co don vao doi 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

36. Tuyết rơi

Tuần chúng tôi ở nhà Dịch Trì, Hứa Lật Dương chiều tôi hết sức. Sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho tôi. Tất nhiên để tỏ lòng biết ơn, Hứa Lật Dương cũng mua cho Dịch Trì một suất.

Tháng Mười một năm đó, thành phố nơi Hứa Lật Dương đang học bỗng nhiên có tuyết rơi. Tôi chưa bao giờ nghĩ là vào tháng Mười một lại có thể có tuyết. Lúc đến đây, tôi mặc đồ hệt như ở Vũ Hán - một cái áo len mỏng màu hồng và một chiếc váy xếp màu trắng. Quần áo tôi mang theo dùng toàn là quần áo đầu thu.

Buổi sáng hôm đó, tuyết bất ngờ rơi trắng cả thành phố. Tôi nhìn qua cửa sổ với tâm trạng vô cùng hưng phấn.

Sau mười hai năm được dạy dỗ ở nhà trường, tôi biết rằng do con người không bảo vệ môit trường sinh thái nên đã dẫn đến việc Trái đất đang ngày càng nóng lên, vì thế Vũ Hán bây giờ mỗi năm may mắn lắm mới được một đợt tuyết rơi, cứ như là một năm chỉ có một ngày Noel hay một ngày Valentine vậy.

Do thế thấy tuyết rơi tôi vô cũng phấn khích, hơn nữa tuyết ở đây còn rơi dày đến nửa tấc.

Hứa Lật Dương bế tôi lên giường, nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, cẩn thận không em lạnh cóng đấy."

Tôi đứng trên giường, nhảy lên nhảy xuống, nói: "Chúng mình đi ngắm tuyết đi, đi ra chỗ nào rộng, nhiều tuyết ấy. Anh biết đấy, Vũ Hán mấy năm rồi chưa từng rơi tuyết dày như thế này."

"Được, nhưng em không có quần áo ấm để mặc mà ngoài trời lại rất lạnh."

Mặt tôi bỗng xìu xuống, đàng phải chui vào chăn ngoan ngoãn ngồi trong đó.

Hứa Lật Dương nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, liền nói: "Em đừng buồn, anh đi mua đồ ăn sáng cho em nhé, em muốn ăn canh SH đúng không?"

Đang nghĩ là có thể được đi ra ngoài choi tuyết bây giờ lại chỉ có thể ru rú trong phòng, tôi bỗng thấy bực bội, nói: "Vâng, em muốn ăn canh SH của nhà X trên được X. Em không được nghịch tuyết nên anh phải đền bù cho em."

Đường X cách trường học của hai người tận một tiếng đồng hồ ngồi xe. Tôi nói như vậy là muốn thử xem phản ứng của Hứa Lật Dương thế nào.

Không ngờ, Hứa Lật Dương không nói lời nào, khoác áo vào rồi đi.

Tôi ngẩn người ra. Về lý mà nói, bình thường tôi có thể giữ Hứa Lật Dương lại. Một ngày tuyết rơi nhiều, trời lạnh như thế này, phải đội gió đội tuyết đi từng ấy dặm đường mua cho tôi một bát canh thì quả là hơi quá đáng.

Thế nhưng, tôi lại không làm thế. Tôi cảm thấy mình cần phải được chiều chuộng, tôi thiếu đi cảm giác an toàn, tôi cần một người đàn ông luôn luôn có những hành động chứng minh tình cảm của anh ta dành cho tôi. Tôi ích kỉ đến mức không có thuốc chữa, làm người khác cảm thấy thật đáng ghét.

Nhìn Hứa Lật Dương bước ra khỏi nhà, một câu giữ lại tôi cũng không nói ra.

Dịch Trì thấy vậy liền vào phòng trong hỏi tôi: "Cậu ấy đi đâu thế?"

"Đi đến đường X mua canh SH." Tôi trả lời tỉnh bơ.

"Cậu ấy tốt với em quá," Dịch Trì cười cười. Nụ cười không chân thành lắm. Tôi biết rõ rằng nụ cười đó ẩn chứa sự bất mãn của Dịch Trì về hành động của tôi. Nhưng tôi chẳng thèm để ý.

Tôi giải thích: "Vì em thích nghịch tuyết mà em lại không mang quần áo ấm để mặc, chỉ có thể ngồi ở nhà. Vì thế Hứa Lật Dương bù cho em bằng cách đi mua canh. Anh ấy đã nói là lúc bọn em ở bên nhau, anh ấy sẽ chiều mọi ý muốn của em."

Tôi đứng trước cửa sổ, luyến tiếc nhìn những bông tuyết đang bay qua, rất muốn giơ tay ra đón lấy.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó chạm vào người. Ngoái đầu nhìn lại thấy Dịch Trì đã cởi chiếc áo lông vũ của anh ra. "Nếu như em không muốn nằm ở trong chăn thì mặc áo này vào và đi ra ngắm tuyết, nếu không em bị lạnh anh không biết ăn nói vơi Hứa Lật Dương như thế nào."

Tôi nhận lấy chiếc ào từ tay Dịch Trì, mặc vào người. Trên chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh ta. Bỗng nhiên, tim tôi đập rộn ràng. Có cái gì đó hồi hộp.

Đúng thế, tôi và các bạn cũng giống nhau không biết tại sao tôi lại có cảm giác đó với Dịch Trì. Tôi không phải là người lăng nhăng, hay là loại con gái thích bồ bịch. Lúc đó tôi có thể khẳng định là tôi đang rất yêu Hứa Lật Dương. Thế nhưng, có những giây phút cho dù chỉ là một giây, tôi đã có cảm giác bị xao động trước một người con trai khác.

Tôi biết Dịch Trì đang đững ở sau lưng tôi nên tôi không dám quay đầu lại nhìn, cũng không dám nói gì. Còn anh ta, không biết tại sao, cũng chẳng nói năng gì, cứ im lặng thế đứng sau tôi.

Những bông tuyết vẫn từng bông từng bông bay qua cửa sổ. Không gian vô cùng im lặng, có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của nhau. Tôi chìm trong cái cảm giác bị rung động đó. Thoáng qua nhưng như một mùi nước hoa thơm nhất, nhẹ nhàng nhưng lại thơm lâu, khiến người ta thấy ngây ngất.

Dịch Trì bỗng nhiên đưa tay ra...

Các bạn đừng hồi hộp.

Anh ta chỉ giúp tôi mở cửa sổ ra mà thôi.

"Mở cửa sổ ra, em sẽ nhìn rõ hơn." Có lẽ anh ta cũng cảm nhận được không khí có đôi chút khác thường lúc đó, giọng nói bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. "Mở cửa sổ ra ư? Anh không lạnh sao? Anh đã đưa áo của anh cho em mặc rồi." Tôi nghiêng người, ngoảnh đầu lại nói với Dịch Trì câu nói đầu tiên sau mười phút. Chúng tôi đã im lặng trong vòng mười phút, với một khoảng cách gần như vậy, chúng tôi đã không nói với nhau câu nào trong mười phút. Lúc này tôi mới biết im lặng chính là vì ngại ngùng.

Tôi biết mình không có nụ cười chết người như một số người khác, để khi quay lại cười làm nhiều người con trai chết đứng nhưng lúc quay lại, tôi vẫn cười.

Tôi nhìn thấy Dịch Trì đang nhìn tôi. Ánh mặt chúng tôi gặp nhau, rồi nhanh chóng như điện xẹt, chúng tôi đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác. Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên.

Tôi nghĩ, mặt tôi đỏ vì ngại ngùng có lẽ là vì tôi không tự tin với nụ cười khi tôi ngoảnh mặt lại như vậy. Mẹ tôi vẫn nói tôi đen, lúc tôi đỏ mặt trông càng đen.

Nghĩ đến thế, tôi lập tức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bông tuyết ở phía Bắc mới thực sự tạo thành bông, to và đẹp như những bông hoa. Tôi thò tay ra đón lấy một bông tuyết, hai bông, rồi ba bông, bốn bông... từng bông tưyết rơi xuống lòng bàn tay tôi, từ từ tan chảy.

"Em dùng tay đón tuyết thế, tay sẽ lạnh đấy, cẩn thận kẻo bị cảm."

Dịch Trì nói cong lấy một cái ô, đưa ra ngoài cửa sổ, quay ngược ô lại, hứng lấy bông tuyết. Chiếc ô to hơn lòng bàn tay tôi nhiều, nhìn thấy từng bông, từng bông tuyết rơi xuống chiếc ô, như là đang rơi vào trong lòng tôi vây, cứ thế tất cả chúng thuộc về tôi. Nghĩ vậy, tôi bỗng nhiên cất tiếng cười sung sướng.

Dịch Trì bỗng nói: "Em dễ thương giống hệt như một con búp bê."

Tôi quay đầu lại. Ánh mắt của chúng tôi lại một lần nữa chạm nhau. Tôi bỗng dịu dàng cất tiếng trả lời: "Hứa Lật Dương cũng nói như vậy."

Vừa nói xong câu đó, Hứa Lật Dương mở cửa bước vào nhà.

Anh cầm trên tay một cái phích nhỏ. Lúc mở ra, canh bên trong vẫn còn hơi ấm. Hứa Lật Dương nói: "Anh sợ lúc mua về canh sẽ nguội mất nên đã đi mua một chiếc phích, nhưng hình như cũng không còn nóng lắm. Để anh đi đun lại cho nóng đã rồi em hẵng ăn nhé!" Hứa Lật Dương lật đật đi đun lại canh. Tôi nhìn những bông tuyết đang đọng trên cánh tay anh, tóc anh cũng bị ướt, không biết là do những bông tuyết tan hay là mồ hôi. Giày của anh cũng ướt nhẹp. Tự dưng tôi muốn khóc. Hứa Lật Dương đối với tôi quá tốt.

Chúng tôi đã từng yêu nhau thực lòng như thế. Người có thể thay đổi chứ những kỉ niệm thì vĩnh viễn không thể phai mờ được.

Chúng tôi ôm lấy nhau, không biết là bao nhiêu lâu sau, tôi mới phát hiện Dịch Trì đã không còn ở đó.

Nghĩ đến khoảng thời gian bên cạnh Dịch Trì lúc nãy, tim tôi lại đập nhanh, cảm giác tội lỗi bỗng dâng trào.

Tôi thấy day dứt. Tại sao lại như vậy nhỉ? Tại sao tôi lại có rung động với một người con trai khác? Yêu một người, đúng là một việc kì quái.

Lúc trước, tôi cứ nghĩ là yêu một người thì sẽ yêu mãi, yêu đến khi sông cạn núi mòn. Đó là một chuyện vô cùng tự nhiên.

Thế nhưng sau này, tôi phát hiện, dù chúng ta yêu bất cứ ai, thì cũng không thể cứ thế yêu mãi được. Đó mới là chân lý bất biến muôn đời.

37. Bát nước gừng

Sau buổi sáng hôm đó, mặc dù tôi đã mặc áo lông vũ của Dịch Trì nhưng nửa tiếng mở cửa nghịch bông tuyết đã làm tôi bị cảm lạnh. Tôi bị ốm và bắt đầu sốt.

Hứa Lật Dương ôm lấy tôi, sờ vào trán nòng rực của tôi không biết phải làm gì.

Dịch Trì đứng bên cạnh chúng tôi rất lâu rồi mới đưa tay ra, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng sờ lên trán tôi, tôi như bị điện giật, mở mắt ra, Dịch Trì cũng như bị điện giật, rút ngay tay về. Dịch Trì nói: "Cậu đi mua ít thuốc đi. Đợi tuyết không rơi nữa, ta đưa Thuỷ Tha Tha đi bệnh viện."

Hứa Lật Dương buông tôi ra, đi mua thuốc. Trường của hai người rất hẻo lánh, mua được viên thuốc cũng phải ngồi xe nửa tiếng.

Tôi nằm một mình trên giường. Dịch Trì không còn ở trong phòng tôi nữa.

Tôi nghĩ lúc đó chắc chắn anh ta biết rõ tại sao mặt tôi lại đỏ bừng lên. Thế nhưng, nếu thế thì đã sao? Liệu có thể làm được gì? Tôi là người yêu của Hứa Lật Dương. Tôi mới gặp Dịch Trì chưa được bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Dịch Trì là một người nhiệt tình với bạn bè, tờ mờ sáng, lạnh lẽo đứng đợi tôi và Hứa Lật Dương nửa tiếng đồng hồ.

Không thể làm được gì vì thế chỉ có thể im lặng, chỉ có thể để tôi ở một mình trong phòng, còn mình thì ở bên ngoài.

Tôi nằm trên giường suy đoán xem Dịch Trì đang làm gì. Chơi điện tử, xem sách hay là đang giống tôi, nhớ lại cảnh tôi giơ tay ra hứng những bông tuyết.

Mơ mơ màng màng, tôi dần ngủ thiếp đi, lại mơ mơ màng màng thấy ai đó đang giúp tôi kéo lại chăn, rồi lại mơ mơ màng màng ngửi thấy một mùi lạ. Tôi dần tỉnh dậy, hét toáng lên: "Có mùi lạ, cháy rồi!"

Xin thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, từ trước đến giờ cứ ngửi thấy có mùi lạ trong phòng thì suy nghĩ đầu tiên của tôi là có cái gì đó đang cháy. Bởi vì ngày nhỏ, có lần tôi lỡ làm bẩn quần áo, sợ bị mẹ mắng, sau khi trở về nhà tôi đã vội cởi ra, giặt chỗ bẩn đó, rồi đưa lên lò sưởi hong khô. Kết quả, mẹ tôi vừa về đến nhà liền kêu toáng lên là có cháy, rồi kêu gào tên tôi, xông thẳng vào phòng tôi, nhìn thấy tôi chỉ đang hong khô quần áo. Khuôn mặt mẹ chuyển từ sợ hãi sang vô cùng giận dữ, mắng cho tôi một trận té tát.

Sự việc này đã ảnh hưởng đến tôi. Từ đó, bất kể mùi lạ nào có trong phòng, với tôi đều là dấu hiệu của việc cháy. Dịch Trì nghe thấy tôi kêu toáng lên thì chạy vội vào hỏi: "Ở đâu, ở đâu cơ?"

"Hình như là ở ngoài phòng khách bay vào."

Dịch Trì ngẩn người ra rồi giải thích: "tưởng gì. Anh đang đun nước gừng."

"Đun nước gừng ư?" Tôi nhât thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Dịch Trì tiếp tục giải thích: "Nước gừng có thể trừ hàn trị cảm, may mà ở đây anh vẫn còn một ít gừng chưa dùng hết."

Hai mắt tôi chằm chằm nhìn Dịch Trì. Tôi thề là tôi không cố ý nhìn thế chỉ là vì tôi ngạc nhiên. Từ bé đến giờ trừ mẹ tôi ra chưa ai nấu cho tôi cái gì.

Nhưng đúng là ánh mắt nhìn của tôi đã làm cho Dịch Trì cảm thấy ngại ngùng. Ánh mắt anh trở nên khác thường, ngại ngùng đưa mắt nhìn vào không trung rồi nhìn tôi, rồi lại từ mặt tôi nhìn vào không trung. Cả căn phòng như bị ngưng đọng, chỉ có ánh mắt xáo trộn ngại ngùng của hai người, như đang trốn chạy, như đang lẩn trốn.

Tôi cúi mặt xuống, không biết nên nói gì. Tôi thấy trong lòng rối bời. Lâu lắm rồi tôi không có cảm giác này. Cái cảm giác giống như mấy năm trước tôi vẫn có mỗi lần nói chuyện với Hứa Lật Dương. Còn tôi và Hứa Lật Dương đã rất lâu rồi không còn có cảm giác tim đập nhanh, loạn nhịp nữa rồi.

Tôi trùm chăn lên kín đầu. Bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Một lúc sau, Dịch Trì lại vào phòng. Tôi nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng bên tai: "Nước gừng đun xong rồi, em ngồi dậy uống đi."

Tôi ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn, khoác chiếc áo lông vũ của Dịch Trì vào người. Anh bê bát nước gừng lại gần.

Khi đó tôi nghĩ mà không biết ngượng, giá mà anh đút cho tôi thì tốt biết mấy. Nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn chủ động đưa tay ra đỡ lấy bát nước gừng chuẩn bị tự uống. Dù sao tôi vẫn là một đứa con gái ngoan ngoãn, rung động tí chút thì có thể chứ quyến rũ con trai tôi chỉ ý định chứ chẳng hề có dũng khí để làm cái việc đó. Nếu là một người con gái khác, có thể đã nhân cơ hội này mà nhõng nhẽo, bắt Dịch Trì bón cho, sau đó sẽ cố tình làm dây nước gừng lên quần áo, rồi lại nhờ Dịch Trì lau giúp cho, nhân lúc ấy hai người sẽ ôm lấy nhau và thế là đã thành công. Dù gì thì mình cũng không bị thiệt, đối phương dẫu sao cũng là một chàng trai rất đẹp.

Có điều tôi biết đỉnh cao của việc quyến rũ là sự hấp dẫn vì thế nhất quyết không bao giờ đi làm những việc đó.

Tuy tôi rất quyết tâm nể mặt Dịch Trì mà uống cạn bát nước nhưng quả thực là rất khó uống.

Đúng lúc tôi đang nhăn nhó, thì Hứa Lật Dương đi mua thuốc về.

Tôi lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ linh tinh của mình.

Hứa Lật Dương nhìn thất bát nước gừng. Dịch Trì cất tiếng nói như muốn thanh minh cho hành động của mình: "Cái này có thể có tác dụng vì thế mình tiện tay đun thử xem."

Mặt Hứa Lật Dương bỗng nhiên biến sắc nhưng lại trở lại vẻ tự nhiên ngay lập tức. Sự thay đổi trên sắc mặt của Hứa Lật Dương, tôi nhìn rất rõ. Trong lòng bỗng thấy sợ hãi, tuy tôi và Dịch Trì chưa làm gì, thậm chí chỉ nói với nhau có hai câu.

Nhưng thực tế người đang yêu rất nhạy cảm.

Hứa Lật Dương bê bát nước gừng lên, dịu dàng nói: "Bé yêu ngoan nào, bé yêu không sợ đắng nhỉ? Uống được là sẽ đỡ ngay."

Tôi cố gắng uống thử tiếp nhưng rất khó uống.

Lúc này Hứa Lật Dương bỗng nhiên nói: "Anh có cách làm cho thứ nước này không khó uống nữa. Dịch Trì, cậu có thể ra ngoài một lúc được không?

Tôi và Dịch Trì đều ngẩn người ra. Dịch Trì cười nói: "Để bạn học tập tí nào, sau này có người yêu cũng có thể biểu hiện chứ."

Hoá ra Dịch Trì chưa có người yêu. Câu nói đó nhanh chóng được tôi cho vào bộ não xử lý thông tin.

Hứa Lật Dương tự uống một ngụm, sau đó đưa đầu lại gần, rồi hôn tôi. Anh dùng cách này để cho tôi uống.

Tôi bỗng giật nảy người. Hứa Lật Dương giữ chặt lấy miệng tôi, tôi đàng phải nuốt xuống.

Đợi đến lúc uống xong, tôi mới phát hiện ra Dịch Trì đã không còn ở trong phòng nữa.

Tôi chợt hiểu là Hứa Lật Dương đã cố tình làm như thế, để Dịch Trì nhìn thấy. Nghĩ vậy, tôi rất bực mình, rất ghét cách làm này của Hứa Lật Dương. Mặc dù chẳng có lí do gì.

Tôi cầm bát nước gừng mà Dịch Trì nấu cho, uống một hơi hết sạch.

38. Nói không với S.E.X

Lúc tôi bắt đầu đỡ sốt, Hứa Lật Dương đề nghị chúng tôi ra ngoài tìm một nhà nghỉ để ở.

Nguyên nhân là do trời quá lạnh, ở chỗ của Dịch Trì không đủ chăn đệm. Tất nhiên tôi chỉ có thể nói đồng ý, chứ không thể khóc, nói là em không muốn chuyển ra ngoài, em thích sống ở đây, em thích được nhìn thấy Dịch Trì.

Và thế là Hứa Lật Dương tìm một nhà nghỉ nhỏ ở gần trường. Loại nhà nghỉ nhỏ này ở khắp nơi trên cả nước, xung quanh các trường đại học, đâu đâu cũng có. Là nơi hẹn hò của những cặp tình nhân.

Chúng tôi tìm được một nhà nghỉ trông khá sạch sẽ. Diện tích phòng không lớn lắm, 80 tệ một tối, cái gì cũng có.

Đây là lần đầu tiên tôi đi vào "nhà nghỉ". Hai chữ này viết kiểu gì cũng thấy nó không thuận mắt. Có cảm giác chỉ cần nói đến hai chữ "nhà nghỉ" là chẳng bao giờ có việc gì đàng hoàng. Không phải bán dâm thì cũng là ngoại tình. Không biết mọi người có cảm giác đó không.

Ban ngày Hứa Lật Dương đưa tôi đến trường hoặc là đi thăm thú thành phố. Buổi tối chúng tôi về đó ngủ.

Tối đầu tiên, lúc Hứa Lật Dương hôn tôi rồi dần ôm chặt lấy tôi. Lúc tay anh động vào ngực tôi, tôi giật mình đẩy anh ra.

Mặt Hứa Lật Dương đỏ bừng lên, luôn miệng nói: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà."

Tôi nhìn anh, không biết nói gì, chỉ có cảm giác bất an, thậm chí thấy có gì đó hơi bẩn thỉu.

Đối với đại đa số các bạn học cùng lứa với tôi, trường đại học là một đường ranh giới. Thời phổ thông, một nam một nữ cùng ở trong một phòng, dù họ có làm gì cũng không nghĩ là họ có s.e.x. Chỉ nhiều lắm là nói nhưng lời yêu đương, bộc lộ những nỗi nhớ nhung mà thôi.

Lứa của chúng tôi được tận mắt chứng kiến thấy sự cởi mở về s.e.x nhưng trong thâm tâm tôi luôn cảm thây quan hệ tình dục là một việc không an toàn. Tôi quá thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều lúc cảm thấy lo sợ một cách vô căn cứ.

Tuy tôi có tò mò về chuyện quan hệ tình dục nhưng lại không hề tin rằng việc trải qua chuyện đó và những sung sướng mà chuyện đó đem lại sẽ có thể bù đắp những khổ đau mà tôi từng phải chịu đựng.

Tôi sợ đau khi chúng tôi quan hệ tình dục, tôi sẽ mất đi cảm giác an toàn, sợ sau đó tôi sẽ mất anh ấy thậm chí còn mất nhiều thứ khác nữa. Đối với một cô bé mười tám tuổi như tôi, rào cản không phải là từng lớp quần áo mặc trên người mà là chiếc áo giáp bảo vệ mình. Cho đi càng nhiều thì thứ nắm được trong tay càng ít.

Có thể có người coi đó là bình thường nhưng tôi thực sự cảm thấy đó là một vấn đề, thậm chí là sợ hãi.

Tôi sợ sau khi cho đi, từ đó trở đi cả hai sẽ bị lún vào vũng bùn của dục vọng.

Tôi sợ sau khi quan hệ, thứ mà anh ấy yêu chỉ là yêu cơ thể tôi.

Tôi sợ tình yêu từ đó sẽ không còn trong sáng nữa, sợ tình yêu trong như thuỷ tinh của tôi bị vỡ vụn.

Tôi sợ ngộ nhỡ chia tay, chẳng được kết quả gì, sau này tôi không dám nhìn mặt chồng tôi, sợ không được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình.

Tôi sợ có bầu, sợ nạo phá thai, sợ các bệnh phụ khoa, sợ đau đớn vào lần đầu tiên.

Có lẽ, những thứ mà tôi sợ, quá nhiều. Đối diện với s.e.x, tôi không đủ dũng cảm. Điều này không liên quan đến việc bảo thủ hay lý trí bởi vì tôi quá yêu bản thân mình.

Chỉ là vì tôi yêu người ta không nhiều, yêu quá ích kỉ, lúc nào cũng tính thiệt hơn được mất. Không dám hy sinh hết mình, cống hiến hết mình, vì thế nên ánh mắt luôn dòm trước ngó sau, chần chừ do dự, tính toán xem làm thế nào để dành cho mình một con đường thoát thân.

Phải mất bao nhiêu lâu tôi mới hiểu được đạo lý này? Vào lúc tôi đẩy tay người yêu ra, chúng tôi có thể không cảm nhận được hết những điều đó, thậm chí còn rất tự hào vì sự "trong sáng" của mình, cho đến một ngày tôi gặp được người mà mình tình nguyện dâng hiến, lúc đó mới biết, bởi vì tình yêu lúc đó chưa đủ sâu sắc nên mới không đủ dũng cảm.

S.e.x trở thành một bức màn, nó chia đôi tình cảm ra làm hai, nó làm mờ bớt đi cái nhìn của chúng ta về tình cảm thật.

Tôi nằm cuộn người lại vào góc giường, nói nhỏ: "Em không muốn thế."

Hứa Lật Dương vẫn đỏ mặt nói: "Ừm anh sẽ không chạm vào em nữa, anh chỉ ôm em thôi."

Tôi do dự một lúc rồi để Hứa Lật Dương ôm tôi. Một đêm bình yên rồi cũng qua đi. Tôi và Hứa Lật Dương chỉ như hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của Hứa Lật Dương, vừa như tự nói với mình vừa muốn giải thích với anh: "Em từ bé đã biết thế giới này không có cảm giác an toàn biết bao. Em cần một con đường lui dành cho bản thân. Thế giới người lớn còn nhiều nguy hiểm lắm."

Hứa Lật Dương không nói gì, chỉ xiết chặt thêm vòng tay.

Từ đêm hôm đó, Hứa Lật Dương không có bất cứ yêu cầu nào đối với cơ thể tôi nữa. Hằng đêm chỉ ôm tôi tay cũng nằm yên, không ngọ nguậy.

39. Phút loạn nhịp

Từ lúc chuyển ra khỏi nhà của Dịch Trì, đi tham quan bất cứ chỗ nào ở thành phố này, tôi cũng không còn thấy hứng thú nữa. Ngày ngày tôi chỉ mong chờ Hứa Lật Dương đưa tôi đến trường chơi. Đến đó may ra tôi có thể được gặp Dịch Trì, bởi vì Dịch Trì ngày nào cũng sẽ chơi bóng rổ ở sân vận động.

Đừng bao giờ để người yêu của bạn và bạn của bạn ở một mình với nhau, cho dù bạn có chắc chắc về họ đến mấy, chỉ cần họ là một nam, một nữ, không xấu xí và không xấu xa, thì đừng bao giờ để họ có cơ hội ở một mình với nhau.

Tôi và Dịch Trì chính là ví dụ sống cho chuyện đó. Chỉ mới có một ngày không gặp Dịch Trì thôi làm mặc dù ở bên cạnh Hứa Lật Dương, đầu óc tôi vẫn luôn nghĩ vẩn vơ.

Cuối cùng, sau mấy ngày không chơi bóng rổ, Hứa Lật Dương bắt đầu ngứa ngáy. Tôi vội vàng trang điểm rồi đi cùng anh. Lí do cần phải trang điểm là vì tôi muốn trông mình xinh đẹp một chút khi gặp bạn trong đội của Hứa Lật Dương, tôi muốn anh mở mày mở mặt một chút.

Hứa Lật Dương nhìn thấy tôi đánh phấn liền nói: "Em đừng đánh thêm phấn nữa, em đã trắng lằm rồi."

"Anh đừng có đùa. Da em đen trông xấu lắm." Tôi cứ nghĩ là Hứa Lật Dương đang muốn giục tôi nhanh chóng để đi.

"Ai nói da em đen nào? Như em mà đen á? Đến Dịch Trì cũng nói là da em rất trắng, anh ta cứ tưởng em đánh phấn, sau này mới nhìn ra là không phải em đánh phấn, còn ca cẩm với anh cả ngày trời." Hứa Lật Dương không có vẻ gì là nói dối cả.

Tôi đóng hộp phấn vào, ngẩng đầu nhìn mình và Hứa Lật Dương đang đứng cạnh nhau. Tôi không dám tin vào mắt mình, cái cô bé mà mẹ vẫn thường hay chê là "da đen thui", lúc này trong gương lại trắng trẻo xinh xắn đến thế, nhìn thế nào cũng không thể nói là xấu, nhìn thế nào cũng thấy là mình khá xinh.

Hứa Lật Dương nhìn tôi ngẩn người ra trước gương, dịu dàng, chân thành nói: "Anh thấy em rất xinh, thật đấy, hơn nữa càng ngày trông càng xinh."

Tôi vui vẻ cười thật tươi. Thu dọn đồ trang điểm, cùng Hứa Lật Dương ra khỏi nhà nghỉ. Quả nhiên chúng tôi đã gặp Dịch Trì ở sân vận động.

Hứa Lật Dương dắt tay tôi đến trước mặt Dịch Trì. Hứa Lật Dương vẫn chưa kịp nói câu nào, Dịch Trì đã lên tiếng trước: "Cậu làm cái gì thế hả? Người yêu mới ốm dậy, đáng nhẽ cậu phải mua cho Thuỷ Tha Tha một đôi găng tay chứ hả? Tuyết vừa rơi, trời vẫn còn rất lạnh. Nhớ là mua loại tốt một chút, đừng có mà nói là không có tiền. Chỉ bớt hút vài bao thuốc, bớt mua vài bộ quần áo là được. Nếu không còn nhiều tiền thì lại dọn về nhà mình mà ở."

Tôi nhìn Hứa Lật Dương với vẻ mặt buồn, nước mắt như sắp trào ra, cảm thấy việc mình cần một đôi găng tay cũng phải do người khác nhắc nhở người yêu mình mua cho quả là một việc sỉ nhục.

Nhưng Hứa Lật Dương lại tỏ ra rất thản nhiên, như không có chuyện gì, nói: "Biết rồi, biết rồi!" Sau đó bọn họ bắt đầu chơi bóng. Tôi đứng bên ngoài đợi Hứa Lật Dương nhưng ánh mắt thì cứ nhìn dõi theo Dịch Trì. Trông dáng đánh bóng của anh ấy rất đẹp, giống hệt như Hứa Lật Dương ngày trước. Khi tôi còn là một cô bé, tôi rất dễ bị thu hút bởi những anh chàng có dáng vóc thể thao.

Dịch Trì quay người ném bóng, ánh mắt nhìn sang phía tôi. Lúc đó chúng tôi chỉ cách nhau có 20m. Tôi nhìn không rõ ánh mắt của anh, nhưng có thể chắc chắn là anh đang nhìn tôi, đang tìm hình bóng của tôi, tìm ánh mắt của tôi. Giây phút đó, tôi lại thấy lòng xao động.

Lúc Dịch Trì nghỉ ra uống nước, anh từ từ tiến lại gần tôi. Tôi nghĩ, có nên chủ động nói chuyện với anh không nhỉ? Nên nói gì đây?

Trong lúc nghĩ vẩn vơ, Dịch Trì đã lên tiếng trước: "Em đứng thế này có lạnh không?"

Ánh mắt của anh rất dịu dàng. Tôi luôn bị hút hồn bởi những ánh mắt diu dàng của người con trai, từ trước cho đến bây giờ vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Người con trai nào đọc xong cuốn truyện này mà muốn theo đuổi tôi thì hãy chú ý mỗi ngày lấy gương ra tập nhìn với ánh mắt dịu dàng rồi hẵng đến tìm tôi nhé.

Tôi lắc đầu.

Anh nói tiếp: "Không lạnh thì tốt rồi. Anh đi ăn cơm trước đây. Tí nữa nhớ nhắc Hứa Lật Dương đưa đi mua găng tay nhé."

Nói xong, Dịch Trì đi về phía nhà ăn. Tôi nhìn bàn tay lạnh đến nỗi sưng tấy của mình. Trong lòng bỗng thấy xót xa.

Hứa Lật Dương đánh bóng xong đưa tôi đi ăn cơm, mãi đến tối mới trở về nhà nghỉ, anh không hề nhớ đên việc phải mua cho tôi đôi găng tay. Tôi nhớ đên Dịch Trì, bỗng nhiên thấy vô cùng tủi thân, cảm thấy như mình đang bị đỗi xử tồi tệ. Buổi tối đó, tôi đi ngủ trước, không nói với Hứa Lật Dương câu nào.

40. Đôi găng tay lông thỏ màu hồng

Một tuần trôi qua rất nhanh. Đến lúc tôi phải về Vũ Hán. Vừa mới nhập học được ít lâu mà đã bỏ học đi chơi suốt cả tuần, đối với một đứa con gái ngoan như tôi, đã là ghê gớm lắm rồi.

Chuyến tàu tối hôm đó, Hứa Lật Dương nói sẽ mua vé nằm cho tôi. Tôi không cần, một tuần ở thành phố X chúng tôi đã tiêu hết gần 2000 tệ, hơn nữa cũng chẳng biết tiền đã tiêu vào những việc gì, thấy trong lòng bất an.

Thế là Hứa Lật Dương đi mua một vé ngồi. Anh đã nói sẽ mua cho tôi vé nằm, tôi không cho nhưng đến lúc anh mua vé ngồi, tôi lại cảm thấy không thoải mái.

Trước lúc đi, Dịch Trì mời chúng tôi đi ăn cơm.

Dịch Trì đến quán cơm trước và chờ chúng tôi ở đó. Kết quả, Hứa Lật Dương nghe nhầm địa điểm, đưa tôi đến một quán cơm khác. Lúc thấy Dịch Trì không ở đó mới phát hiện ra là chúng tôi đã đến nhầm chỗ, lúc đó mới lại đi đến đúng nơi đã hẹn.

Ở phần trên tôi đã miêu tả, trường học của bọn họ bốn bề là núi, đường rất khó đi, hơn nữa sau đợt tuyết rơi, nhiệt độ vẫn luôn ở mức thấp. Tôi vẫn mặc chiếc áo của Hứa Lật Dương khoác ngoài để chống lạnh.

Trời dần tối, đường càng trở nên khó đi. Tôi lại chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế đi rất chậm, Hứa Lật Dương luôn miệng giục tôi đi nhanh.

Tôi đang rất khó chịu lại bị giục nên gắt lên: "Anh giục cái gì nữa? Tại anh đi nhầm chỗ nếu không chúng ta đến đó lâu rồi."

Hứa Lật Dương nghe giọng tôi có vẻ bực bội liền buông tay tôi ra, tự mình đi lên phía trước.

Tôi không thèm đuổi theo, thế là hai người cứ thế một trước, một sau mò mẫm đi xuống núi. Hứa Lật Dương thuộc đường, tất nhiên là không sao. Còn tôi không quen đường nên thường xuyên vấp. Và đến lúc xuống dốc, chân bị hụt nên trẹo ngã lăn đùng ra đấy.

Tôi liền khóc oà lên.

Tại sao chứ, tôi ngồi cả đêm, vượt bao dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp anh, vậy mà lạnh như thế này, tôi chỉ được khoác một cái áo mỏng, đi trên con đường núi tối mù thế này, anh ta chỉ vì vài câu trách móc mà bỏ mặc tôi, mặc kệ tôi sống chết, tại sao tôi lại không khóc chứ.

Hứa Lật Dương thấy tôi khóc, lúc đó mới chạy lại vội vàng hỏi han: "Em sao thế? Có lạnh không? Đưa tay cho anh nào!"

Tôi càng nghĩ càng tức, tôi thấy lạnh vô cùng, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, khóc đến tận lúc tới quán ăn mà Dịch Trì hẹn.

Quả nhiên lúc Dịch Trì nhìn thấy chúng tôi bước vào, cái nhìn đầu tiên là hướng về tôi, sau đó mới đưa mắt sang nhìn Hứa Lật Dương, hỏi: "Thuỷ Tha Tha sao thế?"

Hứa Lật Dương lắc đầu, ra vẻ đó như là do tôi làm nũng, anh ta chẳng biết làm thế nào.

Dịch Trì gọi người phục vụ lấy cho tôi một cốc nước. Anh nói: "Em uống chút nước ấm đi, trông em có vẻ đang rất lạnh."

Cốc nước nóng đang bốc hơi trước mặt tôi, rất nhanh hơi nước làm mờ đôi mắt. Nếu như Hứa Lật Dương quan tâm đến tôi bằng một nửa Dịch Trì thôi, thì chắc tôi cũng không dễ dàng có cảm tình với Dịch Trì đến thế. Tôi đã tìm thấy một cái hợp lý cho tình cảm của mình.

Dịch Trì thấy tôi vẫn không cầm cốc nước lên, bèn đưa mắt ra hiệu cho Hứa Lật Dương, Hứa Lật Dương bèn bê cốc nước lên đặt vào tay tôi.

Bỗng nhiên, tôi không chỉ cảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy chán ghét Hứa Lật Dương. Tôi đẩy tay, đáng nhẽ chỉ định đẩy chiếc cốc lại, nhưng không ngờ lại làm cho cốc nước nóng đổ vào tay Hứa Lật Dương.

Chiếc cốc thuỷ tinh lập tức rơi xuống vỡ tan tành. Cùng với tiếng cốc vỡ là tiếng Hứa Lật Dương cất lên giận dữ: "Rốt cuộc là em muốn gì? Em muốn làm gì hả? Sao em phiền phức thế?"

Hứa Lật Dương nói với giọng rất to, rất to, anh đang nổi giận với tôi.

Ở một thành phố phía Bắc xa xôi, trong một đêm giá lạnh, người con trai đã ở bên cạnh tôi từ năm mười lăm tuổi bỗng nhiên nổi cáu với tôi. Còn tôi, từ lâu đã coi anh là người duy nhất tôi có thể yêu trên thế giới này, người yêu duy nhất, người bạn duy nhất của tôi. Ở trong tôi, anh là người duy nhất mang lại sự ấm áp.

Vậy mà bây giờ anh đang quát tôi.

Tôi bỗng khóc oà lên thành tiếng.

Tôi không thể chịu đựng được cảnh một người con trai nổi cáu với tôi, đến bây giờ vẫn không thể chịu đưng được, trừ khi là tôi làm việc sai bị sếp nổi cáu. Tôi không phải là lá ngọc cành vàng nhưng tôi cũng biết cách chiều chuộng bản thân mình. Không ai có tư cách để nổi cáu với tôi. Cho dù tôi là kĩ nữ, anh là khách làng chơi mà nếu tôi không muốn phục vụ anh thì làm sao nào?

Trong giây phút đó, tôi bỗng cảm thấy mọi tình cảm trong ba năm vừa qua biến thành cát bụi; chúng đã vỡ vụn, bị giẫm đạp. Mãi mãi sẽ không bao giờ hàn gắn lại được.

Tôi khóc oà lên rồi chạy ra ngoài, vừa khóc vừa chạy dọc đường lớn, con đường dẫn đến ga.

Chạy không được bao xa thì tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang chạy đuổi theo.

Tôi cứ nghĩ đó là Hứa Lật Dương nên càng chạy nhanh hơn, nhưng tôi chợt nghe Dịch Trì gọi tên tôi: "Thuỷ Tha Tha ơi."

Quay đầu lại, thấy Dịch Trì đang thở hổn hển theo tôi.

Bỗng nhiên tôi không do dự ngã nhào vào lòng Dịch Trì.

Lúc đó tôi không hề có ý muốn bày tỏ tình cảm của mình mà chỉ vì tôi cần một người dịu dàng ôm lấy tôi.

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt cứ thế rơi lã chã, hi vọng anh đưa tay ra ôm lấy tôi nhưng không, anh chỉ đứng ở đó, để mặc cho tôi như quỷ đói bám chặt lấy cổ anh. Một lúc sau, anh nói: "Tay em lạnh quá, làm cho cổ anh lạnh toát rồi này."

Nghe anh nói vậy, tôi thấy xấu hổ, vội buông tay ra.

Anh cởi chiếc áo lông vũ ra, vẫn là chiếc áo hôm đó đã cho tôi mượn. "Em khoác áo vào, tay em lạnh cóng rồi."

Tôi khoác áo vào người, tay áo quá dài như diễn kịch hát vậy. Anh cẩn thận xắn tay áo lên một chút. Tôi ngoan ngoãn đứng đó, như đứa trẻ chưa biết mặc áo cần có người lớn mặc cho.

Tôi chìm đắm trong cảm giác được làm đứa trẻ. Lúc đó tôi nghĩ nếu bây giờ Dịch Trì nói muốn tôi làm người yêu của anh, chắc chắn tôi sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay lập tức.

Thế nhưng tôi biết Dịch Trì không nói, nói liều thế thôi chứ cũng chưa chắc tôi đã đồng ý thật.

Chúng tôi đều là những người tốt, có lương tâm, có đạo đức, có tình, có nghĩa. Trong mối tình tay ba, người chịu thiệt thòi nhất chính là người đến sau.

Dịch Trì lại dùng giọng nựng trẻ con để nói với tôi: "Ngoan, chúng ta quay về ăn cơm nhé! Ăn chút đồ em sẽ không lạnh nữa đâu. Đừng khóc nữa nào!"

Tôi ngoan ngoãn để Dịch Trì đưa về. Lúc gần về đến quán ăn, Dịch Trì bỗng rút từ trong túi áo ra một đôi găng tay lông thỏ màu hồng nói: "Mãi mà chẳng có cơ hội đưa cho em, tối ngồi trên tàu chắc sẽ lạnh đấy."

Anh không đeo găng tay vào tay tôi mà giúi vào túi của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của anh sáng lấp lánh như sao mùa hè, lại gần sẽ thấy ánh mắt đó vô cùng ấm áp.

Hứa Lật Dương chắc cũng đã bị Dịch Trì dạy dỗ cho một bài, nên khi nhìn thấy tôi quay lại liền đứng ngay dậy chạy ra đón. Tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Ăn cơm xong, tôi và Hứa Lật Dương đi ra ga. Tôi cứ tưởng Dịch Trì cũng sẽ đi tiễn tôi nhưng sau khi chúc tôi lên đường may mắn, anh quay người trở về nhà.

Tôi chỉ nhớ ánh mắt cuối cùng trước khi quay người, anh đã nhìn vào tôi.

Tôi không có số điện thoại của anh, cũng chẳng có địa chỉ email hay nick chat. Không có phương tiện liên lạc nào, còn anh cũng chưa bao giờ hỏi tôi những thứ đó.

Chúng tôi đang cố gắng để chạy trốn, cũng đang cố gắng để kìm nén. Có thể cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nhau, có thể cái duyên chúng tôi đến quá muộn vì thế không nên nói gì, cũng chẳng nên làm gì.

Đến ga, Hứa Lật Dương đã đổi vé ngồi thành vé nằm. Tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết đó có phải là chủ ý của Dịch Trì không? Nếu không thì tôi không thể hiểu nổi tại sao Hứa Lật Dương lại tỏ ra tinh ý đến thế.

Lúc tàu chuẩn bị chuyển bánh, tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy Hứa Lật Dương đứng đó nhìn tôi. Tàu bắt đầu chạy, bóng anh cũng khuất dần. Ngoài ô cửa sổ, trời tối đen như mực. Mắt tôi lại nhoà đi. Cảm giác lưu luyến làm tôi thấy nhói đau.

Tôi lưu luyến nơi này là vì cái gì? Tôi cũng không biết nữa.

Có niềm vui gặp mặt thì cũng có nỗi buồn chia ly. Đó vẫn là quy luật của cuộc đời.

41. Em vẫn rất nhớ anh.

Về Vũ Hán, vừa về đến kí túc, tôi liền gọi điện cho Hứa Lật Dương, bảo với anh là tôi đã về đến nơi, an toàn. Điện thoại chỉ vừa đổ được một chuông, Hứa Lật Dương đã nhanh chóng nhấc máy.

Tôi nói: "Sao anh nhấc máy nhanh thế?"

Hứa Lật Dương nói: "Cả đêm qua anh không ngủ yên, chỉ chờ điện thoại của em. Hối hận vì đã không đích thân đưa em về Vũ Hán."

Trái tim lạnh lẽo của tôi bỗng thấy ấm áp phần nào. Vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại réo vang.

Tôi nhấc máy lên, nghe đầu dây bên kia, một giọng nam cất lên: "Em đoán xem anh là ai?"

Tôi nói: "Em không đoán được."

Bỗng nhiên đầu bên kia im lặng.

Tôi chợt có linh cảm, có thể, người đó là Dịch Trì.

Anh nói: "Anh Dịch Trì đây."

Dịch Trì gọi điện cho tôi, sao anh lại có số điện thoại của tôi nhỉ? Anh định nói gì với tôi?

Tôi tiếp tục im lặng, không biết nên nói gì. Tôi cứ nghĩ chắc là Dịch Trì có chuyện muốn nói với tôi nên sợ nếu mình nói gì đó thì đầu dây bên kia sẽ không có dũng khí nói tiếp.

Nhưng anh cũng vẫn im lặng.

Cả hai chúng tôi luôn luôn im lặng.

Cuối cùng, tôi đã lên tiếng trước: "Sao lại gọi điện cho em thế này?"

" Không có gì đâu, anh chỉ nghĩ chắc em đã về đến nơi nên gọi điện xem em đã về trường an toàn chưa thôi."

"Vâng." Có một cảm giác vui vui xen lẫn với cảm giác ngại ngùng cùng xuất hiện một lúc trong tôi.

"Thế anh dập máy nhé, lần sau anh sẽ nghĩ kĩ xem nên nói với em cái gì trước rồi mới gọi điện cho em?" Dịch Trì dò hỏi.

"Vâng."

Dịch Trì nói tiếp: "Em dập máy trước đi."

Hứa Lật Dương từ trước đến giờ chưa bao giờ bảo tôi dập máy trước. Lần nào cũng là tôi nghe thấy tiếng tít tít ở đầu dây bên kia. Lần này tôi dập máy trước, vào lúc trước khi đặt máy xuống, tôi cảm nhận được hơi thở của Dịch Trì ở đầu bên kia. Cứ như là hơi thở đó rất gần, rất gần vậy.

Lúc Hứa Lật Dương làm tôi khóc, lúc Hứa Lật Dương buông tay tôi ra, lúc Hứa Lật Dương nổi cáu với tôi, ném cả chiếc cốc về phía tôi, tôi vô cùng thất vọng, và đau lòng, thậm chí còn hận anh. Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ ghét anh, hận anh mãi cho đến lúc chia tay. Thế nhưng sau khi về đến Vũ Hán, tôi vẫn rất nhớ anh. Chúng tôi đã từng cùng nhau, viết những dòng nhật kí mà tôi vẫn giữ gìn.

Tôi nằm trên giường trong kí túc xá, lật từng trang nhật kí mà tôi quý như báu vật ra đọc. Những nét chữ non nớt, những lời văn mộc mạc, đã ghi lại toàn bộ mối tình ba năm qua của tôi và Hứa Lật Dương.

Lật một trang bất kì, tôi đọc được những dòng thế này:

Ngày 21 tháng 6 năm 1999

Hôm nay, tôi ăn vải. Là vải của Hứa Lật Dương mang cho tôi.

Cậu ấy nói, tối hôm trước cậu ấy nằm mơ, mơ thấy tôi nói muốn ăn vải. Thế là hôm qua cậu đã bảo người nhà mua vải. Sau đó giấu một ít vào trong cặp, dùng túi nilon bọc lại mang đến trường cho tôi ăn.

Tôi nghĩ, nếu cậu ấy cứ đối xử tốt với tôi như thế này, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy, cả đời này không rời ra.

Tôi ăn hết chỗ vải đó. Kết quả là, tối nay tôi phát hiện trên mặt tôi đã xuất hiện hai cái mụn, rất đau. Tôi cứ ăn vải là nóng trong. Mà cứ nóng trong là sẽ mọc mụn. Lần ăn vải này cũng thế. Bây giờ tôi thấy hối hận vì đã ăn hết chỗ vải đó. Mọc hai cái mụn to thế này, ngày mai làm sao mà dám nhìn Hứa Lật Dương chứ. Xấu chết đi được. Ông Trời ơi, mau phù hộ cho cái mụn này của con sớm xẹp đi.

Năm 1999 đến năm 2002, hơn một nghìn đêm, mỗi trang nhật kí của tôi đều có tên Hứa Lật Dương.

Tôi biết là cả cuộc đời này sẽ không bao giờ tôi có thể viết tên ai cẩn thậnvà nhiều đến thế được nữa.

Ngón tay tôi vuốt những tờ giấy đã lên màu thời gian, cảm nhận lại những kí ức ấm áp nhất của buổi ban đầu.

Tôi biết tôi khó mà rời xa. Dịch Trì, sau đó không gọi điện cho tôi nữa. Còn tôi, cũng chẳng có bất cứ thông tin nào về anh.

Chúng tôi vô tình gặp nhau trong cuộc sống này, rồi kí ức về nhau sẽ lại mờ dần theo năm tháng.

Có lúc nhớ, có

42. Anh hùng cứu mỹ nhân

Sau khi từ thành phố X trở về, tôi phát hiện ra Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường đã quấn quýt như hình với bóng.

Quen ba ngày rồi yêu nhau, quen một tuần thì quấn quýt như hình với bóng, sau nửa tháng là qua đêm không về. Mối tình đầu thời phổ thông cứ chậm chạp trôi, còn ở đại học cho dù là tình thứ nhất hay tình thứ hai, thứ ba thì cũng đều phát triển nhanh chóng, chạy đua với thời gian. Do tính cách hướng nội, nên tôi cô đơn một mình, không làm quen thêm bạn mới cũng không tham gia bất cứ hoạt động mang tính đoàn thể nào, chỉ ngày ngày nhốt mình trong thư viện đọc sách.

Thời gian ở thư viện cũng thường xuyên có người con trai đến bắt chuyện để hỏi giờ, hỏi đường, hỏi chỗ để sách, hỏi tôi có phải tên là A, B, C, D gì đó không… nói chung cho dù họ bắt đầu câu chuyện bằng cách nào thì đến phút chót vẫn hỏi tên và số điện thoại của tôi.

Mỗi lần nói chuyện với những người con trai đó xong, lúc quay về kí túc xá, tôi lại tự ngắm kĩ mình trong gương. Tôi phát hiện ra là mình càng ngày càng xinh đẹp, không còn đen đủi, xấu xí như cô bé ngày xưa mẹ vẫn hay chê bai nữa rồi. Bạn cùng phòng bắt đầu đua nhau hỏi tôi về cách làm trắng, cách giữ eo và cách làm cho nở ngực, còn tôi lúc đi đường đã không còn cố ý khom lưng, cúi mặt xuống để che giấu đi những điểm nữ tính của mình nữa rồi. Dần dần, khi mọi người khen tôi xinh, tôi đã không còn đỏ mặt, không còn cảm thấy ngượng ngùng hay đoán già đoán non xem họ đang có ý trêu tôi hay không nữa rồi.

Có điều giống như việc không phải người con gái nào cũng có người chủ động đến bắt chuyện, không phải người con trai nào cũng bắt chuyện thành công. Bắt chuyện nếu hay thì gọi là tán tỉnh, nếu dở thì gọi là quấy rối. Con trai không bao giờ muốn nhìn những người con gái vừa xấu vừa béo; con gái cũng vậy, cảm thấy không cần thiết phải hạ mình quan tâm đến những thằng con trai rác rưởi. Nếu như bạn cảm thấy những câu nói này của tôi khó nghe, hoặc làm tổn thương đến lòng tự trọng của bạn thì hiệu quả của việc “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng” của tôi đã đạt được. Bạn cần phải tự xem xét lại xem có phải là mình quá xấu không? Tôi và Lương Triết quen nhau trong một bối cảnh bắt chuyện làm quen như thế.

Lúc còn học phổ thông, chúng tôi rất ghét sự quản lý của các thầy cô. Lên đến đại học, chẳng còn thầy cô nào quản, những người thực sự quản chúng tôi, làm chúng tôi sống không thoải mái là đám người làm hậu cần. Rõ ràng là ba lạng gạo nhưng lại chỉ đưa cho chúng tôi một tí tẹo cơm như cho mèo ăn vậy, rõ ràng gọi là phòng để nước sôi nhưng lúc nào cũng chỉ cung cấp nước sôi “95” độ. Rõ ràng là thủ thư nhưng lại luôn làm mất sách rồi đổ lỗi cho học sinh chưa trả. Gặp phải hai chuyện trước thì thôi cho qua, chứ gặp phải chuyện thứ ba thì không thể không đập bàn đập ghế kêu oan. Bởi vì làm mất sách là phải đền tiền, vô duyên vô cớ sao lại bắt tôi rút tiền trong túi ra trả tiền cho thứ không phải mình làm sai.

Vì thế cuối tuần đó, lúc bà thủ thư nói với tôi là tôi chưa trả cuốn Bốn năm phấn hồng, bắt tôi phải đền gấp đôi giá bìa sách là 36 tệ, tôi nói: “Sao lại chưa trả chứ? Lần trước em mượn ba quyển sách, em đã trả hết cùng một lúc rồi, sao lại có một quyển chưa trả?” Bà ta thản nhiên trả lời: “Tôi làm sao mà biết được! Trên máy rõ ràng hiện lên là quyển Bốn năm phấn hồng em chưa trả.”

“Em trả rồi. Em khẳng định là em đã trả rồi.”

“Em khẳng định thì có tác dụng gì chứ!” Bà ta đưa mắt lườm tôi. Có lẽ là do cuối tuần, thư viện chỉ có mình bà ta trực nên không được thoải mái, thái độ vô cùng khó chịu

.

“Em trả thật rồi mà! Các cô ở thư viện thường xuyên có những chuyện như thế này, lúc học sinh trả sách, để sách chồng lên đống sách đã trả nhưng lại không chịu quét vạch cẩn thận, cứ vứt bừa vào kho rồi đến lúc lại trách bọn em chưa trả.” Tôi vạch rõ ra vết hổng trong cung cách làm việc của bọn họ.

“Em phải biết mình đang nói gì chứ!” Bà ta đứng hẳn dậy, dùng tay chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Sợ gì chứ!” Cuối cùng tôi đã nói ra những điều không nên nói. Trừ mẹ tôi ra, tôi không có sự kiên nhẫn với bất kì ai. Tại sao tôi phải nhẫn nhịn chứ, bà chẳng phải là mẹ tôi.

“Mày nói thêm câu nữa xem, đồ mất dạy! Bố mẹ mày không dạy mày à? Thế mà cũng là sinh viên!” Bà ta tiếp tục quát lại, trợn mắt nhìn tôi.

“Không có bố mẹ dạy à?” Câu đó chọc đúng vào nỗi đau của tôi, làm tôi cảm thấy vô cùng khó xử. Tôi giận dữ cần quyển sách chưa được nhập vào kho ném thẳng vào người bà ta, hình như kiểu bạo lực này tôi được di truyền từ mẹ!

Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà ta, cuốn sách sượt qua người bà ta rơi xuống đất. Bà ta cúi xuống nhặt sách lên, nói: “Loạn rồi! Loạn thật rồi!” Bà ta xông ra khỏi quầy, chạy ra hành lang gọi thầy quản lý thư viện ở phòng bên cạnh.

Thầy quản lý thư viện khoảng trên năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, trông có vẻ khá nhã nhặn, hiền lành. “Sao thế, sao thế, có chuyện gì thế?” Thầy quản lý thư viện thấy bà thủ thư đằng đằng sát khí, ngạc nhiên hỏi.

“Em sinh viện này đấy! Đúng là vô giáo dục! Không những làm mất sách mà còn chửi người, đánh người!” Bà thủ thư béo ịch lên tiếng kết tội tôi trước.

“Thưa thầy quản lý, em nghĩ thầy là người sáng suốt nên em muốn nói với thầy hai việc: thứ nhất, sách chắc chắn là em đã trả lại thư viện rồi; thứ hai, người chửi người đánh chính là cô thủ thư ở chỗ thầy.” Tôi giả bộ vô tội giải thích với thầy quản lý.

“Mày nói điêu!” Bà thủ thư béo ịch lại nhảy dựng lên.

Tôi định xông vào cãi cho đến cùng nhưng vì mục đích cuối cùng nên vẫn cố gắng kìm nén.

Quay người lại nhìn thấy một người con trai đã chứng kiến cuộc cãi nhau của chúng tôi từ đầu đến cuối, tôi liền giả bộ vô tội chỉ vào người con trai đó nói: “Bạn này đã chứng kiến hết cả, bạn ấy có thể làm chứng.” Tôi rất tự tin nói ra câu đó. Bởi vì tôi tin là người con trai đó chẳng có lí do gì mà lại từ chối giúp một cô gái trẻ như tôi để giúp đỡ một bà thủ thư béo ịch suốt ngày quát tháo sinh viên chúng tôi, coi chúng tôi chẳng ra cái gì. Cứ thế này mà cãi nhau với bà thủ thư thì chẳng bao giờ kết thúc được.

Nhưng chỉ cần người con trai đó đứng ra làm trọng tài, tôi tin là tôi sẽ thắng. Bà thủ thư nói không có lý gì, tại sao tôi lại phải khách khí với bà ấy cơ chứ? Đối với những người vô liêm sỉ như bà thủ thư này thì cần phải có cách cao tay hơn để trị. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cậu con trai kia, cố gắng dùng ánh mắt để truyền tải thông điệp: Bạn ơi, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã đến rồi.

Cậu con trai đó bước lại gần chỗ chúng tôi, vô cùng chân thật nhìn thầy quản lý, thao thao bất tuyệt nói: “Những người như cô thủ thư đấy thực sự đã làm xấu đi hình ảnh của thư viện. Lúc em chuẩn bị trả sách, bạn gái này trông rất đáng thương. Bạn ấy chỉ hỏi có vài câu thôi mà cô thủ thư đã mắng bạn ấy, dùng tay chỉ thắng vào mặt bạn ấy. Em cũng nhìn không vừa mắt, nếu như thầy không đến thì em đang định gọi 110 để báo cảnh sát rồi.”

Tôi phối hợp tác chiến bằng cách làm cho mắt ướt đẫm nước. Chỉ cần khóc là có thể khóc được ngay, mà còn có thể khóc rất thảm thương, làm động lòng chắc ẩn của người con trai. Thầy quản lý lập tức xin lỗi chúng tôi, bà thủ thư định nói gì đó nhưng đã bị thầy quản lý gọi về phòng. Thầy quản lý gọi một người khác đến đưa chúng tôi đi kiểm tra trong kho sách có đúng là quyển đó đã trả hay không.

Không uổng công đấu tranh đến cùng, sau một hồi tìm kiếm, tôi đã tìm thấy quyển sách Bốn năm phấn hồng mà bà thủ thư béo ịch cứ leo lẻo cái miệng nói là chắc chắn tôi chưa trả. Cứ như là làm người chết trong quan tài sống lại, quyển sách tìm được đã là bằng chứng xác thực cho cách thức làm việc tắc trách của bà thủ thư. Cuối cùng tôi đã được một lần vênh váo mặt mày trước mấy bà thủ thư già ở thư viện.

Tôi như trút bỏ được gánh nặng, xuống tầng một đến tủ gửi đồ lấy túi. Bỗng có người đập nhẹ vào vai tôi từ phía sau ngoảnh lại nhìn thì ra là người anh hùng vừa cứu mỹ nhân lúc nãy. Nhìn kĩ, anh ta có đôi mắt một mí và đôi môi mỏng, đúng kiểu con trai mà tôi khá thích. Anh ta đứng đó rồi nói với tôi: “Xin chào người đẹp. Tôi muốn làm quen với bạn, có được không?”

“Ồ!”

“Tôi muốn biết số điện thoại của bạn.”

“Ừ…m!”

“Sao bạn không nói gì vậy?”

Tôi cười, có thể là anh ta không biết, tôi không thích những anh chàng quá chủ động bởi vì sự tấn công của những anh chàng đó làm tôi cảm thấy không được an toàn. “Tôi đã biết bạn là Thuỷ Tha Tha.” Anh ta nói tiếp.

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta: “Làm sao mà bạn biết được?”

“Bạn nói cho tôi biết số điện thoại của bạn đi, tôi sẽ nói cho bạn biết tại sao tôi lại biết tên bạn. Điều đó sẽ đem đến cho bạn một niềm vui, còn nếu không bạn sẽ bị thiệt đó!” Anh ta nói với vẻ mặt đắc thắng.

Tôi rất muốn biết tại sao anh ta lại biết tên tôi, vì thế đã đọc: “8888xxxx”

Không ngờ anh ta rút điện thoại ra bấm số điện thoại phòng tôi, rồi lên tiếng hỏi: “Cho tôi gặp Thủy Tha Tha.”

Anh ta muốn chứng thực số điện thoại mà tôi vừa đọc. Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi bực mình, có thể anh ta thấy biểu hiện của tôi ở thư viện nên cho rằng việc nói dối đã trở thành một tính cách của tôi, nghĩ thế tôi quay người đi thẳng. Anh ta kéo tay tôi lại: “Thẻ thư viện của bạn này! Lúc nãy bạn đánh rơi, tôi nhặt cho bạn đấy!”

Lương Triết và Thuỷ Tha Tha đã làm quen với nhau như vậy. Năm đó anh ta học năm thứ ba, khoa Thông tin điện tử. Tôi là sinh viên năm thứ nhất. Tôi hôm đó Lương Triết gọi điện cho tôi. Bây giờ chẳng còn nhớ là chúng tôi đã nói những gì nữa rồi, chỉ nhớ câu đầu tiên anh ta hỏi tôi là: “Em đã có người yêu chưa?”

Tôi do dự một lúc rồi hỏi lại: “Anh hỏi điều đó làm gì?”

Bên kia đầu dây anh ta cười nói: “Không có gì, em không muốn trả lời thì đừng nói.”

Tôi hỏi lại: “Anh có người yêu chưa?”

“Anh có rất nhiều người yêu, có điều đã ở thì quá khứ rồi.” Đầu dây bên kia anh ta cười có vẻ hơi phô.

Gặp phải thằng có tính lăng nhăng rồi. Tôi nghĩ. Nhưng cũng tốt, có lẽ đây là một đối tượng tốt để tôi đỡ cô đơn. Khi đó, tôi không thích Lương Triết nhưng cũng không ghét anh ta, chỉ có điều trong lòng có chút bất an bởi vì tôi hiểu là mình đang không chịu an phận. Một phần lí do của cảm giác bất an là vì Hứa Lật Dương. Khi đó tôi vẫn còn đang yêu anh, yêu thực sự. Tôi nhớ anh, hay ngắm ảnh anh, tối nào cũng ngồi đợi điện thoại của anh, viết thư cho anh, gửi quà cho anh thậm chí đan áo len cho anh. Một phần bất an nữa là chính bản thân mình. Giữa tôi và Hứa Lật Dương hình như chỉ là một cảm giác mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng nói của bên kia đầu dây điện thoại nhưng lại không thể hôn đôi môi của anh; có thể ngắm dáng vóc anh qua ảnh nhưng lại không thể ôm lấy cơ thể anh.

Khi tình yêu đã không còn có thể cảm nhận được, không còn có thể động chạm vào nhau mà chỉ còn có thể nhớ, thì tôi không biết rằng việc mở cánh cửa khác cho mình có thể bị gọi là không chung thuỷ và phản bội hay không? Tôi yêu bản thân nhiều hơn yêu Hứa Lật Dương. Đó là lí do duy nhất. Tôi cô đơn. Tôi cần một người ở bên cạnh. Lúc đó cảm giác cô đơn rất gần còn cảm giác yêu đương lại ở rất xa.

Chúng tôi đã từng nghĩ là người ta yêu mình, yêu sâm đậm nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân mình hơn. Thoát khỏi những ràng buộc vốn có, chúng ta mới thấy mình cô độc. Có lẽ trên con đường chúng ta đi tìm kiếm tình yêu, thực ra cái mà chúng ta kiếm tìm từ đầu đến cuối chẳng qua là một góc ấm áp cho trái tim cô độc và cho cơ thể lạnh lẽo của mình mà thôi.

lúc quên.



43. Những bắp ngô

Ngày hôm sau, Lương Triết lại gọi điện cho tôi. Ngày hôm sa nữa lại tiếp tục gọi. Cứ thế gọi một tuần liền. Cuối tuần, anh ta bắt đầu hẹn tôi, trong điện thoại anh ta nói là muốn mời tôi đi ăn .

Tôi nghĩ: Dù sao cũng rỗi rãi chẳng làm gì, đi cũng được.

“Em muốn ăn ở đâu? “

Tôi nói: “Ăn ở BXE đi, ở đó buổi tối có nến, không khí chắc sẽ ấm cúng.”

Lương Triết nói “Em nói ăn ở đâu cũng được.”

Hôm đó chúng tôi ăn cơm xong, đi vòng quanh trường một vòng. Lúc đến cổng phía đông, bỗng nhiên tôi ngửi thấy mùi thơm của ngô. Ở cổng Đông có một bà bán ngô nếp rất ngon. Tôi nói với Lương Triết :”Anh đứng đây đợi em chút nhé!” Tôi chạy đến chỗ bà bán ngô, mua hai bắp, rồi chạy về bên cạnh Lương Triết đưa cho anh. “Ngô này rất ngon, anh ăn đi, cẩn thận chút, còn nóng đấy.”

“Ha ha, em chẳng giống với hôm đầu tiên anh gặp em gì cả.” Lương Triết đón lấy bắp ngô cười nói.

“Sao lại không giống?” Tôi biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi. Nếu như ngày nào tôi cũng đanh đá như hôm cãi nhau với bà thủ thư ở thư viện hôm đó thì hình tượng bản thân thế là tiêu rồi .

“Hôm đó em rất đanh đá, còn bây giờ rất dịu dàng, lại còn nhắc anh cẩn thận không bỏng.” Lương Triết nói .

Tôi cười.

Lương Triết tiếp: “Lúc cười trông em rất xinh.”

Tôi lại cười: “Nghe sáo quá à! Ai mà biết được có phải anh đã nói thế với cả trăm cô không chứ?” Tuy miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi thấy vô cùng thích thú. Nói chuyện một hồi nhưng Lương Triết không hề hỏi lại việc tôi có người yêu chưa? Sau đó anh đưa tôi về kí túc xá và chúng tôi tạm biệt nhau . Lúc về đến phòng mình ở tầng năm, tôi rất muốn biết Lương Triết có ở dưới lầu nhìn tôi lên hay không? Bởi vì trong các tiểu thuyết tình cảm đều viết như vậy, nhân vật nam đưa nhân vật nữ về nhà, sau đó sẽ cứ thế đứng đó đến khi nhân vật nữ xuất hiện ở cửa sổ .

Thế là tôi bắt chước giống như trong tiểu thuyết, chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy Lương Triết quả nhiên vẫn đứng đó. Tôi vừa cảm thấy vui lại vừa thấy khó xử. Tôi vội vàng thu đầu vào ngay trước khi anh nhìn thấy tôi. Sau đó năm phút tôi lại thò đầu ra nhìn xuống dưới tầng một lần nữa. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, chỉ có hai đôi tình nhân đang đứng đó ôm nhau. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó hụt hẫng.

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của Lương Triết: “Thủy Tha Tha, anh đang ở dưới tầng, em mau xuống đi.” Tuy biết anh ta đang ở dưới tầng chờ tôi nhưng tôi vẫn thay đồ và trang điểm xong mới chạy xuống. Lương Triết đang đứng ở khoảng đất trống trước khu nhà, mặc một chiếc quần bò xanh và chiếc áo len màu xám đậm, tay ôm một chiếc áo khoác. Anh nhìn thấy tôi xuống liền cười tươi và đưa chiếc áo khoác ở trong tay cho tôi. Tôi nhận lấy chiếc áo khoác, đang định hỏi tại sao lại đưa chiếc áo đó cho tôi thì bỗng nhiên sờ thấy một vật được bọc bên trong. Tôi mở chiếc áo ra, nhìn thấy một bắt ngô đã được dùng nylon bọc thức ăn bọc lại. Ngô vẫn còn nóng hổi, tôi nắm chặt trong tay không biết nên nói gì .

Lương Triết nói “Vẫn chưa nguội chứ?”

Tôi trả lời “Vâng, vẫn còn nóng.”

Tôi cầm ngô mang về phòng. Các bạn trong phòng đều nói: “Ôi anh ấy lãng mạn quá, chu đáo quá. Hay là bỏ quách Hứa Lật Dương đi, yêu béng Lương Triết cho xong.” Tôi tẽ từng hạt ngô bỏ vào mồm.

Những suy nghĩ trong đầu tôi hiện lên rất rõ ràng, không đan xen và vô cùng tỉnh táo. Nếu như không phải tôi chủ động thích người khác thì tôi sẽ luôn nghi ngờ độ chân thành của người thích tôi. Bọn họ rốt cuộc là muốn theo đuổi tôi hay chỉ muốn trêu chọc tôi? Chỉ là một bắp ngô thôi mà! Chỉ vì thế mà chia tay với Hứa Lật Dương sao? Nực cười! Một người con trai khi theo đuổi một người con gái thì luôn mua cho người con gái đó những quà ăn vặt mà cô ấy thích. Điều đó là một việc quá ư bình thường. Lương Triết chỉ dùng mẹo đó để theo đuổi một em mới học năm thứ nhất mà thôi. Có gì đáng cảm động chứ?

Đối với những người vừa nhìn đã biết là loại con trai có kinh nghiệm yêu đương phong phú thì tôi cũng cần có lập trường kiên định của riêng tôi.

Từ hôm đó tôi biết Lương Triết bắt đầu chính thức tấn công tôi. Chả ai là ngốc cả. Chả thằng con trai nào ngốc đến nỗi đi chăm sóc một đứa con gái mà mình không thích, cũng chẳng có đứa con gái nào ngốc đến nỗi không biết tâm tư của người con trai .

Cảm giác được một người chăm sóc chu đáo thật là thích, ít nhất sự chăm sóc chu đáo đó làm ta cảm thấy ấm áp, và có phần hãnh diện: có người con trai bỏ công sức ra để lấy lòng ta, muốn làm cho ta vui. Vì thế tất cả những cách mà người con trai đó dùng để theo đuổi con gái đều có thể được tha thứ .

Ví dụ như có thể mỗi một người con trai đều đã từng mua những đồ ăn vặt cho người con gái mà mình thích, cho dù đó là đồ ăn có đắt hay rẻ đến mấy, hay kể cả đồ ăn đó rất khó mua hoặc chưa bao giờ được biết hoặc khó bảo quản đến mấy thì họ cũng đều cố gắng làm mọi cách, cam tâm tình nguyện đi khắp thành phố để sau cùng mang về cho người con gái đó, làm thỏa mãn nhu cầu mà cô ấy muốn. Cái mà những chàng trai mong đợi chẳng qua chỉ là một nụ cười sung sướng của người con gái. Cảm giác đó thật ấm áp .

Buổi tối hôm đó, Hứa Lật Dương gọi điện cho tôi, như mọi khi, anh ấy hỏi: “Hôm nay em có chuyện gì vui không?”

“Có, hôm nay có một người mua cho em món ngô ngọt mà em vẫn thích.”

“Con trai hay con gái?”

“Tất nhiên là con trai rồi!” Tôi vui vẻ và đắc ý trả lời Hứa Lật Dương.

Hứa Lật Dương ở đầu bên kia bỗng im bặt. Tôi biết thật ra anh ấy rất sợ mất tôi, ngày nào cũng lo lắng vì việc ấy. Tôi cứ nghĩ anh sẽ yêu cầu tôi không quan hệ với Lương Triết nữa, nhưng không ngờ anh ấy lại nói: “Em vui là được. Ngoan nhé!”

44. Giới hạn của người yêu và bạn

Tôi không hề vì việc mình đã có bạn trai mà cố ý tránh Lương Triết. Ngoài việc tôi cảm thấy mình hơi có lỗi với Hứa Lật Dương ra, tôi không tìm ra bất cứ lý do nào để thuyết phục tôi cần né tránh Lương Triết.

Tôi chỉ thích cảm giác hai người ở cạnh nhau cho đỡ cô đơn. Hơn nữa chỉ cần tôi không là người yêu của Lương Triết, không nắm tay, không hôn nhau thì chẳng có gì có lỗi với Hứa Lật Dương cả. Tôi suy nghĩ ngây thơ và ích kỷ như vậy. Suy nghĩ như vậy nên bao nhiêu hoa hồng Lương Triết tặng tôi nhận hết, vì tôi thích hoa hồng. Nhưng nếu là hoa bách hợp thì tôi đều từ chối, lý do rất đơn giản, tôi không thích hoa bách hợp .

Anh mời tôi đi ăn cơm, tôi đồng ý. Cứ 2 lần mời thì tôi sẽ mời lại 1 lần. Anh giúp tôi đi xách nước nóng, tôi cũng không từ chối. Anh giúp tôi lấy chỗ ngồi tự học ở giảng đường, tôi sẽ nói cảm ơn. Anh nói muốn cùng tôi đi chơi ngày Valentine, tôi nói không được.

Cứ thế một thời gian, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không quá gần gũi, khoảng cách giữa 2 bờ vai vẫn luôn nằm trong khoảng từ 20 đến 30 cm. Có một lần sau giờ tự học buổi tối, Lương Triết định đặt tay lên vai tôi, tôi giật mình tránh ra, giận giữ nói với anh rằng: “Không được đụng vào người em, ngoại trừ bố em, chưa ai đụng vào người em cả.”

Anh tiu nghỉu hỏi: “Thế sau này anh là người yêu của em thì em có cho anh đụng vào không ?”

Tôi trả lời: “Có”

Một chút ngọt ngào vẫn phải có để cho anh cảm thấy rằng thời cơ chưa đến. Nếu tôi nói khi anh là người yêu của tôi mà tôi cũng không cho anh đụng vào người chắc anh chạy mất dép. Trong mắt tôi Lương Triết là một người con trai như thế. Mồm mép như tép nhảy, tỏ ra rất lão luyện, rất có kinh nghiệm.

Ngay từ đầu tôi đã cho là Lương Triết không có thành ý nên tôi cũng chẳng để tâm. Trong trò chơi cảm xúc không chân thật, ai nghiêm túc, người đó sẽ chết chắc. Hơn nữa, Lương Triết cực kì nhạy cảm, lại có tính muốn chiếm hữu cao. Mỗi lần khi tôi đi cùng anh mà chuông điện thoại reo, theo thói quen anh sẽ thò đầu vào nhìn xem ai gọi. Tôi rất dị ứng với hành động này của anh nên ngay lập tức giấu điện thoại ra sau lưng. Anh sẽ im lặng trong 1 lúc lâu, cứ như là vừa bị tôi làm tổn thương vậy. Mỗi như thế là tôi lại cảm thấy anh có tính muốn chiếm hữa rất cao. Những chi tiết nhỏ như thế thường thể hiện tính cách của con người rõ rệt nhất.

Hơn thế nữa có thể anh ta không biết rằng, tôi đã có mấy lần nhìn thấy anh đi cùng với những người con gái khác trong vườn trường. Tuy không làm gì không phải nhưng trông thái độ khá thân mật. Tôi chưa bao giờ nói với anh về chuyện đó thì sao anh có tư cách gì để yêu cầu tôi cơ chứ. Đừng bao giờ cho rằng tôi sẽ bị sự giả tạo của anh làm cho cảm động. Anh còn thích đưa tôi đi gặp bạn bè và những người bạn cùng phòng nhưng tôi gặp những người lạ đó mà chẳng thấy vui vẻ gì. Hơn nữa mỗi lần tụ họp với bạn bè là anh luôn là người trả tiền, tỏ ra mình là người có nhân duyên tốt, nhiều bạn bè, quen biết rộng. Trong con mắt của một kẻ ki bo như tôi thì đó là một việc vô cùng xuẩn ngốc. Nếu như anh là người yêu của tôi, tôi nhất định sẽ không thể chấp nhận cái “thói xấu” xuẩn ngốc này. Tại sao tiền lại phải tiêu cho người khác làm gì cơ chứ!

Nói tóm lại, những ưu điểm của người con trai này trong mắt tôi đều là khuyết điểm. Bây giờ tôi mới biết nhiều từ tưởng ngược nghĩa nhưng thật ra lại là từ gần nghĩa. Ví dụ như, vui vẻ hài hước thì đối với tôi là khéo mồm khéo miệng, nói ngon nói ngọt thì đối với tôi là những câu nói dối liên hoàn, lo lắng cho tôi thì đối với tôi là tính mong muốn chiếm hữu cao, khẳng khái hào phóng thì đối với tôi là khoa trương lãng phí, quan hệ rộng thì đối với tôi là sĩ diện... chuẩn mực về ý nghĩa của mỗi từ này là tốt hay xấu tùy thuộc vào bạn có thích đối phưong hay không?

Tôi nghĩ, tôi không thích Lương Triết nhưng tôi thích cảm giác có người ở bên cạnh. Chị em trong phòng cứ hai ngày lại hỏi chuyện tôi và Lương Triết tiến triển đến đâu rồi?

“Tiến triển cái gì chứ? Tớ và anh ấy không thể trở thành người yêu của nhau đâu.” Từ trước đến giờ tôi nói gì cũng đều rất thật.

“Thực ra bây giờ trông hai người đã rất giống một đôi rồi. Có yêu nhau thì cũng chỉ giống như bây giờ mà thôi.” Giả Tếu Ảnh vừa trêu vừa nói.

“Trông giống một đôi thế thôi chứ trên thực tế tớ chỉ là bạn bình thường của anh ấy, không phải như người yêu đâu.” Tôi nói.

“Mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa là yêu nhau thế thì giới hạn giữa bạn và yêu là ở đâu?” Tếu Ảnh tò mò hỏi .

“Ranh giới chuẩn mực là việc kiss. Nhưng tớ với anh ấy đến nắm tay còn chưa nữa là...” Tôi nói ra cách nghĩ của mình.

Có một lần Lương Triết mời tôi đi xem phim. Nghe các bạn cùng lớp nói rạp chiếu phim là nới đặc biệt để nâng cao mối quan hệ. Hai người lúc đi vào rạp thì ai đi đường nấy, nhưng lúc ra thì nắm chặt tay.

Tôi vô cùng tò mò việc hai người không thân thiết nhau lắm thì có thể làm gì ở cái rạp chiếu phim cơ chứ! Vì thế cho dù là một cuộc hẹn nhạy cảm nhưng tôi vẫn nhận lời mời của Lương Triết . Tôi nhớ là bộ phim hôm đó có tựa đề: Anh yêu em , bộ phim rất hay, tôi chăm chú xem từ đầu đến cuối. Lần đầu tiên khi hai nhân vật Từ Dĩnh Lôi và Đông Đại cãi nhau, Lương Triết nói: “Nếu em là người yêu của anh, anh đảm bảo sẽ không bao giờ cãi nhau với em.” Anh vừa nói vừa đặt tay trái lên vai phải của tôi.

“Anh cãi không lại với em đâu.” Nói xong tôi lấy tay che miệng cười, và chuồn người ra khỏi tay anh.

Trong bụng thầm nghĩ: Xem ra chị em nói đúng thật. Đợi xem tý nữa Lương Triết còn làm gì nữa nào. Đợi xem nào ...

Tôi quay sang nhìn anh, màn hình thay đổi liên tục khiến khuôn mặt Lương Triết trông thật lạ lẫm . Lương Triết phát hiện tôi đang nhìn anh, liền ghé sát lại gần tôi hỏi : “Em đang nhìn gì thế? “

“Trông anh đẹp trai mà.” Tôi trêu anh. (Chú ý: là tôi trêu anh chứ không phải muốn khiêu khích) Anh bóp mũi tôi, tôi không né, chỉ cười. Hành động như làm với một đứa trẻ con này tôi rất thích, như được quay về với tuổi thơ, chúng tôi là những đứa trẻ ngây thơ. Lương Triết thấy tôi không né tránh lại đưa mặt tiến lại gần, tôi vội nhoài người ra đằng sau. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ niềm vui của anh tắt lịm. Thấy ánh mắt thất vọng của anh tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy không nỡ làm anh tổn thương. Trong lòng tôi tự nhủ: Lương Triết, nếu anh đưa em đi xem một bộ phim nghệ thuật tẻ nhạt thì nhất định em sẽ ngủ gật. Em mà ngủ thì anh muốn làm gì cũng được. Nhẹ nhàng cầm tay em, chỉ cần không quá mạnh thì em sẽ không cảm nhận được. Có trách thì trách anh đã chọn nhầm phim.

Đang chìm trong ý nghĩ đó thì Lương Triết bỗng nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay anh. Tôi giật mình muốn vùng tay ra nhưng càng vùng thì anh càng nắm chặt. Lúc đó, tôi đã dùng hết sức rút tay mình ra, và trong lúc không cố tình đã vung tay tát anh một cái. Đúng là chuyện bé xé ra to, anh chỉ muốn nắm tay tôi thôi, vậy mà bị tôi cho ăn một cái tát đau điếng, hơn nữa lại do tôi tình nguyện đi cùng anh đến rạp chiếu phim tối tăm này. Chỉ vì tôi thì tò mò còn anh lại nghĩ đó là dấu hiệu cho việc tiến triển trong mối quan hệ của chúng rôi. Bởi vì tôi luôn nghi ngờ anh chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của tôi nên tôi càng tăng thêm tính trò chơi cho mối quan hệ này.

Trên thế giới này không có bất kì ai có thể ép buộc tôi làm bất cứ việc gì. Chỉ cần tôi không đồng ý thì sẽ quyết không bao giờ thỏa hiệp, cho dù chỉ là một cái nắm tay. Trong thế giới của tình yêu, tôi thích cảm giác mình chiếm thế thượng phong. Và tôi không cho phép bất kì ai có quyền đùa giỡn với tình cảm của mình . Tôi hạ thủ quá nặng tay. Trong bóng tối tôi nhìn thấy nước mắt của Lương Triết như sắp trào ra. Anh đứng dậy đi ra khỏi rạp. Tôi thấy mình hơi đuối lý nên cũng đứng dậy đi ra khỏi rạp cùng anh. Hai chúng tôi nối đuổi nhau bước ra ngoài, một người đi trước, một người theo sau. Lương Triết đi rất nhanh về phía trước, tôi ở đằng sau cũng cố đuổi theo. Tôi biết anh đang rất giận. Đuổi kịp anh, tôi nhìn vào mắt anh và hỏi: “Có phải anh giận em rồi không?”

“Tại sao anh phải giận cơ chứ?” Anh vẫn cố thủ không chịu chấp nhận vị trí hạ phong .

“Bởi vì, bởi vì ...” Tôi định nói, bởi vì anh không làm gì được em, nhưng nếu nói câu đó ra thì chỉ khiến anh tức thêm nên tôi kìm lại.

Suốt dọc đường đi từ quảng trường Hồng Sơn về trường chúng tôi không nói với nhau câu nào. Con đường đến rạp phim vừa mưa, lúc chúng tôi ra khỏi thì mưa vừa tạnh, đi được nửa đường thì bỗng nhiên có ngọn gió to. Người tôi gầy yếu, dường như không chịu nổi từng đợt gió to thổi quá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay thẳng lên trời . Lương Triết hậm hực đi lên phía trước tôi . Tôi bỗng thấy xót xa, tủi thân vô cùng, nước mắt chỉ trực trào ra. Cứ cho là tôi vạn điều không tốt nhưng nếu anh thực sự thích tôi thì cũng không nên bỏ mặc tôi, để tôi cảm thấy mình thật đáng đời, nhẽ ra không có dự định yêu người ta thì thôi lại còn cứ bám riết lấy không tha.

Một trận cuồng phong nữa nổi lên, tôi thầm đếm: 10; 9,5; 9; 8,5; .... nếu như tôi đếm đến 1 Lương Triết vẫn không quay đầu lại tìm tôi thì tôi sẽ bắt taxi về trường và sẽ vĩnh viễn không thèm để ý đến người con trai ích kỉ, nhỏ nhen này nữa.

Lúc đếm đến 5, Lương Triết quay đầu lại, cởi áo khoác ra đi nhanh đến bên cạnh tôi, không để cho tôi phản kháng lại, khoác lên người tôi chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh.

Sau đó chúng tôi cứ thế im lặng đi tiếp. Lúc về gần đến trường, Lương Triết dừng bước giọng rất nghiêm túc nói “Thủy Tha Tha, từ giờ trở đi anh sẽ không quấy rầy em nữa, sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của em. Em tự chăm sóc mình cẩn thận nhé!” Tôi đứng ngẩn người ra giống đứa trẻ lưu luyến con búp bê của mình. Có thể đứa trẻ chỉ thích con búp bê nói : “I LOVE YOU”, nó không thích vẻ bề ngoài của con búp bê, không thích mắt, màu tóc, quần áo. Nhưng những thứ đó không cản trở lúc cô đơn, cô bé sẽ lấy con búp bê để lâu trong tủ ra chơi cho đỡ buồn. Bây giờ, con búp bê mở miệng nói: “Thực ra chân của tôi có thể tự đi. Tôi sẽ đi mang theo mọi thứ. Cô bé không thích những khuyết điểm của tôi thì tôi sẽ không để cô có được cả những ưu điểm của tôi nữa.”

Cầu xin Lương Triết không bỏ tôi ư? Không, không thể, cũng chẳng có lý do gì. Còn mặc kệ để Lương Triết xĩnh viễn rồi xa? Tôi không muốn, không thích và không cam tâm.

Tôi im lặng. Không biết nói gì, thậm chí không biết được cả suy nghĩ thật của bản thân lúc này. Thế giới tình cảm trở nên vô cùng hỗn loạn, không rõ ràng. Tôi không biết mình muốn gì nhưng cũng biết mình muốn làm gì . Trời bỗng đổ mưa. Bàn tay lạnh cóng của tôi thò vào trong túi tìm ô. Không tìm thấy mới nhớ ra tôi để chiếc ô ở trong rạp chiếu phim và quên không cầm về . Lương Triết lấy ô của anh ra. Anh giương ô lên và cùng tôi từ từ đi trong mưa. Chiếc ô càng ngày càng nghiêng về phía tôi. Tôi đẩy chiếc ô hướng về phía anh, bám lấy cành tay anh, như thế cả hai mới có thể trọn vẹn trú dưới chiếc ô

Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cơ thể anh. Tôi khoác chiếc áo của anh, bám lấy cánh tay anh. Hơi ấm của cơ thể truyền qua chiếc áo len. Phút giây đó tôi thậm chí còn nghe thấy nhịp đập của tim anh. Bỗng dưng má tôi ửng đỏ, tôi thấy hồi hộp cứ như là có một vật gì đó vô hình khiến chúng tôi sát lại gần nhau. “Cảm giác này quả là rất tuyệt!” Bỗng nhiên anh nói .

Tôi không dám lên tiếng, sợ sẽ nói những câu không lấy lại được. “Anh có thể hỏi em một câu được không?” Lúc về gần đến cửa ký túc xá, Lương Triết bỗng nhiên hỏi “Em có yêu anh chút nào không?” Tôi vẫn im lặng không nói gì.

Lương Triết bỗng ôm chặt tôi vào lòng, ôm rất chặt. Tôi cảm thấy vô cùng lo sợ, nghĩ là anh sẽ hôn tôi, nhưng anh không. Cái ôm ghì đó chỉ kéo dài giây lát rồi anh buông tôi ra.

Tôi vội chạy lên tầng năm, mở cửa phòng, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Chỉ có ánh đèn đường và những cặp tình nhân hôn nhau không dứt. Bóng dáng của Lương Triết đã biến mất rất nhanh. Tôi cố gắng tìm anh trong bóng tối nhưng anh đã biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay từ lúc tôi quay người chạy lên tầng. Hôm đó tôi nghĩ, Lương Triết sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa.

Tôi cũng cảm thấy hơi buồn nhưng lại thấy như thế cũng tốt. Tôi thậm chí còn cảm thấy vui mừng và may mắn thay giữa tôi và Lương Triết chưa xảy ra chuyện gì, như thế anh mới dễ dàng buông tôi ra. Loại con trai như thế chẳng có gì đáng tiếc cả, không làm người yêu của anh ta đúng là phúc phận của tôi. Tối đó, sau khi nói chuyện cả buổi với Hứa Lật Dương, tôi cảm thấy ở bên anh vẫn là thoải mái nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh