co don vao doi 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

68. Tình yêu là một cuộc đọ sức

Người con gái dùng tình yêu để huỷ diệt một người con trai, cùng lắm cũng chỉ làm huỷ diệt đi lòng tin vào tình yêu của họ.

Còn con trai cũng dùng tình yêu để huỷ diệt một người con gái, có thể sẽ huỷ diệt mọi thứ của họ, bao gồm lòng tin vào tình yêu, lòng tin vào cuộc sống, lòng tin vào con người. Từ thể xác đến tâm hồn. Bởi con gái chúng ta không có được sự mạnh mẽ như người con trai. Đó là sự thực.

Nhưng không ai nhận ra tôi đã đau lòng thế nào khi phải chia tay với Hứa Lật Dương.

Một là bởi vì tôi vẫn khá kiên cường. Hai là bởi vì tôi là một diễn viên có năng khiếu bẩm sinh, trông tôi lúc nào cũng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi che đậy quá giỏi.

Nhưng tại sao lại không che đậy cơ chứ?

Bạn cho rằng nỗi đau của bạn khi được bộc lộ ra thì người con gái khác sẽ cảm thấy thương bạn sao?

Bạn cho rằng bạn cứ chung thuỷ với mối tình cũ, lúc nào cũng buồn rười rượi, người con trai khác sẽ trân trọng bạn vì việc bạn chung thuỷ và si tình sao?

Không phải đâu. Lũ con gái sẽ chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, còn lũ con trai sẽ nhân thế mà cảm thấy thất vọng vào mất hứng.

Mọi người đều chẳng hề có ý tốt, chúng ta chỉ có thể để nỗi đau lại, tự gặm nhấm mà thôi.

Mối tình này kết thúc, đối với cuộc sống tôi mà nói, như một lần chết đi sống lại. Anh đã mang đến cho tôi biết bao ngọt ngào.

Anh đã từng là sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống của tôi. Anh đã từng là người duy nhất mang hạnh phúc đến cho tôi. Anh đã cứu vớt tôi, nhưng cũng lại là người tự tay đẩy tôi đến chỗ chết.

Thuỷ Tha Tha ngày đó đã chết rồi.

Mọi thứ thế là hết.

Tôi lại có thể là một người không cần đắn đo trước sau, sống vô tình và lạnh lùng.

Lúc đầu tôi thật ngốc nghếch, tôn thờ quá nhiều thứ. Tôi đã đi tôn thờ, sùng bái một cách mù quáng vào một thứ không vững chắc nhất - Tình yêu.

Thôi thế là xong. Chẳng ai nợ nần gì ai.

Chẳng ai còn có thể làm tôi đau được nữa.

Góc mềm nhất của trái tim tôi lúc này đã được dùng thi thể của mối tình cũ chèn chặt cho đến chết. Cả trái tim tôi lại trở nên cứng như đá, lạnh như băng.

Tôi phủ nhận hết mọi thứ của mình trong quá khứ, mọi suy nghĩ và cách làm. Cuộc đời con người đúng là phù du và nực cười.

Tôi bắt đầu bận rộn với việc yêu đương, thay người yêu nhanh như thay áo. Để kiếm một người yêu, đối với tôi không khó. Giả vờ dịu dàng, thêm chút dễ thương, hơi đong đưa một tí. Tất cả đều chẳng có gì khó cả. Nhưng tôi không quan hệ với bất kì một ai, quyết không. Nếu như người đó thấy không thoải mái về việc đó thì lại chia tay, đi tìm người khác. Chẳng cần đến ai quá cả.

Nghe nói: với người con gái thông minh, người con trai sẽ như một thứ vật dụng. Còn với người con gái quá thông minh, người con trai sẽ thành thứ phẩm.

Tôi có người yêu, nhưng chẳng hề yêu ai. Bởi vì tôi luôn cảm thấy họ đều không xứng với tôi.

Tôi càng ngày càng hiểu không rõ về tình yêu. Rồi dần dần cũng lười chẳng buồn nghĩ đến. Bởi vì ngoài chuyện yêu đương và đàn ông con trai, vẫn còn có rất nhiều việc quan trọng hơn thế. Ai mà lại ngu ngốc chỉ dựa dẫm vào mấy thằng con trai cơ chứ?

Tôi bắt đầu nghiêm túc vạch kế hoạch cho tương lai. Không có Bồ Tát, không có Thượng Đế, tôi chỉ có thể tự dùng đôi bàn tay và trí óc của chính mình để gây dựng tương lai.

Tôi bắt đầu chăm chút hơn cho việc học, cố gắng và rèn luyện các kĩ năng của mình một cách có mục đích. Tôi bắt đầu dũng cảm và giả tạo tiếp xúc, làm quen với mọi loại người, dần dần tôi cũng nhận ra trước đây tôi luôn sợ hãi và rụt rè với các mối quan hệ là bởi vì tôi luôn tìm đường rút lui cho bản thân. Đến khi tôi dùng trạng thái của một người vừa mới trở về từ cõi chết để nhìn nhận thế giới này thì tôi đã không còn sợ bất kì ai và bất kì thứ gì nữa rồi.

Một người có trái tim héo khô như đã chết sẽ không còn sợ bất cứ thứ gì. Từ lúc cuộc đời cô ta thiếu đi tình yêu thì cô ta bắt đầu có sự dũng cảm trong tất cả mọi chuyện.

Cảm ơn Hứa Lật Dương đã khiến cho tôi trưởng thành, tuy tôi đã chôn kín anh thật sâu trong trái tim mình.

Đối lập với việc chia tay của tôi và Hứa Lật Dương là việc Tếu Ảnh và Trịnh Thường vẫn yêu nhau, một tình yêu ngày càng say đắm và bền chặt.

Chuyện tình cảm luôn kì quặc như vậy. Người khác vẫn cho rằng tôi và Hứa Lật Dương rất yêu thương nhau nhưng lại sớm nhìn thấy chúng tôi cách biệt hai ngả. Còn người khác, bao gồm cả tôi, đều cho rằng Trịnh Thường chỉ đùa cợt với tình cảm của Tiếu Ảnh, anh và Tiếu Ảnh lại càng ngày càng yêu nhau say đắm.

Sẽ luôn có một người phải nhận thua cuộc, sẽ luôn có một người yêu người còn lại nhiều hơn một chút mới có thể đọ sức được với nhau. Tình yêu là một cuộc đọ sức vô hình. Mà những người như chúng ta chỉ nhìn thấy được những sự ấm áp và ngọt ngào

69. Muộn màng

Trên đời này có hai thứ nước có thể sát trùng được nỗi đau, đó là nước mắt và dòng sông thời gian.

Tôi dần quên đi nỗi đau mà Hứa Lật Dương đã mang đến cho tôi. Cuộc sống lại dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tôi gần như quên đi mọi kí ức liên quan đến Hứa Lật Dương.

Vì thế, lúc nhận được điện thoại của Dịch Trì, tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã gần hai năm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau mặc dù găng tay lông thỏ mà anh tặng tôi, tôi vẫn cất giữ ở dưới đáy vali.

Dịch Trì đã tốt nghiệp, và đã kí hợp đồng làm việc với một công ty lớn ở Thâm Quyến. Lúc gọi điện thoại anh bảo với tôi rằng: "Trên đường đi Thâm Quyến, anh có ghé qua Vũ Hán nên quyết định ở Vũ Hán chơi một ngày. Mong là có thể gặp em nói chuyện"

Tôi chỉ do dự trong giây lát rồi đồng ý ngay. Tại sao lại không gặp cơ chứ? Biết đâu còn có thể lợi dụng anh ta để trả thù Hứa Lật Dương. Bọn họ không phải là bạn thân của nhau sao? Nếu như tôi có thể giữ Dịch Trì ở lại Vũ Hán thì có thể ngẩng cao đầu oai phong khi gặp Hứa Lật Dương. Tôi nghĩ Hứa Lật Dương dù có bao dung độ lượng chừng nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ thấy khó chịu? Tôi muốn anh ta sống không được vui vẻ. Anh ta sống không vui vẻ thì tôi sẽ rất vui.

Tôi và Dịch Trì gặp nhau ở cửa Đông của trường. Lúc ở kí túc xá, nhìn đồng hồ để tính đến giờ hẹn, bỗng nhiên tôi thấy mình hơi hồi hộp. Có thể là hồi hộp vì người mình sắp gặp, hoặc có thể hồi hộp vì việc mình sắp phải đối diện, hay có thể đó chỉ là do tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi phải đối diện với một người đã lâu rồi không gặp. Dịch Trì như một tín hiệu, anh ta nhắc tôi nhớ đến những đám bụi tích tụ lâu ngày ở dưới đáy của trái tim. Bỗng nó làm tôi thấy nhói đau.

Từ xa tôi đã nhìn thấy Dịch Trì đứng ở bên kia đường giơ tay ra vẫy vẫy. Trông anh chững chạc hơn nhiều, đã thực sự giống một người đàn ông trưởng thành rồi. Nghĩ đến thế tôi lại bỗng thấy xót xa.

Là chúng ra đã trưởng thành? Hay chúng ta đã già đi?

Anh băng qua đường sang phía tôi đang đứng. Hai chúng tôi cười với nhau, rất gượng gạo. Cùng nhau đi về phía có nhiều taxi đang đỗ.

"Em vẫn khoẻ chứ? Trông em dạo này lớn quá, ha ha!" Anh vừa nói vừa ngoảnh đầu sang cười với tôi.

Tôi cũng cười nhưng đầu quay sang phía bên kia, để tránh không phải nhìn anh.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng phanh xe "két" rất to. Tôi vẫn chưa kịp ý thức xem chuyện gì đã xảy ra thì có cảm giác mình bị một cái gì đó bó chặt, không thở được. Định thần lại mới nhận ra là Dịch Trì đang gần như quỳ dưới đất, tay ôm chặt lấy tôi. Ngoái đầu nhìn lại, mới thấy cách chúng tôi chưa đầy một mét có hai chiếc taxi lao vào nhau, đuôi của xe trước đã bị bóp méo hoàn toàn.. Ngay sau đó trên đường đã có bao nhiêu người vây lại xung quanh.

Dịch Trì đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi, rồi chăm chú nhìn các chỗ khác. Tôi cũng chăm chú nhìn khắp người anh. May quá, cả hai chúng tôi không ai bị thương. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nắm lấy tay anh nói: "Con đường trước cổng trường này mới làm xong, vẫn chưa lắp đèn xanh đèn đỏ, chưa vẽ vạch qua đường, gần đây đã xảy ra 3 vụ tai nạn giao thông rồi. Nghe nói một sinh viên năm thứ tư, sắp tốt nghiệp đã bị đâm chết ngay tại đây, ở ngay trước cổng trường. Anh nói có sợ không?"

"Thế thì em phải cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng ra khỏi trường. Con đường này mới làm xong đúng là nguy hiểm thật!" Anh buông tay tôi ra.

Tôi bỗng cảm thấy nặng nề, đưa mắt nhìn anh, như không muốn rời.

Hai chúng tôi lên xe đi đến một nhà ăn ở gần khách sạn anh đang ở. Mặc dù anh đã biết tôi và Hứa Lật Dương chia tay nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ khoảng cách. Phần lớn thời gian nói chuyện là bàn về tương lai chứ không dám ngoảnh nhìn lại quá khứ. Còn tôi sau cái giây phút được Dịch Trì ôm chặt lúc vụ tai nạn xảy ra, tôi đã gạt bỏ cái ý nghĩ muốn lợi dụng anh để trả thù Hứa Lật Dương.

Lợi dụng một người đã đối xử tốt với mình để đối phó với một người đối xử không tốt với mình mới ngu xuẩn làm sao. Kết quả có thể là cái mất rồi thì không thể lấy lại, còn cái vừa giành được sẽ mau chóng mất đi.

Hai chúng tôi vừa ngồi ăn vừa nói những câu chuyện tầm phào. Ăn xong thì sắp đến giờ anh phải ra ga. Anh nói:

"Thôi, sắp đến giờ anh phải ra ga rồi. Anh về phòng sắp xếp hành lý. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé!"

Tôi nói: "Để em đi tiễn anh."

Thế là tôi về phòng của anh, chờ anh sắp xếp hành lý. Tôi cứ ngồi đó nhìn anh sắp đồ vào vali. Tôi bỗng nhớ lại gian nhà ba người chúng tôi đã cùng sống với nhau năm đó. Gian nhà nho nhỏ, tường màu trắng, ngoài cửa sổ có những bông tuyết to bay bay, trong lòng bỗng rung động. Tất cả như một cuốn sách cũ lâu ngày tích đầy bụi đã bị tung ra, các trang sách bị rơi mất nay đã không còn ghép lại được thành một câu chuyện hoàn chỉnh nữa, và cũng chẳng thể tìm lại được trang cuối cùng, nơi có viết một kết cục tốt đẹp.

Lúc đó, tôi rất muốn biết liệu có phải anh đã từng thích tôi? Thích hay không thích, tôi cũng đều muốn anh nói thẳng ra, đặt một dấu chấm.

"Dịch Trì, em hỏi anh một câu có được không?"

"Ừ, em nói đi!" Anh không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu sắp xếp hành lý.

"Anh có từng yêu em không? Em thực sự muốn biết!" Tôi nhìn anh, cứ thế nhìn anh, cầu xin một câu trả lời.

Căn phòng như như thoang thoảng đâu đây mùi của gian phòng năm đó, không gian như nhỏ hẹp lại, mọi thứ đều chật chội. Dịch Trì ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn tôi cười.

" Mọi chuyện đã qua quá lâu rồi." Anh nói rồi lại cúi đầu xuống.

Đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn biết. "Em chỉ muốn biết chính xác là anh đã từng yêu em chưa?" Tôi như đứa trẻ không chịu nhận thua, nằng nặc đòi một món đồ chơi đã cũ nát.

Dịch Trì không nói gì, cúi đầu, làm ra vẻ không nghe thấy gì.

Tôi đi đến trước mặt anh, đưa tay nâng mặt anh lên.

Anh chần chừ một lát rồi ôm chầm lấy tôi. Cánh tay anh nóng rực. Được anh ôm vào lòng, bỗng nhiên tôi thấy tim mình xốn xang.

"Có, anh đã từng rất yêu em nhưng chẳng thể làm được gì. Lúc đó em và Hứa Lật Dương đang yêu nhau, còn chúng ta cách nhau đến cả nghìn cây số. Tình yêu đó không trở thành hiện thực. Sau này khi anh nhìn thấy Hứa Lật Dương cặp kè với người con gái khác, anh đã rất buồn nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì. Bây giờ em và Hứa Lật Dương đã chia tay nhưng anh phải đi làm ở Thâm Quyến. Vẫn chẳng thể có cơ hội. Nên thôi, đừng nhắc đến nữa. Hãy để anh ôm em. Một lúc thôi." Anh nói nhẹ nhàng như thì thầm vào tai tôi.

Tôi dựa vào vai anh, lắng nghe những lời nói đó.

Nhưng như hoa nở trong đêm tối, dù nó có đẹp đến đâu thì nó cũng chỉ xuất hiện trong bóng đêm, nở ra trong đêm, rụng cũng ở trong đêm. Chẳng bao giờ được mặt trời sưởi ấm.

Ngón tay tôi bỗng cóng lại. Hứa Lật Dương, thì ra từ rất lâu, rất lâu rồi anh đã phải bội em, hóa ra từ lúc học ở trường XXX anh đã cặp kè với một người con gái khác. Nếu như anh không làm gì quá đáng thì Dịch Trì sao lại cảm thấy đau lòng và khó xử chứ? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người nữa rồi. Anh có quá nhiều lỗi với tôi, anh có quá nhiều chuyện giấu giếm tôi.

Hoá ra đàn ông như củ hành tây, phải lột hết lớp này đến lớp khác mới có thể nhìn thấy ruột của nó. Lúc lột nó, bạn sẽ chảy nước mắt, lúc bóc đến lớp cuối cùng bạn mới phát hiện rằng hoá ra đàn ông ko có trái tim.

Tôi ngẩng mặt lên hôn Dịch Trì, anh do dự bước lùi xuống nửa bước. Tôi lại đi lên nửa bước, anh do dự đứng đó, nói: "Em đừng thế, không hay! Cho dù hai người đã chia tay nhưng như thế vẫn không tốt cho Hứa Lật Dương." Anh nhẹ nhàng lấy tay đẩy tôi ra.

Tôi đứng đó ngẩn người ra nhìn anh. Tôi ước gì anh có thể bỏ qua mọi thứ để chúng tôi yêu nhau, sau đó sẽ cho Hứa Lật Dương biết được, sau đó tôi sẽ nói với Hứa Lật Dương rằng, 800 năm về trước tôi và Dịch Trì đã duy trì mối quan hệ như thế này. Anh nghĩ rằng Thuỷ Tha Tha thực lòng chỉ yêu mỗi mình anh thôi sao? Anh tưởng là anh có thể cặp kè với con khác còn tôi thì không thể lên giường với người anh em của anh sao? Anh tưởng rằng anh có thể làm tôi bị đau mà tôi sẽ không báo thù sao? Hứa Lật Dương, anh đúng không phải là người.

Thế nhưng, dù anh không phải là người, dù em hận anh đến thế nào đi chăng nữa, em vẫn không nỡ làm anh đau, không nỡ để anh giống em, tuyệt vọng về mọi thứ, không nỡ để anh giống em, không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào tình thân, và không còn tin vào cả tình bạn. Trái tim em đã biến thành một sa mạc lạnh lẽo. Có thêm nhiều tình yêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thế tạo nên được một ốc đảo xanh. Em không muốn anh xem em như là một người con gái tuỳ tiện, không biết liêm sỉ. Cho dù anh không còn yêu em nữa, em cũng hy vọng anh không coi thường em. Em mong rằng rất lâu sau này, anh có thể ngồi nhớ lại về tình yêu đầu của mình trước mặt vợ anh, anh vẫn có thể nói với cô ấy rằng: Thuỷ Tha Tha là một người yêu lý tưởng, anh không hối hận khi yêu cô ấy.

Em sợ em đã làm anh quá đau, sợ anh sẽ hận em giống như em đã hận anh.

Em hận anh, em cứ nghĩ là em sẽ phải trả thù anh nhưng em đã không làm vậy, em vẫn rất sợ làm anh đau, sợ làm anh buồn, sợ anh sẽ hận em.

Em chỉ có thể tự trả thù chính bản thân mình, dùng kim đâm trái tim mình. Đâm nhiều sẽ không còn thấy đau nữa.

Tôi buông Dịch Trì ra, nhận thấy nước mắt mình lăn dài trên má. Anh lại ôm lấy tôi, thở dài não nề.

Chúng tôi tiễn biệt nhau trong sân ga đông đúc. Hôm đó đúng là ngày các sinh viên tốt nghiệp tỏa đi bốn phương. Sân ga đâu đâu cũng nhìn thấy những cảnh ly biệt.

Cho dù bạn có tuyệt vời đến đâu, cho dù có bao nhiêu người ngưỡng mộ bạn thì sẽ luôn có một người bạn yêu mà bạn không thể có họ. Dù bạn yêu đến đâu bạn cũng không thể có họ. Nhưng cũng chính nhờ người này, bạn mới bắt đầu hiểu hơn về cái người ta vẫn gọi là tình yêu.

Từ buổi tiễn biệt ở ga này, chúng ta không còn liên hệ gì với nhau. Trong biển người mênh mông, chúng ta sẽ không

70. Bố Hứa Lật Dương bị bệnh

Cuộc đời luôn luôn biến động khôn lường. Trước vận mệnh tương lai, chúng ta luôn chỉ là một đứa trẻ không tấc sắt. Nghèo đói, thất bại, sự ức hiếp, sự bon chen, chúng ta đều có thể chiến thắng, chỉ có những thiên tai, tai hoạ mà ông Trời giáng xuống là chúng ta không thể chiến thắng.

Trong lúc tôi đang dũng cảm tự trị liệu vết thương của mình, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, thì một buổi chiều, tôi nhận được tin của Tiếu Ảnh rằng bố Hứa Lật Dương bị bệnh. Nhưng thứ vốn đã ở rất xa tôi phút chốc lại sừng sững hiện ra trước mắt. Tôi cứ luôn cho rằng một số khó khăn của cuộc sống phải đến lúc già mình mới phải đối diện. Nhưng thực tế thì không phải thế.

Tôi có gặp bố Hứa Lật Dương một lần. Đó là kì nghỉ tết mà Hứa Lật Dương đang ôn thi lại, có hôm chúng tôi hẹn nhau ở gần nhà anh, bỗng nhiên trời mưa, cả hai chúng tôi đều không mang theo ô. Tôi hỏi anh xem có ai ở nhà không, anh nói không và tôi theo anh về nhà.

Kết quả là khi mở cửa ra thì bố anh đang ở nhà. Đó là một người đàn ông trung niên tính tình khá hoà nhã, khuôn mặt tròn, hơi béo. Nhìn thấy tôi và Hứa Lật Dương cùng xuất hiện trước cửa nhà, ông ngẩn người ra rồi nói: "Bạn con à? Ướt hết cả rồi. Mau vào nhà đi!" Sau khi giục chúng tôi thay giày, thay quần áo, ông vào thư phòng ngồi và không đi ra, cho đến lúc quần áo tôi đã hong khô, đang định về thì bác mới đi ra và hỏi tôi có muốn ở lại ăn cơm tối không? Ấn tượng của tôi về bố anh rất tốt, hoàn toàn không giống với mẹ anh.

Tôi bỗng cảm nhận được cảm giác yếu đuối, bất lực và nhỏ bé của con người. Một cảm giác mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có.

Từ trước đến giờ, tôi luôn cho rằng có rất nhiều thứ đều là do mình tự làm chủ, tôi tin là cách quyết định vận mệnh, tôi tin là chỉ cần nỗ lực cố gắng sẽ có được thành quả, tôi tin là hạnh phúc do chính bản thân mình cố gắng. Sách vở cũng vẫn dạy chúng ta thế. Nhưng giây phút đó, tôi cảm thấy mọi lời nói đó đều giả tạo, đều là những lời nói suông của nhân loại để tự an ủi chính mình. Trước cuộc đời chưa biết trước tương lai, chúng ta luôn là một kẻ yếu đuối, chúng ta luôn không biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì.

Những người đang tính toán, đang chèn ép, đang bon chen với chúng ta, chúng ta đều có thể thắng họ nhưng chúng ta không thể thắng nổi ông Trời và vận mệnh.

Giống như người chơi cờ, nếu đối thủ của bạn là người, thì bạn có thể đoán được mấy phần xem nước cờ tiếp của họ là gì; còn nếu như đối thủ là ông Trời thì bạn sẽ chẳng biết nước cờ kế tiếp sẽ như thế nào, bởi vì ông trời luôn đi những nước cờ đột biến.

"Sao Hứa Lật Dương lại kể cho cậu nghe?" Tôi biết là Hứa Lật Dương với Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường không thân nhau lắm. Anh vốn là một người con trai có tính cách hướng nội.

"Cậu ấy muốn vay tiền. Tớ cũng nghĩ mãi mới bảo với cậu. Bệnh của bố cậu ấy hình như đã tiêu hết rất nhiều tiền, tiền học phí kì trước và kì này cậu ấy vẫn chưa đóng, nhà trường mấy hôm trước đã dán thông báo rồi đó! Những học sinh chưa nộp tiền học phí sẽ không được tham gia thi cuối kì. Nếu như không được tham gia thi cuối kì thì học phần chắc chắn không đủ, sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp và bằng học vị. Bốn năm đi học coi như uổng phí" Tếu Ảnh vừa nói vừa đưa mắt dò nhìn tôi.

Tôi định nói chuyện này chẳng can hệ gì đến mình nhưng cuối cùng lại không nói. Bọn họ nghĩ là tim tôi đã thành sắt đá, không gì lay chuyển được.

Nhưng đêm đó tôi không ngủ được.

Hơn một năm qua tôi và Hứa Lật Dương hầu như không có bất cứ liên lạc gì. Chúng tôi như con diều bị đứt mất dây, trong biển người mênh mông không hề gặp lại.

Tôi bắt đầu cuộc sống một mình, chăm chỉ học tập, phấn đấu, bắt đầu cuộc sống một mình mạnh mẽ chống chọi với cuộc sống đầy u buồn tăm tối, đi tìm được mục tiêu và phương hướng riêng. Tất bật với những ý nghĩ về một tương lai chưa đến và những lợi ích trước mắt đã làm che chắn hết mọi phiền muộn khác.

Dường như tôi đã quên Hứa Lật Dương, quên người con trai đã cùng tôi đi hết cả quãng đời thiếu nữ. Thậm chí tôi còn thấy những nỗi đau lúc trước thật đáng buồn cười.

Câu nói: "Không ai không sống được nếu thiếu một người khác" quả là đúng. Ai mà lại đau buồn cả một đời chỉ vì một người chứ? Những lời yêu ngọt ngào, những câu nói thề non hẹn biển rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra chúng thật nực cười, thật giả dối.

Thế nhưng, lúc này, tại sao tôi lại cảm thấy đau lòng đến thế? Tôi tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của Hứa Lật Dương. Chắc chắn là anh cũng có nhiều đêm không ngủ, ngửa mặt nhìn trần nhà và suy nghĩ. Bao trùm lên anh bây giờ là nỗi sợ hãi và một gánh nặng vô cùng to lớn. Dưới chân anh chắc chắn có đầy tàn thuốc lá. Chắc ai đã tự hiểu hơn ai hết sự tàn khốc của cuộc đời, và nỗi khổ đau của cuộc sống này. Chắc anh cũng đã từng thầm rủa ông Trời sao bất công? Có thể anh muốn thay quả thận của mình cho bố. Có thể anh sẽ vì việc chưa đóng học phí mà bị trường cấm thi, rồi dẫn đến đuổi học. Một năm qua chắc chắn anh đã chịu nhiều nỗi đau, chắc là anh đã tuyệt vọng lắm rồi nên mới nghĩ đến việc vay tiền Tếu Ảnh. Để làm việc đó chắc anh đã rất quyết tâm và dũng cảm.

Tất cả những điều đó tôi đều không hay biết.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình nhói đau.

còn gặp nhau nữa

71. Phòng bệnh

Tếu Ảnh nói cho tôi biết phòng bệnh của bố Hứa Lật Dương. Bác đang nằm tại bệnh viện Đồng Tế.

Buổi trưa ngày hôm sau, tôi bắt xe lên Hán Khẩu, đến bệnh viện Đồng Tế.

Nhìn qua cửa sổ bằng kính của bệnh viện, tôi thấy bố của Hứa Lật Dương đang nằm trên giường. Bác trông rất gầy và tiều tuỵ. Bác nằm đó bất động. Nếu như không phải là Tếu Ảnh chỉ cho tôi cụ thể phòng bệnh của bác chắc tôi sẽ không tài nào tin được người đàn ông khô héo nằm kia là người tôi đã gặp hai năm về trước.

Trong phòng bệnh không bật đèn, bức tường màu xám phản chiếu một màu ủ rũ, lạnh lẽo của cái chết. Người nằm đó cạnh tấm ga trải giường màu trắng, có khuôn mặt trắng bệch và vô cảm. Tôi bỗng hít phải một làn không khí lạnh toát, nặng nề và ảm đạm.

Một người phụ nữ trung niên, mặt xanh như tàu lá chuối đứng đó nhìn tôi đang đứng ngoài cửa, rồi đưa mắt nhìn theo khi tôi tiến vào phòng bệnh, dán mắt nhìn vào lẵng hoa quả và hoa tươi tôi đặt trên đầu giường bệnh. Cô ta không dịch chuyển, chỉ dùng ánh mắt chăm chú theo dõi từng chuyển động của tôi.

Bố của Hứa Lật Dương cũng không còn nhớ ra tôi là ai. Tôi cũng chỉ nói với bác, tôi là bạn học cùng với Hứa Lật Dương. Bác gượng ngồi dậy cảm ơn tôi, rồi cùng tôi nói chuyện. Lúc nói chuyện, không biết tại sao bàn tay yếu đuối của bác cứ nắm chặt lấy tay tôi, dùng hết sức để nắm chặt lấy. Tôi bỗng thấy rùng mình.

Bác than thở với tôi về cuộc đời đầy bất trắc, biến đổi khôn lường. Bác không sợ sự giày vò của những đớn đau về thể xác nhưng lại cảm thấy đau buồn vì đã liên luỵ đến gia định và liên luỵ đến Hứa Lật Dương. Tiền bạc tiết kiệm được đã đem ra dùng hết, còn phải vay họ hàng, bạn bè biết bao nhiêu tiền. Bây giờ ngay đến nhà cũng bán rồi. Trước đây là một gia đình đầm ấm và sung túc còn bây giờ nhà cửa tan hoang. Hơn nữa phẫu thuật thay thận không thành công, bây giờ ngày ngày bác đều phải chạy thận, đợi đến lúc có cơ hội mới lại phẫu thuật lần nữa.

Lúc bác nói chuyện với tôi, giọng nói não nề, mặt mày ủ rũ và tuyệt vọng, còn ánh mắt thì như người đã chết, trống rỗng và vô hồn.

"Bác sẽ không sao đâu ạ, thay thận xong là bác sẽ dần khoẻ lại thôi!" Tôi không tìm được lời nào hay hơn để an ủi bác, sống bỗng mũi thấy cay cay.

"Những chuyện đó không nói trước được đâu cháu ạ. Cùng nằm với bác ở phòng bệnh này đã có hai người qua đời rồi. Một người phẫu thuật không thành công, tiêu tốn hết 30 vạn tệ vẫn không cứu sống được. Nhà họ cả nhà từ già đến trẻ, ngày đêm chăm sóc. Chồng của bác ấy, sau nửa tháng chăm sóc sút đi mười lăm cân nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì. Còn một người khác, không có tiền để nằm đây, mấy hôm trước khi đi, bác ấy nói bác ấy sẽ về nhà, bác ấy từ quê ra đây chữa bệnh. Bây giờ tiền đã hết, trên người chỉ còn đủ lộ phí về quê, nếu như không về thì sợ không thể chết ở quê nhà được. Sau khi bác ấy về quê được ba ngày thì mất. Còn cô bé đang ngủ ở kia nữa", bố Hứa Lật Dương dùng tay chỉ sang cô bé nằm giường bên cạnh, "mẹ cô bé hôm nay đi đến hội Phụ Nữ để xin được cứu giúp. Hai mẹ con bây giờ trong người chỉ còn có một tệ. Con bé nó cũng ngoan lắm, tự xuống nhà mua bánh bao chay ăn. Còn bác chẳng biểt trụ được bao lâu. Bệnh tật thế này làm liên lụy đến cả nhà! Chẳng còn cái gì nữa rồi! Cũng chẳng còn hi vọng gì nữa!" Bác vừa nói vừa thở dài.

Nước mắt tôi bỗng chảy dài xuống mặt và đưa tay lên lau, nước mắt lại trào ra. Tôi không thể để một người bệnh đang nằm đây nhìn tôi khóc được, bởi vì làm thế sẽ tạo áp lực tâm lý thêm cho bác nhưng tôi không thể ngăn dòng nước mắt khi nghe những câu chuyện bi thương đó.

Cuộc đời. Nỗi khổ của cuộc đời chính là đây: Muốn tiếp tục sống nhưng lại chỉ có thể mở mắt, nằm đó chờ chết.

Từ phòng bệnh đi ra, tôi thấy mẹ Hứa Lật Dương. Trông bác gầy đến xót xa. Nếu như không phải bởi vì tôi đã từng căm ghét người phụ nữ này đến nỗi khắc ghi trong tâm trí thì có lẽ tôi đã không nhận ra người đàn bà béo tốt, có chút đanh đá, hà khắc khi xưa.

Bác vội vàng nhìn tôi một cái, ánh mắt vô hồn, ảm đạm. Bác ta đã không còn nhận ra tôi nữa rồi.

Nhưng lúc tôi nhìn thấy bác, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi ôm lấy mặt, quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.

72. Sáu nghìn tệ

Trong vòng nửa tháng tôi kiếm được 6000 tệ.

Có khổ thế, chứ khổ nữa tôi cũng cố gắng chịu đựng để vượt qua và cuối cùng cũng đã cầm được số tiền đó.

Nỗi khổ trong những ngày tháng đó, tôi không bao giờ muốn nhắc đến.

Hỡi các bạn đọc yêu quý, hãy tha thứ cho sự thiết sót của chương này.

Vô cùng xin lỗi các bạn.

73. Chỉ vì mối tình đầu.

Lúc tôi cầm trên tay 6000 tệ mà tôi đã kiếm được trong vòng nửa tháng, từng ngón tay của tôi nóng ran. Chúng ở trong tay tôi, rất nhẹ nhưng hình như chúng không nằm ở đó mà đang nằm trong tim tôi, nặng trĩu.

Mỗi tờ đều rất mỏng nhưng khi tôi gộp lại cũng được cả xấp. Cũng giống như tôi và anh: dù tình cảm có mỏng đến đâu nhưng chúng tôi cũng đã có từng ấy thời gian ở bên nhau.

Phòng hành chính như thường lệ cứ bước vào là thấy lạnh toát, cho dù bên ngoài có nóng nực đến đâu thì không khí bên trong lúc nào cũng lạnh đến run người.

Hai người phụ nữ có khuôn mặt lạnh tanh ngồi trong khu vực có tấm biển "Tài vụ" trước mặt. Một người đang soi gương, còn một người đang cầm bút nguệch ngoạc vài dòng linh tinh.

Người phụ nữ đang soi gương nghe thấy tiếng bước chân tôi đang tiến lại gần thì ngẩng đầu lên, hất mặt hỏi: "Nộp tiền gì?"

"Tiền học phí."

"Tên, mã sinh viên."

"Hứa Lật Dương, 0108xxx." Mã sinh viên của anh tôi vẫn nhớ rất rõ. Số điện thoại của anh tôi cũng vẫn nhớ như in, tuy sau khi chúng tôi chia tay nhau, tôi không hề gọi lại.

"Là sinh viên nam, em đóng hộ à?" Người phụ nữ tò mò, ánh mắt sáng lên, trên mặt bắt đầu nở một nụ cười.

"Vâng" Tôi đưa tiền cho người phụ nữ. Cô ta đưa cho tôi tờ phiếu thu.

Vừa ra khỏi cửa, tôi đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người phụ nữ đó: "Trường ra quy định không cho thi cuối kì đúng là hiệu nghiệm. Mấy ngày hôm nay có rất nhiều học sinh đến đóng tiền."

"Thì thế, làm gì có ai không có tiền đóng học cơ chứ. Bọn trẻ bây giờ..."

"Con bé lúc nãy còn đóng giúp cho một thằng con trai đấy!"

"Trời ạ, nó mà là con gái tôi, mang 6000 tệ ở nhà đi nộp tiền cho một thằng con trai thì tôi sẽ đánh chết nó. Lũ trẻ bây giờ đúng là chả coi tiền ra gì..."

Hành lang trống không, tôi nghe rõ tiếng bước chân mình vọng lại.

Đi đến trước hòm thư ở khu giảng đường, tôi bỏ phiếu thu vào hòm thư của thầy chủ nhiệm khoa Hứa Lật Dương. Nhìn thấy phiếu thu này, chắc thầy chủ nhiệm khoa sẽ rất vui mừng bởi vì hoàn thành chỉ tiêu của trường, cuối năm thầy lại có thưởng lớn rồi.

Hồi Cuối

Hai ngày sau tôi nhận được một cú điện thoại.

Nhìn dãy số hiện lên, tôi bỗng thấy tim mình đập mạnh. Là Hứa Lật Dương. Do dự trong chốc lát, tôi vẫn quyết định nghe máy.

"Thuỷ Tha Tha, anh gọi điện là muốn hỏi em xem có phải em đã giúp anh đóng tiền học phí không?"

Sau một năm nghe lại giọng anh, tay tôi đã có thể bình tĩnh mà giữ chặt lấy điện thoại.

Tôi không nói gì.

"Dù đúng hay không đúng thì anh cũng cảm ơn em. Em là..." Nghe giọng anh rất đau thương, tôi hình dung ra được vẻ mặt anh lúc đó.

Khi khuôn mặt anh dần hiện rõ trong đầu tôi, tôi nói: "Anh đừng nói gì nữa hết. Anh ở trong tôi đã chết lâu rồi. Mà người đã chết thì hãy nằm yên trong quan tài đi. Có được không? Được không hả?" Giọng tôi rất điềm tĩnh. Đầu dây bên kia im lặng. Sau một lúc, là tiếng cụp điện thoại nhanh và nặng nề.

Tấm rèm vội vàng đóng xuống.

Tôi không tìm thấy một cỗ quan tài nào đó để an táng cho thi thể tình yêu của tôi.

Nửa năm sau, tôi biết tin bố Hứa Lật Dương đã qua đời.

Cuộc đời của ông, nhanh chóng kết thúc.

Cát bụi lại về với cát bụi.

Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự.

Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.

Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết nhường nào.

Em cũng không biết.

Cả hai chúng ta đã phản bội nhau, làm tổn thương lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.

Thế nhưng trong thời đại này, ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?

Tháng 9 năm 2005, tôi đang làm việc ở một văn phòng trong một toà nhà văn phòng gần Quảng trường Hồng Sơn thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Trên tấm "bill" dán trên phong bì, chữ đã bị mờ đi rất nhiều, nhưng khi tôi đoán ra được ba chữ "Hứa Lật Dương" thì bỗng nhiên nước mắt trào ra.

Sau khi mở ra, tôi thấy một chiếc nhẫn kim cương nhỏ được gói trong một giấy viết thư màu hồng. Trên đó viết những dòng như sau:

"Em còn nhớ không? Valentine năm đó anh đã hứa với em sau này kiếm được nhiều tiền thì việc đầu tiên là anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn kim cương của hiệu Tiffany. Đây là chiếc nhẫn anh đã dùng tiền lương hai tháng sau khi tốt nghiệp mua tặng em. Số tiền đó không đủ để mua nhẫn Tiffany nhưng sau này, anh chắc chắn sẽ mua tặng em. Anh mong em luôn hạnh phúc. Và cũng hi vọng em đã tìm được người con trai mua cho em chiếc nhẫn Tiffany. "

Cảm giác nhói đau. Tôi cầm chiếc nhẫn vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, chạy đến cuối hành lang, đứng đó khóc nức nở.

Mọi chuyện đã qua bỗng hiện lên trước mắt tôi như thước phim tua nhanh. Ngày lễ Valentine năm đó, Hứa Lật Dương với chiếc ô, với mái tóc đen đội mưa, với đôi giày thể thao ướt sũng; dáng anh đuổi theo xe chạy trong mưa; 2000 tệ anh đặt vào tay tôi, bàn tay anh đã dắt tôi đến quầy bán nhẫn; chính anh đã đeo chiếc nhân bạch kim chúng tôi chọn vào tay tôi, và lúc đó anh đã nói: "Chỉ cần em không bao giờ xa anh!"

Hết !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh