CÔ ĐƠN TRONG NỖI NHỚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sài Gòn một chiều cuối hạ đầu thu. Ánh nắng vàng nhè nhẹ len lõi trong những giọt mưa còn xót lại.Bầu trời trong xanh kết hợp với những chòm mây trắng đang trôi lơ lửng, xa xa là những cánh chim chiều đang uốn lượn tung tăng trên nền trời xanh ngắt. Bên vệ đường là những hành cây đã chuẩn bị tâm thế cho một mua thay áo mới. Không còn cái gay gắt của ngày hè, cũng không còn những cơn mưa vội vã đến rồi đi mang theo cái nồng đượm, cái ẩm ướt của Sài Gòn vào hạ. Tất cả dường như đang chuyển một bước chuyển thật chậm rãi. Bước chuyển của thời gian, bước chuyền của vương vấn hoài niệm. Nó khiến con người ta không khỏi cảm thấy lưu luyến và bịn rịn.

Sài Gòn thật đẹp, Tôi thích sài gòn không phải là ở cuộc sống tấp nấp hay những cao ốc xếp ngôi mọc lên, cũng không phải là ánh sáng rực rỡ mà Sài Gòn về đêm ban tặng. Mà Tôi thích nó chỉ đơn giản là những lúc cô đơn tôi có thể chạy vòng quanh qua những con phố hay len lõi trong từng dòng người tấp nập. Hay thậm chí là ghé vào một quán cà phê ven đường để ngồi đó và cảm nhận về cuộc sống của mình.

Như một thói quen không thể bỏ của mình, cuối tuần Tôi sẽ xách xe chạy trên những con phố dài quen thuộc. Rồi tấp vô một quán cà phê xưa cũ, gọi một ly cà phê phin ngồi nhâm nhi và nghe những bản nhạc ở đó. Thật kì lạ " Sao chị không bao giờ gọi thức uống khác mà chỉ thích uống cà phê phin không đường vậy?" Câu nói của cô bé phục vụ làm tôi mỉm cười. " Chị quen rồi em à!". Không biết từ bao giờ Tôi chỉ thích cà phê đen. Thích ngồi ngắm những giọt cà phê chảy từ từ , thích mùi thơm bốc lên tới mũi. Có lẽ vì vị đắng của cà phê có phần giống như mảng kí ức đắng chát của Tôi. Nên nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu và tĩnh lặng hơn.

Tôi đã sống ở đây được hai năm, kể từ khi lần đâu tôi đặt chân lên mảnh đất này để đi học. Cuộc sống của một đứa sinh viên như Tôi cũng chẳng khác gì với chúng bạn cùng trang lứa. Vẫn ngày hai buổi lên trường, rồi tối đi làm thêm kể trang trải cho một phần cuộc sống. Nó chẳng có gì mới cả...không tình yêu, không những mối quan hệ ngoài luồng và không...có một gia đình để có thể trở về sau những mệt mỏi của cuộc sống đời thường.

" Cà phê của chị đây" giọng của cô bé phục vụ lúc nãy, vừa đặt ly xuống cô bé nhỏm miệng cười một nụ cười tươi trong treo như ánh nắng của mùa hè vậy. Tôi và cô bé này có một điểm chung là chúng tôi cùng quê với nhau. Cùng được sinh ra trên mảnh đất miền Trung đầy nắng và gió. Chính vì vậy, mỗi lần đến đây được nghe giọng của cô bé, tôi như tìm lại được cái dư vị nồng nàn, cái hơi thở quen thuộc mà chỉ có người miền trung mới có thể có. Nó khiến Tôi nhớ về quá khứ của mình. Nhớ về cuộc sống nơi làng quê với những cánh đồng lúa xanh mơm mởn. Hay chiều chiều ngồi dọc trên những bờ cỏ nhìn lũ trẻ cùng làng thả diều . Ở quê tôi, diều thường được lũ trẻ tự tay làm từ giấy của những cuốn tập xài rồi và phần khung sẽ được chúng tận dụng từ phần sống lưng của những chiếc lá dừa. Cộng với một vài sợi cước và băng keo thì chúng có thể tạo ra một con diều rồi. Những cánh đồng gặt xong, đất bắt đầu khô và đó cũng là lúc mà những con diều trắng tung bay trong gió, mang theo hơi thở của quê hương của con người nơi đây. Mỗi lần nhìn những cánh diều được bọn trẻ thi nhau thả xem của đứa nào cao hơn. Lòng tôi lại kéo theo một cảm giác rạo rực, Tôi cũng muốn được bay. Bay thật cao và thật xa. Bay đi để có thể quên đi những kí ức không mấy êm đềm của mình.

Tôi sống cùng với bà ngoại. Bà cũng đã lớn tuổi rồi. Hằng ngày bà hay ra chợ bán rau, lấy tiền đó nuôi tôi ăn học. Tôi sống và lớn lên trong tình yêu thương và chắc góp từ bà. Hằng ngày Tôi vẫn phụ bà bán hàng và vẫn đi học đề đặn. Tôi luôn tâm niệm sau này mình sẽ làm thật nhiều tiền để có thể mua cho bà một chiếc Cát- xét để bà có thể nghe cải lương mỗi đêm trước khi ngủ. Nhưng bất công thay thời gian và bệnh tật đã không Bà có cơ hội đề tận hưởng những niềm vui nho nhỏ này.

Từ ngày bà mất, Tôi một mình sống trog cô đơn và lạnh lẽo, không một người thân bên cạnh. Ba là ai? Mẹ là ai? Tôi không hề và cũng không muốn biết. Chỉ biết rằng Tôi được sinh ra trong một cuộc tình sai trái của mẹ. Khi mẹ mang thai tôi vì áp lực gia đình và miệng đời mà bà đã bỏ tôi lại cho bà nuôi, lâu lâu mới gửi về một lá thư, hỏi thăm được vài dòng. Và lần nào cũng nói " Con đang bận công việc, chồng con không biết chuyện con từng có con. Nên mẹ đừng bao giờ tìm con, con sợ con sẽ mất đi hạnh phúc mới của mình mà con vất vả lắm mới tìm đươc. Mẹ ráng lo cho con bé...." Lần nào cũng vậy. Những dòng thư viết vội, những lo lắng sợ bị phát hiện mỗi lúc một nhiều lên theo từng bức thư. Chưa bao giờ từ trong những vần thư đó. " Mẹ" gọi tên Tôi.... Dù chỉ một lần. Có lẽ Tôi tên là gì bà cũng không biết. Chỉ biết Tôi là núm ruột mà cuộc tình sai trái kia mang lại. Khi lỡ mang thai, vì thai lớn nên không thể bỏ được. Bà đành ngậm đắng nuốt cay sinh Tôi ra và bỏ đi ngay khi Tôi còn chưa được tuần tuổi.

Tôi vẫn còn nhớ trước lúc mất, bà cầm tay Tôi trong nước mắt, giọng bà yếu dần, hơi thở hom hem , mắt bà chỉ mở hờ như đang tìm kiếm một cái gì đó. Bà cố gắng nói với Tôi từng chữ ngắt quãng " Con.. con tha thứ cho mẹ của con nha. Đừng...đừng có oán giận mẹ.. Mẹ con cũng vì cuộc sống, chứ mẹ con thương con lắm..." Vừa nói bà càng ghì chặt vào tay tôi. Như muốn nghe được sự đồng ý từ lời thỉnh cầu trước lúc chết của Bà. Tôi nước mắt lăn tròng, sụt sùi mà gật đầu. Có lẽ đây là điều Tôi có thể làm duy nhất cho bà an lòng trước lúc ra đi. Đám tang bà, hàng xóm phụ Tôi lo cho bà một nơi an nghỉ. Căn nhà vốn nhuộm màu thời gian và tĩnh lặng giờ càn trở nên hiu hắt hơn. Nhìn đâu cũng thấy dáng hình của ngoại, cái dáng ngồi trên võng , tiếng đưa kèn kẹt, đôi taygầy guộc cầm cái quạt mo cau quạt qua quạt lại dưới cái nóng của mùa hè về đêm. Những tiếng thờ dài nghe não nề phát ra từ những nỗi mưu sinh ngày thường từ Ngoại. Tất cả như đang hiện về.Tôi nhớ Ngoại, nhớ cái vuốt tóc nhè nhẹ, nhớ mâm cơm rau đắng cá kho quẹt của Bà. Nước mắt Tôi cứ lăn dài trên má, lòng không khỏi nhói đau. Người ta nói, khóc nhiều sẽ làm bản thân chìm trong giấc ngủ. Không biết thật hay không nhưng mỗi lần khóc vì nhớ Bà, Tôi lại chìm vào giấc mơ với tiếng võng đong đưa và lời ru ầu ơ từ Bà. Cảm giác được Bà vỗ về thật ấm áp và êm đẹp . Tôi muốn mình mãi mãi cứ ở trong mơ đề không phải trở về cuộc sống tẻ nhạt và thiếu vắng hơi ấm của Bà. Nhưng giấc mộng có đẹp biết bao thì khi thức giấc cũng chỉ là một mình Tôi huyễn hoặc mà thôi. Bà giờ đã ở một nơi rất xa , nơi đó có gió, có mây có nắng nhẹ và hơn hết nơi đó không có những muộn phiền lo âu.

Rời quê, mang theo trong gói hành trang là bức ảnh về bà. Giờ đây Tôi đã là sinh viên ,ngày ngày đối diện với sách vở và công việc sẽ khiến tôi không còn thời gian để nghĩ về những điều xưa cũ. Nhưng sao bản thân vẫn không...không thể quên được người "Mẹ". Người bỏ tôi để chọn cho mình một hạnh phúc riêng tư?. Tôi từng nói Tôi không muốn biết về bà, nhưng có lẽ " không muốn biết" không có nghĩa là tôi không nghĩ và không tự đặt ra trong lòng những câu hỏi về người ấy.

Tôi tự hỏi " Tại sao bà lại ích kỉ như vậy?", " Tại sao bà không về thăm Ngoại..hay viện một cái cớ gì cũng được mà về nhìn Tôi dù chỉ một lần". Những câu hỏi miên man không đầu không cuối xen kẽ là cảm giác oán trách . Tôi oán trách "Người" đã khiến tuổi thơ tôi vắng đi giọt sữa bùi của mẹ, oán "Người" khiến Tôi đi học bị bạn bè chê trách và oán "Người " Không về thắp ngoại nén nhan khi bà qua đời". Chỉ cần nghĩ thế thôi, tim Tôi dường như thắt lại, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt đến độ chỉ cần một lực nhỏ nữa là khiến Tôi ngừng thở. Vô cùng đau đớn và khó chịu. Tôi không biết mình sẽ và như thế nào nếu có một ngày " Người" đó xuất hiện. Và nói cho Tôi nghe nỗi khổ tâm của mình. Tôi sẽ thế nào đây? "Tha thứ? Hay oán giận", " giận dỗi hay bi thương"... Tôi không biết. Nó rất hỗn độn. Nó giống như một bảng pha màu của nhà hoạ sĩ vậy. Không thể đoán biết được chính xác hoạ sĩ đã pha bao nhiều màu trên tấm bảng pha này. Nhưng duy chỉ một điều có thể trả lời là nếu không có nó thì hoạ sĩ không thể vẽ nên những bức tranh vô cùng sống động và có hồn. Thiết nghĩ những câu hỏi của tôi nếu có một ngày Tôi tìm được đáp án, dù với Tôi lời giải này nó khắc nghiệt hay phũ phàng thì Tôi vẫn sẽ xem nó một phần trong bảng màu cuộc đời mình. Mà giờ đây Tôi sẽ là người tô vẽ đề cho nó trờ nên xinh đẹp và vui tươi hơn.

Sài Gòn vào thu thật đẹp, tiết trời thật dễ chịu, những cơn gió nhè nhẹ thổi dễ khiến cho những trái tim nhạy cảm thổn thức. Những vệt nắng màu vàng chiếu xuống những tàn lá xanh lam tạo thành một bức tranh vô cùng lãng mạn. Cảm giác được đắm mình trong gió, trong nắng và trong hương thu thật làm con người ta dễ quên đi những lo âu đời thường. Miên man trong dòng hoài niệm mà mình quên mất cà phê đã chảy hết rồi, giờ là lúc nếm cái vị đắng mà mùi hương của nó mang lại. Quán chiều nay hình như lại mở những bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn?. Là vị nhạc sĩ mà Tôi thích, phải nghe thôi, lâu rồi Tôi không nghe nhạc Trịnh. Lần này phải để bản thân thả hồn trong các sáng tác ấy mới được. Bất giác Tôi nở nụ cười nhẹ trên môi. Có một cái gì đó mơ hồ...nhưng cũng rất cụ thể. À! ra là tiếng của cô bé bàn bên cạnh nũng nịu mẹ đòi ăn kem đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro