Hàn Cảnh Trì bắt đầu trổ mã, Hàn Cảnh Tịch đã sớm bị nàng câu đi hồn phách. Nhưng ban đầu, Hàn Cảnh Tịch chỉ nghĩ đây là tình cảm tỷ muội, không đáng để để tâm, nhưng rồi dần dần Hàn Cảnh Tịch cảm thấy thứ tình cảm nàng dành cho Cảnh Trì không đơn thuần chỉ là tỷ muội chi tình, chỉ cần không gặp sẽ luôn nghĩ đến, sẽ luôn nhớ nhung không ngừng.

Hàn Cảnh Tịch khi ấy tưởng bản thân đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, Hàn Cảnh Tịch cho rằng nàng là mê đắm sắc đẹp của Cảnh Trì cho nên mới sinh ra những suy nghĩ không nên có. Nhưng năm ấy, khi Hàn Cảnh Trì nói với nàng Hàn Cảnh trì đời này không muốn gả, chỉ muốn ở cạnh nàng cả đời, thì nàng đã sớm biết, nàng cùng với vị muội muội này chính là sinh tử không thể chia lìa được nữa rồi. Đây là nghiệt của nàng, cũng... là phúc của nàng. Hàn Cảnh Tịch đời này, chỉ hy vọng có thể cùng với Hàn Cảnh Trì, trường trường cửu cửu.

*Hoàn*

--------------------------------

Lời của tác giả: Au để cho Cảnh Trì và Cảnh Tịch đến với nhau như vậy có hơi quá không hả các nàng? :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt