Cô đơn trong nước (JohnLock fanfic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author

Mad Lori

Translator:

 glass_liar



Disclaimer:

 các nhân vật trong đây không hề thuộc về tôi



Pairing:

 Sherlock/John



Genre:

 character death, angst



Rating

: K



[

Summary

: Sherlock mắc một căn bệnh và chết.( cái sum ngắn nhất mà mình thấy luôn=.=)



Warning:

 cách xưng hô giữa hai người : "anh" cho John(bởi rõ ràng anh lớn tuổi hơn) và "Cậu" cho Sherlock.



Song trong lời văn,t sẽ đặt "anh" là Sherlock bởi t ship Sherlock/John

---------------------------

Alone on the Water






Sorrow’s my body on the waves
Sorrow’s a girl inside my cave
I live in a city sorrow built
It’s in my honey, it’s in my milk

Don’t leave my half a heart alone on the water
Cover me in rag and bone sympathy
Cause I don’t want to get over you.

--The National







________________________________________



Tôi ngồi đó và nghe những lời ấy.Chết lặng người.




Vô phương mổ. Nằm sâu.Áp lực nội sọ. Thực sự xin lỗi.Các lựa chọn. Những thu xếp.


Sherlock ngồi cạnh tôi,khoanh chân bình tĩnh. “Tôi còn bao lâu?” là tất cả những gì anh nói.




Nhà giải giẫu thần kinh kia là bạn đồng học của tôi ở Bart- một người tốt. Anh ta đang nhìn tôi với vẻ cảm thông,đúng như những gì chuyên môn họ vẫn làm .Tôi không thấy điều ấy phiền lắm. “Một tháng.Nếu ở ngoài”




Tôi còn nhiều câu hỏi nữa song Sherlock đã đứng dậy. “Cảm ơn bác sĩ.Đi nào, John” Và anh ra khỏi phòng,với tôi bắt đầu theo sau.




“John – Tôi rất xin lỗi” Người bạn cũ của tôi bảo, “Chúng ta có thể giúp anh ta cảm thấy thanh thản”




Tôi cười,ngạc nhiên khi nghe lời thoát ra khỏi miệng mình. “Cậu ấy chưa từng thanh thản một lần trong cuộc đời. Giờ cũng không cần thiết phải bắt đầu làm vậy.”



________________________________________




Chúng tôi chẳng hề nói gì trên chuyến xe về nhà. Tôi ngắm cảnh ngoài cửa sổ. 

Nhìn kìa. Nhìn thế giới kìa, vẫn quay tròn. Cảm giác mình đang rơi tõm.

 Những ngón tay của Sherlock gõ nhịp nơi đầu gối.Anh ra khỏi chiếc xe trước khi nó kịp dừng hẳn và tiến vào căn hộ,chạy lối cầu thang.Và rồi đắm chìm trong đống tài liệu. Quan sát,vứt bỏ,chất chồng. Tôi không hiểu nổi anh đang làm gì.





Tôi chỉ đứng đấy.. “Sherlock.” Không phản hồi. “Sherlock!”





“Hiện tại tôi không có hứng nghiên cứu trạng thái cảm bản thân đâu, John,thứ mà rõ ràng đang là đối tượng mục tiêu của anh”





“Thế còn trạng thái thể chất của cậu thì sao?”





Anh hừ mũi. “Xét đến những điều tôi vừa được nghe,lúc này có thể còn vấn đề nào nữa đây?”





“Chúng ta cần bàn về nó”




“Về cái gì chứ?” Anh đáp một tờ tài liệu xuống và đối diện tôi. “Rằng tôi còn có một tháng để sống?” Từng câu chữ đánh trúng tôi như loạt chấn động từ súng đại bác hạng nặng, ngay giữa khung xương sống. “Tôi ngờ rằng chính anh mới là người cần bàn về điều ấy”




“Được rồi,đúng vậy. Sherlock…”




“Quan tâm duy nhất của tôi là còn có thể làm việc trong bao lâu trước khi mất khả năng đó”




Tôi hoài nghi hỏi. “

Công việc

 của cậu?”





Cuối cùng,anh đã dừng hẳn động tác. “Tôi tin tưởng anh sẽ nói sự thật,John. Vậy nên hãy cho tôi sự thật ngay bây giờ”




Tôi hít một hơi sâu. T

háo nó ra. Thả trôi nó tựa quả bóng bay. Cột nó lại để ta có thể kéo nó về sau đó.

 “Những cơn đau đầu của cậu sẽ tệ hơn.Sự thăng bằng cũng bị ảnh hưởng,rồi cậu sẽ không thể dạo bộ hay đi đứng. Tiến trình nhận thức sẽ suy giảm cùng với sự biến mất dần của thị giác. Cậu sẽ trải nghiệm cảm giác buồn nôn,hoa mắt chóng mặt,đau đớn và yếu cơ bắp. Sau chót là mất tri giác”





Anh gật đầu. “ Anh chắc chắn đã nhận thấy vấn đề thăng bằng cùng chứng bất lực ngôn ngữ đã manh nha rồi” Tôi gật đầu lại. 





“Tôi không hề mong muốn thể nghiệm hết đống ấy, John” Anh đối mắt tôi,trông điềm tĩnh.Nhưng tôi hiểu anh hơn mọi ai khác hiểu anh, mà có lẽ là chưa từng một ai hiểu anh cả. Và tôi có thể thấy giây phút này Sherlock đang sợ hãi.




“Và tôi không thể chứng kiến cậu trải qua chúng” Tệ hơn cả suy nghĩ mất đi anh là cái ý tưởng quan sát tâm trí anh trở nên hư hại,mơ hồ nhận ra rằng nó đã từng tuyệt vời và đặc biệt thế nào nhưng chẳng thể nhớ nổi nguyên do làm sao. Quan sát nguồn sinh lực bất tận của anh bị giam nhốt trong một cơ thể không còn năng lực phục tùng mệnh lệnh,vây bọc giữa khổ sở vì thứ ngoại sinh nằm sâu trong não.





Tôi biết thứ anh muốn. Ơn chúa, thật nhẹ nhõm. “Tôi sẽ chăm sóc cậu.”




Mặt anh thoáng chốc dịu hẳn. “Tôi biết là thế” Rồi tư thế rắn rỏi của anh trở về. “ Không tiêm thuốc”




Tôi lập tức khó hiểu. “Đó là cách đơn giản nhất”




“Tôi sẽ không để bất cứ nghi ngờ gì dính dáng đến anh. Nó phải được khẳng định là tôi tự thực hiện việc ấy. Có thuốc nào không?”




“Có. Dù thời gian phát tác sẽ mất lâu hơn. Khoảng nửa tiếng.Song không đau đớn”




“Tốt. Trữ sẵn thuốc ấy và chúng ta sẽ lấy chúng ra vào ngày giờ nào đó. Tôi sẽ tiếp tục làm việc và anh sẽ không kể cho ai khác về hoàn cảnh của tôi,hiểu chưa?”




Tôi hiểu.Tôi hiểu nhưng tôi không thể tuân theo yêu cầu này và anh cũng biết là tôi không thể,nhưng tất cả mọi người có thể cùng nhau dệt lên thứ ảo tưởng dịu dàng rằng chẳng ai biết chút gì. “Được rồi”





“Chúng ta sẽ quyết khi đến lúc. Bất cứ ai muốn đến thăm tôi, tôi sẽ cho phép, nhưng, tôi sẽ để dành ngày cuối cùng một mình”




Cổ họng tôi nghẹn cứng. “Một mình?”




“Đúng.Nên tôi hi vọng anh có thể xin nghỉ việc tại phòng khám ngày đó.Nó sẽ cần được báo trước”




Sự nhẹ nhõm tràn ngập tôi. “Ah.Tôi chắc là họ sẽ thông cảm thôi”




Anh nghe được điều gì đó trong ngữ điệu của tôi và tiến gần lên một bước. “John..Khi tôi nói “một mình” ,ý tôi là ….” Anh hắng giọng.”Chà. Tôi hi vọng việc này anh có thể chấp nhận được”




Chấp nhận được. Người bạn thân nhất của tôi vừa thông báo rằng anh ta muốn dành một ngày cuối cùng trên trái Đất một mình cùng với tôi. Chẳng có chỗ nào ở đây không thể chấp nhận được.




Tâm trí tôi vẫn chưa thể tiếp xúc nổi thực tế là anh sẽ ra đi. Tôi chỉ mang máng nhớ ra cuộc sống đã từng thiếu vắng anh. Anh thầm lặng lồng ghép chínhbản thân mình vào mọi kí ức của tôi,như thể vẫn luôn hiện diện từ đầu. Anh ở Afghanistan,ngồi trên chiếc võng kế bên, nhận xét về những người khác,quấy rầy tôi lúc đang bận khâu vết thương cho ai đó. Anh ở Bart, ngắt ngang thời gian học của tôi để kéo tôi tới nhà xác, trộm lấy sách giáo khoa của tôi và đánh dấu đỏ lên chúng một khi phát hiện lỗi. Anh ở trường với tôi,ở nhà,ở công viên nơi tôi chơi đùa hồi còn là một đứa trẻ.





Tôi đứng trong căn phòng khách của chúng tôi và quan sát anh lần nữa làm việc với đống tài liệu. Ở khía cạnh nào đó, sau 2 năm anh và tôi đã thành một từ nối. Sherlock-và-John.Chỗ nối ấy hoàn thiện đến nỗi dù cho chúng tôi bị chia tách –điều thỉnh thoảng xảy ra đôi ngày hay tuần-tôi vẫn cảm nhận được đường dây vô hình liên kết với anh. Trong khoảnh khắc,tôi thấy tức giận. Bởi vì anh không phải là người sẽ phải cắt đứt nửa bản thân mình và trở lại làm một cá thể riêng biệt. John-và-[tự hư cấu]. Tuy nhiên,mối nối vẫn còn đó. Tôi sẽ chịu đựng vết sẹo khắc xuống tâm để nhắc nhở chính mình về những gì đã mất.





Chúng tôi giới thiệu lẫn nhau là bạn đồng phòng.Muốn diễn đạt đúng hơn thì,chúng tôi là những người bạn. Đôi khi người ta cho rằng chúng tôi là người yêu. Không cái nào miêu tả chính xác.Tôi không chắc rằng ngôn ngữ Tiếng anh có từ để định nghĩa về chúng tôi. Harry đã từng gọi chúng tôi là ““hetero life partners.”

(T/N: đôi cộng sự dị tính hướng?@_@)

 Sherlock thích cách gọi ấy. Nó làm anh cười.Tôi cũng không biết có đúng không nữa.Chúng tôi là-chà,chúng tôi là chúng tôi mà thôi.




Tất cả những gì tôi biết là trong ngực tôi có một cái hố sâu hoắm và nó đang dần khuếch tán với sự trống rỗng.Chỉ vài phút nữa nó sẽ nuốt chửng tôi và tôi không thể để anh nhìn thấy. “Tôi cần phải ra ngoài một lát” Tôi nói. Thứ tội lỗi khi bỏ mặc anh một mình sau thông tin mới nhận được xoa dịu phần nào bởi ý nghĩ anh thà ở một mình còn hơn phải ứng phó với một tôi bộc phát xúc cảm.




Anh chỉ gật đầu ngắn gọn. “Gặp anh sau”




Tôi quay lưng và chật vật lao xuống cầu thang.Bụng co rút. Tôi phải bám lấy tường trong giây lát.Rồi ra ngoài và bắt một chiếc xe taxi.




Tôi cố giữ bình tĩnh cho đến khi tới chỗ Sarah. Một mối quan hệ khác trong cuộc đời tôi phủ định phân loại. Bạn gái ? Không. Bạn bè? Phải,nhưng hơn thế.Bạn tình? Đôi lúc.Các danh xưng ấy có thể áp dụng,trừ việc cô ấy có sự chia sẻ với những gì tôi đã trải qua cùng Sherlock hơn bất kì ai. Cô ấy biết về mối dây nối. Nó khiến chúng tôi vừa không thể tiến tới cái đích đầu tiên mong muốn, vừa không thể lùi bước trở lại ranh giới của tình bạn.Vậy là chúng tôi lẩn khuất ở đây,vùng vô định nghĩa. Cô ấy hẹn hò với những gã khác. Còn tôi chỉ có Sherlock.




Cô ấy kéo tôi vào nhà sau khi trông thấy vẻ mặt tôi. “Chuyện gì xảy ra thế?”




Tôi run rẩy. “Sherlock.”




“Anh ta đã gây ra chuyện gì?”





“Cậu ta sẽ ra đi và tự buộc mình cùng một khối u não quái quỷ”



________________________________________



Cô ấy ôm lấy tôi khi tôi rơi vào cơn – ôi Chúa- nức nở khủng hoảng theo kiểu đáng xấu hổ,nhưng việc sống chung với sự lãnh tính triền miên của Sherlock đã khiến tôi đặc biệt vô thức trong việc bày tỏ tình cảm bản thân.Tôi đã trở thành đại diện cho chất “người” của anh. Tôi phải bộc lộ mọi xúc cảm mà anh đàn áp,nên cuối cùng tôi thực hiện gấp đôi nhiệm vụ.




Tôi kể cho cô ấy về liều thuốc cần giữ,về kế hoạch của 27.Tôi ngỡ rằng sẽ nhận được sự phản đối,nhưng cô ấy chỉ gật đầu và buông lời hợp tác.




“Anh nghĩ còn bao lâu trước khi anh ấy- chịu đựng đủ?” Cô ấy khẽ khàng hỏi.




Tôi đắp tấm khăn lạnh lên khuôn mặt sưng phồng của mình.Không thể về nhà thế này. “Anh nghĩ không đến đôi tuần nữa. Sarah,nó sẽ diễn ra cực kì mau.Anh mới chỉ chú ý thấy cơn đau đầu của cậu ta từ tuần trước,chết tiệt thật” Thanh âm tôi vỡ vụn.





Sarah vuốt tóc trên trán tôi. “Em rất xin lỗi. John”




“Thực bất công. Tại sao phải là cậu ta chứ?”




“Tại sao phải là người khác chứ?”




“Nhưng cậu ta-chúng ta cần cậu ta.Mọi người không biết về những gì cậu ta làm,những gì cậu ta đã làm nhiều đến thế nào” .Lau mặt bằng chiếc khăn ướt,tôi ngả đầu xuống ghế tựa. “Anh phải trở về.Anh cần tạm nghỉ việc.Cậu ta không nên ở một mình.Cần có trợ giúp y tế bất cứ lúc nào”




Cô ấy lắc đầu. “Tất nhiên rồi,Nhưng đó không phải lý do” Tôi chỉ nhìn cô ấy. “Thừa nhận nó cũng không sao đâu”




“Rằng anh muốn dành nhiều thời gian nhất có thể với anh ấy trước khi kết thúc”




Môi tôi lần nữa run rẩy.Kết thúc. Cái kết của cậu ấy. Chúa ơi,nó không thể là sự thực được. “Anh đã từng nghĩ thời gian còn rất rất nhiều” 




Sarah lại ôm tôi,và tôi tiếp tục khóc. Tôi thấy thực ngớ ngẩn nhưng tốt hơn là làm thế bây giờ. Tôi không muốn thế này trước mặt 27.





Và cô ấy đã đúng.Ngay khi trở về nhà,tôi sẽ không bao giờ một lần rời khỏi anh.





________________________________________



Anh làm việc.Tôi không tới phòng khám.Chúng tôi nhận án nối tiếp án.Anh không ngủ,cũng giống tôi. Tôi chợp mắt khi anh đi tắm,hoặc lúc anh bận việc gì mà tôi không giúp được.




Tôi lặng lẽ giải thích tình huống với Lestrade.Ông ta trông bị chấn động,nhưng nhanh chóng phục hồi nét mặt.Tôi hứa sẽ để ông ta biết một khi có quyết định.Tương tự với Angelo,biết rằng ông ấy sẽ truyền khắp cả thế giới.





Sherlock kiên quyết giữ kín với bà Hudson.Tôi đồng ý.Nếu nói,chúng tôi sẽ chẳng thể sống an lành.Chúng tôi sẽ đợi đến khi không che giấu được nữa.





Sarah mang thuốc tới cho tôi.Hai viên,trắng mịn. Tôi luôn giữ chúng bên người.Anh sẽ không uống chúng mà thiếu vắng sự trợ giúp của tôi, ai biết lúc nào đó anh sẽ nổi điên lên,văng tục và nuốt chửng chúng trong cơn giận dữ chứ.Cái ý tưởng về nhà sau khi mua sắm rồi phát hiện anh- chà. Dám thế lắm. Tôi sẽ giữ riêng những viên thuốc này.




Ước chừng vài ngày không có chuyển biến xấu đi. Và rồi,nét mặt căng cứng báo hiệu cơn đau đầu trôi tuột cùng những liều thuốc giảm đau tôi đưa anh đã biến mất.Thi thoảng anh sẩy chân. Tôi đứng gần anh hơn mỗi khi ở hiện trường vụ án.




Một tuần sau chẩn đoán,tôi phát hiện anh trượt ngã trong phòng tắm.Anh tái xanh và sũng mồ hôi. Tôi lấy anh vài liều compazine,có vẻ có tác dụng.





Ngày hôm đó cũng là thời gian phát tác triệu chứng bất lực ngôn ngữ đầu tiên.Anh đứng đó,sẵn sàng giải thích,nhưng đột nhiên không một từ nào thoát ra. Tôi quan sát hàm anh hoạt động,rồi đôi mắt,tâm trí anh sẵn sàng chỉ cho chúng tôi cách những gợi ý hợp nhất,nhưng không một từ nào thoát ra.Anh nhìn tôi với sự hoảng loạn thấp thoáng hiện hình đằng sau con ngươi, ẩn dưới tấm màn che đậy trạng thái xúc cảm của 27,lớp màn vốn chỉ tôi thấy được phía sau,mà cũng hiếm khi.. “John,” anh lắp bắp.




“Cái gì kia?” Tôi bảo,chỉ tay vào thứ gì đó,thứ gì không chút liên hệ với những điều anh định nói.




Anh quay mặt đi. “Đó là mẫu mới nhất của dòng Citroen” hít sâu một hơi,anh quay trở lại và diễn giải những suy luận cho chúng tôi. Sally đang cau mày. Lestrade thở dài và chúng tôi khẽ liếc mắt nhìn nhau.




Nó đang bắt đầu.





________________________________________



Tôi về nhà sau khi mua sắm và bắt gặp Mycroft đang đi xuống,trông tái mét và mệt mỏi. “Ồ,John,”anh ta ôn tồn nói. “Xin lỗi,tôi khá nhớ anh”




“Vậy thì anh đừng nên đợi cho đến khi tôi ra ngoài mới viếng thăm” Tôi đáp,bực dọc. Nếu Mycroft nghĩ tôi đần độn đến thế thì anh ta đang không chú ý rồi.




“Sherlock có một số vấn đề công việc cần bàn luận với tôi”




Tôi gật đầu. “Tôi nên lên cầu thang thôi” Hiện tại tôi không có thời gian cho anh ta.




Sherlock đang ngồi ở chiếc ghế da,tư thế bó gối.Anh ra dấu tay về phía chiếc ghế khác. “Ngồi đi, John.Có việc đây. Tôi không muốn phí phạm thời gian vào những việc như thế,nhưng chúng có vẻ cần thiết”





Tôi ngồi xuống. “Cái gì thế?”




Anh chìa ra vài tờ giấy.Tôi nhận ra chúng.Đấy là giấy ủy quyền. “Trong trường hợp kế hoạch của chúng ta thất bại” anh nói. “Nếu như tôi ngã quỵ hay có cơn suy sụp rất kịch tính nào, anh sẽ có toàn quyền ra quyết định về mặt y khoa cho tôi”




Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thứ cảm giác nào đó về chuyện này,nhưng tôi không. Đúng như anh ấy nói.Chỉ là công việc. Công việc cho cái chết mòn.Tôi kí vào giấy. “Đây”




Anh cau mày. “Tôi không đoán là anh lại rất- vô tư”




“Chúng ta sẽ không cần nó.Tự bản thân cậu sẽ thực hiện chuyện này”




“Hi vọng là anh đúng” Anh hắng giọng. “Tôi đã cập nhập di chúc. Anh hưởng tất cả,trừ một số vật dụng thuộc mặt tình cảm gửi gia tộc sẽ được chuyển cho Mycroft. Cứ thoải mái phân chia bất cứ thứ gì của tôi cho những người thân anh thấy thích hợp”





Tôi thở dài. “Tôi không muốn những gì thuộc về cậu. Sherlock”




“Vậy đốt sạch đi” anh nói,giọng sắc bén. “Có khác gì chứ? Đằng nào thì những thứ của tôi cũng là của anh,và tôi cũng chẳng hề biết chúng sẽ thế nào sau này,vậy nên hãy lấy những thứ anh thích ở tôi và vứt phần còn lại cho nhân viên hốt rác” 




Tôi chỉ nhìn anh.Anh nhìn lại. Và tôi bị đánh bại bởi mọi tiếng động vô thanh ồn ã giữa chúng tôi.





________________________________________


Hai ngày tiếp theo, Sherlock vấp hai lần liền và suýt nữa ngã. Tôi dẫn anh đến ngồi ở cái ghế dài gần đó vào lần thứ hai. Hôm đấy,anh trở lên rất lặng lẽ.




“Tôi không còn nhìn bằng mắt phải được nữa, John” Anh thì thào,tôi có thể nhận ra độ rung trong chất giọng ấy. “Nó đã biến mất chừng nửa giờ trước”




Tôi chỉ gật đầu. “Chúng ta nên về nhà thôi”




“Vụ án này gần xong rồi. Hoàn thành hết đã” Anh ngước nhìn tôi,khẩn cầu.




“Ước gì tôi có thể ngăn cản” tôi thầm nói.




Anh chìa tay ra và bắt lấy bàn tay tôi.Tôi nắm chặt lấy nó. Hoàn toàn không quan tâm đến việc có ai liên tưởng nhầm sang điều gì.




________________________________________




Chúng tôi kết thúc vụ án. Sherlock dựa hẳn vào tôi khi trèo lên cầu thang căn hộ. Sự thăng bằng của anh đã tệ tới mức đáng báo động 



Tôi đỡ anh ngồi và đo huyết áp.Nó cao. Mạch anh đập nhanh. Một cơn sốt. Phản ứng của đồng tử bất định. Anh có thể quan sát những kết quả ấy trên mặt tôi. Tôi bắt đầu đứng dậy,anh giữ tôi lại.




“John,”anh nói,và tôi biết chuyện gì sắp xảy đến.




“Chưa phải lúc” tôi lẩm bẩm




“Đã đến lúc .”




Tôi đối diện. “Làm ơn, Sherlock.”





“Hôm nay là thứ Tư,phải không?”




“Phải.”




Anh thở dài. “Vậy,để tối thứ Sáu”




Đây chính là kế hoạch. Thông cáo của hai ngày. Thời gian đầu tiên dành cho những người ghé qua thăm hỏi anh hoặc đưa tặng vài thứ. Ngày thứ hai là chỉ dành riêng cho chúng tôi.






Nơi túi tôi,những viên thuốc nặng trịch.




________________________________________



Sáng hôm sau,cơn đau đầu của Sherlock tồi tệ tới mức anh khó có thể chịu đựng được ánh sáng chiếu rọi. Tôi đưa anh vài viên giảm đau đặc trị,và chúng có hiệu quả. Anh khăng khăng đòi vận phục trang thường nhật. Anh giả bộ rằng mình không định gặp ai trong hôm nay,song anh biết,điều gì sắp ập đến.





Đấy là người chúng tôi sợ nhất. Đã đến lúc kể cho bà Hudson. Chúng tôi xuống căn hộ của bàn và nhờ bà ngồi. Bà nức nở khóc và níu chặt lấy anh. Sherlock đáp trả cái ôm ,trấn an rằng anh không đau đâu,rằng tất cả rồi sẽ rất thanh bình. Bà cũng ôm tôi,muốn lên cầu thang và chăm sóc chúng tôi nhưng Sherlock vẫn cố chấp từ chối.Chúng tôi hứa sẽ thăm bà lần nữa vào ngày mai.Người phụ nữ này xứng đáng hưởng ngoại lệ trong điều kiện “một mình” của Sherlock.





Molly là vị khách đầu tiên của chúng tôi.Cô ấy vô cùng nỗ lực trong việc cố tỏ ra vui vẻ và giả vờ hoàn toàn mít đặc về mọi thứ không được phép biết đến. “Tôi đã sưu tập được vài hình xăm nữa cho anh” cô nói, đưa cho anh một tập ảnh.


.



“Cảm ơn” Anh đáp




“Tôi đã ghi chú thông tin phía sau chúng mà anh thường đến lấy,để anh có thể đóng tài liệu”




“.Cô thật sâu sắc”




Molly cắn môi. “ Vậy- tôi vừa nhận được John Doe.Nếu thi thể ông ta không được bảo hiểm,anh có thể tới và thí nghiệm với xương bánh chè nếu thích”




“Tuyệt vời. Khi nào thì được?”





“Chúng ta sẽ phải đợi một tuần” Cô ấy biết mình đang nói gì.




Sherlock mỉm cười. “Gặp lại cô sau nhé”





Mặt cô trở lên hơi nhăn nhúm,nhưng nhanh chóng phục hồi. “Tôi phải đi đây” cô bảo,nhảy dựng lên. Cô nhìn xuống anh một lát, rồi khẽ cúi và hôn má anh. “Tạm biệt, Sherlock”




Anh có vẻ hơi cảm động. “Chúc may mắn, Molly.”




Cô xoay lưng và chạy thẳng mà không nhìn tôi một cái. Tôi nghe tiếng khóc cất lên khi cô chạm đến ngưỡng cửa. Sherlock thở dài thật sâu.




“Hi vọng là những người khác có lớp ngụy trang tốt hơn” anh nói.




Thực không may, Sally Donovan là vị khách tiếp theo của chúng tôi,và là một diễn viện tệ hại. Cô ấy quá đỗi hào hứng tới mức không thể buông lời thóa mạ anh như thường lệ.Thật khủng hoảng. Cô ấy rời khỏi chỉ sau vài phút,trông tự ghét chính bản thân. Tôi đối diện cô ấy tại cửa. “Đáng lẽ cô nên cố gắng”.tôi khe khẽ nói.




“Anh ta không xứng đáng bị thế này”cô đáp.




“Thế càng phải cố.Tôi đã tỏ rõ quan điểm là các người phải đối xử với anh ấy một cách bình thường.Đây là bất thường”





“Sao tôi có thể gọi anh ta là ‘quái vật’ và sỉ nhục anh ta khi biết rằng tối mai….” Cô kéo dài hơi. “Tôi không biết như thế nào mà anh làm được thế”




“Tôi sẽ làm điều mà tôi phải làm”




Cô hừ mũi “Có những thứ chả hề thay đổi. Tạm biệt,John”





Anderson có mặt ngay sau giờ ăn trưa. “Đây” ông ta càu nhàu,vứt toẹt một bao giấy vào Sherlock.”Mẫu mô mà cậu muốn. Tốt hơn hết là cậu cũng nên có suy luận kì diệu gì từ chúng,bởi đây là tất cả những gì chúng ta có”



Sherlock nhếch mép cười. “Tôi đoan chắc nó thậm chí còn hơn cả bằng chứng đối với ông. Anderson.”




“Thật đáng ngạc nhiên là cậu không được phép mó gần một phong thẩm vấn nào”




“Tôi cũng định nói vậy”




“Tôi sẽ không đứng đây để bị sỉ nhục bởi cậu!” Anderson cáu tiết.




“Vậy thì mời ngồi,ông sẽ thấy thoải mái hơn đấy!” Sherlock phản bác lại,trông gần như vui sướng.




”Tôi không có thời gian” Ông ta đeo găng tay. “ Cậu đúng là một thằng khốn khó chịu đựng nổi”




“Còn ông đúng là định nghĩa sống mới của sự dốt nát”




“Chúc một ngày tốt lành”Anderson hùng hổ rời khỏi phòng. Tôi tiễn ông ta ra cửa.




“Cảm ơn” Tôi lẩm bẩm 




Ông ta nhìn tôi và tôi thề mình thấy được sự hối tiếc trên gương mặt ấy. “Hãy chăm sóc anh ta”




“Tôi sẽ”





Chúng tôi hiếm có giây phút yên ổn hôm đó. Sherlock mừng rỡ vì điều ấy,trái ngược với tôi. Tôi ghen tị với thời gian anh bỏ ra, mỗi phút giây quý giá trôi đi là khoảng thời gian mà tôi không trải qua với anh,một khi vẫn còn xuất hiện những người khác ghé ngang,nối tiếp nhau.Một số người anh từng giúp ghé qua chỉ để đưa món pastries,không nguyên nhân,chỉ là nghĩ rằng các anh sẽ thích chúng,ồ tôi chỉ đi ngang một hàng hoa và trông thấy một bó hoa có thể làm sáng rỡ cảnh vật ở đây,ồ,đống chocolate ngớ ngẩn này,tôi định tặng chúng cho em gái tôi,nhưng các anh có muốn chúng không? 





Đêm ập xuống. Sherlock chưa dậy khỏi ghế nhiều hôm nay. Tôi cần kiểm tra xem thăng bằng của anh thế nào,nên xuyên suốt thời gian nghỉ giải lao tôi đỡ anh dậy và quan sát dáng anh đi. Ít nhiều vững vàng. Tôi pha trà cho anh.




Lestrade có mặt chừng tám giờ hơn. Với anh ấy,chúng tôi bỏ lớp ngụy trang,bởi giữa ba người chúng tôi còn công việc pháp lý phải bàn.





“Tôi sẽ cố hết sức mình để đảm bảo chắc chắn không có một cuộc điều tra nào”



“Tôi sẽ tự uống thuốc, bằng chính ý chí mình. Nhưng John có thể vẫn sẽ bị buộc tội vì không ngăn cản tôi.Là chuyên gia về y khoa,anh ấy có nghĩa vụ ngăn chặn kẻ khác tự sát”





“Tất cả những gì anh ta cần khai là đã ra ngoài và không hề biết cậu làm gì đến khi mọi việc đã quá muộn”





Sherlock gật. “Việc sẽ phải thế”




“Tôi sẽ tiếp nhận rủi ro này, Sherlock.” Chúa ơi. Tôi chắn cho con người này trước mưa bom bão đạn và tộc Viking điên loạn,và giờ thì anh lo về sự nguy hiểm dính đến tôi ư?




“Không,” anh sắc bén nói. “Tôi sẽ không để anh hứng chịu bất cứ rủi ro nào”




“Nghe này” Lestrade chen lời, “Tôi chắc chắn 98% rằng mình có thể gạt bỏ mọi cuộc điều tra nào. Nó bất hợp pháp,phải,nhưng trong các vụ loại này- hầu như ai cũng sẽ ngoảnh mặt sang hướng khác thôi”





Sherlock trông có vẻ không thỏa mãn bởi câu ấy. “Tôi muốn sự đảm bảo của ông rằng John sẽ không phải chịu bất cứ nghi ngờ gì”





Lestrade gật đầu. “Cậu đã có được nó,trên mọi khả năng của tôi”Ông ấy cười méo xẹo. “Giờ cậu không phiền nếu tôi nhờ chút việc chứ?”




Sherlock ngẩng đầu. “Không hề”




Lestrade mất nửa tiếng để gạch chân manh mối,tình cảnh, trường hợp và ghi chép những suy nghĩ của 27. Tôi ngồi trên vành ghế chỗ anh,xen vào khi cần,song hầu hết là lắng tai nghe âm thanh của giọng nói của anh. Rồi tôi cúi xuống và phát hiện anh đang nắm áo choàng tôi,chỉ đơn giản là cái níu khẽ gấu áo bằng hai ngón tay thuộc bàn tay phải,như thể anh đang trấn an bản thân rằng tôi vẫn ở đây- hoặc có lẽ rằng anh vẫn ở đây.





Tôi thấy từ những ngữ cảnh của manh mối là rất nhiều vụ án Lestrade đang đề cập tới rất cũ. Chừng chục năm,thậm chí hàng thập kỉ. Tôi nhận ra đây là cơ hội cuối cùng của ông ta. Cuối cùng với cả Sherlock nữa. Tôi tự hỏi liệu cái gì khó khăn hơn đối với anh? Rời bỏ cuộc đời ,hay rời bỏ công việc? Và liệu rằng giữa chúng có gì khác biệt trong tâm trí anh không?





________________________________________




Chúng tôi đợi Mycroft lúc mười giờ. Và Sarah hiện diện lúc 9h30. Tôi đã ngạc nhiên khi gặp cô. “Anh biết không?” Cô nói. “Anh ta đã nhắn tin cho em. Mời em đến”




Tôi bối rối. Cô ấy và Sherlock chưa từng là một sự kết hợp thân tình. Đã có lúc tôi cảm giác mình hệt lá cờ phấp phới giữa trung tâm sợi dây kéo co.Một số ít người quen luôn phàn nàn với tôi rằng 


Sherlock đảm bảo thắng chắc. Họ không hiểu. Sherlock luôn luôn thắng. Anh ấy tựa một vật thể của thiên đàng với lực hút riêng, giam cầm tôi trong quỹ đạo.




Sara cùng lên cầu thang với tôi. 27 rạng rỡ đón chào cô,vẫy vẫy tay mời cô ngồi. Anh nhìn thẳng sang tôi. “John,anh có thể pha cho tôi ít trà được không, làm ơn nhé?”




Tôi gật đầu. Cậu ấy muốn nói chuyện riêng với cô.




Tôi nấn ná nơi phòng bếp, , lén quan sát họ. Họ chụm đầu vào nhau,chăm chú bàn luận. Tuy nhiên,cuộc trò chuyện không kéo dài lâu. Tôi thấy cô ấy đứng dậy và siết chặt tay anh. Tôi đưa trà cho Sherlock và tiễn cô ra cửa.





Xoay mặt lại,ánh mắt cô đẫm nước. Cô ấy ôm chặt lấy tôi. “Cậu ấy muốn gì?” Tôi hỏi.




“Anh nghĩ là cái gì chứ?” Cô buông tay. “Anh ấy muốn em chăm sóc cho anh. Anh ta đã nói rằng, ‘John sẽ rất đau khổ’, muốn em đảm bảo là anh sẽ ăn và ngủ. Sau đó,anh biết đấy”




“hmm. Ai đó biết rõ ràng về tầm quan trọng của mình thật” Tôi nhẹ đùa một cách cực kì thảm hại.




“Em nghĩ nó giống như là ai đó đã chẳng còn thời gian giả vờ nữa thì đúng hơn” Cô ấy nói,nhìn thẳng tôi. “John,anh phải làm những gì mà mình cho là đúng. Em không thể bảo anh cách cảm giác. Em không thể bảo anh cái gì là đúng. Em chỉ có thể bảo anh rằng anh ta đang chết dần và tất cả những gì anh ta đang nghĩ là về anh”




Tôi tắt tiếng.




Sarah rời đi và trong vài phút, chúng tôi ở một mình. “Cậu mệt không?” Tôi hỏi,ngồi đối diện anh,đầu gối chúng tôi gần như đụng chạm nhau.




“Tôi ổn”




Tôi hít sâu. “Sherlock,tôi hỏi lần cuối cùng. Cậu có chắc chắn về việc mẹ mình không?”




Anh thẳng thừng nhìn tôi. “Tôi chắc chắn”




Anh và Mycroft đã quyết định rằng bà ấy sẽ không được tiết lộ cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Sherlock nghĩ là nó sẽ ít tàn nhẫn hơn và ít đau đớn hơn với bà. Tôi thì nghĩ rằng nó còn độc ác hơn nhiều khi phủ nhận cơ hội nói lời chào tạm biệt của bà. Nhưng hai người họ đều tán thành việc ấy,mặc dù họ hiếm khi có đồng quan điểm.Còn tôi cố thử phút chót. Tôi khá mến mẹ của anh,và có cảm giác bà sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi vì việc này. Không phải bởi đã không thông báo cho bà,mà bởi đã tận hưởng cả một ngày trời với anh trong khi bà thì chẳng có gì. “Bà ấy nên có cơ hội mà mọi người khác đang có” Tôi nói. 





“Mummy xem thường sự từ biệt,bà ấy dở tệ với chúng.Bà ấy chả biết phải làm gì. Không,tốt hơn hết là thế này. Và đây không phải chỉ dành cho bà ấy” Sherlock nói. Đầu anh hơi lắc lư. Thuốc giảm đau. “Tôi không thể, John. Tôi không thể làm được.Tôi không thể nhìn vào mắt bà ấy và làm việc ấy”




Trong cơn bốc đồng,tôi vươn ra và bắt lấy tay anh. Những ngón tay anh đan kết những ngón tay tôi một cách chặt chẽ, thành kính. “Tôi hiểu”.Và đúng thế. Sherlock đã có hai lựa chọn kinh khủng ngang ngửa nhau. Tôi tin rằng anh có quyền lựa chọn phương cách ít thống khổ hơn trong thời khắc cuối cùng.




Rồi Mycroft hiện diện,và tôi tránh ra nhường chỗ cho anh ta. Song Sherlock nài nỉ tôi ở lại bằng ánh mắt,nên tôi lại tiếp tục chiếm giữ chỗ tay vịn nơi ghế anh. 





Tôi lần nữa cảm thấy cái nắm khẽ bên gấu áo mình.Níu giữ bởi những đầu ngón tay anh.




________________________________________



Mycroft trông hơi thất thiểu lúc rời đi. Tôi không chắc Sherlock thấy được không. Anh còn ôm lấy anh trai mình trước khi tạm biệt.Rõ ràng anh không bị ám ảnh về tiếp xúc như thế.Anh ôm bà Hudson mọi lúc, và anh thường ôm tôi kha khá thường nhật. Nhưng anh và Mycroft không giống như thế.





Mycroft đẩy tôi vào đại sảnh. “Tôi hi vọng là anh biết việc tôi đang tin tưởng anh” 




Tôi gật đầu. “Anh không cần phải lo lắng.”





“Lạ lùng là,tôi chưa từng lo. Chưa hề khi dính dáng đến anh.Hmmm.Thú vị thật”





Khi tôi quay lên cầu thang, Sherlock đã đứng dậy,trông khá vững vàng. “Tôi nghĩ mình nên đi ngủ” Anh bảo.




Tôi cười toe toét, “ Tôi chưa từng nghĩ là sẽ nghe cậu nói vậy”




Anh cười khẽ. “Vậy còn việc gì khác để một người đàn ông làm khi đã hoàn tất công việc đây?”




Nụ cười tôi héo tàn. Hoàn tất.





Tôi đỡ anh xuống giường sau khi đã thay đồ. “John,tôi…..” Anh ngần ngừ,miệng hé mở,rồi thôi.




“Không,điều gì vậy?” 




Anh thở dài. “Tôi nghĩ tôi không muốn ở một mình?”




Tôi gật đầu. “Tôi sẽ trở lại ngay đây,được chứ?” Anh chỉ ngước nhìn tôi với đôi mắt mở to. Bệnh tật và thuốc men đã tước bỏ phần nào sự phòng vệ của anh. Thật đáng ấn tượng khi anh ấy còn giữ lại được phần nhiều chính bản thân mình đến giờ. Với hầu hết người khác,họ đã biến đổi đến độ đáng khóc thương cho bóng dáng trước đây của chính mình.




Tôi thay áo ngủ và quay về phòng anh. Tôi leo lên giường anh. Cảm giảm không chút lạ lẫm. Anh lăn gần sang chỗ tôi, tựa thái dương vào vai tôi. Chúng tôi nằm đó một lúc,không ngủ. Cuối cùng, Sherlock mê man đi. Tôi ngắm gương mặt thả lỏng của anh. Không thể quay đi. Không thể nghĩ về thực tế rằng trong 24 giờ nữa tôi sẽ không còn có thể ngắm nhìn khuôn mặt này một lần nữa.Nó góc cạnh và hốc hác lạ lùng cùng xanh xao kì dị,bởi tình trạng sức khỏe của anh.




Tôi không ngủ. Tôi chỉ quan sát anh. Tôi quan sát lồng ngực anh nâng lên hạ xuống theo nhịp thở và không thể ngừng tưởng tượng đến cảnh sắp chứng kiến, và bắt lấy nét đau đớn thoáng hiện sẽ phủ trùm lấy tôi trong tương lai. Tôi không thể cho phép bản thân mình cảm thấy nó hiện tại. Tôi phải có mặt bên anh,ở thời khắc cuối cùng,tôi phải đẩy thứ cảm giác này xa thật xa cho đến khi mọi chuyện kết thúc,nhưng tôi biết. Tôi biết tôi đang cảm nhận thấy gì.




Tôi căm ghét vũ trụ này. Tôi căm ghét lực lượng nào kiểm soát nó, thần thánh hay số phận hoặc lũ lượt thứ bừa bãi khác. Dù là ai hay cái gì,tôi căm ghét chúng đã mang tôi đến quỹ đạo của anh.Tôi ghét Mike Stamford vì đã giới thiệu chúng tôi. Tôi ghét kẻ nào đã bắn tôi và đưa tôi về nhà từ Afghanistan. Tôi ghét nước Anh vì khoản phí trợ cấp của tôi khiến tôi cần bạn đồng hộ. Tôi ghét căn hộ này bởi nó đủ quyến rũ để tôi không quay đi và rời khỏi ở lần đầu tiên thăm viếng. Tôi ghét anh vì sự thú vị và đã hoàn toàn thu hút tôi để tôi không buông lời khước từ và đi kiếm một người bạn đồng hộ buồn tẻ.





Một người bạn đồng hộ buồn tẻ.Liệu điều đó có tồn tại? Liệu tôi có thể có? Nếu có, vậy cuộc sống của tôi sẽ thế nào trong hai năm qua? Tôi không biết liệu mình có thể đổi cuộc sống với Sherlock cho thứ gì.




Kể cả khi nó khiến trái tim tôi đang dần vỡ vụn.




________________________________________



Anh ấy trông khá hơn vào buổi sáng.Hồi quang phản chiếu,nhưng đúng lúc.Chúng tôi không vội. Hôm nay là ngày đó. Ngày cuối cùng của anh.




“Cậu muốn làm gì?” Tôi hỏi. Cái ý tưởng lựa chọn cách tiêu phí một ngày cuối trên Trái đất thật hết sức khủng khiếp đến nỗi tôi tin chắc nó sẽ làm tôi tê liệt,nhưng tôi cũng chắc rằng anh đã có dự tính.




Anh đang nhìn qua khung cửa sổ, hoàn toàn chỉnh tề,và trong tích tắc,như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Tất cả đều ổn.




Tôi ghét mọi thứ.




“Tôi muốn ra ngoài” anh bảo




“Ra ngoài? Đến đâu?” Tôi cảm thấy ghen tị đong đưa. Tôi cần thời gian này,chết tiệt. Anh ấy muốn đi nơi nào chứ?




“Ra ngoài. Vào thành phố”




Ồ. Vậy thì được. “Làm một tua du lịch? Chỗ các địa điểm ưa thích?”




“Kiểu thế” Anh quay mặt lại. “Có ba thứ trên thế giới này tôi thực sự quan tâm đến,nên tôi sẽ dành thời gian của mình để chào tạm biệt với mỗi thứ. Đầu tiên là công việc của tôi. Đã hoàn thành tối qua rồi. Thứ hai là thành phố này. Vậy nên giờ làm thôi”




Tôi biết câu trả lời những vẫn cứ hỏi. Nỗi bất an chết tiệt. “Cái thứ ba là gì?”




Anh nhìn tôi,mơ hồ mắng. “John.Chắc chắn cậu không cần tôi phải nói ra chứ”





Chúng tôi ra ngoài,bắt taxi để không khiến anh mệt. Chúng tôi đến quảng trường Trafalgar .Công viên Hyde . Dạo bước trong yên lặng. Sherlock giữ thăng bằng tàm tạm, anh ấy nắm khuỷu tay tôi. Anh quan sát chung quanh,xem xét mọi thứ.





Chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi ở một chiếc ghế dài cạnh sông. Tôi tới chỗ rào chắn và nhìn xuống dòng nước. “Chúng ta có định nói về nó không?” Cuối cùng tôi cũng bảo.




“Về cái gì?”




Tôi cười giễu cợt. Cứ như còn chủ đề nào khác vậy. “Về việc cậu sẽ chết vào tối nay?”




“Cần nói gì sao?”




“Rất nhiều! 27---Tôi….tôi không…..”




Anh túm lấy gấu áo tôi và kéo tôi ngồi lại ghế. “Tôi thấy bình thường với nó” Ánh mắt anh đối mắt tôi. “Tôi chưa từng kì vọng sống lâu, John.Luôn luôn nghĩ là mình sẽ chết sớm. Nhưng không hề nghĩ sẽ như thế này. Tôi nghĩ mình sẽ bị bắn,hoặc bị nổ tung. Nghĩ rằng ít nhất tôi cùng kéo theo ai đó chết chung,ai đó thế giới này cần loại bỏ. Cái ý tưởng đó chưa bao giờ phiền nhiễu tôi. Chỉ là gần đây cái ý tưởng phải rời bỏ cuộc sống này mới bắt đầu- đau khổ”




“Vì sao?”




“Tôi chưa từng có một ai để bỏ lại. Một người nào đó sẽ nhớ tôi” Anh quay mặt nhìn tôi với thứ gì đó thô ráp sau đáy mắt. “Anh sẽ nhớ tôi chứ, John?”




Cổ họng tôi bỏng rát. Tôi khó nhọc nuốt nước bọt. “Cho đến tận phút giây cuối cuộc đời, Sherlock.”





________________________________________




Căn hộ lặng thinh. Chúng tôi viếng thăm bà Hudson.Bà ấy cố giữ bình tĩnh.Bà ôm Sherlock lần nữa,rồi tới tôi.




Chúng tôi lên cầu thang.Tôi khóa cửa lại. Đêm đã ập xuống và tôi thấy phiêu bồng.Không biết phải làm gì,hoặc có kế hoạch gì. Anh ngồi trên ghế.Tôi luẩn quẩn gần quanh.Anh ngước nhìn tôi. “Anh đi lấy thuốc được không, John?”




Trái tim tôi đông cứng và dạ dày quặn xoắn. “Bây giờ?Nhưng…..giờ sao?”




Thanh âm anh thật dịu dàng. “Sao phải trì hoãn chứ?”




“Sao ư? Tôi không biết,tôi chỉ- phải là bây giờ sao?”




“Hãy lấy thuốc đi. Để chúng ta sẵn sàng”




Tôi tới phòng bếp với bước chân tê buốt và lấy một cốc nước. Những viên thuốc đang nằm trong túi.Tôi đặt chúng lên một cái đĩa nhỏ và trở lại khách phòng.Anh đang quan sát tôi.Tôi hạ người xuống sàn nhà đối diện ghế anh,quỳ gối giữa đôi chân anh.Tôi đang cầm cốc và đĩa nhưng không hề có cử động đưa chúng đi.




Anh rướn xuống và lấy chúng,nhưng rồi đặt chúng ở cái bàn bên cạnh.Anh nghiêng người về trước,khoanh tay. “Không,tôi không ngại chết mòn, John.Đó là việc tất cả chúng ta đều nợ. Và tôi mừng vì đã có thể chọn cách của riêng mình” Anh ngừng và đợi đến khi tôi ngước nhìn anh. “Tôi không ngại,trừ …..”Anh khó nhọc nuốt nước miếng. “Trừ trường hợp vì anh. Tôi tiếc nuối bất cứ nỗi đau nào sẽ xảy đến với anh bởi chuyện này. Tôi không bảo rằng mình biết bản chất của nỗi đau ấy.Tôi chỉ biết rằng tôi đã có đôi lúc tưởng tưởng mình sẽ cảm thấy thế nào nếu vị trí của chúng ta bị đảo ngược”







Tôi cố khắc ghi gương mặt anh.Tôi không biết mình định nói gì cho đến khi lời tự lên tiếng. “Tôi thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ trải qua một đời này với cậu”





Anh khẽ nhếch môi cười. “Đó là tất cả dự tính của anh? Khá bó hẹp đấy,phải không?”





“Không,ý tôi là- dù có chuyện gì xảy ra, dù tôi có gặp ai,hay dù tôi có là gì, bất chấp tất cả tôi sẽ - vì điều này” Tôi nói, lơ đãng vẫy vẫy tay trong không gian giữa chúng tôi.




Anh gật đầu. “Ở một khía cạnh nào đó,tôi nghĩ mình thật may mắn”




“May mắn? Gì chứ?”




“Tôi có được cuộc đời kết thúc với anh”




Tôi bị giết rồi.




Tôi cảm thấy tay anh trên tóc mình khi bật khóc,trán tôi dựa vào đầu gối anh.Tôi thực vô dụng. Tôi đã thất bại. “Đáng lý ra tôi phải giữ an toàn cho cậu” Tôi nói trong làn nước mắt, “Tôi không thể ngăn chặn việc này.Tôi xin lỗi vì tôi đã không thể sửa lại nó”







“Anh đã sửa nó rồi,, John. Nhờ có anh mà tôi có thể tiếp tục con đường này,con đường mà tôi muốn” Anh khẽ nâng cằm tôi lên. Ôm gương mặt tôi bằng bàn tay anh với trán anh chạm trán tôi. Tôi nắm lấy cổ tay anh bởi tôi đang cần phải nắm lấy thứ gì đó. “Tôi không phải là người biểu đạt bằng ngôn ngữ”Anh khẽ bảo.





“Tôi không cần gì cả” 




“Tốt.Tôi tin là hành động mình đã đủ nói lên rồi”




Tôi gật đầu.Anh thả tôi ra và cầm lấy chiếc đĩa cùng cốc nước. Tôi móc ra chiếc điện thoại di động và gửi hai tin nhắn. Một cho Lestrade, một cho Sarah.Đây là thỏa thuận.Tôi gửi tin lúc anh uống thuốc. Mỗi người họ sẽ đến căn hộ trong vòng một giờ. Lestrade đến vì Sherlock. Sarah đến vì tôi




Sherlock lần nữa nhìn tôi,rồi nuốt chửng thuốc cùng nước. Anh đặt chiếc đĩa sang bên với một bầu không khí dứt khoát.




Xong rồi. Qua ba mươi phút nữa và anh sẽ buông xuôi.




Tôi đứng dậy,ánh mắt anh dõi theo.Tôi cầm lấy tay anh và kéo anh dậy.Giờ thì anh khó hiểu nhìn tôi.Tôi dẫn anh qua chỗ chiếc ghế bành và ngồi xuống một góc. Anh đã hiểu và ngồi kế bên tôi.Tôi nắm tay anh.




Anh đang chậm rãi thở,khoan thai. Tôi muốn nói nhưng không biết phải nói gì,hay liệu nó có giúp gì chúng tôi không. “John…”,anh bắt đầu,và tôi bắt gặp hoảng sợ trong mắt anh. “Tôi từng nghĩ là mình đã sẵn sàng cho việc này” Thanh âm anh run rẩy.




“Tôi ở đây,Sherlock.”





“Tôi sợ, John.” Tôi chưa từng nghe thấy giọng anh nhỏ đến vậy.





Và sẽ không còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện tôi định làm.




Tôi ôm choàng lấy anh ,để đầu anh tựa xuống bả vai.Gầy quá. Anh cuộn mình nhỏ đến khó tin,vừa khít trong lòng tôi; vòng tay tôi hoàn toàn ôm gọn được anh. Anh bấu chặt lấy gấu áo tôi với hơi thở lẩy bẩy. “Thư giãn nào” Tôi thì thào.




“Tôi không muốn rời xa anh”




“Tôi không muốn cậu rời đi”




Chúng tôi trượt dần ra thành ghế.Nỗi kinh hoàng nhấn chìm tôi. Tôi cực kì không muốn nghe điều đó. Và cũng cực kì không muốn nói điều đó.Ngay lúc này,tôi đang mất đi người bạn thân nhất,và nó đã đủ tồi tệ.Tôi không biết liệu mình có thể chịu đựng việc mất mát thêm nữa. Tôi không thể ngắm nhìn tương lai mà chúng tôi giờ đang phủ nhận và thú nhận rằng chúng tôi có thể đạt được quan hệ hơn cả tình bạn đã biết. Nếu tôi quay mặt lại con đường giờ đã đóng sập và trông thấy thứ gì đó còn sót, luôn luôn thấp thoáng ánh le lói nhưng chưa từng được chạm đến,chưa từng được hiểu về,nó sẽ khiến tôi thực sự phát điên mất.




Nhưng đây không phải là về tôi.Nếu anh ấy cần nó,vậy thì nó phải được nói ra. Và xin Chúa hãy giúp tôi.




Tôi cảm thấy các cơ anh nới lỏng dần. “John,”anh nói,và cả thế giới mờ nhạt. “Cần thấy anh”




Tôi di chuyển người anh để chúng tôi mặt đối mặt.Mắt anh chùng xuống.Anh run rẩy.“Sherlock, hãy chỉ nhìn tôi thôi.Đừng nghĩ. Đừng cố chịu đựng.Hãy chỉ nhìn tôi thôi,được không?”




Anh ấy làm thế.Ánh mắt anh lướt qua mặt tôi như thế đang cố làm việc mà trước đó tôi đang làm,và ghi nhớ tôi. Tôi biết mình sẽ không quên,bởi anh ấy không quên.




Tôi hôn môi anh,đầy dịu dàng. Cảm giác sự căng thẳng biến mất khỏi anh và anh đưa tay lên mặt tôi.Tôi kéo anh gần bên,trán chúng tôi một lần nữa chạm nhau. Hàng lông mi anh chớp động.Anh đáp trả nụ hôn của tôi,mệt mỏi như thể bị tước nốt sức lực cuối cùng. Anh vẫn níu chặt gấu áo tôi,ánh mắt sáng rực. “Tôi muốn anh là điều cuối cùng mà tôi chiêm ngưỡng” Anh khàn khàn bảo.




Tôi tiếp nhận tầm mắt anh.Cảm thấy từng tích tắc tựa mũi dao nhọn cắt da thịt song vẫn tiếp nhận. Tôi sẽ không ngoảnh đi bởi vì giờ phút này là thiêng liêng và đằng nào thì tôi cũng đã bỏ lại quá xa sự cứu rỗi. Anh hít sâu vài hơi rồi nghiêng người đi. Con mắt nhắm nghiền.




Giờ thì anh ấy đang ngủ. Sẽ không lâu nữa.




Tôi ôm chặt lấy anh,gần thật gần. Tôi hôn xuống gương mặt anh lần này qua lần khác. Tôi nhận ra mình đang trò chuyện với anh nhưng chẳng biết mình đang nói gì nữa. Có lẽ là bảo rằng tôi yêu anh.Có lẽ là bảo rằng tôi chưa hề yêu một ai khác và cũng sẽ không bao giờ yêu ai khác.Có lẽ là buông lời nguyền rủa anh vì đã bỏ tôi đi.Tôi thực sự không biết.Và nó không quan trọng. Tất cả chúng đều đúng,dù tôi có bảo anh hay không.




Anh trút hơi thở cuối cùng sau vài phút kế tiếp. Thở sâu,và rồi-không gì cả.




Tôi trân trối nhìn mặt anh.Đây không phải sự thật.




Giờ thì anh không thể nghe tiếng tôi nữa rồi. Vậy nên tôi lại nói lại lần nữa và lần này tôi biết mình làm gì. Tôi trò chuyện với anh ấy đến khi mất giọng.





Lestrade và Sarah đang ở đây. Họ đến từ bao giờ? Hai người vây quanh chúng tôi,khuôn mặt buồn thảm. Sarah đang khóc. Lestrade tới cùng với nhân viên nhà xác.Những người sẽ mang anh đi.Tôi sẽ không để họ làm thế. Sarah vòng tay quanh tôi và cuối cùng thì cô ấy cùng Lestrade cũng thuyết phục được tôi buông anh ra. Tôi không thể chịu nổi. Tôi đến chỗ cửa sổ, Sarah ôm lấy tôi sau lưng. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt của bánh xe,tiếng loảng xoảng của giường đẩy.Họ suýt nữa thì đi khỏi lúc tôi ngăn lại.





“Đợi đã.Một giây thôi” chắc hẳn giọng của tôi phải đủ bình tĩnh để có thể cản được họ. Anh được phủ một lớp chăn. Tôi đến chỗ chiếc giường đẩy và bỏ nó ra.





Tôi chỉ đứng nhìn.Có lẽ tôi có gì để nói nhưng giờ thì nó đã biến mất rồi. Quá muộn rồi. Người đàn ông mà tôi vừa mất đã không chỉ là người bạn thân nhất của tôi, đến bây giờ.




Họ đưa anh đi. Lestrade ôm tôi,hơi đáng ngại nhưng tôi cần nó. Rồi ông ấy rời đi,còn lại Sarah theo dõi tôi như diều hâu.





Tôi băng ngang qua khách phòng, tới thẳng chỗ ghế bành.Tuy nhiên chỉ được nửa đường. Đôi chân tôi mềm nhũn và sụp xuống sàn nhà, trân trối quan sát không gian. Sarah đến bên và nắm tay tôi.





Tôi chẳng cảm thấy gì cả.



________________________________________




Lễ tang của anh đông đảo người tham dự. Điều ấy không khiến tôi ngạc nhiên. Rất nhiều người ngưỡng mộ Sherlock. Số nhiều khác không thể chịu được anh.Nhưng chưa ai từng quen với anh mà quên tham dự đám tang, cứ như thể họ bị buộc phải đến vậy.





Tôi bị đối xử giống hệt như một góa phụ tang tóc. Mourner in Chief *. Thực sự đáng lý nên là mẹ của anh,nhưng có vẻ ai cũng nghĩ tôi là lựa chọn hoàn toàn thích hợp,kể cả người mẹ ấy.





Bất chấp nỗi sợ hãi của tôi,bà không hề khiển trách gì. Mycroft bảo rằng bà ghét từ biệt và không biết cách để xử xự sao với trường hợp của Sherlock,nên thế là ổn. Bà hình như thấu hiểu chuyện ấy.Bà ôm tôi và nói rằng mình rất mừng vì anh đã có tôi bên cạnh trong thời khắc cuối cùng.





Tôi đại diện phát biểu bài điếu văn cho anh. Tôi chỉ làm chuyện này bởi tôi chẳng thể tưởng tượng nổi có ai sẽ làm. Tôi nói về sự thông thái,sự nhiệt tình của anh với công việc. Tôi nói về những người mà anh đã giúp và về những tội nhân anh đưa ra công lý. Tôi không nói về cách mà anh khiến tôi cảm giác mình đang sống,hay cái cách mà ánh mắt anh lấp lánh mỗi khi tia nắng lướt ngang.






Tôi bảo với những người đưa tang rằng anh là bạn tôi,và tôi vinh dự được biết và cộng tác với anh.Tôi không bảo với họ rằng tôi yêu anh,và tôi vẫn yêu anh, và rằng nếu tôi có được một điều ước trên thế gian này,tôi nguyện có thể khiến tình cảm này dừng lại.





________________________________________



Sherlock bỏ lại cho tôi mọi thứ. Anh ấy sở hữu nhiều tiền hơn tôi nghĩ. Tôi chắc chắn rằng anh chưa từng cần đến một người bạn đồng hộ.Nhưng tôi cũng biết đôi lúc sự hiện diện của mình biểu đạt nhiều lý do, nhỏ nhất trong số đấy là vấn đề tài chính. Tôi thấy mình khá hơn nhiều theo thời gian. Tôi tạm nghỉ làm ở phòng khám,dành nó để chỉnh trang lại căn hộ.





Có tối tôi mở ra một cuốn sổ viết tay của anh.Bộ sưu tập những vụ án,suy luận, ví dụ. Các ghi chú nguệch ngoạc khắp nơi qua nét chữ khẳng khiu. Tôi ngồi đó và nghe thấy giọng anh chỉ dẫn mình. Tôi đọc tất cả.Rồi tôi cứ đọc,đọc mãi.





Trong vòng một tháng tôi đã đọc xong mọi thứ trong căn hộ. Tôi mang về một cái tủ lớn để sắp xếp đống tài liệu của anh.Tôi có thể lấy ra bất kì thứ gì mình cần trong số chúng chỉ trong giây lát. Không biết tại sao tôi lại cảm giác rằng mình phải có được khả năng đó,nhưng tôi đã có nó.





Lestrade gọi cho tôi khoảng 6 tuần sau đám tang. “Vụ án kì dị” Ông ta nói. “Người đàn ông được phát hiện,thi thể không một dấu vết. Phòng kín,không cửa sổ”





“Và?” Tôi hỏi,bối rối.




“Cậu sẽ đến chứ?”




“Tôi?”





Ông ta thở dài. “Cậu là lựa chọn tốt nhất kế tiếp, John.”





Vậy là tôi đến. Mọi người trân trối nhìn. Tôi chắc hẳn trông cực kì nổi bật với sự thiếu hụt của một bóng dáng cao gầy khoác áo đen bên cạnh mình.Tôi nhắm mắt trước lúc bước vào phòng, và khi tôi mở ra,anh đang ở đây cùng tôi.




Tôi quan sát,và phát hiện những điều mà mình không thấy được hồi trước. Tôi không tự dối mình rằng thấy được tất cả những điều anh sẽ thấy.Nhưng tôi phát hiện ra kha khá. Và có vẻ là tôi đã phát hiện được đủ.




Tôi quay sang chỗ Lestrade lúc ra về. “Tôi không được như anh ấy, Greg.Tôi rất vui giúp đỡ nếu có thể.Nhưng tôi sẽ phải được trả công cho chúng”



Ông ta cười rạng rỡ. “Y ý anh,bác sĩ Watson”




Lần kế tiếp,tôi đã nhanh hơn. Rồi sau đó,cứ dần tiến triển hơn.




Tôi ngồi ở nhà với tập tài liệu,trò chuyện cùng anh. “Cậu nghĩ sao về cái ví này?” Anh hỏi.




“Ông ta đã ở phòng tập thể hình đêm hôm trước?”




“Sao cậu biết được chứ?” Anh ta nghi ngờ. Sherlock chưa từng thấy quy trình thẩm tra truyền thống đáng giá gì. Ví tiền,nhật kí, cuộc gọi điện thoại. Quá rõ ràng……




“Ông ta có cả đống thẻ trong này. Thẻ tín dụng,thẻ thành viên,thả ngân hàng. Tấm séc của hắn nằm ở vị trí thứ hai từ dưới lên.Đây là tấm thẻ hầu hết mọi người hay sử dụng nhất,vậy nên chắc hẳn là hắn có thói quen sử dụng tấm séc này rồi đút vào phía sau đống thẻ.Thẻ của phòng tập thể hình ở ngay gần chót, suy ra ông ta đã phải dùng tới nó sau khi đã sử dụng tấm séc trước đó lần cuối. Mọi người thường không sinh hoạt dài được mà không dùng đến séc,nên có thể hầu như chắc rằng ông ta đã có mặt ở phòng tập thể hình trước lúc chết”





“Hmm.Tôi ấn tượng đấy”




Tôi nở nụ cười. “Cậu sẽ không bao giờ nói thế nếu thực sự ở đây”



“Tôi bị tổn thương bởi lời cáo trạng đó đấy, John.”





Thỉnh thoảng tôi cứ như đã thấy anh. Tôi nhắm mắt và phác họa hình bóng anh. “Tôi yêu cậu”




Anh không trả lời.Chưa từng trả lời mỗi khi tôi nói ba từ ấy.





6 tháng sau,tôi từ chức ở phòng khám.Và có một danh thiếp mới. John Watson, M.D. Thám tử cố vấn.





Vẫn là duy nhất trên thế giới này.






====================--end--======================





*định nghĩa về Mourner in Chief có thể khác nhau ở các nền văn hóa,nhưng thông thường cụm từ này thường được chỉ cho người thân nhất với người quá cố. Có thể có nhiều Mourner in Chief .Theo truyền thống, Mourner in Chief được chọn phải là đàn ông –trưởng nam hoặc họ hàng gần nhất/già nhất. 

Song trong trường hợp các nền văn hóa phương Tây,đó lại thường là các phụ nữ-nhưng người vợ hay trưởng nữ.(-ở đây thì mọi người biết anh John thuộc trưởng hợp nào rồi nhé,ai cũng công nhận cả )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnlock